Giờ nghỉ trưa, có người đi ăn, có người về ký túc xá, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Du, Bạch Mộ Vũ cùng vài sinh viên nữa.
Bởi vì Bạch Mộ Vũ trước nay đối với Thẩm Du đều rất chán ghét, mỗi lần chủ động nói chuyện nhất định chỉ có gây sự, cho nên Thẩm Du đã dưỡng thành thói quen, chỉ cần Bạch Mộ Vũ tới gần, cô lập tức liền tiến vào trạng thái phòng ngự.
Lúc này không khí trong phòng cũng là chạm vào sẽ phát nổ ngay.
"Video gì?"
Thình lình xuất hiện giọng nam thanh lãnh làm cho nữ sinh xung quanh đồng thời bị doạ, sôi nổi xoay người nhìn xem, phát hiện người tới đúng là soái ca buổi sáng vừa đưa Thẩm Du đi học!
Thẩm Tiêu một tay cắm túi, áo khoác còn vắt trên cổ tay, tay khác kẹp lấy điếu thuốc đã hút hết một nửa. Khi nói chuyện lại nghiêng đầu rất nhẹ, dáng vẻ lười nhác.
Thấy mọi người đều quay lại nhìn, Thẩm Tiêu cũng không chớp mắt, đem thuốc lá trực tiếp dụi vào lòng bàn tay diệt tắt, sau đó vò thành một đoàn, ném vào sọt rác ở gần cửa.
"Video gì?"
Hắn vô cùng nhẫn nại mà lặp lại một lần, ánh mắt xẹt qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Du.
Thẩm Du sắc mặt trắng bệch, theo bản năng mà giấu di động của Bạch Mộ Vũ ra phía sau, sợ Thẩm Tiêu nhìn thấy. Cô tưởng rằng Thẩm Tiêu hẳn phải chờ tới buổi chiều tan học mới tới đón mình, không nghĩ giữa trưa đã có mặt, lại còn vừa khéo xuất hiện ngay lúc này!
Dạ tiệc hôm đó Thẩm Tiêu chỉ nhìn thấy cô mặc váy múa, ngày hôm sau liền hạ lệnh giam lỏng, hiện tại nếu hắn biết được video còn phát lên trên mạng rồi, kia có khi nào bắt cô lại nhốt cả đời?
Ý niệm này vừa xuất hiện, Thẩm Du liền rất nhanh đem di động giấu đi.
Nhưng Thẩm Tiêu đâu phải là dễ lừa, hắn vừa rồi tiến vào đã thấy được bọn họ đang cầm điện thoại nói chuyện, lúc này Thẩm Du còn làm trò xiếc vặt muốn đem giấu đi, không cần đoán cũng biết, vấn đề khẳng định nằm ở trong cái di động kia thôi!
Vì thế hắn thu hồi tư thái biếng nhác, đem áo khoác tùy tay ném lên trên bàn, cũng không đợi bọn họ trả lời, trực tiếp tiến lên mà ra lệnh "Đưa đây."
Thẩm Du ngồi trên ghế, vốn dĩ muốn đem di động giấu sau lưng, nhìn đến tình hình này, chỉ có thể cực lực mà ôm điện thoại vào trong ngực, hấp hối giãy giụa "Không đưa!"
Bạch Mộ Vũ sau khi nhìn thấy Thẩm Tiêu xuất hiện đã hoàn toàn phát ngốc, ả chỉ biết chị gái mình cùng người nam nhân này có quan hệ, nhưng cụ thể là đến bước nào thì cũng không rõ lắm. Tối hôm ở hội trường chỉ vội vàng thoáng nhìn, cũng không có quan sát cẩn thận, sáng hôm nay Thẩm Tiêu tiến vào lớp ả cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng.
Hiện giờ người liền đứng ngay trước mặt, khoảng cách chỉ có vài bước, Bạch Mộ Vũ rốt cuộc có thể rõ ràng mà nhìn thấy bộ dáng của đối phương, nội tâm không khỏi nho nhỏ dao động. Anh trai của Thẩm Du tại sao lại soái như vậy? Hai anh em đúng là một chút cũng không giống nhau!
Nhìn hắn vẻ mặt nghiêm khắc mà bức Thẩm Du giao di động ra, Bạch Mộ Vũ liền muốn xem kịch hay, bèn nói chêm vào "Đây là di động của tôi, cậu giấu cái gì?"
Thẩm Tiêu quay đầu liếc Bạch Mộ Vũ một cái, ánh mắt mang theo băng tuyết, đột ngột đem Bạch Mộ Vũ đông cứng đi rồi, quên luôn chính mình kế tiếp muốn nói gì.
Thẩm Tiêu trừng xong lại nhìn về phía Thẩm Du, dưới ánh mắt đầy uy áp của Thẩm Tiêu, cuối cùng cô cũng từ bỏ chống cự, chủ động đưa di động ra, nhỏ giọng "Em cũng không biết là ai đăng lên."
Thẩm Tiêu cầm lấy, click mở, theo tiếng trống kỳ quái vang lên, cô gái bên trong mặc một chiếc váy thanh lạnh lãnh diễm, bắt đầu ở trên sân khấu vặn eo bãi mông, dải lụa trên tay bay lượn khắp nơi, thật sự không khác gì thiên tiên giáng thế.
Hắn nhấp môi, nhíu chặt mày, nghiêm túc mà xem xong toàn bộ, sau đó lại mở ra khu bình luận bên dưới.
Một bầu không khí nhốn nháo xao động ập vào trước mặt.
"A a a...tiên tử từ đâu tới? Ta muốn ta muốn, cầu toạ độ!"
"Thân mình như rắn nước, dẻo chết mị!"
"Cứu mạng cứu mạng, replay suốt không thoát ra được!"
"Lão nạp bấm tay tính toán, đây đúng là phi tiên từ trong Đôn Hoàng bích hoạ bay ra tới."
"A a a, tôi muốn đi trộm người."
"Lầu trên có đi trộm người nhớ gọi tôi!"
"Gọi mị nữa..."
"Tổ đội đi!"
"Tổ chức đoàn thể đi trộm người a a a..."
Thẩm Tiêu kinh ngạc, hung tợn mà tắt video đi, ánh mắt không ngừng trở nên lạnh lẽo. Vào lúc này, cả người hắn đều sắp biến thành tảng băng.
"Đây là ai làm?" Thẩm Tiêu ghé mắt nhìn những người khác.
Bị nhìn chòng chọc như vậy, ai cũng rụt rụt ra phía sau, lắc đầu nguầy nguậy "Không...Không biết."
Cuối cùng, Thẩm Tiêu hướng về phía Bạch Mộ Vũ "Di động của ai, người đó tới đây nói."
Bạch Mộ Vũ bị tầm mắt hắn gắt gao chế trụ, cảm giác giống như thái sơn áp đỉnh, đầu đều nâng lên không nổi. Trong lúc nhất thời lại cảm thấy không phục, người này rõ ràng là bạn trai của Bạch Mộ Tình, vì cái gì lại đối với ả hung hăng như vậy? Chắc chắn về sau phải đi cáo trạng với Bạch Mộ Tình một phen!
Nhưng dù sao sau một hồi giằng co, Bạch Mộ Vũ vẫn phải khuất phục dưới khí tràng quá mức cường đại của Thẩm Tiêu.
"Em cũng không biết, chỉ là vô tình được người khác nhìn thấy rồi kể lại."
Thẩm Tiêu nheo mắt nghĩ nghĩ, lại hỏi "Video này, còn đăng ở nơi nào nữa?"
Bạch Mộ Vũ thành thật trả lời "Trên diễn đàn trường cũng có."
Thẩm Du:......
Vì cái gì chỉ có cô là không hay biết?
Cho tới bây giờ, biểu tình của Thẩm Tiêu còn tính bình thường, cũng chưa nhìn thấy dấu hiệu tức giận hoặc phát bệnh.
Kỳ thật Thẩm Du không quan tâm chuyện video phát lên trên mạng, điều làm cô càng lo lắng chính là phản ứng của Thẩm Tiêu. Chỉ sợ ở đây không xảy ra việc gì, quay người về đến nhà hắn liền trở mặt. Người này một khi phát bệnh chính là phi thường không đáng tin cậy, vết thương trên chân cô còn đang đau đây này!
Thẩm Tiêu nghe Bạch Mộ Vũ nói xong, gật gật đầu, một bên cầm di động nhìn nhìn "Được rồi, việc này tôi sẽ xử lý, mặt khác còn có chuyện này muốn hỏi một chút."
Nguyên bản biểu tình lạnh lẽo lúc này đã hoà hoãn chút, thay vào đó là một khuôn mặt cười như không cười.
Thẩm Du nhìn thấy hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức ở trong lòng kinh hô: không xong, sắp phát bệnh rồi!
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe Thẩm Tiêu dùng thanh âm trầm thấp chậm rãi hỏi "Vừa rồi trước khi tôi tiến vào, mấy người vây quanh em gái tôi như vậy, chính là chuẩn bị bắt nạt nó sao?"
Thẩm Du:......
Mọi người:......
Thẩm Tiêu đứng dựa vào cái bàn sau lưng Thẩm Du, một chân đạp lên ghế, một chân chấm đất, cười tủm tỉm mà nhìn Bạch Mộ Vũ.
"Trận thế vừa rồi xem ra là chuẩn bị ỷ đông hiếp yếu đúng không? Loại trò trẻ con này, anh đây lúc còn học tiểu học đều không thèm chơi."
Thẩm Tiêu nói xong liền tạm dừng một chút, vô hình tạo ra cảm giác áp bách, sau đó mới dần dần thu hồi ý cười.
"Có một chuyện các người cần phải rõ ràng, em gái của Thẩm Tiêu cũng chỉ mình tôi có thể bắt nạt, hiểu không? Về sau nếu còn ai khác dám đến trêu chọc nữa..."
Nói tới đây, di động đang cầm trong tay đột nhiên bị ném vụt đi, hướng mặt đất đập "bang" một tiếng.
Chiếc điện thoại thời thượng cứ vậy mà tan nát, tiếng vang kia giống như một đạo sấm sét, đem toàn bộ người có mặt ở đây doạ đến run bần bật.
Thẩm Tiêu nhíu mày, tà khí cười cười "Kết cục cũng sẽ giống như cái điện thoại này."
Thẩm Du:......
Mọi người:!!!!!
Thẩm Tiêu đứng thẳng dậy, cầm áo khoác lên ném cho Thẩm Du.
"Đi ăn cơm."
Thẩm Du bị màn nói chuyện vừa rồi chấn đến choáng váng, thở cũng không dám thở. Vừa thấy hắn ném áo lại đây, không nói hai lời liền giơ tay bắt lấy, sau đó cầm balo lên, ngồi thẳng thân mình, ngoan ngoãn chờ hắn tới ôm.
Thẩm Tiêu nhìn thấy bộ dáng túng quẫn của Thẩm Du, ghét bỏ mà xuỳ một tiếng, nhưng vẫn cong lưng thoải mái đem cô bế gọn. Chờ sau khi đứng thẳng lại xốc Thẩm Du lên cao một chút, sau đó mới xoay người đạp lên di động đã vỡ choang trên sàn, kiêu ngạo mà rời đi. Lưu lại một đám người vô cùng yên tĩnh cùng hoảng sợ.
***
Chờ đến khi ngồi vào trong xe, Thẩm Du mới hoàn hồn.
"Anh, tự dưng sao lại đến đây?"
Thẩm Tiêu ngồi vào ghế lái, cũng không vội khởi động xe mà là dựa người ra phía sau, khoanh tay nhìn cô. Không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy.
Thẩm Du bị xem đến phát hoảng, đầu cứ cúi thấp dần.
Bộ dáng này vô tình lại chọc cho Thẩm Tiêu một trận buồn bực, hắn duỗi tay tát nhẹ lên đầu Thẩm Du, lực đạo tuy không lớn nhưng cũng "bụp" một tiếng, rất là vang dội.
Thẩm Du bị đau, khuôn mặt nhăn thành một đoàn, vừa lấy tay xoa xoa vừa rất không phục mà hỏi "Làm cái gì đánh em?!"
Thẩm Tiêu trừng mắt "Đánh thì sao, em nói thử xem, trước giờ có phải luôn bị bọn chúng khi dễ hay không?"
Thẩm Du dừng lại động tác, mắt đảo một vòng, sau đó ấp úng trả lời "Đều...đều là chuyện đã qua rồi."
Trước khi cô tới đây, nguyên chủ xác thật vẫn luôn bị ức hiếp, nhưng sau khi cô xuất hiện rồi, biết phản kháng, ngược lại ai làm ai khổ còn chưa biết đâu.
Chỉ là Thẩm Du có điểm nghĩ không ra, trong lớp người nhiều như vậy, vì cái gì Bạch Mộ Vũ cố tình chỉ nhắm vào cô? Chẳng lẽ trước đó nữa, ả cùng nguyên chủ thật sự có xích mích?
Thẩm Tiêu nhíu chặt mày, xoay đầu lấy ra di động của chính mình, gọi điện cho trợ lý Đỗ.
"Lát nữa tôi phát cho cậu đoạn video, cậu đem tất cả những tài khoản chia sẻ lên xoá hết đi, còn có trên diễn đàn Học Viện Điện Ảnh, điều tra xem là do ai phát, rốt cuộc có chủ ý gì. Mẹ nó, một đám tơ tưởng tổ đội đến trộm người ngay dưới mí mắt của ông, tìm chết!"
Thẩm Tiêu nói một hơi, cũng mặc kệ trợ lý Đỗ bên kia có hiểu hay là không, liền trực tiếp cắt đứt cuộc gọi. Sau đó lại đem điện thoại ném cho Thẩm Du.
"Tìm cái video đó gửi cho Đỗ Huy đi." Ra lệnh xong liền khởi động xe.
Thẩm Du tiếp lấy di động, nhanh chóng thao tác một hồi, cũng không dám ngó đông ngó tây xem xét đồ vật khác bên trong liền đem trả điện thoại trở về.
Thẩm Tiêu cũng không cầm lấy, trực tiếp đem xe lái ra khỏi trường học.
Thẩm Du trong lòng thở dài, anh trai xà tinh bệnh này mắc chứng khống chế có phải hơi quá rồi không? Chỉ có một cái video thôi cũng không muốn người khác nhìn đến, kia về sau tốt nghiệp rồi, sự nghiệp biểu diễn của cô biết làm sao bây giờ? Thật sự sẽ không cho cô theo đuổi ngành này sao? Nhưng Thẩm Du thích múa, cũng thích diễn, nghĩ đến sau này tất cả đều không thể làm, cảm thấy thật tuyệt vọng!
Xe chạy không bao xa, di động của Thẩm Tiêu trong tay bỗng nhiên sáng lên, Thẩm Du nhìn thoáng qua, nói "Anh, Bạch Mộ Tình gửi tin nhắn đến."
Thẩm Tiêu bẻ tay lái "Đọc lên xem."
Thẩm Du e hèm một chút, bắt đầu đọc.
Thẩm Du trong lòng phát run, phía trước Bạch Mộ Tình hình như còn kêu Thẩm Tiêu là Thẩm tổng, hiện tại đã đổi giọng gọi tên?
Lại còn Tiêu, buồn nôn!
Thẩm Tiêu cũng chỉ im lặng cho qua, không có ý tứ kêu cô trả lời lại.
Thẩm Du nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định cùng Thẩm Tiêu thẳng thắn một lần "Anh, cái người vừa rồi anh đập hư di động chính là em gái của Bạch Mộ Tình."
Thẩm Tiêu nghe xong, mày không tự giác mà nhíu lại.
Giữa trưa, hai người đi nhà hàng Nhật, nhưng vết thương trên chân Thẩm Du còn chưa lành, rất nhiều món Thẩm Tiêu đều không cho cô ăn.
Thẩm Du cảm thấy, Thẩm Tiêu chính là đang đổi một cái biện pháp tới tra tấn mình.
Lúc đang dùng bữa, Thẩm Du ngoài ý muốn thu được một tin nhắn do Viên Duyệt gửi tới, hỏi có thể hẹn cô cuối tuần gặp mặt hay không, có chuyện rất trọng yếu cần phải thương lượng.
Thẩm Du nhíu mày, trả lời lại.
<Được>
Bởi vì Bạch Mộ Vũ trước nay đối với Thẩm Du đều rất chán ghét, mỗi lần chủ động nói chuyện nhất định chỉ có gây sự, cho nên Thẩm Du đã dưỡng thành thói quen, chỉ cần Bạch Mộ Vũ tới gần, cô lập tức liền tiến vào trạng thái phòng ngự.
Lúc này không khí trong phòng cũng là chạm vào sẽ phát nổ ngay.
"Video gì?"
Thình lình xuất hiện giọng nam thanh lãnh làm cho nữ sinh xung quanh đồng thời bị doạ, sôi nổi xoay người nhìn xem, phát hiện người tới đúng là soái ca buổi sáng vừa đưa Thẩm Du đi học!
Thẩm Tiêu một tay cắm túi, áo khoác còn vắt trên cổ tay, tay khác kẹp lấy điếu thuốc đã hút hết một nửa. Khi nói chuyện lại nghiêng đầu rất nhẹ, dáng vẻ lười nhác.
Thấy mọi người đều quay lại nhìn, Thẩm Tiêu cũng không chớp mắt, đem thuốc lá trực tiếp dụi vào lòng bàn tay diệt tắt, sau đó vò thành một đoàn, ném vào sọt rác ở gần cửa.
"Video gì?"
Hắn vô cùng nhẫn nại mà lặp lại một lần, ánh mắt xẹt qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Du.
Thẩm Du sắc mặt trắng bệch, theo bản năng mà giấu di động của Bạch Mộ Vũ ra phía sau, sợ Thẩm Tiêu nhìn thấy. Cô tưởng rằng Thẩm Tiêu hẳn phải chờ tới buổi chiều tan học mới tới đón mình, không nghĩ giữa trưa đã có mặt, lại còn vừa khéo xuất hiện ngay lúc này!
Dạ tiệc hôm đó Thẩm Tiêu chỉ nhìn thấy cô mặc váy múa, ngày hôm sau liền hạ lệnh giam lỏng, hiện tại nếu hắn biết được video còn phát lên trên mạng rồi, kia có khi nào bắt cô lại nhốt cả đời?
Ý niệm này vừa xuất hiện, Thẩm Du liền rất nhanh đem di động giấu đi.
Nhưng Thẩm Tiêu đâu phải là dễ lừa, hắn vừa rồi tiến vào đã thấy được bọn họ đang cầm điện thoại nói chuyện, lúc này Thẩm Du còn làm trò xiếc vặt muốn đem giấu đi, không cần đoán cũng biết, vấn đề khẳng định nằm ở trong cái di động kia thôi!
Vì thế hắn thu hồi tư thái biếng nhác, đem áo khoác tùy tay ném lên trên bàn, cũng không đợi bọn họ trả lời, trực tiếp tiến lên mà ra lệnh "Đưa đây."
Thẩm Du ngồi trên ghế, vốn dĩ muốn đem di động giấu sau lưng, nhìn đến tình hình này, chỉ có thể cực lực mà ôm điện thoại vào trong ngực, hấp hối giãy giụa "Không đưa!"
Bạch Mộ Vũ sau khi nhìn thấy Thẩm Tiêu xuất hiện đã hoàn toàn phát ngốc, ả chỉ biết chị gái mình cùng người nam nhân này có quan hệ, nhưng cụ thể là đến bước nào thì cũng không rõ lắm. Tối hôm ở hội trường chỉ vội vàng thoáng nhìn, cũng không có quan sát cẩn thận, sáng hôm nay Thẩm Tiêu tiến vào lớp ả cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng.
Hiện giờ người liền đứng ngay trước mặt, khoảng cách chỉ có vài bước, Bạch Mộ Vũ rốt cuộc có thể rõ ràng mà nhìn thấy bộ dáng của đối phương, nội tâm không khỏi nho nhỏ dao động. Anh trai của Thẩm Du tại sao lại soái như vậy? Hai anh em đúng là một chút cũng không giống nhau!
Nhìn hắn vẻ mặt nghiêm khắc mà bức Thẩm Du giao di động ra, Bạch Mộ Vũ liền muốn xem kịch hay, bèn nói chêm vào "Đây là di động của tôi, cậu giấu cái gì?"
Thẩm Tiêu quay đầu liếc Bạch Mộ Vũ một cái, ánh mắt mang theo băng tuyết, đột ngột đem Bạch Mộ Vũ đông cứng đi rồi, quên luôn chính mình kế tiếp muốn nói gì.
Thẩm Tiêu trừng xong lại nhìn về phía Thẩm Du, dưới ánh mắt đầy uy áp của Thẩm Tiêu, cuối cùng cô cũng từ bỏ chống cự, chủ động đưa di động ra, nhỏ giọng "Em cũng không biết là ai đăng lên."
Thẩm Tiêu cầm lấy, click mở, theo tiếng trống kỳ quái vang lên, cô gái bên trong mặc một chiếc váy thanh lạnh lãnh diễm, bắt đầu ở trên sân khấu vặn eo bãi mông, dải lụa trên tay bay lượn khắp nơi, thật sự không khác gì thiên tiên giáng thế.
Hắn nhấp môi, nhíu chặt mày, nghiêm túc mà xem xong toàn bộ, sau đó lại mở ra khu bình luận bên dưới.
Một bầu không khí nhốn nháo xao động ập vào trước mặt.
"A a a...tiên tử từ đâu tới? Ta muốn ta muốn, cầu toạ độ!"
"Thân mình như rắn nước, dẻo chết mị!"
"Cứu mạng cứu mạng, replay suốt không thoát ra được!"
"Lão nạp bấm tay tính toán, đây đúng là phi tiên từ trong Đôn Hoàng bích hoạ bay ra tới."
"A a a, tôi muốn đi trộm người."
"Lầu trên có đi trộm người nhớ gọi tôi!"
"Gọi mị nữa..."
"Tổ đội đi!"
"Tổ chức đoàn thể đi trộm người a a a..."
Thẩm Tiêu kinh ngạc, hung tợn mà tắt video đi, ánh mắt không ngừng trở nên lạnh lẽo. Vào lúc này, cả người hắn đều sắp biến thành tảng băng.
"Đây là ai làm?" Thẩm Tiêu ghé mắt nhìn những người khác.
Bị nhìn chòng chọc như vậy, ai cũng rụt rụt ra phía sau, lắc đầu nguầy nguậy "Không...Không biết."
Cuối cùng, Thẩm Tiêu hướng về phía Bạch Mộ Vũ "Di động của ai, người đó tới đây nói."
Bạch Mộ Vũ bị tầm mắt hắn gắt gao chế trụ, cảm giác giống như thái sơn áp đỉnh, đầu đều nâng lên không nổi. Trong lúc nhất thời lại cảm thấy không phục, người này rõ ràng là bạn trai của Bạch Mộ Tình, vì cái gì lại đối với ả hung hăng như vậy? Chắc chắn về sau phải đi cáo trạng với Bạch Mộ Tình một phen!
Nhưng dù sao sau một hồi giằng co, Bạch Mộ Vũ vẫn phải khuất phục dưới khí tràng quá mức cường đại của Thẩm Tiêu.
"Em cũng không biết, chỉ là vô tình được người khác nhìn thấy rồi kể lại."
Thẩm Tiêu nheo mắt nghĩ nghĩ, lại hỏi "Video này, còn đăng ở nơi nào nữa?"
Bạch Mộ Vũ thành thật trả lời "Trên diễn đàn trường cũng có."
Thẩm Du:......
Vì cái gì chỉ có cô là không hay biết?
Cho tới bây giờ, biểu tình của Thẩm Tiêu còn tính bình thường, cũng chưa nhìn thấy dấu hiệu tức giận hoặc phát bệnh.
Kỳ thật Thẩm Du không quan tâm chuyện video phát lên trên mạng, điều làm cô càng lo lắng chính là phản ứng của Thẩm Tiêu. Chỉ sợ ở đây không xảy ra việc gì, quay người về đến nhà hắn liền trở mặt. Người này một khi phát bệnh chính là phi thường không đáng tin cậy, vết thương trên chân cô còn đang đau đây này!
Thẩm Tiêu nghe Bạch Mộ Vũ nói xong, gật gật đầu, một bên cầm di động nhìn nhìn "Được rồi, việc này tôi sẽ xử lý, mặt khác còn có chuyện này muốn hỏi một chút."
Nguyên bản biểu tình lạnh lẽo lúc này đã hoà hoãn chút, thay vào đó là một khuôn mặt cười như không cười.
Thẩm Du nhìn thấy hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức ở trong lòng kinh hô: không xong, sắp phát bệnh rồi!
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe Thẩm Tiêu dùng thanh âm trầm thấp chậm rãi hỏi "Vừa rồi trước khi tôi tiến vào, mấy người vây quanh em gái tôi như vậy, chính là chuẩn bị bắt nạt nó sao?"
Thẩm Du:......
Mọi người:......
Thẩm Tiêu đứng dựa vào cái bàn sau lưng Thẩm Du, một chân đạp lên ghế, một chân chấm đất, cười tủm tỉm mà nhìn Bạch Mộ Vũ.
"Trận thế vừa rồi xem ra là chuẩn bị ỷ đông hiếp yếu đúng không? Loại trò trẻ con này, anh đây lúc còn học tiểu học đều không thèm chơi."
Thẩm Tiêu nói xong liền tạm dừng một chút, vô hình tạo ra cảm giác áp bách, sau đó mới dần dần thu hồi ý cười.
"Có một chuyện các người cần phải rõ ràng, em gái của Thẩm Tiêu cũng chỉ mình tôi có thể bắt nạt, hiểu không? Về sau nếu còn ai khác dám đến trêu chọc nữa..."
Nói tới đây, di động đang cầm trong tay đột nhiên bị ném vụt đi, hướng mặt đất đập "bang" một tiếng.
Chiếc điện thoại thời thượng cứ vậy mà tan nát, tiếng vang kia giống như một đạo sấm sét, đem toàn bộ người có mặt ở đây doạ đến run bần bật.
Thẩm Tiêu nhíu mày, tà khí cười cười "Kết cục cũng sẽ giống như cái điện thoại này."
Thẩm Du:......
Mọi người:!!!!!
Thẩm Tiêu đứng thẳng dậy, cầm áo khoác lên ném cho Thẩm Du.
"Đi ăn cơm."
Thẩm Du bị màn nói chuyện vừa rồi chấn đến choáng váng, thở cũng không dám thở. Vừa thấy hắn ném áo lại đây, không nói hai lời liền giơ tay bắt lấy, sau đó cầm balo lên, ngồi thẳng thân mình, ngoan ngoãn chờ hắn tới ôm.
Thẩm Tiêu nhìn thấy bộ dáng túng quẫn của Thẩm Du, ghét bỏ mà xuỳ một tiếng, nhưng vẫn cong lưng thoải mái đem cô bế gọn. Chờ sau khi đứng thẳng lại xốc Thẩm Du lên cao một chút, sau đó mới xoay người đạp lên di động đã vỡ choang trên sàn, kiêu ngạo mà rời đi. Lưu lại một đám người vô cùng yên tĩnh cùng hoảng sợ.
***
Chờ đến khi ngồi vào trong xe, Thẩm Du mới hoàn hồn.
"Anh, tự dưng sao lại đến đây?"
Thẩm Tiêu ngồi vào ghế lái, cũng không vội khởi động xe mà là dựa người ra phía sau, khoanh tay nhìn cô. Không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy.
Thẩm Du bị xem đến phát hoảng, đầu cứ cúi thấp dần.
Bộ dáng này vô tình lại chọc cho Thẩm Tiêu một trận buồn bực, hắn duỗi tay tát nhẹ lên đầu Thẩm Du, lực đạo tuy không lớn nhưng cũng "bụp" một tiếng, rất là vang dội.
Thẩm Du bị đau, khuôn mặt nhăn thành một đoàn, vừa lấy tay xoa xoa vừa rất không phục mà hỏi "Làm cái gì đánh em?!"
Thẩm Tiêu trừng mắt "Đánh thì sao, em nói thử xem, trước giờ có phải luôn bị bọn chúng khi dễ hay không?"
Thẩm Du dừng lại động tác, mắt đảo một vòng, sau đó ấp úng trả lời "Đều...đều là chuyện đã qua rồi."
Trước khi cô tới đây, nguyên chủ xác thật vẫn luôn bị ức hiếp, nhưng sau khi cô xuất hiện rồi, biết phản kháng, ngược lại ai làm ai khổ còn chưa biết đâu.
Chỉ là Thẩm Du có điểm nghĩ không ra, trong lớp người nhiều như vậy, vì cái gì Bạch Mộ Vũ cố tình chỉ nhắm vào cô? Chẳng lẽ trước đó nữa, ả cùng nguyên chủ thật sự có xích mích?
Thẩm Tiêu nhíu chặt mày, xoay đầu lấy ra di động của chính mình, gọi điện cho trợ lý Đỗ.
"Lát nữa tôi phát cho cậu đoạn video, cậu đem tất cả những tài khoản chia sẻ lên xoá hết đi, còn có trên diễn đàn Học Viện Điện Ảnh, điều tra xem là do ai phát, rốt cuộc có chủ ý gì. Mẹ nó, một đám tơ tưởng tổ đội đến trộm người ngay dưới mí mắt của ông, tìm chết!"
Thẩm Tiêu nói một hơi, cũng mặc kệ trợ lý Đỗ bên kia có hiểu hay là không, liền trực tiếp cắt đứt cuộc gọi. Sau đó lại đem điện thoại ném cho Thẩm Du.
"Tìm cái video đó gửi cho Đỗ Huy đi." Ra lệnh xong liền khởi động xe.
Thẩm Du tiếp lấy di động, nhanh chóng thao tác một hồi, cũng không dám ngó đông ngó tây xem xét đồ vật khác bên trong liền đem trả điện thoại trở về.
Thẩm Tiêu cũng không cầm lấy, trực tiếp đem xe lái ra khỏi trường học.
Thẩm Du trong lòng thở dài, anh trai xà tinh bệnh này mắc chứng khống chế có phải hơi quá rồi không? Chỉ có một cái video thôi cũng không muốn người khác nhìn đến, kia về sau tốt nghiệp rồi, sự nghiệp biểu diễn của cô biết làm sao bây giờ? Thật sự sẽ không cho cô theo đuổi ngành này sao? Nhưng Thẩm Du thích múa, cũng thích diễn, nghĩ đến sau này tất cả đều không thể làm, cảm thấy thật tuyệt vọng!
Xe chạy không bao xa, di động của Thẩm Tiêu trong tay bỗng nhiên sáng lên, Thẩm Du nhìn thoáng qua, nói "Anh, Bạch Mộ Tình gửi tin nhắn đến."
Thẩm Tiêu bẻ tay lái "Đọc lên xem."
Thẩm Du e hèm một chút, bắt đầu đọc.
Thẩm Du trong lòng phát run, phía trước Bạch Mộ Tình hình như còn kêu Thẩm Tiêu là Thẩm tổng, hiện tại đã đổi giọng gọi tên?
Lại còn Tiêu, buồn nôn!
Thẩm Tiêu cũng chỉ im lặng cho qua, không có ý tứ kêu cô trả lời lại.
Thẩm Du nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định cùng Thẩm Tiêu thẳng thắn một lần "Anh, cái người vừa rồi anh đập hư di động chính là em gái của Bạch Mộ Tình."
Thẩm Tiêu nghe xong, mày không tự giác mà nhíu lại.
Giữa trưa, hai người đi nhà hàng Nhật, nhưng vết thương trên chân Thẩm Du còn chưa lành, rất nhiều món Thẩm Tiêu đều không cho cô ăn.
Thẩm Du cảm thấy, Thẩm Tiêu chính là đang đổi một cái biện pháp tới tra tấn mình.
Lúc đang dùng bữa, Thẩm Du ngoài ý muốn thu được một tin nhắn do Viên Duyệt gửi tới, hỏi có thể hẹn cô cuối tuần gặp mặt hay không, có chuyện rất trọng yếu cần phải thương lượng.
Thẩm Du nhíu mày, trả lời lại.
<Được>
/184
|