Tiêu Dư An muốn đưa tay ôm lấy Yến Hà Thanh, muốn hôn hôn hắn, nhưng hai tay bị trói lại không thoát ra được đành phải khẽ gọi xin giúp đỡ: “Yến ca…”
“Tiêu Dư An, ta nguyện ý chờ, nhưng thời điểm ngươi ra đi có thể nói cho ta biết có được không? Muốn ta chờ ngươi bao lâu? Một năm? Mười năm? Hay là hai mươi năm? Hoặc là, căn bản không thể chờ được?” – Mỗi một lần Yến Hà Thanh hỏi ra một câu thì hai mắt lại đỏ thêm một phần, mà đến khi nói ra ba chữ “không thể chờ” giọng đã mang theo run rẩy cùng sợ hãi.
Tiêu Dư An thấy Yến Hà Thanh như thế này, trong lòng tràn đầy hối hận cùng với phiền muộn. Sinh ly tử biệt đối với mình chẳng qua chỉ là một kiếm nhưng đối với Yến Hà Thanh lại là “nhất thiên nhật sắc hàm sầu bạch”, còn là “tam nguyệt sơn hoa tác ác hồng” của hắn.*
(*2 câu trong ngoặc kép là trích trong bài “Thuật bi phú” của Càn Long viết viết để tưởng niệm một trăm ngày mất của thê tử kết tóc – Hiếu Hiền Hoàng hậu, ai coi Diên hy công lược thì biết, chính là chị hậu xinh đẹp tổng công đó đó. Mọi người đọc thêm ở
“Tiêu Dư An, ta nguyện ý chờ, nhưng thời điểm ngươi ra đi có thể nói cho ta biết có được không? Muốn ta chờ ngươi bao lâu? Một năm? Mười năm? Hay là hai mươi năm? Hoặc là, căn bản không thể chờ được?” – Mỗi một lần Yến Hà Thanh hỏi ra một câu thì hai mắt lại đỏ thêm một phần, mà đến khi nói ra ba chữ “không thể chờ” giọng đã mang theo run rẩy cùng sợ hãi.
Tiêu Dư An thấy Yến Hà Thanh như thế này, trong lòng tràn đầy hối hận cùng với phiền muộn. Sinh ly tử biệt đối với mình chẳng qua chỉ là một kiếm nhưng đối với Yến Hà Thanh lại là “nhất thiên nhật sắc hàm sầu bạch”, còn là “tam nguyệt sơn hoa tác ác hồng” của hắn.*
(*2 câu trong ngoặc kép là trích trong bài “Thuật bi phú” của Càn Long viết viết để tưởng niệm một trăm ngày mất của thê tử kết tóc – Hiếu Hiền Hoàng hậu, ai coi Diên hy công lược thì biết, chính là chị hậu xinh đẹp tổng công đó đó. Mọi người đọc thêm ở
/225
|