Yến Hà Thanh ôm Tiêu Dư An đi về hướng quân trướng của mình, Tiêu Dư An ồ lên một tiếng, nói: “Yến ca, trướng ta tạm đang ở không phải ở hướng này.”
Yến Hà Thanh ừ một tiếng, bước chân lại không dừng.
Tiêu Dư An nói: “Ta biết ngươi muốn ta ngủ ở quân trướng của ngươi, thế nhưng quần áo của ta để ở chỗ kia, dù sao cũng phải để ta về lấy mấy món y phục chứ?”
Yến Hà Thanh cúi đầu nhìn hắn: “Mặc của ta.”
Tiêu Dư An: “…Quần áo của ngươi ta mặc không vừa.”
Yến Hà Thanh: “Ừm, ta biết rồi, mặc của ta.”
Tiêu Dư An: “…Được, được thôi.”
Yến Hà Thanh ôm Tiêu Dư An vào trong quân trướng, đặt lên trên đệm lông cừu, Tiêu Dư An cầm cái áo ngoài đã ướt đẫm tùy tiện lau khô thân thể, vừa run vừa chui vào bên trong chăn lông cừu sưởi ấm. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Yến Hà Thanh đang lấy y phục cho mình, hỏi: “Yến ca, là Trần Ca nói cho ngươi biết ta đang ở hồ nước à?”
Yến Hà Thanh ừ một tiếng, cầm lấy một bộ trung y cùng với một kiện cẩm y thuần sắc trắng đưa cho Tiêu Dư An. Tiêu Dư An nhận lấy quần áo, hỏi: “Yến ca, có phải lần trước ngươi có chuyện chưa kịp nói với ta không?
“Bây giờ nói.” – Yến Hà Thanh ở một chỗ tương đối bí mật trong trướng lấy ra một cái rương gỗ nhỏ, hắn mở rương gỗ ra, bên trong được lót một lớp đệm bằng vải tơ màu đỏ, trên vải tơ đặt một cây sáo ngọc toàn thân thấu bạch, tua sáo màu đỏ trông hơi có vẻ cũ, tựa hồ như đang kể ra những thăng trầm trong hơn một năm qua.
Tiêu Dư An vừa mới đem trung y mặc vào, trong tay vẫn còn cầm ngoại bào, lúc này bởi vì kinh ngạc mà hơi mở miệng.
Lúc trước, thời điểm hắn đưa sáo ngọc cho Yến Hà Thanh quả thật là không có suy nghĩ gì nhiều, bây giờ hồi tưởng lại, ở trong lòng quả thật có chút tâm ý đặc biệt.
Yến Hà Thanh lấy sáo ngọc từ trong rương gỗ ra, hỏi Tiêu Dư An: “Nghe không?”
Tiêu Dư An kéo Yến Hà Thanh ngồi xuống thảm lông cừu bên cạnh mình, nói: “Nghe!”
Yến Hà Thanh gật gật đầu, đem sáo ngọc đặt lên môi, năm đó trên phố, nhà nhà lên đèn, tiếng sáo nói lên tâm sự không người thấu hiểu, sau đó hắn chỉ còn một thân một mình, tiếng sáo lại kể ra đoạn tình cảm chết non không người biết đến.
Mà bây giờ, Tiêu Dư An đang ở trước mắt hắn, khóe miệng còn mang theo ý cười ôn hòa, hai con ngươi in lấy cả đời xuân noãn thu lương* của hắn.
(*Xuân noãn thu lương: xuân ấm áp, thu mát mẻ.)
Thổi xong một khúc, Yến Hà Thanh bỏ sáo ngọc trên môi xuống, trở tay xoay cây sáo, đem bộ phận có lỗ thổi hướng về phía Tiêu Dư An, không nói một lời mà đưa tới.
“A? Là để ta thử một chút à?” – Mặc dù nghi hoặc, nhưng Tiêu Dư An vẫn đưa tay nhận lấy sáo ngọc, hai tay cầm sáo đặt ở bên môi mô phỏng học theo bộ dáng của Yến Hà Thanh, kết quả thổi nửa ngày cũng không thổi ra được thanh âm.
Tiêu Dư An bất đắc dĩ nhìn về phía Yến Hà Thanh, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao hội. Yến Hà Thanh đột nhiên cúi người hôn lên đầu kia của sáo ngọc.
Môi lưỡi hai người chỉ cách nhau khoảng một đốt ngón tay, bị ngăn lại bởi thân sáo.
Hai con ngươi Tiêu Dư An bỗng nhiên trừng lớn, hắn vô thức muốn lui lại, lại bị Yến Hà Thanh đè lại phần gáy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Yến Hà Thanh duỗi tay kia đến, nắm chặt lấy phần đuôi của cây sáo, từng chút từng chút một đem cây sáo rút ra.
Thân sáo lạnh buốt chậm rãi ma sát qua bờ môi Tiêu Dư An, mỗi lần qua một lỗ, trái tim Tiêu Dư An lại đột nhiên co lại một chút. Sau khi cây sáo bị Yến Hà Thanh rút ra toàn bộ, hơi thở của hai người lập tức quấn quýt cùng một chỗ với nhau, mà khoảng cách chỉ cách nhau khoảng một tấc ấy khiến cho Tiêu Dư An cảm thấy mình chỉ cần hơi động một chút liền có thể đụng vào môi của Yến Hà Thanh.
Cây sáo lạnh lẽo bị Yến Hà Thanh một tay cầm lấy, từ trên khóe miệng Tiêu Dư An trượt dần đến hàm dưới, cuối cùng dừng lại ở hầu kết vì khẩn trương mà không ngừng nhấp nhô của Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An hơi hơi há miệng như muốn nói chuyện, lại bị Yến Hà Thanh dùng sáo ngọc nâng cằm lên, sau đó Yến Hà Thanh xoay người, cúi người hôn lên môi của hắn. Đầu tiên là thăm dò khẽ hôn, dịu dàng lưu luyến, tựa như không đủ, Yến Hà Thanh đè lại gáy Tiêu Dư An, làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc, bắt đầu xâm chiếm lấy môi lưỡi Tiêu Dư An, thẳng đến khi Tiêu Dư An thực sự thở không nổi nữa, Yến Hà Thanh lúc này mới mở lòng từ bi mà buông tha hắn.
Yến Hà Thanh khẽ liếm khóe miệng Tiêu Dư An, ngồi thẳng lên, nhìn người kia nói: “Tiêu Dư An, ta cần một câu trả lời.”
—
Editor: Anh thật là xạo chóa, anh đã bảo cho người ta thời gian, giờ anh lại muốn thịt. 500 anh em đoán xem chap sao ông An có bị thịt không =)) T đi nấu cơm đã, lát tối rảnh thì lên chương nữa.
Yến Hà Thanh ừ một tiếng, bước chân lại không dừng.
Tiêu Dư An nói: “Ta biết ngươi muốn ta ngủ ở quân trướng của ngươi, thế nhưng quần áo của ta để ở chỗ kia, dù sao cũng phải để ta về lấy mấy món y phục chứ?”
Yến Hà Thanh cúi đầu nhìn hắn: “Mặc của ta.”
Tiêu Dư An: “…Quần áo của ngươi ta mặc không vừa.”
Yến Hà Thanh: “Ừm, ta biết rồi, mặc của ta.”
Tiêu Dư An: “…Được, được thôi.”
Yến Hà Thanh ôm Tiêu Dư An vào trong quân trướng, đặt lên trên đệm lông cừu, Tiêu Dư An cầm cái áo ngoài đã ướt đẫm tùy tiện lau khô thân thể, vừa run vừa chui vào bên trong chăn lông cừu sưởi ấm. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Yến Hà Thanh đang lấy y phục cho mình, hỏi: “Yến ca, là Trần Ca nói cho ngươi biết ta đang ở hồ nước à?”
Yến Hà Thanh ừ một tiếng, cầm lấy một bộ trung y cùng với một kiện cẩm y thuần sắc trắng đưa cho Tiêu Dư An. Tiêu Dư An nhận lấy quần áo, hỏi: “Yến ca, có phải lần trước ngươi có chuyện chưa kịp nói với ta không?
“Bây giờ nói.” – Yến Hà Thanh ở một chỗ tương đối bí mật trong trướng lấy ra một cái rương gỗ nhỏ, hắn mở rương gỗ ra, bên trong được lót một lớp đệm bằng vải tơ màu đỏ, trên vải tơ đặt một cây sáo ngọc toàn thân thấu bạch, tua sáo màu đỏ trông hơi có vẻ cũ, tựa hồ như đang kể ra những thăng trầm trong hơn một năm qua.
Tiêu Dư An vừa mới đem trung y mặc vào, trong tay vẫn còn cầm ngoại bào, lúc này bởi vì kinh ngạc mà hơi mở miệng.
Lúc trước, thời điểm hắn đưa sáo ngọc cho Yến Hà Thanh quả thật là không có suy nghĩ gì nhiều, bây giờ hồi tưởng lại, ở trong lòng quả thật có chút tâm ý đặc biệt.
Yến Hà Thanh lấy sáo ngọc từ trong rương gỗ ra, hỏi Tiêu Dư An: “Nghe không?”
Tiêu Dư An kéo Yến Hà Thanh ngồi xuống thảm lông cừu bên cạnh mình, nói: “Nghe!”
Yến Hà Thanh gật gật đầu, đem sáo ngọc đặt lên môi, năm đó trên phố, nhà nhà lên đèn, tiếng sáo nói lên tâm sự không người thấu hiểu, sau đó hắn chỉ còn một thân một mình, tiếng sáo lại kể ra đoạn tình cảm chết non không người biết đến.
Mà bây giờ, Tiêu Dư An đang ở trước mắt hắn, khóe miệng còn mang theo ý cười ôn hòa, hai con ngươi in lấy cả đời xuân noãn thu lương* của hắn.
(*Xuân noãn thu lương: xuân ấm áp, thu mát mẻ.)
Thổi xong một khúc, Yến Hà Thanh bỏ sáo ngọc trên môi xuống, trở tay xoay cây sáo, đem bộ phận có lỗ thổi hướng về phía Tiêu Dư An, không nói một lời mà đưa tới.
“A? Là để ta thử một chút à?” – Mặc dù nghi hoặc, nhưng Tiêu Dư An vẫn đưa tay nhận lấy sáo ngọc, hai tay cầm sáo đặt ở bên môi mô phỏng học theo bộ dáng của Yến Hà Thanh, kết quả thổi nửa ngày cũng không thổi ra được thanh âm.
Tiêu Dư An bất đắc dĩ nhìn về phía Yến Hà Thanh, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao hội. Yến Hà Thanh đột nhiên cúi người hôn lên đầu kia của sáo ngọc.
Môi lưỡi hai người chỉ cách nhau khoảng một đốt ngón tay, bị ngăn lại bởi thân sáo.
Hai con ngươi Tiêu Dư An bỗng nhiên trừng lớn, hắn vô thức muốn lui lại, lại bị Yến Hà Thanh đè lại phần gáy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Yến Hà Thanh duỗi tay kia đến, nắm chặt lấy phần đuôi của cây sáo, từng chút từng chút một đem cây sáo rút ra.
Thân sáo lạnh buốt chậm rãi ma sát qua bờ môi Tiêu Dư An, mỗi lần qua một lỗ, trái tim Tiêu Dư An lại đột nhiên co lại một chút. Sau khi cây sáo bị Yến Hà Thanh rút ra toàn bộ, hơi thở của hai người lập tức quấn quýt cùng một chỗ với nhau, mà khoảng cách chỉ cách nhau khoảng một tấc ấy khiến cho Tiêu Dư An cảm thấy mình chỉ cần hơi động một chút liền có thể đụng vào môi của Yến Hà Thanh.
Cây sáo lạnh lẽo bị Yến Hà Thanh một tay cầm lấy, từ trên khóe miệng Tiêu Dư An trượt dần đến hàm dưới, cuối cùng dừng lại ở hầu kết vì khẩn trương mà không ngừng nhấp nhô của Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An hơi hơi há miệng như muốn nói chuyện, lại bị Yến Hà Thanh dùng sáo ngọc nâng cằm lên, sau đó Yến Hà Thanh xoay người, cúi người hôn lên môi của hắn. Đầu tiên là thăm dò khẽ hôn, dịu dàng lưu luyến, tựa như không đủ, Yến Hà Thanh đè lại gáy Tiêu Dư An, làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc, bắt đầu xâm chiếm lấy môi lưỡi Tiêu Dư An, thẳng đến khi Tiêu Dư An thực sự thở không nổi nữa, Yến Hà Thanh lúc này mới mở lòng từ bi mà buông tha hắn.
Yến Hà Thanh khẽ liếm khóe miệng Tiêu Dư An, ngồi thẳng lên, nhìn người kia nói: “Tiêu Dư An, ta cần một câu trả lời.”
—
Editor: Anh thật là xạo chóa, anh đã bảo cho người ta thời gian, giờ anh lại muốn thịt. 500 anh em đoán xem chap sao ông An có bị thịt không =)) T đi nấu cơm đã, lát tối rảnh thì lên chương nữa.
/225
|