Edit: Mều
Khi rời khỏi Trường Thanh thì sắc trời đã rất tối.
Hai đứa nhỏ mệt mỏi nằm nhoài trêи vai Lâm Tùy Châu, lắc la lắc lư như sắp ngủ thϊế͙p͙ đi.
Đến nơi đỗ xe, Giang Đường nhìn một vòng xung quanh nhưng không thấy xe của mình. Phát hiện sự hoang mang của cô, giọng Lâm Tùy Châu hờ hững: "Tôi cho người lái xe về rồi."
Không đợi Giang Đường đặt câu hỏi, anh nói tiếp: "Ngày mai là thứ bảy, về nhà luôn đi, chắc Sơ Nhất đang chờ đấy!"
Trong lời nói của Giang Đường lộ chút bất mãn: "Vậy anh lái xe tôi làm gì?"
Khi đang nói chuyện, chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt hai người, tiếp đó tài xế mở cửa sau, cẩn thận đỡ Lương Thâm và Lương Thiển sắp ngủ.
Lâm Tùy Châu rảnh tay sửa sang qua loa cà vạt hơi nhăn nheo, thoải mái chuyển tầm nhìn: "Ngày mai mẹ tôi sẽ về."
"...Thế nên?"
"Mẹ không biết chúng ta ly hôn."
"..."
"Mẹ của tôi lớn tuổi rồi."
Nói cách khác, nghĩa là không chịu nổi kϊƈɦ thích.
Nhớ đến dáng vẻ và tinh thần phấn chấn của bác gái Lâm Ái Quốc, dù thế nào cô cũng không thể gắn ba chữ "người lớn tuổi" này cho đối phương.
Giang Đường cụp mắt suy ngẫm, sau khi suy xét một lúc, cô nhẹ giọng nói: "Nếu như anh không đưa xe của tôi và Sơ Nhất về, bàn bạc rõ ràng với tôi thì có thể tôi sẽ đi. Nhưng bây giờ, không thể!"
Ấn đường Lâm Tùy Châu khẽ cau lại.
Cô lùi về sau hai bước, bất kể là lời nói hay thái độ đều toát ra vẻ lạnh nhạt sâu sắc: "Tôi rất không thích người khác khống chế tôi!"
Giang Đường biết rõ tính tình của Lâm Tùy Châu, ɖu͙ƈ vọng khống chế của anh quá lớn. Cho dù đối với người nhà hay con cái, anh đều không cho phép bất cứ ai nói một chữ "Không" giống như bây giờ. Hai hành động đơn giản kia đã cắt đứt đường lui của Giang Đường, anh nghĩ rằng Giang Đường sẽ thỏa hiệp vì con.
Đáng tiếc, cô sẽ không.
"Bây giờ có hai biện pháp, thứ nhất: anh hãy thú nhận quan hệ của chúng ta; thứ hai: nói dối là tôi đến nhà bạn học. Chắc chắn với tính cách của bác gái, bà sẽ không tra hỏi nơi tôi đi, cùng lắm chỉ lấy làm lạ rằng tại sao tôi còn liên lạc với bạn học."
Giang Đường nhếch mày, nở nụ cười, để lại cho người đàn ông bóng lưng phóng khoáng, dứt khoát.
Cô lên một chiếc taxi, chẳng mấy chốc, hình ảnh chiếc xe biến mất trong màn đêm.
Nhìn hình bóng cô rời đi, cơ thể Lâm Tùy Châu chậm chạp di chuyển.
"Ông Lâm, chúng ta đi chứ ạ?" Tài xế trong xe nhỏ giọng thúc giục.
Lâm Tùy Châu thu tầm nhìn, cúi người lên xe: "Đi thôi!"
Tài xế quay đầu lại: "Về nơi nào ạ?"
Anh nhắm mắt: "Nhà."
"..."
Nhà nào?
Tài xế không dám hỏi, nhưng đã có đáp án.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Xe ô tô di chuyển êm ái, ánh đèn neon năm màu ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại hắt sáng vào xe, chốc lát lại trở về một mảng tăm tối, trầm lắng.
Con gái ngủ bên cạnh, anh cẩn thận kéo chăn lông đắp cho con bé, sau khi nhìn Lương Thâm chui trong góc run lẩy bẩy lại lạnh nhạt dời tầm mắt. Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng anh vẫn quăng một cái chăn về phía cậu.
Lương Thâm đột nhiên bị đánh thức, cậu ngỡ ngàng nhìn bốn phía cả buổi mới tỉnh táo.
Cậu chép miệng tặc lưỡi, đần độn hỏi: "Mẹ đâu ạ?"
"Về rồi."
"Về đâu?"
"Chung cư Hạnh Phúc."
"Ồ." Lương Thâm ngáp một cái: "Bố ơi, con đói!"
Anh lạnh nhạt: "Nhịn đi!"
Lương Thâm: "Con là con nít, nhịn đói không tốt!"
Lâm Tùy Châu nhìn sang: "Con thấy bố còn sống không?"
Lương Thâm gật đầu.
Anh đáp: "Vậy con không chết đâu."
"..."
Cậu luôn cảm thấy tâm trạng của bố cậu không được tốt.
Lương Thâm ôm đệm, rụt rè tựa như con mèo nhỏ nhìn Lâm Tùy Châu và không dám nói chuyện, lúc bấy giờ cậu mới âm thầm nhớ nhung Giang Đường. Ít nhất... mẹ ma quỷ có xấu cũng không để cậu đói bụng. Ôi! Sớm biết như vậy thì lúc trước cậu đã không tùy tiện lãng phí lương thực. Nghĩ đi nghĩ lại, Lương Thâm thầm thương xót nỗi khổ nhà nông.
Im lặng một lúc, anh nhàn nhạt lên tiếng: "Ngày mai bà nội sẽ đến, không được nói cho bà biết chuyện bố mẹ ly hôn."
Lương Thâm lấy lại tinh thần, nhỏ giọng lầm bầm: "Con có thể trở về chung cư Hạnh Phúc không?"
"Không thể."
Câu trả lời đúng như dự đoán.
Khi gần đến cổng Lâm gia, tài xế lái xe chậm dần, cậu ta lờ mờ thấy phía trước có bóng người chuyển động. Tài xế híp mắt, ngờ ngợ nhận ra đó là bóng dáng một người phụ nữ, chợt nói: "Ông chủ, người phía trước... là bà chủ sao?"
Nghe vậy, Lâm Tùy Châu ngước mắt nhìn lên.
Trong gió đêm, Giang Đường khoanh tay, cúi đầu đá hòn đá nhỏ dưới chân một cách buồn chán. Ấn đường anh nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra, ý cười như gió xuân lướt nhẹ trêи gò má.
Mở cửa xuống xe.
Lâm Tùy Châu thuận tay lấy tấm chăn đang khoác lên người Lương Thâm.
"Nhìn thử xem, ai đây?" Anh chế nhạo, nhưng chăn lông mềm mại trêи tay lại choàng lên bờ vai mềm yếu của cô.
Cô Giang đứng một lát trong gió lạnh, sụt sịt cánh mũi đỏ hồng: "Tôi bỗng muốn gặp mẹ chồng cũ, anh đừng hiểu lầm."
Chủ động và bị động khác biệt rất lớn.
Hơn nữa, Giang Đường thực sự rất thích bác gái Lâm Ái Quốc, cũng rất thấp thỏm sự việc ở bệnh viện lầm trước. Nếu có cơ hội gặp mặt, cô muốn tự mình hỏi xem, người xuất hiện ở bệnh viện rốt cuộc có phải là bà không.
"Đi vào trước đi!" Lâm Tùy Châu ôm lấy cô kéo vào bên trong.
Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng của tài xế: "Ông chủ, cậu Lương Thâm và công chúa nhỏ thì sao ạ?"
Lâm Tùy Châu: "..."
Ừm, quên hoàn toàn luôn!
Quên sạch sành sanh!
Lâm Tùy Châu dặn Tiểu Cao thu dọn một gian phòng khách. Chờ sau khi bọn nhỏ đi ngủ, anh chọn một chai rượu vang đỏ, cầm hai chiếc ly uống rượu gõ cửa phòng Giang Đường.
Cạch, cửa phòng mở ra.
Cô mới vừa tắm xong, tóc sấy chưa khô, trêи người vẫn mặc váy ngủ cô thường mặc lúc chưa ly hôn. Tay áo voan mỏng khá xuyên thấu phác họa đường cong cơ thể, vẻ đẹp mê hoặc ʍôиɠ lung.
Ánh mắt Lâm Tùy Châu vô thức bị làn da mỹ nhân mê hoặc, tuy nhiên chỉ trong phút chốc ngắn ngủi.
"Uống một chút không?"
Giang Đường liếc mắt, nhường đường: "Được."
Anh tiện dịp bước vào, rót hai ly rượu vang đỏ.
"Chỉ uống ngụm nhỏ thôi!" Giang Đường lấy khoảng cách một ngón tay làm dấu: "Tôi sợ uống say sẽ xảy ra chuyện."
Lâm Tùy Châu nở nụ cười: "Sợ mất "zin" à?"
Giang Đường thay đổi sắc mặt: "Anh này có thể đừng thô tục như vậy được không?"
Anh đáp: "So với hành động, tôi cảm thấy lời nói của tôi còn rất lịch sự."
"... Không biết xấu hổ!"
"Cảm ơn."
"..."
Giang Đường không muốn nhiều lời với anh, sau khi một hơi uống cạn ly rượu trong tay thì đứng dậy tiễn khách: "Tôi muốn ngủ!"
Cơ thể anh khẽ di chuyển, đưa tay chỉ chỉ vùng lông mày bị khuyết của mình: "Dạy tôi vẽ mày trước."
Khuôn mặt Giang Đường đầy dấu chấm hỏi.
"Thế này tôi không thể đến công ty!"
"Hơn nửa đêm anh đến đây là để tôi dạy anh vẽ lông mày ư?"
Đối diện với ánh mắt không thể tin nổi của Giang Đường, anh ung dung gật đầu.
Vào lúc này, cô cảm thấy Lâm Tùy Châu thật sự có bệnh, mà còn bệnh không nhẹ.
Vốn nghĩ anh đến đây là có ý đồ xấu xa, nhưng... vì cái quái gì mà chồng cũ lại đêm hôm khuya khoắt đến tìm vợ cũ để vẽ mày chứ!! Não bị úng nước hả?!
Hai người rơi vào bế tắc, anh chần chừ không định nhúc nhích, Giang Đường hít sâu một hơi, cam chịu cầm lấy gương nhỏ và bút kẻ lông mày đến cạnh anh. Cuối cùng cô vòng qua người Lâm Tùy Châu, khẽ tựa vào anh, một tay đỡ ghế sofa chỗ dựa lưng, một tay cầm bút.
"Lông mày anh rất đẹp, không cần vẽ quá chau chuốt. Dùng bút kẻ lông mày đen nương theo đường viền chân mày, chậm rãi vẽ thêm vào, giống thế này..."
Giang Đường vừa nói, vừa nhẹ miết khuôn mặt Lâm Tùy Châu vẽ lông mày giúp anh.
Khoảng cách hai người rất gần.
Tầm mắt anh đối diện với ngực cô.
Lâm Tùy Châu luôn cảm thấy trêи người cô có mùi vị kẹo sữa, không ngấy và rất ngọt, khiến người ta cứ muốn ngửi mãi.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Trong lúc nói chuyện, hương thơm rượu vang đỏ từ miệng cô khiến anh say vài phần.
Lông mi Lâm Tùy Châu khẽ nâng lên.
Khuôn mặt dưới ánh đèn chiếu rọi sáng rực như lửa, cô vẫn luôn rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt sinh động sáng ngời như chất chứa ngàn vạn thiên hà.
Từ sau khi ly hôn, Lâm Tùy Châu cảm thấy vợ cũ rất quyến rũ.
Ánh mắt vô thức lướt xuống, âm thầm "tàn phá" ngang dọc khắp cơ thể cô, từ khi hai người xa nhau đến giờ, anh hoàn toàn không "sống về đêm". Người ta thường nói "Đàn ông 30 như sói, 40 như hổ", nhưng anh bề bộn công việc nên không nghĩ về nó. Hằng ngày vừa về nhà là nằm xuống ngủ, thanh tâm quả ɖu͙ƈ (1) giống hệt hòa thượng. Nhưng bây giờ... Giang Đường làm ɖu͙ƈ vọng ngủ say trong anh hoàn toàn tỉnh giấc.
(1) Thanh tâm quả ɖu͙ƈ: giữ tâm thanh tịnh.
Yết hầu Lâm Tùy Châu chuyển động, tiếng nói khản đặc, đôi mắt anh nhìn cô tựa như có ngọn lửa đen tối thiêu đốt.
"Giang Đường..." Giọng Lâm Tùy Châu khàn khàn: "Ngực tôi hơi đau, em xem giúp tôi với!"
"Hả?"
"Đau quá, nhanh lên!"
Sắc mặt anh đỏ bừng, không giống đang nói dối.
Giang Đường vội vàng buông bút kẻ lông mày, đưa tay kéo áo ngủ trêи người anh lên.
Áo ngủ rộng rãi được vén lên hai bên, lộ ra làn da màu vàng nhạt và từng khối cơ bắp rắn chắc, gợi cảm của anh. Giang Đường gần như nghẹt thở, nhất thời bị nam sắc trước mắt mê hoặc.
"Đâu bị gì đâu?!" Nhìn lại một hồi lâu, cô giả vờ tỏ ra bình tĩnh.
"Ừm, tốt hơn một chút rồi." Lâm Tùy Châu lười biếng dựa ra phía sau, cầm hờ ly rượu vang đỏ đưa lên miệng, một giọt rượu đỏ tươi chảy qua khóe miệng anh, từ từ lướt xuống cái cổ mảnh khảnh...
Giang Đường nuốt nước bọt ừng ực, bị động tác này của anh trêu chọc nóng cả người.
Thời đại này sắc đẹp nắm quyền, đàn ông say mê thân hình "điện nước đầy đủ" của phụ nữ, phụ nữ cũng mê muội thân thể rắn chắc, gợi cảm của đàn ông.
Cô tự nhận mình là người phàm, cho dù ngoài mặt quả thực thanh cao, nhưng vẫn không thoát khỏi bị cám dỗ bởi ɖu͙ƈ vọng.
"Giám đốc Lâm, tôi cảm thấy ngực anh đúng là bị thương, tôi xoa bóp giúp anh nhé!" Dứt lời, Giang Đường đặt tay mình xuống.
Khi nhẹ nhàng xoa bóp, nhiệt độ da anh càng trở nên nóng bỏng.
Ánh mắt Lâm Tùy Châu dần mơ màng, tiếng thở nhẹ không rõ ràng phát ra từ nơi cổ họng.
Giang Đường bị tiếng rêи rỉ của anh làm điên đảo linh hồn. Cô khom nửa người, đôi môi đỏ mọng áp vào trái cổ nhô lên của anh.
Hơi thở Lâm Tùy Châu càng gấp gáp hơn, giọng nói đứt quãng: "Đây là nhà tôi, em đừng làm bậy!"
Giang Đường có chút chột dạ: "Tôi không làm bậy..."
"Tôi muốn trở về phòng." Anh cau mày đẩy Giang Đường ra, loạng choạng đứng dậy, lảo đảo đi đến gần cửa.
Đương nhiên, anh đã say rồi.
Khi thấy Lâm Tùy Châu sắp té ngã, Giang Đường vội vàng bước tới đỡ lấy anh, trong nháy mắt, sức nặng của người đàn ông dồn hết vào người cô. Chân Giang Đường không vững, ngã mạnh lên chiếc giường lớn mềm mại ở phía sau.
Anh ở trêи, cô ở dưới, thân thể kề sát, mờ ám đến lạ thường.
Giang Đường bị trọng lượng của anh đè ép tới hỗn loạn, chưa kịp hoàn hồn thì một bờ môi đã áp sát đến.
Nụ hôn dường như dồn nén rất lâu để giờ khắc này trút hết tất cả, sự thô bạo khiến cô thật sự sắp nghẹt thở.
"Anh..."
Nụ hôn nóng bỏng dần trượt xuống, anh thở hổn hển, giọng nói mơ hồ: "Tôi uống say rồi, em đừng làm bậy..."
"..."
Hết chương 48.
Khi rời khỏi Trường Thanh thì sắc trời đã rất tối.
Hai đứa nhỏ mệt mỏi nằm nhoài trêи vai Lâm Tùy Châu, lắc la lắc lư như sắp ngủ thϊế͙p͙ đi.
Đến nơi đỗ xe, Giang Đường nhìn một vòng xung quanh nhưng không thấy xe của mình. Phát hiện sự hoang mang của cô, giọng Lâm Tùy Châu hờ hững: "Tôi cho người lái xe về rồi."
Không đợi Giang Đường đặt câu hỏi, anh nói tiếp: "Ngày mai là thứ bảy, về nhà luôn đi, chắc Sơ Nhất đang chờ đấy!"
Trong lời nói của Giang Đường lộ chút bất mãn: "Vậy anh lái xe tôi làm gì?"
Khi đang nói chuyện, chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt hai người, tiếp đó tài xế mở cửa sau, cẩn thận đỡ Lương Thâm và Lương Thiển sắp ngủ.
Lâm Tùy Châu rảnh tay sửa sang qua loa cà vạt hơi nhăn nheo, thoải mái chuyển tầm nhìn: "Ngày mai mẹ tôi sẽ về."
"...Thế nên?"
"Mẹ không biết chúng ta ly hôn."
"..."
"Mẹ của tôi lớn tuổi rồi."
Nói cách khác, nghĩa là không chịu nổi kϊƈɦ thích.
Nhớ đến dáng vẻ và tinh thần phấn chấn của bác gái Lâm Ái Quốc, dù thế nào cô cũng không thể gắn ba chữ "người lớn tuổi" này cho đối phương.
Giang Đường cụp mắt suy ngẫm, sau khi suy xét một lúc, cô nhẹ giọng nói: "Nếu như anh không đưa xe của tôi và Sơ Nhất về, bàn bạc rõ ràng với tôi thì có thể tôi sẽ đi. Nhưng bây giờ, không thể!"
Ấn đường Lâm Tùy Châu khẽ cau lại.
Cô lùi về sau hai bước, bất kể là lời nói hay thái độ đều toát ra vẻ lạnh nhạt sâu sắc: "Tôi rất không thích người khác khống chế tôi!"
Giang Đường biết rõ tính tình của Lâm Tùy Châu, ɖu͙ƈ vọng khống chế của anh quá lớn. Cho dù đối với người nhà hay con cái, anh đều không cho phép bất cứ ai nói một chữ "Không" giống như bây giờ. Hai hành động đơn giản kia đã cắt đứt đường lui của Giang Đường, anh nghĩ rằng Giang Đường sẽ thỏa hiệp vì con.
Đáng tiếc, cô sẽ không.
"Bây giờ có hai biện pháp, thứ nhất: anh hãy thú nhận quan hệ của chúng ta; thứ hai: nói dối là tôi đến nhà bạn học. Chắc chắn với tính cách của bác gái, bà sẽ không tra hỏi nơi tôi đi, cùng lắm chỉ lấy làm lạ rằng tại sao tôi còn liên lạc với bạn học."
Giang Đường nhếch mày, nở nụ cười, để lại cho người đàn ông bóng lưng phóng khoáng, dứt khoát.
Cô lên một chiếc taxi, chẳng mấy chốc, hình ảnh chiếc xe biến mất trong màn đêm.
Nhìn hình bóng cô rời đi, cơ thể Lâm Tùy Châu chậm chạp di chuyển.
"Ông Lâm, chúng ta đi chứ ạ?" Tài xế trong xe nhỏ giọng thúc giục.
Lâm Tùy Châu thu tầm nhìn, cúi người lên xe: "Đi thôi!"
Tài xế quay đầu lại: "Về nơi nào ạ?"
Anh nhắm mắt: "Nhà."
"..."
Nhà nào?
Tài xế không dám hỏi, nhưng đã có đáp án.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Xe ô tô di chuyển êm ái, ánh đèn neon năm màu ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại hắt sáng vào xe, chốc lát lại trở về một mảng tăm tối, trầm lắng.
Con gái ngủ bên cạnh, anh cẩn thận kéo chăn lông đắp cho con bé, sau khi nhìn Lương Thâm chui trong góc run lẩy bẩy lại lạnh nhạt dời tầm mắt. Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng anh vẫn quăng một cái chăn về phía cậu.
Lương Thâm đột nhiên bị đánh thức, cậu ngỡ ngàng nhìn bốn phía cả buổi mới tỉnh táo.
Cậu chép miệng tặc lưỡi, đần độn hỏi: "Mẹ đâu ạ?"
"Về rồi."
"Về đâu?"
"Chung cư Hạnh Phúc."
"Ồ." Lương Thâm ngáp một cái: "Bố ơi, con đói!"
Anh lạnh nhạt: "Nhịn đi!"
Lương Thâm: "Con là con nít, nhịn đói không tốt!"
Lâm Tùy Châu nhìn sang: "Con thấy bố còn sống không?"
Lương Thâm gật đầu.
Anh đáp: "Vậy con không chết đâu."
"..."
Cậu luôn cảm thấy tâm trạng của bố cậu không được tốt.
Lương Thâm ôm đệm, rụt rè tựa như con mèo nhỏ nhìn Lâm Tùy Châu và không dám nói chuyện, lúc bấy giờ cậu mới âm thầm nhớ nhung Giang Đường. Ít nhất... mẹ ma quỷ có xấu cũng không để cậu đói bụng. Ôi! Sớm biết như vậy thì lúc trước cậu đã không tùy tiện lãng phí lương thực. Nghĩ đi nghĩ lại, Lương Thâm thầm thương xót nỗi khổ nhà nông.
Im lặng một lúc, anh nhàn nhạt lên tiếng: "Ngày mai bà nội sẽ đến, không được nói cho bà biết chuyện bố mẹ ly hôn."
Lương Thâm lấy lại tinh thần, nhỏ giọng lầm bầm: "Con có thể trở về chung cư Hạnh Phúc không?"
"Không thể."
Câu trả lời đúng như dự đoán.
Khi gần đến cổng Lâm gia, tài xế lái xe chậm dần, cậu ta lờ mờ thấy phía trước có bóng người chuyển động. Tài xế híp mắt, ngờ ngợ nhận ra đó là bóng dáng một người phụ nữ, chợt nói: "Ông chủ, người phía trước... là bà chủ sao?"
Nghe vậy, Lâm Tùy Châu ngước mắt nhìn lên.
Trong gió đêm, Giang Đường khoanh tay, cúi đầu đá hòn đá nhỏ dưới chân một cách buồn chán. Ấn đường anh nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra, ý cười như gió xuân lướt nhẹ trêи gò má.
Mở cửa xuống xe.
Lâm Tùy Châu thuận tay lấy tấm chăn đang khoác lên người Lương Thâm.
"Nhìn thử xem, ai đây?" Anh chế nhạo, nhưng chăn lông mềm mại trêи tay lại choàng lên bờ vai mềm yếu của cô.
Cô Giang đứng một lát trong gió lạnh, sụt sịt cánh mũi đỏ hồng: "Tôi bỗng muốn gặp mẹ chồng cũ, anh đừng hiểu lầm."
Chủ động và bị động khác biệt rất lớn.
Hơn nữa, Giang Đường thực sự rất thích bác gái Lâm Ái Quốc, cũng rất thấp thỏm sự việc ở bệnh viện lầm trước. Nếu có cơ hội gặp mặt, cô muốn tự mình hỏi xem, người xuất hiện ở bệnh viện rốt cuộc có phải là bà không.
"Đi vào trước đi!" Lâm Tùy Châu ôm lấy cô kéo vào bên trong.
Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng của tài xế: "Ông chủ, cậu Lương Thâm và công chúa nhỏ thì sao ạ?"
Lâm Tùy Châu: "..."
Ừm, quên hoàn toàn luôn!
Quên sạch sành sanh!
Lâm Tùy Châu dặn Tiểu Cao thu dọn một gian phòng khách. Chờ sau khi bọn nhỏ đi ngủ, anh chọn một chai rượu vang đỏ, cầm hai chiếc ly uống rượu gõ cửa phòng Giang Đường.
Cạch, cửa phòng mở ra.
Cô mới vừa tắm xong, tóc sấy chưa khô, trêи người vẫn mặc váy ngủ cô thường mặc lúc chưa ly hôn. Tay áo voan mỏng khá xuyên thấu phác họa đường cong cơ thể, vẻ đẹp mê hoặc ʍôиɠ lung.
Ánh mắt Lâm Tùy Châu vô thức bị làn da mỹ nhân mê hoặc, tuy nhiên chỉ trong phút chốc ngắn ngủi.
"Uống một chút không?"
Giang Đường liếc mắt, nhường đường: "Được."
Anh tiện dịp bước vào, rót hai ly rượu vang đỏ.
"Chỉ uống ngụm nhỏ thôi!" Giang Đường lấy khoảng cách một ngón tay làm dấu: "Tôi sợ uống say sẽ xảy ra chuyện."
Lâm Tùy Châu nở nụ cười: "Sợ mất "zin" à?"
Giang Đường thay đổi sắc mặt: "Anh này có thể đừng thô tục như vậy được không?"
Anh đáp: "So với hành động, tôi cảm thấy lời nói của tôi còn rất lịch sự."
"... Không biết xấu hổ!"
"Cảm ơn."
"..."
Giang Đường không muốn nhiều lời với anh, sau khi một hơi uống cạn ly rượu trong tay thì đứng dậy tiễn khách: "Tôi muốn ngủ!"
Cơ thể anh khẽ di chuyển, đưa tay chỉ chỉ vùng lông mày bị khuyết của mình: "Dạy tôi vẽ mày trước."
Khuôn mặt Giang Đường đầy dấu chấm hỏi.
"Thế này tôi không thể đến công ty!"
"Hơn nửa đêm anh đến đây là để tôi dạy anh vẽ lông mày ư?"
Đối diện với ánh mắt không thể tin nổi của Giang Đường, anh ung dung gật đầu.
Vào lúc này, cô cảm thấy Lâm Tùy Châu thật sự có bệnh, mà còn bệnh không nhẹ.
Vốn nghĩ anh đến đây là có ý đồ xấu xa, nhưng... vì cái quái gì mà chồng cũ lại đêm hôm khuya khoắt đến tìm vợ cũ để vẽ mày chứ!! Não bị úng nước hả?!
Hai người rơi vào bế tắc, anh chần chừ không định nhúc nhích, Giang Đường hít sâu một hơi, cam chịu cầm lấy gương nhỏ và bút kẻ lông mày đến cạnh anh. Cuối cùng cô vòng qua người Lâm Tùy Châu, khẽ tựa vào anh, một tay đỡ ghế sofa chỗ dựa lưng, một tay cầm bút.
"Lông mày anh rất đẹp, không cần vẽ quá chau chuốt. Dùng bút kẻ lông mày đen nương theo đường viền chân mày, chậm rãi vẽ thêm vào, giống thế này..."
Giang Đường vừa nói, vừa nhẹ miết khuôn mặt Lâm Tùy Châu vẽ lông mày giúp anh.
Khoảng cách hai người rất gần.
Tầm mắt anh đối diện với ngực cô.
Lâm Tùy Châu luôn cảm thấy trêи người cô có mùi vị kẹo sữa, không ngấy và rất ngọt, khiến người ta cứ muốn ngửi mãi.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Trong lúc nói chuyện, hương thơm rượu vang đỏ từ miệng cô khiến anh say vài phần.
Lông mi Lâm Tùy Châu khẽ nâng lên.
Khuôn mặt dưới ánh đèn chiếu rọi sáng rực như lửa, cô vẫn luôn rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt sinh động sáng ngời như chất chứa ngàn vạn thiên hà.
Từ sau khi ly hôn, Lâm Tùy Châu cảm thấy vợ cũ rất quyến rũ.
Ánh mắt vô thức lướt xuống, âm thầm "tàn phá" ngang dọc khắp cơ thể cô, từ khi hai người xa nhau đến giờ, anh hoàn toàn không "sống về đêm". Người ta thường nói "Đàn ông 30 như sói, 40 như hổ", nhưng anh bề bộn công việc nên không nghĩ về nó. Hằng ngày vừa về nhà là nằm xuống ngủ, thanh tâm quả ɖu͙ƈ (1) giống hệt hòa thượng. Nhưng bây giờ... Giang Đường làm ɖu͙ƈ vọng ngủ say trong anh hoàn toàn tỉnh giấc.
(1) Thanh tâm quả ɖu͙ƈ: giữ tâm thanh tịnh.
Yết hầu Lâm Tùy Châu chuyển động, tiếng nói khản đặc, đôi mắt anh nhìn cô tựa như có ngọn lửa đen tối thiêu đốt.
"Giang Đường..." Giọng Lâm Tùy Châu khàn khàn: "Ngực tôi hơi đau, em xem giúp tôi với!"
"Hả?"
"Đau quá, nhanh lên!"
Sắc mặt anh đỏ bừng, không giống đang nói dối.
Giang Đường vội vàng buông bút kẻ lông mày, đưa tay kéo áo ngủ trêи người anh lên.
Áo ngủ rộng rãi được vén lên hai bên, lộ ra làn da màu vàng nhạt và từng khối cơ bắp rắn chắc, gợi cảm của anh. Giang Đường gần như nghẹt thở, nhất thời bị nam sắc trước mắt mê hoặc.
"Đâu bị gì đâu?!" Nhìn lại một hồi lâu, cô giả vờ tỏ ra bình tĩnh.
"Ừm, tốt hơn một chút rồi." Lâm Tùy Châu lười biếng dựa ra phía sau, cầm hờ ly rượu vang đỏ đưa lên miệng, một giọt rượu đỏ tươi chảy qua khóe miệng anh, từ từ lướt xuống cái cổ mảnh khảnh...
Giang Đường nuốt nước bọt ừng ực, bị động tác này của anh trêu chọc nóng cả người.
Thời đại này sắc đẹp nắm quyền, đàn ông say mê thân hình "điện nước đầy đủ" của phụ nữ, phụ nữ cũng mê muội thân thể rắn chắc, gợi cảm của đàn ông.
Cô tự nhận mình là người phàm, cho dù ngoài mặt quả thực thanh cao, nhưng vẫn không thoát khỏi bị cám dỗ bởi ɖu͙ƈ vọng.
"Giám đốc Lâm, tôi cảm thấy ngực anh đúng là bị thương, tôi xoa bóp giúp anh nhé!" Dứt lời, Giang Đường đặt tay mình xuống.
Khi nhẹ nhàng xoa bóp, nhiệt độ da anh càng trở nên nóng bỏng.
Ánh mắt Lâm Tùy Châu dần mơ màng, tiếng thở nhẹ không rõ ràng phát ra từ nơi cổ họng.
Giang Đường bị tiếng rêи rỉ của anh làm điên đảo linh hồn. Cô khom nửa người, đôi môi đỏ mọng áp vào trái cổ nhô lên của anh.
Hơi thở Lâm Tùy Châu càng gấp gáp hơn, giọng nói đứt quãng: "Đây là nhà tôi, em đừng làm bậy!"
Giang Đường có chút chột dạ: "Tôi không làm bậy..."
"Tôi muốn trở về phòng." Anh cau mày đẩy Giang Đường ra, loạng choạng đứng dậy, lảo đảo đi đến gần cửa.
Đương nhiên, anh đã say rồi.
Khi thấy Lâm Tùy Châu sắp té ngã, Giang Đường vội vàng bước tới đỡ lấy anh, trong nháy mắt, sức nặng của người đàn ông dồn hết vào người cô. Chân Giang Đường không vững, ngã mạnh lên chiếc giường lớn mềm mại ở phía sau.
Anh ở trêи, cô ở dưới, thân thể kề sát, mờ ám đến lạ thường.
Giang Đường bị trọng lượng của anh đè ép tới hỗn loạn, chưa kịp hoàn hồn thì một bờ môi đã áp sát đến.
Nụ hôn dường như dồn nén rất lâu để giờ khắc này trút hết tất cả, sự thô bạo khiến cô thật sự sắp nghẹt thở.
"Anh..."
Nụ hôn nóng bỏng dần trượt xuống, anh thở hổn hển, giọng nói mơ hồ: "Tôi uống say rồi, em đừng làm bậy..."
"..."
Hết chương 48.
/141
|