Hữu dũng vô mưu.
Đó là đánh giá của Tiêu Dư An dành cho tiên đế Bắc quốc.
Trong truyện, toàn bộ điểm kỹ năng của tiên đế Bắc quốc đều cộng hết vào vận khí. Khi đó Bắc quốc mấy năm liên tục được mùa, dân giàu nước mạnh, vì thế tiên đế Bắc quốc liền nổi lên dã tâm, tấn công Nam Yến quốc.
Cũng vào lúc đó, Nam Yến quốc mấy năm liên tục thiên tai, quân vương băng hà, quả thực thảm không chịu được. Vì thế tiên đến Bắc quốc nhân lúc nhà người ta không có người liền đánh vào, một lần hành động công phá Nam Yến quốc, bắt hoàng tử, cướp tài vật, cát cứ mảnh thổ địa này.
Nhưng mà.
Vị tiên đế này, thiện chiến anh dũng nhưng lại không quan tâm gì đến quản lý, đánh giặc xong liền vơ vét tài vật, bắt người trói lại rồi vỗ mông về nhà.
Về! Nhà!
Đại ca à, Armstrong bay ba mươi tám vạn nghìn mét lên mặt trăng cũng biết cắm một á cờ lên đó, ông thì sao, hao hết tâm tư đánh nước người ta xong ngay cả lá cờ cũng không thèm cắm??
Cái tinh túy của việc chỉ biết giương cung bắn đại điêu này của ông thực sự là phát huy vô cùng hoàn mỹ.*
*(chỉ biết giương cung bắn đại điêu, đại khái là chỉ biết dùng sức mạnh, không dùng đầu óc.)
Sau đó, Đông Ngô cũng nhân lúc Nam Yến quốc cháy nhà mà đi hôi của, cát cứ lấy một bộ phận, phần quốc thổ còn dư lại thì do thúc thúc của nam chính miễn cưỡng duy trì chính quyền.
Mà tiên đế Bắc quốc, sau khi đánh thắng trận thì ngày đêm sênh ca, hoang dâm vô độ, ngày ngày tiêu xài quốc khố, cuối cùng uống đến high, uống đến chết luôn.
Rất nhanh sau đó thái tử lên kế vị, quân vương thiếu niên từ nhỏ chứng kiến bộ dáng trị quốc hoang dâm của tiên đế, dĩ nhiên cũng trở thành một kẻ chẳng làm nên trò trống gì.
Có thể dễ dàng thấy được, Bắc quốc chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã bị nam chính đánh hạ cũng phải không phải là chuyện bất thình lình gì, nầm tai họa đã sớm được gieo giống từ hai đời rồi.
——
Tiêu Dư An vội vã đi vào lao ngục trong cung, phía sau cánh cửa sắt dày truyền đến từng mùi tanh hôi hư thối khiến người ta gay mũi.
Ngục tốt hiển nhiên không nghĩ đến hoàng thượng sẽ đến một nơi như thế này, sợ tới mức hai đùi run rẩy, quỳ rạp xuống đất, trong lòng không yên.
“Hoàng thượng, thân thể ngài là kim long tôn quý, sao có thể đến nơi dơ bẩn như thế này, có chuyện gì cứ phân phó vi thần làm là được.” – Thị vệ bên người Tiêu Dư An quỳ xuống đất nói.
“Đều là được cấu tạo từ 23 bộ nhiễm sắc thể mà ra thôi, không cần phải phân ra ba bảy loại làm gì.” – Tiêu Dư An đối thị vệ nói lời thấm thía.
Thị vệ: “A?”
“Tri thức là thứ tốt.”
“A??”
“Cho nên chúng ta phải phản đối mê tín, tôn trọng khoa học.”
“A???”
“Không có gì, ta giỡn với ngươi thôi.” – Tiêu Dư An mỉm cười với thị vệ vẫn còn đang không hiểu gì, sau đó bước vào cửa sắt.
Ba giây sau đã thấy hắn che mũi nhảy ra ngoài.
Quá… quá khó ngửi, chờ thêm chút đã.
Không ngừng bị tra tấn vị giác, theo lý thuyết thì dưới áp lực sinh tồn người ta cũng sẽ từ từ thích nghi được, đợi đến lúc đã cảm thấy quen với cái mùi này, Tiêu Dư An lại đi vào lần nữa.
Phạm nhân bị giam trong này không nhiều lắm, hai bên nhà tù đều trống rỗng, Tiêu Dư An đi theo thị vệ tiến vào một gian lao phòng u ám, một đường đi đến chỗ sâu nhất, sau đó dừng lại trước cửa một phòng giam bình thường.
Thị vệ lấy chìa khóa, mở cửa nhà lao, động tác nhanh chóng trải một tầng rơm rạ sạch sẽ lên mặt đất, chỉ sợ sơ xuất làm bẩn giày Tiêu Dư An.
Tác phong làm việc quá tốt, Tiêu Dư An nhìn không được nhìn thị vệ nhiều thêm vài lần.
Một cỗ mùi máu tươi sộc thẳng vào mặt, ánh nến trong phòng giam rung rung vì bị dòng khí tạo ra trong lúc Tiêu Dư An đi vào thổi tới khiến cho phòng giam lúc sáng lúc tối.
Ở trong góc có một người đang ngồi tựa vào tường.
Trung y màu trắng của hắn đã sớm bị máu cùng với uế vật nhiễm bẩn, xích sắt thô dày khảm vào tay chân tạo ra miệng vết thương dữ tợn, ràng buộc nhất cử nhất động của hắn. Dưới lớp trung y rách còn ẩn ẩn thấy được huyết nhục mơ hồ, tóc hắn rối tung che khuất khuôn mặt, nhìn không rõ ngũ quan.
Nghe thấy tiếng vang, người ngồi trong góc cũng chưa từng nhúc nhích dù chỉ một chút.
Thế nhưng, bên dưới mái tóc che khuất khuôn mặt, một đôi mắt nhìn lên.
Tiêu Dư An nhìn đôi mắt ấy, chỉ thấy bên trong con ngươi tất cả đều là lạnh lùng, đạm mạc cùng quyết tuyệt.
Có những người thân ở nơi vinh hoa phú quý, ánh mắt lại tan rã không khác gì đã chết, mà ngược lại, có những người cho dù ở trong lao ngục dơ bẩn cũng không thể nào che dấu được cặp mắt sáng như sao trời, kiên định như kiếm.
Tiêu Dư An chỉ nhìn thoáng qua liền hiểu được, nếu hôm nay chính mình không giết hắn, ngày sau, hắn nhất định sẽ giết mình.
Tiêu Dư An không nói một lời, rút cây kiếm đeo bên hông thị vệ ra, lưỡi dao sắc bén vang lên rung động khiến người trong ngục đại kinh thất sắc. Mà người nọ, cuối cùng cũng giật giật thân mình, nhưng chỉ là động tác rất nhỏ, đau đớn ngay sau đó đã khiến mày hắn nhăn lại.
Nhìn thật là thảm.
Tiêu Dư An nghĩ thầm, trong truyện miêu tả, dù thế nào thì cũng chỉ là câu chữ, hiện tại nhìn đến thảm trạng của nam chính như này, hắn chỉ muốn nói.
Tác! Giả! Ông! Mẹ! Nó! Là! Đồ! Khốn! Nạn!
Đây chính là con trai ruột của ông đó, quá thảm rồi!
Tiêu Dư An nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng tự nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả.
Loại cảm xúc này, gọi là đau lòng.
Nếu muốn giết, thực sự rất đơn giản, thậm chí chưa chắc đã cần đến Tiêu Dư An tự mình ra tay. Người trước mắt hiện giờ hèn mọn như con kiến, muốn hủy thi diệt tích chẳng qua chỉ đơn giản như một cái búng tay, sau đó, thế gian liền không còn người tên là Yến Hà Thanh này nữa.
Nhưng mà, Tiêu Dư An không hạ thủ được.
Bỏ đi, dù sao mình cũng biết trước nội dung truyện rồi, nếu không đi theo con đường tìm chết của quân vương trẻ tuổi kia thì cũng chưa chắc sẽ bị diệt quốc.
Nếu thực sự không được nữa, thế thì theo hướng gió, thừa dịp nam chính còn đang ở Bắc quốc thì đối xử với hắn thật tốt, sủng hắn lên trời, chắc có lẽ thì là mà có thể xoát được chút hảo cảm, may ra sau này còn được toàn thây?
Kẻ chỉ cầu chết được toàn thây Tiêu Dư An than một tiếng, đem kiếm trả lại cho thị vệ.
Có điều, Tiêu Dư An cũng không định rời đi dễ dàng như vậy.
Trong truyện miêu tả dung mạo của nam chính đẹp trai đến mức khiến người ta phải giật mình, Tiêu Dư An thực sự tò mò, tiến lên vài bước, nửa quỳ ở trước mặt người nọ, duỗi tay ý đồ muốn vén mái tóc trước mặt người nọ lên.
Chỉ trong chớp mắt lúc Tiêu Dư An đưa tay ra, Yến Hà Thanh đột nhiên quay đầu hung hăng cắn lên bàn tay của Tiêu Dư An.
Tự nhiên bị cắn khiến Tiêu Dư An ngây ngẩn cả người.
Người trước mặt căn bản không có chút khí lực, tuy rằng cắn đến Tiêu Dư An đau nhức nhưng lại không thấy máu.
Cũng bởi vì vấn đề vị trí, ngục tốt cùng thị vệ đứng đằng sau chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Dư An, hoàn toàn không phát hiện việc hắn bị cắn.
Tiêu Dư An đợi một hồi, phát hiện Yến Hà Thanh còn chưa có ý định nhả ra, bất đắc dĩ nói: “Còn chưa hết giận sao?”
Tiêu Dư An nghĩ, chắc vừa rồi hắn bị mình cầm kiếm chỉ vào cho nên mới có phản ứng như vậy.
“Đau đau đau.” – Tiêu Dư An nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Nhả ra đi, cứ để như vậy lâu thị về sẽ nghi ngờ.”
Yến Hà Thanh bị thái độ ôn tồn của Tiêu Dư An làm cho ngốc luôn, ngơ ngác nhả ra.
Tiêu Dư An xoa xoa dấu răng trên mu bàn, đem bản tay giấu vào trong tay áo, đứng lên cùng ngục tốt và thị vệ nói: “Đem hắn thả ra, sau đó đưa đi thái y bên kia trị thương, thị thương cho tốt.”
Nói xong Tiêu Dư An xoay người đi ra khỏi đại lao.
Đêm lãng sao thưa, sau một hồi lăn lộn, Tiêu Dư An cũng về tới tẩm cung.
Thấy Tiêu Dư An lây nhiễm một thân mùi máu tươi từ lao ngục đi ra, thị nữ thiếp thân Hồng Tụ vội vàng hầu hạ hắn đi tắm.
Ở trong bể tắm nước nóng, ngâm đến mức hoa mắt chóng mặt, Tiêu Dư An mơ mơ màng màng nghe Hồng Tụ hỏi gì đó, hắn không để ý, thuận miệng ừ một tiếng, lại ngâm thêm nửa canh giờ nữa mới đi ra.
Chờ Tiêu Dư An ngâm nước nóng xong, Hồng Tụ thật cẩn thận hầu hạ hắn mặc quần áo.
Tiêu Dư An nhớ rõ, trong truyện gốc, Hồng Tụ làm người lanh lợi, rất biết cách xem sắc mặc, rất hiểu ý của quân vương thiếu niên kia, cho nên cũng trở thành tâm phúc bên cạnh hắn.
Nhưng bên cạnh đó, nàng cũng là một nữ tử tàn nhẫn độc ác. Nàng phụ trách quản lý nhóm cấm luyến của quân vương, đối với những nam sủng đó, nàng chưa từng có nửa phần lưu tình, nếu có người hầu hạ quân vương không tốt, vậy thì bị đánh đến da tróc thịt bong cũng coi như là nhẹ rồi.
Tiêu Dư An nhìn nữ tử điềm tĩnh trước mắt đang nghiêm túc giúp mình mặc quần áo, dù có thể nào cũng không thể đem những gì viết trong sách kia liên tưởng đến trên người nàng.
Hồng Tụ ở trong sách, kết cục là gì?
Tiêu Dư An cúi đầu trầm tư, vẫn còn chưa nhớ ra thì đã nghe tiếng gọi của Hồng Tụ bên tai: “Hoàng thượng, nên đi ngủ rồi.”
“Ừ, được.” – Tiêu Dư An phục hồi tinh thần, đem vấn đề này vứt ra sau đầu.
Sau khi trở về tẩm cung, Hồng Tụ không theo hắn đi vào mà nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tẩm cung không thắp nến, Tiêu Dư An đợi đến khi mắt mình đã thích ứng được bóng tối mới nương theo ánh trăng xuyên qua khe trạm rỗng của cửa sổ đi tới bên giường.
Không gian yên yắng, khói từ huân hương nhẹ nhàng phiêu tán trong không khí. Trong hoàn cảnh này, Tiêu Dư An hoàn toàn không nghĩ tới, trên giường hắn còn có thêm một người.
Đó là đánh giá của Tiêu Dư An dành cho tiên đế Bắc quốc.
Trong truyện, toàn bộ điểm kỹ năng của tiên đế Bắc quốc đều cộng hết vào vận khí. Khi đó Bắc quốc mấy năm liên tục được mùa, dân giàu nước mạnh, vì thế tiên đế Bắc quốc liền nổi lên dã tâm, tấn công Nam Yến quốc.
Cũng vào lúc đó, Nam Yến quốc mấy năm liên tục thiên tai, quân vương băng hà, quả thực thảm không chịu được. Vì thế tiên đến Bắc quốc nhân lúc nhà người ta không có người liền đánh vào, một lần hành động công phá Nam Yến quốc, bắt hoàng tử, cướp tài vật, cát cứ mảnh thổ địa này.
Nhưng mà.
Vị tiên đế này, thiện chiến anh dũng nhưng lại không quan tâm gì đến quản lý, đánh giặc xong liền vơ vét tài vật, bắt người trói lại rồi vỗ mông về nhà.
Về! Nhà!
Đại ca à, Armstrong bay ba mươi tám vạn nghìn mét lên mặt trăng cũng biết cắm một á cờ lên đó, ông thì sao, hao hết tâm tư đánh nước người ta xong ngay cả lá cờ cũng không thèm cắm??
Cái tinh túy của việc chỉ biết giương cung bắn đại điêu này của ông thực sự là phát huy vô cùng hoàn mỹ.*
*(chỉ biết giương cung bắn đại điêu, đại khái là chỉ biết dùng sức mạnh, không dùng đầu óc.)
Sau đó, Đông Ngô cũng nhân lúc Nam Yến quốc cháy nhà mà đi hôi của, cát cứ lấy một bộ phận, phần quốc thổ còn dư lại thì do thúc thúc của nam chính miễn cưỡng duy trì chính quyền.
Mà tiên đế Bắc quốc, sau khi đánh thắng trận thì ngày đêm sênh ca, hoang dâm vô độ, ngày ngày tiêu xài quốc khố, cuối cùng uống đến high, uống đến chết luôn.
Rất nhanh sau đó thái tử lên kế vị, quân vương thiếu niên từ nhỏ chứng kiến bộ dáng trị quốc hoang dâm của tiên đế, dĩ nhiên cũng trở thành một kẻ chẳng làm nên trò trống gì.
Có thể dễ dàng thấy được, Bắc quốc chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã bị nam chính đánh hạ cũng phải không phải là chuyện bất thình lình gì, nầm tai họa đã sớm được gieo giống từ hai đời rồi.
——
Tiêu Dư An vội vã đi vào lao ngục trong cung, phía sau cánh cửa sắt dày truyền đến từng mùi tanh hôi hư thối khiến người ta gay mũi.
Ngục tốt hiển nhiên không nghĩ đến hoàng thượng sẽ đến một nơi như thế này, sợ tới mức hai đùi run rẩy, quỳ rạp xuống đất, trong lòng không yên.
“Hoàng thượng, thân thể ngài là kim long tôn quý, sao có thể đến nơi dơ bẩn như thế này, có chuyện gì cứ phân phó vi thần làm là được.” – Thị vệ bên người Tiêu Dư An quỳ xuống đất nói.
“Đều là được cấu tạo từ 23 bộ nhiễm sắc thể mà ra thôi, không cần phải phân ra ba bảy loại làm gì.” – Tiêu Dư An đối thị vệ nói lời thấm thía.
Thị vệ: “A?”
“Tri thức là thứ tốt.”
“A??”
“Cho nên chúng ta phải phản đối mê tín, tôn trọng khoa học.”
“A???”
“Không có gì, ta giỡn với ngươi thôi.” – Tiêu Dư An mỉm cười với thị vệ vẫn còn đang không hiểu gì, sau đó bước vào cửa sắt.
Ba giây sau đã thấy hắn che mũi nhảy ra ngoài.
Quá… quá khó ngửi, chờ thêm chút đã.
Không ngừng bị tra tấn vị giác, theo lý thuyết thì dưới áp lực sinh tồn người ta cũng sẽ từ từ thích nghi được, đợi đến lúc đã cảm thấy quen với cái mùi này, Tiêu Dư An lại đi vào lần nữa.
Phạm nhân bị giam trong này không nhiều lắm, hai bên nhà tù đều trống rỗng, Tiêu Dư An đi theo thị vệ tiến vào một gian lao phòng u ám, một đường đi đến chỗ sâu nhất, sau đó dừng lại trước cửa một phòng giam bình thường.
Thị vệ lấy chìa khóa, mở cửa nhà lao, động tác nhanh chóng trải một tầng rơm rạ sạch sẽ lên mặt đất, chỉ sợ sơ xuất làm bẩn giày Tiêu Dư An.
Tác phong làm việc quá tốt, Tiêu Dư An nhìn không được nhìn thị vệ nhiều thêm vài lần.
Một cỗ mùi máu tươi sộc thẳng vào mặt, ánh nến trong phòng giam rung rung vì bị dòng khí tạo ra trong lúc Tiêu Dư An đi vào thổi tới khiến cho phòng giam lúc sáng lúc tối.
Ở trong góc có một người đang ngồi tựa vào tường.
Trung y màu trắng của hắn đã sớm bị máu cùng với uế vật nhiễm bẩn, xích sắt thô dày khảm vào tay chân tạo ra miệng vết thương dữ tợn, ràng buộc nhất cử nhất động của hắn. Dưới lớp trung y rách còn ẩn ẩn thấy được huyết nhục mơ hồ, tóc hắn rối tung che khuất khuôn mặt, nhìn không rõ ngũ quan.
Nghe thấy tiếng vang, người ngồi trong góc cũng chưa từng nhúc nhích dù chỉ một chút.
Thế nhưng, bên dưới mái tóc che khuất khuôn mặt, một đôi mắt nhìn lên.
Tiêu Dư An nhìn đôi mắt ấy, chỉ thấy bên trong con ngươi tất cả đều là lạnh lùng, đạm mạc cùng quyết tuyệt.
Có những người thân ở nơi vinh hoa phú quý, ánh mắt lại tan rã không khác gì đã chết, mà ngược lại, có những người cho dù ở trong lao ngục dơ bẩn cũng không thể nào che dấu được cặp mắt sáng như sao trời, kiên định như kiếm.
Tiêu Dư An chỉ nhìn thoáng qua liền hiểu được, nếu hôm nay chính mình không giết hắn, ngày sau, hắn nhất định sẽ giết mình.
Tiêu Dư An không nói một lời, rút cây kiếm đeo bên hông thị vệ ra, lưỡi dao sắc bén vang lên rung động khiến người trong ngục đại kinh thất sắc. Mà người nọ, cuối cùng cũng giật giật thân mình, nhưng chỉ là động tác rất nhỏ, đau đớn ngay sau đó đã khiến mày hắn nhăn lại.
Nhìn thật là thảm.
Tiêu Dư An nghĩ thầm, trong truyện miêu tả, dù thế nào thì cũng chỉ là câu chữ, hiện tại nhìn đến thảm trạng của nam chính như này, hắn chỉ muốn nói.
Tác! Giả! Ông! Mẹ! Nó! Là! Đồ! Khốn! Nạn!
Đây chính là con trai ruột của ông đó, quá thảm rồi!
Tiêu Dư An nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng tự nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả.
Loại cảm xúc này, gọi là đau lòng.
Nếu muốn giết, thực sự rất đơn giản, thậm chí chưa chắc đã cần đến Tiêu Dư An tự mình ra tay. Người trước mắt hiện giờ hèn mọn như con kiến, muốn hủy thi diệt tích chẳng qua chỉ đơn giản như một cái búng tay, sau đó, thế gian liền không còn người tên là Yến Hà Thanh này nữa.
Nhưng mà, Tiêu Dư An không hạ thủ được.
Bỏ đi, dù sao mình cũng biết trước nội dung truyện rồi, nếu không đi theo con đường tìm chết của quân vương trẻ tuổi kia thì cũng chưa chắc sẽ bị diệt quốc.
Nếu thực sự không được nữa, thế thì theo hướng gió, thừa dịp nam chính còn đang ở Bắc quốc thì đối xử với hắn thật tốt, sủng hắn lên trời, chắc có lẽ thì là mà có thể xoát được chút hảo cảm, may ra sau này còn được toàn thây?
Kẻ chỉ cầu chết được toàn thây Tiêu Dư An than một tiếng, đem kiếm trả lại cho thị vệ.
Có điều, Tiêu Dư An cũng không định rời đi dễ dàng như vậy.
Trong truyện miêu tả dung mạo của nam chính đẹp trai đến mức khiến người ta phải giật mình, Tiêu Dư An thực sự tò mò, tiến lên vài bước, nửa quỳ ở trước mặt người nọ, duỗi tay ý đồ muốn vén mái tóc trước mặt người nọ lên.
Chỉ trong chớp mắt lúc Tiêu Dư An đưa tay ra, Yến Hà Thanh đột nhiên quay đầu hung hăng cắn lên bàn tay của Tiêu Dư An.
Tự nhiên bị cắn khiến Tiêu Dư An ngây ngẩn cả người.
Người trước mặt căn bản không có chút khí lực, tuy rằng cắn đến Tiêu Dư An đau nhức nhưng lại không thấy máu.
Cũng bởi vì vấn đề vị trí, ngục tốt cùng thị vệ đứng đằng sau chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Dư An, hoàn toàn không phát hiện việc hắn bị cắn.
Tiêu Dư An đợi một hồi, phát hiện Yến Hà Thanh còn chưa có ý định nhả ra, bất đắc dĩ nói: “Còn chưa hết giận sao?”
Tiêu Dư An nghĩ, chắc vừa rồi hắn bị mình cầm kiếm chỉ vào cho nên mới có phản ứng như vậy.
“Đau đau đau.” – Tiêu Dư An nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Nhả ra đi, cứ để như vậy lâu thị về sẽ nghi ngờ.”
Yến Hà Thanh bị thái độ ôn tồn của Tiêu Dư An làm cho ngốc luôn, ngơ ngác nhả ra.
Tiêu Dư An xoa xoa dấu răng trên mu bàn, đem bản tay giấu vào trong tay áo, đứng lên cùng ngục tốt và thị vệ nói: “Đem hắn thả ra, sau đó đưa đi thái y bên kia trị thương, thị thương cho tốt.”
Nói xong Tiêu Dư An xoay người đi ra khỏi đại lao.
Đêm lãng sao thưa, sau một hồi lăn lộn, Tiêu Dư An cũng về tới tẩm cung.
Thấy Tiêu Dư An lây nhiễm một thân mùi máu tươi từ lao ngục đi ra, thị nữ thiếp thân Hồng Tụ vội vàng hầu hạ hắn đi tắm.
Ở trong bể tắm nước nóng, ngâm đến mức hoa mắt chóng mặt, Tiêu Dư An mơ mơ màng màng nghe Hồng Tụ hỏi gì đó, hắn không để ý, thuận miệng ừ một tiếng, lại ngâm thêm nửa canh giờ nữa mới đi ra.
Chờ Tiêu Dư An ngâm nước nóng xong, Hồng Tụ thật cẩn thận hầu hạ hắn mặc quần áo.
Tiêu Dư An nhớ rõ, trong truyện gốc, Hồng Tụ làm người lanh lợi, rất biết cách xem sắc mặc, rất hiểu ý của quân vương thiếu niên kia, cho nên cũng trở thành tâm phúc bên cạnh hắn.
Nhưng bên cạnh đó, nàng cũng là một nữ tử tàn nhẫn độc ác. Nàng phụ trách quản lý nhóm cấm luyến của quân vương, đối với những nam sủng đó, nàng chưa từng có nửa phần lưu tình, nếu có người hầu hạ quân vương không tốt, vậy thì bị đánh đến da tróc thịt bong cũng coi như là nhẹ rồi.
Tiêu Dư An nhìn nữ tử điềm tĩnh trước mắt đang nghiêm túc giúp mình mặc quần áo, dù có thể nào cũng không thể đem những gì viết trong sách kia liên tưởng đến trên người nàng.
Hồng Tụ ở trong sách, kết cục là gì?
Tiêu Dư An cúi đầu trầm tư, vẫn còn chưa nhớ ra thì đã nghe tiếng gọi của Hồng Tụ bên tai: “Hoàng thượng, nên đi ngủ rồi.”
“Ừ, được.” – Tiêu Dư An phục hồi tinh thần, đem vấn đề này vứt ra sau đầu.
Sau khi trở về tẩm cung, Hồng Tụ không theo hắn đi vào mà nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tẩm cung không thắp nến, Tiêu Dư An đợi đến khi mắt mình đã thích ứng được bóng tối mới nương theo ánh trăng xuyên qua khe trạm rỗng của cửa sổ đi tới bên giường.
Không gian yên yắng, khói từ huân hương nhẹ nhàng phiêu tán trong không khí. Trong hoàn cảnh này, Tiêu Dư An hoàn toàn không nghĩ tới, trên giường hắn còn có thêm một người.
/225
|