Chương 96
Nửa canh giờ sau...
Trước cửa đại điện mở rộng, vài đạo thân ảnh nhanh chóng tiến vào. Đám người Tiểu Cẩn đi thẳng đến giữa đại điện, cách đám người Bách đảo một khoảng liền cúi người hành lễ. Hách Liên Minh Thiên ánh mắt tìm tòi nhìn Tiểu Cẩn, trong mắt có một chút nóng vội thoáng qua. Hắn phất tay cho các nàng đứng dậy, thanh âm có phần tò mò hỏi:
„Nghe nói Hạ phủ Tứ tiểu thư có thể chơi đàn dương cầm, không biết thực hư là thế nào?“
Tiểu Cẩn nghe vậy chỉ cúi mình, trong mắt không gợn một mảnh sóng, bình thản đáp:
„Hồi bẩm Hoàng thượng, không dám giấu giếm, trước đây do cơ duyên xảo hợp, thần nữ là từng có cơ hội được thấy loại nhạc cụ này, cũng đã được cao nhân chỉ điểm cách chơi, suy cho cùng cũng chỉ là chút tài mọn, nhưng thần nữ cũng xin được đóng góp hết mình vì Hoàng thượng!“
Hách Liên Minh Thiên nghe vậy, trong lòng rộ lên một cỗ vui mừng, ánh mắt nhìn sang Hách Liên Vân Thiên có một loại hài lòng đến khó hiểu. Nữ tử này của Ngũ đệ, quả thực không tầm thường chút nào. Xem ra Ngũ đệ phong lưu nhiều năm, ánh mắt cuối cùng cũng để đúng chỗ rồi! Hắn cũng nên ở phía Thái hậu tích cực một chút rồi!
Ở bên này, đón ánh mắt tán thưởng của Hoàng đế, Hách Liên Vân Thiên âm thầm nở một nụ cười khổ, nhìn phía Tiểu Cẩn lại có thêm một loại bất đắc dĩ cùng tự trách. Nàng bây giờ, đến cả một cái nhìn chỉ sợ cũng không nguyện muốn lưu cho hắn! Chuyện ngày đó, chung quy trong lòng hắn vẫn còn vướng nhiều khúc mắc....
Nhận được khẩu dụ của Hoàng đế, đám Tiểu Cẩn liền đi về phía cây đàn dương cầm được đặt trên điện. Trước ánh mắt tò mò của bao người cùng ánh mắt như hổ sói của đám người Bách đảo, Tiểu Cẩn chậm rãi ngồi xuống. Nàng đặt bàn tay lên mặt đàn, lớp gỗ được mài bóng loáng hiện rõ từng thớ vân đẹp mắt, phím đàn trắng toát xếp thành hàng thẳng tắp, Tiểu Cẩn cũng không nhịn được mà thầm than, thợ thủ công cổ đại tay nghề cũng thật cao a!
Mười ngón tay của nàng cẩn thận đặt lên phím đàn, xúc cảm quen thuộc truyền đến khiến Tiểu Cẩn có loại xúc động muốn rơi nước mắt. Bốn năm rồi, bốn năm rồi nàng mới lại có cảm giác này, cuộc sống nơi cổ đại trở nên thực xa lạ, cái loại hoài niệm mãnh liệt dày vò tâm can, nghĩ đến nhưng không thể chạm tới, nay chợt ùa về như thác đổ lũ cuốn, dậy lên ngàn ngàn lớp sóng trong tâm nàng. Ngón tay nhẹ nhàng nhấn, Tiểu Cẩn cẩn thận kiểm tra âm thanh, lại một lần nữa phải tấm tắc tay nghề của thợ thủ công cổ đại quá tốt! Lại nhấn thêm vài phím đàn nữa, Tiểu Cẩn lúc này mới thỏa mãn thở ra, nàng quay đầu nhìn Tiểu Vân, mỉm cười:
„Tiểu Vân hát cho ta nghe được không?“
Tiểu Vân cũng mỉm cười:
„Tiểu Cẩn muốn nghe bài gì?“
Thần sắc Tiểu Cẩn suy tư, trong nghiền ngẫm lộ ra chút buồn bã nhàn nhạt, ánh mắt nàng thoáng qua tia sáng mờ nhạt, khóe môi câu lên nhẹ nhàng, dịu giọng nói:
„Vậy „Nhớ mà không thể nói“ được không?“
Tiểu Vân gật đầu, Tiểu Cẩn lúc này mới bắt đầu đệm đàn. Âm thanh vang lên thanh thoát nhẹ nhàng, phảng phất như tiếng hạc nơi cửu trùng thiên, xuyên thấu, thấm tận trong tâm khảm từng người, khiến mọi người trong điện không tự chủ mà bị thu hút. Từng nốt nhạc vương chút buồn bã cất lên, Tiểu Vân cũng lựa nhạc mà cất tiếng hát trong trẻo:
„Như quả hồng nhan mệnh bất tằng đơn bạc,
(Nếu như hồng nhan không bạc mệnh)
Giá thế gian hữu một hữu truyền thuyết,
(Thì thế gian liệu có truyền thuyết hay không)
Sinh vi phi nga nhược thị bất cảm phốc hỏa,
(Nếu thiêu thân sinh ra không dám bay vào lửa)
Giá túc mệnh bằng tá thập ma tráng khoát,
(Số mệnh này dựa vào cớ gì mà vĩ đại)
Tự lĩnh la triền nhiễu trước,
(Tựa lụa là quấn quanh)
Tự gia tỏa kim trang ngọc khõa,
(Tựa gông xiềng đính vàng khảm ngọc
Tự tuyết hoa phi vũ trước trụy lạc,
(Tựa hoa tuyết lượn bay trĩu xuống)
Mĩ lệ a, hướng tử nhi hoạt,
(Đẹp biết bao, trong cái chết tìm được sự sống)
Ái nhược năng tham phá, chung cứu thị tịch mịch,
(Dẫu tình yêu có thể tường tỏ, cuối cùng vẫn cô đơn)
Vong khước liễu tiền nhân hậu quả,
(Đã quên đi nguyên nhân hậu quả)
Khổ thủ đích chấp trước hư hoảng đích nhất nặc,
(Cố chấp khổ sở giữ lấy một lời hứa rỗng không)
Không hao giá thanh xuân hứa đa,
(Phí hoài biết bao ngày tháng thanh xuân)
Niên nguyệt lí sa đà, luân hồi trung thác quá,
(Lãng phí bao năm tháng, vuột mất khi luân hồi)
Bị di vong đích nhân thị ngã,
(Người bị quên lãng là chính ta)
Thục tất đích nhân khuếch, lệ nhãn trung ban bác,
(Bóng hình quen thuộc nhòa đi trong nước mắt)
Vọng trước khước vô pháp xúc mạc,
(Ngóng trông mà không cách nào chạm tới)
Ái thị khả niệm bất khả thuyết...
(Yêu là chỉ có thể nhớ mà không thể nói)“
Lời ca bi ai, nỗi buồn thấm vào từng câu chữ, thanh âm trong trẻo của Tiểu Vân như cũng đượm một nỗi buồn nhạt nhòa, nàng cúi đầu, che đi hốc mắt đang dần đỏ lên, lệ quang lấp lánh nơi khóe mắt bị nàng cố ép ngăn lại. Mười ngón tay dạo trên phím đàn của Tiểu Cẩn lướt đi như bay, gương mặt nàng hơi nghiêng nghiêng bình thản, sóng mắt lạnh nhạt lướt qua gương mặt người kia, chốc lát lại dời đi. Nhưng, chỉ mình nàng mới biết, khoảnh khắc đó trái tim nàng đau như thế nào. Nỗi đau đó chỉ có thể đè nén, cuối cùng hóa lại thành từng nốt nhạc buồn theo những ngón tay nàng truyền ra. Đôi bàn tay như chơi đùa, vỗ về trên những phím đàn, dịu dàng thân thiết, phảng phất như làn gió nhẹ thổi qua đại điện. Tiếng hát của Tiểu Vân vẫn tiếp tục ngân lên, đau xót khôn cùng, da diết vô kể, tựa như lời tâm tình của thiếu nữ đang vì tình yêu mà bi ai, khổ sở, khiến cõi lòng người cũng tê tái theo.
Ngồi trên điện, thần sắc Hách Liên Vân Thiên chấn động, hắn nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng nghiêng chăm chú của nữ tử thanh lệ trước mắt, trong đầu có thứ gì đang ầm ầm đổ vỡ, quét đến hắn có chút choáng váng, trước mắt mơ hồ không chân thực. Bi ai như vậy, đây là tâm trạng của nàng ngày đó hay sao? Là hắn làm nàng tổn thương sâu sắc đến vậy sao? Hắn biết phải làm gì đây...
Ở một góc khác, lại có một người thần sắc âm tình bất định đang dõi theo đôi mắt lấp lánh lệ quang của nữ tử kia. Mặc dù nàng cúi đầu, nhưng trong khoảnh khắc, hắn vẫn có thể bắt được ánh sáng thoáng qua đôi mắt của nàng. Tại sao? Người rời đi là nàng, người phản bội tình cảm của bọn họ cũng là nàng, người khiến hắn tổn thương cũng là nàng, nhưng tại sao, khi nghe những ca từ thấm đẫm bi thương kia, trái tim hắn lại đau nhói? Mặc dù bên ngoài hắn nói hắn hận nàng, nhưng chỉ có hắn mới biết, hắn yêu, hắn quyến luyến nàng biết bao nhiêu. Chỉ hắn mới biết, hắn muốn giữ chặt nàng lại bên cạnh, giấu nàng trong lòng mình, giam cầm nàng mãi mãi, hắn muốn tự tay bẻ gẫy đôi cánh của nàng, để nàng chỉ có thể ở cạnh hắn cả đời, không thể rời đi được nữa. Nhưng, tự tay hắn đã đẩy nàng ra xa, tự tay hắn đem nàng đẩy khỏi cuộc sống của mình. Bây giờ hắn mới biết, thì ra không phải nàng vô tâm, thì ra, trái tim vốn tưởng đã đóng băng của hắn, rốt cuộc cũng biết đau....
Kết thúc một khúc nhạc, trong đại điện lâm vào một hồi dài yên tĩnh, trầm mặc. Thần sắc mọi người như lâm vào mê muội, giống như đã bước vào mộng cảnh không thể thoát ra. Dư âm tiếng đàn dường như vẫn vương vấn đâu đây, khiến lòng người như si như say, say trong nỗi đau, say trong tình cảm bi lụy, quyến luyến của người thiếu nữ tuyệt sắc đang bị ái tình dằn vặt. Ngay cả đám người Bách đảo, thần thái dường như cũng bị tiếng đàn của nàng mê hoặc, thật lâu thật lâu không thoát ra được. Bất ngờ, từ đâu đó vang lên một tiếng vỗ tay, nhất thời mọi người như bừng tỉnh. Ngay lập tức, tiếng vỗ tay rào rào như sấm dậy dội lên trong đại điện trống rỗng, cũng đánh thức đám người Bách đảo còn đang lâm vào mộng ảo mãi không thoát ra được. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đồng phát hiện trên mặt đối phương đều lộ ra vẻ chật vật quẫn bách. Bọn họ thế nhưng lại bị tiếng đàn của nàng kia mê hoặc! Thần sắc Hiên Viên Tình Nhi vặn vẹo, thực ra ngay từ khi đám Tiểu Khuynh bước vào gương mặt nàng ta đã vô cùng khó coi, theo thời gian lại càng vặn vẹo khó coi hơn. Trong mắt Đông Phương Linh có tán thưởng, có ngạc nhiên cùng rung động, Nạp Lan Dung Tuyết thở dài, có chút ghen tị. Mộ Dung Y Y trong mắt ánh lên sự dữ tợn, dù nàng ta đang mang mạng che mặt, nhưng chỉ nhìn đôi mắt ghen tị bốc lên ngùn ngụt của nàng ta cũng đủ hiểu được nội tâm méo mó của nàng ta lúc này. Tiểu Khuynh liếc mắt một vòng, thu lại biểu cảm của đám người kia vào mắt, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lùng châm biếm.
Hách Liên Minh Thiên vỗ tay, ánh mắt tán thưởng nhìn đám người Tiểu Khuynh đứng dưới đại điện, vui vẻ nói:
„Hạ thượng thư quả thật có phúc, có được hai người nữ nhi tài sắc vẹn toàn như vậy! Người đâu, ban thưởng cho Hạ phủ tiểu thư!“
Lúc này, người nam nhân tóc vàng mắt xanh bước lên trước, cúi người, thanh âm bình thản đạm mạc lên tiếng, đã không còn cao ngạo cùng khinh thường như lúc đầu:
„Hách Liên quốc quả thật lắm nhân tài, chúng tôi xin được cam bái hạ phong! Kính mong Hách Liên quân có thể rộng lượng bỏ qua cho thái độ bất kính vừa rồi!“
Hách Liên Minh Thiên thấy vậy, cũng không có ý muốn làm khó, chỉ bình thản nói:
„Sứ thần không cần phải đa lễ, quả nhân cũng chỉ hy vọng mối giao tình giữa Hách Liên quốc và Bách đảo có thể giữ vững bền chặt! Tối nay trong cung mở dạ tiệc, quả nhân có lời mời sứ thần đến dự!“
Đám người Bách đảo đáp dạ một tiếng, chuẩn bị ly khai khỏi điện. Cùng lúc, lễ vật ban thưởng được mang lên, đám người Tiểu Khuynh nhận xong định lui xuống, bất ngờ, nam nhân Bách đảo kia đột nhiên quay lại, nhìn Hách Liên Minh Thiên cúi người nói:
„Tại hạ có một thỉnh cầu, không biết Hách Liên quân có thể thành toàn cho tại hạ hay không?“
Hách Liên Minh Thiên phất tay:
„Sứ thần xin mời nói!“
Nam nhân tóc vàng kia mỉm cười, hòa nhã nói:
„Tại hạ muốn thỉnh cầu Hoàng thượng hạ chỉ cho phép Hạ phủ tiểu thư được đến dự đại tiệc. Tại hạ đối với kì tài của các vị tiểu thư rất là khâm phục cùng ngưỡng mộ, nên muốn tặng cho các vị tiểu thư một đại lễ. Không biết Hách Liên quân có thể thành toàn cho mong muốn này của tại hạ hay không?“
Hách Liên Minh Thiên suy tư một chút, bên cạnh đột nhiên bị người ta huých một cái. Hắn quay đầu, nhìn đôi mắt giảo hoạt của Tiêu Khuynh Thành, trong lòng cảm thấy thật đáng yêu, quay đầu liền cười nói:
„Được, quả nhân đáp ứng với các vị!“
Đứng ở cửa điện, bốn người Tiểu Khuynh mắt mở to miệng há hốc, không thốt lên lời. Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Hiên Viên Tình Nhi cùng khăn tay bị xoắn đến sắp đứt của Mộ Dung Y Y, Tiểu Khuynh quay người, âm thầm vỗ trán thở dài, trong lòng một trăm ngàn lần sỉ vả cái nam nhân tóc vàng mắt xanh kia. Cái nam nhân này, thật đúng là đại phiền phức mà!
Đại tiệc buổi tối....
Trong đại điện đèn đuốc lung linh, ánh sáng rực rỡ chói mắt, tiếng đàn sáo vang lên từng hồi vui vẻ, nhạc công cung đình đang diễn tấu một điệu nhạc với giai điệu vui tươi phấn khởi. Ở giữa đại điện, một nữ nhân mặc chiếc váy lụa xòe to vô cùng rực rỡ, đang vui vẻ nhún nhảy nhịp chân theo điệu nhạc, miệng ngâm nga một giai điệu. Nàng ta xoay tròn giữa đại điện, thân mình nhẹ nhàng khoái hoạt như cánh bướm đang vui vẻ chơi đùa cùng những khóm hoa. Vài nam nhân Bách đảo đứng ở một bên, bọn họ mặc vét của người phương Tây, nam nhân tóc vàng mắt xanh mặc một bộ vét màu trắng ngà, hắn đang đứng nói chuyện cùng Hách Liên Minh Thiên. Khi đám người Tiểu Khuynh bước vào, nam nhân trẻ tuổi kia đã nhìn thấy các nàng. Hắn cúi người chào Hách Liên quân, bước chân lịch lãm quý phái đi về phía các nàng. Theo sau hắn là một vài người Bách đảo có thân phận khác. Khi bọn họ đến nơi đám Tiểu Khuynh đang đứng, tiếng nhạc trong điện cũng vừa vặn kết thúc. Nhất thời, toàn bộ tầm mắt người trong đại điện đều đổ dồn về phía các nàng. Đám Tiểu Khuynh trong lòng âm thầm sỉ vả người này, nhưng bên ngoài mặt vẫn trưng một bộ tươi cười hòa nhã đón tiếp. Nam nhân trẻ tuổi kia đi đến trước mặt các nàng, cúi người chào theo phong cách Tây phương, rồi, trước ánh mắt như sói đói của các thiếu nữ trong điện, hắn vươn tay trước mặt Tiểu Cẩn, làm một động tác mời khiêu vũ đúng chuẩn:
„Có thể cho phép tôi có vinh hạnh được mời tiểu thư một điệu nhảy không?“
Đồng thời từ sau lưng hắn có ba người soái ca tóc màu đi lên, cũng làm động tác như vậy về phía đám Tiểu Khuynh. Trong đại điện nhất thời lặng ngắt, mọi ánh mắt đều nhìn thẳng vào bốn người các nàng khiến sống lưng cả bốn người cứng ngắc. Tiểu Cẩn nhếch nhếch khóe môi, khôi hài nghĩ thầm: nàng đang đóng phim thần tượng có phải hay không a? Động tác này, thần thái này, ánh mắt của soái ca này, tất cả đều chân thực hơn trên ti vi nhiều! Bất ngờ, khi tầm mắt nàng lướt qua góc đại điện, trong lúc lơ đãng lại chạm phải một ánh mắt nóng rực đang nhìn nàng chằm chằm một cách dò xét khiến Tiểu Cẩn giật mình. Nhưng rất nhanh Tiểu Cẩn đã dời đi tầm mắt, nàng nhìn bàn tay vẫn đang vươn ra trước mặt mình, đột nhiên Tiểu Cẩn mỉm cười rực rỡ, nụ cười xinh đẹp đủ làm đui mù mắt của tất cả nam nhân trong điện này, nàng nhẹ nhàng cúi người, một bộ phong phạm tiểu thư khuê các bày ra rõ rệt, thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo vang lên:
„Rất sẵn lòng!“
Nói xong, bàn tay cũng nhẹ nhàng đặt vào trong tay nam nhân Bách đảo trẻ tuổi kia. Hai người tay trong tay bước vào giữa điện. Ở phía sau, đám người Tiểu Khuynh hai mặt nhìn nhau, các nàng nhún nhún vai, cũng học theo bộ dạng của Tiểu Cẩn, cùng ba nam nhân kia đi vào giữa điện. Các nàng không hề để ý đến, ở trong một góc đại điện, có bốn ly rượu trong cùng một lúc bị người bóp vỡ nát. Thanh âm vang dội đó nhanh chóng bị chìm đi giữa tiếng nhạc đệm, vũ khúc nhẹ nhàng êm dịu phảng phất say hồn người. Nhưng cùng lúc đó, lại đốt lên lửa giận bùng cháy trong lòng một vài người. Ánh mắt Hách Liên Vân Thiên rối rắm nhìn nữ tử đang lướt đi giữa đại điện, lại nhìn đến bàn tay đang đan vào nhau của hai người, ánh mắt chuyển đến cái tay đang đặt bên hông của nữ tử, phảng phất ánh mắt hắn như muốn đem cái tay đó ra ăn tươi nuốt sống. Hách Liên Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn phất vạt áo, lạnh lùng đạp bước chân rời khỏi đại điện, cũng không quay đầu nhìn lại. Cùng lúc đó, một thân ảnh yểu điệu cũng vội vã đi ra theo hắn.
Ở một góc khác, đám người Bách đảo đứng túm tụm vào nhau, ánh mắt nữ nhân Bách đảo nhìn chằm chằm mấy người đang khiêu vũ ở giữa đại điện kia, có chút khó tin thốt lên:
„Các nàng, các nàng cư nhiên lại biết quốc vũ của Bách đảo...“
Một nam nhân có vẻ lớn tuổi, hắn nhìn bóng người đang nhẹ nhàng lướt trên điện, ánh mắt trầm ngâm như có điều suy nghĩ, mở miệng:
„Bốn người thiếu nữ này, có gì đó rất bí ẩn. Bọn họ, đều không đơn thuần chỉ là một nữ tử bình thường...“
Lúc này ở trên điện, đám người Tiểu Cẩn đang say sưa, vui vẻ khiêu vũ. Khó lắm mới gặp được một điệu vũ hiện đại, các nàng đều không muốn bỏ qua cơ hội được tận hưởng điều này. Nói đi cũng phải nói lại, trình độ của đám người Bách đảo này thật đúng là không thể xem thường! Bọn họ khiêu vũ không kém gì các vũ công ở hiện đại, từng động tác đều rất thuần thục, còn lộ ra một cỗ phong thái của thế gia đại tộc. Xem ra đám người này, ở Bách đảo có thân phận không nhỏ.
„Tại hạ không nghĩ tới, tiểu thư vậy mà lại biết khiêu vũ!“
Thanh âm nam nhân ôn hòa kéo thần trí Tiểu Cẩn trở lại hiện thực, nàng mỉm cười, hài hước đáp:
„Tiểu nữ còn nghĩ đại nhân là đoán được điều này nên mới mời tiểu nữ nhảy chứ?“
Nam nhân trẻ tuổi cũng mỉm cười, nhã nhặn đáp:
„Tiểu thư quả thật đã đem đến cho tại hạ rất nhiều ngạc nhiên! Rất vinh hạnh được biết tiểu thư, tại hạ tên gọi Nam Hi, thuộc dòng họ Ái Luân ở Bách đảo!“
Tiểu Cẩn thấy hắn tự xưng tên, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh đáp lời:
„Tiểu nữ tên gọi Hạ Cẩn Cẩn, là nữ nhi của Hình bộ thượng thư Hạ Viêm Châu, rất vui được biết Ái Luân đại nhân!“
Hai người vừa khiêu vũ vừa trò chuyện vui vẻ, ở trong mắt Hách Liên Vân Thiên chính là đang công khai liếc mắt đưa tình, trong vô thức hắn siết chặt bàn tay vốn bị thương của mình lại, khiến máu chảy ra càng nhiều, nhỏ tong tong xuống nền điện. Một cung nữ thấy vậy, vội vàng hô lên:
„Vương gia, có cần nô tì gọi Thái y đến không?“
Đến lúc này Hách Liên Vân Thiên mới chợt nhận ra bản thân bị thương, hắn nhìn bàn tay mình siết chặt đến nổi cả gân xanh, lại nhìn vết máu thẫm màu trên nền đất, trong ánh mắt lộ ra một chút hiểu rõ cùng chấp nhận, hắn cắn răng, bất đắc dĩ cười cười. Ngước mắt, nhìn nữ tử đang tươi cười xinh đẹp như đóa hoa nở rộ giữa đại điện, đôi mắt hắn chợt mơ hồ. Thừa nhận đi thôi Hách Liên Vân Thiên, lòng của ngươi, thực ra từ sớm đã trao cho nàng rồi....
Nửa canh giờ sau...
Trước cửa đại điện mở rộng, vài đạo thân ảnh nhanh chóng tiến vào. Đám người Tiểu Cẩn đi thẳng đến giữa đại điện, cách đám người Bách đảo một khoảng liền cúi người hành lễ. Hách Liên Minh Thiên ánh mắt tìm tòi nhìn Tiểu Cẩn, trong mắt có một chút nóng vội thoáng qua. Hắn phất tay cho các nàng đứng dậy, thanh âm có phần tò mò hỏi:
„Nghe nói Hạ phủ Tứ tiểu thư có thể chơi đàn dương cầm, không biết thực hư là thế nào?“
Tiểu Cẩn nghe vậy chỉ cúi mình, trong mắt không gợn một mảnh sóng, bình thản đáp:
„Hồi bẩm Hoàng thượng, không dám giấu giếm, trước đây do cơ duyên xảo hợp, thần nữ là từng có cơ hội được thấy loại nhạc cụ này, cũng đã được cao nhân chỉ điểm cách chơi, suy cho cùng cũng chỉ là chút tài mọn, nhưng thần nữ cũng xin được đóng góp hết mình vì Hoàng thượng!“
Hách Liên Minh Thiên nghe vậy, trong lòng rộ lên một cỗ vui mừng, ánh mắt nhìn sang Hách Liên Vân Thiên có một loại hài lòng đến khó hiểu. Nữ tử này của Ngũ đệ, quả thực không tầm thường chút nào. Xem ra Ngũ đệ phong lưu nhiều năm, ánh mắt cuối cùng cũng để đúng chỗ rồi! Hắn cũng nên ở phía Thái hậu tích cực một chút rồi!
Ở bên này, đón ánh mắt tán thưởng của Hoàng đế, Hách Liên Vân Thiên âm thầm nở một nụ cười khổ, nhìn phía Tiểu Cẩn lại có thêm một loại bất đắc dĩ cùng tự trách. Nàng bây giờ, đến cả một cái nhìn chỉ sợ cũng không nguyện muốn lưu cho hắn! Chuyện ngày đó, chung quy trong lòng hắn vẫn còn vướng nhiều khúc mắc....
Nhận được khẩu dụ của Hoàng đế, đám Tiểu Cẩn liền đi về phía cây đàn dương cầm được đặt trên điện. Trước ánh mắt tò mò của bao người cùng ánh mắt như hổ sói của đám người Bách đảo, Tiểu Cẩn chậm rãi ngồi xuống. Nàng đặt bàn tay lên mặt đàn, lớp gỗ được mài bóng loáng hiện rõ từng thớ vân đẹp mắt, phím đàn trắng toát xếp thành hàng thẳng tắp, Tiểu Cẩn cũng không nhịn được mà thầm than, thợ thủ công cổ đại tay nghề cũng thật cao a!
Mười ngón tay của nàng cẩn thận đặt lên phím đàn, xúc cảm quen thuộc truyền đến khiến Tiểu Cẩn có loại xúc động muốn rơi nước mắt. Bốn năm rồi, bốn năm rồi nàng mới lại có cảm giác này, cuộc sống nơi cổ đại trở nên thực xa lạ, cái loại hoài niệm mãnh liệt dày vò tâm can, nghĩ đến nhưng không thể chạm tới, nay chợt ùa về như thác đổ lũ cuốn, dậy lên ngàn ngàn lớp sóng trong tâm nàng. Ngón tay nhẹ nhàng nhấn, Tiểu Cẩn cẩn thận kiểm tra âm thanh, lại một lần nữa phải tấm tắc tay nghề của thợ thủ công cổ đại quá tốt! Lại nhấn thêm vài phím đàn nữa, Tiểu Cẩn lúc này mới thỏa mãn thở ra, nàng quay đầu nhìn Tiểu Vân, mỉm cười:
„Tiểu Vân hát cho ta nghe được không?“
Tiểu Vân cũng mỉm cười:
„Tiểu Cẩn muốn nghe bài gì?“
Thần sắc Tiểu Cẩn suy tư, trong nghiền ngẫm lộ ra chút buồn bã nhàn nhạt, ánh mắt nàng thoáng qua tia sáng mờ nhạt, khóe môi câu lên nhẹ nhàng, dịu giọng nói:
„Vậy „Nhớ mà không thể nói“ được không?“
Tiểu Vân gật đầu, Tiểu Cẩn lúc này mới bắt đầu đệm đàn. Âm thanh vang lên thanh thoát nhẹ nhàng, phảng phất như tiếng hạc nơi cửu trùng thiên, xuyên thấu, thấm tận trong tâm khảm từng người, khiến mọi người trong điện không tự chủ mà bị thu hút. Từng nốt nhạc vương chút buồn bã cất lên, Tiểu Vân cũng lựa nhạc mà cất tiếng hát trong trẻo:
„Như quả hồng nhan mệnh bất tằng đơn bạc,
(Nếu như hồng nhan không bạc mệnh)
Giá thế gian hữu một hữu truyền thuyết,
(Thì thế gian liệu có truyền thuyết hay không)
Sinh vi phi nga nhược thị bất cảm phốc hỏa,
(Nếu thiêu thân sinh ra không dám bay vào lửa)
Giá túc mệnh bằng tá thập ma tráng khoát,
(Số mệnh này dựa vào cớ gì mà vĩ đại)
Tự lĩnh la triền nhiễu trước,
(Tựa lụa là quấn quanh)
Tự gia tỏa kim trang ngọc khõa,
(Tựa gông xiềng đính vàng khảm ngọc
Tự tuyết hoa phi vũ trước trụy lạc,
(Tựa hoa tuyết lượn bay trĩu xuống)
Mĩ lệ a, hướng tử nhi hoạt,
(Đẹp biết bao, trong cái chết tìm được sự sống)
Ái nhược năng tham phá, chung cứu thị tịch mịch,
(Dẫu tình yêu có thể tường tỏ, cuối cùng vẫn cô đơn)
Vong khước liễu tiền nhân hậu quả,
(Đã quên đi nguyên nhân hậu quả)
Khổ thủ đích chấp trước hư hoảng đích nhất nặc,
(Cố chấp khổ sở giữ lấy một lời hứa rỗng không)
Không hao giá thanh xuân hứa đa,
(Phí hoài biết bao ngày tháng thanh xuân)
Niên nguyệt lí sa đà, luân hồi trung thác quá,
(Lãng phí bao năm tháng, vuột mất khi luân hồi)
Bị di vong đích nhân thị ngã,
(Người bị quên lãng là chính ta)
Thục tất đích nhân khuếch, lệ nhãn trung ban bác,
(Bóng hình quen thuộc nhòa đi trong nước mắt)
Vọng trước khước vô pháp xúc mạc,
(Ngóng trông mà không cách nào chạm tới)
Ái thị khả niệm bất khả thuyết...
(Yêu là chỉ có thể nhớ mà không thể nói)“
Lời ca bi ai, nỗi buồn thấm vào từng câu chữ, thanh âm trong trẻo của Tiểu Vân như cũng đượm một nỗi buồn nhạt nhòa, nàng cúi đầu, che đi hốc mắt đang dần đỏ lên, lệ quang lấp lánh nơi khóe mắt bị nàng cố ép ngăn lại. Mười ngón tay dạo trên phím đàn của Tiểu Cẩn lướt đi như bay, gương mặt nàng hơi nghiêng nghiêng bình thản, sóng mắt lạnh nhạt lướt qua gương mặt người kia, chốc lát lại dời đi. Nhưng, chỉ mình nàng mới biết, khoảnh khắc đó trái tim nàng đau như thế nào. Nỗi đau đó chỉ có thể đè nén, cuối cùng hóa lại thành từng nốt nhạc buồn theo những ngón tay nàng truyền ra. Đôi bàn tay như chơi đùa, vỗ về trên những phím đàn, dịu dàng thân thiết, phảng phất như làn gió nhẹ thổi qua đại điện. Tiếng hát của Tiểu Vân vẫn tiếp tục ngân lên, đau xót khôn cùng, da diết vô kể, tựa như lời tâm tình của thiếu nữ đang vì tình yêu mà bi ai, khổ sở, khiến cõi lòng người cũng tê tái theo.
Ngồi trên điện, thần sắc Hách Liên Vân Thiên chấn động, hắn nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng nghiêng chăm chú của nữ tử thanh lệ trước mắt, trong đầu có thứ gì đang ầm ầm đổ vỡ, quét đến hắn có chút choáng váng, trước mắt mơ hồ không chân thực. Bi ai như vậy, đây là tâm trạng của nàng ngày đó hay sao? Là hắn làm nàng tổn thương sâu sắc đến vậy sao? Hắn biết phải làm gì đây...
Ở một góc khác, lại có một người thần sắc âm tình bất định đang dõi theo đôi mắt lấp lánh lệ quang của nữ tử kia. Mặc dù nàng cúi đầu, nhưng trong khoảnh khắc, hắn vẫn có thể bắt được ánh sáng thoáng qua đôi mắt của nàng. Tại sao? Người rời đi là nàng, người phản bội tình cảm của bọn họ cũng là nàng, người khiến hắn tổn thương cũng là nàng, nhưng tại sao, khi nghe những ca từ thấm đẫm bi thương kia, trái tim hắn lại đau nhói? Mặc dù bên ngoài hắn nói hắn hận nàng, nhưng chỉ có hắn mới biết, hắn yêu, hắn quyến luyến nàng biết bao nhiêu. Chỉ hắn mới biết, hắn muốn giữ chặt nàng lại bên cạnh, giấu nàng trong lòng mình, giam cầm nàng mãi mãi, hắn muốn tự tay bẻ gẫy đôi cánh của nàng, để nàng chỉ có thể ở cạnh hắn cả đời, không thể rời đi được nữa. Nhưng, tự tay hắn đã đẩy nàng ra xa, tự tay hắn đem nàng đẩy khỏi cuộc sống của mình. Bây giờ hắn mới biết, thì ra không phải nàng vô tâm, thì ra, trái tim vốn tưởng đã đóng băng của hắn, rốt cuộc cũng biết đau....
Kết thúc một khúc nhạc, trong đại điện lâm vào một hồi dài yên tĩnh, trầm mặc. Thần sắc mọi người như lâm vào mê muội, giống như đã bước vào mộng cảnh không thể thoát ra. Dư âm tiếng đàn dường như vẫn vương vấn đâu đây, khiến lòng người như si như say, say trong nỗi đau, say trong tình cảm bi lụy, quyến luyến của người thiếu nữ tuyệt sắc đang bị ái tình dằn vặt. Ngay cả đám người Bách đảo, thần thái dường như cũng bị tiếng đàn của nàng mê hoặc, thật lâu thật lâu không thoát ra được. Bất ngờ, từ đâu đó vang lên một tiếng vỗ tay, nhất thời mọi người như bừng tỉnh. Ngay lập tức, tiếng vỗ tay rào rào như sấm dậy dội lên trong đại điện trống rỗng, cũng đánh thức đám người Bách đảo còn đang lâm vào mộng ảo mãi không thoát ra được. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đồng phát hiện trên mặt đối phương đều lộ ra vẻ chật vật quẫn bách. Bọn họ thế nhưng lại bị tiếng đàn của nàng kia mê hoặc! Thần sắc Hiên Viên Tình Nhi vặn vẹo, thực ra ngay từ khi đám Tiểu Khuynh bước vào gương mặt nàng ta đã vô cùng khó coi, theo thời gian lại càng vặn vẹo khó coi hơn. Trong mắt Đông Phương Linh có tán thưởng, có ngạc nhiên cùng rung động, Nạp Lan Dung Tuyết thở dài, có chút ghen tị. Mộ Dung Y Y trong mắt ánh lên sự dữ tợn, dù nàng ta đang mang mạng che mặt, nhưng chỉ nhìn đôi mắt ghen tị bốc lên ngùn ngụt của nàng ta cũng đủ hiểu được nội tâm méo mó của nàng ta lúc này. Tiểu Khuynh liếc mắt một vòng, thu lại biểu cảm của đám người kia vào mắt, khóe môi cong lên nụ cười lạnh lùng châm biếm.
Hách Liên Minh Thiên vỗ tay, ánh mắt tán thưởng nhìn đám người Tiểu Khuynh đứng dưới đại điện, vui vẻ nói:
„Hạ thượng thư quả thật có phúc, có được hai người nữ nhi tài sắc vẹn toàn như vậy! Người đâu, ban thưởng cho Hạ phủ tiểu thư!“
Lúc này, người nam nhân tóc vàng mắt xanh bước lên trước, cúi người, thanh âm bình thản đạm mạc lên tiếng, đã không còn cao ngạo cùng khinh thường như lúc đầu:
„Hách Liên quốc quả thật lắm nhân tài, chúng tôi xin được cam bái hạ phong! Kính mong Hách Liên quân có thể rộng lượng bỏ qua cho thái độ bất kính vừa rồi!“
Hách Liên Minh Thiên thấy vậy, cũng không có ý muốn làm khó, chỉ bình thản nói:
„Sứ thần không cần phải đa lễ, quả nhân cũng chỉ hy vọng mối giao tình giữa Hách Liên quốc và Bách đảo có thể giữ vững bền chặt! Tối nay trong cung mở dạ tiệc, quả nhân có lời mời sứ thần đến dự!“
Đám người Bách đảo đáp dạ một tiếng, chuẩn bị ly khai khỏi điện. Cùng lúc, lễ vật ban thưởng được mang lên, đám người Tiểu Khuynh nhận xong định lui xuống, bất ngờ, nam nhân Bách đảo kia đột nhiên quay lại, nhìn Hách Liên Minh Thiên cúi người nói:
„Tại hạ có một thỉnh cầu, không biết Hách Liên quân có thể thành toàn cho tại hạ hay không?“
Hách Liên Minh Thiên phất tay:
„Sứ thần xin mời nói!“
Nam nhân tóc vàng kia mỉm cười, hòa nhã nói:
„Tại hạ muốn thỉnh cầu Hoàng thượng hạ chỉ cho phép Hạ phủ tiểu thư được đến dự đại tiệc. Tại hạ đối với kì tài của các vị tiểu thư rất là khâm phục cùng ngưỡng mộ, nên muốn tặng cho các vị tiểu thư một đại lễ. Không biết Hách Liên quân có thể thành toàn cho mong muốn này của tại hạ hay không?“
Hách Liên Minh Thiên suy tư một chút, bên cạnh đột nhiên bị người ta huých một cái. Hắn quay đầu, nhìn đôi mắt giảo hoạt của Tiêu Khuynh Thành, trong lòng cảm thấy thật đáng yêu, quay đầu liền cười nói:
„Được, quả nhân đáp ứng với các vị!“
Đứng ở cửa điện, bốn người Tiểu Khuynh mắt mở to miệng há hốc, không thốt lên lời. Nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Hiên Viên Tình Nhi cùng khăn tay bị xoắn đến sắp đứt của Mộ Dung Y Y, Tiểu Khuynh quay người, âm thầm vỗ trán thở dài, trong lòng một trăm ngàn lần sỉ vả cái nam nhân tóc vàng mắt xanh kia. Cái nam nhân này, thật đúng là đại phiền phức mà!
Đại tiệc buổi tối....
Trong đại điện đèn đuốc lung linh, ánh sáng rực rỡ chói mắt, tiếng đàn sáo vang lên từng hồi vui vẻ, nhạc công cung đình đang diễn tấu một điệu nhạc với giai điệu vui tươi phấn khởi. Ở giữa đại điện, một nữ nhân mặc chiếc váy lụa xòe to vô cùng rực rỡ, đang vui vẻ nhún nhảy nhịp chân theo điệu nhạc, miệng ngâm nga một giai điệu. Nàng ta xoay tròn giữa đại điện, thân mình nhẹ nhàng khoái hoạt như cánh bướm đang vui vẻ chơi đùa cùng những khóm hoa. Vài nam nhân Bách đảo đứng ở một bên, bọn họ mặc vét của người phương Tây, nam nhân tóc vàng mắt xanh mặc một bộ vét màu trắng ngà, hắn đang đứng nói chuyện cùng Hách Liên Minh Thiên. Khi đám người Tiểu Khuynh bước vào, nam nhân trẻ tuổi kia đã nhìn thấy các nàng. Hắn cúi người chào Hách Liên quân, bước chân lịch lãm quý phái đi về phía các nàng. Theo sau hắn là một vài người Bách đảo có thân phận khác. Khi bọn họ đến nơi đám Tiểu Khuynh đang đứng, tiếng nhạc trong điện cũng vừa vặn kết thúc. Nhất thời, toàn bộ tầm mắt người trong đại điện đều đổ dồn về phía các nàng. Đám Tiểu Khuynh trong lòng âm thầm sỉ vả người này, nhưng bên ngoài mặt vẫn trưng một bộ tươi cười hòa nhã đón tiếp. Nam nhân trẻ tuổi kia đi đến trước mặt các nàng, cúi người chào theo phong cách Tây phương, rồi, trước ánh mắt như sói đói của các thiếu nữ trong điện, hắn vươn tay trước mặt Tiểu Cẩn, làm một động tác mời khiêu vũ đúng chuẩn:
„Có thể cho phép tôi có vinh hạnh được mời tiểu thư một điệu nhảy không?“
Đồng thời từ sau lưng hắn có ba người soái ca tóc màu đi lên, cũng làm động tác như vậy về phía đám Tiểu Khuynh. Trong đại điện nhất thời lặng ngắt, mọi ánh mắt đều nhìn thẳng vào bốn người các nàng khiến sống lưng cả bốn người cứng ngắc. Tiểu Cẩn nhếch nhếch khóe môi, khôi hài nghĩ thầm: nàng đang đóng phim thần tượng có phải hay không a? Động tác này, thần thái này, ánh mắt của soái ca này, tất cả đều chân thực hơn trên ti vi nhiều! Bất ngờ, khi tầm mắt nàng lướt qua góc đại điện, trong lúc lơ đãng lại chạm phải một ánh mắt nóng rực đang nhìn nàng chằm chằm một cách dò xét khiến Tiểu Cẩn giật mình. Nhưng rất nhanh Tiểu Cẩn đã dời đi tầm mắt, nàng nhìn bàn tay vẫn đang vươn ra trước mặt mình, đột nhiên Tiểu Cẩn mỉm cười rực rỡ, nụ cười xinh đẹp đủ làm đui mù mắt của tất cả nam nhân trong điện này, nàng nhẹ nhàng cúi người, một bộ phong phạm tiểu thư khuê các bày ra rõ rệt, thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo vang lên:
„Rất sẵn lòng!“
Nói xong, bàn tay cũng nhẹ nhàng đặt vào trong tay nam nhân Bách đảo trẻ tuổi kia. Hai người tay trong tay bước vào giữa điện. Ở phía sau, đám người Tiểu Khuynh hai mặt nhìn nhau, các nàng nhún nhún vai, cũng học theo bộ dạng của Tiểu Cẩn, cùng ba nam nhân kia đi vào giữa điện. Các nàng không hề để ý đến, ở trong một góc đại điện, có bốn ly rượu trong cùng một lúc bị người bóp vỡ nát. Thanh âm vang dội đó nhanh chóng bị chìm đi giữa tiếng nhạc đệm, vũ khúc nhẹ nhàng êm dịu phảng phất say hồn người. Nhưng cùng lúc đó, lại đốt lên lửa giận bùng cháy trong lòng một vài người. Ánh mắt Hách Liên Vân Thiên rối rắm nhìn nữ tử đang lướt đi giữa đại điện, lại nhìn đến bàn tay đang đan vào nhau của hai người, ánh mắt chuyển đến cái tay đang đặt bên hông của nữ tử, phảng phất ánh mắt hắn như muốn đem cái tay đó ra ăn tươi nuốt sống. Hách Liên Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn phất vạt áo, lạnh lùng đạp bước chân rời khỏi đại điện, cũng không quay đầu nhìn lại. Cùng lúc đó, một thân ảnh yểu điệu cũng vội vã đi ra theo hắn.
Ở một góc khác, đám người Bách đảo đứng túm tụm vào nhau, ánh mắt nữ nhân Bách đảo nhìn chằm chằm mấy người đang khiêu vũ ở giữa đại điện kia, có chút khó tin thốt lên:
„Các nàng, các nàng cư nhiên lại biết quốc vũ của Bách đảo...“
Một nam nhân có vẻ lớn tuổi, hắn nhìn bóng người đang nhẹ nhàng lướt trên điện, ánh mắt trầm ngâm như có điều suy nghĩ, mở miệng:
„Bốn người thiếu nữ này, có gì đó rất bí ẩn. Bọn họ, đều không đơn thuần chỉ là một nữ tử bình thường...“
Lúc này ở trên điện, đám người Tiểu Cẩn đang say sưa, vui vẻ khiêu vũ. Khó lắm mới gặp được một điệu vũ hiện đại, các nàng đều không muốn bỏ qua cơ hội được tận hưởng điều này. Nói đi cũng phải nói lại, trình độ của đám người Bách đảo này thật đúng là không thể xem thường! Bọn họ khiêu vũ không kém gì các vũ công ở hiện đại, từng động tác đều rất thuần thục, còn lộ ra một cỗ phong thái của thế gia đại tộc. Xem ra đám người này, ở Bách đảo có thân phận không nhỏ.
„Tại hạ không nghĩ tới, tiểu thư vậy mà lại biết khiêu vũ!“
Thanh âm nam nhân ôn hòa kéo thần trí Tiểu Cẩn trở lại hiện thực, nàng mỉm cười, hài hước đáp:
„Tiểu nữ còn nghĩ đại nhân là đoán được điều này nên mới mời tiểu nữ nhảy chứ?“
Nam nhân trẻ tuổi cũng mỉm cười, nhã nhặn đáp:
„Tiểu thư quả thật đã đem đến cho tại hạ rất nhiều ngạc nhiên! Rất vinh hạnh được biết tiểu thư, tại hạ tên gọi Nam Hi, thuộc dòng họ Ái Luân ở Bách đảo!“
Tiểu Cẩn thấy hắn tự xưng tên, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh đáp lời:
„Tiểu nữ tên gọi Hạ Cẩn Cẩn, là nữ nhi của Hình bộ thượng thư Hạ Viêm Châu, rất vui được biết Ái Luân đại nhân!“
Hai người vừa khiêu vũ vừa trò chuyện vui vẻ, ở trong mắt Hách Liên Vân Thiên chính là đang công khai liếc mắt đưa tình, trong vô thức hắn siết chặt bàn tay vốn bị thương của mình lại, khiến máu chảy ra càng nhiều, nhỏ tong tong xuống nền điện. Một cung nữ thấy vậy, vội vàng hô lên:
„Vương gia, có cần nô tì gọi Thái y đến không?“
Đến lúc này Hách Liên Vân Thiên mới chợt nhận ra bản thân bị thương, hắn nhìn bàn tay mình siết chặt đến nổi cả gân xanh, lại nhìn vết máu thẫm màu trên nền đất, trong ánh mắt lộ ra một chút hiểu rõ cùng chấp nhận, hắn cắn răng, bất đắc dĩ cười cười. Ngước mắt, nhìn nữ tử đang tươi cười xinh đẹp như đóa hoa nở rộ giữa đại điện, đôi mắt hắn chợt mơ hồ. Thừa nhận đi thôi Hách Liên Vân Thiên, lòng của ngươi, thực ra từ sớm đã trao cho nàng rồi....
/108
|