Tiểu tướng sĩ Bào Nhân Tâm đem theo một thân bị thương cùng với hai bộ thuốc rời đi, sau lưng là một mảnh hào quang vàng rực chiếu xuống, Trương Bạch Thuật vỗ vỗ bả vai Tiêu Dư An: “Chờ sau khi Đông Ngô quốc đánh thắng Nam Yến quốc rồi, bọn họ không chừng sẽ kéo cả tiểu đội đến cám ơn ngươi đó nhờ?”
Tiêu Dư An lắc đầu, hắn muốn cười, khóe miệng lại dâng lên đắng chát, đành phải thu lại nụ cười, quay người trầm mặc đi trở về y quán.
Trương Trường Tùng khom người trước tủ thuốc bốc thuốc, thấy Tiêu Dư An đi vào, liếc hắn một cái hỏi: “Chừng nào thì ngươi đi Tây Thục quốc?”
Tiêu Dư An đáp: “Ngày mai đi.”
Trương Trường Tùng gật gật đầu, ném cho hắn một túi thuốc nhỏ: “Nghe nói Tây Thục quốc nước độc nhiều côn trùng muỗi kiến, ngươi đeo cái này sẽ phòng được muỗi chích. Mấy năm gần đây chiến hỏa liên miên, mặc dù Tây Thục quốc vẫn bình an vô sự nhưng đường xá xa xôi, vẫn phải cẩn thận một chút mới được.”
Tiêu Dư An cong mắt nhận lấy túi thuốc cất kỹ: “Ài, biết rồi, cám ơn sư phụ.”
Trương Trường Tùng ho nhẹ một tiếng: “Nếu như được thì, mai mối chút cho Bạch Thuật đi.”
Nói xong, mặt già của Trương Trường Tùng đỏ lên nhưng vẫn làm ra vẻ, rời khỏi chính sảnh đi vào hậu đường, Tiêu Dư An sửng sốt một hồi, một tay vòng ở bên miệng vừa cười vừa la: “Sư phụ, ta biết rồi! Ta sẽ giới…”
Từ phía hậu đường truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Tiểu tử thúi, đừng có hô lớn tiếng như vậy!!!”
Trương Bạch Thuật từ ngoài cửa nhô đầu vào: “Gì đó gì đó gì đó?”
Hậu đường tiếp tục truyền đến tiếng gầm thét: “Không có gì!! Đi phơi thuốc của ngươi đi!!”
—
Mùng bảy tháng bảy, Tây Thục quốc, mười dặm hồng trang phủ kín thành, tiếng chiêng trống rộn vang, cả đường đều là thanh âm thổi kèn, âm thanh cao vút vang vọng đến từng ngóc ngách trong thành, trên đường rộn ràng nhốn nháo, chật như nêm cối vây ba tầng trong ba tầng ngoài, vô cùng náo nhiệt.
“Ôi trời ơi, tiểu thư nhà ai xuất giá mà lại phô trương thế này?” – Có người kinh ngạc.
“Xùy!” – Người bên ngoài không ai không cười nhạo hắn: “Ngươi không phải người Tây Thục quốc ta đúng không? Trên Cửu Châu đại địa này, còn có gia đình cô nương nào có thể phô trương như vậy?”
“Vậy đây là?”
“Đây là công chúa Tây Thục quốc ta, Bình Dương công chúa xuất giá!”
“Thì ra là như vậy!”
Tiếng nói của người qua đường vừa dứt, một đội ngũ đón dâu dài không thấy đuôi vô cùng náo nhiệt đi đến. Khiến cho người ta càng thêm ngạc nhiên chính là, trong đội ngũ kia lại không nhìn thấy phò mã gia thân mặc hỉ phục cưỡi tuấn mã!
Hai cỗ kiệu lớn tám người khiêng điêu khắc loan phượng một trước một sau, cùng với tiếng hỷ nhạc tấu rộn vang chậm rãi hướng về phủ tướng quân mà tới.
Phủ tướng quân đã sớm treo đầy đèn lồng đỏ chót, phủ kín sa đỏ, bốn phía giăng đèn kết hoa, cỗ kiệu ở trước phủ tướng quân ổn định đặt xuống. Nha hoàn đứng cạnh kiệu vén màn che lên, mỗi người đỡ lấy một tân nương che phượng khăn đỏ thắm, chính là Vĩnh Ninh cùng Tiêu Bình Dương.
Trong âm thanh chúc mừng của tân khách, hai người được dìu vào phòng.
Tiêu Dư An nhìn hai người thân mang mũ phượng khăn voan chậm rãi đi về phía mình, huynh trưởng như cha, Tiêu Dư An cũng coi như chính là cao đường của Vĩnh Ninh công chúa.
Mặc dù bây giờ không thể nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp khăn kia, nhưng Tiêu Dư An vẫn có thể tưởng tượng được dung nhan hai người tuyệt sắc đến nhường nào.
Sau khi Tiêu Dư An đến Tây Thục quốc, hai vị cô nương đã không kịp đợi lôi kéo hắn nói chuyện phiếm, nói những chuyện xảy ra trong hơn một năm không gặp, nói đến sự nhung nhớ của mình, cùng với những chuyện bản thân đã trải qua. Hai vị cô nương đem toàn bộ những chuyện tốt kể cho hắn biết, còn chuyện xấu thì lại qua loa vài câu cho xong.
Nhưng Tiêu Dư An vẫn có thể đoán được, để đi đến được bước này, các nàng đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ.
Vĩnh Ninh công chúa không rõ lai lịch, phải bỏ ra bao nhiêu tâm sức, chỉ vì đạt được tán thành.
Những nhân nhượng vì lợi ích toàn cục kia, nhưng nhún nhường trước người khác kia, đều là những kinh lịch mà vị công chúa từ nhỏ đã được xem như viên minh châu mà nâng trong lòng bàn tay này phải trải qua.
Mà Tiêu Bình Dương, vì có thể cùng Vĩnh Ninh công chúa ẩn cư sơn lâm, du sơn ngoạn thủy, chẳng những từ bỏ việc tranh đoạt hoàng vị với các hoàng huynh, thậm chí còn dự định sẽ từ bỏ vị trí tướng quân.
Cả đường chông gai khiến hai vị cô nương này đều chịu tổn thương, cũng may đến giờ phút này, trời đã không còn phụ ý muốn của giai nhân.
Những người tham gia tiệc cưới đều là hoàng thất Tiêu tộc, bởi vì trong nguyên tác Tây Thục quốc mang theo yếu tố nữ tôn, cho nên đại bộ phận hoàng thất Tiêu tộc đều là nữ tử, coi trọng lịch sự tao nhã, không hề có loại chuyện tục khí như uống rượu hô hào huyên náo.
Tiêu Dư An biết chính mình là người ngoài, lặng yên uống rượu xem ca múa, không cẩn thận nghe được đối thoại cùng với xưng hô của những nữ tử bên cạnh, nhịn không được lẩm bẩm trong lòng.
A, vị này tương lai sẽ là lão bà của Yến Hà Thanh.
Vị này cũng là lão bà Yến Hà Thanh.
Lại thêm một lão bà.
Đây vẫn là lão bà Yến Hà Thanh.
Thành ra, trong nguyên tác, chỉ một cái hoàng thất Tiêu tộc, Yến Hà Thanh đã công lược được nhiều em gái đến vậy sao?!
Tây Thục quốc ngoại trừ mỹ nhân ra, còn nổi danh vì rượu, thế cũng đủ biết rượu trong tiệc xuất giá của công chúa say lòng người đến cỡ nào, chỉ cần một vò nữ nhi hồng vào bụng thôi, Tiêu Dư An đã đầu nặng chân nhẹ, cả người bay bay.
Hắn loạng chà loạng choạng đứng dậy, muốn đi tiểu, sau khi hỏi thăm gã sai vặt, một mình mắt say lờ đờ mông lung đi đến hậu hoa viên của phủ tướng quân. Ai ngờ vừa đi ra đến chính sảnh đã đụng mạnh vào một người.
Đầu Tiêu Dư An bị đập đến đau nhức, trong lúc nhất thời chỉ biết che đầu đứng hút khí, nghe thấy bên cạnh có người kinh hô vương gia.
“Ta không sao.” – Người kia vịn lấy cánh tay Tiêu Dư An, đối với người bốn phía dịu dàng cười đáp, ra hiệu mình không có gì đáng ngại sau đó quay lại hỏi Tiêu Dư An: “Vị tiểu huynh đệ này, có bị đụng thương chỗ nào không?”
Tiêu Dư An xoa đầu khoát khoát tay: “Không có không có.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Tiêu vương gia, Bình Dương công chúa còn đang chờ ngài.” – Xung quanh có gã sai gặt đến thúc giục.
“A… Phải rồi, đi thôi.” – Người kia gật gật đầu, buông Tiêu Dư An ra, bước nhanh rời đi.
Tiêu Dư An từ trong đau đớn hoảng hốt tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy thanh âm của người kia quen thuộc lạ thường, hắn xoa đầu quay người nhìn lại, lại vì men say mà chỉ nhìn thấy một bóng lưng vội vã mơ hồ.
Theo lý thuyết thì ở Tây Thục quốc, ngoại trừ Tiêu Bình Dương ra Tiêu Dư An chẳng quen biết người nào, cho nên hắn chỉ coi như đó là ảo giác của chính mình, xoa đầu đi đến hoa viên.
Đi tiểu xong, lại bị gió lạnh trong hoa viên thổi tới, đầu óc Tiêu Dư An đã tỉnh táo hơn rất nhiều, chí ít là bước chân đã không còn loạng choạng, nhìn người không rõ nữa.
Tiêu Dư An không vội vã quay về chính sảnh mà ở trong hoa viên đi dạo lung tung, phong cảnh rất đẹp, đáng tiếc muỗi kêu vo ve, nhiễu đến khiến Tiêu Dư An cảm thấy phiền phức vô cùng. Hắn nghi hoặc sờ sờ đến giữa eo, phát giác chẳng biết từ lúc nào cái túi thuốc nhỏ mà Trương Trường Tùng đưa cho hắn để xua muỗi đã không thấy đâu, chắc hẳn là bị rơi lúc hắn say rượu.
Tiêu Dư An bất đắc dĩ đành phải đi đến chính sảnh, hắn chân trước vừa mới bước vào chính sảnh đã đột nhiên bị một thị vệ đeo đao mặt đen áo đen toàn thân đều đen ngăn lại. Tiêu Dư An bị dọa giật mình lui lại nửa bước, trong lòng nghĩ thầm, ta đâu có làm cái gì.
Thị vệ xụ mặt, chìa tay đưa tới một túi thuốc nhỏ: “Lúc nãy đụng nhau, từ trên người ngươi rớt xuống, vương gia của chúng ta nhặt được, hiện tại trả lại cho ngươi.”
Tiêu Dư An bừng tỉnh hiểu ra gật đầu nói: “Cám ơn.”
Thị vệ gật gật đầu, quay nười đi đến bên cạnh một người ở cửa phủ đệ, sau khi ngắn gọn thì thầm với người kia xong, người kia gật gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phủ tướng quân.
Ánh mắt của Tiêu Dư An đi theo bước chân của thị vệ, cuối cùng dừng trên khuôn mặt của vương gia kia.
Chẳng qua chỉ nhìn một cái, thoáng cái Tiêu Dư An chỉ cảm thấy tất cả huyết dịch đều đang xông đến trên đầu, rượu vừa rồi uống vào đang trong cơ thể cuộn cuộn dâng lên như dời sông lấp biển. Toàn thân hắn cứng ngắc, hô hấp không thuận, hai con ngươi trợn thật lớn, căn bản không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy.
Vương gia kia trên người mặc cẩm y màu ngân bạch thêu hạc, ngũ quan sâu sắc mang theo tuấn dật, đôi mắt dịu dàng như nước, khóe miệng không chịu trói buộc mà khẽ cong, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều mang theo anh khí.
Vương gia này, cùng Tiêu Dư An kiếp trước, giống nhau như khuôn đúc, ngay cả thân hình cùng chiều cao cũng đều y hệt.
Tiêu Dư An lắc đầu, hắn muốn cười, khóe miệng lại dâng lên đắng chát, đành phải thu lại nụ cười, quay người trầm mặc đi trở về y quán.
Trương Trường Tùng khom người trước tủ thuốc bốc thuốc, thấy Tiêu Dư An đi vào, liếc hắn một cái hỏi: “Chừng nào thì ngươi đi Tây Thục quốc?”
Tiêu Dư An đáp: “Ngày mai đi.”
Trương Trường Tùng gật gật đầu, ném cho hắn một túi thuốc nhỏ: “Nghe nói Tây Thục quốc nước độc nhiều côn trùng muỗi kiến, ngươi đeo cái này sẽ phòng được muỗi chích. Mấy năm gần đây chiến hỏa liên miên, mặc dù Tây Thục quốc vẫn bình an vô sự nhưng đường xá xa xôi, vẫn phải cẩn thận một chút mới được.”
Tiêu Dư An cong mắt nhận lấy túi thuốc cất kỹ: “Ài, biết rồi, cám ơn sư phụ.”
Trương Trường Tùng ho nhẹ một tiếng: “Nếu như được thì, mai mối chút cho Bạch Thuật đi.”
Nói xong, mặt già của Trương Trường Tùng đỏ lên nhưng vẫn làm ra vẻ, rời khỏi chính sảnh đi vào hậu đường, Tiêu Dư An sửng sốt một hồi, một tay vòng ở bên miệng vừa cười vừa la: “Sư phụ, ta biết rồi! Ta sẽ giới…”
Từ phía hậu đường truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Tiểu tử thúi, đừng có hô lớn tiếng như vậy!!!”
Trương Bạch Thuật từ ngoài cửa nhô đầu vào: “Gì đó gì đó gì đó?”
Hậu đường tiếp tục truyền đến tiếng gầm thét: “Không có gì!! Đi phơi thuốc của ngươi đi!!”
—
Mùng bảy tháng bảy, Tây Thục quốc, mười dặm hồng trang phủ kín thành, tiếng chiêng trống rộn vang, cả đường đều là thanh âm thổi kèn, âm thanh cao vút vang vọng đến từng ngóc ngách trong thành, trên đường rộn ràng nhốn nháo, chật như nêm cối vây ba tầng trong ba tầng ngoài, vô cùng náo nhiệt.
“Ôi trời ơi, tiểu thư nhà ai xuất giá mà lại phô trương thế này?” – Có người kinh ngạc.
“Xùy!” – Người bên ngoài không ai không cười nhạo hắn: “Ngươi không phải người Tây Thục quốc ta đúng không? Trên Cửu Châu đại địa này, còn có gia đình cô nương nào có thể phô trương như vậy?”
“Vậy đây là?”
“Đây là công chúa Tây Thục quốc ta, Bình Dương công chúa xuất giá!”
“Thì ra là như vậy!”
Tiếng nói của người qua đường vừa dứt, một đội ngũ đón dâu dài không thấy đuôi vô cùng náo nhiệt đi đến. Khiến cho người ta càng thêm ngạc nhiên chính là, trong đội ngũ kia lại không nhìn thấy phò mã gia thân mặc hỉ phục cưỡi tuấn mã!
Hai cỗ kiệu lớn tám người khiêng điêu khắc loan phượng một trước một sau, cùng với tiếng hỷ nhạc tấu rộn vang chậm rãi hướng về phủ tướng quân mà tới.
Phủ tướng quân đã sớm treo đầy đèn lồng đỏ chót, phủ kín sa đỏ, bốn phía giăng đèn kết hoa, cỗ kiệu ở trước phủ tướng quân ổn định đặt xuống. Nha hoàn đứng cạnh kiệu vén màn che lên, mỗi người đỡ lấy một tân nương che phượng khăn đỏ thắm, chính là Vĩnh Ninh cùng Tiêu Bình Dương.
Trong âm thanh chúc mừng của tân khách, hai người được dìu vào phòng.
Tiêu Dư An nhìn hai người thân mang mũ phượng khăn voan chậm rãi đi về phía mình, huynh trưởng như cha, Tiêu Dư An cũng coi như chính là cao đường của Vĩnh Ninh công chúa.
Mặc dù bây giờ không thể nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp khăn kia, nhưng Tiêu Dư An vẫn có thể tưởng tượng được dung nhan hai người tuyệt sắc đến nhường nào.
Sau khi Tiêu Dư An đến Tây Thục quốc, hai vị cô nương đã không kịp đợi lôi kéo hắn nói chuyện phiếm, nói những chuyện xảy ra trong hơn một năm không gặp, nói đến sự nhung nhớ của mình, cùng với những chuyện bản thân đã trải qua. Hai vị cô nương đem toàn bộ những chuyện tốt kể cho hắn biết, còn chuyện xấu thì lại qua loa vài câu cho xong.
Nhưng Tiêu Dư An vẫn có thể đoán được, để đi đến được bước này, các nàng đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ.
Vĩnh Ninh công chúa không rõ lai lịch, phải bỏ ra bao nhiêu tâm sức, chỉ vì đạt được tán thành.
Những nhân nhượng vì lợi ích toàn cục kia, nhưng nhún nhường trước người khác kia, đều là những kinh lịch mà vị công chúa từ nhỏ đã được xem như viên minh châu mà nâng trong lòng bàn tay này phải trải qua.
Mà Tiêu Bình Dương, vì có thể cùng Vĩnh Ninh công chúa ẩn cư sơn lâm, du sơn ngoạn thủy, chẳng những từ bỏ việc tranh đoạt hoàng vị với các hoàng huynh, thậm chí còn dự định sẽ từ bỏ vị trí tướng quân.
Cả đường chông gai khiến hai vị cô nương này đều chịu tổn thương, cũng may đến giờ phút này, trời đã không còn phụ ý muốn của giai nhân.
Những người tham gia tiệc cưới đều là hoàng thất Tiêu tộc, bởi vì trong nguyên tác Tây Thục quốc mang theo yếu tố nữ tôn, cho nên đại bộ phận hoàng thất Tiêu tộc đều là nữ tử, coi trọng lịch sự tao nhã, không hề có loại chuyện tục khí như uống rượu hô hào huyên náo.
Tiêu Dư An biết chính mình là người ngoài, lặng yên uống rượu xem ca múa, không cẩn thận nghe được đối thoại cùng với xưng hô của những nữ tử bên cạnh, nhịn không được lẩm bẩm trong lòng.
A, vị này tương lai sẽ là lão bà của Yến Hà Thanh.
Vị này cũng là lão bà Yến Hà Thanh.
Lại thêm một lão bà.
Đây vẫn là lão bà Yến Hà Thanh.
Thành ra, trong nguyên tác, chỉ một cái hoàng thất Tiêu tộc, Yến Hà Thanh đã công lược được nhiều em gái đến vậy sao?!
Tây Thục quốc ngoại trừ mỹ nhân ra, còn nổi danh vì rượu, thế cũng đủ biết rượu trong tiệc xuất giá của công chúa say lòng người đến cỡ nào, chỉ cần một vò nữ nhi hồng vào bụng thôi, Tiêu Dư An đã đầu nặng chân nhẹ, cả người bay bay.
Hắn loạng chà loạng choạng đứng dậy, muốn đi tiểu, sau khi hỏi thăm gã sai vặt, một mình mắt say lờ đờ mông lung đi đến hậu hoa viên của phủ tướng quân. Ai ngờ vừa đi ra đến chính sảnh đã đụng mạnh vào một người.
Đầu Tiêu Dư An bị đập đến đau nhức, trong lúc nhất thời chỉ biết che đầu đứng hút khí, nghe thấy bên cạnh có người kinh hô vương gia.
“Ta không sao.” – Người kia vịn lấy cánh tay Tiêu Dư An, đối với người bốn phía dịu dàng cười đáp, ra hiệu mình không có gì đáng ngại sau đó quay lại hỏi Tiêu Dư An: “Vị tiểu huynh đệ này, có bị đụng thương chỗ nào không?”
Tiêu Dư An xoa đầu khoát khoát tay: “Không có không có.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Tiêu vương gia, Bình Dương công chúa còn đang chờ ngài.” – Xung quanh có gã sai gặt đến thúc giục.
“A… Phải rồi, đi thôi.” – Người kia gật gật đầu, buông Tiêu Dư An ra, bước nhanh rời đi.
Tiêu Dư An từ trong đau đớn hoảng hốt tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy thanh âm của người kia quen thuộc lạ thường, hắn xoa đầu quay người nhìn lại, lại vì men say mà chỉ nhìn thấy một bóng lưng vội vã mơ hồ.
Theo lý thuyết thì ở Tây Thục quốc, ngoại trừ Tiêu Bình Dương ra Tiêu Dư An chẳng quen biết người nào, cho nên hắn chỉ coi như đó là ảo giác của chính mình, xoa đầu đi đến hoa viên.
Đi tiểu xong, lại bị gió lạnh trong hoa viên thổi tới, đầu óc Tiêu Dư An đã tỉnh táo hơn rất nhiều, chí ít là bước chân đã không còn loạng choạng, nhìn người không rõ nữa.
Tiêu Dư An không vội vã quay về chính sảnh mà ở trong hoa viên đi dạo lung tung, phong cảnh rất đẹp, đáng tiếc muỗi kêu vo ve, nhiễu đến khiến Tiêu Dư An cảm thấy phiền phức vô cùng. Hắn nghi hoặc sờ sờ đến giữa eo, phát giác chẳng biết từ lúc nào cái túi thuốc nhỏ mà Trương Trường Tùng đưa cho hắn để xua muỗi đã không thấy đâu, chắc hẳn là bị rơi lúc hắn say rượu.
Tiêu Dư An bất đắc dĩ đành phải đi đến chính sảnh, hắn chân trước vừa mới bước vào chính sảnh đã đột nhiên bị một thị vệ đeo đao mặt đen áo đen toàn thân đều đen ngăn lại. Tiêu Dư An bị dọa giật mình lui lại nửa bước, trong lòng nghĩ thầm, ta đâu có làm cái gì.
Thị vệ xụ mặt, chìa tay đưa tới một túi thuốc nhỏ: “Lúc nãy đụng nhau, từ trên người ngươi rớt xuống, vương gia của chúng ta nhặt được, hiện tại trả lại cho ngươi.”
Tiêu Dư An bừng tỉnh hiểu ra gật đầu nói: “Cám ơn.”
Thị vệ gật gật đầu, quay nười đi đến bên cạnh một người ở cửa phủ đệ, sau khi ngắn gọn thì thầm với người kia xong, người kia gật gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phủ tướng quân.
Ánh mắt của Tiêu Dư An đi theo bước chân của thị vệ, cuối cùng dừng trên khuôn mặt của vương gia kia.
Chẳng qua chỉ nhìn một cái, thoáng cái Tiêu Dư An chỉ cảm thấy tất cả huyết dịch đều đang xông đến trên đầu, rượu vừa rồi uống vào đang trong cơ thể cuộn cuộn dâng lên như dời sông lấp biển. Toàn thân hắn cứng ngắc, hô hấp không thuận, hai con ngươi trợn thật lớn, căn bản không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy.
Vương gia kia trên người mặc cẩm y màu ngân bạch thêu hạc, ngũ quan sâu sắc mang theo tuấn dật, đôi mắt dịu dàng như nước, khóe miệng không chịu trói buộc mà khẽ cong, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều mang theo anh khí.
Vương gia này, cùng Tiêu Dư An kiếp trước, giống nhau như khuôn đúc, ngay cả thân hình cùng chiều cao cũng đều y hệt.
/225
|