Xuyên Qua Thời Không Làm Cô Bé Lọ Lem

Chương 10

/11


Lạc Nhi như cái xác không hồn trở về gian phòng, ngơ ngác ngồi ở trên giường, không khác gì một người không có sinh mạng.

Triệu Lệ Dung nhìn thấy tình hình Nhạc Lạc Nhi như vậy, vẫn như cũ không cách nào đồng tình nàng ta. Mới vừa rồi Nhạc Lạc Nhi rất chuyên chú với tâm tình của mình, nên mới không phát hiện khi điện hạ nhìn nàng ta, trong ánh mắt chớp động thương tiếc cưng chiều, cùng với lúc phải rời khỏi trong mắt là bất đắc dĩ cùng không đành lòng. Xem ra biểu ca thật sự yêu thích Nhạc Lạc Nhi, cho nên nàng không thể để cho Nhạc Lạc Nhi tiếp tục ở lại trong cung, không thể để cho biểu ca có cơ hội giải thích với nàng ta.

“Loại đả kích này đối với bất kỳ nữ nhân nào mà nói, đều là không thể chịu đựng được! Đáng thương ngươi phải ở lại trong cung tiếp tục chịu giày vò, nếu có thể rời khỏi nơi thương tâm này, có thể sẽ bớt phải chịu thống khổ.” Triệu Lệ Dung nhẹ nhàng nói.

Lời nói này khiến trên mặt Lạc Nhi có chút biểu cảm. Nàng còn phải ở lại chỗ này sao? Nàng vốn không thuộc về Đại Lý, không thuộc về cổ đại. Trở về, nàng phải trở về! Trong lòng Lạc Nhi hò hét, nàng phải trở về thế giới của mình, rời xa nơi thương tâm này, vĩnh viễn cũng không trở lại.

“Ngươi có biện pháp giúp ta rời khỏi hoàng cung này sao?” Thanh âm cùng thần sắc của Lạc nhi đều rất bình tĩnh.

“Ngươi muốn rời đi, ta có thể giúp ngươi xuất cung. Bất quá, ngươi cam lòng sao?” Triệu Lệ Dung cố tình kích thích Lạc Nhi.

Lạc Nhi nhìn vào Triệu Lệ Dung, phảng phất đã hiểu rõ tâm tư của nàng ta. “Ta rời khỏi đây, không phải thỏa mãn tâm nguyện của ngươi sao? Nếu có thể đi sớm một chút, ta liền có thể rời khỏi đây sớm một chút.”

Triệu Lệ Dung chột dạ tránh né ánh mắt Lạc Nhi. “Ta sẽ giúp ngươi đi khỏi hoàng cung.” Nàng ta nói xong, vội vàng đi ra ngoài phòng.

Lạc Nhi đi đến trước gương ngồi xuống, đưa tay gỡ dây buộc tóc, cả bức tranh đêm qua thư sinh giúp nàng họa, bày ở trên bàn trang điểm. Những thứ này đều không thuộc về nàng, nàng sẽ không mang đi.

Mở ra tủ gỗ lấy áo ngủ lúc trước nàng mặc đi đến thời cổ đại này, chỉ có nó là của nàng, nàng phải mặc nó quay về hiện đại.

Nàng nhìn một lần cuối cùng tất cả mọi thứ trong phòng, sáng nay nàng vẫn còn cùng Tử Khiêm chung gối, ngọt ngào ân ái, bất quá mới mấy canh giờ, đúng là người tính không bằng trời tính! Có lẽ rời đi như vậy là kết quả tốt nhất, hết thảy đều đã sáng tỏ rõ ràng, nàng cũng sẽ không có bất cứ tiếc nuối nào.

Ở dưới sự an bài của Triệu Lệ Dung, Lạc Nhi ngồi trên xe ngựa rời khỏi hoàng cung, cũng rời khỏi Tử Khiêm!

※※※

Xe ngựa ra khỏi hoàng cung, không đi vào nội thành, mà chạy về phương hướng rừng cây ngoài thành. Ở trong rừng cây, sau khi phu xe ngựa đem Lạc Nhi đuổi xuống xe liền điều khiển xe ngựa rời đi.

Lạc Nhi ảm đạm cười, nàng vốn cũng không tin Triệu Lệ Dung thật tâm muốn giúp nàng, không nghĩ tới nữ nhân này nhẫn tâm như vậy, lại cho người ném nàng ở nơi hoang sơn dã lĩnh này! Bất quá, cái này cũng không có gì đáng sợ, chỉ cần chờ đến buổi tối lúc ánh trăng nhô lên, nàng có thể mượn đá Nguyệt Quang trở lại tương lai.

Lạc Nhi đi lang thang trong rừng, tìm được một dòng suối nhỏ, nàng thay áo ngủ, đem y phục trên người lưu lại bên cạnh suối, an tĩnh ngồi trên tảng đá, chờ buổi tối đến.

Mặt trời lặn, mặt trăng mọc lên ở hướng đông, ánh trăng nhu hòa bao phủ mặt đất, tay Lạc Nhi cầm đá Nguyệt Quang, thấp giọng cầu nguyện.

Đá Nguyệt Quang sẽ mang nàng rời khỏi nơi thương tâm này, quay về thế giới hiện đại!

※※※

Cuối cùng Tử Khiêm cũng tiếp kiến xong đám sứ thần các quốc gia đến chúc mừng, sau khi an bài tốt tất cả mọi chuyện, chàng vội chạy tới cung Thưởng Lạc, muốn tìm Lạc Nhi để giải thích.

Nhưng Lạc Nhi không ở trong phòng, ở trên bàn trang điểm để lại dây cột tóc cùng bức tranh, điều này làm cho Tử Khiêm cảm thấy bất an, Lạc Nhi nhất định là hiểu lầm chàng.

Buổi sáng nàng tìm đến chàng, bộ dáng thương tâm kia khiến chàng thấy đau lòng, lúc ấy chàng lại không thể lập tức giải thích với nàng. Hiện tại chàng có thể giải thích rõ ràng cho nàng nghe, lại không thấy Lạc Nhi! Nàng sẽ đi nơi nào?

Tử Khiêm tìm khắp cung Thiên Vũ và cung Thưởng Lạc đều không thấy Lạc Nhi, dự cảm bất an trong lòng lại tăng thêm, chẳng lẽ nàng tự mình xuất cung?

“Vũ Nghị, ngươi đi hỏi tất cả mọi người ở cung Thưởng Lạc, xem có ai biết nơi Lạc Nhi sẽ đi.” Tử Khiêm lo lắng mà phân phó.

Vũ Nghị lập tức lĩnh mệnh mà đi, Tử Khiêm ở lại trong cung Thiên Vũ chờ đợi tin tức.

Một lát sau, Vũ Nghị lại không mang về tin tức tốt, trong cung Thưởng Lạc không có ai biết Lạc Nhi đã đi đâu. Tử Khiêm nhìn sắc trời đã tối, trong lòng lại càng lo lắng, Lạc Nhi rốt cuộc ở nơi nào? Chàng gần như lật toàn bộ hoàng cung lên, vẫn không tìm thấy người!

Vì sao Lạc Nhi lại mất tích? Chẳng lẽ có người thật sự mang nàng rời khỏi hoàng cung sao?

※※※

“Tại sao có thể như vậy?” Lạc Nhi lớn tiếng hỏi chính mình, vì sao đá Nguyệt Quang không thể mang nàng trở về hiện đại? Sau khi nàng nói nguyện vọng muốn trở về nhà, đá Nguyệt Quang cũng không có giống như trong trí nhớ hóa ra hào quang mang nàng trở về thế kỉ 20.

Lạc Nhi thử lại lần nữa, đá Nguyệt Quang vẫn không có động tĩnh, vì sao? Chẳng lẽ lời nàng nói không đúng sao? Lạc Nhi thử qua đủ các lời cầu nguyện, lời thỉnh cầu, lời khẩn cầu, đá Nguyệt Quang vẫn như cũ không có bất luận biến hóa gì.

Lúc này, Lạc Nhi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, ban đêm một người lưu lại trong rừng nơi không có người ở này, người can đảm hơn nữa trong lòng cũng sẽ sợ hãi. Đặc biệt đêm đã khuya, gió lạnh từng trận thổi tới, làm cho người ta không khỏi run lên cầm cập.

“Ô…” Mấy tiếng sói tru thê lương truyền đến, càng khiến trong lòng Lạc Nhi run sợ, trong cánh rừng này còn có cả sói!

Tiếng sói kêu càng ngày càng gần, Lạc Nhi rời khỏi dòng suối, chạy vào trong rừng, tìm cây đại thụ, vội vàng trèo lên trên. Vừa mới leo đến chỗ cao, nàng liền nhìn thấy ánh mắt phát sáng lòe lòe trong bóng tối ở phía dưới, mơ hồ còn có thể nhìn thấy toàn bộ thân sói.

Một con, hai con, số lượng bầy sói dần nhiều hơn. Chúng nó phảng phất ngửi thấy mùi người, toàn bộ vây ở phía dưới cây đại thụ nơi Lạc Nhi trốn, từng ánh mắt tham lam nhìn vào Lạc Nhi trên cây, còn thỉnh thoảng nhảy lên trên.

Lạc Nhi ôm lấy thân cây, cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng liều mạng kêu cứu, nước mắt cũng đã chảy xuống.

“Cứu mạng a, Tử Khiêm, Tử Khiêm!” Nàng rốt cuộc kêu lên, kêu thẳng tên Tử Khiêm. Hiện tại ý niệm trong đầu nàng cái gì cũng đều không có, nàng chỉ muốn Tử Khiêm, nàng chỉ cần Tử Khiêm ở bên cạnh bảo vệ mình! Tuy nàng giận chàng, hận chàng, nhưng nàng càng yêu chàng, những ngày cùng chàng ở chung một chỗ là những ngày nàng vui vẻ nhất!

Không biết kêu bao lâu, Lạc Nhi mệt mỏi, thanh âm cũng khàn lại, đàn sói phía dưới tựa hồ cũng đã buông tha nàng, chúng nó không nhảy lên trên nữa, nhưng vẫn như cũ tập hợp dưới tàng cây không chịu rời đi.

Lạc Nhi cứ như vậy ôm lấy thân cây, nghị lực kiên cường chống đỡ, cùng bầy sói kéo dài tới hừng đông.

Sau khi mặt trời xuất hiện, bầy sói mới rời đi.

Lạc Nhi vừa mệt vừa đói bò xuống dưới, quần áo cũng đã bị bẩn, nàng chạy về bên dòng suối lại đổi về váy áo lúc đầu, dùng nước suối rửa mặt, xốc lại tinh thần. Nếu như đá Nguyệt Quang mất đi hiệu lực, nàng không thể quay về niên đại của mình, vậy nàng phải nhanh chóng rời khỏi rừng cây này, nếu không đến buổi tối, không biết nàng còn có khí lực thoát khỏi bầy sói hay không!

※※※

“Nàng ở nơi nào? Nàng đã đi đâu?”

“Muội không biết, muội không rõ nàng ta đã đi đâu.”

“Ngươi cũng biết, ngươi là người nói chuyện cuối cùng với Lạc Nhi, cũng là ngươi sắp đặt cho nàng xuất cung, ngươi nhất định biết nàng đã đi đâu. Thành thật mà nói, ta đã không còn tính nhẫn nại, đừng ép ta đánh ngươi, nói mau!” Tử Khiêm vỗ một chưởng lên trên bàn trà, lưu lại một dấu tay rõ ràng, khuôn mặt tươi cười nhã nhặn tuấn dật ngày thường bị thay thế bởi vẻ nghiêm khắc lãnh khốc, không còn tìm thấy khí chất ôn tồn tao nhã trên người chàng, chỉ còn lại tức giận điên cuồng khiến người ta sợ hãi.

Thời gian mới qua hai ngày, Đoàn Tử Khiêm cả người thay đổi, trở nên xa lạ, khiến người sợ hãi! Những thay đổi này đều vì một người, một nữ tử mà chàng toàn tâm yêu thương. Nếu tìm không thấy nàng, vị Thái tử điện hạ ôn hòa thân thiện trước kia cũng không trở về, nhất định phải tìm ra Nhạc Lạc Nhi!

Cả người Triệu Lệ Dung run rẩy giống như lá cây trong gió, sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh, nàng chưa bao giờ thấy qua Đoàn Tử Khiêm phẫn nộ đến như vậy. Chân mềm nhũn, nàng ngã ngồi trên mặt đất, vừa khóc vừa trả lời, “Nàng ta… trong rừng… ngoài thành, muội… bảo phu xe… đưa… nàng ta… trong… rừng… cây…”

“Cái gì? Ngươi lại cho người đưa nàng vào trong rừng?!” Tử Khiêm cuồng nộ, ngồi xuống trước mặt Triệu Lệ Dung nghiến răng nói từng chữ: “Ngươi tốt nhất cầu ông trời phù hộ Lạc Nhi bình an trở về, nàng nếu có bất luận thương tổn gì, ngươi sẽ phải trả giá gấp trăm lần!” Nói xong, chàng cũng không để ý Triệu Lệ Dung đã bị dọa ngất, lập tức tập hợp nhân mã, hướng rừng cây ngoài thành xuất phát.

Đại đội nhân mã đến rừng cây thì mặt trời đã xuống núi, trong rừng cây âm u, càng lộ vẻ nguy cơ bốn phía.

Văn Quan Thư cùng Vũ Nghị hiểu được lo lắng của Thái tử điện hạ, nhưng ban đêm tiến vào rừng cây là chuyện vô cùng nguy hiểm, điện hạ lại nghe không vào lời khuyên can của bọn họ, một lòng chỉ muốn tìm Nhạc tiểu thư trở về, bọn hắn cũng chỉ có thể dốc hết toàn lực.

Đoàn Tử Khiêm hạ lệnh nói. “Vũ Nghị, Văn Quan Thư, các ngươi mỗi người mang theo một đội nhân mã tiến vào rừng cây, tìm được người rồi, lập tức phóng tín hiệu thông báo.”

Vũ Nghị cùng Văn Quan Thư gật đầu hành động, trước khi đi, Văn Quan Thư nhắc nhở Tử Khiêm. “Điện hạ, ban đêm trong rừng cây có bầy sói thường lui tới, xin điện hạ cẩn thận một chút.”

Đoàn Tử Khiêm nhắm mắt lại, trong lòng nhỏ máu, Lạc Nhi một mình ở trong rừng cây vạn nhất gặp phải bầy sói thì phải làm sao bây giờ? Chàng lắc đầu không muốn nghĩ thêm nữa, chàng không thể chịu đựng đả kích mất đi Lạc Nhi, nàng nhất định phải sống sót!

※※※

Tìm không thấy, tìm không thấy đường ra! Lạc Nhi ở trong rừng cây đi hết một ngày, vẫn là không đi ra khỏi rừng cây này. Nàng hiện tại vừa mệt vừa đói, cơ thể cũng một trận lạnh một trận nóng, nàng hiểu được bản thân đang phát sốt! Lạc Nhi tựa ở trên thân cây thở dốc, mặt trời xuống núi rồi, bản thân bị vây ở trong cánh rừng này cũng đã một ngày một đêm! Trong khoảng thời gian này, nàng trừ bỏ uống chút nước suối giải khát, căn bản tìm không thấy đồ ăn có thể ăn tạm đỡ đói. Hiện tại nàng ngay cả phương hướng dòng suối nhỏ cũng không nhớ, xem ra nàng thật sự phải bỏ mạng ở trong rừng cây này, đúng ý Triệu Lệ Dung.

Đột nhiên, lông tơ Lạc Nhi đều dựng lên, nàng có thể cảm giác được có cái gì đang nhìn mình. Nàng ngẩng đầu xem, ngay phía trước cách nàng không xa, một con sói lớn đang nhìn chằm chằm vào nàng, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào qua chỗ nàng.

Nàng vội vàng vịn vào thân cây, dùng chút thể lực còn lại, nhanh chóng hướng phía trên trèo lên, ngay khi nàng leo lên cành cây gần nhất, thì con sói cũng đã nhảy đến dưới chân nàng.

Lạc Nhi kinh hoảng ôm lấy thân cây, nàng đã không còn khí lực tiếp tục trèo lên, mà cành cây phía trên cũng cách nàng quá xa, tầng tầng sợ hãi vây quanh nàng, nhìn thấy con sói to ấy nhắm thẳng phía trên nhảy lên, Lạc Nhi không nhịn được lớn tiếng kêu khóc.

Tử Khiêm cầm cây đuốc trong tay, cưỡi ngựa ở trong rừng cây tìm kiếm Lạc Nhi, chàng cao giọng gọi tên Lạc Nhi, một lần lại một lần hi vọng nàng có thể nghe thấy mà đáp lại, thế nhưng, hồi đáp chàng chỉ có tiếng gió cùng tiếng côn trùng kêu vang.

Lạc Nhi, nàng rốt cuộc đang ở đâu? Chàng sẽ không bỏ cuộc, chàng nhất định phải tìm được người!

Loáng thoáng, Tử Khiêm tựa hồ nghe thấy tiếng khóc của nữ tử, trái tim chàng căng thẳng, giục ngựa hướng đến nơi phát ra thanh âm phi nước đại, thị vệ đi theo cũng cấp bách đuổi theo phía sau.

Tử Khiêm vì sao không tới cứu nàng chứ? Chàng nhất định sẽ không đến, chàng sẽ không biết mình bị bỏ lại nơi này! Chàng là Thái tử, Thái tử làm sao sẽ đến cứu nàng chứ? Lạc Nhi vừa khóc vừa nghĩ, càng nghĩ càng khổ sở, chẳng lẽ mình thật sự phải vùi thân dưới móng vuốt sói sao?

Con sói ra sức nhảy, móng vuốt bắt được chân Lạc Nhi.

“Không được!” Lạc Nhi sợ hãi kêu một tiếng, liều mình giãy khỏi móng vuốt sói, tay lại không ôm chắc, cả người liền từ trên cây ngã xuống.

Đau, đau quá! Đau đớn bén nhọn tràn ra toàn thân, khí lực Lạc Nhi cũng tan hết, khi con sói đang hướng về nàng nhào qua, nàng chỉ có thể ôm đầu nhắm mắt lại, chờ đợi bản thân trở thành cô hồn dưới móng vuốt sói.

Con sói cũng không như ý nguyện bổ nhào vào trên người Lạc Nhi, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân sói bay ra bên ngoài, lúc rơi xuống đất đã tắt thở.

Dưới tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tử Khiêm cuối cùng tới nơi, là chàng phi thân che ở trước mặt Lạc Nhi, giết chết con sói.

“Lạc Nhi, Lạc Nhi!” Hai tay chàng run rẩy ôm lấy Lạc Nhi ngã nằm bên cạnh, nhìn bộ dáng chật vật của nàng, trái tim đau đớn như dao cắt.

Lạc Nhi hơi thở yếu ớt nghe được thanh âm của Tử Khiêm, nàng cố gắng mở mắt ra nhìn, thật sự là chàng! Tay nàng vô lực bắt lấy vạt áo chàng, trong nội tâm nàng rất muốn nói một câu. “Chàng… gạt người… đại… hỗn đản!” đá Nguyệt Quang từ bàn tay nàng rơi ra, người cũng lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tử Khiêm lúc này nhẹ nhàng thở ra, lộ ra một chút tươi cười. Lạc Nhi còn nhớ rõ phải mắng người, như vậy nàng không có việc gì rồi! Cẩn thận kiểm tra nàng một lượt, vết thương không nghiêm trọng, lúc này mới cởi áo choàng khoác lên người Lạc Nhi, ôm lấy thiên hạ yêu dấu lên ngựa, nhanh chóng rời khỏi rừng cây.

※※※

Trong cung Thiên Vũ, Tử Khiêm cau mày đứng ở bên cạnh giường, chờ kết quả ngự y chuẩn đoán bệnh cho Lạc Nhi.

Sau khi ngự y tỉ mỉ cẩn thận xem qua cho Lạc Nhi, mới cung kính hướng Thái tử bẩm báo. “Điện hạ, thân thể Nhạc tiểu thư bởi vì nhiễm phong hàn mà phát sốt, trên người phần lớn là xước da, không có gì đáng lo ngại; nhưng hai chân nàng bị thương nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn không nên xuống giường bước đi. Hơn nữa đã hai ngày nàng không được ăn cơm, cho nên thân thể khá suy yếu, hạ quan sẽ chuẩn bị thuốc cùng đồ bổ, phải cố gắng hết mức cho tiểu thư ăn vào, thể lực nàng khôi phục, mới có thể khiến Nhạc tiểu thư sớm tỉnh lại một chút.”

Tử Khiêm gật đầu, để ngự y đi xuống chuẩn bị.

Chàng ngồi ở bên giường, đau lòng nhìn Lạc Nhi. Nàng thật sự là chịu không ít khổ, mà hết thảy đều do Triệu Lệ Dung ban tặng, chàng sẽ không bỏ qua nàng ta.

Tử Khiêm hướng về phía Lạc Nhi đang ngủ say nói nhỏ. “Lạc Nhi, ta nhất định sẽ đền bù ủy khuất cho nàng! Không ai có thể khi dễ nàng, người nào cũng không thể tổn thương nàng. Ta sẽ không để nàng rời khỏi ta lần nữa.” Tử Khiêm nghiêm túc kéo tay Lạc Nhi, trịnh trọng đặt ở trên môi nàng một nụ hôn.

Đây là một lời hứa hẹn, hứa hẹn của Tử Khiêm đối với Lạc Nhi, cũng là hứa hẹn vĩnh viễn.

Thuốc đã được chuẩn bị tốt, cung nữ bưng lại muốn bón cho Lạc Nhi.

“Để ta.” Tử Khiêm nhận lấy bát thuốc trong tay cung nữ, tự mình bón cho Lạc Nhi uống thuốc.

Nhưng thuốc bón đến miệng Lạc Nhi, lại từ khóe miệng nàng chảy ra, thử vài lần đều như thế.

Tử Khiêm liền uống một ngụm thuốc, thật đắng! Khó trách Lạc Nhi sẽ phun ra. Nhưng không uống thuốc thì không được.

Chàng mỉm cười nhìn Lạc Nhi nói. “Nàng bị thương ngã bệnh, ta cũng phải chịu phần lớn trách nhiệm, coi như nàng trừng phạt ta được rồi, ta cùng nàng uống thuốc.”

Tử Khiêm đem thuốc ngậm trong miệng, lấy miệng bón thuốc, chậm rãi cho Lạc Nhi nuốt xuống ngụm thuốc đắng.

Cung nữ bên cạnh sớm đã trợn mắt há mồm, điện hạ thật sự là yêu thương Nhạc tiểu thư, tương lai nàng nhất định là Thái tử phi!

※※※

Lạc Nhi ngủ mê man hai ngày, cơn sốt cũng đã lui, miệng vết thương cũng tốt rất nhiều, sắc mặt cũng đã khôi phục hồng nhuận. Thuốc cùng đồ bổ phát huy hiệu dụng, cũng là công lao của Tử Khiêm. Bất kể là thuốc hay đồ bổ, đều là chàng dùng miệng bón từng ngụm cho Lạc Nhi.

Hiện tại, Tử Khiêm đang bón cho Lạc Nhi canh sâm.

Lạc Nhi dần dần tỉnh lại, một cỗ mỹ vị ngọt lành của canh đang thuận lợi chảy xuống cổ họng, làm nàng cảm thấy thật thoải mái. Nàng chậm rãi mở hai mắt ra, vừa lúc nhìn thấy môi Tử Khiêm từ trên môi mình rời đi.

Nhìn thấy Lạc Nhi tỉnh lại, Tử Khiêm tất nhiên vô cùng vui mừng, “Lạc Nhi, nàng đã tỉnh, nàng cuối cùng cũng tỉnh.”

Lạc Nhi không đáp lại, đưa tay sờ môi của mình một chút, tức giận lên án. “Tên gia hỏa lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này! Chàng không nên thừa dịp lúc ta đang ngủ trộm hôn ta.”

Tử Khiêm cất tiếng cười to, thấy Lạc Nhi tỉnh đã cao hứng, nghe tiếng nói trong vắt như trước kia của nàng, lại càng vui mừng không thôi… lại nghe nàng nói lời như thế, sao không khiến chàng thoải mái cười to cho được!

Lạc Nhi đúng là Lạc Nhi, tuy rằng trải qua nguy cơ sinh tử, mặc dù tràn đầy hiểu lầm ủy khuất, nàng vẫn có tác phong của mình, vẫn là Lạc Nhi độc nhất vô nhị.

“Chẳng những lừa ta, còn lợi dụng lúc ta khó khăn, đã cười đủ chưa? Thái tử điện hạ.” Lạc Nhi nghiêm mặt lạnh lùng nói.

Tử Khiêm ngưng cười, trên khuôn mặt tuấn dật vẫn tràn đầy ôn nhu như cũ, dịu dàng dụ dỗ Lạc Nhi. “Ta biết nàng đang tức giận, giận ta lừa gạt nàng! Nhưng trên thực tế, ta không có lừa nàng. Ta chưa từng dùng tên giả, dùng thân phận khác đến tiếp cận nàng, ta chỉ là không chủ động nói cho nàng biết ta là Thái tử. Coi như ta là Thái tử thì sao? Ta vẫn thích nàng như cũ. Bất quá, hiện tại ta thực may mắn mình là một Thái tử, nếu không với thân phận thiên kim quan lại của nàng, người bình thường há có thể trèo cao được sao! Mà nay ta là Thái tử, nàng là tiểu thư khuê các tiến cung hậu tuyển, chỉ cần chúng ta hai bên đều yêu nhau, là có thể ở chung một chỗ. Như vậy không phải tốt lắm sao?”

Lạc Nhi cắn môi, trừng mắt nhìn Tử Khiêm, mặc dù không phục, cũng không khỏi bội phục tài ăn nói của chàng. Nguyên là chàng sai đi lừa gạt mình, sau khi chàng nói như vậy, người sai lại là nàng. Nhưng Lạc Nhi nghĩ đến sự tình phát sinh ngày đó nàng đến cung Thiên Vũ tìm Tử Khiêm, thái độ chàng đối với mình, vẫn là không thể tha thứ.

“Vì sao lúc ta tới tìm chàng giải thích, chàng lại đối với ta hờ hững lạnh nhạt, còn bỏ lại ta một mình vội vàng rời đi?” Lạc Nhi tức giận chỉ vào mũi Tử Khiêm hỏi.

Tử Khiêm nắm chặt tay nhỏ đang lên án của nàng, đặt ở trên môi hôn, cười cười trả lời. “Nàng có biết vì sao phải đến sau giờ ngọ ta mới có thời gian bồi nàng không? Bởi vì thời gian buổi sáng, ta phải đến phòng chính sự xử lý quốc sự, đây là trách nhiệm Thái tử của ta. Nàng sẽ không cho rằng làm Thái tử chỉ cần biết hưởng lạc là được đi! Toàn bộ chính vụ nước Đại Lý ta đều phải tham dự. Lúc nàng tìm đến ta, sứ thần đều ở trên đại điện đến chúc mừng quốc khánh nước Đại Lý, ta là vội vàng đi gặp bọn họ. Mới không có cách nào giải thích cho nàng về thân phận của ta. Không ngờ, nàng lại bởi vì hiểu lầm mà xuất cung, còn chịu khổ nhiều như vậy, thiếu chút nữa mất cả mạng.” Nói tới đây, chàng kích động đem Lạc Nhi ôm chặt ở trong lòng, trong giọng nói mang theo sợ hãi thật sâu. “Mất đi nàng, nàng muốn ta sống hết đời này như thế nào? Không cần lại có lần thứ hai, đáp ứng ta, Lạc Nhi, nàng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta, vĩnh viễn không rời xa ta, đáp ứng ta!”

Lạc Nhi được chàng ôm chặt ở trong ngực, nàng có thể cảm nhận được sự sợ hãi mất đi mình trong lòng Tử Khiêm. Chàng là yêu nàng! Hơn nữa còn không ít hơn nàng yêu chàng. Lạc Nhi ở trong lòng chàng ngọt ngào cười.

Tử Khiêm buông nàng ra, nghiêm túc hỏi lại lần nữa. “Đáp ứng ta, Lạc Nhi, vĩnh viễn không rời khỏi ta.”

Nhìn vào chàng, Lạc Nhi hoang mang, mình không trở về hiện đại sao?

Nàng theo bản năng sờ vào trước ngực, lại không sờ thấy đá Nguyệt Quang, Lạc Nhi cả kinh, vội lật chăn bông tìm kiếm, kỳ quái, nó lại chạy đi đâu?

Tử Khiêm nhíu mày giữ chặt nàng hỏi, “Nàng đang tìm cái gì?”

“Ta tìm đá Nguyệt Quang, nó vẫn luôn đeo ở trên cổ của ta, đối với ta rất trọng yếu, chàng có trông thấy nó hay không?” Lạc Nhi cầm lấy tay Tử Khiêm vội hỏi, như thế nào lại không thấy đá Nguyệt Quang?

“Ta xác thực từng nhìn thấy nàng mang một khối ngọc thạch trên cổ, nhưng hai ngày trước sau khi mang nàng trở về, ta cũng không chú ý trên người nàng có mang khối ngọc thạch kia hay không. Nó thật sự quan trọng như vậy? Nó có ý nghĩa gì đặc biệt sao?” Tử Khiêm ổn định cảm xúc Lạc Nhi, làm cho nàng tỉnh táo lại.

Ý nghĩa của nó chính là có thể mang ta trở về thế kỷ 20, trở về nhà, Lạc Nhi trả lời ở trong lòng.

Không thấy đá Nguyệt Quang, nàng phải trở về như thế nào? Phút chốc Lạc Nhi nhớ tới lúc ở trong rừng cây, cho dù có đá Nguyệt Quang, nàng vẫn không thể trở về hiện đại! Hiện tại không thấy nó, chẳng lẽ đây là ý trời, nàng phải vĩnh viễn ở lại cổ đại, ở lại bên cạnh Tử Khiêm?

Lạc Nhi đang nhớ tất cả mọi thứ ở thế giới hiện đại, nàng chỉ là cô nhi không chỗ nương tựa, người thân duy nhất chính là mẹ viện trưởng. Nhưng mẹ viện trưởng cũng là mẹ của rất nhiều người, bà sẽ không cô đơn a! Như vậy, cái thế giới kia còn có cái gì có thể khiến nàng lưu luyến?

Còn ở xã hội cổ đại này? Nó đáng để nàng lưu lại sao? Lạc Nhi trông thấy vẻ mặt quan tâm chăm chú nhìn nàng của Tử Khiêm, chính là chàng, nam nhân toàn tâm toàn ý yêu nàng này, chàng đáng để nàng vì chàng mà lưu lại, ở lại nơi này!

Đưa tay nhẹ vỗ khuôn mặt Tử Khiêm, Lạc Nhi thật cao hứng bản thân có thể đi đến cổ đại nhận thức chàng. Đá Nguyệt Quang sở dĩ mất đi hiệu lực, có lẽ là muốn nàng lưu lại cổ đại đi! Vậy nàng hẳn là nên lưu lại, vĩnh viễn ở lại cổ đại!

“Lạc Nhi, Lạc Nhi!” Tử Khiêm nhẹ lay nàng, Lạc Nhi ngây ngốc xuất thần khiến chàng lo lắng.

“Ta đáp ứng chàng, vĩnh viễn không rời khỏi chàng, vĩnh viễn ở bên cạnh chàng. Ta yêu chàng! Thực yêu thực yêu chàng!” Lạc Nhi đột nhiên ôm lấy cổ Tử Khiêm, cười lớn tiếng trả lời.

Lúc này đổi thành Tử Khiêm ngây ngẩn cả người, đột nhiên nghe thấy lời thổ lộ của Lạc Nhi, vui mừng mãnh liệt khiến chàng nhất thời không phản ứng được. Mãi cho đến khi Lạc Nhi ở trên vành tai chàng khẽ cắn, chàng mới thanh tỉnh.

“Nàng lại dám cắn ta, xem ta chỉnh nàng như thế nào!”

“Ha ha ha…”

Hai người ở trên giường cười đùa thành một đoàn, cuối cùng tiếng cười kết thúc giữa sự giằng co của hai đôi môi.

Trên mặt cung nữ cùng thị vệ bên cạnh xuất hiện biểu tình nhẹ nhõm, điện hạ rốt cuộc lại khôi phục bộ dáng trước kia. Chắc chắn tương lai không xa, trong cung sẽ có hôn lễ long trọng, cung Thiên Vũ cũng sẽ có nữ chủ nhân!


/11

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status