Tên sát thủ nhìn Ngân Trúc với ánh mắt cảm thông – “Tội nghiệp ngươi thật!”
“Tiểu nữ mạng khổ” – Ngân Trúc rưng rưng nước mắt một cách diễm lệ. Người đẹp thì làm cái quái gì không đẹp, cô không tin thằng này không bị nhan sắc của cô làm dao động.
“Đừng lo!” – anh đưa tay lên vai cô nở nụ cười ngây thơ – “Ta có cách giúp ngươi thay đổi số phận mạng khổ của mình.”
Ngân Trúc cố nuốt nước bọt, thằng khốn này cực kỳ cực kỳ có mùi…
“Chỉ cần ta hóa kiếp cho ngươi thì ngươi đâu cần sống trong bóng tối đúng không?”
Chắc chắn thằng này là 1 thằng S, không thằng khốn này là siêu S. Đệch mẹ nó, ở trong này thì gặp thằng S, ra ngoài thì gặp 1 đám sát thủ muốn truy sát mình… Con mẹ tác giả nó éo có tốt hơn con hệ thống, nó giữ mạng mình lâu hơn chỉ để đày đọa mình thêm thôi.
“Hệ thống 03…03…03”
“Chuyện gì?”
“Cho ta hỏi ta có điểm sinh mệnh không?”
“Cô chưa đọc Luật xuyên không phải không?”
“Chưa mà quan trọng ta có điểm sinh mệnh không?”
“Người ta nữ phụ chết nửa chừng mới có điểm sinh mệnh còn cô làm nữ chính sống đến cuối truyện thì làm quái gì có điểm sinh mệnh chứ?”
“Đệch, ta còn không biết mình sống hết trang này không nói gì đến hết cuốn tiểu thuyết này chứ?”
Giọng nham hiểm của hệ thống cất lên – “Cô có thể trả bằng điểm an toàn…”
“Điểm an toàn?”
“Nhân vật của cô khổ còn hơn chín chín tám mốt kiếp nạn của Đường Tăng ấy mà đến cuối truyện vẫn sống nhăn răng… Nếu cô muốn thoát ải này thì chỉ cần trả bằng sự an toàn trong từng kiếp nạn đó.”
“Nghĩa là khi gặp chuyện tôi sẽ không còn thoát lành lặn như tiểu thuyết gốc?”
“Chính xác!”
“Ta không quan tâm, giờ ngươi cứu ta khỏi tình trạng hiện giờ ngay!”. Giờ quan trọng là giữ cái mạng cô ngay bây giờ còn chuyện kia để thoát từ từ xây dựng lực lượng chống lại đám nam thần kia sau.
“Giao dịch người chơi đổi 350 điểm an toàn khớp lệnh!”
Ngân Trúc quay lại hiện tại.
“Sao? Ngươi thấy ta đây có tốt bụng không?” – Diệc Ưng vẫn giữ nụ cười trên môi – “Ngươi muốn chết kiểu nào?”
Bất chợt một đám quan binh từ cửa xông vào, một tên bộ đầu nhìn cái xác thoáng chút mỉm cười rồi liếc nhìn 2 người đang ngồi trên giường hét lên – “Bắt 2 người này lại!”
“Chết tiệt! Sao bọn chúng nhận tin nhanh thế!” – Diệc Ưng lẩm bẩm. Anh liếc nhìn cô gái đang ngồi kế bên, cô ta làm gì có thời gian đi cấp báo chứ? Đúng là lạ thật!
Một nhóm quan sai cầm đao lao tới hai người, Diệc Ưng đẩy Ngân Trúc ra rồi cầm tấm chăn ném về đám người đang đằng đằng sát khí xông tới 2 người. Sau đó nhanh như cắt dùng móng tay sắc nhọn của mình cắt động mạch chủ từng tên rồi thản nhiên mỉm cười với những kẻ còn lại đang cầm đao kinh hãi nhìn mình.
“Hiện giờ ta không có thời gian, mấy vị quan nha đây tha cho ta một lần được không?”
Tên thủ lĩnh nhìn người đàn ông đang thản nhiên lau bàn tay dính đầy máu của mình thì không giấu được sự kinh hãi. Người này không cần đụng đao kiếm lại có thể giết người nhanh gọn như thế chỉ có thể là một đại cao thủ. Tuy nhiên nhớ lại nhiệm vụ được giao, hắn không dám kháng lệnh.
“Xông lên” – hắn ra lệnh.
“Lỳ quá!” – Diệc Ưng thở dài – “Giết người mà không có thù lao thì nói thật ta không hứng mấy.”
Ngân Trúc mở to mắt nhìn thân thủ nhanh lẹ của tên siêu S và hành động giết người dứt khoát tàn nhẫn của hắn thì có chút bái phục. Kẻ này chính là người mà cô cần… Giờ cua nam thần trong bộ này là bất khả thi rồi, đám dại gái này toàn cho thuộc hạ xử đẹp cô chứ có ra mặt để cùng cô giao lưu tình cảm đâu. Mà cô cho người xử con Kiều Mai kia thì có khác gì chọc giận đám đó thôi thì thay đổi kể hoạch. Giờ mục tiêu số 1: Giết sạch nam chính, nam phụ trong bộ này giành lại mạng sống.
“Một tên 100 lượng” – cô hét lên – “Kẻ nào dám động đến ta thì ngươi giết sạch! Một tên ta cho giá 100 lượng.”
Diệc Ưng không quan tâm đám quan nha đang cầm đao tiến lại mình vội nhảy lên giường ngồi đối diện Ngân Trúc hỏi – “Ngươi có đủ tiền không?”. Thì ra đám quan nha này muốn bắt cô ta chứ không phải anh.
Cô đưa ngọc bội trên thắt lưng có gia huy nhà họ Hồng cho anh nói – “Ta là Hồng Ngân Trúc, con gái độc tôn của Hồng Giai. Cha ta là một trong những thương gia giàu nhất thiên hạ này, ngươi có thể đến bất kỳ ngân hiệu nào của Hồng gia trang lấy tiền.”
Diệc Ưng nhìn ngọc bội xác minh rồi mỉm cười nói – “Ta chấp nhận nhiệm vụ này!”. Giờ kiếm tiền là quan trọng nhất mà con mồi này lại quá béo bở, chỉ có thằng ngu mới từ chối. Nghề sát thủ tự do giờ cạnh tranh lắm.
Nhanh như cắt anh nhặt 1 cây đao nằm dưới đất nhảy lên xử lý tất cả quan nha có mặt ở đó và thản nhiên nói – “23 thằng là 2300 lượng mà ngươi hết mù rồi nhỉ?”
Đúng là sức mạnh của đồng tiền mà! Có đệ nhất sát thủ bảo kê thì chị đây éo sợ thằng nào nữa. Minh chủ, ma giáo, hoàng thân quốc thích chị đây chơi láng.
“Giờ ngươi đưa ta về Hồng gia trang ngay!” – cô ra lệnh – “Tới đó ta giao cho tiền cho ngươi.”
Diệc Ưng dùng tay vác Ngân Trúc để ngay vai rồi nhảy ra cửa sổ phi thân. Ngân lượng bị con em gái khốn nạn vác đi đâu trốn rồi làm anh phải ngủ bờ ngủ bụi, ăn vỏ cây thay cơm, mục tiêu hàng đầu kiếm tiền đi ăn ngay. Đói bụng chết đi được. Bất chợt anh thấy 1 đám hắc y nhân bám theo mình. Đệch mẹ nó, anh đây chỉ định làm xong chuyện lấy tiền mua bánh bao thôi mà sao cứ có phá đám thế này.
“Cuối cùng ngươi chọc giận bao nhiêu thằng vậy hả?” – Diệc Ưng vừa phi thân lên mái nhà vừa hỏi. Nha đầu này mới mười mấy tuổi sao kẻ thù lắm thế.
“À chỉ có chọc điên giáo chủ ma giáo và Tam Vương gia thôi” – Ngân Trúc thản nhiên đáp, cô lấy tay chọc cây kiếm bị bọc kín của kẻ đang vác mình – “Mà anh phi nhẹ nhàng thôi, tôi bị say xe đó. Chút tôi sợ ói lên người anh là xong luôn luôn.”
“Đừng có đụng vào nó” – anh gắt lên – “Ngươi mà ói là ta ném ngươi cho đám kia ngay…”
Bất giác một mũi tên lướt qua áo Diệc Ưng làm cánh tay anh chảy máu.
“Chết tiệt!” – anh lẩm bẩm – “Mũi tên có độc. Coi bộ không dùng nó là không được rồi”. Ngay lập tức anh chuyển hướng đến cánh rừng gần đó dụ đám hắc y nhân đuổi theo.
“Này, ngươi trúng độc có sao không?” – cô hỏi. Thằng cha này có chuyện gì thì cô tiêu luôn nên phải xác định tình hình ngay.
Diệc Ưng chỉ im lặng, anh đẩy nhanh tốc độ. Giờ chỉ còn cách 1 đao giết sạch chúng rồi đi ngay trước khi độc phát tán, không được vận khí. Thấy đã đến nơi, anh buông Ngân Trúc xuống rồi thản nhiên quay lại đám người đằng đằng sát khi đang bao vây mình.
“Giờ ta cho các huynh 2 sự lựa chọn. Một là cho bọn ta đi. Hai là chết hết. " - anh mỉm cười hỏi.
Đám hắc y nhân không nói không rằng giơ đao tiến lại chém 2 người. Nhiệm vụ hàng đầu giết nha đầu kia theo mệnh lệnh giáo chủ.
Diệc Ưng thản nhiên lấy thanh đao được bọc kín từ sau lưng ra. Không bí quá, anh cũng chả dùng nó nhưng hiện tại đang bị trúng độc nếu vận khí thì càng bị nặng hơn nên phải sử dụng nó. Đám hắc y nhân nhìn thanh đao mặt biến sắc.
" Ngươi là ai ? " - một tên lên tiếng hỏi.
" Bố không thích trả lời đó thì sao ? " - anh thản nhiên đáp.
Sau đó Diệc Ưng lạnh lùng lướt đao giết sạch đám sát thủ không cho bất kỳ tên nào có cơ hội chạy thoát.
Thằng này mà vào " Năm anh em siêu nhân " là khỏi biến hình luôn. Nó không cho người ta cơ hội để xưng tên xưng họ nói gì đến biến hình. Khi nào về phải góp ý bác Kim Dung mới được. Mà hàng này ngon à nha !
Một khi đã cầm đao thì phải giết sạch, không được để kẻ nào biết sự tồn tại của nó. Anh liếc mắt nhìn Ngân Trúc.
" Woa, anh ngầu vãi thật ! " - cô hớn hở thốt lên mặc kệ xác chết la liệt trên đất, ờ thì chúng không nằm đó thì là cô nằm. Có trách thì trách sao chúng là quần chúng còn cô là nhân vật chính đi. Cô đưa mắt nhìn thanh đao đẫm máu trên tay Diệc Ưng trầm trồ – " Thanh sắt rỉ mà cũng giết được đám sát thủ này nữa. Đúng là đệ nhất cao thủ mà. "
Anh nhìn cô hỏi – " Cô không biết nó ? "
Ngân Trúc mở to mắt nhìn anh hỏi – “Mấy cài sắt gỉ này nhà tôi thiếu gì ! Anh muốn thì tôi cho đúc mấy cái nồi lại làm tặng anh mấy cây. Người ta Ủy Thiên kiếm hay Đồ Long đao đẹp lung linh còn ham chứ ba cái này ai mà thèm."
Diệc Ưng nhìn cô thăm dò xong lấy mảnh vải lau sạch vết máu rồi bọc kín thanh đao lại đeo lên lưng. Sau đó anh tiến đến soát người mấy tên sát thủ nhưng tuyệt không thấy thuốc giải.
" Kiều Chi Thượng khốn nạn thật ! " - anh lẩm bẩm.
“Tiểu nữ mạng khổ” – Ngân Trúc rưng rưng nước mắt một cách diễm lệ. Người đẹp thì làm cái quái gì không đẹp, cô không tin thằng này không bị nhan sắc của cô làm dao động.
“Đừng lo!” – anh đưa tay lên vai cô nở nụ cười ngây thơ – “Ta có cách giúp ngươi thay đổi số phận mạng khổ của mình.”
Ngân Trúc cố nuốt nước bọt, thằng khốn này cực kỳ cực kỳ có mùi…
“Chỉ cần ta hóa kiếp cho ngươi thì ngươi đâu cần sống trong bóng tối đúng không?”
Chắc chắn thằng này là 1 thằng S, không thằng khốn này là siêu S. Đệch mẹ nó, ở trong này thì gặp thằng S, ra ngoài thì gặp 1 đám sát thủ muốn truy sát mình… Con mẹ tác giả nó éo có tốt hơn con hệ thống, nó giữ mạng mình lâu hơn chỉ để đày đọa mình thêm thôi.
“Hệ thống 03…03…03”
“Chuyện gì?”
“Cho ta hỏi ta có điểm sinh mệnh không?”
“Cô chưa đọc Luật xuyên không phải không?”
“Chưa mà quan trọng ta có điểm sinh mệnh không?”
“Người ta nữ phụ chết nửa chừng mới có điểm sinh mệnh còn cô làm nữ chính sống đến cuối truyện thì làm quái gì có điểm sinh mệnh chứ?”
“Đệch, ta còn không biết mình sống hết trang này không nói gì đến hết cuốn tiểu thuyết này chứ?”
Giọng nham hiểm của hệ thống cất lên – “Cô có thể trả bằng điểm an toàn…”
“Điểm an toàn?”
“Nhân vật của cô khổ còn hơn chín chín tám mốt kiếp nạn của Đường Tăng ấy mà đến cuối truyện vẫn sống nhăn răng… Nếu cô muốn thoát ải này thì chỉ cần trả bằng sự an toàn trong từng kiếp nạn đó.”
“Nghĩa là khi gặp chuyện tôi sẽ không còn thoát lành lặn như tiểu thuyết gốc?”
“Chính xác!”
“Ta không quan tâm, giờ ngươi cứu ta khỏi tình trạng hiện giờ ngay!”. Giờ quan trọng là giữ cái mạng cô ngay bây giờ còn chuyện kia để thoát từ từ xây dựng lực lượng chống lại đám nam thần kia sau.
“Giao dịch người chơi đổi 350 điểm an toàn khớp lệnh!”
Ngân Trúc quay lại hiện tại.
“Sao? Ngươi thấy ta đây có tốt bụng không?” – Diệc Ưng vẫn giữ nụ cười trên môi – “Ngươi muốn chết kiểu nào?”
Bất chợt một đám quan binh từ cửa xông vào, một tên bộ đầu nhìn cái xác thoáng chút mỉm cười rồi liếc nhìn 2 người đang ngồi trên giường hét lên – “Bắt 2 người này lại!”
“Chết tiệt! Sao bọn chúng nhận tin nhanh thế!” – Diệc Ưng lẩm bẩm. Anh liếc nhìn cô gái đang ngồi kế bên, cô ta làm gì có thời gian đi cấp báo chứ? Đúng là lạ thật!
Một nhóm quan sai cầm đao lao tới hai người, Diệc Ưng đẩy Ngân Trúc ra rồi cầm tấm chăn ném về đám người đang đằng đằng sát khí xông tới 2 người. Sau đó nhanh như cắt dùng móng tay sắc nhọn của mình cắt động mạch chủ từng tên rồi thản nhiên mỉm cười với những kẻ còn lại đang cầm đao kinh hãi nhìn mình.
“Hiện giờ ta không có thời gian, mấy vị quan nha đây tha cho ta một lần được không?”
Tên thủ lĩnh nhìn người đàn ông đang thản nhiên lau bàn tay dính đầy máu của mình thì không giấu được sự kinh hãi. Người này không cần đụng đao kiếm lại có thể giết người nhanh gọn như thế chỉ có thể là một đại cao thủ. Tuy nhiên nhớ lại nhiệm vụ được giao, hắn không dám kháng lệnh.
“Xông lên” – hắn ra lệnh.
“Lỳ quá!” – Diệc Ưng thở dài – “Giết người mà không có thù lao thì nói thật ta không hứng mấy.”
Ngân Trúc mở to mắt nhìn thân thủ nhanh lẹ của tên siêu S và hành động giết người dứt khoát tàn nhẫn của hắn thì có chút bái phục. Kẻ này chính là người mà cô cần… Giờ cua nam thần trong bộ này là bất khả thi rồi, đám dại gái này toàn cho thuộc hạ xử đẹp cô chứ có ra mặt để cùng cô giao lưu tình cảm đâu. Mà cô cho người xử con Kiều Mai kia thì có khác gì chọc giận đám đó thôi thì thay đổi kể hoạch. Giờ mục tiêu số 1: Giết sạch nam chính, nam phụ trong bộ này giành lại mạng sống.
“Một tên 100 lượng” – cô hét lên – “Kẻ nào dám động đến ta thì ngươi giết sạch! Một tên ta cho giá 100 lượng.”
Diệc Ưng không quan tâm đám quan nha đang cầm đao tiến lại mình vội nhảy lên giường ngồi đối diện Ngân Trúc hỏi – “Ngươi có đủ tiền không?”. Thì ra đám quan nha này muốn bắt cô ta chứ không phải anh.
Cô đưa ngọc bội trên thắt lưng có gia huy nhà họ Hồng cho anh nói – “Ta là Hồng Ngân Trúc, con gái độc tôn của Hồng Giai. Cha ta là một trong những thương gia giàu nhất thiên hạ này, ngươi có thể đến bất kỳ ngân hiệu nào của Hồng gia trang lấy tiền.”
Diệc Ưng nhìn ngọc bội xác minh rồi mỉm cười nói – “Ta chấp nhận nhiệm vụ này!”. Giờ kiếm tiền là quan trọng nhất mà con mồi này lại quá béo bở, chỉ có thằng ngu mới từ chối. Nghề sát thủ tự do giờ cạnh tranh lắm.
Nhanh như cắt anh nhặt 1 cây đao nằm dưới đất nhảy lên xử lý tất cả quan nha có mặt ở đó và thản nhiên nói – “23 thằng là 2300 lượng mà ngươi hết mù rồi nhỉ?”
Đúng là sức mạnh của đồng tiền mà! Có đệ nhất sát thủ bảo kê thì chị đây éo sợ thằng nào nữa. Minh chủ, ma giáo, hoàng thân quốc thích chị đây chơi láng.
“Giờ ngươi đưa ta về Hồng gia trang ngay!” – cô ra lệnh – “Tới đó ta giao cho tiền cho ngươi.”
Diệc Ưng dùng tay vác Ngân Trúc để ngay vai rồi nhảy ra cửa sổ phi thân. Ngân lượng bị con em gái khốn nạn vác đi đâu trốn rồi làm anh phải ngủ bờ ngủ bụi, ăn vỏ cây thay cơm, mục tiêu hàng đầu kiếm tiền đi ăn ngay. Đói bụng chết đi được. Bất chợt anh thấy 1 đám hắc y nhân bám theo mình. Đệch mẹ nó, anh đây chỉ định làm xong chuyện lấy tiền mua bánh bao thôi mà sao cứ có phá đám thế này.
“Cuối cùng ngươi chọc giận bao nhiêu thằng vậy hả?” – Diệc Ưng vừa phi thân lên mái nhà vừa hỏi. Nha đầu này mới mười mấy tuổi sao kẻ thù lắm thế.
“À chỉ có chọc điên giáo chủ ma giáo và Tam Vương gia thôi” – Ngân Trúc thản nhiên đáp, cô lấy tay chọc cây kiếm bị bọc kín của kẻ đang vác mình – “Mà anh phi nhẹ nhàng thôi, tôi bị say xe đó. Chút tôi sợ ói lên người anh là xong luôn luôn.”
“Đừng có đụng vào nó” – anh gắt lên – “Ngươi mà ói là ta ném ngươi cho đám kia ngay…”
Bất giác một mũi tên lướt qua áo Diệc Ưng làm cánh tay anh chảy máu.
“Chết tiệt!” – anh lẩm bẩm – “Mũi tên có độc. Coi bộ không dùng nó là không được rồi”. Ngay lập tức anh chuyển hướng đến cánh rừng gần đó dụ đám hắc y nhân đuổi theo.
“Này, ngươi trúng độc có sao không?” – cô hỏi. Thằng cha này có chuyện gì thì cô tiêu luôn nên phải xác định tình hình ngay.
Diệc Ưng chỉ im lặng, anh đẩy nhanh tốc độ. Giờ chỉ còn cách 1 đao giết sạch chúng rồi đi ngay trước khi độc phát tán, không được vận khí. Thấy đã đến nơi, anh buông Ngân Trúc xuống rồi thản nhiên quay lại đám người đằng đằng sát khi đang bao vây mình.
“Giờ ta cho các huynh 2 sự lựa chọn. Một là cho bọn ta đi. Hai là chết hết. " - anh mỉm cười hỏi.
Đám hắc y nhân không nói không rằng giơ đao tiến lại chém 2 người. Nhiệm vụ hàng đầu giết nha đầu kia theo mệnh lệnh giáo chủ.
Diệc Ưng thản nhiên lấy thanh đao được bọc kín từ sau lưng ra. Không bí quá, anh cũng chả dùng nó nhưng hiện tại đang bị trúng độc nếu vận khí thì càng bị nặng hơn nên phải sử dụng nó. Đám hắc y nhân nhìn thanh đao mặt biến sắc.
" Ngươi là ai ? " - một tên lên tiếng hỏi.
" Bố không thích trả lời đó thì sao ? " - anh thản nhiên đáp.
Sau đó Diệc Ưng lạnh lùng lướt đao giết sạch đám sát thủ không cho bất kỳ tên nào có cơ hội chạy thoát.
Thằng này mà vào " Năm anh em siêu nhân " là khỏi biến hình luôn. Nó không cho người ta cơ hội để xưng tên xưng họ nói gì đến biến hình. Khi nào về phải góp ý bác Kim Dung mới được. Mà hàng này ngon à nha !
Một khi đã cầm đao thì phải giết sạch, không được để kẻ nào biết sự tồn tại của nó. Anh liếc mắt nhìn Ngân Trúc.
" Woa, anh ngầu vãi thật ! " - cô hớn hở thốt lên mặc kệ xác chết la liệt trên đất, ờ thì chúng không nằm đó thì là cô nằm. Có trách thì trách sao chúng là quần chúng còn cô là nhân vật chính đi. Cô đưa mắt nhìn thanh đao đẫm máu trên tay Diệc Ưng trầm trồ – " Thanh sắt rỉ mà cũng giết được đám sát thủ này nữa. Đúng là đệ nhất cao thủ mà. "
Anh nhìn cô hỏi – " Cô không biết nó ? "
Ngân Trúc mở to mắt nhìn anh hỏi – “Mấy cài sắt gỉ này nhà tôi thiếu gì ! Anh muốn thì tôi cho đúc mấy cái nồi lại làm tặng anh mấy cây. Người ta Ủy Thiên kiếm hay Đồ Long đao đẹp lung linh còn ham chứ ba cái này ai mà thèm."
Diệc Ưng nhìn cô thăm dò xong lấy mảnh vải lau sạch vết máu rồi bọc kín thanh đao lại đeo lên lưng. Sau đó anh tiến đến soát người mấy tên sát thủ nhưng tuyệt không thấy thuốc giải.
" Kiều Chi Thượng khốn nạn thật ! " - anh lẩm bẩm.
/46
|