*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mều
"La La, con ngoan ngoãn ở yên đây, đừng di chuyển."
Sau khi căn dặn một tiếng, Giang Đường nhân lúc hỗn loạn chạy vào khách sạn.
Hỏa hoạn bắt đầu lan từ tầng năm xuống phía dưới, đại sảnh vẫn chưa trở thành khu vực bị ảnh hưởng hoàn toàn, cô nhìn nhìn bốn phía xung quay, thấy được Hạ Hoài Nhuận ở góc tường.
Anh ấy ngã nhào trêи mặt đất, trong ngực đang che chở cho một bé trai không lớn lắm.
Giang Đường vội vàng chạy lên phía trước: "Anh còn có thể đi tiếp không?"
Hạ Hoài Nhuận giao đứa trẻ cho cô: "Cô dẫn cậu bé ra ngoài trước đi."
Giang Đường sững sờ: "Vậy còn anh?"
"Chờ một chút tôi lại đi."
"Không được, anh đi cùng tôi." Giang Đường ôm lấy bé trai kia, tay còn lại đỡ Hạ Hoài Nhuận lên đầy nhọc nhằn, mắt cá chân anh ấy hơi sưng, khẽ nhúc nhích đã đau dữ dội, cúi đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt cô đầy cố chấp.
Giọng Hạ Hoài Nhuận khản đặc: "Cô muốn tôi tiếp tục sống như vậy sao?"
"Phí lời, đương nhiên muốn cho anh sống tiếp."
Cho dù Giang Đường không phải là nhân vật anh hùng có tinh thần Lôi Phong kia, nhưng cô sẽ không thấy chết mà không cứu, hơn nữa nếu Hạ Hoài Nhuận chết đi thì cô cũng sẽ chết, dù thế nào cũng phải giúp anh tránh được một lần này, bản thân mới có thể bình an yên ổn sống qua ngày.
Hạ Hoài Nhuận khẽ rũ mắt, anh ấy ngắm nhìn gương mặt đó, đột nhiên nở nụ cười, giọng điệu thấp đến gần như nỉ non: "Dù rằng tôi biết tại sao cô muốn cho tôi tiếp tục sống, nhưng vẫn cảm ơn cô, bởi vì..."
Sự tồn tại của bản thân anh ấy đã là sai lầm.
Anh biết rõ mình là dấu hiệu giả tạo, là con rối trong tay người khác, thậm chí cũng không nên tồn tại ở đây, bây giờ làm mọi chuyện đều là giật dây bắc cầu cho nhân vật chính. Anh ấy đã nghĩ tới cái chết, nghĩ tới hủy diệt, nếu như thế thì thế giới này sẽ trầm luân cùng anh.
Nhưng ngay khi Giang Đường lòng như lửa đốt xông về phía anh ấy, anh ấy đã buông tha.
Giang Đường ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Hoài Nhuận.
Anh ấy cười vừa dịu dàng vừa bi thương: "Sau khi rời khỏi đây, tôi có thể làm bạn với cô không?"
"Đương nhiên rồi, sao anh hỏi như vậy?"
Hạ Hoài Nhuận nhắm mắt lại, như vậy đã thỏa mãn rồi.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Khi vẫn là một đoàn dữ liệu nhân vật trắng xám, anh ấy đã lén lút xem kịch bản, trong kịch bản vốn không có Hạ Hoài Nhuận, nhân vật này thậm chí cũng không xứng để có một kết thúc, thế là anh ấy thay đổi hệ thống trói định nữ chính, để cho sinh mệnh của mình và Giang Đường nối liền lại với nhau.
Mục đích anh ấy làm như vậy chính là vì trả thù, dựa vào cái gì mà muốn anh ấy làm vai phụ tác thành cho người khác, dựa vào cái gì mà anh ấy không thể nắm giữ cuộc đời của chính mình, dựa vào cái gì...
Vì có lẽ từ lúc vừa bắt đầu, anh ấy đã được định sẵn là không có đường lui. (1)
(1) Nghĩa gốc: Phá thủ trầm chu (破釜沉舟): dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀
Giang Đường cảm nhận được sự sa sút của Hạ Hoài Nhuận, cô nhẹ giọng nói: "La La vẫn đang chờ anh ở bên ngoài đấy, anh đừng nghĩ lung tung."
La La...
Đúng vậy.
Vẫn còn Hạ La.
Mặc kệ là thật hay giả, anh ấy đều ở thế giới này, anh ấy vẫn còn người thân.
Yết hầu Hạ Hoài Nhuận lăn lộn, gắng gượng đuổi theo bước tiến của Giang Đường: "Đúng rồi, La La không cần cô giáo vũ đạo nữa."
"... Hả?"
Anh ấy hít sâu một hơi: "Có điều, tôi cần một biên kịch, nếu như cô đồng ý thì có thể đưa tác phẩm cô viết xong cho tôi xem thử."
Bời vì là BUG của thế giới này nên Hạ Hoài Nhuận có thể nhìn lén chí hướng cá nhân của Giang Đường, nhưng cũng chỉ có thể nhìn chí hướng mà thôi.
Đối mặt với Giang Đường chưa phản ứng lại, anh ấy lại nói: "Nếu như cô không chê, có thể để cho La La làm bạn chơi của Sơ Nhất..."
Nói xong, Hạ Hoài Nhuận nặng nề nhắm chặt mắt lại.
Giang Đường cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng bước nhanh hơn.
Sau khi đi hai bước thì nhân viên cứu hỏa từ ngoài đi tới.
Bọn họ ôm lấy đứa trẻ, lại hộ tống Hạ Hoài Nhuận và Giang Đường đi ra ngoài.
Vì đội viên phòng cháy chữa cháy và nhân viên cấp cứu tới kịp thời nên hỏa hoạn được dập tắt rất nhanh, người bị thương cũng được xe cứu thương đưa đến bệnh viện.
Cùng lúc, Giang Đường nghe được tiếng nhắc nhở.
[Đã hoàn thành nhiệm vụ sinh mệnh manh mối chính cứu vớt Công ty điện ảnh Kỳ Tích, thay đổi kết cục đã định. Nhân vật liên quan với manh mối chính đã giải trừ trói định với cô.]
Cô mở trang cá nhân ra, tên của Hạ Hoài Nhuận đã biến thành màu xanh lá, cuối cùng từ từ biển mất, điều này chứng tỏ anh ấy đã thoát khỏi số phận phải chết của mình thành công, mà Giang Đường cũng hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, tạm thời bảo vệ một cái mệnh chó của mình.
Giang Đường đột nhiên nhớ đến lời hệ thống, nếu sinh mệnh của có trói chặt với Hạ Hoài Nhuận, vậy bây giờ nhiệm vụ hoàn thành, chứng minh Hạ Hoài Nhuận sẽ thuận lợi đến già, đã như vậy, cô cũng có thể yên ổn gối đầu không lo lắng rồi?
Như thể nghĩ về những nghi ngờ bên trong của cô, Tiểu Khả nói: "Ký chủ, cô không ngại thì xem thử nhiệm vụ nhân vật manh mối chính của mình."
Nhân vật manh mối chính?
Giang Đường tùy ý mở trang nhiệm vụ ra, phát hiện nhiệm vụ hàng ngày đã biến thành nhiệm vụ hàng tháng, số dư sinh mệnh phía trêи là bảy mươi năm, nhưng mà phía dưới có dòng nhắc nhở vô cùng làm người khác chú ý.
[Nhắc nhở sinh mệnh: Giáo ɖu͙ƈ tốt con của mình, sai lầm của bọn họ lúc nào cũng có thể đánh mất giá trị sinh mệnh của cô.]
Giang Đường một mặt anh da đen chấm hỏi. (2)
(2) Nó là cái meme này nè:
Tiểu Khả giải thích: "Nhân vật manh mối chính của cô là vợ hiền mẹ tốt, nhưng dựa theo phát triển hiện tại, con của cô lớn lên vẫn là trùm phản diện, cho nên, cô phải cố gắng chỉnh thẳng tam quan của bọn họ, để cho bọn họ trưởng thành một thiếu niên tốt có ích cho xã hội."
"..."
"Đương nhiên, ai cũng sẽ phạm sai lầm nhỏ, một ít lỗi nhỏ đó chúng tôi sẽ không tính vào trong, nhưng nếu như con trai của cô làm ra hành vi tổn thương người khác thì giá trị sinh mệnh của cô sẽ trừ mười lần, chửi bới họ trừ ba lần, trộm cướp trừ năm lần.
"... Vậy lúc nào thì mới coi là chỉnh thẳng tam quan?"
"Tôi ngẫm lại xem..." Tiểu Khả im lặng một chút, "Thế nào cũng phải đến 14 15 tuổi đi."
"..."
14 15 tuổi cái mọe nó lăn xa ra, chờ bọn họ lớn đến 14 15 tuổi, hoa cúc đều nguội lạnh rồi.
Quên đi, những chuyện này cũng không quang trọng, cô chỉ biết mình sống sót thành công.
Thở phào nhẹ nhõm, Giang Đường vô lực mềm nhũn mà ngồi sụp xuống đất.
Nhưng vào đúng lúc này, một cảnh sát mặc đồng phục đi về phía Giang Đường: "Cô gái, xin mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến."
Vẻ mặt Giang Đường hoang mang: "Hả?"
Mặt đối phương không cảm xúc nói: "Chúng tôi nghi ngờ cô ác ý phóng hỏa."
"... Cái gì?"
Cảnh sát không nói lời gì, bắt Giang Đường lên xe cảnh sát.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Buổi trưa, tình hình hiện trường đã được khống chế hoàn toàn, chờ Lâm Tùy Châu lái xe lại đây đã thấy khắp nơi hỗn loạn.
Bên ngoài khách sạn được căng đường cảnh giới, máu khô cạn và mảnh kính lẫn lộn, người đi đường vây xem bên cạnh không rời đi, vẫn chỉ chỉ trỏ trỏ vào khách sạn.
Lâm Tùy Châu thầm hô không ổn, ổn định tâm trạng lại mở cửa xe xuống, anh tùy tiện kéo một người lại, hỏi: "Nơi này bị gì thế ạ?"
Bác gái trả lời: "Trước đó có một cô gái luôn nói sẽ nổ tung, kết quả thực sự bốc cháy, khó mà tin được."
Anh cau mày, hỏi đến cùng: "Cô gái kia trông thế nào ạ?"
"Tóc dài, trắng trẻo, vô cùng xinh đẹp, đúng rồi." Bác gái nói: "Bộ ngực rất lớn."
Vô cùng xinh đẹp, bộ ngực rất lớn.
Giang Đường không chạy đi đâu được.
Lâm Tùy Châu đang lo lắng thì điện thoại của Giang Đường gọi đến, giọng cô suy yếu nói: "Boss, anh có thể đến cục cảnh sát một chuyến không?"
Lâm Tùy Châu: "..."
Bên trong cục cảnh sát.
Tay cô cầm ly nước lọc ngồi im trêи ghế dài, vừa nãy tốn hết miệng lưỡi giải thích rằng mình mơ thấy cảnh nổ tung và cũng không phải là kẻ gây ra hỏa hoạn gì, nhưng không một ai tin, cuối cùng vẫn là đội viên phòng cháy chữa cháy giải thích nguyên nhân hỏa hoạn, cô mới có thể thoát khỏi tội danh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cuối cùng, một bóng người từ bên ngoài đi vào.
Anh gần như vừa nhìn đã phát hiện ra Giang Đường, nhíu nhíu mày, đi thẳng lại đây.
"Cô không sao chứ?
Giang Đường lúc này đầu tóc hỗn độn, quần áo nhăn nheo, giày trêи chân đã mất một chiếc khi đang chạy trốn, nằm đỉnh đạt trêи mặt đất.
Anh cởi áo khoác phủ lên người Giang Đường, che chở cô đi ra bên ngoài.
Lên xe, Lâm Tùy Châu lấy khăn mặt lau sạch bùn bẩn trêи mặt Giang Đường, nhìn khuôn mặt tràn ngập hờ hững kia, cơn giận của Lâm Tùy Châu không phát ra được.
"Cô phóng hỏa à?"
Giang Đường có chút không hiểu ra sao: "Tôi phóng hỏa gì chứ? Tôi nhiều lắm chỉ đốt lửa trong lòng anh, chuyện này cũng không phạm pháp."
Miệng lưỡi trơn tru.
Lâm Tùy Châu cụp mắt, nâng chân cô lên tiếp tục lau sạch, bởi vì thời gian đi chân trần quá dài nên lòng bàn chân của cô đã bị xước một chút.
Trước đây vẫn không có cảm giác, bây giờ mới phát hiện có chúng đau, nhưng mà vẫn có thể chịu đựng được.
Sau khi tùy tiện xử lý một hồi, Lâm Tùy Châu xoay người tiến vào chỗ điều khiển.
Nhìn bóng lưng của anh, Giang Đường mơ hồ có chút kỳ quái: "Anh không hỏi tôi xảy ra chuyện gì sao?"
Anh chậm rãi khởi động động cơ: "Cô muốn nói thì nói, không muốn nói cũng không cần phải nói."
"..."
Sao hiện tại lại thấu tình đạt lý như thế rồi.
Giang Đường nhíu máy, dựa lưng vào ghế nói thẳng ra: "Tôi mơ thấy khách sạn bị cháy nên đi vào cứu người, giám đốc Hạ ở chỗ ấy."
"Tôi biết."
"Vậy anh không giận à?"
"Giận."
"..."
Nhưng mà tức giận có tác dụng không?
Không có tác dụng.
Cô đã như thế còn thế nào được.
Hai người im lặng cả đường đi, sau khi trở về khách sạn, Lâm Tùy Châu lấy một cái hộp trong lòng ra ném cho cô.
"Đây là cái gì?"
Lâm Tùy Châu rất tức giận: "Tùy tiện mua, thích làm gì làm."
Cô hoài nghi mở hộp ra, bên trong, sợi dây chuyền tinh xảo lặng lẳng nằm trong đó.
Trong lòng Giang Đường khẽ động: "Anh đặc biệt tặng dây chuyền cho tôi?"
"Kỷ niệm ngày kết hôn."
"..."
Đúng rồi, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ, có điều xưa nay nguyên chủ không đặt ở trong lòng, Giang Đường đương nhiên cũng không có đoạn ký ức này.
Kim cương trêи sợi dây chuyền khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ lánh lánh, chói mắt mê người.
Anh len lén liếc nhìn Giang Đường, thấy cô không tập trung nên cho rằng cô không thích, lông mày lập tức nhăn lại.
"Giang Đường, ở cùng với tôi, cô rất khó chịu sao?"
Ánh mắt Giang Đường lập lòe, cẩn thận đặt dây chuyền vào trong hộp, gật gật đầu: "Phải."
"Cô muốn tự do?"
Cô lại gật đầu: "Phải."
Lâm Tùy Châu nỗ lực duy trì sự hờ hững của mình, anh rất muốn biểu hiện sự bình tĩnh và lý trí, nhưng mà không làm được.
Sinh mệnh một người quan trọng bao nhiêu, cô vậy mà lại có thể liều lĩnh nhảy vào đám cháy vì người khác, anh nhất định phải thừa nhận, cuộc hôn nhân anh nỗ lực duy trì lại không có một xíu tình cảm nào trong đó.
Cô lạnh nhạt như nước, dửng dưng như không.
"Được." Lâm Tùy Châu đột nhiên buông xuống: "Như cô mong muốn, chúng ta ly hôn đi."
Chúng ta ly hôn đi.
Lúc năm chữ này xuất hiện từ trong miệng anh, làm cho Giang Đường cực kỳ run sợ và kinh ngạc.
"Anh, anh nghiêm túc ư?"
Trước đây, Lâm Tùy Châu cố chấp như vậy, cho dù cô làm cái gì, đánh chết anh cũng không muốn nhắc đến chuyện ly hôn, bây giờ đây là thế nào?
"Ừ." Anh gật đầu, "Tôi đồng ý thả cô đi."
Giang Đường vẫn không lấy lại tinh thần.
Một giây sau, bóng người Lâm Tùy Châu áp sát lại, anh khom lưng năng mặt Giang Đường lên, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế nhưng, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ trở lại bên cạnh tôi một lần nữa."
Giang Đường không hiểu ra sao: "Anh có ý gì?"
Bên môi Lâm Tùy Châu cong lên một nụ cười: "Ý là chúng ta sẽ phục hôn."
Giang Đường dùng thời gian vài giây mới để cho não mình hoạt động trở lại, cô không thể tin được mà nhìn Lâm Tùy Châu: "Mục đích anh ly hôn với tôi chính là vì phục hôn lại ư?"
"Phải." Lâm Tùy Châu nhìn thẳng vào Giang Đường: "Tôi phát hiện chỉ có cô thích hợp làm vợ tôi."
"... Ai đưa tự tin cho anh để anh tưởng rằng tôi vẫn sẽ chọn anh?"
"Tiền của tôi và còn mặt của tôi."
"..."
"......"
Anh lại nói: "Chỉ khi rời khỏi tôi, cô mới có thể hiểu rõ ai mới là người ưu tú nhất."
"..."
Giang Đường khϊế͙p͙ sợ không gì sánh được, Đây... đây là cái mạch não thần kỳ gì vậy!
Edit: Mều
"La La, con ngoan ngoãn ở yên đây, đừng di chuyển."
Sau khi căn dặn một tiếng, Giang Đường nhân lúc hỗn loạn chạy vào khách sạn.
Hỏa hoạn bắt đầu lan từ tầng năm xuống phía dưới, đại sảnh vẫn chưa trở thành khu vực bị ảnh hưởng hoàn toàn, cô nhìn nhìn bốn phía xung quay, thấy được Hạ Hoài Nhuận ở góc tường.
Anh ấy ngã nhào trêи mặt đất, trong ngực đang che chở cho một bé trai không lớn lắm.
Giang Đường vội vàng chạy lên phía trước: "Anh còn có thể đi tiếp không?"
Hạ Hoài Nhuận giao đứa trẻ cho cô: "Cô dẫn cậu bé ra ngoài trước đi."
Giang Đường sững sờ: "Vậy còn anh?"
"Chờ một chút tôi lại đi."
"Không được, anh đi cùng tôi." Giang Đường ôm lấy bé trai kia, tay còn lại đỡ Hạ Hoài Nhuận lên đầy nhọc nhằn, mắt cá chân anh ấy hơi sưng, khẽ nhúc nhích đã đau dữ dội, cúi đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt cô đầy cố chấp.
Giọng Hạ Hoài Nhuận khản đặc: "Cô muốn tôi tiếp tục sống như vậy sao?"
"Phí lời, đương nhiên muốn cho anh sống tiếp."
Cho dù Giang Đường không phải là nhân vật anh hùng có tinh thần Lôi Phong kia, nhưng cô sẽ không thấy chết mà không cứu, hơn nữa nếu Hạ Hoài Nhuận chết đi thì cô cũng sẽ chết, dù thế nào cũng phải giúp anh tránh được một lần này, bản thân mới có thể bình an yên ổn sống qua ngày.
Hạ Hoài Nhuận khẽ rũ mắt, anh ấy ngắm nhìn gương mặt đó, đột nhiên nở nụ cười, giọng điệu thấp đến gần như nỉ non: "Dù rằng tôi biết tại sao cô muốn cho tôi tiếp tục sống, nhưng vẫn cảm ơn cô, bởi vì..."
Sự tồn tại của bản thân anh ấy đã là sai lầm.
Anh biết rõ mình là dấu hiệu giả tạo, là con rối trong tay người khác, thậm chí cũng không nên tồn tại ở đây, bây giờ làm mọi chuyện đều là giật dây bắc cầu cho nhân vật chính. Anh ấy đã nghĩ tới cái chết, nghĩ tới hủy diệt, nếu như thế thì thế giới này sẽ trầm luân cùng anh.
Nhưng ngay khi Giang Đường lòng như lửa đốt xông về phía anh ấy, anh ấy đã buông tha.
Giang Đường ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Hoài Nhuận.
Anh ấy cười vừa dịu dàng vừa bi thương: "Sau khi rời khỏi đây, tôi có thể làm bạn với cô không?"
"Đương nhiên rồi, sao anh hỏi như vậy?"
Hạ Hoài Nhuận nhắm mắt lại, như vậy đã thỏa mãn rồi.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Khi vẫn là một đoàn dữ liệu nhân vật trắng xám, anh ấy đã lén lút xem kịch bản, trong kịch bản vốn không có Hạ Hoài Nhuận, nhân vật này thậm chí cũng không xứng để có một kết thúc, thế là anh ấy thay đổi hệ thống trói định nữ chính, để cho sinh mệnh của mình và Giang Đường nối liền lại với nhau.
Mục đích anh ấy làm như vậy chính là vì trả thù, dựa vào cái gì mà muốn anh ấy làm vai phụ tác thành cho người khác, dựa vào cái gì mà anh ấy không thể nắm giữ cuộc đời của chính mình, dựa vào cái gì...
Vì có lẽ từ lúc vừa bắt đầu, anh ấy đã được định sẵn là không có đường lui. (1)
(1) Nghĩa gốc: Phá thủ trầm chu (破釜沉舟): dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀
Giang Đường cảm nhận được sự sa sút của Hạ Hoài Nhuận, cô nhẹ giọng nói: "La La vẫn đang chờ anh ở bên ngoài đấy, anh đừng nghĩ lung tung."
La La...
Đúng vậy.
Vẫn còn Hạ La.
Mặc kệ là thật hay giả, anh ấy đều ở thế giới này, anh ấy vẫn còn người thân.
Yết hầu Hạ Hoài Nhuận lăn lộn, gắng gượng đuổi theo bước tiến của Giang Đường: "Đúng rồi, La La không cần cô giáo vũ đạo nữa."
"... Hả?"
Anh ấy hít sâu một hơi: "Có điều, tôi cần một biên kịch, nếu như cô đồng ý thì có thể đưa tác phẩm cô viết xong cho tôi xem thử."
Bời vì là BUG của thế giới này nên Hạ Hoài Nhuận có thể nhìn lén chí hướng cá nhân của Giang Đường, nhưng cũng chỉ có thể nhìn chí hướng mà thôi.
Đối mặt với Giang Đường chưa phản ứng lại, anh ấy lại nói: "Nếu như cô không chê, có thể để cho La La làm bạn chơi của Sơ Nhất..."
Nói xong, Hạ Hoài Nhuận nặng nề nhắm chặt mắt lại.
Giang Đường cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng bước nhanh hơn.
Sau khi đi hai bước thì nhân viên cứu hỏa từ ngoài đi tới.
Bọn họ ôm lấy đứa trẻ, lại hộ tống Hạ Hoài Nhuận và Giang Đường đi ra ngoài.
Vì đội viên phòng cháy chữa cháy và nhân viên cấp cứu tới kịp thời nên hỏa hoạn được dập tắt rất nhanh, người bị thương cũng được xe cứu thương đưa đến bệnh viện.
Cùng lúc, Giang Đường nghe được tiếng nhắc nhở.
[Đã hoàn thành nhiệm vụ sinh mệnh manh mối chính cứu vớt Công ty điện ảnh Kỳ Tích, thay đổi kết cục đã định. Nhân vật liên quan với manh mối chính đã giải trừ trói định với cô.]
Cô mở trang cá nhân ra, tên của Hạ Hoài Nhuận đã biến thành màu xanh lá, cuối cùng từ từ biển mất, điều này chứng tỏ anh ấy đã thoát khỏi số phận phải chết của mình thành công, mà Giang Đường cũng hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, tạm thời bảo vệ một cái mệnh chó của mình.
Giang Đường đột nhiên nhớ đến lời hệ thống, nếu sinh mệnh của có trói chặt với Hạ Hoài Nhuận, vậy bây giờ nhiệm vụ hoàn thành, chứng minh Hạ Hoài Nhuận sẽ thuận lợi đến già, đã như vậy, cô cũng có thể yên ổn gối đầu không lo lắng rồi?
Như thể nghĩ về những nghi ngờ bên trong của cô, Tiểu Khả nói: "Ký chủ, cô không ngại thì xem thử nhiệm vụ nhân vật manh mối chính của mình."
Nhân vật manh mối chính?
Giang Đường tùy ý mở trang nhiệm vụ ra, phát hiện nhiệm vụ hàng ngày đã biến thành nhiệm vụ hàng tháng, số dư sinh mệnh phía trêи là bảy mươi năm, nhưng mà phía dưới có dòng nhắc nhở vô cùng làm người khác chú ý.
[Nhắc nhở sinh mệnh: Giáo ɖu͙ƈ tốt con của mình, sai lầm của bọn họ lúc nào cũng có thể đánh mất giá trị sinh mệnh của cô.]
Giang Đường một mặt anh da đen chấm hỏi. (2)
(2) Nó là cái meme này nè:
Tiểu Khả giải thích: "Nhân vật manh mối chính của cô là vợ hiền mẹ tốt, nhưng dựa theo phát triển hiện tại, con của cô lớn lên vẫn là trùm phản diện, cho nên, cô phải cố gắng chỉnh thẳng tam quan của bọn họ, để cho bọn họ trưởng thành một thiếu niên tốt có ích cho xã hội."
"..."
"Đương nhiên, ai cũng sẽ phạm sai lầm nhỏ, một ít lỗi nhỏ đó chúng tôi sẽ không tính vào trong, nhưng nếu như con trai của cô làm ra hành vi tổn thương người khác thì giá trị sinh mệnh của cô sẽ trừ mười lần, chửi bới họ trừ ba lần, trộm cướp trừ năm lần.
"... Vậy lúc nào thì mới coi là chỉnh thẳng tam quan?"
"Tôi ngẫm lại xem..." Tiểu Khả im lặng một chút, "Thế nào cũng phải đến 14 15 tuổi đi."
"..."
14 15 tuổi cái mọe nó lăn xa ra, chờ bọn họ lớn đến 14 15 tuổi, hoa cúc đều nguội lạnh rồi.
Quên đi, những chuyện này cũng không quang trọng, cô chỉ biết mình sống sót thành công.
Thở phào nhẹ nhõm, Giang Đường vô lực mềm nhũn mà ngồi sụp xuống đất.
Nhưng vào đúng lúc này, một cảnh sát mặc đồng phục đi về phía Giang Đường: "Cô gái, xin mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến."
Vẻ mặt Giang Đường hoang mang: "Hả?"
Mặt đối phương không cảm xúc nói: "Chúng tôi nghi ngờ cô ác ý phóng hỏa."
"... Cái gì?"
Cảnh sát không nói lời gì, bắt Giang Đường lên xe cảnh sát.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Buổi trưa, tình hình hiện trường đã được khống chế hoàn toàn, chờ Lâm Tùy Châu lái xe lại đây đã thấy khắp nơi hỗn loạn.
Bên ngoài khách sạn được căng đường cảnh giới, máu khô cạn và mảnh kính lẫn lộn, người đi đường vây xem bên cạnh không rời đi, vẫn chỉ chỉ trỏ trỏ vào khách sạn.
Lâm Tùy Châu thầm hô không ổn, ổn định tâm trạng lại mở cửa xe xuống, anh tùy tiện kéo một người lại, hỏi: "Nơi này bị gì thế ạ?"
Bác gái trả lời: "Trước đó có một cô gái luôn nói sẽ nổ tung, kết quả thực sự bốc cháy, khó mà tin được."
Anh cau mày, hỏi đến cùng: "Cô gái kia trông thế nào ạ?"
"Tóc dài, trắng trẻo, vô cùng xinh đẹp, đúng rồi." Bác gái nói: "Bộ ngực rất lớn."
Vô cùng xinh đẹp, bộ ngực rất lớn.
Giang Đường không chạy đi đâu được.
Lâm Tùy Châu đang lo lắng thì điện thoại của Giang Đường gọi đến, giọng cô suy yếu nói: "Boss, anh có thể đến cục cảnh sát một chuyến không?"
Lâm Tùy Châu: "..."
Bên trong cục cảnh sát.
Tay cô cầm ly nước lọc ngồi im trêи ghế dài, vừa nãy tốn hết miệng lưỡi giải thích rằng mình mơ thấy cảnh nổ tung và cũng không phải là kẻ gây ra hỏa hoạn gì, nhưng không một ai tin, cuối cùng vẫn là đội viên phòng cháy chữa cháy giải thích nguyên nhân hỏa hoạn, cô mới có thể thoát khỏi tội danh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cuối cùng, một bóng người từ bên ngoài đi vào.
Anh gần như vừa nhìn đã phát hiện ra Giang Đường, nhíu nhíu mày, đi thẳng lại đây.
"Cô không sao chứ?
Giang Đường lúc này đầu tóc hỗn độn, quần áo nhăn nheo, giày trêи chân đã mất một chiếc khi đang chạy trốn, nằm đỉnh đạt trêи mặt đất.
Anh cởi áo khoác phủ lên người Giang Đường, che chở cô đi ra bên ngoài.
Lên xe, Lâm Tùy Châu lấy khăn mặt lau sạch bùn bẩn trêи mặt Giang Đường, nhìn khuôn mặt tràn ngập hờ hững kia, cơn giận của Lâm Tùy Châu không phát ra được.
"Cô phóng hỏa à?"
Giang Đường có chút không hiểu ra sao: "Tôi phóng hỏa gì chứ? Tôi nhiều lắm chỉ đốt lửa trong lòng anh, chuyện này cũng không phạm pháp."
Miệng lưỡi trơn tru.
Lâm Tùy Châu cụp mắt, nâng chân cô lên tiếp tục lau sạch, bởi vì thời gian đi chân trần quá dài nên lòng bàn chân của cô đã bị xước một chút.
Trước đây vẫn không có cảm giác, bây giờ mới phát hiện có chúng đau, nhưng mà vẫn có thể chịu đựng được.
Sau khi tùy tiện xử lý một hồi, Lâm Tùy Châu xoay người tiến vào chỗ điều khiển.
Nhìn bóng lưng của anh, Giang Đường mơ hồ có chút kỳ quái: "Anh không hỏi tôi xảy ra chuyện gì sao?"
Anh chậm rãi khởi động động cơ: "Cô muốn nói thì nói, không muốn nói cũng không cần phải nói."
"..."
Sao hiện tại lại thấu tình đạt lý như thế rồi.
Giang Đường nhíu máy, dựa lưng vào ghế nói thẳng ra: "Tôi mơ thấy khách sạn bị cháy nên đi vào cứu người, giám đốc Hạ ở chỗ ấy."
"Tôi biết."
"Vậy anh không giận à?"
"Giận."
"..."
Nhưng mà tức giận có tác dụng không?
Không có tác dụng.
Cô đã như thế còn thế nào được.
Hai người im lặng cả đường đi, sau khi trở về khách sạn, Lâm Tùy Châu lấy một cái hộp trong lòng ra ném cho cô.
"Đây là cái gì?"
Lâm Tùy Châu rất tức giận: "Tùy tiện mua, thích làm gì làm."
Cô hoài nghi mở hộp ra, bên trong, sợi dây chuyền tinh xảo lặng lẳng nằm trong đó.
Trong lòng Giang Đường khẽ động: "Anh đặc biệt tặng dây chuyền cho tôi?"
"Kỷ niệm ngày kết hôn."
"..."
Đúng rồi, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ, có điều xưa nay nguyên chủ không đặt ở trong lòng, Giang Đường đương nhiên cũng không có đoạn ký ức này.
Kim cương trêи sợi dây chuyền khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ lánh lánh, chói mắt mê người.
Anh len lén liếc nhìn Giang Đường, thấy cô không tập trung nên cho rằng cô không thích, lông mày lập tức nhăn lại.
"Giang Đường, ở cùng với tôi, cô rất khó chịu sao?"
Ánh mắt Giang Đường lập lòe, cẩn thận đặt dây chuyền vào trong hộp, gật gật đầu: "Phải."
"Cô muốn tự do?"
Cô lại gật đầu: "Phải."
Lâm Tùy Châu nỗ lực duy trì sự hờ hững của mình, anh rất muốn biểu hiện sự bình tĩnh và lý trí, nhưng mà không làm được.
Sinh mệnh một người quan trọng bao nhiêu, cô vậy mà lại có thể liều lĩnh nhảy vào đám cháy vì người khác, anh nhất định phải thừa nhận, cuộc hôn nhân anh nỗ lực duy trì lại không có một xíu tình cảm nào trong đó.
Cô lạnh nhạt như nước, dửng dưng như không.
"Được." Lâm Tùy Châu đột nhiên buông xuống: "Như cô mong muốn, chúng ta ly hôn đi."
Chúng ta ly hôn đi.
Lúc năm chữ này xuất hiện từ trong miệng anh, làm cho Giang Đường cực kỳ run sợ và kinh ngạc.
"Anh, anh nghiêm túc ư?"
Trước đây, Lâm Tùy Châu cố chấp như vậy, cho dù cô làm cái gì, đánh chết anh cũng không muốn nhắc đến chuyện ly hôn, bây giờ đây là thế nào?
"Ừ." Anh gật đầu, "Tôi đồng ý thả cô đi."
Giang Đường vẫn không lấy lại tinh thần.
Một giây sau, bóng người Lâm Tùy Châu áp sát lại, anh khom lưng năng mặt Giang Đường lên, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế nhưng, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ trở lại bên cạnh tôi một lần nữa."
Giang Đường không hiểu ra sao: "Anh có ý gì?"
Bên môi Lâm Tùy Châu cong lên một nụ cười: "Ý là chúng ta sẽ phục hôn."
Giang Đường dùng thời gian vài giây mới để cho não mình hoạt động trở lại, cô không thể tin được mà nhìn Lâm Tùy Châu: "Mục đích anh ly hôn với tôi chính là vì phục hôn lại ư?"
"Phải." Lâm Tùy Châu nhìn thẳng vào Giang Đường: "Tôi phát hiện chỉ có cô thích hợp làm vợ tôi."
"... Ai đưa tự tin cho anh để anh tưởng rằng tôi vẫn sẽ chọn anh?"
"Tiền của tôi và còn mặt của tôi."
"..."
"......"
Anh lại nói: "Chỉ khi rời khỏi tôi, cô mới có thể hiểu rõ ai mới là người ưu tú nhất."
"..."
Giang Đường khϊế͙p͙ sợ không gì sánh được, Đây... đây là cái mạch não thần kỳ gì vậy!
/141
|