Phòng tối đen kịt u ám, đèn cầy chợt sáng chợt tối, ánh lửa quỷ dị rọi đến tâm người hoảng.
Chính giữa phòng tối, hai tay Án Hà Thanh bị xích sắt ràng buộc, treo lên cao cao, đầu tóc của hắn bù xù, nửa thân trên trần truồng, toàn thân trên dưới đều là những vết roi nhìn thấy mà phát hoảng, Phùng quản sự một bên nhìn Án Hà Thanh, một bên ngắm nghía roi sắt trong tay, roi sắt đó có mang theo gai nhọn, mỗi lần quất một cái đều có thể đem da người cắt đến máu bắn tung tóe.
“Đau không?” Phùng quản sự cười cười, đưa tay ấn lên vết thương của Án Hà Thanh, tàn nhẫn mà xé ra.
“Ưm… …” Án Hà Thanh không thể kiềm nén mà bắt đầu toàn thân run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ kiềm nén đau đớn.
“Nói đi, khi nào cùng Vũ Ninh vương gia bắt đầu âm mưu tạo phản? Bằng chứng lại đang nằm ở đâu? Ai ya, ngươi thà nghe ta một câu, mau mau nói đi, nói rồi thì không cần phải chịu thêm đau khổ như này nữa, đau dài không bằng đau ngắn a.” Phùng quản sự tốt lời tốt ý, dẫn dắt từng bước.
Nào ngờ Án Hà Thanh chẳng hề cảm kích, trái lại cười lạnh một tiếng, âm điệu tràn ngập châm biếm.
Phùng quản sự đành chịu mà lắc lắc đầu, lại một roi hung hăng mà quất lên người Án Hà Thanh, gai nhọn câu ra máu thịt, cắt ra vết thương cực sâu, Án Hà Thanh mạnh mẽ nuốt xuống tiếng gào thét và rên rỉ, đau đến nổi gần như thở không ra hơi.
“Hiện giờ tình hình như vậy, ngươi có mọc cánh cũng khó bay, tại sao không mau mau nói ra chịu ít chút đau khổ nhỉ? Không lẽ ngươi vẫn đang đợi hoàng thượng đến cứu ngươi?” Phùng quản sự vẫy vẫy roi trong tay, đem vết máu vẫy ra một góc, “Tỉnh lại đi, ngươi cùng bọn họ âm mưu tạo phản, còn xém chút nữa lấy đi sinh mệnh của hoàng thượng a.”
Án Hà Thanh khựng lại hơi thở, sau đó thở gấp đem theo đau khổ.
“Chịu không nổi thì ngươi nói ra đi, đem sự tình Vũ Ninh vương gia câu kết cùng nhau nói ra không phải sẽ tốt sao, dù sao chung quy cũng chết, còn không bằng chết một cách thoải mái một chút.” Phùng quản sự tưởng rằng Án Hà Thanh cuối cùng cũng chịu đựng không được, thế là lại lời tốt ý tốt mà khuyên nhủ, nào ngờ Án Hà Thanh vẫn cứ không mở miệng.
Phùng quản sự nói hai tiếng được, rồi sau đó đem roi sắt tùy tay vứt qua một bên, từ trên tường treo đủ loại dụng cụ tra tấn lấy xuống một cái xẻng sắt, bỏ vào trong nơi lửa cháy đỏ rực ở giữa phòng tối.
Bởi vì đau đớn, hô hấp của Án Hà Thanh rất nặng, tiếng thở gấp và tiếng xẻng sắt bị nung cháy xẹt xẹt hợp lại cùng nhau, nghe lên cực kỳ kinh khủng.
“Ta có lòng tốt nói với ngươi.” Phùng quản sự lật qua xẻng sắt trong than lửa, thờ ơ mà nói, “Những thủ đoạn này của ta, toàn bộ đều trong vào được mắt Triệu công công, ngươi có biết hắn có loại thuốc bột, nếu như là thoa lên trên vết thương, sẽ khiến người khác cảm giác vừa ngứa vừa đau, giống như hàng chục ngàn còn kiến gặm, rỉa không? Ai yo yo, ta thấy qua một lần, người đó chết thật là rất thảm, toàn thân bị gãi đến lở loét a, cho nên ta khuyên ngươi a, mở miệng sớm chút, đừng chịu khổ nữa.”
Án Hà Thanh vẫn khư khư không nói không rằng, Phùng quản sự cầm lên xẻng sắt bị nung đến đỏ ửng, đi đến trước mặt Án Hà Thanh, đưa đến mặt hắn mà làm màu thổi thổi xẻng sắt, thổi lên một luồng hơi nóng: “Nói không? Ai ya, nói đi, tại sao lại cứng đầu như vậy chứ?”
“Được rồi, ta nên khuyên cũng đã khuyên rồi, là ngươi tự mình bướng, vậy thì đừng có trách ta a.” Phùng quản sự lắc lắc đầu, ra vẻ muốn đem xẻng sắt ủi lên ngực Án Hà Thanh.
“Dừng tay!!” Một tiếng thét giận cùng với tiếng đạp cửa phòng tối bất ngờ vang lên, Phùng quản sự tay run một cái, xẻng sắt rơi xuống đất.
Tiêu Dư An một mắt đã nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Án Hà Thanh trong phòng tối, ngay lập tức hô hấp không được.
“Hoàng thượng?!” Phùng quản sự bị dọa tới quỳ ở dưới đất, hai chân run run, mặt như tro tàn.
Tiêu Dư An quá lười để quản hắn, vài bước gấp rút đi lên trước, cởi ra xích sắt trên tay chân Án Hà Thanh, Án Hà Thanh căn bản đứng không nổi, trực tiếp ngã vào lòng Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An không dám chậm trễ, đỡ lấy người gấp rút hướng Thái y điện mà đi.
Án Hà Thanh hôn mê suốt một ngày, vẫn chưa thấy tỉnh.
Tiêu Dư An đi qua đi lại trong Thái y điện, lão thái y sợ hãi mà an ủi hắn: “Hoàng thượng đừng lo lắng, hắn không có sự lo âu về tính mạng.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, thấy lão thái y đang bên đó giã thuốc, vài bước đi qua đó, đưa tay: “Để ta giã cho.”
Lão thái y bị dọa đến mất sắc: “Hoàng thượng! Lão thần làm sao có thể để hoàng thượng làm những việc này!”
Tiêu Dư An cầm qua chùy giã: “Ta giải phóng áp lực.”
Vừa nói vừa không quan tâm sự ngăn cản của lão thái y, hung tợn mà giã hai cái, giã đến bệnh tim của lão thái y cũng sắp phát tác rồi.
Tiêu Dư An tâm trạng không tốt.
Cực kỳ không tốt, hắn dần dần phát hiện một chuyện, bất luận lúc trước hắn có thay đổi tình tiết nguyên tác như thế nào, nhưng mà hướng lớn chỉnh thể giống như đều bị một năng lực vô hình kéo ngược lại.
Nhưng mà sau khi Hồng Tụ vì mình mà mất mạng, Tiêu Dư An không muốn khoanh tay chờ chết, hắn muốn phải thay đổi gì đó.
Bởi vì mạng của hắn, đã không còn đơn thuần là mạng của hắn, cũng là mạng của quân vương thiếu niên Bắc quốc mà Hồng Tụ cứu xuống.
Đột nhiên, nội thất truyền đến chén sứ rơi xuống đất và tiếng ho khan của Án Hà Thanh, Tiêu Dư An và lão thái y đều sững sờ, Tiêu Dư An đột nhiên đứng dậy, lại ngừng lại thân thể.
Lão thái y vội vàng đi vào trong nội thất, rồi vội vã đi ra, thưa bẩm Tiêu Dư An: “Hoàng thượng, hắn tỉnh rồi.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, vài bước đi đến trước cửa nội thất, nhưng lại không có lập tức đi vào.
Tiêu Dư An luôn luôn dự tính đem mình coi như người ngoài cuộc, trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng: Hắn không biết làm thế nào để cân nhắc giữa Án Hà Thanh và Bắc quốc.
Hắn cho rằng chính mình luôn có thể coi nhẹ mâu thuẫn giữa hai kẻ, đang đem Bắc quốc trở nên lớn mạnh đồng thời cũng bảo vệ tốt Án Hà Thanh.
Nhưng thế gian này, làm gì có cách nào song toàn.
Hương tan ngọc nát của Hồng Tụ khiến cho Tiêu Dư An triệt triệt để để tỉnh táo, khiến hắn hiểu rằng chính mình từ trước đến giờ đều không phải người ngoài cuộc, từ trước đến giờ đều không phải, nếu như là trước đây, Tiêu Dư An sẽ ở giữa hai cái băn khoăn do dự.
Nhưng bây giờ hắn sẽ không.
Hắn không thể phụ lòng cái chết của Hồng Tụ.
Tuyệt đối không thể.
Tiêu Dư An hít một hơi sâu, đẩy cửa mà vào.
Án Hà Thanh ngồi ở trên giường, đang khom lưng dự tính nhặt lên chén sứ hắn đụng rớt lúc tỉnh, Tiêu Dư An đi vào, nhặt lên chén sứ, bỏ ở bên cạnh giường, nhìn Án Hà Thanh hỏi: “Ngươi còn tốt không? Cảm giác thế nào?”
Án Hà Thanh gật gật đầu, nhịn lấy đau trên người, hơi hơi thở nhẹ một hơi.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, tối mai ta lại đến tìm ngươi, có chuyện muốn nói.” Cái tay giấu ở sau lưng Tiêu Dư An âm thầm nắm chặt lại.
Án Hà Thanh nhìn Tiêu Dư An quay người, một luồng bất an từ đáy lòng của hắn từ từ tuôn lên, cái cảm giác này hắn lúc trước đã lờ lờ mờ mờ có qua, vào giờ đây càng thêm mạnh mẽ. “Tiêu Dư An.” Án Hà Thanh đột nhiên mở miệng gọi người lại.
Tiêu Dư An từ từ quay đầu qua, con ngươi đen nhánh dịu dàng cùng Án Hà Thanh đối diện.
Án Hà Thanh đột nhiên phản ứng qua lại cái luồng bất an đó từ đâu mà đến.
Từ lúc biến cố của Vũ Ninh vương gia, Hồng Tụ mất mạng sau đó, Tiêu Dư An đã không còn đối với hắn cười qua.
“Án Hà Thanh.” Tiêu Dư An từ từ mở miệng, dường như đang quyết định cái gì đó, cuối cùng, hắn vẫn là tiếp tục nói rằng, lời đó một chữ một ngừng, giống như ánh bạc trên lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn đến cực điểm, “Ngươi nên gọi ta là hoàng thượng.”
Án Hà Thanh khựng lại hơi thở, lưng đột nhiên thẳng tắp, hắn ngỡ ngàng mà mở miệng, dường như muốn đáp lại gì đó, nhưng cái gì cũng nói không ra.
Tiêu Dư An không lưu lại thêm nữa, đẩy cửa mà ra, bỏ lại Án Hà Thanh một mình lẻ loi ở trong nội thất.
Rất lâu, Án Hà Thanh cúi đầu xuống, tay mạnh mẽ nắm lấy ngực, nơi đó bị thương, vừa chạm đau đớn đã bắt đầu kích thích thần kinh, Án Hà Thanh lại giống như không biết không cảm, chỉ là sống chết mà ấn lấy ngực, bởi vì so với ngoại thương, có nơi càng khiến hắn đau khổ đến không thể chịu đựng nổi.
Chính giữa phòng tối, hai tay Án Hà Thanh bị xích sắt ràng buộc, treo lên cao cao, đầu tóc của hắn bù xù, nửa thân trên trần truồng, toàn thân trên dưới đều là những vết roi nhìn thấy mà phát hoảng, Phùng quản sự một bên nhìn Án Hà Thanh, một bên ngắm nghía roi sắt trong tay, roi sắt đó có mang theo gai nhọn, mỗi lần quất một cái đều có thể đem da người cắt đến máu bắn tung tóe.
“Đau không?” Phùng quản sự cười cười, đưa tay ấn lên vết thương của Án Hà Thanh, tàn nhẫn mà xé ra.
“Ưm… …” Án Hà Thanh không thể kiềm nén mà bắt đầu toàn thân run rẩy, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ kiềm nén đau đớn.
“Nói đi, khi nào cùng Vũ Ninh vương gia bắt đầu âm mưu tạo phản? Bằng chứng lại đang nằm ở đâu? Ai ya, ngươi thà nghe ta một câu, mau mau nói đi, nói rồi thì không cần phải chịu thêm đau khổ như này nữa, đau dài không bằng đau ngắn a.” Phùng quản sự tốt lời tốt ý, dẫn dắt từng bước.
Nào ngờ Án Hà Thanh chẳng hề cảm kích, trái lại cười lạnh một tiếng, âm điệu tràn ngập châm biếm.
Phùng quản sự đành chịu mà lắc lắc đầu, lại một roi hung hăng mà quất lên người Án Hà Thanh, gai nhọn câu ra máu thịt, cắt ra vết thương cực sâu, Án Hà Thanh mạnh mẽ nuốt xuống tiếng gào thét và rên rỉ, đau đến nổi gần như thở không ra hơi.
“Hiện giờ tình hình như vậy, ngươi có mọc cánh cũng khó bay, tại sao không mau mau nói ra chịu ít chút đau khổ nhỉ? Không lẽ ngươi vẫn đang đợi hoàng thượng đến cứu ngươi?” Phùng quản sự vẫy vẫy roi trong tay, đem vết máu vẫy ra một góc, “Tỉnh lại đi, ngươi cùng bọn họ âm mưu tạo phản, còn xém chút nữa lấy đi sinh mệnh của hoàng thượng a.”
Án Hà Thanh khựng lại hơi thở, sau đó thở gấp đem theo đau khổ.
“Chịu không nổi thì ngươi nói ra đi, đem sự tình Vũ Ninh vương gia câu kết cùng nhau nói ra không phải sẽ tốt sao, dù sao chung quy cũng chết, còn không bằng chết một cách thoải mái một chút.” Phùng quản sự tưởng rằng Án Hà Thanh cuối cùng cũng chịu đựng không được, thế là lại lời tốt ý tốt mà khuyên nhủ, nào ngờ Án Hà Thanh vẫn cứ không mở miệng.
Phùng quản sự nói hai tiếng được, rồi sau đó đem roi sắt tùy tay vứt qua một bên, từ trên tường treo đủ loại dụng cụ tra tấn lấy xuống một cái xẻng sắt, bỏ vào trong nơi lửa cháy đỏ rực ở giữa phòng tối.
Bởi vì đau đớn, hô hấp của Án Hà Thanh rất nặng, tiếng thở gấp và tiếng xẻng sắt bị nung cháy xẹt xẹt hợp lại cùng nhau, nghe lên cực kỳ kinh khủng.
“Ta có lòng tốt nói với ngươi.” Phùng quản sự lật qua xẻng sắt trong than lửa, thờ ơ mà nói, “Những thủ đoạn này của ta, toàn bộ đều trong vào được mắt Triệu công công, ngươi có biết hắn có loại thuốc bột, nếu như là thoa lên trên vết thương, sẽ khiến người khác cảm giác vừa ngứa vừa đau, giống như hàng chục ngàn còn kiến gặm, rỉa không? Ai yo yo, ta thấy qua một lần, người đó chết thật là rất thảm, toàn thân bị gãi đến lở loét a, cho nên ta khuyên ngươi a, mở miệng sớm chút, đừng chịu khổ nữa.”
Án Hà Thanh vẫn khư khư không nói không rằng, Phùng quản sự cầm lên xẻng sắt bị nung đến đỏ ửng, đi đến trước mặt Án Hà Thanh, đưa đến mặt hắn mà làm màu thổi thổi xẻng sắt, thổi lên một luồng hơi nóng: “Nói không? Ai ya, nói đi, tại sao lại cứng đầu như vậy chứ?”
“Được rồi, ta nên khuyên cũng đã khuyên rồi, là ngươi tự mình bướng, vậy thì đừng có trách ta a.” Phùng quản sự lắc lắc đầu, ra vẻ muốn đem xẻng sắt ủi lên ngực Án Hà Thanh.
“Dừng tay!!” Một tiếng thét giận cùng với tiếng đạp cửa phòng tối bất ngờ vang lên, Phùng quản sự tay run một cái, xẻng sắt rơi xuống đất.
Tiêu Dư An một mắt đã nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Án Hà Thanh trong phòng tối, ngay lập tức hô hấp không được.
“Hoàng thượng?!” Phùng quản sự bị dọa tới quỳ ở dưới đất, hai chân run run, mặt như tro tàn.
Tiêu Dư An quá lười để quản hắn, vài bước gấp rút đi lên trước, cởi ra xích sắt trên tay chân Án Hà Thanh, Án Hà Thanh căn bản đứng không nổi, trực tiếp ngã vào lòng Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An không dám chậm trễ, đỡ lấy người gấp rút hướng Thái y điện mà đi.
Án Hà Thanh hôn mê suốt một ngày, vẫn chưa thấy tỉnh.
Tiêu Dư An đi qua đi lại trong Thái y điện, lão thái y sợ hãi mà an ủi hắn: “Hoàng thượng đừng lo lắng, hắn không có sự lo âu về tính mạng.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, thấy lão thái y đang bên đó giã thuốc, vài bước đi qua đó, đưa tay: “Để ta giã cho.”
Lão thái y bị dọa đến mất sắc: “Hoàng thượng! Lão thần làm sao có thể để hoàng thượng làm những việc này!”
Tiêu Dư An cầm qua chùy giã: “Ta giải phóng áp lực.”
Vừa nói vừa không quan tâm sự ngăn cản của lão thái y, hung tợn mà giã hai cái, giã đến bệnh tim của lão thái y cũng sắp phát tác rồi.
Tiêu Dư An tâm trạng không tốt.
Cực kỳ không tốt, hắn dần dần phát hiện một chuyện, bất luận lúc trước hắn có thay đổi tình tiết nguyên tác như thế nào, nhưng mà hướng lớn chỉnh thể giống như đều bị một năng lực vô hình kéo ngược lại.
Nhưng mà sau khi Hồng Tụ vì mình mà mất mạng, Tiêu Dư An không muốn khoanh tay chờ chết, hắn muốn phải thay đổi gì đó.
Bởi vì mạng của hắn, đã không còn đơn thuần là mạng của hắn, cũng là mạng của quân vương thiếu niên Bắc quốc mà Hồng Tụ cứu xuống.
Đột nhiên, nội thất truyền đến chén sứ rơi xuống đất và tiếng ho khan của Án Hà Thanh, Tiêu Dư An và lão thái y đều sững sờ, Tiêu Dư An đột nhiên đứng dậy, lại ngừng lại thân thể.
Lão thái y vội vàng đi vào trong nội thất, rồi vội vã đi ra, thưa bẩm Tiêu Dư An: “Hoàng thượng, hắn tỉnh rồi.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, vài bước đi đến trước cửa nội thất, nhưng lại không có lập tức đi vào.
Tiêu Dư An luôn luôn dự tính đem mình coi như người ngoài cuộc, trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng: Hắn không biết làm thế nào để cân nhắc giữa Án Hà Thanh và Bắc quốc.
Hắn cho rằng chính mình luôn có thể coi nhẹ mâu thuẫn giữa hai kẻ, đang đem Bắc quốc trở nên lớn mạnh đồng thời cũng bảo vệ tốt Án Hà Thanh.
Nhưng thế gian này, làm gì có cách nào song toàn.
Hương tan ngọc nát của Hồng Tụ khiến cho Tiêu Dư An triệt triệt để để tỉnh táo, khiến hắn hiểu rằng chính mình từ trước đến giờ đều không phải người ngoài cuộc, từ trước đến giờ đều không phải, nếu như là trước đây, Tiêu Dư An sẽ ở giữa hai cái băn khoăn do dự.
Nhưng bây giờ hắn sẽ không.
Hắn không thể phụ lòng cái chết của Hồng Tụ.
Tuyệt đối không thể.
Tiêu Dư An hít một hơi sâu, đẩy cửa mà vào.
Án Hà Thanh ngồi ở trên giường, đang khom lưng dự tính nhặt lên chén sứ hắn đụng rớt lúc tỉnh, Tiêu Dư An đi vào, nhặt lên chén sứ, bỏ ở bên cạnh giường, nhìn Án Hà Thanh hỏi: “Ngươi còn tốt không? Cảm giác thế nào?”
Án Hà Thanh gật gật đầu, nhịn lấy đau trên người, hơi hơi thở nhẹ một hơi.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, tối mai ta lại đến tìm ngươi, có chuyện muốn nói.” Cái tay giấu ở sau lưng Tiêu Dư An âm thầm nắm chặt lại.
Án Hà Thanh nhìn Tiêu Dư An quay người, một luồng bất an từ đáy lòng của hắn từ từ tuôn lên, cái cảm giác này hắn lúc trước đã lờ lờ mờ mờ có qua, vào giờ đây càng thêm mạnh mẽ. “Tiêu Dư An.” Án Hà Thanh đột nhiên mở miệng gọi người lại.
Tiêu Dư An từ từ quay đầu qua, con ngươi đen nhánh dịu dàng cùng Án Hà Thanh đối diện.
Án Hà Thanh đột nhiên phản ứng qua lại cái luồng bất an đó từ đâu mà đến.
Từ lúc biến cố của Vũ Ninh vương gia, Hồng Tụ mất mạng sau đó, Tiêu Dư An đã không còn đối với hắn cười qua.
“Án Hà Thanh.” Tiêu Dư An từ từ mở miệng, dường như đang quyết định cái gì đó, cuối cùng, hắn vẫn là tiếp tục nói rằng, lời đó một chữ một ngừng, giống như ánh bạc trên lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn đến cực điểm, “Ngươi nên gọi ta là hoàng thượng.”
Án Hà Thanh khựng lại hơi thở, lưng đột nhiên thẳng tắp, hắn ngỡ ngàng mà mở miệng, dường như muốn đáp lại gì đó, nhưng cái gì cũng nói không ra.
Tiêu Dư An không lưu lại thêm nữa, đẩy cửa mà ra, bỏ lại Án Hà Thanh một mình lẻ loi ở trong nội thất.
Rất lâu, Án Hà Thanh cúi đầu xuống, tay mạnh mẽ nắm lấy ngực, nơi đó bị thương, vừa chạm đau đớn đã bắt đầu kích thích thần kinh, Án Hà Thanh lại giống như không biết không cảm, chỉ là sống chết mà ấn lấy ngực, bởi vì so với ngoại thương, có nơi càng khiến hắn đau khổ đến không thể chịu đựng nổi.
/97
|