Edit: Mều
Beta: Mạc An Hy
Bởi vì chuyện bài tập mà Lâm Lương Thâm tức giận đến bữa tối cũng không ăn, một mình buồn bã nằm trong phòng khóc hơn năm tiếng đồng hồ, thậm chí còn dùng điện thoại nhỏ nhắn cho bố, trừ khi mẹ xin lỗi, nếu không cậu sẽ nhịn đói tới chết.
Giang Đường cực kỳ thờ ơ, đoạt lấy điện thoại của Lâm Tùy Châu gõ chữ lạch cạch: Con người bình thường dù không ăn không uống đến đến gần nửa tháng mới có thể chết đói, trong quá trình này, các bộ phận của cơ thể sẽ chậm rãi suy kiệt, vì đói bụng, cơ thể sẽ tiêu hóa mỡ của con, mãi đến khi con không còn mỡ, nó sẽ bắt đầu tiêu hóa protein của con. Đương nhiên một đứa nhỏ như con, chỉ cần bảy ngày liền chết đói, nghe nói người chết rồi sẽ biến thành quỷ đói, phải ăn đồ bỏ đi đấy.
Một giây sau khi gửi đoạn văn này đi, Lương Thâm với hai mắt sưng đỏ chạy ra.
Giang Đường nhếch miệng nở nụ cười, lại ném điện thoại lại cho Lâm Tùy Châu.
Anh cúi đầu nhìn lướt qua, nhướng mày: "Cô hù dọa đứa nhỏ làm gì..."
Anh bất đắc dĩ thở dài, gọi phòng bếp chuẩn bị một phần cơm tối nữa.
Lương Thâm ngồi trêи ghế dựa, ánh mắt tràn đầy vẻ lên án, cậu mạnh mẽ trừng mắt với Giang Đường, lại nhìn về phía Lâm Tùy Châu: "Bố, con muốn mẹ kế!"
Lâm Tùy Châu nhấp nháy miệng mà không nói chuyện, phía sau truyền đến một giọng nói hoàn toàn tức giận: "Cháu không sợ mẹ kế sẽ đánh gãy chân của cháu sao?!"
Giang Đường thuận mắt nhìn lại.
Một người phụ nữ đi tới.
Cô không nhìn ra tuổi, trang điểm vô cùng thời thượng, áo da đen, giày ống cao, tóc ngắn đến lỗ tai, so với những người phụ nữ bình thường, ngũ quan của bà vô cùng sâu sắc, hai hàng chân lông mày giống như in ra từ một khuôn với Lâm Tùy Châu.
Bà tiện tay bỏ mắt kính lên bàn, "Thằng nhóc con, mày vừa mới nói cái gì?"
Môi Lương Thâm run run, lập cập gọi ra hai chữ: "Bà nội..."
Bà nội?
Giang Đường sửng sốt, nhìn lần thứ hai người phụ nữ này.
Cô nhớ ra rồi, người này là mẹ của Lâm Tùy Châu – Lâm Ái Quốc, tên thật là Lâm Ái Y, là một người phụ nữ tương đối huyền thoại.
Lâm Ái Quốc xuất thân nhà quân nhân, vì ghét bỏ tên mình có vẻ nữ tính, bà liền cưỡng chế cha mình đổi tên thành Ái Quốc, bà trở thành một nữ quân nhân từ sớm, vì biểu hiện tốt, bà được điều đến nhánh đặc biệt, trở thành đặc công quốc gia. Thời trẻ bà đã nằm vùng ở Miến Điện, phá được nhiều vụ án buôn bán ma túy lớn. Trong một lần làm nhiệm vụ, thân thể Lâm Ái Quốc bị thương nghiêm trọng, từ đó không thể trở thành một người mẹ được nữa, người yêu nhiều năm của bà cũng vì vậy mà bỏ bà đi.
Lâm Ái Quốc cũng không phải là một người phụ nữ vì yêu mà mù quáng, bà nhanh chóng phấn chấn lại, đồng thời nhận nuôi con trai của chiến hữu, cũng chính là Lâm Tùy Châu.
Sau khi về hưu, cuộc sống của Lâm Ái Quốc càng muôn màu muôn vẻ, bà cùng mấy chị em quân nhân thành lập một hội Tương Vi thần bí, chuyên môn đánh tiểu tam, hành hạ nam cặn bã, lại trừng trị bọn lừa buôn phụ nữ, phía trêи đương nhiên là không ủng hộ tổ chức cá nhân như này, nhưng những người ở tổ chức này có bối cảnh mạnh mẽ, lại lập được chiến công, cũng không có làm gì nguy hại đến xã hội, nên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Từ ký ức của thân thể này, xem ra quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người vô cùng lạnh nhạt, thậm chí... mẹ chồng cực kỳ chán ghét cô, bà ngấm ngầm châm biếm mỉa mai cô sau lưng, mà nguyên chủ mềm yếu đương nhiên không dám phản kháng, chỉ yên lặng chịu đựng.
Cô đang thất thần thì ánh mắt mẹ chồng nhìn qua.
"Nhìn xem tiền đồ của con này, đến con trai của con còn muốn tìm mẹ kế, rắm cũng không dám thả một cái."
Giang Đường: "..."
Ừ, cô hiểu tại sao mẹ chồng lại chán ghét cô rồi.
Vì một nữ cường nhân độc lập tự chủ không thích tiểu bạch thỏ mềm yếu dễ bắt nạt.
"Mẹ, không phải mẹ đi Pháp sao, sao trở về nhanh vậy."
Lâm Tùy Châu tốt bụng giúp Giang Đường phân tán sự chú ý của mẹ Lâm.
Lâm Ái Quốc nhìn Lâm Tùy Châu, ôm anh rồi hôn lên trán anh một cái: "Tiểu Mễ Chúc của mẹ, nhớ mẹ không? Mẹ có mang quà cho con."
Nói xong, bà lấy một con búp bê trong ngực ra đưa tới.
Lâm Tùy Châu rũ mắt, mặt không cảm xúc nhận lấy: "Cảm ơn mẹ, con rất thích."
Lâm Ái Quốc vui mừng: "Mẹ biết con nhất định sẽ thích."
Giang Đường: "..."
Giang Đường: ??????
Thật sự là rất thích sao????
"Mẹ cũng mệt mỏi một ngày rồi, lên nghỉ ngơi trước đây."
"Được, mẹ ngủ ngon."
Nhìn bóng dáng mẹ Lâm rời đi, tầm mắt Giang Đường lần thứ hai chuyển đến lên người búp bê hồng phấn kia.
Vẻ mặt Lâm Tùy Châu bình tĩnh: "Mẹ tôi chọn quà không khéo."
"...À?"
"Bởi vì lúc tôi còn nhỏ nói muốn mua một con búp bê, từ đó về sau bất kể bà đi chỗ nào, chỉ cần trở về sẽ cho tôi một con." Dừng một lúc, "Cô đừng để ý."
"..."
Giang Đường đương nhiên sẽ không để ý.
Là một quân nhân ý chí kiên cường, loại chuyện nhỏ như thế này để bà nhúng tay vào đúng thật là làm khó bà.
Có điều...
"Anh còn rất hiếu thảo."
Lâm Tùy Châu cầm búp bê nhìn trái phải một lúc, nụ cười dịu dàng hơn không ít: "Bố mẹ ruột của tôi bị tên côn đồ đánh chết, bà liều mạng đoạt tôi lại, cũng vì vậy mà bà không bao giờ có con của chính mình được nữa, tôi đương nhiên không thể làm cho bà đau lòng khổ sở."
Anh đột nhiên mềm yếu làm cho Giang Đường hơi không quen, cô bĩu môi, nhìn về phía Lương Thâm đàng hoàng ăn bữa tối, nhỏ giọng lầm bầm: "Con trai cưng của mẹ."
Lâm Tùy Châu trầm thấp nở nụ cười: "Cái gọi là con trai cưng của mẹ là người không có suy nghĩ độc lập và phán đoán hành vi của bản thân, giống như con rối hoàn toàn do nguời mẹ điều khiển. Nhưng tôi có ý nghĩ của mình, cho nên cũng không tính là con trai cưng của mẹ."
Giang Đường: "Tích cực đấy!"
Lâm Tùy Châu: "Chẳng qua tôi chỉ giải thích cho cô."
Giang Đường: "Tính toán chi li, đồ EQ thấp (1)."
Lâm Tùy Châu: "Được rồi, tôi chính là người có EQ thấp."
(1) Từ gốc là trực nam, ý chỉ những người không tinh ý, thần kinh thô
Giang Đường hừ một tiếng: "Chấp nhận đi, anh là con trai cưng của mẹ."
Cô đập bàn đứng dậy, chỉ để lại một bóng lưng cho Lâm Tùy Châu.
Lâm Tùy Châu: "..."
Lương Thâm đang nhai bánh bao trong miệng đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng mơ hồ không rõ: "Phụ nữ đúng là không nói lý lẽ."
Đúng là có chút không nói lý lẽ, nhưng...
Lâm Tùy Châu giơ tay véo khuôn mặt của đứa con nhỏ: "Sau này không được nói tìm mẹ kế, cũng không được đánh giá vợ của bố như thế, nếu không bố con sẽ thực sự để bà nội đánh con, hiểu không?"
Lương Thâm chép chép miệng, oan ức cúi đầu, nhỏ giọng: "Con trai cưng của mẹ..."
Lâm Tùy Châu: "..."
"Giang Đường, đến phòng mẹ một lát."
Nghe giọng nói này, Giang Đường vừa mới lên lầu lảo đảo một cái, suýt chút nữa lăn từ trêи cầu thang xuống, cô nắm chặt lan can, ngước mắt nhìn mẹ chồng hai tay khoanh trước ngực cách đó không xa.
So với khuôn mặt dịu dàng cách đây không lâu, bây giờ thần sắc của bà vô cùng lạnh nhạt ác liệt.
Tim Giang Đường đập thình thịch, giống như con dâu nhỏ đi vào phòng Lâm Ái Quốc.
Trong phòng bà trang trí đơn giản, ở giữa vách tường treo một tấm quảng cáo màu đỏ lâu năm, mặt trêи viết: "hướng về mặt trời với tấm lòng nhiệt huyết."
"Mẹ..." Giang Đường nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Lần này mẹ cũng mang quà cho con."
Giang Đường liên tục xua tay: "Búp bê thì thôi đi ạ."
"Nghĩ gì thế." Mẹ Lâm ghét bỏ liếc cô một cái: "Nội tâm Tiểu Mễ Chúc vẫn còn con nít, con đã lớn như vậy rồi còn chơi búp bê cái gì, không có tương lai."
Giang Đường: "..."
Bà xoay người mở túi, sau đó lấy một vật màu đen từ bên trong ra, miệng tròn tròn... súng!!!
Giang Đường trợn mắt, sợ đến hô hấp cũng chậm nửa nhịp.
"Cho con."
Giang Đường mạnh mẽ lắc đầu: "Không không không, con không cần..."
"Cầm." Thái độ mẹ Lâm hung hăng, mạnh mẽ đặt khẩu súng nặng trịch không rõ loại nào lên tay cô.
Giang Đường cảm giác tay mình nóng đến phát sợ, cô cầm cũng không dám cầm, ném cũng không thể ném, chỉ có thể sững sờ tại chỗ, ánh mắt trống rỗng.
Mẹ Lâm ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Súng này đến từ trêи tay một người phụ nữ, cô ấy đang ở một quốc gia nhỏ quanh năm lửa đạn không ngừng, địa vị người phụ nữ ở quốc gia kia vô cùng thấp kém, cô ấy cũng giống như những người phụ nữ khác, vừa chịu đựng chiến tranh xâm lược, vừa giúp chồng dạy con, nhưng vào một đêm nọ, trừ cô ấy ra, chồng, con, em trai đều bị phần tử khủng bố bắn chết."
Mẹ Lâm nhìn về phía Giang Đường: "Cô ấy bi phẫn cùng đường, cầm lấy khẩu súng này, đi vào hang sói báo thù."
"Mẹ, sao mẹ nói cái này với con?"
"Mẹ chỉ muốn nói cho con biết, bất kỳ lúc nào, một người phụ nữ không dựa được trời, không dựa được đất, không dựa được con càng không dựa được chồng, người có thể bảo vệ con, để cho con đạt được tôn nghiêm chỉ có chính con."
Giang Đường cúi đầu, đăm chiêu.
"Mẹ quý nhờ con, gả cho nhà họ Lâm chúng ta là như vậy, con chính là vợ của Tiểu Mễ Chúc, là nữ chủ nhân của nhà họ Lâm. Làm mẹ, mẹ sẽ dạy dỗ tốt con của mình, không để nó làm loạn bên ngoài, càng sẽ không để người phụ nữ thứ hai tiến vào cửa lớn nhà họ Lâm chúng ta. Nhưng con thì sao, sao con không quản lí tốt con của mình? Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị thay thế thôi!"
Lời này của bà làm cho Giang Đường hoàn toàn hiểu rõ.
Mẹ chồng nhất định là chê cô mềm yếu vô dụng, lo lắng người khác lợi dụng cơ hội, ngủ với người đàn ông của cô, đánh con của cô, chết đi còn muốn tiến vào phần mộ của cô.
Có thể nói là bà có ý tốt, đáng tiếc...
Trước đây sao Giang Đường không tiếp thu ý nghĩa này?
Giang Đường nắm chặt khẩu súng trong tay, đứng nghiêm ưỡn ngực, chào mẹ Lâm theo lễ nghi quân đội: "Con xin thề với cờ đỏ năm sao, con nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt ba thằng... ba đứa nhỏ kia, con cũng sẽ dạy dỗ tốt chồng của mình, nếu như bọn họ không nghe lời, con sẽ giống như tiền bối vậy, dùng khẩu súng này dạy bọn họ làm người một lần nữa."
"..."
"... ..."
"Cái đó... vẫn là đừng dùng súng, đừng thật sự một lần nữa làm người, vậy thì phiền toái."
Giang Đường lấy lại tinh thần, vội vàng thu tay lại: "Ý con chính là ý như vậy, con sẽ không để mẹ thất vọng."
Mẹ Lâm thỏa mãn gật đầu: "Được rồi, đi ra ngoài đi, mẹ sẽ nhìn biểu hiện gần đây của con."
"Mẹ ngủ ngon."
Sau khi tạm biệt mẹ Lâm, Giang Đường thở phào nhẹ nhõm.
Vốn cô cho là mẹ chồng mang tư tưởng cũ kỷ trong xã hội cũ, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải, tuy rằng cũng còn chìm đắm tính cách ở xã hội cũ, nhưng ý nghĩ cũng không phải là rất giống.
Chỉ là khẩu súng này...
Có chút vướng tay vướng chân.
Giang Đường gãi đầu, tiện tay bỏ súng trêи giường, xoay người đi tắm rửa.
Lúc này, Lâm Tùy Châu dỗ mấy đứa nhỏ đã trở về phòng ngủ.
Nghe phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, đủ loại suy nghĩ tràn vào đầu của anh, Lâm Tùy Châu tháo thắt lưng ra, ánh mắt cong lên, chợt lấy một bóng đen trêи giường, anh lại gần nhìn một chút.
Khi nhìn thấy vật kia, hình ảnh tươi đẹp trong đầu nháy mắt biến thành một bộ phim.... "Bản năng." (1)
(1): Trong phim Bản năng, nữ chính xxoo xong thì dùng súng dưới gối giết chết người đó.
Đây... là một phim kinh dị kịch tính.
Beta: Mạc An Hy
Bởi vì chuyện bài tập mà Lâm Lương Thâm tức giận đến bữa tối cũng không ăn, một mình buồn bã nằm trong phòng khóc hơn năm tiếng đồng hồ, thậm chí còn dùng điện thoại nhỏ nhắn cho bố, trừ khi mẹ xin lỗi, nếu không cậu sẽ nhịn đói tới chết.
Giang Đường cực kỳ thờ ơ, đoạt lấy điện thoại của Lâm Tùy Châu gõ chữ lạch cạch: Con người bình thường dù không ăn không uống đến đến gần nửa tháng mới có thể chết đói, trong quá trình này, các bộ phận của cơ thể sẽ chậm rãi suy kiệt, vì đói bụng, cơ thể sẽ tiêu hóa mỡ của con, mãi đến khi con không còn mỡ, nó sẽ bắt đầu tiêu hóa protein của con. Đương nhiên một đứa nhỏ như con, chỉ cần bảy ngày liền chết đói, nghe nói người chết rồi sẽ biến thành quỷ đói, phải ăn đồ bỏ đi đấy.
Một giây sau khi gửi đoạn văn này đi, Lương Thâm với hai mắt sưng đỏ chạy ra.
Giang Đường nhếch miệng nở nụ cười, lại ném điện thoại lại cho Lâm Tùy Châu.
Anh cúi đầu nhìn lướt qua, nhướng mày: "Cô hù dọa đứa nhỏ làm gì..."
Anh bất đắc dĩ thở dài, gọi phòng bếp chuẩn bị một phần cơm tối nữa.
Lương Thâm ngồi trêи ghế dựa, ánh mắt tràn đầy vẻ lên án, cậu mạnh mẽ trừng mắt với Giang Đường, lại nhìn về phía Lâm Tùy Châu: "Bố, con muốn mẹ kế!"
Lâm Tùy Châu nhấp nháy miệng mà không nói chuyện, phía sau truyền đến một giọng nói hoàn toàn tức giận: "Cháu không sợ mẹ kế sẽ đánh gãy chân của cháu sao?!"
Giang Đường thuận mắt nhìn lại.
Một người phụ nữ đi tới.
Cô không nhìn ra tuổi, trang điểm vô cùng thời thượng, áo da đen, giày ống cao, tóc ngắn đến lỗ tai, so với những người phụ nữ bình thường, ngũ quan của bà vô cùng sâu sắc, hai hàng chân lông mày giống như in ra từ một khuôn với Lâm Tùy Châu.
Bà tiện tay bỏ mắt kính lên bàn, "Thằng nhóc con, mày vừa mới nói cái gì?"
Môi Lương Thâm run run, lập cập gọi ra hai chữ: "Bà nội..."
Bà nội?
Giang Đường sửng sốt, nhìn lần thứ hai người phụ nữ này.
Cô nhớ ra rồi, người này là mẹ của Lâm Tùy Châu – Lâm Ái Quốc, tên thật là Lâm Ái Y, là một người phụ nữ tương đối huyền thoại.
Lâm Ái Quốc xuất thân nhà quân nhân, vì ghét bỏ tên mình có vẻ nữ tính, bà liền cưỡng chế cha mình đổi tên thành Ái Quốc, bà trở thành một nữ quân nhân từ sớm, vì biểu hiện tốt, bà được điều đến nhánh đặc biệt, trở thành đặc công quốc gia. Thời trẻ bà đã nằm vùng ở Miến Điện, phá được nhiều vụ án buôn bán ma túy lớn. Trong một lần làm nhiệm vụ, thân thể Lâm Ái Quốc bị thương nghiêm trọng, từ đó không thể trở thành một người mẹ được nữa, người yêu nhiều năm của bà cũng vì vậy mà bỏ bà đi.
Lâm Ái Quốc cũng không phải là một người phụ nữ vì yêu mà mù quáng, bà nhanh chóng phấn chấn lại, đồng thời nhận nuôi con trai của chiến hữu, cũng chính là Lâm Tùy Châu.
Sau khi về hưu, cuộc sống của Lâm Ái Quốc càng muôn màu muôn vẻ, bà cùng mấy chị em quân nhân thành lập một hội Tương Vi thần bí, chuyên môn đánh tiểu tam, hành hạ nam cặn bã, lại trừng trị bọn lừa buôn phụ nữ, phía trêи đương nhiên là không ủng hộ tổ chức cá nhân như này, nhưng những người ở tổ chức này có bối cảnh mạnh mẽ, lại lập được chiến công, cũng không có làm gì nguy hại đến xã hội, nên chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Từ ký ức của thân thể này, xem ra quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người vô cùng lạnh nhạt, thậm chí... mẹ chồng cực kỳ chán ghét cô, bà ngấm ngầm châm biếm mỉa mai cô sau lưng, mà nguyên chủ mềm yếu đương nhiên không dám phản kháng, chỉ yên lặng chịu đựng.
Cô đang thất thần thì ánh mắt mẹ chồng nhìn qua.
"Nhìn xem tiền đồ của con này, đến con trai của con còn muốn tìm mẹ kế, rắm cũng không dám thả một cái."
Giang Đường: "..."
Ừ, cô hiểu tại sao mẹ chồng lại chán ghét cô rồi.
Vì một nữ cường nhân độc lập tự chủ không thích tiểu bạch thỏ mềm yếu dễ bắt nạt.
"Mẹ, không phải mẹ đi Pháp sao, sao trở về nhanh vậy."
Lâm Tùy Châu tốt bụng giúp Giang Đường phân tán sự chú ý của mẹ Lâm.
Lâm Ái Quốc nhìn Lâm Tùy Châu, ôm anh rồi hôn lên trán anh một cái: "Tiểu Mễ Chúc của mẹ, nhớ mẹ không? Mẹ có mang quà cho con."
Nói xong, bà lấy một con búp bê trong ngực ra đưa tới.
Lâm Tùy Châu rũ mắt, mặt không cảm xúc nhận lấy: "Cảm ơn mẹ, con rất thích."
Lâm Ái Quốc vui mừng: "Mẹ biết con nhất định sẽ thích."
Giang Đường: "..."
Giang Đường: ??????
Thật sự là rất thích sao????
"Mẹ cũng mệt mỏi một ngày rồi, lên nghỉ ngơi trước đây."
"Được, mẹ ngủ ngon."
Nhìn bóng dáng mẹ Lâm rời đi, tầm mắt Giang Đường lần thứ hai chuyển đến lên người búp bê hồng phấn kia.
Vẻ mặt Lâm Tùy Châu bình tĩnh: "Mẹ tôi chọn quà không khéo."
"...À?"
"Bởi vì lúc tôi còn nhỏ nói muốn mua một con búp bê, từ đó về sau bất kể bà đi chỗ nào, chỉ cần trở về sẽ cho tôi một con." Dừng một lúc, "Cô đừng để ý."
"..."
Giang Đường đương nhiên sẽ không để ý.
Là một quân nhân ý chí kiên cường, loại chuyện nhỏ như thế này để bà nhúng tay vào đúng thật là làm khó bà.
Có điều...
"Anh còn rất hiếu thảo."
Lâm Tùy Châu cầm búp bê nhìn trái phải một lúc, nụ cười dịu dàng hơn không ít: "Bố mẹ ruột của tôi bị tên côn đồ đánh chết, bà liều mạng đoạt tôi lại, cũng vì vậy mà bà không bao giờ có con của chính mình được nữa, tôi đương nhiên không thể làm cho bà đau lòng khổ sở."
Anh đột nhiên mềm yếu làm cho Giang Đường hơi không quen, cô bĩu môi, nhìn về phía Lương Thâm đàng hoàng ăn bữa tối, nhỏ giọng lầm bầm: "Con trai cưng của mẹ."
Lâm Tùy Châu trầm thấp nở nụ cười: "Cái gọi là con trai cưng của mẹ là người không có suy nghĩ độc lập và phán đoán hành vi của bản thân, giống như con rối hoàn toàn do nguời mẹ điều khiển. Nhưng tôi có ý nghĩ của mình, cho nên cũng không tính là con trai cưng của mẹ."
Giang Đường: "Tích cực đấy!"
Lâm Tùy Châu: "Chẳng qua tôi chỉ giải thích cho cô."
Giang Đường: "Tính toán chi li, đồ EQ thấp (1)."
Lâm Tùy Châu: "Được rồi, tôi chính là người có EQ thấp."
(1) Từ gốc là trực nam, ý chỉ những người không tinh ý, thần kinh thô
Giang Đường hừ một tiếng: "Chấp nhận đi, anh là con trai cưng của mẹ."
Cô đập bàn đứng dậy, chỉ để lại một bóng lưng cho Lâm Tùy Châu.
Lâm Tùy Châu: "..."
Lương Thâm đang nhai bánh bao trong miệng đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng mơ hồ không rõ: "Phụ nữ đúng là không nói lý lẽ."
Đúng là có chút không nói lý lẽ, nhưng...
Lâm Tùy Châu giơ tay véo khuôn mặt của đứa con nhỏ: "Sau này không được nói tìm mẹ kế, cũng không được đánh giá vợ của bố như thế, nếu không bố con sẽ thực sự để bà nội đánh con, hiểu không?"
Lương Thâm chép chép miệng, oan ức cúi đầu, nhỏ giọng: "Con trai cưng của mẹ..."
Lâm Tùy Châu: "..."
"Giang Đường, đến phòng mẹ một lát."
Nghe giọng nói này, Giang Đường vừa mới lên lầu lảo đảo một cái, suýt chút nữa lăn từ trêи cầu thang xuống, cô nắm chặt lan can, ngước mắt nhìn mẹ chồng hai tay khoanh trước ngực cách đó không xa.
So với khuôn mặt dịu dàng cách đây không lâu, bây giờ thần sắc của bà vô cùng lạnh nhạt ác liệt.
Tim Giang Đường đập thình thịch, giống như con dâu nhỏ đi vào phòng Lâm Ái Quốc.
Trong phòng bà trang trí đơn giản, ở giữa vách tường treo một tấm quảng cáo màu đỏ lâu năm, mặt trêи viết: "hướng về mặt trời với tấm lòng nhiệt huyết."
"Mẹ..." Giang Đường nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Lần này mẹ cũng mang quà cho con."
Giang Đường liên tục xua tay: "Búp bê thì thôi đi ạ."
"Nghĩ gì thế." Mẹ Lâm ghét bỏ liếc cô một cái: "Nội tâm Tiểu Mễ Chúc vẫn còn con nít, con đã lớn như vậy rồi còn chơi búp bê cái gì, không có tương lai."
Giang Đường: "..."
Bà xoay người mở túi, sau đó lấy một vật màu đen từ bên trong ra, miệng tròn tròn... súng!!!
Giang Đường trợn mắt, sợ đến hô hấp cũng chậm nửa nhịp.
"Cho con."
Giang Đường mạnh mẽ lắc đầu: "Không không không, con không cần..."
"Cầm." Thái độ mẹ Lâm hung hăng, mạnh mẽ đặt khẩu súng nặng trịch không rõ loại nào lên tay cô.
Giang Đường cảm giác tay mình nóng đến phát sợ, cô cầm cũng không dám cầm, ném cũng không thể ném, chỉ có thể sững sờ tại chỗ, ánh mắt trống rỗng.
Mẹ Lâm ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Súng này đến từ trêи tay một người phụ nữ, cô ấy đang ở một quốc gia nhỏ quanh năm lửa đạn không ngừng, địa vị người phụ nữ ở quốc gia kia vô cùng thấp kém, cô ấy cũng giống như những người phụ nữ khác, vừa chịu đựng chiến tranh xâm lược, vừa giúp chồng dạy con, nhưng vào một đêm nọ, trừ cô ấy ra, chồng, con, em trai đều bị phần tử khủng bố bắn chết."
Mẹ Lâm nhìn về phía Giang Đường: "Cô ấy bi phẫn cùng đường, cầm lấy khẩu súng này, đi vào hang sói báo thù."
"Mẹ, sao mẹ nói cái này với con?"
"Mẹ chỉ muốn nói cho con biết, bất kỳ lúc nào, một người phụ nữ không dựa được trời, không dựa được đất, không dựa được con càng không dựa được chồng, người có thể bảo vệ con, để cho con đạt được tôn nghiêm chỉ có chính con."
Giang Đường cúi đầu, đăm chiêu.
"Mẹ quý nhờ con, gả cho nhà họ Lâm chúng ta là như vậy, con chính là vợ của Tiểu Mễ Chúc, là nữ chủ nhân của nhà họ Lâm. Làm mẹ, mẹ sẽ dạy dỗ tốt con của mình, không để nó làm loạn bên ngoài, càng sẽ không để người phụ nữ thứ hai tiến vào cửa lớn nhà họ Lâm chúng ta. Nhưng con thì sao, sao con không quản lí tốt con của mình? Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị thay thế thôi!"
Lời này của bà làm cho Giang Đường hoàn toàn hiểu rõ.
Mẹ chồng nhất định là chê cô mềm yếu vô dụng, lo lắng người khác lợi dụng cơ hội, ngủ với người đàn ông của cô, đánh con của cô, chết đi còn muốn tiến vào phần mộ của cô.
Có thể nói là bà có ý tốt, đáng tiếc...
Trước đây sao Giang Đường không tiếp thu ý nghĩa này?
Giang Đường nắm chặt khẩu súng trong tay, đứng nghiêm ưỡn ngực, chào mẹ Lâm theo lễ nghi quân đội: "Con xin thề với cờ đỏ năm sao, con nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt ba thằng... ba đứa nhỏ kia, con cũng sẽ dạy dỗ tốt chồng của mình, nếu như bọn họ không nghe lời, con sẽ giống như tiền bối vậy, dùng khẩu súng này dạy bọn họ làm người một lần nữa."
"..."
"... ..."
"Cái đó... vẫn là đừng dùng súng, đừng thật sự một lần nữa làm người, vậy thì phiền toái."
Giang Đường lấy lại tinh thần, vội vàng thu tay lại: "Ý con chính là ý như vậy, con sẽ không để mẹ thất vọng."
Mẹ Lâm thỏa mãn gật đầu: "Được rồi, đi ra ngoài đi, mẹ sẽ nhìn biểu hiện gần đây của con."
"Mẹ ngủ ngon."
Sau khi tạm biệt mẹ Lâm, Giang Đường thở phào nhẹ nhõm.
Vốn cô cho là mẹ chồng mang tư tưởng cũ kỷ trong xã hội cũ, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải, tuy rằng cũng còn chìm đắm tính cách ở xã hội cũ, nhưng ý nghĩ cũng không phải là rất giống.
Chỉ là khẩu súng này...
Có chút vướng tay vướng chân.
Giang Đường gãi đầu, tiện tay bỏ súng trêи giường, xoay người đi tắm rửa.
Lúc này, Lâm Tùy Châu dỗ mấy đứa nhỏ đã trở về phòng ngủ.
Nghe phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, đủ loại suy nghĩ tràn vào đầu của anh, Lâm Tùy Châu tháo thắt lưng ra, ánh mắt cong lên, chợt lấy một bóng đen trêи giường, anh lại gần nhìn một chút.
Khi nhìn thấy vật kia, hình ảnh tươi đẹp trong đầu nháy mắt biến thành một bộ phim.... "Bản năng." (1)
(1): Trong phim Bản năng, nữ chính xxoo xong thì dùng súng dưới gối giết chết người đó.
Đây... là một phim kinh dị kịch tính.
/141
|