Chương 54
Thành Ung Châu tràn lan dịch bệnh. Đây là điều mà tất cả người trong thành phủ sợ hãi nhất. Sau mỗi lần bão lũ kéo về, để lại sau đó chính là dịch bệnh hoành hành. Lần này, thứ bệnh đang rút mòn sự sống của dân chúng còn là loại mầm bệnh khủng khiếp nhất.
Bệnh thất thật nhiệt.
Bệnh này ở hiện đại đã có cách để chữa, nhưng ở cổ đại này, căn bệnh này chính là vạn thầy khó chữa, chính là tử bệnh. Người bệnh một khi đã mắc phải bệnh thất thật nhiệt, cơ thể sốt cao, rồi dần mọc lên những nốt mụn đỏ, sau một thời gian, nốt mụn sẽ lở loét, lan ra toàn thân, một vài ngày sau, người bệnh sẽ tử vong. Căn bệnh nguy hiểm này, lại đang gieo rắc nỗi kinh hoàng lên toàn thành Ung Châu.
Thành Ung Châu chìm trong không khí ảm đạm kì quái. Trong không gian phảng phất mùi hôi thối. Trên đường nhầy nhụa; nước đọng lại thành từng vũng màu nâu bùn tanh tưởi. Từng cơn gió lạnh thổi thốc qua, gợn lên những váng sóng đục ngầu. Quấn mình trong tấm áo choàng đơn bạc, Tiểu Cẩn lặng lẽ đi giữa phố. Đường phố vắng lặng hiu hắt gai người, chỉ có tiếng gió rít qua những khe mái ngói các ngôi nhà hai bên đường. Khung cảnh cũng u ám như những ngày mới vào thành. Bây giờ đây, trong sự nghèo đói khốn khổ còn là nỗi ám ảnh ghê rợn về một cái chết đang đến gần.
Bước chân vào một trong những khu nhà nghèo nhất gần ngoại thành, Tiểu Cẩn chậm lại, đi từng bước dọc theo gờ tường nứt nẻ xám xịt của những ngôi nhà. Hầu hết nhà ở đây đều lợp mái rơm rạ; chúng ướt rượt vì mưa gió. Đẩy cửa bước vào một căn nhà, nơi này trống rỗng không một bóng người; phần lớn người trong thành đã dọn đi nơi khác vì sợ bị nhiễm bệnh. Trong nhà trống huơ trống hoác, hai cánh cửa cũ kĩ lủng lẳng trên bản lề, chỉ chực chờ long ra. Bàn ghế thấm nước mưa lâu ngày chuẩn bị mục nát, sần sùi như lớp da nhăn nheo của người già. Khoảnh sân trước nhà ứ đọng từng vũng nước, phản chiếu màu trời xám xịt.
Rời khỏi căn nhà, Tiểu Cẩn đứng lặng một lúc trước cổng, hơi ngoái lại vào trong. Bệnh tật, tai ương, tại sao lúc nào ở cổ đại cũng đầy rẫy những thứ này chứ? Vừa đi chầm chậm trên đường, Tiểu Cẩn vừa suy ngẫm. Bình thường thì trong các cuốn truyện xuyên không, với tình huống như thế này, các nhân vật nữ chính thường sẽ làm gì nhỉ? Đại đa phần các tác giả khi xây dựng nên tình huống này đều sẽ tốt bụng tặng miễn phí cho nữ chính của họ một khả năng y thuật siêu quần, vung tay một cái là cứu được cả ngàn người! Nhưng tiếc quá, mặc dù mang danh là sinh viên Đại học Y, nhưng cái duy nhất Tiểu Cẩn nàng thành thạo chính là pha canh gừng chữa đau bụng thôi! Mà cái đấy thì ai cũng làm được... Haizzz, xem ra Cẩn Cẩn nàng không có tố chất làm nữ chính rồi. Tiểu Cẩn ảm đạm nghĩ thầm.
Vốn đang chán nản định bước tiếp, bất ngờ nàng thoáng thấy vài bóng người đi lướt qua nơi cuối phố. Không chút nghĩ ngợi, Tiểu Cẩn liền vội vàng rảo bước đi theo. Đằng trước nàng là hai thân ảnh một lớn một nhỏ; đứa nhỏ thân mình gầy gò da bọc xương, mặc trên người tấm áo nâu rách rưới, tay đỡ một phụ nhân yếu ớt xanh mét, đầu tóc rối bù, mệt mỏi lê bước. Hai người đi khá chậm, nếu không phải nói là vô cùng chậm, nên Tiểu Cẩn bám theo khá dễ dàng. Nàng bám theo hai người đi sang một dãy phố khác, trông cũng chẳng khá hơn dãy phố đầu tiên là bao, Tiểu Cẩn để ý một tay thằng bé đang khum khum che chở vật gì, nhưng ở vị trí của nàng thì không nhìn rõ được. Đi đến cuối dãy phố này, hai người- mà nàng đoán là hai mẹ con- dừng lại. Đứa bé trai để mẹ tựa vào bậc đá trước cửa một căn nhà, rồi đẩy cửa, sau đó mới vội quay lại, đỡ mẫu thân lên bậc tam cấp, chậm chạp đi vào trong nhà. Cửa cổng để ngỏ, Tiểu Cẩn chỉ dám đứng từ ngoài ngó vào bên trong. Bên trong sân còn có hai đứa trẻ nữa, nhỏ hơn đứa bé vừa rồi; chúng xanh xao và gầy gò y hệt nhau, tình trạng đói khổ hiện rõ trên nét mặt của chúng. Thấy người mẹ bước vào, hai đứa trẻ reo lên vui vẻ rồi nhào tới ôm. Ấm áp như vậy, nhưng tại sao vẫn khiến người ta đau đớn con mắt? Đứa bé trai cẩn thận tách vật đang giữ ở tay ra, lúc này Tiểu Cẩn mới nhận thấy, đó là một cái bát sứ sứt mẻ, trong đựng đầy một thứ chất lỏng màu trắng. Nhìn thấy cái bát, hai đứa bé hơn rú lên vui mừng, rồi nhào tới. Trong bát đó là cháo loãng, ít ỏi như vậy, hai đứa bé tranh nhau ăn. Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của đứa bé trai, Tiểu Cẩn biết, thằng bé chắc cũng chưa được miếng gì vào bụng.
Không thể tiếp tục nhìn cảnh tượng tàn nhẫn đó nữa, Tiểu Cẩn lặng lẽ xoay người, hấp tấp bỏ chạy.
Nàng chạy thẳng về thành phủ, thậm chí bỏ qua cả lời chào của hai thị vệ gác cổng, đi thẳng về phòng của mình. Bước vào hậu viện, bước chân nàng chợt chững lại, sững sờ. Tiểu Cẩn đứng im một chỗ như đóng đinh chân trên đất, thở dốc lên. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh này sao quá lạ lùng, quá chói mắt. Nó khác xa... với những gì mà nàng vừa nhìn thấy. Tại sao, trong khi người dân đang khốn khổ với dịch bệnh thì trong thành phủ này, vẫn có thể giữ nguyên vẻ xa hoa như vậy chứ? Chẳng lẽ những kẻ ở nơi này không biết động lòng trắc ẩn hay sao? Chẳng lẽ bọn họ không có lòng thương người hay sao? Tiểu Cẩn ôm đầu, cúi gập người xuống, tiếp tục thở hốc lên. Một cơn giận dữ đang dần dần lấp đầy lồng ngực nàng, khiến nàng không thở nổi.
Bất ngờ, một bàn tay đặt nhẹ trên vai nàng. Tiểu Cẩn giật mình. Thanh âm nam tử quen thuộc quanh quẩn bên tai:
“Vân Cẩn Cẩn, ngươi bị sao vậy? Ngồi đây chơi với kiến hay sao?”
Hách Liên Vân Thiên khó hiểu nhìn chằm chằm nàng. Họ Vân này ngồi xổm trong hậu viện làm gì vậy? Theo thời gian biểu của Vô Ảnh Vô Tung, thì lúc này Vân Cẩn Cẩn phải đang nằm trong chăn đánh giấc rồi chứ? Hay hôm nay hắn đổi tính rồi? Không ngủ ngày nữa?
Tiểu Cẩn ngồi lặng đi thật lâu, trong đầu nàng quay cuồng đủ mọi loại ý nghĩ. Những âm thanh xa lạ liên tục chui vào đầu nàng, xoay quanh, không để cho nàng có cơ hội sắp xếp lại. Bất chợt Tiểu Cẩn mở miệng, thanh âm lạnh băng:
“Để ta yên!”
Hách Liên Vân Thiên khó hiểu nhướng mày.
“Hửm?” Trắng trợn đuổi hắn đi sao? Họ Vân này thật to gan...
“Ngươi...” Tiểu Cẩn thở hốc lên, thanh âm ngắt quãng giữa chừng:
“Ta nói ngươi...” Dường như nàng đang cố kìm nén gì đó. Tiểu Cẩn xoay đầu, đột nhiên, hai mắt nàng trừng lớn, vô cùng dữ tợn, Tiểu Cẩn hét lên:
“Ta nói ngươi để ta yên!”
Dứt lời, nàng hất tay Hách Liên Vân Thiên ra, đứng dậy chạy vụt đi. Cánh cửa phòng đóng sập lại trước mặt ba con người đứng ngơ ngơ ngoài sân. Hách Liên Vân Thiên đứng đơ hẳn ra, bàn tay vẫn còn để lơ lửng trong không trung. Ở đằng sau, hai kẻ Vô Ảnh, Vô Tung xoay xoay đầu, kẻ tung người hứng:
“Theo ta thấy thì...” Vô Tung nói trước.
“... Vương gia nhà chúng ta đã chính thức bị “bơ” rồi!” Vô Ảnh tiếp lời, kết thúc câu nói của ca ca mình.
“Vương chúng ta giỏi dỗ dành nữ nhân, nhưng nam nhân thì chịu! Về khoản này, vương đành chịu...” Vô Tung nói lửng.
“... Bất lực!” Vô Ảnh kết thúc câu nói lửng.
Hai kẻ đứng lùi xa một góc, che miệng nói thầm, mắt không ngừng liếc liếc. Trên trán Hách Liên Vân Thiên đổ đầy mồ hôi, hắn xoay đầu cười gằn, hai mắt lóe lên tia nguy hiểm, nắm tay dứ dứ ra trước đe dọa:
“Muốn ăn “bụp” không?”
“Không!” Vô Ảnh, Vô Tung cùng đồng thanh, động tác gạt tay cũng y chang nhau.
Tiểu Cẩn cuốn người trong chăn, run cầm cập. Thôi rồi, thôi rồi, không biết vừa rồi sao nàng lại có cái dũng khí ấy chứ? Dám quát cả đại vương gia, kẻ ở trên nàng cả nóc của cái nóc nhà, hắn chỉ cần nói một tiếng, đầu nàng sẽ chuyển nhà ngay lập tức. Hu hu, tự dưng tỏ ra “ngầu” làm chi chứ? Tương lai ảm đạm đang chờ nàng kia kìa! Khoan! Tiểu Cẩn ngồi bật dậy, tự điều khí, ổn định lại tâm trạng. Đây không phải là lúc để mà tỏ ra ẻo lả, nàng là Vân Cẩn Cẩn! Trang nam nhi hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, a khụ khụ, nữ chính cường hãn nhất của cường hãn nhất, không việc gì một việc như vậy lại có thể làm nàng nhụt chí! Đúng vậy, nếu như có thể thì, ngay cả p*** nàng cũng có thể đem trát lên mặt Hách Liên Vân Thiên được... Stop!!! Lạc đề rồi!
Tiểu Cẩn ngồi xếp bằng trên giường, hai tay xếp chồng lên nhau đặt trên mắt cá chân, lòng bàn tay hướng lên trên, tập hít thở sâu mười lần. Sau khi đã điều khí xong, cảm thấy tâm trạng đã phần nào ổn định, nàng mới tập trung nghĩ tới vấn đề quan trọng hiện tại. Dịch bệnh trong thành là điều thứ nhất cần xử lí; cái này có thể nhờ Tiểu Tuyết. Dù sao nàng ta cũng đang ở trong thành phủ chơi dài không có việc gì làm. Còn về nạn đói và tình trạng nghèo khổ trong thành, cái này chắc phải cần đến một bản tấu trình của Hách Liên Vân Thiên. Được rồi, tạm bỏ qua sự vô lễ của mình hôm nay, hôm nào dịch bệnh xử lí xong, nàng phải “muối mặt” đến nhờ hắn mới được. Hy vọng Hách Liên vương gia không phải kẻ thù dai. Cái này thì nàng nhầm; Hách Liên Vân Thiên không chỉ thù dai, mà còn là kẻ vô cùng, vô cùng...(vô cùng n lần) thù dai!
Lại nói đến Tiểu Tuyết, lúc này nàng đang ở phủ Đại tướng quân, như một con khủng long phun lửa gầm gào ở hậu viện. Lý do là... đàn bồ câu mà nàng nuôi để huấn luyện làm bồ câu đưa tin, không hiểu sao lại thiếu đâu mất hai con. Suốt hai canh giờ qua, nàng đã khiến cả phủ Tướng quân nháo nhào lên để tìm chim cho nàng. Tiểu Vân ngồi ở bên bàn trà, ung dung thưởng trà mới pha. Công bằng mà nói, vụ mất chim này, Tiểu Vân nàng cũng có một phần lỗi đó! Nhưng mà, vấn đề là trước khi Tiểu Tuyết rời khỏi phủ, không có kí giấy chuyển nhượng quyền chăm sóc đàn chim cho nàng. Cho nên, chim có bị mất... cũng không có liên quan đến nàng!
“À, sao ngươi không hỏi Tiểu Cẩn đi!” Bình thản nhìn ấm nước sôi trên bếp, Tiểu Vân khẽ mỉm cười.
“Nhưng nàng ta đâu có ở trong phủ đâu a!” Tiểu Tuyết hớp một ngụm trà cho nhuận giọng, từ nãy tới giờ gầm gào liên tục, cổ họng cũng có chút khô rồi.
Một tiểu nha hoàn từ trong đám đông bước ra, giơ tay xin có ý kiến. Tiểu Tuyết gật đầu phê chuẩn.
“Bẩm tiểu thư... à, công tử, hôm trước, lúc nô tì đi ngang qua hậu viện, có nghe thấy mùi thịt nướng rất thơm từ trong tỏa ra.!”
Hai mắt Tiểu Tuyết nheo lại đầy nguy hiểm:
“Một chút tiêu xay... và mật ong?”
Tiểu nha hoàn nuốt nước miếng, gật đầu. Mùi thơm của thịt nướng lúc đó, nhớ lại, vẫn vô cùng mê người. Phải nói người nướng có tay nghề rất cao!
“Hôm trước là hôm nào?”
“Hai tuần trước đây, vào hôm mà Vân công tử phải đi đến Ung Châu!”
Hai mắt Tiểu Tuyết nhen nhóm một ngọn lửa cháy hừng hực, nàng nghiến răng ken két:
“Hảo giỏi lắm, Tiểu Cẩn!”
Lúc này, một gia nhân chạy xồng xộc từ ngoài viện vào, trên tay cầm một phong thư, đề bên ngoài nguệch ngoạc ba chữ to đùng :VÂN CẨN CẨN. Tiểu Tuyết không để cho gia nhân kịp thông báo, nàng vươn tay, giật phong thư từ trên tay gia nhân nọ, xé mở một cách thô bạo. Đọc qua một lượt, khuôn mặt nàng trở nên sắt lại, nguy hiểm tỏa ra tứ phía. Cười cười một cách man rợ, Tiểu Tuyết gằn giọng:
“Được lắm, tớ sẽ đến, và bóp chết cậu!”
Ở một nơi cách khá xa, Tiểu Cẩn rùng mình, hắt xì một cái rõ to, sụt sịt, tự mình lẩm bẩm:
“Lại bị chửi rồi...”
Thành Ung Châu tràn lan dịch bệnh. Đây là điều mà tất cả người trong thành phủ sợ hãi nhất. Sau mỗi lần bão lũ kéo về, để lại sau đó chính là dịch bệnh hoành hành. Lần này, thứ bệnh đang rút mòn sự sống của dân chúng còn là loại mầm bệnh khủng khiếp nhất.
Bệnh thất thật nhiệt.
Bệnh này ở hiện đại đã có cách để chữa, nhưng ở cổ đại này, căn bệnh này chính là vạn thầy khó chữa, chính là tử bệnh. Người bệnh một khi đã mắc phải bệnh thất thật nhiệt, cơ thể sốt cao, rồi dần mọc lên những nốt mụn đỏ, sau một thời gian, nốt mụn sẽ lở loét, lan ra toàn thân, một vài ngày sau, người bệnh sẽ tử vong. Căn bệnh nguy hiểm này, lại đang gieo rắc nỗi kinh hoàng lên toàn thành Ung Châu.
Thành Ung Châu chìm trong không khí ảm đạm kì quái. Trong không gian phảng phất mùi hôi thối. Trên đường nhầy nhụa; nước đọng lại thành từng vũng màu nâu bùn tanh tưởi. Từng cơn gió lạnh thổi thốc qua, gợn lên những váng sóng đục ngầu. Quấn mình trong tấm áo choàng đơn bạc, Tiểu Cẩn lặng lẽ đi giữa phố. Đường phố vắng lặng hiu hắt gai người, chỉ có tiếng gió rít qua những khe mái ngói các ngôi nhà hai bên đường. Khung cảnh cũng u ám như những ngày mới vào thành. Bây giờ đây, trong sự nghèo đói khốn khổ còn là nỗi ám ảnh ghê rợn về một cái chết đang đến gần.
Bước chân vào một trong những khu nhà nghèo nhất gần ngoại thành, Tiểu Cẩn chậm lại, đi từng bước dọc theo gờ tường nứt nẻ xám xịt của những ngôi nhà. Hầu hết nhà ở đây đều lợp mái rơm rạ; chúng ướt rượt vì mưa gió. Đẩy cửa bước vào một căn nhà, nơi này trống rỗng không một bóng người; phần lớn người trong thành đã dọn đi nơi khác vì sợ bị nhiễm bệnh. Trong nhà trống huơ trống hoác, hai cánh cửa cũ kĩ lủng lẳng trên bản lề, chỉ chực chờ long ra. Bàn ghế thấm nước mưa lâu ngày chuẩn bị mục nát, sần sùi như lớp da nhăn nheo của người già. Khoảnh sân trước nhà ứ đọng từng vũng nước, phản chiếu màu trời xám xịt.
Rời khỏi căn nhà, Tiểu Cẩn đứng lặng một lúc trước cổng, hơi ngoái lại vào trong. Bệnh tật, tai ương, tại sao lúc nào ở cổ đại cũng đầy rẫy những thứ này chứ? Vừa đi chầm chậm trên đường, Tiểu Cẩn vừa suy ngẫm. Bình thường thì trong các cuốn truyện xuyên không, với tình huống như thế này, các nhân vật nữ chính thường sẽ làm gì nhỉ? Đại đa phần các tác giả khi xây dựng nên tình huống này đều sẽ tốt bụng tặng miễn phí cho nữ chính của họ một khả năng y thuật siêu quần, vung tay một cái là cứu được cả ngàn người! Nhưng tiếc quá, mặc dù mang danh là sinh viên Đại học Y, nhưng cái duy nhất Tiểu Cẩn nàng thành thạo chính là pha canh gừng chữa đau bụng thôi! Mà cái đấy thì ai cũng làm được... Haizzz, xem ra Cẩn Cẩn nàng không có tố chất làm nữ chính rồi. Tiểu Cẩn ảm đạm nghĩ thầm.
Vốn đang chán nản định bước tiếp, bất ngờ nàng thoáng thấy vài bóng người đi lướt qua nơi cuối phố. Không chút nghĩ ngợi, Tiểu Cẩn liền vội vàng rảo bước đi theo. Đằng trước nàng là hai thân ảnh một lớn một nhỏ; đứa nhỏ thân mình gầy gò da bọc xương, mặc trên người tấm áo nâu rách rưới, tay đỡ một phụ nhân yếu ớt xanh mét, đầu tóc rối bù, mệt mỏi lê bước. Hai người đi khá chậm, nếu không phải nói là vô cùng chậm, nên Tiểu Cẩn bám theo khá dễ dàng. Nàng bám theo hai người đi sang một dãy phố khác, trông cũng chẳng khá hơn dãy phố đầu tiên là bao, Tiểu Cẩn để ý một tay thằng bé đang khum khum che chở vật gì, nhưng ở vị trí của nàng thì không nhìn rõ được. Đi đến cuối dãy phố này, hai người- mà nàng đoán là hai mẹ con- dừng lại. Đứa bé trai để mẹ tựa vào bậc đá trước cửa một căn nhà, rồi đẩy cửa, sau đó mới vội quay lại, đỡ mẫu thân lên bậc tam cấp, chậm chạp đi vào trong nhà. Cửa cổng để ngỏ, Tiểu Cẩn chỉ dám đứng từ ngoài ngó vào bên trong. Bên trong sân còn có hai đứa trẻ nữa, nhỏ hơn đứa bé vừa rồi; chúng xanh xao và gầy gò y hệt nhau, tình trạng đói khổ hiện rõ trên nét mặt của chúng. Thấy người mẹ bước vào, hai đứa trẻ reo lên vui vẻ rồi nhào tới ôm. Ấm áp như vậy, nhưng tại sao vẫn khiến người ta đau đớn con mắt? Đứa bé trai cẩn thận tách vật đang giữ ở tay ra, lúc này Tiểu Cẩn mới nhận thấy, đó là một cái bát sứ sứt mẻ, trong đựng đầy một thứ chất lỏng màu trắng. Nhìn thấy cái bát, hai đứa bé hơn rú lên vui mừng, rồi nhào tới. Trong bát đó là cháo loãng, ít ỏi như vậy, hai đứa bé tranh nhau ăn. Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của đứa bé trai, Tiểu Cẩn biết, thằng bé chắc cũng chưa được miếng gì vào bụng.
Không thể tiếp tục nhìn cảnh tượng tàn nhẫn đó nữa, Tiểu Cẩn lặng lẽ xoay người, hấp tấp bỏ chạy.
Nàng chạy thẳng về thành phủ, thậm chí bỏ qua cả lời chào của hai thị vệ gác cổng, đi thẳng về phòng của mình. Bước vào hậu viện, bước chân nàng chợt chững lại, sững sờ. Tiểu Cẩn đứng im một chỗ như đóng đinh chân trên đất, thở dốc lên. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh này sao quá lạ lùng, quá chói mắt. Nó khác xa... với những gì mà nàng vừa nhìn thấy. Tại sao, trong khi người dân đang khốn khổ với dịch bệnh thì trong thành phủ này, vẫn có thể giữ nguyên vẻ xa hoa như vậy chứ? Chẳng lẽ những kẻ ở nơi này không biết động lòng trắc ẩn hay sao? Chẳng lẽ bọn họ không có lòng thương người hay sao? Tiểu Cẩn ôm đầu, cúi gập người xuống, tiếp tục thở hốc lên. Một cơn giận dữ đang dần dần lấp đầy lồng ngực nàng, khiến nàng không thở nổi.
Bất ngờ, một bàn tay đặt nhẹ trên vai nàng. Tiểu Cẩn giật mình. Thanh âm nam tử quen thuộc quanh quẩn bên tai:
“Vân Cẩn Cẩn, ngươi bị sao vậy? Ngồi đây chơi với kiến hay sao?”
Hách Liên Vân Thiên khó hiểu nhìn chằm chằm nàng. Họ Vân này ngồi xổm trong hậu viện làm gì vậy? Theo thời gian biểu của Vô Ảnh Vô Tung, thì lúc này Vân Cẩn Cẩn phải đang nằm trong chăn đánh giấc rồi chứ? Hay hôm nay hắn đổi tính rồi? Không ngủ ngày nữa?
Tiểu Cẩn ngồi lặng đi thật lâu, trong đầu nàng quay cuồng đủ mọi loại ý nghĩ. Những âm thanh xa lạ liên tục chui vào đầu nàng, xoay quanh, không để cho nàng có cơ hội sắp xếp lại. Bất chợt Tiểu Cẩn mở miệng, thanh âm lạnh băng:
“Để ta yên!”
Hách Liên Vân Thiên khó hiểu nhướng mày.
“Hửm?” Trắng trợn đuổi hắn đi sao? Họ Vân này thật to gan...
“Ngươi...” Tiểu Cẩn thở hốc lên, thanh âm ngắt quãng giữa chừng:
“Ta nói ngươi...” Dường như nàng đang cố kìm nén gì đó. Tiểu Cẩn xoay đầu, đột nhiên, hai mắt nàng trừng lớn, vô cùng dữ tợn, Tiểu Cẩn hét lên:
“Ta nói ngươi để ta yên!”
Dứt lời, nàng hất tay Hách Liên Vân Thiên ra, đứng dậy chạy vụt đi. Cánh cửa phòng đóng sập lại trước mặt ba con người đứng ngơ ngơ ngoài sân. Hách Liên Vân Thiên đứng đơ hẳn ra, bàn tay vẫn còn để lơ lửng trong không trung. Ở đằng sau, hai kẻ Vô Ảnh, Vô Tung xoay xoay đầu, kẻ tung người hứng:
“Theo ta thấy thì...” Vô Tung nói trước.
“... Vương gia nhà chúng ta đã chính thức bị “bơ” rồi!” Vô Ảnh tiếp lời, kết thúc câu nói của ca ca mình.
“Vương chúng ta giỏi dỗ dành nữ nhân, nhưng nam nhân thì chịu! Về khoản này, vương đành chịu...” Vô Tung nói lửng.
“... Bất lực!” Vô Ảnh kết thúc câu nói lửng.
Hai kẻ đứng lùi xa một góc, che miệng nói thầm, mắt không ngừng liếc liếc. Trên trán Hách Liên Vân Thiên đổ đầy mồ hôi, hắn xoay đầu cười gằn, hai mắt lóe lên tia nguy hiểm, nắm tay dứ dứ ra trước đe dọa:
“Muốn ăn “bụp” không?”
“Không!” Vô Ảnh, Vô Tung cùng đồng thanh, động tác gạt tay cũng y chang nhau.
Tiểu Cẩn cuốn người trong chăn, run cầm cập. Thôi rồi, thôi rồi, không biết vừa rồi sao nàng lại có cái dũng khí ấy chứ? Dám quát cả đại vương gia, kẻ ở trên nàng cả nóc của cái nóc nhà, hắn chỉ cần nói một tiếng, đầu nàng sẽ chuyển nhà ngay lập tức. Hu hu, tự dưng tỏ ra “ngầu” làm chi chứ? Tương lai ảm đạm đang chờ nàng kia kìa! Khoan! Tiểu Cẩn ngồi bật dậy, tự điều khí, ổn định lại tâm trạng. Đây không phải là lúc để mà tỏ ra ẻo lả, nàng là Vân Cẩn Cẩn! Trang nam nhi hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, a khụ khụ, nữ chính cường hãn nhất của cường hãn nhất, không việc gì một việc như vậy lại có thể làm nàng nhụt chí! Đúng vậy, nếu như có thể thì, ngay cả p*** nàng cũng có thể đem trát lên mặt Hách Liên Vân Thiên được... Stop!!! Lạc đề rồi!
Tiểu Cẩn ngồi xếp bằng trên giường, hai tay xếp chồng lên nhau đặt trên mắt cá chân, lòng bàn tay hướng lên trên, tập hít thở sâu mười lần. Sau khi đã điều khí xong, cảm thấy tâm trạng đã phần nào ổn định, nàng mới tập trung nghĩ tới vấn đề quan trọng hiện tại. Dịch bệnh trong thành là điều thứ nhất cần xử lí; cái này có thể nhờ Tiểu Tuyết. Dù sao nàng ta cũng đang ở trong thành phủ chơi dài không có việc gì làm. Còn về nạn đói và tình trạng nghèo khổ trong thành, cái này chắc phải cần đến một bản tấu trình của Hách Liên Vân Thiên. Được rồi, tạm bỏ qua sự vô lễ của mình hôm nay, hôm nào dịch bệnh xử lí xong, nàng phải “muối mặt” đến nhờ hắn mới được. Hy vọng Hách Liên vương gia không phải kẻ thù dai. Cái này thì nàng nhầm; Hách Liên Vân Thiên không chỉ thù dai, mà còn là kẻ vô cùng, vô cùng...(vô cùng n lần) thù dai!
Lại nói đến Tiểu Tuyết, lúc này nàng đang ở phủ Đại tướng quân, như một con khủng long phun lửa gầm gào ở hậu viện. Lý do là... đàn bồ câu mà nàng nuôi để huấn luyện làm bồ câu đưa tin, không hiểu sao lại thiếu đâu mất hai con. Suốt hai canh giờ qua, nàng đã khiến cả phủ Tướng quân nháo nhào lên để tìm chim cho nàng. Tiểu Vân ngồi ở bên bàn trà, ung dung thưởng trà mới pha. Công bằng mà nói, vụ mất chim này, Tiểu Vân nàng cũng có một phần lỗi đó! Nhưng mà, vấn đề là trước khi Tiểu Tuyết rời khỏi phủ, không có kí giấy chuyển nhượng quyền chăm sóc đàn chim cho nàng. Cho nên, chim có bị mất... cũng không có liên quan đến nàng!
“À, sao ngươi không hỏi Tiểu Cẩn đi!” Bình thản nhìn ấm nước sôi trên bếp, Tiểu Vân khẽ mỉm cười.
“Nhưng nàng ta đâu có ở trong phủ đâu a!” Tiểu Tuyết hớp một ngụm trà cho nhuận giọng, từ nãy tới giờ gầm gào liên tục, cổ họng cũng có chút khô rồi.
Một tiểu nha hoàn từ trong đám đông bước ra, giơ tay xin có ý kiến. Tiểu Tuyết gật đầu phê chuẩn.
“Bẩm tiểu thư... à, công tử, hôm trước, lúc nô tì đi ngang qua hậu viện, có nghe thấy mùi thịt nướng rất thơm từ trong tỏa ra.!”
Hai mắt Tiểu Tuyết nheo lại đầy nguy hiểm:
“Một chút tiêu xay... và mật ong?”
Tiểu nha hoàn nuốt nước miếng, gật đầu. Mùi thơm của thịt nướng lúc đó, nhớ lại, vẫn vô cùng mê người. Phải nói người nướng có tay nghề rất cao!
“Hôm trước là hôm nào?”
“Hai tuần trước đây, vào hôm mà Vân công tử phải đi đến Ung Châu!”
Hai mắt Tiểu Tuyết nhen nhóm một ngọn lửa cháy hừng hực, nàng nghiến răng ken két:
“Hảo giỏi lắm, Tiểu Cẩn!”
Lúc này, một gia nhân chạy xồng xộc từ ngoài viện vào, trên tay cầm một phong thư, đề bên ngoài nguệch ngoạc ba chữ to đùng :VÂN CẨN CẨN. Tiểu Tuyết không để cho gia nhân kịp thông báo, nàng vươn tay, giật phong thư từ trên tay gia nhân nọ, xé mở một cách thô bạo. Đọc qua một lượt, khuôn mặt nàng trở nên sắt lại, nguy hiểm tỏa ra tứ phía. Cười cười một cách man rợ, Tiểu Tuyết gằn giọng:
“Được lắm, tớ sẽ đến, và bóp chết cậu!”
Ở một nơi cách khá xa, Tiểu Cẩn rùng mình, hắt xì một cái rõ to, sụt sịt, tự mình lẩm bẩm:
“Lại bị chửi rồi...”
/108
|