Tiêu Dư An trở lại quân trướng mà các thương binh dùng để nghỉ ngơi, Trần Ca trừng to mắt, khó mà tin nổi hỏi: “Tiêu đại phu, sao ngươi lại quay về? Chẳng lẽ đêm nay ngươi không phải ngủ ở quân trướng của hoàng thượng sao?”
Tiêu Dư An: “…Là do ta hiểu sai hay là vốn dĩ ý của ngươi là cái ý đó.”
Trần Ca ngay thẳng nói: “Ý của ta chính là cái ý đó đó, chẳng lẽ không phải giờ này ngươi đang phải cùng hoàng thượng… á!”
Tiêu Dư An đúng lúc đập một phát lên trên vết thương của hắn, cắt ngang những lời hắn định nói ra tiếp theo, nghe Trần Ca rú lên thảm thiết, Tiêu Dư An cười nói: “Ta không quay về thì ai thay thuốc cho ngươi?”
Trần Ca hô: “A a a Tiêu đại phu! Ta không có cầu ngươi thay thuốc gì đâu!! Ta chỉ cầu ngươi đừng có đập lên vết thương nữa thôi!!”
Náo loạn một hồi, sau khi yên tĩnh lại, Tiêu Dư An lại cẩn thận thay thuốc cho Trần Ca.
Hai người trầm mặc một hồi, Trần Ca nhỏ giọng mở miệng: “Tiêu đại phu, có phải ngươi vẫn chưa cho hoàng thượng biết tâm ý của mình không? Ta nhìn ra được, nếu không thì đêm nay ngươi nhất định sẽ không thể trở về.”
Tiêu Dư An cười nói: “Ngươi đúng là một đại hán bề ngoài trông cao lớn thô kệch cẩu thả nhưng lại có một trái tim tinh tế tỉ mỉ.”
Trần Ca hừ hừ hai tiếng, tạm thời coi như là khích lệ.
Tiêu Dư An ngồi bên cạnh vừa băng bó lại vết thương vừa mới đắp thảo dược vừa nói: “Không còn cách nào khác, người sống ở trên đời này, thì phải có kiêng kỵ, kiêng kỵ càng nhiều thì lại càng có nhiều do dự. Thực ra ta không phải người thích băn khoăn lo lắng, đối với bản thân mình ta chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều, nhưng mà mỗi khi nghĩ tới hắn, ta lại không nhịn được mà kiêng kỵ rất nhiều điều. Thân phận hai ta khác nhau, ta sợ sẽ bị những lời đồn đãi dìm cho đến chết.”
Trần Ca nói: “Tiêu đại phu, ngươi không nên để ý những thứ này, rõ ràng là ngươi chỉ cần biết hoàng thượng yêu mến ngươi là được rồi. Ngươi cảm thấy ngươi kiêng kỵ là đang giúp ngài ấy, nhưng thực ra lại là đang hại ngài ấy. Trước mặt hai người các ngươi là vực sâu, ngài ấy đã không chút do dự mà nhảy vào, thế mà ngươi lại hết kiêng kỵ cái này đến cái khác, hơn nữa lại còn có thể quay người rời đi bất cứ lúc nào, chỉ chừa lại một mình ngài ấy lẻ loi cô độc quanh quẩn trong vực sâu, hoàng thượng thật đáng thương.”
Tiêu Dư An nói: “…Ôi mọe! Người anh em, lợi hại lợi hại, nếu như ngươi mà ở hiện đại, mở văn phòng tư vấn tình yêu, nhất định có thể thành danh!”
Trần Ca túm lấy bả vai Tiêu Dư An đè xuống, lắc tới lắc lui gào vào mặt hắn: “Tiêu đại phu, đừng có nói linh tinh nữa! Những gì ta nói đến cùng là ngươi có hiểu hay không hả?”
“Hiểu rồi hiểu rồi.” – Tiêu Dư An bị Trần Ca lắc cho ngã trước ngửa sau, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nắm tay lại nói: “Chờ xem, ngài mai ta sẽ đến lột quần áo của Yến Hà Thanh! Đem hắn lăn qua lộn lại, làm như này, như này!”
Trần Ca không khỏi hoảng hốt, do do dự dự hô: “Tiêu đại phu, cái kia, ta cảm thấy, ngươi bị hoàng thượng…”
Lại một lần nữa Tiêu Dư An đập lên vết thương của hắn một phát: “Không phải là nói rõ tất cả sao? Trần đồng chí! Làm người là phải có lý tưởng! Đại trượng phu là phải có chí lớn!”
Trần Ca hít vào thở ra, vẫn không nhịn được mà che miệng vết thương lăn lộn trên đất, gần như đau đến muốn tắt thở, ngoài miệng lại không chịu thua nói: “Tiêu đại phu, biết… người biết thời thế… mới là trang tuấn kiệt!”
Tiêu Dư An không nói, tiến lên bẻ bẻ tay đập Trần phó tướng không thương tiếc.
Ngày hôm sau Tiêu Dư An quả thực là đem theo toàn bộ dũng khí đi tìm Yến Hà Thanh, ai ngờ chiến sự lại có chuyển biến ngoài ý muốn, Yến Hà Thanh còn đang cùng mấy vị tướng quân thương nghị quyết định trọng đại.
Nguyên nhân chính là, có tướng sĩ điều tra phát hiện bóng dáng của tàn đảng Đông Ngô quốc, nói rằng bọn chúng đang chạy về Đông Ngô, ở thành trấn thiết hạ phòng tuyến hòng rút lui. Nếu như tin tức này là thật, chỉ cần suất lĩnh tinh binh đuổi theo sát sao thì có thể không cần tốn nhiều sức lực cũng công phá được.
Nhưng cũng có tướng quân cảm thấy mấy trận gần đây chiến sự quá mức thuận lợi, nghi ngờ có trá, cần phải chú ý cẩn thận, nhất thời trong quân trướng tranh cãi ngất trời.
Dĩ nhiên Tiêu Dư An không có khả năng đi quấy rầy Yến Hà Thanh vào lúc này, đành phải quay người rời đi, phó tướng của Hoàng Việt vốn đang canh giữ ở cửa quân trướng hơi híp mắt lại, không một tiếng động theo sát tới.
Tiêu Dư An: “…Là do ta hiểu sai hay là vốn dĩ ý của ngươi là cái ý đó.”
Trần Ca ngay thẳng nói: “Ý của ta chính là cái ý đó đó, chẳng lẽ không phải giờ này ngươi đang phải cùng hoàng thượng… á!”
Tiêu Dư An đúng lúc đập một phát lên trên vết thương của hắn, cắt ngang những lời hắn định nói ra tiếp theo, nghe Trần Ca rú lên thảm thiết, Tiêu Dư An cười nói: “Ta không quay về thì ai thay thuốc cho ngươi?”
Trần Ca hô: “A a a Tiêu đại phu! Ta không có cầu ngươi thay thuốc gì đâu!! Ta chỉ cầu ngươi đừng có đập lên vết thương nữa thôi!!”
Náo loạn một hồi, sau khi yên tĩnh lại, Tiêu Dư An lại cẩn thận thay thuốc cho Trần Ca.
Hai người trầm mặc một hồi, Trần Ca nhỏ giọng mở miệng: “Tiêu đại phu, có phải ngươi vẫn chưa cho hoàng thượng biết tâm ý của mình không? Ta nhìn ra được, nếu không thì đêm nay ngươi nhất định sẽ không thể trở về.”
Tiêu Dư An cười nói: “Ngươi đúng là một đại hán bề ngoài trông cao lớn thô kệch cẩu thả nhưng lại có một trái tim tinh tế tỉ mỉ.”
Trần Ca hừ hừ hai tiếng, tạm thời coi như là khích lệ.
Tiêu Dư An ngồi bên cạnh vừa băng bó lại vết thương vừa mới đắp thảo dược vừa nói: “Không còn cách nào khác, người sống ở trên đời này, thì phải có kiêng kỵ, kiêng kỵ càng nhiều thì lại càng có nhiều do dự. Thực ra ta không phải người thích băn khoăn lo lắng, đối với bản thân mình ta chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều, nhưng mà mỗi khi nghĩ tới hắn, ta lại không nhịn được mà kiêng kỵ rất nhiều điều. Thân phận hai ta khác nhau, ta sợ sẽ bị những lời đồn đãi dìm cho đến chết.”
Trần Ca nói: “Tiêu đại phu, ngươi không nên để ý những thứ này, rõ ràng là ngươi chỉ cần biết hoàng thượng yêu mến ngươi là được rồi. Ngươi cảm thấy ngươi kiêng kỵ là đang giúp ngài ấy, nhưng thực ra lại là đang hại ngài ấy. Trước mặt hai người các ngươi là vực sâu, ngài ấy đã không chút do dự mà nhảy vào, thế mà ngươi lại hết kiêng kỵ cái này đến cái khác, hơn nữa lại còn có thể quay người rời đi bất cứ lúc nào, chỉ chừa lại một mình ngài ấy lẻ loi cô độc quanh quẩn trong vực sâu, hoàng thượng thật đáng thương.”
Tiêu Dư An nói: “…Ôi mọe! Người anh em, lợi hại lợi hại, nếu như ngươi mà ở hiện đại, mở văn phòng tư vấn tình yêu, nhất định có thể thành danh!”
Trần Ca túm lấy bả vai Tiêu Dư An đè xuống, lắc tới lắc lui gào vào mặt hắn: “Tiêu đại phu, đừng có nói linh tinh nữa! Những gì ta nói đến cùng là ngươi có hiểu hay không hả?”
“Hiểu rồi hiểu rồi.” – Tiêu Dư An bị Trần Ca lắc cho ngã trước ngửa sau, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nắm tay lại nói: “Chờ xem, ngài mai ta sẽ đến lột quần áo của Yến Hà Thanh! Đem hắn lăn qua lộn lại, làm như này, như này!”
Trần Ca không khỏi hoảng hốt, do do dự dự hô: “Tiêu đại phu, cái kia, ta cảm thấy, ngươi bị hoàng thượng…”
Lại một lần nữa Tiêu Dư An đập lên vết thương của hắn một phát: “Không phải là nói rõ tất cả sao? Trần đồng chí! Làm người là phải có lý tưởng! Đại trượng phu là phải có chí lớn!”
Trần Ca hít vào thở ra, vẫn không nhịn được mà che miệng vết thương lăn lộn trên đất, gần như đau đến muốn tắt thở, ngoài miệng lại không chịu thua nói: “Tiêu đại phu, biết… người biết thời thế… mới là trang tuấn kiệt!”
Tiêu Dư An không nói, tiến lên bẻ bẻ tay đập Trần phó tướng không thương tiếc.
Ngày hôm sau Tiêu Dư An quả thực là đem theo toàn bộ dũng khí đi tìm Yến Hà Thanh, ai ngờ chiến sự lại có chuyển biến ngoài ý muốn, Yến Hà Thanh còn đang cùng mấy vị tướng quân thương nghị quyết định trọng đại.
Nguyên nhân chính là, có tướng sĩ điều tra phát hiện bóng dáng của tàn đảng Đông Ngô quốc, nói rằng bọn chúng đang chạy về Đông Ngô, ở thành trấn thiết hạ phòng tuyến hòng rút lui. Nếu như tin tức này là thật, chỉ cần suất lĩnh tinh binh đuổi theo sát sao thì có thể không cần tốn nhiều sức lực cũng công phá được.
Nhưng cũng có tướng quân cảm thấy mấy trận gần đây chiến sự quá mức thuận lợi, nghi ngờ có trá, cần phải chú ý cẩn thận, nhất thời trong quân trướng tranh cãi ngất trời.
Dĩ nhiên Tiêu Dư An không có khả năng đi quấy rầy Yến Hà Thanh vào lúc này, đành phải quay người rời đi, phó tướng của Hoàng Việt vốn đang canh giữ ở cửa quân trướng hơi híp mắt lại, không một tiếng động theo sát tới.
/225
|