Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ

Chương 12

/97


Ngay sau giờ ra chơi là tiết toán học.

Đường Đường cảm thấy mình thật may mắn, nguyên chủ ở hiện tại và chính mình lúc trước giống nhau, đều học ban xã hội. Nếu mà học ban tự nhiên, cô cảm thấy bản thân thật khó mà chống đỡ được.

Trong ban xã hội, môn tiếng Anh không cần lo lắng, lịch sử chính trị cũng không cần quá sốt ruột, như vậy đau đầu nhất cũng chỉ có hai môn địa lý và toán học, đặc biệt là toán học.

Đường Đường còn nhớ rõ thành tích môn toán của mình lúc học cao trung, bài thi tối đa có 150 điểm thì cô thi được 120. Cao trung năm ấy, Đường Đường rất bận rộn, nửa năm đầu cô theo đoàn đi đóng phim, nửa năm còn lại cô điên cuồng học tập, sau đó thi đại học đạt được thành tích rất tốt, càng đừng nói đến thành tích thi khảo sát năng lực*. Lúc ấy trên mạng thiếu chút nữa là khen cô muốn bay lên trời luôn rồi.

*Thông thường, khi vào trường liên quan đến nghệ thuật thì ngoại trừ phải thi để lấy điểm thì còn phải thi phần năng khiếu để được xét tuyển.

Khi đó cô có thể thi được 120 điểm, còn hiện tại nếu thi nhất định không được một nửa. Cũng đã qua mười năm, bây giờ Đường Đường đến hình bầu dục và công thức hy-péc-bôn còn không nhớ nổi.

Chương trình học ở lớp 12 sớm đã học xong rồi, giờ học mỗi ngày chính là làm bài tập và giải đề. Giáo viên toán vừa bước vào liền lôi ra một xấp bài thi.

Đường Đường cầm bài thi trắng tinh, nhìn chằm chằm vào ô trống chọn đáp án đến nửa phút, cuối cùng chấp nhận phải tìm ra một đáp án chính xác.

Hoàn toàn quên hết, tất cả các công thức, ký hiệu cô đều không nhớ.

Thầy giáo dạy toán cũng đã lớn tuổi, ông có đôi mắt vô cùng hiền hậu mang theo nhiệt huyết to lớn đứng trên bục giảng giải đề. Nói được một lát, cuối cùng ông cũng phát hiện ra một học sinh từ đầu đến cuối không hề nghe giảng. Ông nhất thời tức giận, từ trước tới giờ không có một học sinh nào dám công khai không nghe giảng như vậy.

Bước xuống bục giảng, giáo sư nổi giận đùng đùng chỉ vào Đường Đường: "Bạn học ngồi bàn cuối, đứng lên cho tôi "

Nghe câu này, cả lớp nháy mắt như được bơm tiết gà, hưng phấn quay đầu lại.

Tính tình thầy Cao bọn họ đều rõ ràng, không quản xem nhà ngươi có tiền hay không, dám ở trước mặt ông công khai không nghe giảng bài thì sẽ bị mắng một trận đến không còn mặt mũi. Hơn nữa ông cũng không biết Đường Đường chính là minh tinh a.

Đường Đường bị thầy giáo mắng, thật kích thích nha. Một vài nữ sinh thậm chí còn lén lút lấy điện thoại ra, chuẩn bị ghi hình.

Đường Đường là bị tiếng hét trên bục giảng làm cho hoảng sợ, chờ thầy giáo nói xong, cô mới phát hiện ra là đang nói cô, vì thế nghe lời mà đứng lên.

Thầy Cao nhìn Đường Đường đứng lên liền muốn mắng cho một trận, kết quả liếc mắt nhìn Đường Đường một cái, có chút không mắng được.

Không quen biết! Từ đâu tới đây?

Thầy Cao lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới, tiểu Lưu hình như có nói qua với ông, nói trong lớp có học sinh mới tới thì phải?

Nhưng là học sinh mới thì cũng không thể thiếu phép tắc như vậy. Lúc này thầy Cao không còn tức giận nữa nhưng vẫn xụ mặt nhìn Đường Đường, "Học sinh mới sao, học sinh mới thì cũng phải nghe giảng. Tôi ở trên bục giảng bài, em ở đó cúi đầu làm gì vậy?"

Đến đây, ý cười bên môi Đường Hân đã không cách nào che dấu được.

Đường Đường căn bản không nên tới trường trung học phụ thuộc, thành tích kém như vậy còn dám tới đây. Cô ta muốn tự rước lấy nhục sao, thật không biết cô ta nghĩ như thế nào. Hơn nữa Đường Đường lại không thích đọc sách, nhất định là không nghe giảng mà đang trộm chơi điện thoại, kết quả vừa vặn bị thầy Cao bắt được.

Tuy rằng không muốn học chung lớp với Đường Đường, nhưng có thể tận mắt thấy Đường Đường bị xấu mặt trước mặt mọi người, Đường Hân vẫn cảm thấy rất vui.

Thầy Cao tính tình kém như vậy, đến Khinh Dương cũng không dám chống đối, Đường Đường còn không biết xui xẻo mà đụng phải.

Đường Đường không nghĩ tới vị thầy giáo già này lại nghiêm khắc như vậy, mười năm trước không ai dám mắng cô, hiện tại lần nữa đứng trước mặt thầy giáo, Đường Đường ngược lại cảm thấy có chút sợ hãi.

"Thưa thầy", Đường Đường thành thật khai báo, "Bộ đề này em vừa mới cầm được nên vẫn chưa làm, vì vậy không theo kịp. Hơn nữa đã lâu rồi em không đi học, nhiều kiến thức căn bản cũng đã quên, cho nên em muốn ôn tập lại một chút để sớm theo đuổi được tiến độ."

Nói xong cô cầm lấy quyển sách mình đang xem dở, chứng minh bản thân là đang học tập.

Thầy Cao nghe mơ hồ không tìm được đúng trọng điểm, có chút không thể hiểu được, "Nói cái gì mà lâu rồi không đi học?"

Ngồi đằng trước là một nữ sinh âm dương quái khí mở miệng, "Bởi vì người ta là minh tinh ~"

"A, trách không được", thầy Cao không phản ứng với lời của nữ sinh kia, nhìn bộ dáng đoan chính của Đường Đường gật gật đầu, "Khó trách lớn lên lại xinh đẹp như vậy."

Nữ sinh:....

Trong lớp vang lên vài tiếng cười, còn mặt nữ sinh cố ý gây sự lập tức đen lại.

Thầy Cao rất hài lòng với câu trả lời của Đường Đường, "Nếu đã như vậy, trước tiên xem sách giáo khoa đi, trong toán học cơ sở rất quan trọng. Nếu có chỗ nào không hiểu có thể hỏi thầy và các bạn."

Đường Đường gật gật đầu ngồi xuống. Cô nghĩ thầm bản thân phải nỗ lực hơn mới được, phải nhanh chóng đem sách giáo khoa đọc qua một lần.

Đường Hân trơ mắt nhìn thầy Cao cứ như vậy tha cho Đường Đường, không thể tin nổi mà oán giận với bạn cùng bàn Phong Khinh Dương, "Cô ta sao có thể đang xem sách chứ? Hơn nữa sao hôm nay thầy cao lại tốt tính như vậy?"

Phong Khinh Dương đang muốn nói gì đó liền nghe được lời trào phúng không hiểu nổi của Đường Hân, "Lớn lên xinh đẹp là được rồi."

..... Không phải, cái này với lớn lên xinh đẹp có quan hệ gì?

Đứng ở góc độ của người xem Phong khinh Dương không cảm thấy lời nói của Đường Đường có gì sai, hơn nữa Đường Đường thật sự là đang đọc sách. Đường Hân tức giận như vậy làm gì?

Phong Khinh Dương theo bản năng quay lại nhìn Đường Đường, chỉ thấy cô cúi đầu đọc sách, cây bút trong tay cũng đang viết viết vẽ vẽ trên giấy.

Là đang đọc sách thật, hơn nữa còn rất nghiêm túc.

Lại qua thêm một tiết, cuối cùng Đường Đường cũng xem xong nội dung phần dãy số.

Cô bây giờ cùng với những học sinh mới học không giống nhau, tuy rằng đã quên nhiều, nhưng một lần nữa ôn tập lại thì nhẹ nhàng hơn so với lúc trước không ít. Đường Đường lập ra kế hoạch tối nay trở về phải xem tiếp một chương, như vậy thì hai tuần tới đại khái có thể đem sách đọc qua hết một lần.

Lại đến thời gian nghỉ giữa tiết, trong lớp vẫn như cũ an tĩnh mà quỷ dị. Không biết vì sao, ngay cả nói chuyện mọi người cũng đè thấp âm thanh. Đường Đường cất sách toán, trái phải nhìn các bạn học rồi lấy ra một xấp đề tiếng Anh, sau đó lấy điện thoại ra.

Điện thoại mở ra liền thấy thông báo tin nhắn của Minh Thiếu Diễm gửi cho cô, nhắn nhắc nhở cô đi học cho tốt. Đường Đường cười cười đem dãy số xa lạ này lưu vào, ghi chú Minh Thiếu.

Tuổi trước kia của cô so với Minh Thiếu Diễm chỉ nhỏ hơn một chút, hiện tại bất đắc dĩ phải kêu một tiếng chú nhỏ là đủ rồi, trong điện thoại vẫn nên ghi là Minh Thiếu thôi.

Nội tâm cảm thấy thật xấu hổ.

Đường Đường đang chơi điện thoại, phát hiện có ánh sáng hướng về phía cô. Đột nhiên Đường Đường ngẩng đầu lên, đối diện cô là một nữ sinh đang lén cầm điện thoại chụp hình.

Trên Tieba bây giờ đang cực kỳ náo nhiệt, tất cả mọi người đều thảo luận về Đường Đường. Nữ sinh vừa rồi vốn dĩ muốn chụp ảnh đăng lên Tieba nhưng không nghĩ tới điện thoại đang để chế độ bật đèn flash, vừa vặn bị Đường Đường bắt gặp.

Nữ sinh thật xấu hổ mím môi, trong lòng hoảng hốt, không ngờ Đường Đường chỉ cười với cô một cái, sau đó lại như không có gì cúi đầu xuống.

Nữ sinh mặt cứng đờ quay đầu đi, một lát sau đem toàn bộ ảnh vừa chụp để đăng lên Tieba toàn bộ xóa sạch. Thật ra Đường Đường nghĩ đó cũng không phải là việc gì lớn nên cô không tính toán với nữ sinh kia.

Trong lòng nữ sinh thầm nghĩ, cô không phải là người theo đuổi thần tượng, không thích Bách Thần cũng không thích Nhan Nghiên. Trong lớp, quan hệ với Phong Khinh Dương cũng thật bình thường, cho nên cô muốn trào phúng Đường Đường như vậy để làm gì chứ.

Đường Đường không làm điều gì sai, cũng không có lỗi với cô.

Một lần nữa ấn mở Tieba, trên đó vẫn đang náo nhiệt cực kỳ. [ Đường Đường có tới không? ] [ Có ảnh chụp không? Người thật lớn lên trông như thế nào hả? ] [ Ha ha ha, chân dài hay không, thật ra tôi không xem nhân phẩm chỉ xem chân, nếu dài thì tôi có thể ủy khuất hai con mắt mà nhìn nhiều chút. ]

Nữ sinh thấy lời nói như vậy, không hiểu sao có chút ghê tởm. Một đám con trai lớn rồi không lo học hành lại ở đây nói lời đều giả như vậy, dám bình phẩm xem thân thể người khác chỗ này không đẹp chỗ kia không tốt, sao không nhìn lại mình có bao nhiêu điểm tốt?

Đường Đường không biết trên Tieba sôi động như vậy, bởi vì Minh Thiếu Diễm lại gửi cho cô một tin nhắn!

[ Tan học ]

Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng bị Minh Thiếu Diễm nói thành một câu trần thuật. Đường Đường nhớ Minh Thiếu Diễm đã nhắc cô đi học không được nghịch điện thoại.

[ Chú nhỏ, có phải chú xem thời khóa biểu của cháu không? ]

Minh thiếu Diễm hồi âm có phần trào phúng. [ Muốn thời khóa biểu sao?]

Đường Đường:........

Đường Đường quyết định lảng sang chuyện khác để tránh bất hòa với Minh Thiếu Diễm.

[ Vừa mới học xong tiết toán, cháu có chút nghe không hiểu!]

Ngay sau đó Minh Thiếu Diễm hồi âm, [ Chỉ là có chút nghe không hiểu? ]

Đường Đường lại một lần nữa bị nghẹn, Minh Thiếu Diếm có thể sống đến tận bây giờ, không bị người ta đánh chết đúng là số tốt.

Lòng tự trọng bị tổn thương, Đường Đường không muốn hồi âm lại. Qua gần một phút đồng hồ, Minh Thiếu Diễm lại nhắn tin qua.

[ Giữa trưa Jason sẽ đưa cơm tới trường học. ]

Đường Đường nhìn tin nhắn ba giây, quyết định sẽ quên chuyện vừa rồi,

[ Cảm ơn chú nhỏ. ]

[ Học đi, chăm chỉ nghe giảng. ]

......... Được.

Đến tiết tiếp theo, Đường Đường tương đối nhẹ nhàng, vì đó là tiết tiếng Anh.

Cũng giống với tiết toán, trước một ngày sẽ phát một tờ đề thi, ngày hôm sau thì giải bài, có điều phần trước nhất chính là phần luyện nghe.

Đường Đường từ trong tập đề thi tìm ra bài học hôm nay, vừa lấy đề ra thì đài đã phát băng nghe. Đường Đường còn chưa kịp đọc đề, nhưng mà cũng không có gì khó.

Đối với một người nói tiếng anh mười mấy năm như cô, âm thanh nghe được và bài thi trước mắt này so với tiếng Trung cũng không có gì khác nhau. Đoạn băng nghe sẽ được nghe đi nghe lại hai lần, Đường Đường vừa nghe vừa làm đề. Chờ đến khi băng được phát xong, cô cũng vừa lúc làm xong bài, hiện giờ đã hoàn thành phần bài đọc đầu tiên.

Trong lớp vang lên vài tiếng nói chuyện, đa số đều nói câu cuối trong bài nghe khó. Sau đó giáo viên nói ra đáp án chính xác, lập tức có tiếng hoan hô, cũng có tiếng than thở.

Đường Đường nữa nhìn lại đáp án mình vừa chọn, hoàn toàn đúng.

Giáo viên tiếng anh nghe học trò kêu rên cười nói, "Hôm nay bài nghe tương đối khó, những ai làm sai một câu giơ tay."

Một, hai người.

"Sai hai câu giơ tay."

Thưa thớt vài người, đến khi giáo viên nói đến năm câu, người giơ tay ngày càng nhiều, Đường Đường trước sau vẫn không giơ tay.

Mỗi một bạn học khi giơ tay đều liếc mắt qua nhìn Đường Đường, thấy cô vẫn luôn không giơ tay, một đám nở nụ cười. Một người trong đó nhỏ giọng nói "Thi tiếng Anh chỉ được hai mươi điểm, cậu nghĩ xem cô ta làm được bao nhiêu câu?"

Sau phần thi nghe sẽ chính thức giảng đề, đến đây giáo viên đưa ra chủ ý. Cô sẽ không giảng mà là để cho học sinh tự mình giảng, mỗi người một câu nói ra đáp án của mình, tiếp theo sẽ giải thích vì sao chọn đáp án đó.

Đường Đường vừa lúc ở tổ một, nhìn nhìn một chút thấy mình phải làm câu bảy.

Mọi người làm rất nhanh, chẳng mấy chốc là đến chỗ của Đường Đường. Giáo viên tiếng Anh nhìn Đường Đường đứng dậy, lúc này mới nhớ cô là người mới, cũng thuận theo mà nhớ tới thành tích môn tiếng Anh của Đường Đường lúc trước, đúng là thảm không nỡ nhìn.

Đang muốn mở miệng bảo Đường Đường ngồi xuống, xem xem rốt cuộc cô có theo kịp bài không, kết quả còn chưa có nói ra miệng, Đường Đường đã đọc ra đáp án chính xác.

"Câu này chọn đáp án C."

Cả lớp nhanh chóng cúi đầu. ĐM, mình cũng chọn C, cả lớp cùng hoài nghi, chả lẽ mình chọn sai?

Đáp án đúng, là hỏi bạn học phía trước ư?

Bạn học phía trước là vẻ mặt mơ hồ, cả quá trình bọn họ không nói với Đường Đường câu nào. Đường Đường nhớ tới các bạn vừa rồi nói đáp án còn phải giải thích. Vì thế Đường Đường cũng nói lý do vì sao lại chọn đáp án này.

Cô nói với cách phát âm tiếng Anh chuẩn. Không biết vì sao khi cô đọc từ đơn lại đem đến một cảm giác dễ nghe nói không nên lời. Nghe giải thích xong, giáo viên vừa lòng gật gật đầu, "Trả lời rất tốt, các bạn khác nghe có hiểu không?"

.......Bọn họ đọc đề đều hiểu, nhưng giờ thì lại có chút không hiểu.

Tiếng Anh hai mươi điểm trong truyền thuyết, sao có thể làm đúng được, hơn nữa đề này cũng đâu có dễ.

Hôm nay là lễ nên bọn mình quyết định sẽ tặng chương cho mọi người. Hôm nay và ngày mai đều có một chương nhé!!!

Mong mọi người ủng hộ~

/97

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status