Hồng Tụ hành lễ xong, xoay người đi ra khỏi nhà, đem cửa khép lại.
Tiêu Dư An ngồi về lại trên chồng củi, chỉ chỉ bên cạnh mình: “Lại đây, ta với ngươi thương lượng một việc.”
Án Hà Thanh cất kỹ trâm ngọc, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn Tiêu Dư An so với lúc trước hoàn toàn khác nhau.
“Ta tại sao lại biết chuyện của trâm ngọc, sau này nếu có cơ hội, rồi sẽ nói với ngươi.” Tiêu Dư An thờ ơ mà vỗ vỗ y phục, “Ta mới có một cánh này, ta muốn đem người chuyển qua Cảnh dương cung ở.”
Án Hà Thanh vẫn chưa nói gì, Tiêu Dư An vội vàng giải thích: “Ta biết là Cảnh dương cung là nơi cấm luyến ở, nhưng ta thật sự đối với ngươi không có cái loại ý đó, ngươi chính mình cũng phải có cảm giác chứ, cái Nội vụ phủ này có người coi ngươi là cái đinh trong mắt, hơn nữa Triệu công công của Nội vụ phủ không phải là dạng người mà ta nói vài câu là sẽ thu lại tâm tư, cho nên nếu ngươi ở lại Nội vụ phủ biến số quá lớn, không bằng đi Cảnh dương cung, Cảnh dương cung sẽ không có người muốn hại ngươi.”
Án Hà Thanh nhẹ nhàng rủ mi xuống, không biết là đang suy nghĩ gì.
Tiêu Dư An sợ rằng hắn sẽ không đáp ứng, cuối cùng ở lại đây không phải là bị Triệu công công chơi đến chết, thì là bị lạnh đến chết, lại tận tình khuyên bảo: “Ngươi nhìn ta sai Hồng Tụ và Dương Liễu An đi ra, chỉ cùng ngươi một mình thảo luận chuyện này, chỉ là không muốn ngươi cảm thấy khó xử.”
Án Hà Thanh vẫn im lặng như cũ.
Tiêu Dư An bắt đầu bàn tính trong bụng.
Hắn! Đã từng là một vị tổng tài được kỳ vọng rất lớn! Tuy rằng trên con đường tổng tài bá đạo càng đi càng lệch! Nhưng mà!
Tốt xấu gì hắn cũng đã từng đi qua trên con đường này!
Với tư cánh là một vị tổng tài bá đạo, phải thiết thực làm, phải có sức hành động, phải tà mị cuồng luyến mà làm việc.
Cho nên, Tiêu Dư An quyết định trói Án Hà Thanh lại trực tiếp ném vào Cảnh dương cung.
Tiêu Dư An giúp mình dốc hết sức! Hắn khí thế hùng hồ mà đứng dậy! Hắn cũng chẳng có ý tốt mà xắn tay áo lên! Sau đó bị gió lùa qua căn nhà rách nát vừa thổi! Hắn!
Hắn kiên kiện định định mà hắt xì một cái… …
Trong căn nhà trời đất lạnh cóng, Án Hà Thanh nhìn thấy Tiêu Dư An xắn tay áo lên, phảng phất giống như nhìn một tên ngốc.
… …
Tại sao lại lạnh như vậy!!! đem khí thế cũng lạnh đến mất đi rồi!!!
Tiêu Dư An âm thầm mà thả tay áo mình vừa xắn lên xuống, trong lòng nghĩ mình quả thật không có thiên phú làm một bá đạo tổng tài, sau đó vừa giơ mắt lên, nhìn thấy Án Hà Thanh cởi xuống áo bào mà trước đó chính mình đã đưa cho hắn mặc, rồi đưa qua đây.
“Không sao, ta không… …” Một luồng gió lạnh quạt qua, lời nói còn lại của Tiêu Dư An toàn bộ bị đóng băng lại trong cổ họng.
Án Hà Thanh cấm hắn nói leo mà đem áo bào nhét vào tay Tiêu Dư An: “Mặc vào.”
Tiêu Dư An vẫn truyền lại cho Án Hà Thanh: “Không cần, không cần.”
Ngươi đừng có không để ý mà phát ra khí trường trêu gái chứ! Ta sợ!
Án Hà Thanh nói: “Ta đáp ứng ngươi, đi Cảnh dương cung.”
Tiêu Dư An đôi mắt lóe sáng: “Thật sao?”
Án Hà Thanh: “Giả đó.”
Tiêu Dư An: “... …”
Án Hà Thanh: “Bàn một điều kiện.”
???
Cái câu này tại sao lại nghe quen tai đến như vậy!
Tiêu Dư An hỏi: “Điều kiện gì?”
Án Hà Thanh ngữ khí hờ hững: “Ngươi đem ngoại bào mặt vào, ta sẽ theo ngươi về Cảnh dương cung.”
Cho nên đối với mình không để ý mà phát ra khí trường trêu gái, ngươi có bị thiểu năng* không vậy!!!
(*Nguyên văn là ngươi có bị B không vậy - 心里有B数 lên kiếm anh bai thì anh nói từ này là một thuật ngữ mạng phương đông mang nghĩa chửi tục, kiểu giống như ngươi bị thiểu năng à, ngươi có bị khùng không:))))))
Đấu không lại, đấu không lại, chịu phục, in hoa in đậm mà CHỊU PHỤC.
Tiêu Dư An ngoan ngoan mà đem ngoại bào mặc vào, chỉ cảm thấy đau đầu, đau dạ dày, đau răng: “Có thể rồi chứ?”
Án Hà Thanh gật gật đầu: “Ừm.”
Cuối cùng cũng đạt được chung nhận thức, Tiêu Dư An cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi ra khỏi phòng củi, Hồng Tụ đứng ở trước cửa đợi chờ, thấy Tiêu Dư An ra ngoài, lên trước nghênh đón: “Hoàng thượng.”
Tiêu Dư An nói: “Hồng Tụ, ngươi sắp xếp một chút, đem Án Hà Thanh đến Cảnh dương cung.”
Hồng Tụ giống như là đã đoán trước được một nửa, cười ái muội một tiếng: “Tuân chỉ.”
Tiêu Dư An giả vờ như không nhìn thấy ý cười của Hồng Tụ: “Đúng rồi, nơi đâu gần Tẩm cung của công chúa Vĩnh Ninh nhất, thì sắp xếp hắn ở nơi đó.”
Trên mặt Hồng Tụ lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu.
Tiêu Dư An ngồi về lại trên chồng củi, chỉ chỉ bên cạnh mình: “Lại đây, ta với ngươi thương lượng một việc.”
Án Hà Thanh cất kỹ trâm ngọc, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn Tiêu Dư An so với lúc trước hoàn toàn khác nhau.
“Ta tại sao lại biết chuyện của trâm ngọc, sau này nếu có cơ hội, rồi sẽ nói với ngươi.” Tiêu Dư An thờ ơ mà vỗ vỗ y phục, “Ta mới có một cánh này, ta muốn đem người chuyển qua Cảnh dương cung ở.”
Án Hà Thanh vẫn chưa nói gì, Tiêu Dư An vội vàng giải thích: “Ta biết là Cảnh dương cung là nơi cấm luyến ở, nhưng ta thật sự đối với ngươi không có cái loại ý đó, ngươi chính mình cũng phải có cảm giác chứ, cái Nội vụ phủ này có người coi ngươi là cái đinh trong mắt, hơn nữa Triệu công công của Nội vụ phủ không phải là dạng người mà ta nói vài câu là sẽ thu lại tâm tư, cho nên nếu ngươi ở lại Nội vụ phủ biến số quá lớn, không bằng đi Cảnh dương cung, Cảnh dương cung sẽ không có người muốn hại ngươi.”
Án Hà Thanh nhẹ nhàng rủ mi xuống, không biết là đang suy nghĩ gì.
Tiêu Dư An sợ rằng hắn sẽ không đáp ứng, cuối cùng ở lại đây không phải là bị Triệu công công chơi đến chết, thì là bị lạnh đến chết, lại tận tình khuyên bảo: “Ngươi nhìn ta sai Hồng Tụ và Dương Liễu An đi ra, chỉ cùng ngươi một mình thảo luận chuyện này, chỉ là không muốn ngươi cảm thấy khó xử.”
Án Hà Thanh vẫn im lặng như cũ.
Tiêu Dư An bắt đầu bàn tính trong bụng.
Hắn! Đã từng là một vị tổng tài được kỳ vọng rất lớn! Tuy rằng trên con đường tổng tài bá đạo càng đi càng lệch! Nhưng mà!
Tốt xấu gì hắn cũng đã từng đi qua trên con đường này!
Với tư cánh là một vị tổng tài bá đạo, phải thiết thực làm, phải có sức hành động, phải tà mị cuồng luyến mà làm việc.
Cho nên, Tiêu Dư An quyết định trói Án Hà Thanh lại trực tiếp ném vào Cảnh dương cung.
Tiêu Dư An giúp mình dốc hết sức! Hắn khí thế hùng hồ mà đứng dậy! Hắn cũng chẳng có ý tốt mà xắn tay áo lên! Sau đó bị gió lùa qua căn nhà rách nát vừa thổi! Hắn!
Hắn kiên kiện định định mà hắt xì một cái… …
Trong căn nhà trời đất lạnh cóng, Án Hà Thanh nhìn thấy Tiêu Dư An xắn tay áo lên, phảng phất giống như nhìn một tên ngốc.
… …
Tại sao lại lạnh như vậy!!! đem khí thế cũng lạnh đến mất đi rồi!!!
Tiêu Dư An âm thầm mà thả tay áo mình vừa xắn lên xuống, trong lòng nghĩ mình quả thật không có thiên phú làm một bá đạo tổng tài, sau đó vừa giơ mắt lên, nhìn thấy Án Hà Thanh cởi xuống áo bào mà trước đó chính mình đã đưa cho hắn mặc, rồi đưa qua đây.
“Không sao, ta không… …” Một luồng gió lạnh quạt qua, lời nói còn lại của Tiêu Dư An toàn bộ bị đóng băng lại trong cổ họng.
Án Hà Thanh cấm hắn nói leo mà đem áo bào nhét vào tay Tiêu Dư An: “Mặc vào.”
Tiêu Dư An vẫn truyền lại cho Án Hà Thanh: “Không cần, không cần.”
Ngươi đừng có không để ý mà phát ra khí trường trêu gái chứ! Ta sợ!
Án Hà Thanh nói: “Ta đáp ứng ngươi, đi Cảnh dương cung.”
Tiêu Dư An đôi mắt lóe sáng: “Thật sao?”
Án Hà Thanh: “Giả đó.”
Tiêu Dư An: “... …”
Án Hà Thanh: “Bàn một điều kiện.”
???
Cái câu này tại sao lại nghe quen tai đến như vậy!
Tiêu Dư An hỏi: “Điều kiện gì?”
Án Hà Thanh ngữ khí hờ hững: “Ngươi đem ngoại bào mặt vào, ta sẽ theo ngươi về Cảnh dương cung.”
Cho nên đối với mình không để ý mà phát ra khí trường trêu gái, ngươi có bị thiểu năng* không vậy!!!
(*Nguyên văn là ngươi có bị B không vậy - 心里有B数 lên kiếm anh bai thì anh nói từ này là một thuật ngữ mạng phương đông mang nghĩa chửi tục, kiểu giống như ngươi bị thiểu năng à, ngươi có bị khùng không:))))))
Đấu không lại, đấu không lại, chịu phục, in hoa in đậm mà CHỊU PHỤC.
Tiêu Dư An ngoan ngoan mà đem ngoại bào mặc vào, chỉ cảm thấy đau đầu, đau dạ dày, đau răng: “Có thể rồi chứ?”
Án Hà Thanh gật gật đầu: “Ừm.”
Cuối cùng cũng đạt được chung nhận thức, Tiêu Dư An cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi ra khỏi phòng củi, Hồng Tụ đứng ở trước cửa đợi chờ, thấy Tiêu Dư An ra ngoài, lên trước nghênh đón: “Hoàng thượng.”
Tiêu Dư An nói: “Hồng Tụ, ngươi sắp xếp một chút, đem Án Hà Thanh đến Cảnh dương cung.”
Hồng Tụ giống như là đã đoán trước được một nửa, cười ái muội một tiếng: “Tuân chỉ.”
Tiêu Dư An giả vờ như không nhìn thấy ý cười của Hồng Tụ: “Đúng rồi, nơi đâu gần Tẩm cung của công chúa Vĩnh Ninh nhất, thì sắp xếp hắn ở nơi đó.”
Trên mặt Hồng Tụ lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu.
/97
|