Bên đó, hai tên nô tài mập ốm đang suy nghĩ dặn dò của Triệu công công làm cũng gần xong rồi, có phải là nên tha cho Án Hà Thanh rồi không.
Kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy con chó săn của Triệu công công là Phùng quản sự đi đến.
“Phùng quản sự!” Hai người vội vã cú cúi đầu khom lưng.
“Ừm.” Phùng quản sự kiêu ngạo vẫy vẫy tay, sau đó nhìn sang Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh cúi đầu, không nói một lời.
Phùng quản sự cũng không tức giận, dứt khoát đưa chân, hung hăng hướng Án Hà Thanh mà đá: “Quỳ xuống.”
Án Hà Thanh dáng lảo đảo, đầu gối đùng đùng đập xuống đất.
“Sao vậy? Lần trước không phải cãi lại rất giỏi sao? Sao lần này lại không nói gì nữa rồi?” Phùng quản sự xoay quanh Án Hà Thanh đi một vòng, đưa tay hung tợn ngắt lấy gò má của hắn, cưỡng ép Án Hà Thanh đối mặt với mình.
Phùng quản sự vốn là định mưu toan đe dọa làm nhục, nào ngờ lúc đối mặt, lại bị sự khinh thường, chán ghét và bất ti bất hàng trong ánh mắt của Án Hà Thanh làm cho lạnh sống lưng.
“Ngươi, ngươi, ngươi còn dám lườm ta?” Phùng quản sự một bạt tay tát lên Án Hà Thanh, sau đó đối với nô tài mập ngoắc ngoắc tay: “Ngươi đến, vả miệng hắn cho ta.”
“Vâng ạ.” Tên nô tài mập cười hì hì, đi lên trước xoay xoay cánh tay rồi tát cho Án Hà Thanh hai cái.
Phùng quản sự lạnh lùng đứng nhìn, bên trong cảm thấy rất mát lòng.
Gặp phải chuyện như vậy, nếu là người bình thường thì sớm đã bùng nổ tức giận, nhưng Án Hà Thanh không những có thể nhẫn nhục chịu đựng, hơn nữa từ đầu đến cuối đến cả lưng cũng chưa hề cong lấy một lần!
Đây căn bản đích thực không phải hèn nhát, cái tên cáo già Triệu công công đó nhìn người quả thật rất chuẩn xác.
Phùng quản sự cảm thấy cái lưng dựng thẳng tắp của Án Hà Thanh chướng mắt vô cùng, nhịn không được đi lên trước một chân đạp lên eo hắn.
Án Hà Thanh bị đạp đến đổ nhào về phía trước, mặt đập vào đất, trong ngực rơi ra một vật gì đó.
Nô tài ốm tinh mắt, lên trước nhặt vật đó lên, tỉ mỉ quan sát, phát hiện đó là một cây trâm ngọc được chế tác tinh tế: “Phùng quản sự, ngài nhìn xem cái này.”
Án Hà Thanh vừa sờ trong ngực, trên mặt lập tức xuất hiện một vẻ hoang mang.
Phùng quản sư nhận lấy cây trâm ngọc đó, ngữ khí khinh thường: “Xí, cái món hàng rẻ tiền rác rưởi gì đây.”
“Trả lại cho ta!” Án Hà Thanh đột nhiên đứng dậy, rất muốn lên trước giành lại, bị hai tên nô tài mập ốm ngăn cản hành động.
Thấy Án Hà Thanh phản ứng như vậy, Phùng quản sự lộ ra một nụ cười xảo quyệt: “Tuy nhìn có vẻ là rác rưởi, nhưng mà chắc cũng bán được vài đồng, ngươi cũng không cần nữa, cái thứ này thì coi như là biếu cho ta.”
“Cái gì mà đồ vật tốt thế? Ta cũng muốn được biếu.” Tiêu Dư An thủ thỉ bên tai Phùng quản sự.
Phùng quản sự bị dọa tới hét lớn một tiếng, xoay người lập tức muốn chửi: “Tên đần từ đâu chui ra… … Hoàng thượng!!!???”
Ba người bị sự đột nhiên xuất hiện của Tiêu Dư An dọa tới mặt vàng như nghệ, toàn thân run rẩy, quỳ xuống đất không ngừng khấu đầu: “Hoàng, hoàng, hoàng, thượng, người, người, người, tại, tại sao lại ở đây?”
Tiêu Dư An đương nhiên là đến xem Án Hà Thanh, nào ngờ lại đúng lúc gặp phải Án Hà Thanh đang bị khi dễ làm nhục.
Đây cách kỳ phạt quỳ tuyết lần trước đã bao lâu chứ, các ngươi lại tới kiếm chuyện, phản diện bây giờ đều tận tụy đến như vậy sao? Đều không nghỉ ngơi sao? Nhiệm vụ nhiều và nặng nhọc đến như vậy ư?
Tiếu Dư An đối mặt với Phùng quản sự đưa tay ra: “Lúc nãy nói là vật gì?”
Phùng quản sự lập tức hai tay đem trâm ngọc dâng lên, Tiêu Dư An cầm lấy vừa nhìn, bị dọa đến nổi xém chút nữa không mang vật đó quăng ra ngoài.
Cô ba dì sáu thất đại gia ta, các ngươi có biết đây là gì không? Lại còn biếu? Biếu người một cái Bread bowl* nhân cây xương rồng ấy!
(*Một bát bánh mì là một ổ bánh mì tròn có một phần lớn ở giữa được cắt ra để tạo ra một bát ăn được.)
Cây trâm ngọc này là di vật của mẫu hậu nam chính! cũng chính là vật định tình mà sau này Án Hà Thanh tặng cho công chúa Vĩnh Ninh!!!
Cái món đồ này các ngươi cũng dám lấy?
Sống không được tốt sao?
Sống rất mệt mỏi sao?
Nhất định phải âm thầm tìm đến cái chết sao!!!
Tiêu Dư An bị dọa đến mặt trắng bệch, xoay người đem trâm ngọc nhét vào trong tay Hồng Tụ: “Hồng Tụ ngươi cầm lấy trước, nhất định không được làm hỏng đó!”
Hồng Tụ gật đầu nghe theo.
Tiêu Dư An vỗ vỗ ngực, hướng Án Hà Thanh mà nhìn, thấy hắn một thân áo mỏng, lại không nhịn được mà thở dài.
Nam chính thời kỳ đầu à, thật sự quá đáng thương rồi.
Tiêu Dư An vài bước đi đến, cởi xuống áo bào ngoài của mình, bao lấy Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh thân thể cương cứng, lông mày co giật, rõ ràng mang ý chống cự, nhưng một câu cũng không nói.
Ngươi cũng đã thảm như vậy rồi, thì có thể đừng ghét bỏ ta như vậy được không!
Tiêu Dư An hỏi: “Đứng dậy được không?”
Án Hà Thanh gật gật đầu, lúc đứng dậy lại thất tha thất thểu, thân ảnh không ổn định.
Tiêu Dư An quay đầu gọi: “Liễu An, ngươi mang hắn vào trong nhà.”
Dương Liễu An chắp tay thành đấm tuân chỉ, dìu lấy Án Hà Thanh đi vào nhà.
Tiêu Dư An mới bắt đầu nhìn sang ba người đã quỳ nửa ngày kia, cảm thấy ánh mắt của Tiêu Dư An, ba người run như rây trấu.
Sợ cái gì? lúc bắt nạt nam chính tại sao lại không cảm thấy mạng của mình không tồn tại được lâu nữa a?
“Nào, đứng dậy hết đi.” Tiêu Dư An đưa đưa tay lên.
Ba người vội vàng hoang mang bò dậy.
Tiêu Dư An: “Đứng thành một hàng a, nghỉ nghiêm nhìn bên trái nhìn.”
Ba tên nô tài: “Hả?”
“Hả gì mà hả, đứng nghiêm vào.” Tiêu Dư An ngồi xổm người xuống, đùng tuyết trên đất lăn thành ba quả cầu tuyết, sau đó mỗi người một cái, nhét vào trong áo ba người họ.
Ba người họ lập tức bị lạnh đến nổi cắn răng chịu đựng, mặt mày méo mó.
“Nào, đọc theo ta.” Tiêu Dư An vỗ vỗ tuyết trên tay, “Không tìm chết sẽ không chết, phản diện cũng cần phải dựa vào não.”
Ba người ngỡ ngàng: “Hả? … …”
“Còn hả?” Tiêu Dư An đùng ngón tay gõ lên đầu từng người, “Đọc!”
Ba người: “Không tìm chết sẽ không chết, phản diện cũng cần phải dựa vào não … …”
Tiêu Dư An: “Có não rồi cũng sẽ chết, còn phá nam chính là đồ ngu.”
Ba người: “... … Có não rồi cũng sẽ chết, còn phá nam chính là đồ ngu.”
“Ừm, về nhà đọc to và thuộc lòng nha, đều nhớ hết rồi chứ, đây là tâm điểm thi đó.” Tiêu Dư An hài lòng mà gật gật đầu, “Được rồi, nên làm gì thì đi làm việc đó đi.”
Dường như không hề nghĩ đến là Tiêu Dư An lại để dàng tha cho bọn họ đến vậy, ba người mặt mũi nhìn nhau một hồi, hô to một tiếng tạ hoàng thượng, sau đó lăn lộn bò trên đất mà chạy đi.
Tiêu Dư An đang chuẩn bị đi vào nhà để xem Án Hà Thanh, lại thấy Hồng Tụ có lời muốn nói nhưng lại thôi mà nhìn mình, hỏi: “Làm sao vậy?”
“A… …” Hồng Tụ hốt hoảng hồi hồn, bởi vì còn đang suy nghĩ nên vẫn là hỏi, “Hoàng thượng nếu như đã quan tâm hoàng tử Nam Yến quốc đến như vậy, vậy tại sao lúc nãy không thay hắn mà trút hết giận?”
“Hửm? Là ý gì?” Tiêu Dư An khó hiểu.
Hồng Tụ nói: “Đương nhiên là ở ngay trước mặt hắn, đem ba tên cẩu nô tài đó móc mắt, cắt lưỡi, chặt tay.”
Tiêu Dư An: “... …”
Em gái Hồng Tụ à tại sao cô lại có thể hắc hóa tới như vậy! hay đây mới là bản chất thật sự của cô, chỉ là do ta không có phát hiện!
Tiêu Dư An nghĩ rồi nghĩ, nói: “Nội vụ phủ luôn luôn kỷ luật nghiêm minh, xuất hiện sự việc bắt nạt như vậy, ngươi cảm thấy Triệu công công sẽ không hỏi tới sao?”
Hồng Tụ bỗng nhiên phản ứng trở lại: “Hoàng thượng ý của người là… …”
Tiêu Dư An hơi hơi mỉm cười: “Ừm, bọn họ chỉ là đang làm theo mệnh lệnh mà thôi.”
Hồng Tụ mặt lộ nghi hoặc: “Nhưng mà tại sao Triệu công công lại muốn khinh nhục hoàng tử Nam Yến quốc chứ?”
Tiêu Dư An thở dài một hơi: “Là vì Bắc quốc, là vì ta… …”
Câu này càng làm cho Hồng Tụ khó hiểu hơn: “Hoàng thượng?”
Tiêu Dư an nhìn hướng Hồng Tụ, đôi mắt long lanh: “Hồng Tụ, ngươi hứa với ta một chuyện, bất luận có chuyện gì, cũng đừng đối với Án Hà Thanh làm bất cứ việc gì, được không?”
Hồng Tụ vội vàng hành lễ: “Hoàng thượng yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng.”
“Ừm.” Tiêu Dư An yên lòng gật gật đầu, đi vào trong nhà.
Kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy con chó săn của Triệu công công là Phùng quản sự đi đến.
“Phùng quản sự!” Hai người vội vã cú cúi đầu khom lưng.
“Ừm.” Phùng quản sự kiêu ngạo vẫy vẫy tay, sau đó nhìn sang Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh cúi đầu, không nói một lời.
Phùng quản sự cũng không tức giận, dứt khoát đưa chân, hung hăng hướng Án Hà Thanh mà đá: “Quỳ xuống.”
Án Hà Thanh dáng lảo đảo, đầu gối đùng đùng đập xuống đất.
“Sao vậy? Lần trước không phải cãi lại rất giỏi sao? Sao lần này lại không nói gì nữa rồi?” Phùng quản sự xoay quanh Án Hà Thanh đi một vòng, đưa tay hung tợn ngắt lấy gò má của hắn, cưỡng ép Án Hà Thanh đối mặt với mình.
Phùng quản sự vốn là định mưu toan đe dọa làm nhục, nào ngờ lúc đối mặt, lại bị sự khinh thường, chán ghét và bất ti bất hàng trong ánh mắt của Án Hà Thanh làm cho lạnh sống lưng.
“Ngươi, ngươi, ngươi còn dám lườm ta?” Phùng quản sự một bạt tay tát lên Án Hà Thanh, sau đó đối với nô tài mập ngoắc ngoắc tay: “Ngươi đến, vả miệng hắn cho ta.”
“Vâng ạ.” Tên nô tài mập cười hì hì, đi lên trước xoay xoay cánh tay rồi tát cho Án Hà Thanh hai cái.
Phùng quản sự lạnh lùng đứng nhìn, bên trong cảm thấy rất mát lòng.
Gặp phải chuyện như vậy, nếu là người bình thường thì sớm đã bùng nổ tức giận, nhưng Án Hà Thanh không những có thể nhẫn nhục chịu đựng, hơn nữa từ đầu đến cuối đến cả lưng cũng chưa hề cong lấy một lần!
Đây căn bản đích thực không phải hèn nhát, cái tên cáo già Triệu công công đó nhìn người quả thật rất chuẩn xác.
Phùng quản sự cảm thấy cái lưng dựng thẳng tắp của Án Hà Thanh chướng mắt vô cùng, nhịn không được đi lên trước một chân đạp lên eo hắn.
Án Hà Thanh bị đạp đến đổ nhào về phía trước, mặt đập vào đất, trong ngực rơi ra một vật gì đó.
Nô tài ốm tinh mắt, lên trước nhặt vật đó lên, tỉ mỉ quan sát, phát hiện đó là một cây trâm ngọc được chế tác tinh tế: “Phùng quản sự, ngài nhìn xem cái này.”
Án Hà Thanh vừa sờ trong ngực, trên mặt lập tức xuất hiện một vẻ hoang mang.
Phùng quản sư nhận lấy cây trâm ngọc đó, ngữ khí khinh thường: “Xí, cái món hàng rẻ tiền rác rưởi gì đây.”
“Trả lại cho ta!” Án Hà Thanh đột nhiên đứng dậy, rất muốn lên trước giành lại, bị hai tên nô tài mập ốm ngăn cản hành động.
Thấy Án Hà Thanh phản ứng như vậy, Phùng quản sự lộ ra một nụ cười xảo quyệt: “Tuy nhìn có vẻ là rác rưởi, nhưng mà chắc cũng bán được vài đồng, ngươi cũng không cần nữa, cái thứ này thì coi như là biếu cho ta.”
“Cái gì mà đồ vật tốt thế? Ta cũng muốn được biếu.” Tiêu Dư An thủ thỉ bên tai Phùng quản sự.
Phùng quản sự bị dọa tới hét lớn một tiếng, xoay người lập tức muốn chửi: “Tên đần từ đâu chui ra… … Hoàng thượng!!!???”
Ba người bị sự đột nhiên xuất hiện của Tiêu Dư An dọa tới mặt vàng như nghệ, toàn thân run rẩy, quỳ xuống đất không ngừng khấu đầu: “Hoàng, hoàng, hoàng, thượng, người, người, người, tại, tại sao lại ở đây?”
Tiêu Dư An đương nhiên là đến xem Án Hà Thanh, nào ngờ lại đúng lúc gặp phải Án Hà Thanh đang bị khi dễ làm nhục.
Đây cách kỳ phạt quỳ tuyết lần trước đã bao lâu chứ, các ngươi lại tới kiếm chuyện, phản diện bây giờ đều tận tụy đến như vậy sao? Đều không nghỉ ngơi sao? Nhiệm vụ nhiều và nặng nhọc đến như vậy ư?
Tiếu Dư An đối mặt với Phùng quản sự đưa tay ra: “Lúc nãy nói là vật gì?”
Phùng quản sự lập tức hai tay đem trâm ngọc dâng lên, Tiêu Dư An cầm lấy vừa nhìn, bị dọa đến nổi xém chút nữa không mang vật đó quăng ra ngoài.
Cô ba dì sáu thất đại gia ta, các ngươi có biết đây là gì không? Lại còn biếu? Biếu người một cái Bread bowl* nhân cây xương rồng ấy!
(*Một bát bánh mì là một ổ bánh mì tròn có một phần lớn ở giữa được cắt ra để tạo ra một bát ăn được.)
Cây trâm ngọc này là di vật của mẫu hậu nam chính! cũng chính là vật định tình mà sau này Án Hà Thanh tặng cho công chúa Vĩnh Ninh!!!
Cái món đồ này các ngươi cũng dám lấy?
Sống không được tốt sao?
Sống rất mệt mỏi sao?
Nhất định phải âm thầm tìm đến cái chết sao!!!
Tiêu Dư An bị dọa đến mặt trắng bệch, xoay người đem trâm ngọc nhét vào trong tay Hồng Tụ: “Hồng Tụ ngươi cầm lấy trước, nhất định không được làm hỏng đó!”
Hồng Tụ gật đầu nghe theo.
Tiêu Dư An vỗ vỗ ngực, hướng Án Hà Thanh mà nhìn, thấy hắn một thân áo mỏng, lại không nhịn được mà thở dài.
Nam chính thời kỳ đầu à, thật sự quá đáng thương rồi.
Tiêu Dư An vài bước đi đến, cởi xuống áo bào ngoài của mình, bao lấy Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh thân thể cương cứng, lông mày co giật, rõ ràng mang ý chống cự, nhưng một câu cũng không nói.
Ngươi cũng đã thảm như vậy rồi, thì có thể đừng ghét bỏ ta như vậy được không!
Tiêu Dư An hỏi: “Đứng dậy được không?”
Án Hà Thanh gật gật đầu, lúc đứng dậy lại thất tha thất thểu, thân ảnh không ổn định.
Tiêu Dư An quay đầu gọi: “Liễu An, ngươi mang hắn vào trong nhà.”
Dương Liễu An chắp tay thành đấm tuân chỉ, dìu lấy Án Hà Thanh đi vào nhà.
Tiêu Dư An mới bắt đầu nhìn sang ba người đã quỳ nửa ngày kia, cảm thấy ánh mắt của Tiêu Dư An, ba người run như rây trấu.
Sợ cái gì? lúc bắt nạt nam chính tại sao lại không cảm thấy mạng của mình không tồn tại được lâu nữa a?
“Nào, đứng dậy hết đi.” Tiêu Dư An đưa đưa tay lên.
Ba người vội vàng hoang mang bò dậy.
Tiêu Dư An: “Đứng thành một hàng a, nghỉ nghiêm nhìn bên trái nhìn.”
Ba tên nô tài: “Hả?”
“Hả gì mà hả, đứng nghiêm vào.” Tiêu Dư An ngồi xổm người xuống, đùng tuyết trên đất lăn thành ba quả cầu tuyết, sau đó mỗi người một cái, nhét vào trong áo ba người họ.
Ba người họ lập tức bị lạnh đến nổi cắn răng chịu đựng, mặt mày méo mó.
“Nào, đọc theo ta.” Tiêu Dư An vỗ vỗ tuyết trên tay, “Không tìm chết sẽ không chết, phản diện cũng cần phải dựa vào não.”
Ba người ngỡ ngàng: “Hả? … …”
“Còn hả?” Tiêu Dư An đùng ngón tay gõ lên đầu từng người, “Đọc!”
Ba người: “Không tìm chết sẽ không chết, phản diện cũng cần phải dựa vào não … …”
Tiêu Dư An: “Có não rồi cũng sẽ chết, còn phá nam chính là đồ ngu.”
Ba người: “... … Có não rồi cũng sẽ chết, còn phá nam chính là đồ ngu.”
“Ừm, về nhà đọc to và thuộc lòng nha, đều nhớ hết rồi chứ, đây là tâm điểm thi đó.” Tiêu Dư An hài lòng mà gật gật đầu, “Được rồi, nên làm gì thì đi làm việc đó đi.”
Dường như không hề nghĩ đến là Tiêu Dư An lại để dàng tha cho bọn họ đến vậy, ba người mặt mũi nhìn nhau một hồi, hô to một tiếng tạ hoàng thượng, sau đó lăn lộn bò trên đất mà chạy đi.
Tiêu Dư An đang chuẩn bị đi vào nhà để xem Án Hà Thanh, lại thấy Hồng Tụ có lời muốn nói nhưng lại thôi mà nhìn mình, hỏi: “Làm sao vậy?”
“A… …” Hồng Tụ hốt hoảng hồi hồn, bởi vì còn đang suy nghĩ nên vẫn là hỏi, “Hoàng thượng nếu như đã quan tâm hoàng tử Nam Yến quốc đến như vậy, vậy tại sao lúc nãy không thay hắn mà trút hết giận?”
“Hửm? Là ý gì?” Tiêu Dư An khó hiểu.
Hồng Tụ nói: “Đương nhiên là ở ngay trước mặt hắn, đem ba tên cẩu nô tài đó móc mắt, cắt lưỡi, chặt tay.”
Tiêu Dư An: “... …”
Em gái Hồng Tụ à tại sao cô lại có thể hắc hóa tới như vậy! hay đây mới là bản chất thật sự của cô, chỉ là do ta không có phát hiện!
Tiêu Dư An nghĩ rồi nghĩ, nói: “Nội vụ phủ luôn luôn kỷ luật nghiêm minh, xuất hiện sự việc bắt nạt như vậy, ngươi cảm thấy Triệu công công sẽ không hỏi tới sao?”
Hồng Tụ bỗng nhiên phản ứng trở lại: “Hoàng thượng ý của người là… …”
Tiêu Dư An hơi hơi mỉm cười: “Ừm, bọn họ chỉ là đang làm theo mệnh lệnh mà thôi.”
Hồng Tụ mặt lộ nghi hoặc: “Nhưng mà tại sao Triệu công công lại muốn khinh nhục hoàng tử Nam Yến quốc chứ?”
Tiêu Dư An thở dài một hơi: “Là vì Bắc quốc, là vì ta… …”
Câu này càng làm cho Hồng Tụ khó hiểu hơn: “Hoàng thượng?”
Tiêu Dư an nhìn hướng Hồng Tụ, đôi mắt long lanh: “Hồng Tụ, ngươi hứa với ta một chuyện, bất luận có chuyện gì, cũng đừng đối với Án Hà Thanh làm bất cứ việc gì, được không?”
Hồng Tụ vội vàng hành lễ: “Hoàng thượng yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng.”
“Ừm.” Tiêu Dư An yên lòng gật gật đầu, đi vào trong nhà.
/97
|