Tiêu Dư An dò hỏi xong Hồng Tụ, phát hiện chuyện Tạ Thuần Quy ở Cảnh dương cung, lại là do chính mình.
Tạ gia đời đời tòng quân, đền đáp Bắc quốc, đời đời trung lương, phụ thân và ca ca của Tạ Thuần Quy đều hy sinh trên chiến trường, lúc đến lượt hắn, quân vương thiếu niên lên ngôi. Tạ gia muốn Tạ Thuần Quy trước tiên nhập cung gặp hoàng thượng, sau đó tham gia quân đội.
Kết quả quân vương thiếu niên ngu a, còn tưởng là Tạ Thuần Quy là người hầu Tạ gia đưa đến, an bài người đến Cảnh dương cung.
Trong nguyên tác, lúc Tôn lão tướng quân cáo lão hồi hương, quân sầu dân lo, rất muốn đề bạt vài vị tiểu bối, sau đó nhớ đến Tạ Thuần Quy của Tạ gia.
Tôn lão tướng quân chạy đến Tạ gia vừa hỏi, ơ, ở Cảnh dương cung á! Tướng quân miệng hộc máu, xém chút chưa nghẹn đến nhồi máu cơ tim, bèn dâng thư vào khuyên can, đem Tạ Thuần Quy dẫn ra khỏi cung, rồi đưa vào doanh trại, vậy mới có đủ loại của sau này.
Nhưng bây giờ, Tôn lão tướng quân không có về quê, tự mình tiếp tục đẫn lính, sợ là không có nghĩ tới vấn đề này, cho nên Tạ Thuần Quy mới bị lãng quên suốt trong Cảnh dương cung.
Bây giờ đến lượt Tiêu Dư An hộc máu, nghẹn đến nhồi máu cơ tim rồi.
Tạ Thuần Quy thấy sắc mặt Tiêu Dư An ảm đạm, còn nghĩ rằng hắn không đồng ý, thiếu niên khí phách, miệng có sao nói vậy: “Hoàng thượng nếu là không đồng ý, vàng trăm lượng này ta cũng không cần, đợi đến lúc loạn chiến, không thể không chiêu mộ binh lính, ta lại đi tham gia quân đội!”
Ai không đồng ý chứ!! Cho dù ngươi tự mình không nguyện ý đi, ta cũng sẽ đè đầu ngươi đem ngươi ném vào quân đội!!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Tiêu Dư An vẫn là không gấp không hoãn mà cười hỏi: “Nếu như cứ tiếp tục thái bình vô sự, không có loạn chiến thì sao?”
Tạ Thuần Quy suy nghĩ sơ lược, nói: “Vậy thì nam chinh, thu hồi Nam Yến quốc, rồi hướng Đông Ngô mà đánh, Bắc quốc ta ngày nay, mang giáp trăm vạn, nhất định có thể khai cương mở đất, ngạo mạn xưng hùng xưng bá!”
Tiêu Dư An đột nhiên vô ngôn, rất lâu mới nói: “Những ngày này, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp Tôn tướng quân, ngươi chuẩn bị một chút.”
Tạ Thuần Quy mắt sáng rực, quỳ lạy ở đất: “Tạ hoàng thượng.”
Tiêu Dư An từ chức chưởng viện đi ra, chạy thẳng đến gian phòng Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh đang thu dọn đồ đạt, bởi vì Tiêu Dư An đề ra một lý do cư tang, Cảnh dương cung có thể sẽ đổi thành đạo quán hay là chùa miếu.
Án Hà Thanh thật ra không có hành lý gì nhiều, vài bộ áo mỏng, một thanh trường kiếm, một cây trâm ngọc, nói là thu dọn, không bằng nói là nhàm chán muốn kiếm việc gì đó làm.
Lúc Tiêu Dư An đến, Án Hà Thanh đang ngồi ở bên bàn lau chùi lưỡi kiếm, Tiêu Dư An bước chân lửng lơ mà bước vào: “A thiêu niên a, nhiệt huyết thế đó, a thực tại a, cốt cán thế đó, mang giáp trăm vạn, toàn là sâu mọt a, một khoang nhiết huyết vẩy lụa trắng, cốt nhục đều đút vào bụng tham quan ô lại a.”
Án Hà Thanh sớm đã quen với sự độc thoại một mình của Tiêu Dư An, Tiêu Dư An cũng biết điều đó, ở trước mặt Án Hà Thanh có thể hoàn toàn không kiêng dè mà nói chuyện.
Tiêu Dư An ngồi đến bên bàn, hơi lộ vẻ chán chường, đầu óc gói trên hai cánh tay, nằm sấp ngước mắt nhìn lên Án Hà Thanh: “Giải tán xong rồi, ngươi sau này có thể lại sẽ bị an bài đến Nội vụ phủ.”
Án Hà Thanh gật gật đầu, đem kiếm thu vào vỏ.
Tiêu Dư An cười hỏi: “Triệu công công của Nội vụ phủ có thể muốn hại ngươi đó, ngươi không sợ sao?”
Án Hà Thanh hờ hững đáp lại: “Sợ có tác dụng sao?”
“Ta nói thật đó, lỡ như có ngày ta không trông kỹ ngươi, nhất thời không để ý, ngươi gãy tay gãy chân rồi thì phải làm sao?” Tiêu Dư An ngẩng đầu lên lại, làm bộ đe dọa.
“Ngươi tại sao lại phải để tâm ta như vậy?” Án Hà Thanh đột nhiên hỏi lại.
Bởi vì muốn chải độ hảo cảm a! Tránh sau này bị ngươi đâm chết!!!
Tiêu Dư An không có đáp lại, hắn chống đỡ đầu, lòng nghĩ nếu như không phải bởi vì mình, Án Hà Thanh và công chúa Vĩnh Ninh biết đâu cũng đã cảm mến lẫn nhau, hại Án Hà Thanh đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy qua vợ lớn của chính mình, trách nhiệm này, Tiêu Dư An nhất định phải gánh a.
Chưa kể bây giờ, Án Hà Thanh trong lòng của Tiêu Dư An, sớm đã không phải chỉ là lác đác vài dòng văn tự, mà là con người có máu có thịt, biết vui biết buồn, từng nét từng nét, viết đến cực kỳ đơn giản, nhưng lại nặng trịch mà đè lên trong lòng Tiêu Dư An, chiếm giữ một địa vị trong đó.
Tiêu Dư An ngẩng đầu lên, cười mà nói: “Án Hà Thanh, ngươi làm thị vệ bên người của ta đi? Ta bảo vệ ngươi, tuyệt đối không để người khác làm tổn thương ngươi.”
Án Hà Thanh nhìn hắn, da trắng nõn nà như tuyết, khuôn mặt đẹp đến cực đẹp, hắn nhìn thế nào, cũng nhìn không rõ, duy nhất đôi ngươi đen như mặc ngọc, trong trẻo, đang cười, ôn hòa, dịu dàng.
Án Hà Thanh nhớ đến trước đây, Nam Yến quốc hủy diệt, lâu đài sắp sửa sụp đổ, mẫu hậu của hắn có chết cũng nắm lấy cánh tay của hắn, móng tay cấu vào máu thịt của hắn, như khóc như nói, lời lời đem hận đem máu, nàng nói: “Về sau, con đường con đường còn lại, con đều chỉ có thể tự mình đi, không có người có thể bảo vệ con, nhưng mà con phải tiếp tục sống, tiếp tục sống!” Nói xong những lời này, mẫu hậu của Án Hà Thanh không hề lưỡng lự mà nhảy vào giếng sâu trong cung điện.
Sống tiếp lụy (mệt mỏi) như vậy, khổ như vậy, mẫu hậu chịu không nổi, nhưng lại bắt mình tiếp tục sống, thật là rất kỳ lạ.
Nhưng cũng bởi vì những lời này, cho dù là từ Nam Yến quốc đến Bắc quốc, tù binh chỉ thể mang theo xiềng xích nặng nề mà bộ hành, cho dù là bị những binh lính đó ném những thứ bẩn thỉu lên hắn, nói năng lỗ mãng sau đó thả tiếng cười lớn, cho dù là ngục lao của Bắc quốc giống như ác quỷ địa ngục, cho dù là hắn bị người đạp quỳ xuống đất, đầu ấn vào trong nước bẩn, roi sắt vô tình rơi lên thân thể trần truồng, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ qua tự tử.
Tiếp tục sống, nhìn ba chữ đơn giản này, thật khó khăn.
“Án Hà Thanh! Án Hà Thanh!”
Án Hà Thanh hồi lại thần, nhìn thấy Tiêu Dư An nắm lấy cổ tay của hắn, không ngừng mà gọi hắn.
“Ngươi làm gì vậy? Không đau sao!” Tiêu Dư An vừa gấp vừa không biết phải làm sao, từng ngón từng ngón tách ra ngón tay đang nắm rất chặt thành đấm của Án Hà Thanh, Án Hà Thanh giờ mới phát hiện, bởi vì nắm đấm qua cứng, lòng bàn tay của hắn đã bị sống sống mà cấu ra máu.
Tiêu Dư An tìm đến vải lụa sạch sẽ, cho Án Hà Thanh băng bó cầm máu, Tiêu Dư An biết rằng, đại khái là bợi vì lời của mình khiến cho Án Hà Thanh nhớ đến mẫu hậu của hắn, nhưng mà trước khi tự sát, Tiêu Dư An chăm sóc người chăm sóc quen rồi, không nghĩ nhiều đã buột miệng nói ra những lời đó, kết quả vậy mà lại kích thích đến tinh thần của Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh nhìn trên tay vết máu đã khô trên vải lụa, nắm lại rồi mở ra: “Ta… …”
Tiêu Dư An cấm nói leo mà nói: “Ngươi cái gì mà ngươi, thu dọn đồ đạc, dọn đến phòng thứ của Tẩm cung.”
Phòng thứ ở phía tây Tẩm cung của Tiêu Dư An, là nơi thị vệ bên người ở.
Án Hà Thanh nắm tay nắm lấy vải lụa, hắn nhìn hướng Tiêu Dư An, ánh mắt thanh tuyệt tan vào trong con ngươi ấm áp, khóe miệng của hắn không dễ dàng phát hiện mà khẽ nhếch, ngữ điệu giương cao: “Được.”
Tạ gia đời đời tòng quân, đền đáp Bắc quốc, đời đời trung lương, phụ thân và ca ca của Tạ Thuần Quy đều hy sinh trên chiến trường, lúc đến lượt hắn, quân vương thiếu niên lên ngôi. Tạ gia muốn Tạ Thuần Quy trước tiên nhập cung gặp hoàng thượng, sau đó tham gia quân đội.
Kết quả quân vương thiếu niên ngu a, còn tưởng là Tạ Thuần Quy là người hầu Tạ gia đưa đến, an bài người đến Cảnh dương cung.
Trong nguyên tác, lúc Tôn lão tướng quân cáo lão hồi hương, quân sầu dân lo, rất muốn đề bạt vài vị tiểu bối, sau đó nhớ đến Tạ Thuần Quy của Tạ gia.
Tôn lão tướng quân chạy đến Tạ gia vừa hỏi, ơ, ở Cảnh dương cung á! Tướng quân miệng hộc máu, xém chút chưa nghẹn đến nhồi máu cơ tim, bèn dâng thư vào khuyên can, đem Tạ Thuần Quy dẫn ra khỏi cung, rồi đưa vào doanh trại, vậy mới có đủ loại của sau này.
Nhưng bây giờ, Tôn lão tướng quân không có về quê, tự mình tiếp tục đẫn lính, sợ là không có nghĩ tới vấn đề này, cho nên Tạ Thuần Quy mới bị lãng quên suốt trong Cảnh dương cung.
Bây giờ đến lượt Tiêu Dư An hộc máu, nghẹn đến nhồi máu cơ tim rồi.
Tạ Thuần Quy thấy sắc mặt Tiêu Dư An ảm đạm, còn nghĩ rằng hắn không đồng ý, thiếu niên khí phách, miệng có sao nói vậy: “Hoàng thượng nếu là không đồng ý, vàng trăm lượng này ta cũng không cần, đợi đến lúc loạn chiến, không thể không chiêu mộ binh lính, ta lại đi tham gia quân đội!”
Ai không đồng ý chứ!! Cho dù ngươi tự mình không nguyện ý đi, ta cũng sẽ đè đầu ngươi đem ngươi ném vào quân đội!!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Tiêu Dư An vẫn là không gấp không hoãn mà cười hỏi: “Nếu như cứ tiếp tục thái bình vô sự, không có loạn chiến thì sao?”
Tạ Thuần Quy suy nghĩ sơ lược, nói: “Vậy thì nam chinh, thu hồi Nam Yến quốc, rồi hướng Đông Ngô mà đánh, Bắc quốc ta ngày nay, mang giáp trăm vạn, nhất định có thể khai cương mở đất, ngạo mạn xưng hùng xưng bá!”
Tiêu Dư An đột nhiên vô ngôn, rất lâu mới nói: “Những ngày này, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp Tôn tướng quân, ngươi chuẩn bị một chút.”
Tạ Thuần Quy mắt sáng rực, quỳ lạy ở đất: “Tạ hoàng thượng.”
Tiêu Dư An từ chức chưởng viện đi ra, chạy thẳng đến gian phòng Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh đang thu dọn đồ đạt, bởi vì Tiêu Dư An đề ra một lý do cư tang, Cảnh dương cung có thể sẽ đổi thành đạo quán hay là chùa miếu.
Án Hà Thanh thật ra không có hành lý gì nhiều, vài bộ áo mỏng, một thanh trường kiếm, một cây trâm ngọc, nói là thu dọn, không bằng nói là nhàm chán muốn kiếm việc gì đó làm.
Lúc Tiêu Dư An đến, Án Hà Thanh đang ngồi ở bên bàn lau chùi lưỡi kiếm, Tiêu Dư An bước chân lửng lơ mà bước vào: “A thiêu niên a, nhiệt huyết thế đó, a thực tại a, cốt cán thế đó, mang giáp trăm vạn, toàn là sâu mọt a, một khoang nhiết huyết vẩy lụa trắng, cốt nhục đều đút vào bụng tham quan ô lại a.”
Án Hà Thanh sớm đã quen với sự độc thoại một mình của Tiêu Dư An, Tiêu Dư An cũng biết điều đó, ở trước mặt Án Hà Thanh có thể hoàn toàn không kiêng dè mà nói chuyện.
Tiêu Dư An ngồi đến bên bàn, hơi lộ vẻ chán chường, đầu óc gói trên hai cánh tay, nằm sấp ngước mắt nhìn lên Án Hà Thanh: “Giải tán xong rồi, ngươi sau này có thể lại sẽ bị an bài đến Nội vụ phủ.”
Án Hà Thanh gật gật đầu, đem kiếm thu vào vỏ.
Tiêu Dư An cười hỏi: “Triệu công công của Nội vụ phủ có thể muốn hại ngươi đó, ngươi không sợ sao?”
Án Hà Thanh hờ hững đáp lại: “Sợ có tác dụng sao?”
“Ta nói thật đó, lỡ như có ngày ta không trông kỹ ngươi, nhất thời không để ý, ngươi gãy tay gãy chân rồi thì phải làm sao?” Tiêu Dư An ngẩng đầu lên lại, làm bộ đe dọa.
“Ngươi tại sao lại phải để tâm ta như vậy?” Án Hà Thanh đột nhiên hỏi lại.
Bởi vì muốn chải độ hảo cảm a! Tránh sau này bị ngươi đâm chết!!!
Tiêu Dư An không có đáp lại, hắn chống đỡ đầu, lòng nghĩ nếu như không phải bởi vì mình, Án Hà Thanh và công chúa Vĩnh Ninh biết đâu cũng đã cảm mến lẫn nhau, hại Án Hà Thanh đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy qua vợ lớn của chính mình, trách nhiệm này, Tiêu Dư An nhất định phải gánh a.
Chưa kể bây giờ, Án Hà Thanh trong lòng của Tiêu Dư An, sớm đã không phải chỉ là lác đác vài dòng văn tự, mà là con người có máu có thịt, biết vui biết buồn, từng nét từng nét, viết đến cực kỳ đơn giản, nhưng lại nặng trịch mà đè lên trong lòng Tiêu Dư An, chiếm giữ một địa vị trong đó.
Tiêu Dư An ngẩng đầu lên, cười mà nói: “Án Hà Thanh, ngươi làm thị vệ bên người của ta đi? Ta bảo vệ ngươi, tuyệt đối không để người khác làm tổn thương ngươi.”
Án Hà Thanh nhìn hắn, da trắng nõn nà như tuyết, khuôn mặt đẹp đến cực đẹp, hắn nhìn thế nào, cũng nhìn không rõ, duy nhất đôi ngươi đen như mặc ngọc, trong trẻo, đang cười, ôn hòa, dịu dàng.
Án Hà Thanh nhớ đến trước đây, Nam Yến quốc hủy diệt, lâu đài sắp sửa sụp đổ, mẫu hậu của hắn có chết cũng nắm lấy cánh tay của hắn, móng tay cấu vào máu thịt của hắn, như khóc như nói, lời lời đem hận đem máu, nàng nói: “Về sau, con đường con đường còn lại, con đều chỉ có thể tự mình đi, không có người có thể bảo vệ con, nhưng mà con phải tiếp tục sống, tiếp tục sống!” Nói xong những lời này, mẫu hậu của Án Hà Thanh không hề lưỡng lự mà nhảy vào giếng sâu trong cung điện.
Sống tiếp lụy (mệt mỏi) như vậy, khổ như vậy, mẫu hậu chịu không nổi, nhưng lại bắt mình tiếp tục sống, thật là rất kỳ lạ.
Nhưng cũng bởi vì những lời này, cho dù là từ Nam Yến quốc đến Bắc quốc, tù binh chỉ thể mang theo xiềng xích nặng nề mà bộ hành, cho dù là bị những binh lính đó ném những thứ bẩn thỉu lên hắn, nói năng lỗ mãng sau đó thả tiếng cười lớn, cho dù là ngục lao của Bắc quốc giống như ác quỷ địa ngục, cho dù là hắn bị người đạp quỳ xuống đất, đầu ấn vào trong nước bẩn, roi sắt vô tình rơi lên thân thể trần truồng, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ qua tự tử.
Tiếp tục sống, nhìn ba chữ đơn giản này, thật khó khăn.
“Án Hà Thanh! Án Hà Thanh!”
Án Hà Thanh hồi lại thần, nhìn thấy Tiêu Dư An nắm lấy cổ tay của hắn, không ngừng mà gọi hắn.
“Ngươi làm gì vậy? Không đau sao!” Tiêu Dư An vừa gấp vừa không biết phải làm sao, từng ngón từng ngón tách ra ngón tay đang nắm rất chặt thành đấm của Án Hà Thanh, Án Hà Thanh giờ mới phát hiện, bởi vì nắm đấm qua cứng, lòng bàn tay của hắn đã bị sống sống mà cấu ra máu.
Tiêu Dư An tìm đến vải lụa sạch sẽ, cho Án Hà Thanh băng bó cầm máu, Tiêu Dư An biết rằng, đại khái là bợi vì lời của mình khiến cho Án Hà Thanh nhớ đến mẫu hậu của hắn, nhưng mà trước khi tự sát, Tiêu Dư An chăm sóc người chăm sóc quen rồi, không nghĩ nhiều đã buột miệng nói ra những lời đó, kết quả vậy mà lại kích thích đến tinh thần của Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh nhìn trên tay vết máu đã khô trên vải lụa, nắm lại rồi mở ra: “Ta… …”
Tiêu Dư An cấm nói leo mà nói: “Ngươi cái gì mà ngươi, thu dọn đồ đạc, dọn đến phòng thứ của Tẩm cung.”
Phòng thứ ở phía tây Tẩm cung của Tiêu Dư An, là nơi thị vệ bên người ở.
Án Hà Thanh nắm tay nắm lấy vải lụa, hắn nhìn hướng Tiêu Dư An, ánh mắt thanh tuyệt tan vào trong con ngươi ấm áp, khóe miệng của hắn không dễ dàng phát hiện mà khẽ nhếch, ngữ điệu giương cao: “Được.”
/97
|