Tòa miếu kia vừa mới tu sửa, không có danh tiếng gì, hương hỏa không vượng, thành ra cũng không có nhiều khách hành hương.
Một tiểu hòa thượng khoảng bảy tám tuổi mặc sa y màu lam xám, cầm theo cái chổi xể ở trên bậc thang trước miếu thờ quét lá, có lẽ là do nhàm chán, tiểu hòa thượng hắng giọng bắt đầu hát: “Thuở xưa có ngọn núi í a, trên núi có tòa miếu í a, trong miếu có một tiểu hòa thượng í a…”
Đột nhiên có một người tiến đến gần, trên mặt tràn đầy ý cười tiếp một câu: “Lớn lên thật xinh đẹp.”
Tiểu hòa thượng kia sững sờ, giương mắt nhìn lại, thấy là một vị nam tử tướng mạo cực kỳ đẹp đẽ, nhưng mà so với giọng nói và tướng mạo thì thứ hấp dẫn tiểu hòa thượng hơn chính là ánh sáng từ sâu trong đôi mắt linh động ôn hòa kia.
Bên cạnh nam tử còn có một vị nam tử khác tướng mạo cũng bất phàm như vậy, khí vũ hiên ngang, mặt mũi đẹp đẽ, phóng khoáng tự nhiên thế gian hiếm thấy.
“Lớn lên thật xinh đẹp?” – Tiểu hòa thượng sờ sờ cái gáy trọc lốc: “Vị thí chủ này, câu sau hát tiếp như vậy sao?”
Tiêu Dư An nhìn bộ dáng ngốc ngốc của tiểu hòa thượng, cảm thấy đáng yêu không chịu nổi, nhịn không được mà đùa nó: “Hát tiếp như vậy đó, ngươi xem ta đọc hết toàn bộ thơ nè.”
Tiêu Dư An hắng giọng xướng: “Thuở xưa có ngọn núi, trên núi có tòa miếu, trong miếu có một tiểu hòa thượng, lớn lên thật xinh đẹp! Đẹp nào phải để tranh xuân, đẹp là để báo tin xuân đã về, tưng bừng đợi khắp sơn khê, hoa này trong đám hoa kia cùng cười, hê, trong, đám, hoa, kia, cùng, cười!”*
(*Mệt mỏi với cái ông thần thích chế thơ này. Thằng bé đang hát, ổng thấy nó dễ thương khen nó đẹp, thằng nhỏ ngốc ngốc tưởng câu ổng khen nó là hát tiếp theo lời nó đang hát, ổng thuận theo trêu nó, ghép luôn nửa bài “Bốc toán tử – Vịnh mai” của Mao Trạch Đông vào. Nguyên bài ở
Một tiểu hòa thượng khoảng bảy tám tuổi mặc sa y màu lam xám, cầm theo cái chổi xể ở trên bậc thang trước miếu thờ quét lá, có lẽ là do nhàm chán, tiểu hòa thượng hắng giọng bắt đầu hát: “Thuở xưa có ngọn núi í a, trên núi có tòa miếu í a, trong miếu có một tiểu hòa thượng í a…”
Đột nhiên có một người tiến đến gần, trên mặt tràn đầy ý cười tiếp một câu: “Lớn lên thật xinh đẹp.”
Tiểu hòa thượng kia sững sờ, giương mắt nhìn lại, thấy là một vị nam tử tướng mạo cực kỳ đẹp đẽ, nhưng mà so với giọng nói và tướng mạo thì thứ hấp dẫn tiểu hòa thượng hơn chính là ánh sáng từ sâu trong đôi mắt linh động ôn hòa kia.
Bên cạnh nam tử còn có một vị nam tử khác tướng mạo cũng bất phàm như vậy, khí vũ hiên ngang, mặt mũi đẹp đẽ, phóng khoáng tự nhiên thế gian hiếm thấy.
“Lớn lên thật xinh đẹp?” – Tiểu hòa thượng sờ sờ cái gáy trọc lốc: “Vị thí chủ này, câu sau hát tiếp như vậy sao?”
Tiêu Dư An nhìn bộ dáng ngốc ngốc của tiểu hòa thượng, cảm thấy đáng yêu không chịu nổi, nhịn không được mà đùa nó: “Hát tiếp như vậy đó, ngươi xem ta đọc hết toàn bộ thơ nè.”
Tiêu Dư An hắng giọng xướng: “Thuở xưa có ngọn núi, trên núi có tòa miếu, trong miếu có một tiểu hòa thượng, lớn lên thật xinh đẹp! Đẹp nào phải để tranh xuân, đẹp là để báo tin xuân đã về, tưng bừng đợi khắp sơn khê, hoa này trong đám hoa kia cùng cười, hê, trong, đám, hoa, kia, cùng, cười!”*
(*Mệt mỏi với cái ông thần thích chế thơ này. Thằng bé đang hát, ổng thấy nó dễ thương khen nó đẹp, thằng nhỏ ngốc ngốc tưởng câu ổng khen nó là hát tiếp theo lời nó đang hát, ổng thuận theo trêu nó, ghép luôn nửa bài “Bốc toán tử – Vịnh mai” của Mao Trạch Đông vào. Nguyên bài ở
/225
|