Tiêu Lam Giang lần thứ n ngước lên nhìn trời, thầm nguyền rủa Liễu Nhược Y một cách chừng mực.
Liễu- Nhược- Y!!!! Tớ mà trở về được, việc đầu tiên tớ làm chính là xé nát mấy quyển kịch bản tiểu thuyết quý giá của cậu! Khi không lại tặng tớ cuốn sách máu chó này, lại còn bùa chú... Giờ thì tốt rồi, làm sao tớ về được đây? 2 tuần nữa là nhận lương tháng đầu rồi aaaaaaa...
Tiêu Lam Giang khóc không ra nước mắt hỏi trời.
Làm sao nàng lại có thể xui xẻo như thế a? Nàng chẳng qua chỉ là bỗng nhiên nổi lên hứng thú làm theo lời của Liễu Nhược Y thôi có được hay không?
" Hì hì, Tiểu Lam Giang yêu quý, là những fan trung thành của ngôn tình xuyên không huyền huyễn, ai lại chẳng mơ ước một lần xuyên qua đúng không? Cậu xem, dạo này nữ phụ văn đang được yêu thích đúng không? Tớ tận tâm tận lực viết nên một nhân vật phụ tuyệt vời không bị đưa ra làm vật hi sinh... mang tên cậu..."
" Này này, biểu cảm đó là sao? Này nhé, còn đây là bùa chú thời không tớ vất vả xin từ chỗ biểu ca đại nhân... Cậu chỉ cần viết tên nhân vật cùng tên truyện vào là...."
Trong đầu lại vang lên lời dụ dỗ cùng gương mặt gian xảo của hảo bằng hữu, Tiêu Lam Giang chỉ biết đau khổ nguyền rủa Liễu Nhược Y để bớt hỏa khí...
Tiêu Lam Giang tự nhận mình không phải là loại người có chí tiến thủ hay mang mơ ước cao cả gì. Từ nhỏ, nàng đã luôn cố gắng làm mờ nhạt bản thân. Trong khi các anh chị em khác tìm mọi cách để xuất hiện nhiều hơn trước tầng lớp quý tộc thượng lưu, nàng lại trốn tránh xa hoa phù phiếm của Tiêu Gia, cố tình để đại tỉ nắm được nhược điểm, chạy tới thành phố A sinh sống. Thành thành thật thật làm một con sâu lười ngoan ngoãn, gặp Liễu Nhược Y, Văn Trà Trà cũng chỉ là nuôi thêm sở thích đọc ngôn tình mà thôi. Nàng vẫn mơ ước đơn giản là sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc ổn định, lấy chồng sinh con rồi vui vẻ đi đầu thai.... Bây giờ, … Tiêu Lam Giang thở dài, dù cho xuyên đến đây, nàng cũng chẳng mong làm bá chủ thiên hạ, khuynh đảo giang hồ, nhiễu loạn chốn quan trường hay đùa giỡn mỹ nam gì đó... A, nếu Liễu Nhược Y mà biết được hẳn sẽ nổi bão càm ràm nàng suốt mấy buổi a~~
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Liễu Nhược Y tặng cho nàng cái túi da quá tốt đi, viết cho nàng gia thế quá khủng bố đi....
Nơi này là Phi Thiên Nam Lục... Chậc chậc, nếu nàng nhớ không nhầm thì Liễu Nhược Y đang viết cái gì mà Khuynh Thế Cuồng Phi... nhân vật nữ chủ chính là xuyên tới Đông Lục thì phải.... nhưng tiếc là nàng không thể tới đó được. Bốn phần Đông- Tây- Nam- Bắc đều có cấm chế riêng biệt. Chỉ có Đông Lục cùng Tây Lục xuất hiện lỗ hổng mà thôi... Ách, quay lại chủ đề chính, Nam Lục tiếp tục được chia thành 6 nước lớn gồm Phượng Nha quốc Phượng Gia, Long Du quốc Long Gia, Quy Kiếm quốc Quy Gia, Hổ Lạc quốc Lạc Gia, Lân Tiêu quốc Tiêu Gia và Ngư Hải quốc Hải Gia, cùng nhiều nước nhỏ hơn và còn có một ít bộ tộc sống rải rác. Thân thể mà nàng xuyên vào phải nói là cực kì có địa vị. Tiêu Lam Giang này vốn là Quận chúa Lân Tiêu quốc, con gái cưng của Hàm Vương Gia Tiêu Lãm, mẫu thân là công chúa Phượng Nha quốc Phượng Nghi Tịch , trên có hai ca ca Tiêu Kỳ, Tiêu Lâm, dưới có một tên tiểu ma vương Tiêu Đan, là con gái duy nhất nên vô cùng được sủng ái, thế nhưng Hàm Vương tay nắm trọng binh, mặc dù trung quân ái quốc nhưng Đế Vương xưa nay là bậc đa nghi, đã mấy lần đánh chủ ý lên nàng, muốn đưa nàng vào cung chỉ hôn cho nhi tử. Bất đắc dĩ Hàm Vương đành gửi con gái yêu cho ông bạn vong niên- Cốc chủ Tiêu Dao Cốc Nhậm Thường Vũ, nói là con gái được cao nhân vừa ý thu làm đồ đệ... ài, vốn dĩ chính là sau khi xuất cốc, Tiêu Lam Giang đi lại trên giang hồ dây dưa với một đám nam chủ, sau đó sống hạnh phúc... không ngờ một cô gái tên Lãnh Như Băng tình cờ đọc được câu chuyện này, tình cờ nhập vào thân xác vị sư muội đồng môn của Tiêu Lam Giang, vô tình khiến đám nam chủ kia đổi hướng theo đuổi, cuối cùng lại thành ra là Tiêu Lam Giang trở thành nữ phụ làm nền, vui vẻ về cưới chồng do phụ mẫu chọn, vui vẻ làm sâu gạo.
Tiêu Lam Giang thoáng điểm qua những tin chính, gật gật đầu, ừm, cứ thành thực như vậy mà sống là được rồi. Nàng chỉ cần ngồi một chỗ, tận lực tránh mặt đám nam chủ kia là được phải không? Aaaaaaa... kiếp trọng sinh làm nữ phụ mà không có dã tâm thực mệt mỏi a~~~~
Ôm giấc mơ làm nữ phụ, Tiêu Lam Giang nhắm mắt... nghĩ nhiều chuyện quá, thực mệt...
--- ----phân cách tuyến---- ------ --------^^-----^^-----^^------
Sáng hôm sau, theo thói quen, Tiêu Lam Giang ôm chăn lăn lộn trên giường. Nhưng thân thể này vốn là được huấn luyện nghiêm chỉnh từ nhỏ, sao cũng không ngủ được, Tiêu Lam Giang buồn bực lại hơi mơ màng mở mắt...
Trời còn chưa sáng?
Kỳ quái tại sao hôm nay mình dậy thực sớm một chút, lại vui mừng không bị Liễu Nhược Y và Tần Lão sư mắng vì đi học trễ, Tiêu Lam Giang chống tay, lần tới sau gối tìm điện thoại di động. Phát hiện không có mới chợt nhớ ra, mình không còn ở thành phố A nữa, mà đã xuyên tới một nơi khác mất rồi. Tiêu Lam Giang ngơ ngẩn nhìn tấm rèm hoa thêu phù dung trước mặt, chợt muốn cười. A, có lẽ thế này cũng tốt.... Không cần lo nghĩ có bị bắt về nơi lạnh lẽo đó không... Sợ hãi ai đó chợt nhớ tới vị tiểu thư phế vật là nàng...
Tiêu Lam Giang vẫn còn ngơ ngẩn nhìn bông phù dung được thêu trên đầu mình, chợt một thanh âm dịu dàng uyển chuyển rót vào tai nàng khiến Tiêu Lam Giang giật mình hồi thần.
- Tiểu thư, người đã dậy chưa? Đang Đang tiến vào hầu hạ người nga~~~~
Thanh âm vốn đã như oanh vàng xuất cốc, âm cuối lại được vô tình hữu tình nâng lên, khiến tâm người ta một trận ngứa ngáy... Tiêu Lam Giang có chút buồn cười, biếng nhác gật đầu
-Ân, Đang Đang, tiến vào đi... aiiiii, ta vốn đã nói, mị thuật của ngươi không có tác dụng với ta rồi không phải sao? Hôm nào cũng.... Đang Đang không chán sao?
Haha... đây là Đang Đang, một trong hai tì nữ của nàng. Đang Đang tính tình hoạt bát vui vẻ, dáng vẻ linh động khả tú, chính là dáng vẻ lolita kia lại có sở trường là mị thuật, có dịp lập tức lôi người xung quanh ra tập luyện, võ công cũng thuộc hàng nhất đẳng, chủ yếu hầu hạ bên người nàng. Nàng ta còn một tỉ tỉ song sinh gọi là Đinh Đinh, tính tình lạnh nhạt tĩnh lặng, giống như băng mỹ nhân, sở trường là kiếm thuật, chăm lo cuộc sống bên ngoài của nàng, bất quá cả hai đều là những nô tỳ trung thành của thân thể này....
Yên lặng nhớ lại tư liệu của hai người thân cận, Tiêu Lam Giang bất giác quay lại nhìn Đang Đang, chỉ thấy một bàn tay mềm nhẹ vén màn che, sau đó là giọng nói ngọt ngào của nàng ta tiến thẳng vào tai
- Hì hì, Đang Đang phải tranh thủ tập luyện nha~ Nếu không sẽ xuống dốc. Nhưng mà tiểu thư cũng không thể thua một lần sao a~~~~
Tiếp theo là một gương mặt đáng yêu lọt vào tầm mắt. Mắt hạnh màu nâu to tròn, mày liễu đen nhánh, mũi nhỏ miệng nhỏ, mái tóc màu nâu vàng búi thành hai phần được thắt một chiếc nơ bướm vô cùng đáng yêu... A, quả nhiên là mỹ nhân. Chỉ có điều... nhìn xuống phía dưới chính là vùng ngực bằng phẳng, rõ ràng là bộ dáng tiểu loli a~~~ Nếu lớn một chút....
Phi phi phi... nàng đang nghĩ cái gì vậy chứ? (=_=)
Tiêu Lam Giang lười nhác để cho Đang Đang hầu hạ mình ngồi dậy. Hazzzz, cũng may Liễu Nhược Y cho Tiêu Lam Giang này tuy lười nhác giống như nàng lúc ở Hiện đại nhưng những việc cá nhân như súc miệng rửa mặt tắm rửa ... đều muốn tự làm. Nếu không nàng sẽ đau đầu vì lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm rồi phải tìm lí do che đậy tính cách thay đổi a~
...
Tiêu Lam Giang ngơ ngẩn nhìn mặt hồ trước mặt.
Bây giờ là giờ luyện công buổi sáng theo thường lệ của Tiêu Lam Giang trước kia. Nơi này là một rừng trúc tươi mát, ở giữa có một hồ nước trong vắt như gương, giữa hồ là một tòa tiểu trúc nhỏ Tiêu Lam Giang thường dùng để nghỉ ngơi. Nàng cũng "theo thói quen" vào rừng rồi ngơ ngẩn như thế, đột nhiên nhớ ra chưa xem qua dung mạo bản thân. Lúc nãy tùy ý cho Đang Đang mặc áo vấn tóc không thèm nhìn. Bây giờ lại nhìn hình ảnh của mình trong nước. Nàng không khỏi cảm thán một tiếng.
Đúng là mỹ nhân nha~
Đã đọc trước là người con gái này khuynh thành tuyệt sắc nhưng được nhìn thật sự thế này...
Chỉ thấy dưới mặt nước phản chiếu một người con gái độ 16-17 tuổi. Gương mặt trắng nõn tươi đẹp vô cùng. Đôi mắt màu phấn hồng nhàn nhạt như có hơi nước vô tình hữu ý đều lộ ra một loại lười nhác cao quý, lông mày đen mà thanh, mũi nhỏ nhắn lúc nào cũng hơi ửng hồng chọc người ta thương tiếc, làn môi hồng hào phấn nộn căng mọng... không có điểm nào là không tinh mỹ. Đặc biệt là người con gái này có một mái tóc màu thủy lam cực kỳ mềm mượt, giống như được chuốt từ ánh sáng, lúc này đây được chọn lấy mấy lọn tóc phía trước buộc nhẹ ra đằng sau, phô bày hoàn mỹ gương mặt tinh xảo... lại nói tới dáng người này... chỗ cần.. khụ khụ, lồi lõm cân xứng, mặc y phục màu lam thanh thuần uyển chuyển phô bày dáng người linh lung. Tuyệt đối là gương mặt thiên sứ thân hình ác ma trong truyền thuyết. Tiêu Lam Giang cực kì tự hào. Liễu Nhược Y a~ túi da này thực quá hoàn hảo a~
Chỉ có điều...
Tiêu Lam Giang hơi nhíu mi, khẽ vỗ vào gương mặt trắng mịn của mình, sâu kín thở dài. Tuy nói là Tiêu Lam Giang cuối cùng vui vẻ làm một nữ phụ an nhàn. Nhưng... Gia thế đã như vậy, bộ dáng lại thế này... có thể an nhàn được sao? Quá xinh đẹp... chưa rõ là phúc hay họa đâu...
Đột nhiên, Tiêu Lam Giang cảnh giác nhìn xung quanh.
Có người!!!
Mà người này...
Vừa nghĩ đến đó, nàng phát hiện eo mảnh khảnh có thêm một đôi tay hữu lực bao lấy, mùi hoa đào thơm mát bao bọc lấy nàng, bên tai như có như không một đạo hơi thở. Giọng nói từ tính mị hoặc tiến vào tai nàng.
- Tiểu Lam Giang... Sao nàng lại ngồi ngẩn người như thế... Ta đến cũng không phát hiện ra? Là nhớ ta sao?... Ân
Trong gương nước lại xuất hiện thêm một bóng người.
Liễu- Nhược- Y!!!! Tớ mà trở về được, việc đầu tiên tớ làm chính là xé nát mấy quyển kịch bản tiểu thuyết quý giá của cậu! Khi không lại tặng tớ cuốn sách máu chó này, lại còn bùa chú... Giờ thì tốt rồi, làm sao tớ về được đây? 2 tuần nữa là nhận lương tháng đầu rồi aaaaaaa...
Tiêu Lam Giang khóc không ra nước mắt hỏi trời.
Làm sao nàng lại có thể xui xẻo như thế a? Nàng chẳng qua chỉ là bỗng nhiên nổi lên hứng thú làm theo lời của Liễu Nhược Y thôi có được hay không?
" Hì hì, Tiểu Lam Giang yêu quý, là những fan trung thành của ngôn tình xuyên không huyền huyễn, ai lại chẳng mơ ước một lần xuyên qua đúng không? Cậu xem, dạo này nữ phụ văn đang được yêu thích đúng không? Tớ tận tâm tận lực viết nên một nhân vật phụ tuyệt vời không bị đưa ra làm vật hi sinh... mang tên cậu..."
" Này này, biểu cảm đó là sao? Này nhé, còn đây là bùa chú thời không tớ vất vả xin từ chỗ biểu ca đại nhân... Cậu chỉ cần viết tên nhân vật cùng tên truyện vào là...."
Trong đầu lại vang lên lời dụ dỗ cùng gương mặt gian xảo của hảo bằng hữu, Tiêu Lam Giang chỉ biết đau khổ nguyền rủa Liễu Nhược Y để bớt hỏa khí...
Tiêu Lam Giang tự nhận mình không phải là loại người có chí tiến thủ hay mang mơ ước cao cả gì. Từ nhỏ, nàng đã luôn cố gắng làm mờ nhạt bản thân. Trong khi các anh chị em khác tìm mọi cách để xuất hiện nhiều hơn trước tầng lớp quý tộc thượng lưu, nàng lại trốn tránh xa hoa phù phiếm của Tiêu Gia, cố tình để đại tỉ nắm được nhược điểm, chạy tới thành phố A sinh sống. Thành thành thật thật làm một con sâu lười ngoan ngoãn, gặp Liễu Nhược Y, Văn Trà Trà cũng chỉ là nuôi thêm sở thích đọc ngôn tình mà thôi. Nàng vẫn mơ ước đơn giản là sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc ổn định, lấy chồng sinh con rồi vui vẻ đi đầu thai.... Bây giờ, … Tiêu Lam Giang thở dài, dù cho xuyên đến đây, nàng cũng chẳng mong làm bá chủ thiên hạ, khuynh đảo giang hồ, nhiễu loạn chốn quan trường hay đùa giỡn mỹ nam gì đó... A, nếu Liễu Nhược Y mà biết được hẳn sẽ nổi bão càm ràm nàng suốt mấy buổi a~~
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Liễu Nhược Y tặng cho nàng cái túi da quá tốt đi, viết cho nàng gia thế quá khủng bố đi....
Nơi này là Phi Thiên Nam Lục... Chậc chậc, nếu nàng nhớ không nhầm thì Liễu Nhược Y đang viết cái gì mà Khuynh Thế Cuồng Phi... nhân vật nữ chủ chính là xuyên tới Đông Lục thì phải.... nhưng tiếc là nàng không thể tới đó được. Bốn phần Đông- Tây- Nam- Bắc đều có cấm chế riêng biệt. Chỉ có Đông Lục cùng Tây Lục xuất hiện lỗ hổng mà thôi... Ách, quay lại chủ đề chính, Nam Lục tiếp tục được chia thành 6 nước lớn gồm Phượng Nha quốc Phượng Gia, Long Du quốc Long Gia, Quy Kiếm quốc Quy Gia, Hổ Lạc quốc Lạc Gia, Lân Tiêu quốc Tiêu Gia và Ngư Hải quốc Hải Gia, cùng nhiều nước nhỏ hơn và còn có một ít bộ tộc sống rải rác. Thân thể mà nàng xuyên vào phải nói là cực kì có địa vị. Tiêu Lam Giang này vốn là Quận chúa Lân Tiêu quốc, con gái cưng của Hàm Vương Gia Tiêu Lãm, mẫu thân là công chúa Phượng Nha quốc Phượng Nghi Tịch , trên có hai ca ca Tiêu Kỳ, Tiêu Lâm, dưới có một tên tiểu ma vương Tiêu Đan, là con gái duy nhất nên vô cùng được sủng ái, thế nhưng Hàm Vương tay nắm trọng binh, mặc dù trung quân ái quốc nhưng Đế Vương xưa nay là bậc đa nghi, đã mấy lần đánh chủ ý lên nàng, muốn đưa nàng vào cung chỉ hôn cho nhi tử. Bất đắc dĩ Hàm Vương đành gửi con gái yêu cho ông bạn vong niên- Cốc chủ Tiêu Dao Cốc Nhậm Thường Vũ, nói là con gái được cao nhân vừa ý thu làm đồ đệ... ài, vốn dĩ chính là sau khi xuất cốc, Tiêu Lam Giang đi lại trên giang hồ dây dưa với một đám nam chủ, sau đó sống hạnh phúc... không ngờ một cô gái tên Lãnh Như Băng tình cờ đọc được câu chuyện này, tình cờ nhập vào thân xác vị sư muội đồng môn của Tiêu Lam Giang, vô tình khiến đám nam chủ kia đổi hướng theo đuổi, cuối cùng lại thành ra là Tiêu Lam Giang trở thành nữ phụ làm nền, vui vẻ về cưới chồng do phụ mẫu chọn, vui vẻ làm sâu gạo.
Tiêu Lam Giang thoáng điểm qua những tin chính, gật gật đầu, ừm, cứ thành thực như vậy mà sống là được rồi. Nàng chỉ cần ngồi một chỗ, tận lực tránh mặt đám nam chủ kia là được phải không? Aaaaaaa... kiếp trọng sinh làm nữ phụ mà không có dã tâm thực mệt mỏi a~~~~
Ôm giấc mơ làm nữ phụ, Tiêu Lam Giang nhắm mắt... nghĩ nhiều chuyện quá, thực mệt...
--- ----phân cách tuyến---- ------ --------^^-----^^-----^^------
Sáng hôm sau, theo thói quen, Tiêu Lam Giang ôm chăn lăn lộn trên giường. Nhưng thân thể này vốn là được huấn luyện nghiêm chỉnh từ nhỏ, sao cũng không ngủ được, Tiêu Lam Giang buồn bực lại hơi mơ màng mở mắt...
Trời còn chưa sáng?
Kỳ quái tại sao hôm nay mình dậy thực sớm một chút, lại vui mừng không bị Liễu Nhược Y và Tần Lão sư mắng vì đi học trễ, Tiêu Lam Giang chống tay, lần tới sau gối tìm điện thoại di động. Phát hiện không có mới chợt nhớ ra, mình không còn ở thành phố A nữa, mà đã xuyên tới một nơi khác mất rồi. Tiêu Lam Giang ngơ ngẩn nhìn tấm rèm hoa thêu phù dung trước mặt, chợt muốn cười. A, có lẽ thế này cũng tốt.... Không cần lo nghĩ có bị bắt về nơi lạnh lẽo đó không... Sợ hãi ai đó chợt nhớ tới vị tiểu thư phế vật là nàng...
Tiêu Lam Giang vẫn còn ngơ ngẩn nhìn bông phù dung được thêu trên đầu mình, chợt một thanh âm dịu dàng uyển chuyển rót vào tai nàng khiến Tiêu Lam Giang giật mình hồi thần.
- Tiểu thư, người đã dậy chưa? Đang Đang tiến vào hầu hạ người nga~~~~
Thanh âm vốn đã như oanh vàng xuất cốc, âm cuối lại được vô tình hữu tình nâng lên, khiến tâm người ta một trận ngứa ngáy... Tiêu Lam Giang có chút buồn cười, biếng nhác gật đầu
-Ân, Đang Đang, tiến vào đi... aiiiii, ta vốn đã nói, mị thuật của ngươi không có tác dụng với ta rồi không phải sao? Hôm nào cũng.... Đang Đang không chán sao?
Haha... đây là Đang Đang, một trong hai tì nữ của nàng. Đang Đang tính tình hoạt bát vui vẻ, dáng vẻ linh động khả tú, chính là dáng vẻ lolita kia lại có sở trường là mị thuật, có dịp lập tức lôi người xung quanh ra tập luyện, võ công cũng thuộc hàng nhất đẳng, chủ yếu hầu hạ bên người nàng. Nàng ta còn một tỉ tỉ song sinh gọi là Đinh Đinh, tính tình lạnh nhạt tĩnh lặng, giống như băng mỹ nhân, sở trường là kiếm thuật, chăm lo cuộc sống bên ngoài của nàng, bất quá cả hai đều là những nô tỳ trung thành của thân thể này....
Yên lặng nhớ lại tư liệu của hai người thân cận, Tiêu Lam Giang bất giác quay lại nhìn Đang Đang, chỉ thấy một bàn tay mềm nhẹ vén màn che, sau đó là giọng nói ngọt ngào của nàng ta tiến thẳng vào tai
- Hì hì, Đang Đang phải tranh thủ tập luyện nha~ Nếu không sẽ xuống dốc. Nhưng mà tiểu thư cũng không thể thua một lần sao a~~~~
Tiếp theo là một gương mặt đáng yêu lọt vào tầm mắt. Mắt hạnh màu nâu to tròn, mày liễu đen nhánh, mũi nhỏ miệng nhỏ, mái tóc màu nâu vàng búi thành hai phần được thắt một chiếc nơ bướm vô cùng đáng yêu... A, quả nhiên là mỹ nhân. Chỉ có điều... nhìn xuống phía dưới chính là vùng ngực bằng phẳng, rõ ràng là bộ dáng tiểu loli a~~~ Nếu lớn một chút....
Phi phi phi... nàng đang nghĩ cái gì vậy chứ? (=_=)
Tiêu Lam Giang lười nhác để cho Đang Đang hầu hạ mình ngồi dậy. Hazzzz, cũng may Liễu Nhược Y cho Tiêu Lam Giang này tuy lười nhác giống như nàng lúc ở Hiện đại nhưng những việc cá nhân như súc miệng rửa mặt tắm rửa ... đều muốn tự làm. Nếu không nàng sẽ đau đầu vì lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm rồi phải tìm lí do che đậy tính cách thay đổi a~
...
Tiêu Lam Giang ngơ ngẩn nhìn mặt hồ trước mặt.
Bây giờ là giờ luyện công buổi sáng theo thường lệ của Tiêu Lam Giang trước kia. Nơi này là một rừng trúc tươi mát, ở giữa có một hồ nước trong vắt như gương, giữa hồ là một tòa tiểu trúc nhỏ Tiêu Lam Giang thường dùng để nghỉ ngơi. Nàng cũng "theo thói quen" vào rừng rồi ngơ ngẩn như thế, đột nhiên nhớ ra chưa xem qua dung mạo bản thân. Lúc nãy tùy ý cho Đang Đang mặc áo vấn tóc không thèm nhìn. Bây giờ lại nhìn hình ảnh của mình trong nước. Nàng không khỏi cảm thán một tiếng.
Đúng là mỹ nhân nha~
Đã đọc trước là người con gái này khuynh thành tuyệt sắc nhưng được nhìn thật sự thế này...
Chỉ thấy dưới mặt nước phản chiếu một người con gái độ 16-17 tuổi. Gương mặt trắng nõn tươi đẹp vô cùng. Đôi mắt màu phấn hồng nhàn nhạt như có hơi nước vô tình hữu ý đều lộ ra một loại lười nhác cao quý, lông mày đen mà thanh, mũi nhỏ nhắn lúc nào cũng hơi ửng hồng chọc người ta thương tiếc, làn môi hồng hào phấn nộn căng mọng... không có điểm nào là không tinh mỹ. Đặc biệt là người con gái này có một mái tóc màu thủy lam cực kỳ mềm mượt, giống như được chuốt từ ánh sáng, lúc này đây được chọn lấy mấy lọn tóc phía trước buộc nhẹ ra đằng sau, phô bày hoàn mỹ gương mặt tinh xảo... lại nói tới dáng người này... chỗ cần.. khụ khụ, lồi lõm cân xứng, mặc y phục màu lam thanh thuần uyển chuyển phô bày dáng người linh lung. Tuyệt đối là gương mặt thiên sứ thân hình ác ma trong truyền thuyết. Tiêu Lam Giang cực kì tự hào. Liễu Nhược Y a~ túi da này thực quá hoàn hảo a~
Chỉ có điều...
Tiêu Lam Giang hơi nhíu mi, khẽ vỗ vào gương mặt trắng mịn của mình, sâu kín thở dài. Tuy nói là Tiêu Lam Giang cuối cùng vui vẻ làm một nữ phụ an nhàn. Nhưng... Gia thế đã như vậy, bộ dáng lại thế này... có thể an nhàn được sao? Quá xinh đẹp... chưa rõ là phúc hay họa đâu...
Đột nhiên, Tiêu Lam Giang cảnh giác nhìn xung quanh.
Có người!!!
Mà người này...
Vừa nghĩ đến đó, nàng phát hiện eo mảnh khảnh có thêm một đôi tay hữu lực bao lấy, mùi hoa đào thơm mát bao bọc lấy nàng, bên tai như có như không một đạo hơi thở. Giọng nói từ tính mị hoặc tiến vào tai nàng.
- Tiểu Lam Giang... Sao nàng lại ngồi ngẩn người như thế... Ta đến cũng không phát hiện ra? Là nhớ ta sao?... Ân
Trong gương nước lại xuất hiện thêm một bóng người.
/7
|