Chương 36
Tiêu Khuynh Thành ở trong tẩm cung của mình đi qua đi lại, Tiểu Mai đứng ở một bên cứ nhìn theo chủ tử của mình mà chóng cả mặt. Cửa điện bật mở, một nữ tử áo tím bước vào. Tiêu Khuynh Thành nháy mắt vẻ mặt tươi tỉnh hẳn, nàng vui mừng chạy tới, hào hứng hỏi:
“A, Lâm Tuyết, ngươi đây rồi, sao đến muộn vậy, còn mấy người kia đâu?”
Hỏi xong, lại ngoái nhìn đằng sau Tiểu Tuyết, nhưng một cái bóng cũng không thấy. Tiểu Tuyết kéo tay nàng đi vào trong điện, lại kéo nàng ngồi xuống, tự lấy ấm trà trên bàn rót một ly. Tiêu Khuynh Thành nhìn nàng, nóng nảy nói:
“Này, ta hỏi là đám Tiểu Khuynh đâu, ngươi lại kéo ta uống trà là sao? Trà này ta không uống đâu, bản cung không có khát!”
Đây rồi, Tiêu Khuynh Thành mỗi khi bực tức sẽ thích xưng là bổn cung trước mặt các nàng. Tiểu Tuyết mím môi cười, giơ ly trà trong tay lên, nói:
“À, xin lỗi, trà này là rót cho ta uống, nương nương người nếu muốn uống trà, có thể dùng tách khác!”
Tiêu Khuynh Thành lỗ mũi cũng phì ra khói, còn chưa đợi Tiểu Tuyết đem trà kia uống, nàng đã vươn tay đoạt lấy, một ngụm uống cạn, xong đặt cái ly trà xuống mặt bàn đánh cạch một tiếng. Tiểu Tuyết cười khẽ, nhìn bộ y phục vàng rực trên người nàng, trầm trồ:
“Khuynh Thành, ngươi từ khi nào thích mặc trang phục rườm rà thế, ta xem chất lượng vải này, tuyệt đối là hàng thượng đẳng đó nha!”
Tiêu Khuynh Thành trợn mắt, hết nhìn bộ y phục trên người mình lại nhìn Tiểu Tuyết, nhìn qua nhìn lại mấy lượt, Tiêu nương nương mỉm cười hết sức tiêu chuẩn, dịu dàng đáp:
“Ừm, ừm, dạo này nhàm chán quá, kiếm chút việc chơi cho đỡ chán ấy mà! Ôi chao, trời hôm nay thật nóng, Tiểu Mai, đỡ bổn cung vào trong thay đồ đi! Bản cung sắp phát hỏa đến nơi rồi!”
Câu cuối cùng, giọng của nàng ấy đè xuống thấp hết cỡ, giống như là gầm gừ hơn là nói. Tiểu Tuyết một tay rót trà, một mặt lại nhìn ra ngoài sân, gió thổi hiu hiu, lá vàng rụng đầy đất, thật sự là trời thu mát mẻ, nóng chỗ nào đâu? Nhưng thôi, Tiêu nương nương đã bảo nóng thì đương nhiên sẽ là nóng, làm trái ý nàng ấy chỉ tổ thêm mệt!
Lúc này, cửa điện đã mở ra, một bóng người trên lưng ỳ ạch vác theo một cái bọc lớn, lê bước tiến vào. Tiểu Cẩn vác cái túi đi vào trong điện, nàng ném cái túi lớn trên mặt bàn, mùi thức ăn lan tỏa khắp phòng. Tiểu Tuyết hít hít mấy cái, ngẩng đầu lên hỏi:
“Ui, thơm quá, Tiểu Cẩn kiếm ở đâu vậy?”
Tiểu Cẩn mệt phờ ngồi xuống ghế, uể oải nâng cốc trà lên uống ực ực mấy ngụm liền, xong thở phào một cái, đầu gục vào tay, ngón cái ngón trỏ giơ lên, hoa múa một hồi. Tiểu Tuyết nheo mắt nhìn chăm chú, hồi lâu vẫn chẳng thể hiểu nàng ấy muốn nói cái gì. Tiểu Cẩn làm động tác tay một hồi, cuối cùng mới nặng nề thốt ra:
“Hiểu chưa?”
Tiểu Tuyết cau mày, lắc lắc đầu. Tiểu Cẩn đột nhiên vỗ bàn đánh bốp một cái, hai tay liền mở cái bọc trước mặt, chép miệng:
“Thôi được, ăn cái đã rồi tính sau!”
Trong cái túi nàng mang về, có các loại điểm tâm nhìn rất ngon mắt. Tiểu Cẩn ăn như chưa bao giờ được ăn, nàng một tay cầm điểm tâm nhét vào miệng, một tay cầm cốc trà, lúc nào nghẹn thì uống một hớp. Chỉ chưa đầy một khắc, đống thức ăn đủ cho ba người đã bị nàng chén sạch. Tiểu Cẩn thỏa mãn thở ra, vỗ vỗ cái bụng no căng, tiện tay kéo một mảnh vải gần đó lên lau miệng dính bột đường. Tiểu Tuyết kinh dị nhìn tướng ăn của nàng, giật mảnh áo đang bị Tiểu Cẩn biến thành khăn lau về, ái ngại nhìn đũa bát sạch bong trước mặt, hỏi:
“Tiểu Cẩn, ngươi... đói lắm à?”
Tiểu Cẩn ừ hử một tiếng, uống nốt cốc trà dở trong tay, đáp:
“Ừ, trong hai canh giờ qua ta đã không được bất cứ thứ gì vào bụng, may mắn làm sao lúc ta trèo qua tường viện thì lại vào đúng Ngự Thiện Phòng, tất cả cung nhân ở đó đều đi hết rồi, ta nghĩ một chút liền gom một ít thức ăn rồi chạy đến đây. Ta lo là trong lúc ăn bị người khác nhìn thấy, rất dễ bị nghẹn!”
Tiểu Tuyết thở hắt ra hỏi:
“Ngự... Ngự thiện phòng?”
Tiểu Cẩn gật đầu cái rụp. Thốt nhiên, lúc nàng không kịp đề phòng, cổ áo liền bị người xách lên, sau đó xuất hiện thình lình trước mặt nàng, là cái bản mặt giống như ngày tận thế của Tiểu Tuyết, cùng tiếng gào nhức óc của nàng:
“Ngươi có biết mình vừa làm gì không? Hả? Hả? Hả?”
Tiểu Cẩn bị nàng ấy lắc, lắc và lắc liên tục, cảm thấy trời đất nhòe nhoẹt hết cả, chẳng thấy rõ ràng gì nữa, đợi lúc nàng tưởng như hai tròng mắt của mình cũng bị lắc đến sắp rớt, cổ áo liền cảm thấy thả lỏng. Ngay sau đó, Tiểu Tuyết liền ngồi thụp xuống ghế, hai tay ôm đầu, vẻ mặt tái mét, nàng cúi đầu rên rỉ:
“Chết, chết, chết rồi, đời tàn rồi, chết ta rồi, hơ hơ,....”
Tiểu Cẩn có vẻ lại chả mấy để ý đến, nàng thong thả vuốt vạt áo bị nhăn ở cổ, lại chỉnh sửa lại búi tóc bị lệch do chấn động rung ban nãy, chỉnh tề rồi mới nhìn đến cái người đang ôm đầu có vẻ rất đau khổ ngồi trước mặt nàng, ân cần hỏi thăm:
“Tiểu Tuyết, ngươi có bị ốm không? Ta gọi thái y đến nhá?”
Tiểu Tuyết sắc mặt tái mét, tinh thần thụt giảm nghiêm trọng, nàng run rẩy nói:
“Không... không cần, ngươi... kiếm hộ ta cái que nào đó là được!”
Tiểu Cẩn ngẫm nghĩ một lúc, à một tiếng xong liền chạy ra ngoài. Rất nhanh, nàng quay trở lại, trên tay là một cành hoa, còn nguyên lá xanh, trên đầu là một bông mẫu đơn đỏ rực, nhìn qua thì đây là một bông mẫu đơn mới nở. Hai mắt Tiểu Tuyết long lanh nhìn cành hoa, rưng rưng:
“Ôi, bông hoa bé bỏng, tại sao em đẹp như vậy mà lại ra đi trong bàn tay của tên tội đồ Tiểu Cẩn này?”
Tiểu Cẩn đứng bên cạnh, thản nhiên nói:
“Ta mới ngắt nó ở trong hoa viên đó, ngươi không biết đâu Tiểu Tuyết, ta đã phải len giữa một bụi hoa vô cùng rậm rạp mới hái được bông này đấy!”
Tiểu Tuyết nước mắt lưng tròng, cảm động nói:
“Tiểu Cẩn, hoa viên xa như vậy, mà ngươi vẫn vì ta chạy đến đó hái hoa sao?”
Tiểu Cẩn vô cùng ngạc nhiên, chỉ tay ra ngoài nói:
“Xa gì đâu à, ta thấy nó gần ngay đây thôi, đi tầm chục bước chân về bên trái!”
Ừm, chục bước chân, bên trái.... nơi đó, hình như, hình như là,.... Ngự hoa viên... thì phải...
Đùng, đoàng! Hai tia sét không biết từ nơi nào đánh xuống, Tiểu Tuyết ngồi ngay đơ trên ghế, bông hoa ngát hương đang để ở sát mũi, đỉnh đầu mơ hồ bốc khói. Tiểu Cẩn huơ huơ tay trước mặt nàng, nhưng Tiểu Tuyết lại chẳng hề phản ứng. Hồi lâu sau, nàng ấy mới cử động lại cái cổ đã cứng ngắc của mình, lặp bặp hỏi:
“Ngươi hái hoa, ở Ngự hoa viên sao?”
Tiểu Cẩn hớp một ngụm trà, cau mày một chút, đáp:
“Không biết nữa, ta cứ đi thôi, cũng chẳng quan sát đó là nơi nào, hình như trước khi bước vào rừng mẫu đơn, ta có nhìn thấy cái gì đó thì phải? Nhưng cũng không chắc, có thể mắt ta bị lóa bởi vẻ đẹp bông hoa trong tay ngươi nên cũng chẳng nhìn rõ vật gì với vật gì nữa!”
Hai tay cầm hoa của Tiểu Tuyết run run, nàng tự ngồi lẩm nhẩm. Ngự hoa viên, hoa mẫu đơn, đây không phải loại hoa mà Hoàng hậu rất thích sao? Phen này, tiêu rồi!
Cùng lúc đó, trong hoa viên, có một con khủng long bạo chúa đang gào lên những tiếng đáng sợ:
“Vườn hoa của ta, mẫu đơn của ta, là kẻ nào, là kẻ nào?”
Đám tì nữ xung quanh đứng co rúm lại một chỗ, cằm cơ hồ dính sát ngực. Dưới chân họ lúc này, vô số cành hoa gãy nằm la liệt, bông nào bông nấy đều đương nở rộ, chưa kịp bung cánh đã bị người bứt xuống. Mà Hoàng hậu, một thân cung trang chói lóa đứng giữa bụi hoa bị phá nát, không ngừng giận dữ mắng mỏ đám nô tì xung quanh, bộ dạng y hệt con khủng long phun lửa. Mới sáng nay nàng vẫn thấy những bụi mẫu đơn kia lành lặn, vậy mà chỉ trong nửa ngày, đã chỉ còn vài bông tạm gọi là yên ổn đứng vững. Là kẻ nào, là kẻ nào to gan dám ngắt hết hoa của nàng?
“Mau đi điều tra, bắt được liền dẫn ngay kẻ to gan đó đến trước mặt bản cung! Chính tay bản cung, sẽ lột da róc thịt hắnnnn!!!!Hừ... hừ...”
Các thị vệ lập tức vâng dạ, nhanh chóng tỏa đi. Hoàng hậu thở hốc lên vì giận, nàng vịn vào tay cung nữ bên cạnh, điểm điểm mi tâm mệt mỏi:
“Bản cung mệt rồi, mau đưa bản cung hồi cung thôi!”
“Vâng!” Cung nữ cẩn thận vâng dạ, dìu Hoàng hậu về tẩm điện của nàng ta. Từ sau một bụi mai côi, một bóng người mặc áo trắng hiện ra. Tiểu Khuynh nhìn thảm cảnh trải ra khắp hoa viên, khẽ lật bàn tay, nằm gọn trong tay nàng là một chiếc vòng tay nhỏ, mặt trên dây đeo không trang trí hinh, xiêu vẹo độc một chữ “Cẩn”. Lần này may là nàng vô tình bắt được, chứ để cho thị vệ phát hiện ra, Tiểu Cẩn liền không thoát khỏi liên quan. Tiểu Khuynh quay người, hướng phía tẩm cung của Tiêu Khuynh Thành mà đi.
Thiên Quang cung
Thái hậu dựa người trên gối mềm, từ ái duỗi tay về phía Tiểu Vân, thanh âm vô cùng dịu dàng thương yêu:
“Vân nha đầu, tới, ngồi cạnh ai gia đây!” Nói rồi, vỗ vỗ lên cái đệm, chỗ ngay bên cạnh mình.
Tiểu Vân vội vàng nhún gối hành lễ, có chút hoảng hốt:
“Khởi bẩm Thái hậu nương nương, tiểu nữ chỉ là hạng thường dân thấp kém, sao có thể ngồi cùng một chỗ với Thái hậu nương nương! Xin nương nương thứ lỗi cho!”
Thái Hậu ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
“Được rồi, không trách ngươi. Thanh Hồng, đi lấy ghế nhỏ lại đây, để nha đầu kia hầu chuyện với ai gia!”
“Vâng!” Thanh Hồng đáp dạ một tiếng, nhanh chóng lấy đệm đến trải lên ghế tròn đặt bên cạnh giường nằm của Thái hậu.
“Vừa rồi trên đại điện, ta thấy điệu múa đó của con thực sự rất đẹp, không biết là ai đã dạy cho con vậy?”
“Hồi bẩm Thái hậu, tiểu nữ từ nhỏ đã rất ham mê múa hát, nên dù nhà nghèo, phụ thân vẫn cố mời về cho tiểu nữ một người thầy dạy. Chính người ấy đã dạy cho tiểu nữ điệu múa này!”
Sắc mặt Thái hậu trong chốc lát có biến đổi, nhưng cũng chỉ là chốc lát, Thái hậu bình tĩnh hỏi:
“Vậy người thầy dạy đó của con, hiện giờ đang ở đâu?”
Ở thế kỉ 21! Trong đầu Tiểu Vân thầm nói, nhưng ngoài mặt nàng vẫn làm một bộ khó xử mở miệng:
“Hồi bẩm Thái hậu, vị tư thục đó đã rời đi cách đây vài năm, tiểu nữ cũng không biết hiện tại người đang ở nơi nào!”
Thái hậu bất chợt thở dài, lại hỏi:
“Ai gia thấy con ăn nói cũng rất lễ độ, có từng đọc sách không?”
“Bẩm Thái hậu, ngoại tổ phụ tiểu nữ từng là một vị tư thục trong thôn, đã từng dạy chữ cho tiểu nữ!”
Thái hậu nhìn nàng, nghĩ ngợi một lúc, bỗng khóe mắt liếc thấy chậu cúc vàng đặt bên cửa sổ, khẽ mỉm cười, quay đầu nói:
“Con nói con đã từng đọc sách, hẳn cũng tinh thông thơ phú chứ?”
“Bẩm, tiểu nữ chỉ có chút tài mọn, không dám tự bêu xấu!”
“Tốt lắm, vậy, con thử làm vài câu vịnh hoa cúc cho ai gia xem!”
Tiểu Vân ngẩng lên nhìn chậu cúc vàng rực rỡ trên bệ cửa sổ, hồi lâu, nhẹ nhàng ngâm lên hai câu:
“Tiếu ngạo hàn sương phô cốt cách,
Khai nhan diệu sắc kháng thu thâm.”
Thái hậu trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt, hiền từ nhìn nàng, khen:
“Thơ hay, quả nhiên là tài nữ!”
Tiểu Vân đứng lên khỏi ghế, nhún gối khiêm tốn đáp:
“Tiểu nữ đã bêu xấu rồi, Thái hậu không chê cười bất tài, quả thực là phúc của tiểu nữ!”
Thái hậu gật gật đầu, rút từ trong ống tay áo ra một chiếc vòng ngọc tinh xảo, kéo tay Tiểu Vân đeo vào, nói:
“Cái này, ai gia thưởng cho con, coi như là quà gặp mặt đi!”
“Cái này...” Tiểu Vân cuống quýt nói “Tiểu nữ... tiểu nữ làm sao xứng mang đồ vật quý giá như vậy...”
Thái hậu có vẻ không hài lòng, uy nghiêm nói:
“Con không cần quá để ý, đồ ai gia cho con thì có nghĩa là con xứng!”
Tiểu Vân thầm than trong lòng, quỳ xuống, dập đầu rồi nói:
“Tiểu nữ tạ Thái hậu ban thưởng!”
“Ừ, đứng lên đi!” Trên mặt Thái hậu lại lộ ra vẻ hài lòng.
Tiểu Vân hơi run rẩy ngồi vào ghế, trong ống tay siết chặt chiếc vòng ngọc quý giá.
“Con năm nay... bao nhiêu tuổi rồi?” Thái hậu có vẻ như không để ý hỏi.
“Hồi bẩm Thái hậu, sang năm tiểu nữ vừa tròn đôi mươi ạ!” Không hiểu sao, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo.
“Ồ, hai mươi tuổi, cũng không còn nhỏ tuổi đâu. Con đã có ý trung nhân chưa?” Thái hậu vẫn tiếp tục hỏi.
“Hồi bẩm, chưa ạ!” Cảm giác bất an đang trào dâng mãnh liệt trong lòng nàng.
“Ừm, vậy thì tốt! Được rồi, không có việc gì nữa, con cứ lui trước đi, thỉnh thoảng nhớ vào cung hầu chuyện ai gia cho ta đỡ tịch mịch!” Thái hậu nói rồi phất tay. Tiểu Vân đứng lên hành lễ, rồi theo Thanh Hồng đi ra khỏi điện. Trước đi quay lại Thiên Quang cung, Thanh Hồng cười cười nhìn nàng, để lại một câu vô cùng thâm ý:
“Đại nhân quả thật là vô cùng tốt số đó!”
Nói rồi quay người rời đi. Tiểu Vân ngơ ngác mất một lúc, mới nhớ đến còn cái hẹn với đám Tiểu Khuynh ở Minh Tín cung, vội vàng ra khỏi Thiên Quang điện của Thái hậu, song hướng phía Tây cung mà vội vã đi tới.
"Thanh Hồng, ngươi đi truyền lời mời Nhị vương gia tới điện của ai gia!"
"Vâng!"
Tiêu Khuynh Thành ở trong tẩm cung của mình đi qua đi lại, Tiểu Mai đứng ở một bên cứ nhìn theo chủ tử của mình mà chóng cả mặt. Cửa điện bật mở, một nữ tử áo tím bước vào. Tiêu Khuynh Thành nháy mắt vẻ mặt tươi tỉnh hẳn, nàng vui mừng chạy tới, hào hứng hỏi:
“A, Lâm Tuyết, ngươi đây rồi, sao đến muộn vậy, còn mấy người kia đâu?”
Hỏi xong, lại ngoái nhìn đằng sau Tiểu Tuyết, nhưng một cái bóng cũng không thấy. Tiểu Tuyết kéo tay nàng đi vào trong điện, lại kéo nàng ngồi xuống, tự lấy ấm trà trên bàn rót một ly. Tiêu Khuynh Thành nhìn nàng, nóng nảy nói:
“Này, ta hỏi là đám Tiểu Khuynh đâu, ngươi lại kéo ta uống trà là sao? Trà này ta không uống đâu, bản cung không có khát!”
Đây rồi, Tiêu Khuynh Thành mỗi khi bực tức sẽ thích xưng là bổn cung trước mặt các nàng. Tiểu Tuyết mím môi cười, giơ ly trà trong tay lên, nói:
“À, xin lỗi, trà này là rót cho ta uống, nương nương người nếu muốn uống trà, có thể dùng tách khác!”
Tiêu Khuynh Thành lỗ mũi cũng phì ra khói, còn chưa đợi Tiểu Tuyết đem trà kia uống, nàng đã vươn tay đoạt lấy, một ngụm uống cạn, xong đặt cái ly trà xuống mặt bàn đánh cạch một tiếng. Tiểu Tuyết cười khẽ, nhìn bộ y phục vàng rực trên người nàng, trầm trồ:
“Khuynh Thành, ngươi từ khi nào thích mặc trang phục rườm rà thế, ta xem chất lượng vải này, tuyệt đối là hàng thượng đẳng đó nha!”
Tiêu Khuynh Thành trợn mắt, hết nhìn bộ y phục trên người mình lại nhìn Tiểu Tuyết, nhìn qua nhìn lại mấy lượt, Tiêu nương nương mỉm cười hết sức tiêu chuẩn, dịu dàng đáp:
“Ừm, ừm, dạo này nhàm chán quá, kiếm chút việc chơi cho đỡ chán ấy mà! Ôi chao, trời hôm nay thật nóng, Tiểu Mai, đỡ bổn cung vào trong thay đồ đi! Bản cung sắp phát hỏa đến nơi rồi!”
Câu cuối cùng, giọng của nàng ấy đè xuống thấp hết cỡ, giống như là gầm gừ hơn là nói. Tiểu Tuyết một tay rót trà, một mặt lại nhìn ra ngoài sân, gió thổi hiu hiu, lá vàng rụng đầy đất, thật sự là trời thu mát mẻ, nóng chỗ nào đâu? Nhưng thôi, Tiêu nương nương đã bảo nóng thì đương nhiên sẽ là nóng, làm trái ý nàng ấy chỉ tổ thêm mệt!
Lúc này, cửa điện đã mở ra, một bóng người trên lưng ỳ ạch vác theo một cái bọc lớn, lê bước tiến vào. Tiểu Cẩn vác cái túi đi vào trong điện, nàng ném cái túi lớn trên mặt bàn, mùi thức ăn lan tỏa khắp phòng. Tiểu Tuyết hít hít mấy cái, ngẩng đầu lên hỏi:
“Ui, thơm quá, Tiểu Cẩn kiếm ở đâu vậy?”
Tiểu Cẩn mệt phờ ngồi xuống ghế, uể oải nâng cốc trà lên uống ực ực mấy ngụm liền, xong thở phào một cái, đầu gục vào tay, ngón cái ngón trỏ giơ lên, hoa múa một hồi. Tiểu Tuyết nheo mắt nhìn chăm chú, hồi lâu vẫn chẳng thể hiểu nàng ấy muốn nói cái gì. Tiểu Cẩn làm động tác tay một hồi, cuối cùng mới nặng nề thốt ra:
“Hiểu chưa?”
Tiểu Tuyết cau mày, lắc lắc đầu. Tiểu Cẩn đột nhiên vỗ bàn đánh bốp một cái, hai tay liền mở cái bọc trước mặt, chép miệng:
“Thôi được, ăn cái đã rồi tính sau!”
Trong cái túi nàng mang về, có các loại điểm tâm nhìn rất ngon mắt. Tiểu Cẩn ăn như chưa bao giờ được ăn, nàng một tay cầm điểm tâm nhét vào miệng, một tay cầm cốc trà, lúc nào nghẹn thì uống một hớp. Chỉ chưa đầy một khắc, đống thức ăn đủ cho ba người đã bị nàng chén sạch. Tiểu Cẩn thỏa mãn thở ra, vỗ vỗ cái bụng no căng, tiện tay kéo một mảnh vải gần đó lên lau miệng dính bột đường. Tiểu Tuyết kinh dị nhìn tướng ăn của nàng, giật mảnh áo đang bị Tiểu Cẩn biến thành khăn lau về, ái ngại nhìn đũa bát sạch bong trước mặt, hỏi:
“Tiểu Cẩn, ngươi... đói lắm à?”
Tiểu Cẩn ừ hử một tiếng, uống nốt cốc trà dở trong tay, đáp:
“Ừ, trong hai canh giờ qua ta đã không được bất cứ thứ gì vào bụng, may mắn làm sao lúc ta trèo qua tường viện thì lại vào đúng Ngự Thiện Phòng, tất cả cung nhân ở đó đều đi hết rồi, ta nghĩ một chút liền gom một ít thức ăn rồi chạy đến đây. Ta lo là trong lúc ăn bị người khác nhìn thấy, rất dễ bị nghẹn!”
Tiểu Tuyết thở hắt ra hỏi:
“Ngự... Ngự thiện phòng?”
Tiểu Cẩn gật đầu cái rụp. Thốt nhiên, lúc nàng không kịp đề phòng, cổ áo liền bị người xách lên, sau đó xuất hiện thình lình trước mặt nàng, là cái bản mặt giống như ngày tận thế của Tiểu Tuyết, cùng tiếng gào nhức óc của nàng:
“Ngươi có biết mình vừa làm gì không? Hả? Hả? Hả?”
Tiểu Cẩn bị nàng ấy lắc, lắc và lắc liên tục, cảm thấy trời đất nhòe nhoẹt hết cả, chẳng thấy rõ ràng gì nữa, đợi lúc nàng tưởng như hai tròng mắt của mình cũng bị lắc đến sắp rớt, cổ áo liền cảm thấy thả lỏng. Ngay sau đó, Tiểu Tuyết liền ngồi thụp xuống ghế, hai tay ôm đầu, vẻ mặt tái mét, nàng cúi đầu rên rỉ:
“Chết, chết, chết rồi, đời tàn rồi, chết ta rồi, hơ hơ,....”
Tiểu Cẩn có vẻ lại chả mấy để ý đến, nàng thong thả vuốt vạt áo bị nhăn ở cổ, lại chỉnh sửa lại búi tóc bị lệch do chấn động rung ban nãy, chỉnh tề rồi mới nhìn đến cái người đang ôm đầu có vẻ rất đau khổ ngồi trước mặt nàng, ân cần hỏi thăm:
“Tiểu Tuyết, ngươi có bị ốm không? Ta gọi thái y đến nhá?”
Tiểu Tuyết sắc mặt tái mét, tinh thần thụt giảm nghiêm trọng, nàng run rẩy nói:
“Không... không cần, ngươi... kiếm hộ ta cái que nào đó là được!”
Tiểu Cẩn ngẫm nghĩ một lúc, à một tiếng xong liền chạy ra ngoài. Rất nhanh, nàng quay trở lại, trên tay là một cành hoa, còn nguyên lá xanh, trên đầu là một bông mẫu đơn đỏ rực, nhìn qua thì đây là một bông mẫu đơn mới nở. Hai mắt Tiểu Tuyết long lanh nhìn cành hoa, rưng rưng:
“Ôi, bông hoa bé bỏng, tại sao em đẹp như vậy mà lại ra đi trong bàn tay của tên tội đồ Tiểu Cẩn này?”
Tiểu Cẩn đứng bên cạnh, thản nhiên nói:
“Ta mới ngắt nó ở trong hoa viên đó, ngươi không biết đâu Tiểu Tuyết, ta đã phải len giữa một bụi hoa vô cùng rậm rạp mới hái được bông này đấy!”
Tiểu Tuyết nước mắt lưng tròng, cảm động nói:
“Tiểu Cẩn, hoa viên xa như vậy, mà ngươi vẫn vì ta chạy đến đó hái hoa sao?”
Tiểu Cẩn vô cùng ngạc nhiên, chỉ tay ra ngoài nói:
“Xa gì đâu à, ta thấy nó gần ngay đây thôi, đi tầm chục bước chân về bên trái!”
Ừm, chục bước chân, bên trái.... nơi đó, hình như, hình như là,.... Ngự hoa viên... thì phải...
Đùng, đoàng! Hai tia sét không biết từ nơi nào đánh xuống, Tiểu Tuyết ngồi ngay đơ trên ghế, bông hoa ngát hương đang để ở sát mũi, đỉnh đầu mơ hồ bốc khói. Tiểu Cẩn huơ huơ tay trước mặt nàng, nhưng Tiểu Tuyết lại chẳng hề phản ứng. Hồi lâu sau, nàng ấy mới cử động lại cái cổ đã cứng ngắc của mình, lặp bặp hỏi:
“Ngươi hái hoa, ở Ngự hoa viên sao?”
Tiểu Cẩn hớp một ngụm trà, cau mày một chút, đáp:
“Không biết nữa, ta cứ đi thôi, cũng chẳng quan sát đó là nơi nào, hình như trước khi bước vào rừng mẫu đơn, ta có nhìn thấy cái gì đó thì phải? Nhưng cũng không chắc, có thể mắt ta bị lóa bởi vẻ đẹp bông hoa trong tay ngươi nên cũng chẳng nhìn rõ vật gì với vật gì nữa!”
Hai tay cầm hoa của Tiểu Tuyết run run, nàng tự ngồi lẩm nhẩm. Ngự hoa viên, hoa mẫu đơn, đây không phải loại hoa mà Hoàng hậu rất thích sao? Phen này, tiêu rồi!
Cùng lúc đó, trong hoa viên, có một con khủng long bạo chúa đang gào lên những tiếng đáng sợ:
“Vườn hoa của ta, mẫu đơn của ta, là kẻ nào, là kẻ nào?”
Đám tì nữ xung quanh đứng co rúm lại một chỗ, cằm cơ hồ dính sát ngực. Dưới chân họ lúc này, vô số cành hoa gãy nằm la liệt, bông nào bông nấy đều đương nở rộ, chưa kịp bung cánh đã bị người bứt xuống. Mà Hoàng hậu, một thân cung trang chói lóa đứng giữa bụi hoa bị phá nát, không ngừng giận dữ mắng mỏ đám nô tì xung quanh, bộ dạng y hệt con khủng long phun lửa. Mới sáng nay nàng vẫn thấy những bụi mẫu đơn kia lành lặn, vậy mà chỉ trong nửa ngày, đã chỉ còn vài bông tạm gọi là yên ổn đứng vững. Là kẻ nào, là kẻ nào to gan dám ngắt hết hoa của nàng?
“Mau đi điều tra, bắt được liền dẫn ngay kẻ to gan đó đến trước mặt bản cung! Chính tay bản cung, sẽ lột da róc thịt hắnnnn!!!!Hừ... hừ...”
Các thị vệ lập tức vâng dạ, nhanh chóng tỏa đi. Hoàng hậu thở hốc lên vì giận, nàng vịn vào tay cung nữ bên cạnh, điểm điểm mi tâm mệt mỏi:
“Bản cung mệt rồi, mau đưa bản cung hồi cung thôi!”
“Vâng!” Cung nữ cẩn thận vâng dạ, dìu Hoàng hậu về tẩm điện của nàng ta. Từ sau một bụi mai côi, một bóng người mặc áo trắng hiện ra. Tiểu Khuynh nhìn thảm cảnh trải ra khắp hoa viên, khẽ lật bàn tay, nằm gọn trong tay nàng là một chiếc vòng tay nhỏ, mặt trên dây đeo không trang trí hinh, xiêu vẹo độc một chữ “Cẩn”. Lần này may là nàng vô tình bắt được, chứ để cho thị vệ phát hiện ra, Tiểu Cẩn liền không thoát khỏi liên quan. Tiểu Khuynh quay người, hướng phía tẩm cung của Tiêu Khuynh Thành mà đi.
Thiên Quang cung
Thái hậu dựa người trên gối mềm, từ ái duỗi tay về phía Tiểu Vân, thanh âm vô cùng dịu dàng thương yêu:
“Vân nha đầu, tới, ngồi cạnh ai gia đây!” Nói rồi, vỗ vỗ lên cái đệm, chỗ ngay bên cạnh mình.
Tiểu Vân vội vàng nhún gối hành lễ, có chút hoảng hốt:
“Khởi bẩm Thái hậu nương nương, tiểu nữ chỉ là hạng thường dân thấp kém, sao có thể ngồi cùng một chỗ với Thái hậu nương nương! Xin nương nương thứ lỗi cho!”
Thái Hậu ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
“Được rồi, không trách ngươi. Thanh Hồng, đi lấy ghế nhỏ lại đây, để nha đầu kia hầu chuyện với ai gia!”
“Vâng!” Thanh Hồng đáp dạ một tiếng, nhanh chóng lấy đệm đến trải lên ghế tròn đặt bên cạnh giường nằm của Thái hậu.
“Vừa rồi trên đại điện, ta thấy điệu múa đó của con thực sự rất đẹp, không biết là ai đã dạy cho con vậy?”
“Hồi bẩm Thái hậu, tiểu nữ từ nhỏ đã rất ham mê múa hát, nên dù nhà nghèo, phụ thân vẫn cố mời về cho tiểu nữ một người thầy dạy. Chính người ấy đã dạy cho tiểu nữ điệu múa này!”
Sắc mặt Thái hậu trong chốc lát có biến đổi, nhưng cũng chỉ là chốc lát, Thái hậu bình tĩnh hỏi:
“Vậy người thầy dạy đó của con, hiện giờ đang ở đâu?”
Ở thế kỉ 21! Trong đầu Tiểu Vân thầm nói, nhưng ngoài mặt nàng vẫn làm một bộ khó xử mở miệng:
“Hồi bẩm Thái hậu, vị tư thục đó đã rời đi cách đây vài năm, tiểu nữ cũng không biết hiện tại người đang ở nơi nào!”
Thái hậu bất chợt thở dài, lại hỏi:
“Ai gia thấy con ăn nói cũng rất lễ độ, có từng đọc sách không?”
“Bẩm Thái hậu, ngoại tổ phụ tiểu nữ từng là một vị tư thục trong thôn, đã từng dạy chữ cho tiểu nữ!”
Thái hậu nhìn nàng, nghĩ ngợi một lúc, bỗng khóe mắt liếc thấy chậu cúc vàng đặt bên cửa sổ, khẽ mỉm cười, quay đầu nói:
“Con nói con đã từng đọc sách, hẳn cũng tinh thông thơ phú chứ?”
“Bẩm, tiểu nữ chỉ có chút tài mọn, không dám tự bêu xấu!”
“Tốt lắm, vậy, con thử làm vài câu vịnh hoa cúc cho ai gia xem!”
Tiểu Vân ngẩng lên nhìn chậu cúc vàng rực rỡ trên bệ cửa sổ, hồi lâu, nhẹ nhàng ngâm lên hai câu:
“Tiếu ngạo hàn sương phô cốt cách,
Khai nhan diệu sắc kháng thu thâm.”
Thái hậu trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt, hiền từ nhìn nàng, khen:
“Thơ hay, quả nhiên là tài nữ!”
Tiểu Vân đứng lên khỏi ghế, nhún gối khiêm tốn đáp:
“Tiểu nữ đã bêu xấu rồi, Thái hậu không chê cười bất tài, quả thực là phúc của tiểu nữ!”
Thái hậu gật gật đầu, rút từ trong ống tay áo ra một chiếc vòng ngọc tinh xảo, kéo tay Tiểu Vân đeo vào, nói:
“Cái này, ai gia thưởng cho con, coi như là quà gặp mặt đi!”
“Cái này...” Tiểu Vân cuống quýt nói “Tiểu nữ... tiểu nữ làm sao xứng mang đồ vật quý giá như vậy...”
Thái hậu có vẻ không hài lòng, uy nghiêm nói:
“Con không cần quá để ý, đồ ai gia cho con thì có nghĩa là con xứng!”
Tiểu Vân thầm than trong lòng, quỳ xuống, dập đầu rồi nói:
“Tiểu nữ tạ Thái hậu ban thưởng!”
“Ừ, đứng lên đi!” Trên mặt Thái hậu lại lộ ra vẻ hài lòng.
Tiểu Vân hơi run rẩy ngồi vào ghế, trong ống tay siết chặt chiếc vòng ngọc quý giá.
“Con năm nay... bao nhiêu tuổi rồi?” Thái hậu có vẻ như không để ý hỏi.
“Hồi bẩm Thái hậu, sang năm tiểu nữ vừa tròn đôi mươi ạ!” Không hiểu sao, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo.
“Ồ, hai mươi tuổi, cũng không còn nhỏ tuổi đâu. Con đã có ý trung nhân chưa?” Thái hậu vẫn tiếp tục hỏi.
“Hồi bẩm, chưa ạ!” Cảm giác bất an đang trào dâng mãnh liệt trong lòng nàng.
“Ừm, vậy thì tốt! Được rồi, không có việc gì nữa, con cứ lui trước đi, thỉnh thoảng nhớ vào cung hầu chuyện ai gia cho ta đỡ tịch mịch!” Thái hậu nói rồi phất tay. Tiểu Vân đứng lên hành lễ, rồi theo Thanh Hồng đi ra khỏi điện. Trước đi quay lại Thiên Quang cung, Thanh Hồng cười cười nhìn nàng, để lại một câu vô cùng thâm ý:
“Đại nhân quả thật là vô cùng tốt số đó!”
Nói rồi quay người rời đi. Tiểu Vân ngơ ngác mất một lúc, mới nhớ đến còn cái hẹn với đám Tiểu Khuynh ở Minh Tín cung, vội vàng ra khỏi Thiên Quang điện của Thái hậu, song hướng phía Tây cung mà vội vã đi tới.
"Thanh Hồng, ngươi đi truyền lời mời Nhị vương gia tới điện của ai gia!"
"Vâng!"
/108
|