Tiêu Dư An ngày hôm sau tỉnh lại, muốn trực tiếp tạ thế.
Trước tiên không nói đến cơ bắp toàn thân đều đang đau nhức, chỉ nói đến sự đau nhức ở bụng, lưng và cổ, cũng đủ làm cho Tiêu Dư An chịu đựng.
Tiêu Dư An xoa xoa cổ rên rỉ lên tiếng, giọng nói giống như miếng gỗ kéo lê trên đất cát vậy, khàn khàn khó nghe, hắn run rẩy đưa tay mở y phục ra, phần bụng toàn là vết bầm, vừa đen vừa tím, nhìn thấy mà giật mình.
Nghe thấy tiếng động, Án Hà Thanh dần dần tỉnh giấc, nhìn thấy bộ dạng Tiêu Dư An như vậy, con mắt ánh lên một tia lúng túng.
“Đồng đạng là đánh nhau, ngươi không thấy đau sao?” Tiêu Dư An cảm thấy tức tối không công bằng, “Trên cổ của ta có vết hằn không?”
Án Hà Thanh gật gật đầu.
Tiêu Dư An thở dài một tiếng: “Vậy phải làm sao đây, nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ chất vấn hoài nghi ngươi.”
Chưa từng nghĩ qua Tiêu Dư An bị mình hại ra bộ dạng này, vẫn một mực như củ suy nghĩ cho mình, Án Hà Thanh kinh ngạc không thôi.
“Nhưng mà bây giờ đang là mùa đông, mặc nhiều chút, che đi chắc là sẽ không có vấn đề gì rồi.” Tiêu Dư An lẩm bẩm tự nói một mình mà nói dông dài, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt Án Hà Thanh nhìn mình đã xảy ra thay đổi.
“Đúng rồi.” Tiêu Dư An chống đỡ chính mình nhìn qua Án Hà Thanh, “Tay của ngươi không sao chứ?”
Án Hà Thanh khó hiểu: “Tay?”
Tiêu Dư An nắm lấy cổ tay của Án Hà Thanh, kéo đến trước mặt mình, nơi bị cắn hôm qua đã không còn chảy máu nữa, chỉ có dấu răng in đậm trên đó.
Đôi tay này nhất thiết đừng để lại vết thương a!
Vẫn còn phải cùng công chúa Vĩnh Ninh cầm sắt tương hòa* a!
(*Vợ chồng hòa thuận bên nhau)
Còn phải để các vợ nhỏ lớn bé của ngươi khen ngợi mà nhìn đó!
Ai ya, nhưng mà nói thật lời thật sự rất ưa nhìn a, sự thon dài, sự trắng nõn, sự xương khớp phân minh.
Tiêu Dư An đang nhìn chăm chú, Án Hà Thanh đột nhiên rút tay về, lông mày co rút, biểu cảm ngượng ngùng.
“A… …” Tiêu Dư An ngẩng người, tiếp theo sau đó liền sờ sờ lên cổ mình, mỉm cười: “Đừng lo lắng, ta không có sở thích long dương.”
Đại khái, có thể, chắc là, không có a.
Đôi môi Án Hà Thanh có chút hé mở, nhìn qua một lần Tiêu Dư An, dường như muốn giải thích gì đó, nhưng rồi lại không có nói ra.
Sắc trời sáng dần, bên ngoài Tẩm cung truyền đến tiếng gõ cửa, là Hồng Tụ: “Hoàng thượng, nô tỳ hầu hạ người súc miệng rửa mặt buổi sáng.”
Tiêu Dư An vội vàng kéo chăn lên, quấn một vòng che đi từ phần cổ xuống dưới của mình.
Hồng Tụ bưng một cái thau màu đồng đi vào, thấy bộ dạng này của Tiêu Dư An, rồi lại nhìn qua sự ngổn ngang trên giường, không nhịn được mà nghẹn họng nhìn trân trối.
Tiêu Dư An sợ cô ấy nhìn ra manh mối gì đó, vội vàng nói: “Hồng Tụ, ngươi trước tiên cứ đem Án Hà Thanh quay về Tẩm cung.”
Hồng Tụ bỏ thau nước xuống, lắp bắp: “Tuân, tuân chỉ.”
Mắt thấy hai người rời đi, Tiêu Dư An vừa hít một hơi lạnh làm dịu cơn đau, vừa chọn một bộ y phục có thể che đi cổ, tự mình rửa mặt súc miệng sau đó mặc lên.
Hồng Tụ quay lại, giúp Tiêu Dư An mặc lên ngoại bào, cả một bộ dạng như có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Trong lòng Tiêu Dư An căng thẳng: “Làm sao vậy?”
Hồng Tụ giúp hắn đeo lên thắt lưng, vừa nhếch miệng, vừa giương mắt: “Hoàng thượng! Nô tỳ đều hiểu!”
Ngươi hiểu cái gì! Ta đều không hiểu a! Đem lời nói cho rõ ràng xem nào!
Hồng Tụ giận từ dưới đáy lòng lên: “Ngươi người đã đối với hắn không có ý đó, cho nên có phải là bị hắn cưỡng bức rồi!”
“... …”
Tiêu Dư An vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nội thương của ngày hôm qua, bây giờ âm ỷ phát tác.
Bỏ đi, hiểu lầm thành cái chuyện này cũng tốt hơn là phải giải thích đi giải thích lại, còn lo lắng là mưu đồ hãm hại mình của Án Hà Thanh bị phát hiện.
Tiêu Dư An đưa tay chống cằm, ho khan nhẹ: “Khục, không phải cưỡng bức, chỉ là đêm hôm qua, nguyệt sắc chín nồng, đồng giường chung gối, nhất thời không cẩn thận đã… … đây là việc ngoài ý muốn, cũng là chỉ là một bộ phận của kế công tâm, ta đối với hắn thật sự không có hứng thú.”
Hồng Tụ bi phẫn: “Hoàng thượng người từ đó đến giờ chưa bao giờ làm qua cái đó, bởi vì công tâm kế, hoàng thượng người cũng quá hi sinh rồi, đây, đây, đây thật là… … ô hô.”
Tiêu Dư An bi tiếng ô hô bi thương đó than đến khóe mắt co giật.
Hồng Tụ lại than thở: “Hoàng thượng, nô tỳ giúp người lấy chút thuốc cao nha.”
Tiêu Dư An cảm thấy khó hiểu: “Thuốc cao gì?”
Hồng Tụ cúi đầu: “Chính là dùng ở nơi đó a.”
Tiêu Dư An vẫn như cũ khó hiểu: “Cái gì? Nơi đâu?”
Hồng Tụ vừa gấp vừa dẫm chân: “Nơi đó á!”
Tiêu Dư An bất ngờ phản ứng lại, cạn lời hỏi ông trời: “... … Thuốc cao thì không cần đâu, có cái nào làm trơn cổ họng không… … cổ họng thật sự rất đau… …”
Thấy Hồng Tụ đứng dậy muốn đi điện thái y, Tiêu Dư An lại dặn dò thêm: “Đem thêm chút thuốc mỡ trị thương trị sẹo đến cho Án Hà Thanh.”
Hồng Tụ nghi hoặc: “Trị thương trị sẹo?”
“Ừm, hôm qua không cẩn thận đã cắn hắn.”
“... … Hoàng thượng người… …”
“Ta thật sự không thích hắn, đừng có dùng loại ánh mắt đó nhìn ta… …”
Hồng Tụ đã hầu hạ quân vương đến năm thứ năm trong đầu, đột nhiên phát hiện hoàng thượng có chút khẩu thị tâm phi.
Trước tiên không nói đến cơ bắp toàn thân đều đang đau nhức, chỉ nói đến sự đau nhức ở bụng, lưng và cổ, cũng đủ làm cho Tiêu Dư An chịu đựng.
Tiêu Dư An xoa xoa cổ rên rỉ lên tiếng, giọng nói giống như miếng gỗ kéo lê trên đất cát vậy, khàn khàn khó nghe, hắn run rẩy đưa tay mở y phục ra, phần bụng toàn là vết bầm, vừa đen vừa tím, nhìn thấy mà giật mình.
Nghe thấy tiếng động, Án Hà Thanh dần dần tỉnh giấc, nhìn thấy bộ dạng Tiêu Dư An như vậy, con mắt ánh lên một tia lúng túng.
“Đồng đạng là đánh nhau, ngươi không thấy đau sao?” Tiêu Dư An cảm thấy tức tối không công bằng, “Trên cổ của ta có vết hằn không?”
Án Hà Thanh gật gật đầu.
Tiêu Dư An thở dài một tiếng: “Vậy phải làm sao đây, nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ chất vấn hoài nghi ngươi.”
Chưa từng nghĩ qua Tiêu Dư An bị mình hại ra bộ dạng này, vẫn một mực như củ suy nghĩ cho mình, Án Hà Thanh kinh ngạc không thôi.
“Nhưng mà bây giờ đang là mùa đông, mặc nhiều chút, che đi chắc là sẽ không có vấn đề gì rồi.” Tiêu Dư An lẩm bẩm tự nói một mình mà nói dông dài, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt Án Hà Thanh nhìn mình đã xảy ra thay đổi.
“Đúng rồi.” Tiêu Dư An chống đỡ chính mình nhìn qua Án Hà Thanh, “Tay của ngươi không sao chứ?”
Án Hà Thanh khó hiểu: “Tay?”
Tiêu Dư An nắm lấy cổ tay của Án Hà Thanh, kéo đến trước mặt mình, nơi bị cắn hôm qua đã không còn chảy máu nữa, chỉ có dấu răng in đậm trên đó.
Đôi tay này nhất thiết đừng để lại vết thương a!
Vẫn còn phải cùng công chúa Vĩnh Ninh cầm sắt tương hòa* a!
(*Vợ chồng hòa thuận bên nhau)
Còn phải để các vợ nhỏ lớn bé của ngươi khen ngợi mà nhìn đó!
Ai ya, nhưng mà nói thật lời thật sự rất ưa nhìn a, sự thon dài, sự trắng nõn, sự xương khớp phân minh.
Tiêu Dư An đang nhìn chăm chú, Án Hà Thanh đột nhiên rút tay về, lông mày co rút, biểu cảm ngượng ngùng.
“A… …” Tiêu Dư An ngẩng người, tiếp theo sau đó liền sờ sờ lên cổ mình, mỉm cười: “Đừng lo lắng, ta không có sở thích long dương.”
Đại khái, có thể, chắc là, không có a.
Đôi môi Án Hà Thanh có chút hé mở, nhìn qua một lần Tiêu Dư An, dường như muốn giải thích gì đó, nhưng rồi lại không có nói ra.
Sắc trời sáng dần, bên ngoài Tẩm cung truyền đến tiếng gõ cửa, là Hồng Tụ: “Hoàng thượng, nô tỳ hầu hạ người súc miệng rửa mặt buổi sáng.”
Tiêu Dư An vội vàng kéo chăn lên, quấn một vòng che đi từ phần cổ xuống dưới của mình.
Hồng Tụ bưng một cái thau màu đồng đi vào, thấy bộ dạng này của Tiêu Dư An, rồi lại nhìn qua sự ngổn ngang trên giường, không nhịn được mà nghẹn họng nhìn trân trối.
Tiêu Dư An sợ cô ấy nhìn ra manh mối gì đó, vội vàng nói: “Hồng Tụ, ngươi trước tiên cứ đem Án Hà Thanh quay về Tẩm cung.”
Hồng Tụ bỏ thau nước xuống, lắp bắp: “Tuân, tuân chỉ.”
Mắt thấy hai người rời đi, Tiêu Dư An vừa hít một hơi lạnh làm dịu cơn đau, vừa chọn một bộ y phục có thể che đi cổ, tự mình rửa mặt súc miệng sau đó mặc lên.
Hồng Tụ quay lại, giúp Tiêu Dư An mặc lên ngoại bào, cả một bộ dạng như có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Trong lòng Tiêu Dư An căng thẳng: “Làm sao vậy?”
Hồng Tụ giúp hắn đeo lên thắt lưng, vừa nhếch miệng, vừa giương mắt: “Hoàng thượng! Nô tỳ đều hiểu!”
Ngươi hiểu cái gì! Ta đều không hiểu a! Đem lời nói cho rõ ràng xem nào!
Hồng Tụ giận từ dưới đáy lòng lên: “Ngươi người đã đối với hắn không có ý đó, cho nên có phải là bị hắn cưỡng bức rồi!”
“... …”
Tiêu Dư An vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nội thương của ngày hôm qua, bây giờ âm ỷ phát tác.
Bỏ đi, hiểu lầm thành cái chuyện này cũng tốt hơn là phải giải thích đi giải thích lại, còn lo lắng là mưu đồ hãm hại mình của Án Hà Thanh bị phát hiện.
Tiêu Dư An đưa tay chống cằm, ho khan nhẹ: “Khục, không phải cưỡng bức, chỉ là đêm hôm qua, nguyệt sắc chín nồng, đồng giường chung gối, nhất thời không cẩn thận đã… … đây là việc ngoài ý muốn, cũng là chỉ là một bộ phận của kế công tâm, ta đối với hắn thật sự không có hứng thú.”
Hồng Tụ bi phẫn: “Hoàng thượng người từ đó đến giờ chưa bao giờ làm qua cái đó, bởi vì công tâm kế, hoàng thượng người cũng quá hi sinh rồi, đây, đây, đây thật là… … ô hô.”
Tiêu Dư An bi tiếng ô hô bi thương đó than đến khóe mắt co giật.
Hồng Tụ lại than thở: “Hoàng thượng, nô tỳ giúp người lấy chút thuốc cao nha.”
Tiêu Dư An cảm thấy khó hiểu: “Thuốc cao gì?”
Hồng Tụ cúi đầu: “Chính là dùng ở nơi đó a.”
Tiêu Dư An vẫn như cũ khó hiểu: “Cái gì? Nơi đâu?”
Hồng Tụ vừa gấp vừa dẫm chân: “Nơi đó á!”
Tiêu Dư An bất ngờ phản ứng lại, cạn lời hỏi ông trời: “... … Thuốc cao thì không cần đâu, có cái nào làm trơn cổ họng không… … cổ họng thật sự rất đau… …”
Thấy Hồng Tụ đứng dậy muốn đi điện thái y, Tiêu Dư An lại dặn dò thêm: “Đem thêm chút thuốc mỡ trị thương trị sẹo đến cho Án Hà Thanh.”
Hồng Tụ nghi hoặc: “Trị thương trị sẹo?”
“Ừm, hôm qua không cẩn thận đã cắn hắn.”
“... … Hoàng thượng người… …”
“Ta thật sự không thích hắn, đừng có dùng loại ánh mắt đó nhìn ta… …”
Hồng Tụ đã hầu hạ quân vương đến năm thứ năm trong đầu, đột nhiên phát hiện hoàng thượng có chút khẩu thị tâm phi.
/97
|