Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 104

/225


Nghe được thanh âm của Lâm Tham Linh cùng với nội dung câu nói, Tiêu Dư An đột nhiên ngộ ra gì đó, toàn thân vô thức lắc một cái, nhảy lên ba thước muốn chạy về phía hậu đường. Ai ngờ người Lâm Tham Linh dìu vào lại không phải là người mà Tiêu Dư An đang nghĩ mới, mà là Trương Trường Tùng.

Trương Trường Tùng ở trên núi hái thuốc không cẩn thận khiến lưng bị thương, đau đến mức một thân xương cốt đã già này của ông căn bản không thể tự quay về được, cũng may là gặp Lâm Tham Linh.

“Tiêu công tử?” – Lâm Tham Linh nhìn thấy Tiêu Dư An thì kinh ngạc trừng lớn mắt.

Tiêu Dư An vội vàng đỡ Trương Trường Tùng nằm xuống, lại đi tìm thuốc cao: “Tham Linh, ngươi đi vào hậu đường gọi Trương Bạch Thuật ra, nói là sư phụ bị thương.”

“Tiêu công tử, giọng của ngươi?”

“Một lời khó nói hết, đi gọi người trước đi.”

“À!” – Lâm Tham Linh gật gật đầu chạy vào hậu đường: “Xin hỏi có ai không?”

Trương Bạch Thuật đang thay y phục, đi hái thuốc dính phải một thân bùn đất, nghe thấy thanh âm bên ngoài rất giống thanh âm của Tiêu Dư An sau khi ăn quả đỏ, còn tưởng là Tiêu Dư An, cũng không để ý, để trần cả thân trên chạy ra ngoài: “Sao thế?”

Kết quả vừa ra ngoài thấy mặt, Lâm Tham Linh còn chưa kịp phản ứng, Trương Bạch Thuật đã che lấy thân trên thét lên một tiếng sau đó chạy trở về phòng.

“Vị công… tiểu thư… không đúng, công tử này?” – Lâm Tham Linh do do dự dự gọi.

“Công tử! Bình thường giọng của ta không phải như vậy!” – Từ trong phòng truyền ra tiếng kêu gào: “Ngươi, ngươi, ngươi là ai?”

“Công tử!” – Lâm Tham Linh cũng không nói nhảm: “Bên ngoài có một lão tiên sinh bị thương ở lưng, ngươi mau đi xem một chút đi.”

Trương Bạch Thuật vội vàng mặc quần áo tử tế chạy vọt ra khỏi hậu đường. Trong chính sảnh, Tiêu Dư An đã dán dược cao cho Trương Trường Tùng, mắt thấy lão nhân đã từ từ hồi sức, không có gì đáng ngại.

Mấy người thở ra một hơi, Trương Bạch Thuật nghe Trương Trường Tùng kể xong đầu đuôi câu chuyện thì liên tục nói cám ơn Lâm Tham Linh, sau đó lại bất giác hỏi: “Cô nương, ngươi tên là gì, trông rất lạ mặt, là vừa mới tới Đào Nguyên thôn sao?”

Sau khi nhận được câu trả lời của Lâm Tham Linh, Trương Bạch Thuật quay người sang nắm lấy Tiêu Dư An mà bóp: “Ngươi thực sự mang về một cô nương đó hả!!!”

Tiêu Dư An đẩy tay hắn ra.

Đây chính là lão bà của nam chính! Ngươi kích động làm cái chó gì!

Trương Trường Tùng chợt hắng giọng một cái, trong nháy mắt hai người yên tĩnh như gà gỗ, Trương Trường Tùng nói: “Trương Bạch Thuật, ngươi đi tiếp đãi Lâm cô nương chút đi, Tiêu Dư An, ta có việc muốn nói với ngươi.”

Trương Bạch Thuật vâng một tiếng, dẫn Lâm Tham Linh đi về phía hậu đường. Trương Trường Tùng đấm đấm lưng, nói với Tiêu Dư An: “Hôm nay ta ngã bị thương cũng là vì nhìn thấy trên vách núi có một gốc khương hoàng* già, cành lá đã khô héo, nhưng rễ chẳng những chưa nát mà còn rất dài, sống vô cùng tốt. Ta nghe nói có một phương thuốc cổ, dùng khương hoàng làm thuốc dẫn có thể rị được chứng bệnh điên của đệ đệ ngươi, thế là muốn đi đào. Kết quả thân đã già, không những không đào được mà còn làm lưng bị thương. Ngươi nếu cần thì tự mình đi đào đi. Có điều chỗ đó cách Đào Nguyên thôn rất xa, ở tận trong núi sâu.”

(*Khương hoàng: còn gọi là Nghệ vàng, một loại thuốc. Muốn biết thêm thì mn vào 

/225

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status