Chương 57
nhân hắc y thúc con ngựa ô đi theo đường nhỏ, trước mắt nhanh chóng xuất hiện một đoàn thương buôn. Hắn giục ngựa đi đến bên cạnh chiếc xe ngựa lớn nhất đang đậu ở ven đường, nhảy xuống, quỳ một gối, cung kính mở miệng:
“Thuộc hạ đã về tới!”
Từ trong xe vang lên thanh âm nam nhân hữu lực:
“Thế nào rồi?”
“Đã xong, thưa chủ nhân!” nhân hắc y hồi báo.
”Tốt lắm! Khởi hành thôi!”
nhân hắc y đáp một tiếng, lại leo lên lưng ngựa, đoàn người tiếp tục khởi hành.
Tiểu Vân chuyển vào ở trong lều của Tiểu Khuynh, những ngày này trôi qua khá thoải mái. ở đây, nàng quen được một cái bằng hữu: Uất Tử Khiêm. Sáng sáng nàng cùng Uất Tử Khiêm gọi Tiểu Khuynh dậy, trưa nấu cơm cùng hắn chờ Tiểu Khuynh về ăn, đến chiều lại cùng hắn ngồi đánh cờ. Ở cổ đại chỉ đánh được cờ vây, Tiểu Vân dạy Uất Tử Khiêm chơi cờ 5 quân, cờ ca rô, cờ tướng và cờ vua nữa. Hai người thường xuyên chơi đến quên cả thời gian luôn. Buổi tối Tiểu Vân nằm cùng giường với Tiểu Khuynh, Uất Tử Khiêm có một cái giường nhỏ ở gian ngoài, hai bên cách nhau một tấm bình phong. Nghe lời Tiểu Khuynh, Tiểu Vân đã rửa hết lớp bùn đen bẩn trên mặt, dung mạo thanh tú của nàng khiến Uất Tử Khiêm nhiều khi còn ghen tị. Cùng là nam nhân với nhau, nhưng tại sao lúc nào Tiểu Khuynh cũng chỉ quan tâm tới cái tiểu tử mới đến kia chứ?
Sau khi đã dọn dẹp xong xuôi trong lều, Tiểu Vân gom hết quần áo dơ lại, chuẩn bị đem đi giặt. Trời bây giờ đang rất lạnh, nên sau khi giặt xong, Tiểu Vân lại đem quần áo vào trong lều để phơi khô. Vén cửa lều nhìn ra ngoài, tính nhẩm cũng đã đến giờ ăn trưa, Tiểu Vân quấn một cái áo bông, định bụng đến phòng bếp lấy chút thức ăn chờ Tiểu Khuynh về. Đang đi, bỗng đầu nàng đụng cốp một cái đau điếng. Tiểu Vân lảo đảo lùi lại, nhìn xuống chỉ thấy một đôi giày màu đen thêu hoa văn chỉ bạc cùng tấm áo choàng dày cộm dài chấm gót màu đen tuyền, nàng chắc mẩm người này hẳn cũng là vị nào đó có tước vị trong quân doanh. Nghĩ vậy, Tiểu Vân liền vội vàng quỳ một gối xuống đất, thanh âm đầy bối rối, sợ sệt:
“Là tiểu nhân có mắt như mù, kính xin Tướng quân tha tội!”
Quỳ một hồi lâu mà vẫn không thấy kẻ kia có động tĩnh gì, đầu gối Tiểu Vân cũng đã có chút nhức nhối. Nàng cắn răng, ngăn không cho cơ mặt mình co rúm lại. Thật lâu sau, một thanh âm lạnh lẽo vang lên ngay trên đầu nàng:
“Đứng dậy đi! Ngẩng đầu lên!”
Tiểu Vân gắng gượng đứng dậy, từ từ ngẩng đầu lên. Đầu tiên là môi, rồi đến sống mũi, cuối cùng là hai mắt. Phút chốc Tiểu Vân đứng sững lại, ngẩn ra, đôi con ngươi trợn trừng mở lớn.
Hự! Sao Hách Liên Ngạo Thiên lại có mặt ở đây thế này?
Khuôn mặt nhỏ của nàng hết đỏ rồi xanh, lại chuyển tím, cuối cùng là xám ngoét lại. Tiểu Vân tái mặt nhìn trừng trừng. Hèn gì vừa rồi nàng nghe giọng quen quen, gặp mặt cái ôn thần này ở đây, xem ra số nàng đen tận rồi.
“Sắc mặt nàng có vẻ không tốt nhỉ?” Hách Liên Ngạo Thiên tựa như lẩm bẩm mở miệng. Nhưng lời hắn nói Tiểu Vân lại không thể không nghe thấy.
Giấu hai bàn tay mướt mồ hôi vào trong ống tay áo, Tiểu Vân run run mở miệng:
“Không biết uy danh tướng quân, là tiểu nhân đã mạo phạm, kính xin ngài xá tội!”
Phải bình tĩnh! Cứ giả đò không biết là được rồi!
“Tướng quân? Hình như “tiểu nhân” đã nhầm ta với ai đó rồi!”
Sắc mặt Tiểu Vân càng tái hơn. Cái tên này, hắn chắc chắn là biết nàng là ai rồi! Cái này chính là gây khó dễ đây mà!
“Tiểu nhân là người mới đến, không biết ngài là ai?”
Hách Liên Ngạo Thiên nhướng mày. Nhất quyết không chịu thừa nhận sao? Hắn khoanh tay lại trước ngực, cười nhạt:
“Danh tiếng bổn vương ở đây vang xa toàn đại lục, người trong tam đại đế quốc không ai là không biết đến bổn vương. Nhưng người không biết chắc cũng chỉ có mỗi kẻ giả mạo binh sĩ trà trộn quân doanh thôi! Bổn vương nói có đúng không? Tiểu Vân...”
Thân mình Tiểu Vân run lên, hai chân không tự chủ lùi về phía sau. Thân phận bị bóc trần một cách quá nhanh, lúc này đây nàng đang cảm thấy vô cùng bất an. Bất thình lình, toàn thân nàng cứng nhắc. Hách Liên Ngạo Thiên đã nhanh hơn, từ lúc nào đã vòng tay ra sau lưng ôm chặt lấy eo nàng! Hách Liên Ngạo Thiên sầm mặt, hắn hơi dùng sức, kéo Tiểu Vân đến sát lại gần mình. Một tay hắn nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sợ sệt của nàng, trầm giọng hỏi:
“Còn muốn giả bộ?”
Mặt Tiểu Vân nhăn lại, nàng chớp mắt thật khó khăn, cổ họng khô khốc, lúc này thì không còn lời nào để nói nữa rồi! Thốt nhiên, hai mắt Hách Liên Ngạo Thiên nheo nheo lại nguy hiểm, một giây sau, Tiểu Vân ngớ người nhận ra hắn đang cười. Ôn thần mặt lạnh này từ lúc nào cũng biết cười rồi? Hách Liên vương gia cẩn thận nhìn khuôn mặt nàng, thanh âm ẩn ẩn tà mị gần sát, khiến da đầu Tiểu Vân tê dại:
“Không biết, vị hôn thê của bổn vương đang làm gì ở đây vậy?”
Vị hôn thê?
Ngồi trong lều to rộng của Hách Liên Ngạo Thiên, Tiểu Vân trầm ngâm nghĩ ngợi. Thật sự là khó hiểu! Không biết có việc gì mà đích thân Nhị vương gia phải ra tận biên cương này thế nhỉ? Mà còn là trong cái thời tiết giá lạnh khắc nghiệt thế này?Nhìn chằm chằm thân ảnh cao lớn ngồi oai vệ trên ghế trước mặt mình, trong đầu Tiểu Vân quay cuồng đủ mọi loại câu hỏi. Chừng như đoán được ý thắc mắc trong mắt nàng, Hách Liên Ngạo Thiên thoải mái nhấp trà, ung dung mở miệng:
“Một tháng nữa sẽ đến đại thọ của Thái hậu, Hoàng thượng nhờ bổn vương đến đây chuyển lời tới Tam vương gia, yêu cầu ngài ấy trong một tháng giải quyết chuyện quân sự, quay về kinh thành tham dự!”
Tiểu Vân cau mày, thật sự có cái ý nghĩ sao mấy huynh đệ nhà này lại ngây thơ đến vậy! Vị đại ca à, đây là chuyện chinh chiến, không phải chỉ là dẫn quân ra biên giới đi dạo rồi lại quay về đâu, ngài nói như kiểu nó dễ dàng như ăn một cái bánh vậy!
Không để ý vẻ trào phúng trong mắt nàng, Hách Liên Ngạo Thiên lại mở miệng hỏi:
“Tại sao nàng lại ở trong quân doanh?”
Tiểu Vân giương mắt nhìn chằm chằm hắn, tự hỏi không biết mình có cần phải trả lời cái này không? Đấu tranh tư tưởng một hồi, rốt cuộc nàng vẫn phải chấp nhận số phận. Hắn là trời, nàng chỉ là bùn đất, thường dân không nên đấu chọi với quan chức cao như vậy, nên cuối cùng Tiểu Vân đành trả lời:
“Ta đến gặp Tiểu Khuynh!”
nhân khác? Hách Liên Ngạo Thiên sa sầm mặt, nâng ly trà trên bàn lên uống, thậm chí còn không phát giác ra trà đã hết! Nàng không biết thân phận mình bây giờ là gì hay sao? Lại dám trắng trợn đi tìm nam nhân khác như vậy? Mà cái Tiểu Khuynh đó... Hách Liên vương gia nhếch miệng cười đáng sợ. Có lẽ cần phải hảo hảo nhắc nhở Tam đệ quản lí tài sản của mình cho tốt, đừng nên để hắn suốt ngày đi khắp nơi trêu ong ghẹo bướm nữa!
Nhìn biểu tình Hách Liên Nhị vương gia hết nhăn mặt lại cười độc, trên mặt mây đen u ám vây bủa, hai mắt lập lòe sáng lên ánh sáng ghê rợn, trên trán Tiểu Vân chảy xuống ngàn vạch. Cái ôn thần này lại đang nghĩ ngợi chuyện gì xấu xa đây? Tại sao nàng lại có cảm giác bất an nhỉ...
nhân hắc y thúc con ngựa ô đi theo đường nhỏ, trước mắt nhanh chóng xuất hiện một đoàn thương buôn. Hắn giục ngựa đi đến bên cạnh chiếc xe ngựa lớn nhất đang đậu ở ven đường, nhảy xuống, quỳ một gối, cung kính mở miệng:
“Thuộc hạ đã về tới!”
Từ trong xe vang lên thanh âm nam nhân hữu lực:
“Thế nào rồi?”
“Đã xong, thưa chủ nhân!” nhân hắc y hồi báo.
”Tốt lắm! Khởi hành thôi!”
nhân hắc y đáp một tiếng, lại leo lên lưng ngựa, đoàn người tiếp tục khởi hành.
Tiểu Vân chuyển vào ở trong lều của Tiểu Khuynh, những ngày này trôi qua khá thoải mái. ở đây, nàng quen được một cái bằng hữu: Uất Tử Khiêm. Sáng sáng nàng cùng Uất Tử Khiêm gọi Tiểu Khuynh dậy, trưa nấu cơm cùng hắn chờ Tiểu Khuynh về ăn, đến chiều lại cùng hắn ngồi đánh cờ. Ở cổ đại chỉ đánh được cờ vây, Tiểu Vân dạy Uất Tử Khiêm chơi cờ 5 quân, cờ ca rô, cờ tướng và cờ vua nữa. Hai người thường xuyên chơi đến quên cả thời gian luôn. Buổi tối Tiểu Vân nằm cùng giường với Tiểu Khuynh, Uất Tử Khiêm có một cái giường nhỏ ở gian ngoài, hai bên cách nhau một tấm bình phong. Nghe lời Tiểu Khuynh, Tiểu Vân đã rửa hết lớp bùn đen bẩn trên mặt, dung mạo thanh tú của nàng khiến Uất Tử Khiêm nhiều khi còn ghen tị. Cùng là nam nhân với nhau, nhưng tại sao lúc nào Tiểu Khuynh cũng chỉ quan tâm tới cái tiểu tử mới đến kia chứ?
Sau khi đã dọn dẹp xong xuôi trong lều, Tiểu Vân gom hết quần áo dơ lại, chuẩn bị đem đi giặt. Trời bây giờ đang rất lạnh, nên sau khi giặt xong, Tiểu Vân lại đem quần áo vào trong lều để phơi khô. Vén cửa lều nhìn ra ngoài, tính nhẩm cũng đã đến giờ ăn trưa, Tiểu Vân quấn một cái áo bông, định bụng đến phòng bếp lấy chút thức ăn chờ Tiểu Khuynh về. Đang đi, bỗng đầu nàng đụng cốp một cái đau điếng. Tiểu Vân lảo đảo lùi lại, nhìn xuống chỉ thấy một đôi giày màu đen thêu hoa văn chỉ bạc cùng tấm áo choàng dày cộm dài chấm gót màu đen tuyền, nàng chắc mẩm người này hẳn cũng là vị nào đó có tước vị trong quân doanh. Nghĩ vậy, Tiểu Vân liền vội vàng quỳ một gối xuống đất, thanh âm đầy bối rối, sợ sệt:
“Là tiểu nhân có mắt như mù, kính xin Tướng quân tha tội!”
Quỳ một hồi lâu mà vẫn không thấy kẻ kia có động tĩnh gì, đầu gối Tiểu Vân cũng đã có chút nhức nhối. Nàng cắn răng, ngăn không cho cơ mặt mình co rúm lại. Thật lâu sau, một thanh âm lạnh lẽo vang lên ngay trên đầu nàng:
“Đứng dậy đi! Ngẩng đầu lên!”
Tiểu Vân gắng gượng đứng dậy, từ từ ngẩng đầu lên. Đầu tiên là môi, rồi đến sống mũi, cuối cùng là hai mắt. Phút chốc Tiểu Vân đứng sững lại, ngẩn ra, đôi con ngươi trợn trừng mở lớn.
Hự! Sao Hách Liên Ngạo Thiên lại có mặt ở đây thế này?
Khuôn mặt nhỏ của nàng hết đỏ rồi xanh, lại chuyển tím, cuối cùng là xám ngoét lại. Tiểu Vân tái mặt nhìn trừng trừng. Hèn gì vừa rồi nàng nghe giọng quen quen, gặp mặt cái ôn thần này ở đây, xem ra số nàng đen tận rồi.
“Sắc mặt nàng có vẻ không tốt nhỉ?” Hách Liên Ngạo Thiên tựa như lẩm bẩm mở miệng. Nhưng lời hắn nói Tiểu Vân lại không thể không nghe thấy.
Giấu hai bàn tay mướt mồ hôi vào trong ống tay áo, Tiểu Vân run run mở miệng:
“Không biết uy danh tướng quân, là tiểu nhân đã mạo phạm, kính xin ngài xá tội!”
Phải bình tĩnh! Cứ giả đò không biết là được rồi!
“Tướng quân? Hình như “tiểu nhân” đã nhầm ta với ai đó rồi!”
Sắc mặt Tiểu Vân càng tái hơn. Cái tên này, hắn chắc chắn là biết nàng là ai rồi! Cái này chính là gây khó dễ đây mà!
“Tiểu nhân là người mới đến, không biết ngài là ai?”
Hách Liên Ngạo Thiên nhướng mày. Nhất quyết không chịu thừa nhận sao? Hắn khoanh tay lại trước ngực, cười nhạt:
“Danh tiếng bổn vương ở đây vang xa toàn đại lục, người trong tam đại đế quốc không ai là không biết đến bổn vương. Nhưng người không biết chắc cũng chỉ có mỗi kẻ giả mạo binh sĩ trà trộn quân doanh thôi! Bổn vương nói có đúng không? Tiểu Vân...”
Thân mình Tiểu Vân run lên, hai chân không tự chủ lùi về phía sau. Thân phận bị bóc trần một cách quá nhanh, lúc này đây nàng đang cảm thấy vô cùng bất an. Bất thình lình, toàn thân nàng cứng nhắc. Hách Liên Ngạo Thiên đã nhanh hơn, từ lúc nào đã vòng tay ra sau lưng ôm chặt lấy eo nàng! Hách Liên Ngạo Thiên sầm mặt, hắn hơi dùng sức, kéo Tiểu Vân đến sát lại gần mình. Một tay hắn nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sợ sệt của nàng, trầm giọng hỏi:
“Còn muốn giả bộ?”
Mặt Tiểu Vân nhăn lại, nàng chớp mắt thật khó khăn, cổ họng khô khốc, lúc này thì không còn lời nào để nói nữa rồi! Thốt nhiên, hai mắt Hách Liên Ngạo Thiên nheo nheo lại nguy hiểm, một giây sau, Tiểu Vân ngớ người nhận ra hắn đang cười. Ôn thần mặt lạnh này từ lúc nào cũng biết cười rồi? Hách Liên vương gia cẩn thận nhìn khuôn mặt nàng, thanh âm ẩn ẩn tà mị gần sát, khiến da đầu Tiểu Vân tê dại:
“Không biết, vị hôn thê của bổn vương đang làm gì ở đây vậy?”
Vị hôn thê?
Ngồi trong lều to rộng của Hách Liên Ngạo Thiên, Tiểu Vân trầm ngâm nghĩ ngợi. Thật sự là khó hiểu! Không biết có việc gì mà đích thân Nhị vương gia phải ra tận biên cương này thế nhỉ? Mà còn là trong cái thời tiết giá lạnh khắc nghiệt thế này?Nhìn chằm chằm thân ảnh cao lớn ngồi oai vệ trên ghế trước mặt mình, trong đầu Tiểu Vân quay cuồng đủ mọi loại câu hỏi. Chừng như đoán được ý thắc mắc trong mắt nàng, Hách Liên Ngạo Thiên thoải mái nhấp trà, ung dung mở miệng:
“Một tháng nữa sẽ đến đại thọ của Thái hậu, Hoàng thượng nhờ bổn vương đến đây chuyển lời tới Tam vương gia, yêu cầu ngài ấy trong một tháng giải quyết chuyện quân sự, quay về kinh thành tham dự!”
Tiểu Vân cau mày, thật sự có cái ý nghĩ sao mấy huynh đệ nhà này lại ngây thơ đến vậy! Vị đại ca à, đây là chuyện chinh chiến, không phải chỉ là dẫn quân ra biên giới đi dạo rồi lại quay về đâu, ngài nói như kiểu nó dễ dàng như ăn một cái bánh vậy!
Không để ý vẻ trào phúng trong mắt nàng, Hách Liên Ngạo Thiên lại mở miệng hỏi:
“Tại sao nàng lại ở trong quân doanh?”
Tiểu Vân giương mắt nhìn chằm chằm hắn, tự hỏi không biết mình có cần phải trả lời cái này không? Đấu tranh tư tưởng một hồi, rốt cuộc nàng vẫn phải chấp nhận số phận. Hắn là trời, nàng chỉ là bùn đất, thường dân không nên đấu chọi với quan chức cao như vậy, nên cuối cùng Tiểu Vân đành trả lời:
“Ta đến gặp Tiểu Khuynh!”
nhân khác? Hách Liên Ngạo Thiên sa sầm mặt, nâng ly trà trên bàn lên uống, thậm chí còn không phát giác ra trà đã hết! Nàng không biết thân phận mình bây giờ là gì hay sao? Lại dám trắng trợn đi tìm nam nhân khác như vậy? Mà cái Tiểu Khuynh đó... Hách Liên vương gia nhếch miệng cười đáng sợ. Có lẽ cần phải hảo hảo nhắc nhở Tam đệ quản lí tài sản của mình cho tốt, đừng nên để hắn suốt ngày đi khắp nơi trêu ong ghẹo bướm nữa!
Nhìn biểu tình Hách Liên Nhị vương gia hết nhăn mặt lại cười độc, trên mặt mây đen u ám vây bủa, hai mắt lập lòe sáng lên ánh sáng ghê rợn, trên trán Tiểu Vân chảy xuống ngàn vạch. Cái ôn thần này lại đang nghĩ ngợi chuyện gì xấu xa đây? Tại sao nàng lại có cảm giác bất an nhỉ...
/108
|