Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 35: Ngươi cứ việc buông thả, không bị người khác hiểu lầm coi như ta thua
/97
|
ĐƯỢC ĐƯỢC ĐƯỢC ĐƯỢC ĐƯỢC NAM CHÍNH CÕNG???
Trong nguyên tác, đây là đặc quyền của nữ chính chỉ có công chúa Vĩnh Ninh mới có!
Phần diễn của nữ chính bất ngờ xảy ra, khiến cho Tiêu Dư An toàn thân không tự tại, đôi tay của hắn vòng vèo trước ngực, không dám ôm lên cổ của Án Hà Thanh, quay đầu giả vờ nhìn phong cảnh xung quanh, tư thế khó chịu làm cho trọng tâm không vững, Tiêu Dư An xê dịch thân thể một khoảng nhỏ.
Án Hà Thanh nói: “Đừng động, ngã là ngã cả hai, ôm chặt ta.”
Ngươi là nam chính nghe ngươi a!
Có được sự cho phép Tiêu Dư An không quay tung lung nữa, ôm lấy cổ của Án Hà Thanh, dịu dàng mỉm cười: “Cảm ơn, nợ ngươi một ân huệ.”
Án Hà Thanh bước chân vững chắc, nói: “Ngươi lần trước cũng cõng qua ta.”
Cái ngày đêm tuyết bị phạt, Tiêu Dư An đem hắn cõng một mạch đến Thái y điện.
Tiêu Dư An sửng sốt: “Thì ra là ngươi biết.”
Án Hà Thanh đáp: “Ừm, nhưng lúc đó ta cho rằng ngươi là… …”
Những từ ở câu sau từ từ biến mất, nhưng mà hai người lòng đã hiểu lòng nhau.
Tiêu Dư An cảm khái: “Chúng ta bây giờ cũng coi như là cách mạng hữu nghị rồi a.”
“cách mạng hữu nghị?”
“ Đúng, cách mạng! Hữu nghị! Cách mạng hữu nghị a! Nó vượt mức sống chết! Nó không màng khoảng cách! Nó giống như những đốm lửa nhỏ lấp lánh bất diệt đó, ở trên đất đai rộng lớn đốt cháy hừng hực!”
“... …”
Tiêu Dư An nghiêng đầu nhìn rồi nhìn thần sắc vô ngôn của Án Hà Thanh, cúi người cười thầm, sau khi cười xong rồi nói: “Bầu trời đêm nay thật là đẹp, ta đột nhiên muốn hát.”
“... … hát bài gì?”
“Bài hát ca tụng tình bạn.” Tiêu Dư An thanh thanh cổ họng, đột nhiên bắt đầu hát, “Sông lớn chảy về đông wa~ sao trên trời trông về Bắc Đẩu a, hi hi hi hà, trông về Bắc Đẩu wa, sinh tử chi giao một bầu rượu wa… … gào!*”
(*Dành cho ai muốn biết bài hát, các bạn cứ lên youtube search vietsub nghe thử, mình nghe xong cười muốn lọt ghế:))))))
Vui quá hoá buồn, Án Hà Thanh bị cổ họng của Tiêu Dư An gào tới bước chân không vững, Đầu Tiêu Dư An đụng trúng cành cây.
Án Hà Thanh giữ vững bước chân, thử thay đổi chủ đề: “Hát tình bạn?”
Tiêu Dư An thở ra rồi xoa đầu: “Hát về một trăm lẻ tám vị đại hán trước cuộc cách mạng tình bạn, còn muốn nghe không?”
“Không nghe nữa, tới cung thành rồi.”
Tiêu Dư An ngẩng đầu, cung tường màu đỏ thẫm, đèn đuốc sáng rực, chạm khắc lan ngọc, ngày đông tuyết rơi trắng xóa, sương mù lờ lờ mờ mờ, nháy mắt dường như đã mấy đời.
Phồn hoa, phồn hoa, nay còn, ngày mai còn đâu?
Tiêu Dư An nói: “Đợi đã, ngừng một chút, đừng qua đó.”
Án Hà Thanh dừng lại bước chân, nghe thấy Tiêu Dư An lẩm bẩm: “Án Hà Thanh, ngươi có thể gọi một tiếng tên ta được không?”
Án Hà Thanh một chữ một ngừng, nghiêm túc nhẹ gọi: “Tiêu Dư An.”
“Ừm, là ta, đi thôi.” Tiêu Dư An cười nói.
Giờ đây, trong cung thành rì ra như chảo chiên.
Hoàng thương chưa quay về!!!
Hoàng thượng người từ sáng sớm đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa quay về!! Đã nửa đêm canh ba rồi a!!
Lại không đem thị vệ!! Không đem thị vệ a!
Nghe nói hoàng thượng lần cuối xuất hiện là ở Tế thiên đàn, nhưng mà Tế thiên đàn cách cung thành xa nhất cũng chỉ có một canh giờ rưỡi đường đi a.
Nhưng giờ đã ba canh giờ rồi!
Ba canh giờ rồi ư!
Yểu thọ a!! Hoàng thượng mất tích rồi a!!!
Một đám thị vệ cầm theo đèn đuốc đèn lòng kêu gào tìm người khắp nơi, sau đó hai người lại đột nhiên xuất hiện như vậy ở trước mặt mọi người, Dương Liễu An tràn đầy nước mắt vui mừng, một cây kiếm mỏng đưa trước cổ Án Hà Thanh: “Thả hoàng thượng ra!”
“Thu kiếm, thu kiếm!” Tiêu Dư An vội vã một chân nhảy xuống, đưa tay ấn xuống kiếm của Dương Liễu An.
Nhìn thấy y bào rách nát của Tiêu Dư An, đem theo chân tay trầy xước và đầu tóc xen lẫn lá cây, Dương Liễu An kinh hãi: “Hoàng thượng, người tại, tại sao trở thành như vậy?”
“A?” Tiêu Dư An giải thích nói, “Không sao, chỉ là đi chơi đêm thôi.”
Đi chơi đêm???
Ánh mắt của một đám thị vệ đưa qua đưa lại giữa Án Hà Thanh và Tiêu Dư An.
Dương Liễu An truy hỏi: “Chơi đêm cũng không thể, không thể, thành như vậy a?”
Tiêu Dư An tùy ý vẫy vẫy tay: “Không cẩn thận chơi lố rồi.”
KHÔNG, CẨN, THẬN, CHƠI, LỐ, RỒI?
CHƠI, LỐ RỒI?
LỐ RỒI?
Một đám thị vệ cùng lúc nhìn chằm chằm Án Hà Thanh, sau đó hết đợt này đến đợt khác bắt đầu ho khan, ho xong rồi sau đó nhìn trời nhìn đất nhìn trăng nhìn sao.
Có một câu nói rất hay a, tám là con đường truyền bá thông tin chủ yếu trong lịch sử loài người, là kênh máng quan trọng trong sự giao lưu của con người, là cầu nối mấu chốt vững chắc trong sự khai thông của con người, là đời sống thú vị trong cái linh hồn nhạt nhẽo đó!
Liền ngay đêm đó, chuyện hoàng thượng cùng hoàng tử Nam yến quốc đi chơi đêm như cùng cơn lốc lớn, càn quét khắp nơi lớn lớn nhỏ nhỏ trong cung.
Trong Cảnh dương cung, Tần Ngọc nghe thấy thông tin này, hung hăng đập vỡ cái tách sứ trong tay mình.
Trong nguyên tác, đây là đặc quyền của nữ chính chỉ có công chúa Vĩnh Ninh mới có!
Phần diễn của nữ chính bất ngờ xảy ra, khiến cho Tiêu Dư An toàn thân không tự tại, đôi tay của hắn vòng vèo trước ngực, không dám ôm lên cổ của Án Hà Thanh, quay đầu giả vờ nhìn phong cảnh xung quanh, tư thế khó chịu làm cho trọng tâm không vững, Tiêu Dư An xê dịch thân thể một khoảng nhỏ.
Án Hà Thanh nói: “Đừng động, ngã là ngã cả hai, ôm chặt ta.”
Ngươi là nam chính nghe ngươi a!
Có được sự cho phép Tiêu Dư An không quay tung lung nữa, ôm lấy cổ của Án Hà Thanh, dịu dàng mỉm cười: “Cảm ơn, nợ ngươi một ân huệ.”
Án Hà Thanh bước chân vững chắc, nói: “Ngươi lần trước cũng cõng qua ta.”
Cái ngày đêm tuyết bị phạt, Tiêu Dư An đem hắn cõng một mạch đến Thái y điện.
Tiêu Dư An sửng sốt: “Thì ra là ngươi biết.”
Án Hà Thanh đáp: “Ừm, nhưng lúc đó ta cho rằng ngươi là… …”
Những từ ở câu sau từ từ biến mất, nhưng mà hai người lòng đã hiểu lòng nhau.
Tiêu Dư An cảm khái: “Chúng ta bây giờ cũng coi như là cách mạng hữu nghị rồi a.”
“cách mạng hữu nghị?”
“ Đúng, cách mạng! Hữu nghị! Cách mạng hữu nghị a! Nó vượt mức sống chết! Nó không màng khoảng cách! Nó giống như những đốm lửa nhỏ lấp lánh bất diệt đó, ở trên đất đai rộng lớn đốt cháy hừng hực!”
“... …”
Tiêu Dư An nghiêng đầu nhìn rồi nhìn thần sắc vô ngôn của Án Hà Thanh, cúi người cười thầm, sau khi cười xong rồi nói: “Bầu trời đêm nay thật là đẹp, ta đột nhiên muốn hát.”
“... … hát bài gì?”
“Bài hát ca tụng tình bạn.” Tiêu Dư An thanh thanh cổ họng, đột nhiên bắt đầu hát, “Sông lớn chảy về đông wa~ sao trên trời trông về Bắc Đẩu a, hi hi hi hà, trông về Bắc Đẩu wa, sinh tử chi giao một bầu rượu wa… … gào!*”
(*Dành cho ai muốn biết bài hát,
Vui quá hoá buồn, Án Hà Thanh bị cổ họng của Tiêu Dư An gào tới bước chân không vững, Đầu Tiêu Dư An đụng trúng cành cây.
Án Hà Thanh giữ vững bước chân, thử thay đổi chủ đề: “Hát tình bạn?”
Tiêu Dư An thở ra rồi xoa đầu: “Hát về một trăm lẻ tám vị đại hán trước cuộc cách mạng tình bạn, còn muốn nghe không?”
“Không nghe nữa, tới cung thành rồi.”
Tiêu Dư An ngẩng đầu, cung tường màu đỏ thẫm, đèn đuốc sáng rực, chạm khắc lan ngọc, ngày đông tuyết rơi trắng xóa, sương mù lờ lờ mờ mờ, nháy mắt dường như đã mấy đời.
Phồn hoa, phồn hoa, nay còn, ngày mai còn đâu?
Tiêu Dư An nói: “Đợi đã, ngừng một chút, đừng qua đó.”
Án Hà Thanh dừng lại bước chân, nghe thấy Tiêu Dư An lẩm bẩm: “Án Hà Thanh, ngươi có thể gọi một tiếng tên ta được không?”
Án Hà Thanh một chữ một ngừng, nghiêm túc nhẹ gọi: “Tiêu Dư An.”
“Ừm, là ta, đi thôi.” Tiêu Dư An cười nói.
Giờ đây, trong cung thành rì ra như chảo chiên.
Hoàng thương chưa quay về!!!
Hoàng thượng người từ sáng sớm đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa quay về!! Đã nửa đêm canh ba rồi a!!
Lại không đem thị vệ!! Không đem thị vệ a!
Nghe nói hoàng thượng lần cuối xuất hiện là ở Tế thiên đàn, nhưng mà Tế thiên đàn cách cung thành xa nhất cũng chỉ có một canh giờ rưỡi đường đi a.
Nhưng giờ đã ba canh giờ rồi!
Ba canh giờ rồi ư!
Yểu thọ a!! Hoàng thượng mất tích rồi a!!!
Một đám thị vệ cầm theo đèn đuốc đèn lòng kêu gào tìm người khắp nơi, sau đó hai người lại đột nhiên xuất hiện như vậy ở trước mặt mọi người, Dương Liễu An tràn đầy nước mắt vui mừng, một cây kiếm mỏng đưa trước cổ Án Hà Thanh: “Thả hoàng thượng ra!”
“Thu kiếm, thu kiếm!” Tiêu Dư An vội vã một chân nhảy xuống, đưa tay ấn xuống kiếm của Dương Liễu An.
Nhìn thấy y bào rách nát của Tiêu Dư An, đem theo chân tay trầy xước và đầu tóc xen lẫn lá cây, Dương Liễu An kinh hãi: “Hoàng thượng, người tại, tại sao trở thành như vậy?”
“A?” Tiêu Dư An giải thích nói, “Không sao, chỉ là đi chơi đêm thôi.”
Đi chơi đêm???
Ánh mắt của một đám thị vệ đưa qua đưa lại giữa Án Hà Thanh và Tiêu Dư An.
Dương Liễu An truy hỏi: “Chơi đêm cũng không thể, không thể, thành như vậy a?”
Tiêu Dư An tùy ý vẫy vẫy tay: “Không cẩn thận chơi lố rồi.”
KHÔNG, CẨN, THẬN, CHƠI, LỐ, RỒI?
CHƠI, LỐ RỒI?
LỐ RỒI?
Một đám thị vệ cùng lúc nhìn chằm chằm Án Hà Thanh, sau đó hết đợt này đến đợt khác bắt đầu ho khan, ho xong rồi sau đó nhìn trời nhìn đất nhìn trăng nhìn sao.
Có một câu nói rất hay a, tám là con đường truyền bá thông tin chủ yếu trong lịch sử loài người, là kênh máng quan trọng trong sự giao lưu của con người, là cầu nối mấu chốt vững chắc trong sự khai thông của con người, là đời sống thú vị trong cái linh hồn nhạt nhẽo đó!
Liền ngay đêm đó, chuyện hoàng thượng cùng hoàng tử Nam yến quốc đi chơi đêm như cùng cơn lốc lớn, càn quét khắp nơi lớn lớn nhỏ nhỏ trong cung.
Trong Cảnh dương cung, Tần Ngọc nghe thấy thông tin này, hung hăng đập vỡ cái tách sứ trong tay mình.
/97
|