Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 53: Nhất định là do cách hiểu của hắn không đúng
/97
|
Hai người được cung cung kính kính mà mời vào sảnh chính vương gia phủ, chưa qua chốc lát, đi đến một vị thanh niên thân mặc cẩm y ung dung hào hoa.
Vũ Ninh vương gia quỳ lạy hành lễ: “Hoàng thượng, sao lại đột nhiên đại giá quang lâm hàn xá?”
Hàn... hàn xá*?
Tiêu Dư An nhìn xung quanh.
Được rồi, ngươi vui là được.
(*Dành cho bạn nào chưa biết, hàn xá là chỉ khiêm tốn mà nói về ngôi nhà của mình:))))
Tiêu Dư An cũng quá lười để vòng vo: “Muốn mượn tiền.”
Vũ Ninh vương gia cảm thấy chính mình có thể là nghe nhầm rồi: “Mượn...... cái gì?”
“Tiền.”
Não của Vũ Ninh vương gia bắt đầu thần tốc suy nghĩ.
Hoàng thượng đây là có ý gì? Là đặc biệt đến đây thử mình sao? Hay là đến mỉa mai mình? Với lại mượn tiền? Mượn? Dương triều hoàng thượng cần nói ra từ ngữ ‘mượn’ này? Đây là cần bao nhiêu a, không lẽ là mười ngàn lượng vàng, tuy là mình cũng có thể lấy ra được, nhưng vẫn có một chút đau a.
“Hoàng thượng đây là lời gì, không cần phải nói mượn, không biết hoàng thượng cần bao nhiêu?” Vũ Ninh vương gia cẩn thận e dè mà hỏi.
“Cũng khá nhiều a.”
Trong lòng Vũ Ninh vương gia bắt đầu chảy máu, không lẽ mười ngàn lượng cũng không đủ?
“Một trăm lượng.”
“...... Bao, bao nhiêu? Một trăm lượng?”
“Đúng, một trăm lượng vàng, là quá nhiều sao?”
“Không có không có, ta lập tức gọi người đi chuẩn bị.” Vũ Ninh vương gia cả đầu khó hiểu bước ra khỏi đại sảnh, gọi đến trợ tá, đem chuyện kỳ là này nói ra, hai người lẩm bẩm, càu nhàu mà cùng thương lượng một lúc, cuối cùng đạt được nhất trí.
Hoàng thượng ngài ấy… …
Nhất định là cấm dục quá lâu rồi a!!
Hoàng thượng bởi vì cư tang cho tiên đế, không thể không sáu căn thanh tịnh, lần này khó có được qua sinh thần, khó tránh có suy nghĩ này, lại lo lắng ở trong cung không thỏa đáng, thế là lén chạy ra đây cho ám hiệu mình!
Đúng, chính là như vậy!
Vũ Ninh vương gia bởi vì sự lanh trí của mình cảm thấy vô cùng hài lòng, hắn tự tin tràn đầy sai trợ tá mau mau đi chuẩn bị, rồi sau đó quay lại sảnh chính, đối với Tiêu Dư An nói: “Hoàng thượng, vàng trăm lượng ta đã sai người đi chuẩn bị rồi, vẫn còn một chuyện muốn nói với hoàng thượng.”
Tiêu Dư An không hiểu mà hỏi: “A? Có chuyện gì?”
Vũ Ninh vương gia chắp tay thi lễ: “Hôm nay hoàng thượng sinh thần, ta đã chuẩn bị lễ mọn, vốn là muốn đợi yến tiệc kết thúc sau đó dâng cho hoàng thượng, nhưng bởi vì đột nhiên diễn ra biến cố, yến tiệc kết thúc qua loa, chưa thể toại nguyện, bây giờ hoàng thượng may mắn đến thăm bổn phủ, hay là sẵn tiện tiếp nhận lễ mọn nha.”
Tiêu Dư An gặp sao yên vậy: “Được.”
“Vậy làm phiền hoàng thượng, mời qua đây.”
Tiêu Dư An cùng Án Hà Thanh nhìn nhau một cái, đi theo bước chân của Vũ Ninh vương gia.
Vũ Ninh vương phủ xa hoa lộng lẫy, khắc lan họa đống*, núi giả hồ sen, Tiêu Dư An quan sát xung quanh, cả lòng đều nghĩ Vũ Ninh vương gia khẳng định nhận hối lộ.
(*lan can và xà ngang trong nhà đều được điêu khác đẹp đẽ)
Ba người xuyên qua hành lang lầu gác, ngừng ở trước cửa gian phòng phía đông, Vũ Ninh vương gia làm một động tác tay mời, Tiêu Dư An nghi hoặc mà đẩy cửa ra, Án Hà Thanh đi theo sau lưng hắn, vốn là muốn cùng nhau đi vào, nhưng bị Vũ Ninh vương gia cản lại: “Vị tiểu ca thị vệ này, vẫn là đợi ở bên ngoài đi.”
Tiêu Dư An hỏi: “Hắn không thể vào?”
Án Hà Thanh cau mày, sắc mặt trở lạnh.
Vũ Ninh vương gia không hồi đáp, chỉ là ý vị sâu xa mà cười.
Tiêu Dư An bị hắn cười đến nổi hết da gà, lờ mờ đoán ra thứ ở trong đó sẽ là cái gì.
“Vậy ngươi trước tiên cứ ở bên ngoài đợi chút đi.” Tiêu Dư An vỗ vỗ Án Hà Thanh.
“Ừm.” Án Hà Thanh gật gật đầu, mắt đưa Tiêu Dư An đi vào gian phòng.
Gian phòng cực lớn, khói hương lượn lờ, ngoài sảnh trưng bày các loại thư họa hiếm lạ và báu vật, Tiêu Dư An xuyên qua sảnh ngoài, đi vào nội thất, một cái ngừng lại bước chân.
Trên chiếc giường rộng lớn, quấn quanh hồng sa, đệm chăn lộn xộn, hai vị hồng y mỹ nhân y sam lỏng lẻo thân thể cuộn vào nhau, da thịt ma sát lẫn nhau, làm nũng~ hổn hển liên tục, mắt quyến rũ như tơ, không ngừng câu dẫn mà nhìn Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An há hóc miệng, dụi dụi thận của mình quay người rời đi, bỏ lại hai vị mỹ nhân ngẩn người ở trên giường.
Và ở ngoài gian phòng, Tiêu Dư An vừa mới đóng lại cửa gian phòng phía đông, Vũ Ninh vương gia đột nhiên một bước đến gần Án Hà Thanh, nén giọng xuống nói nhỏ: “Hoàng tử Nam Yến quốc, Án Hà Thanh.” Án Hà Thanh ngây người.
“Hoàng tử Án, ở bên cạnh hoàng thượng, vất vả rồi a.” Vũ Ninh vương gia nheo mắt lại, ngữ điệu hàm ý không rõ.
Đôi mắt Án Hà Thanh hơi trợn, ánh mắt lóe lên không thể hiểu nổi, hắn bất ngờ nắm lấy bội kiếm bên thân mình, môi hôi giương, đem cảm xúc trong mắt nén xuống, một đôi ngươi trở nên cực tối cực sâu.
Vũ Ninh vương gia lại lên trước một bước, thân thể hai người dường như dán vào nhau, Vũ Ninh vương gia nở ra một nụ cười, đem tay đặt lên tay Án Hà Thanh đang cầm chuôi kiếm, tư thế và động tác này đều cực kỳ ám muội, nhưng Án Hà Thanh lại không giận trái lại còn ngây người.
Bởi vì hắn bị nhồi một thứ gì đó vào trong tay.
Vũ Ninh vương gia quỳ lạy hành lễ: “Hoàng thượng, sao lại đột nhiên đại giá quang lâm hàn xá?”
Hàn... hàn xá*?
Tiêu Dư An nhìn xung quanh.
Được rồi, ngươi vui là được.
(*Dành cho bạn nào chưa biết, hàn xá là chỉ khiêm tốn mà nói về ngôi nhà của mình:))))
Tiêu Dư An cũng quá lười để vòng vo: “Muốn mượn tiền.”
Vũ Ninh vương gia cảm thấy chính mình có thể là nghe nhầm rồi: “Mượn...... cái gì?”
“Tiền.”
Não của Vũ Ninh vương gia bắt đầu thần tốc suy nghĩ.
Hoàng thượng đây là có ý gì? Là đặc biệt đến đây thử mình sao? Hay là đến mỉa mai mình? Với lại mượn tiền? Mượn? Dương triều hoàng thượng cần nói ra từ ngữ ‘mượn’ này? Đây là cần bao nhiêu a, không lẽ là mười ngàn lượng vàng, tuy là mình cũng có thể lấy ra được, nhưng vẫn có một chút đau a.
“Hoàng thượng đây là lời gì, không cần phải nói mượn, không biết hoàng thượng cần bao nhiêu?” Vũ Ninh vương gia cẩn thận e dè mà hỏi.
“Cũng khá nhiều a.”
Trong lòng Vũ Ninh vương gia bắt đầu chảy máu, không lẽ mười ngàn lượng cũng không đủ?
“Một trăm lượng.”
“...... Bao, bao nhiêu? Một trăm lượng?”
“Đúng, một trăm lượng vàng, là quá nhiều sao?”
“Không có không có, ta lập tức gọi người đi chuẩn bị.” Vũ Ninh vương gia cả đầu khó hiểu bước ra khỏi đại sảnh, gọi đến trợ tá, đem chuyện kỳ là này nói ra, hai người lẩm bẩm, càu nhàu mà cùng thương lượng một lúc, cuối cùng đạt được nhất trí.
Hoàng thượng ngài ấy… …
Nhất định là cấm dục quá lâu rồi a!!
Hoàng thượng bởi vì cư tang cho tiên đế, không thể không sáu căn thanh tịnh, lần này khó có được qua sinh thần, khó tránh có suy nghĩ này, lại lo lắng ở trong cung không thỏa đáng, thế là lén chạy ra đây cho ám hiệu mình!
Đúng, chính là như vậy!
Vũ Ninh vương gia bởi vì sự lanh trí của mình cảm thấy vô cùng hài lòng, hắn tự tin tràn đầy sai trợ tá mau mau đi chuẩn bị, rồi sau đó quay lại sảnh chính, đối với Tiêu Dư An nói: “Hoàng thượng, vàng trăm lượng ta đã sai người đi chuẩn bị rồi, vẫn còn một chuyện muốn nói với hoàng thượng.”
Tiêu Dư An không hiểu mà hỏi: “A? Có chuyện gì?”
Vũ Ninh vương gia chắp tay thi lễ: “Hôm nay hoàng thượng sinh thần, ta đã chuẩn bị lễ mọn, vốn là muốn đợi yến tiệc kết thúc sau đó dâng cho hoàng thượng, nhưng bởi vì đột nhiên diễn ra biến cố, yến tiệc kết thúc qua loa, chưa thể toại nguyện, bây giờ hoàng thượng may mắn đến thăm bổn phủ, hay là sẵn tiện tiếp nhận lễ mọn nha.”
Tiêu Dư An gặp sao yên vậy: “Được.”
“Vậy làm phiền hoàng thượng, mời qua đây.”
Tiêu Dư An cùng Án Hà Thanh nhìn nhau một cái, đi theo bước chân của Vũ Ninh vương gia.
Vũ Ninh vương phủ xa hoa lộng lẫy, khắc lan họa đống*, núi giả hồ sen, Tiêu Dư An quan sát xung quanh, cả lòng đều nghĩ Vũ Ninh vương gia khẳng định nhận hối lộ.
(*lan can và xà ngang trong nhà đều được điêu khác đẹp đẽ)
Ba người xuyên qua hành lang lầu gác, ngừng ở trước cửa gian phòng phía đông, Vũ Ninh vương gia làm một động tác tay mời, Tiêu Dư An nghi hoặc mà đẩy cửa ra, Án Hà Thanh đi theo sau lưng hắn, vốn là muốn cùng nhau đi vào, nhưng bị Vũ Ninh vương gia cản lại: “Vị tiểu ca thị vệ này, vẫn là đợi ở bên ngoài đi.”
Tiêu Dư An hỏi: “Hắn không thể vào?”
Án Hà Thanh cau mày, sắc mặt trở lạnh.
Vũ Ninh vương gia không hồi đáp, chỉ là ý vị sâu xa mà cười.
Tiêu Dư An bị hắn cười đến nổi hết da gà, lờ mờ đoán ra thứ ở trong đó sẽ là cái gì.
“Vậy ngươi trước tiên cứ ở bên ngoài đợi chút đi.” Tiêu Dư An vỗ vỗ Án Hà Thanh.
“Ừm.” Án Hà Thanh gật gật đầu, mắt đưa Tiêu Dư An đi vào gian phòng.
Gian phòng cực lớn, khói hương lượn lờ, ngoài sảnh trưng bày các loại thư họa hiếm lạ và báu vật, Tiêu Dư An xuyên qua sảnh ngoài, đi vào nội thất, một cái ngừng lại bước chân.
Trên chiếc giường rộng lớn, quấn quanh hồng sa, đệm chăn lộn xộn, hai vị hồng y mỹ nhân y sam lỏng lẻo thân thể cuộn vào nhau, da thịt ma sát lẫn nhau, làm nũng~ hổn hển liên tục, mắt quyến rũ như tơ, không ngừng câu dẫn mà nhìn Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An há hóc miệng, dụi dụi thận của mình quay người rời đi, bỏ lại hai vị mỹ nhân ngẩn người ở trên giường.
Và ở ngoài gian phòng, Tiêu Dư An vừa mới đóng lại cửa gian phòng phía đông, Vũ Ninh vương gia đột nhiên một bước đến gần Án Hà Thanh, nén giọng xuống nói nhỏ: “Hoàng tử Nam Yến quốc, Án Hà Thanh.” Án Hà Thanh ngây người.
“Hoàng tử Án, ở bên cạnh hoàng thượng, vất vả rồi a.” Vũ Ninh vương gia nheo mắt lại, ngữ điệu hàm ý không rõ.
Đôi mắt Án Hà Thanh hơi trợn, ánh mắt lóe lên không thể hiểu nổi, hắn bất ngờ nắm lấy bội kiếm bên thân mình, môi hôi giương, đem cảm xúc trong mắt nén xuống, một đôi ngươi trở nên cực tối cực sâu.
Vũ Ninh vương gia lại lên trước một bước, thân thể hai người dường như dán vào nhau, Vũ Ninh vương gia nở ra một nụ cười, đem tay đặt lên tay Án Hà Thanh đang cầm chuôi kiếm, tư thế và động tác này đều cực kỳ ám muội, nhưng Án Hà Thanh lại không giận trái lại còn ngây người.
Bởi vì hắn bị nhồi một thứ gì đó vào trong tay.
/97
|