Edit: Mèo méo meo mèo meo
Đón nhận ánh mắt nghi ngờ của cảnh sát trẻ tuổi trước mặt, cả người Giang Đường đều không khỏe.
Cô vốn cho rằng có thể mượn cơ hội này để Sơ Nhất biết được mức độ nguy hiểm khi bỏ nhà đi, từ đó ngoan ngoãn chủ động về nhà. Đến lúc ấy cô lại phối hợp với những người khác giả vờ không biết chuyện cậu bỏ đi, cho đứa trẻ một nấc thang bước xuống, chờ sau khi trấn an xong thì cởi bỏ khúc mắc của Sơ Nhất.
Kết quả...
Hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của cô!
Cô tuyệt đối không ngờ Sơ Nhất khôn khéo đến mức dẫn cô đến đồn cảnh sát!
Làm sao bây giờ?
Tác dụng của thuốc thu nhỏ chỉ kéo dài một giờ, bây giờ đã hơn 50 phút trôi qua, cô còn nhiều nhất là 10 phút. Nếu lúc này không trốn thoát, vào đến đồn cảnh sát thì chắc chắn không thể ra ngoài, đến khi đó hai chữ lạnh lẽo sẽ dành cho chính mình.
"Vậy... bạn nhỏ, người nhà của cháu đâu?" Anh cảnh sát cúi người xuống, đối diện với tầm mắt của Sơ Nhất.
Sơ Nhất sững sờ, không chờ cậu suy nghĩ nên trả lời thế nào, Giang Đường đã nghĩ ra biện pháp.
Ngón tay nhỏ bé của cô chỉ về phía Sơ Nhất, lớn tiếng nói: "Chú cảnh sát, anh trai này bỏ nhà ra đi."
Sơ Nhất chớp mắt, khá ngạc nhiên.
"Cháu muốn khuyên anh ấy về nhà nhưng anh ấy không chịu."
"Cháu..."
"Em trai, có đúng vậy không?"
Xưa nay Sơ Nhất không phải là người hay nói dối. Đối mặt với ánh mắt dò xét của cảnh sát, cậu mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
"Cháu thấy một mình anh trai bị bắt nạt nên chạy đến giúp đỡ, không phải cháu bị bọn buôn người lợi dụng đâu!" Giang Đường tủi thân mếu mếu, lôi kéo tay áo của Sơ Nhất: "Anh trai, anh nói với chú cảnh sát đi, không phải em giúp anh đánh người xấu sao?"
Sơ Nhất nhíu mày nghĩ một lúc, lại đật đầu.
Bây giờ thời gian không còn lại bao nhiêu, nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút. Giang Đường cố nén ý cười hiện trêи khóe miệng, vẻ mặt không chút xao động lùi về phía sau vài bước: "Vậy chú cảnh sát ơi, phiền chú đưa anh trai về nhà, cháu phải về nhà ăn cơm rồi, tạm biệt chú cảnh sát."
"Được, cháu cũng đi đường cẩn thận." Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, gương mặt cảnh sát trẻ tuổi lộ ra nụ cười nuông chiều. Sau khi thấy Giang Đường đi xa, anh ta mới bừng tỉnh: "Chờ đã..."
Cứ cảm thấy có nhiều chỗ không đúng lắm nhỉ???
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Sau khi có thể thoát thân, Giang Đường phát huy sức mạnh lúc tham gia chạy cự li 800 mét của mình, chạy đến chỗ đậu xe giống như lốc xoáy, cũng may xe cách đồn cảnh sát không xa, nếu không thì phiền phức lớn rồi.
Một giây sau khi cô vào xe và cởi quần áo, cơ thể nhanh chóng lớn lên. Giang Đường chuyển động nhanh nhẹn mặc quần áo, bỗng nhớ đến khuôn mặt nhỏ dại của Sơ Nhất, khuôn mặt vẽ ra một nụ cười.
Há, mẹ cậu vẫn là mẹ cậu!
Để đấu với cô thì vẫn còn non lắm!
Bây giờ chỉ cần chờ cảnh sát gọi điện thoại, tiếp theo đợi vài phút rồi qua đó.
Đang nghĩ thế thì chuông điện thoại vang lên.
Giang Đường bấm kết nối: "Xin chào!"
"Chào cô, xin hỏi là cô Giang Đường phải không?"
"Đúng vậy!"
"Chúng tôi gọi từ đồn cảnh sát đường Đông Thanh. Cô có tiện đến đây một chút không? Con trai của cô đang ở đây."
"Được, tôi đến ngay!"
Cúp điện thoại, Giang Đường nhanh chóng liên hệ Lâm Tùy Châu.
Sau hai tiếng "tút tút", giọng nói trầm thấp của người đàn ông xuyên qua loa truyền đến tai cô: "Tôi đã tìm thấy Sơ Nhất rồi..."
"Tôi biết nó ở đâu rồi!" Giang Đường ngắt lời anh: "Anh cứ ở nhà chờ là được, sau khi tôi đón Sơ Nhất về thì đừng nói gì cả, cũng đừng trách mắng nó, nhân tiện bảo bọn Tiểu Cao giữ kín miệng, vờ như không biết gì hết. Anh có thể làm được không?"
Lâm Tùy Châu là người thông minh, chỉ cần nói sơ qua đã hiểu rõ cô muốn làm gì. Dù trong lòng hơi bất ngờ nhưng anh vẫn gật đầu đáp lại: "Nghe em hết!"
Cúp điện thoại rồi đợi một lát, sau khi thấy đã đúng thời điểm, Giang Đường lái xe đến đồn cảnh sát đường Đông Thanh. Trước khi xuống xe, cô vẫn không quên mang túi đựng quần áo bé gái.
Tiện tay ném cái túi vào thùng rác, Giang Đường sửa sang mái tóc, thong thả bước vào.
Trong phòng chờ, Sơ Nhất vô cùng bẩn thỉu ngoan ngoãn ngồi giữa một nhóm người lớn, cúi đầu lặng lẽ, khá là hướng nội.
Cậu trông tinh tế và đẹp đẽ, lại ngoan ngoãn lễ phép nên không khỏi khiến chú cảnh sát và dì trực ban yêu thích. Họ lập tức đưa đồ ăn vặt và hoa quả đến cho cậu, nhưng cậu không nhận, cũng không thèm nhìn một cái.
"Sơ Nhất."
Giọng của Giang Đường vừa dịu dàng vừa ấm áp khiến lập tức Sơ Nhất ngẩng đầu.
Nhìn ánh mắt cô, Sơ Nhất cắn cắn môi rồi lại tiếp tục nhìn xuống mũi chân.
Giang Đường biết cậu đang xấu hổ.
Bỏ nhà ra đi là chuyện hồ đồ mà bản thân gây ra khi bốc đồng, lúc đầu cậu không phản ứng kịp, bây giờ tỉnh táo mới nhận ra hành vi này của mình cũng không đúng. Đặc biệt là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời như cậu, bình thường ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, hôm nay lại làm loại chuyện "hư hỏng" này thì từ đầu cậu đã làm trái với lương tâm của mình.
"Cô là mẹ đứa nhỏ này sao?"
"Vâng ạ."
"Cậu tới cùng một cô bé, chúng tôi hỏi nguyên nhân cậu bỏ nhà đi nhưng cậu không muốn nói. Phiền cô ký tên ở đây, sau đó đưa về khuyên bảo cho tốt nhé!"
Đương nhiên cảnh sát không phải người tầm thường, vừa nhìn đã biết Sơ Nhất không giống với những đứa trẻ đồng trang lứa khác, nhưng anh ta cũng không tiện nói gì thêm. Sau khi nhẹ nhàng nhắc nhở vài câu thì đưa bút bi màu đen đến tay Giang Đường.
Cô ký tên rồi bước đến đỡ cậu.
Sơ Nhất không nói gì, im thin thít đi theo phía sau Giang Đường.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Giang Đường dẫn cậu ngồi xuống băng ghế ở ven đường, tiếp đó lấy một miếng khăn giấy ướt trong túi ra, tỉ mỉ lau sạch khuôn mặt lấm lem của cậu.
"Rốt cuộc con làm sao thế? Như một con mèo mướp nhỏ."
Giờ đây cô càng dịu dàng lại càng khiến cậu hổ thẹn hơn.
"Thấy con không ở nhà, mẹ nghĩ rằng con ra ngoài chơi, không ngờ đi xa như vậy!"
Lông mi Sơ Nhất run rẩy: "Con bỏ nhà ra đi."
"Hả?"
"Mẹ không cần cố gắng giả vờ không biết gì cả." Sơ Nhất cụp mắt xuống, cậu siết nắm tay thật chặt, đầu ngón tay đỏ lên: "Con không ngu ngốc, con hiểu hết!"
" Sơ Nhất..."
"Con không muốn để bố tìm được con, vì vậy con quấn đồng hồ đeo tay lên đùi chó con, còn dùng bút máy đổi tiền lẻ với một chị gái trêи xe buýt và đi thẳng đến nơi này. Con thấy vài con mèo con, chúng nó rất đáng yêu nên con muốn cho chúng nó ít đồ ăn, vì thế con lại bán hàng giúp tiệm bánh mì, chủ cửa hàng đó rất tốt, đã cho con một ổ bánh mì..."
Cậu kể lại những việc đã trải qua ngày hôm nay cho Giang Đường một cách rất bình tĩnh, cẩn thận, tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, đến cả việc gặp được Mễ Đường cũng kể lại rõ ràng. Giang Đường không chen lời, lẳng lặng nghe.
Bóng cây chập chờn, khuôn mặt Sơ Nhất trắng nõn càng tô điểm đôi mắt thêm sáng ngời.
Cậu nhìn cô, ánh mắt chăm chú: "A Vô không nên tồn tại, đúng không ạ?"
Giang Đường há miệng, đột nhiên không biết trả lời thế nào.
"Bà nội tìm bác sĩ tâm lý giúp con, có điều...." Giang Đường đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu: "Mẹ không cảm thấy con bị bệnh."
Những lời này là lời thật lòng thật dạ.
Từ sau khi xem xong ký ức của Sơ Nhất, Giang Đường đã đối xử thật lòng với cậu, so với một người mẹ thì cô càng muốn trở thành tri kỉ của Sơ Nhất hơn. Cô biết trong lòng Sơ Nhất có khúc mắc, không thể nào hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng chỉ cần cô đủ nỗ lực, đủ thật lòng, bất kể là Sơ Nhất hay A Vô đều sẽ có một ngày mở rộng tâm hồn.
Lâm Sơ Nhất trong nguyên tác trở thành tội phạm vì cậu không nhận được một sự chân thành. Nhưng bây giờ khác rồi, Sơ Nhất có Giang Đường, cô không biết mình có thể ở lại nơi này bao lâu, nhưng chỉ cần còn tồn tại thì cô sẽ cho đi.
"Đương nhiên mẹ hi vọng con có thể tiếp nhận trị liệu, nhưng nếu con không muốn thì mẹ cũng không miễn cưỡng." Ánh mắt Giang Đường nghiêm túc: "Sơ Nhất, mẹ chưa bao giờ đối xử với con như con nít, con có quyền tự lựa chọn."
"Bố thì sao ạ?"
"Ý nghĩ của bố không quan trọng, quyền nuôi con thuộc về mẹ."
"..."
Đúng lúc đó, Lâm Tùy Châu đang chạy tới cũng nghe thấy hết những lời này.
Anh dừng lại cách đó hơn năm bước, đi tới cũng không được nhưng bỏ đi cũng chẳng đành, ngoại trừ sự tức giận nho nhỏ thì uất ức chiếm nhiều hơn.
Thế nào là ý kiến của bố không quan trọng??
Chẳng lẽ sau khi ly hôn, đến cả tư cách đưa ý kiến cho con anh cũng không có?
"Vậy bố có khó chịu không ạ?"
Nét mặt Giang Đường hoàn toàn lạnh tanh: "Bố khó chịu chứ không phải mẹ khó chịu."
Lâm Tùy Châu: "..."
Không nghe nổi nữa.
Lâm Tùy Châu hít sâu một hơi, ho nhẹ một tiếng. Tiếng động vừa phải lập tức thu hút sự chú ý của hai người.
Anh nhanh chân bước đến, sau khi lấy khăn mùi xoa lau sơ băng ghế thì nhàn nhã ngồi bên cạnh Sơ Nhất.
"Bố..." Sơ Nhất có chút bất ngờ, sau đó cúi gục đầu xuống.
Cậu đang đợi sự trách mắng của Lâm Tùy Châu.
Nếu là trước đây, Lâm Tùy Châu đã sớm dạy dỗ cậu.
Nhưng anh của bây giờ không thể làm mặt lạnh với con mình.
Bàn tay to lớn nâng lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu: "Xin lỗi."
Hai chữ lạnh nhạt thốt ra từ miệng anh khiến Sơ Nhất và Giang Đường đang ngồi đều khá bất ngờ.
Lâm Tùy Châu là ai? Kiêu ngạo, quái gở, kiệm lời! Anh đã quen làm cấp trêи, cho dù trước mặt người thân cũng lạnh lùng xa cách. Vì quá mức kiêu ngạo nên anh chưa bao giờ tình nguyện chịu thua, mặc dù mình đã sai cũng tuyệt đối không nhận sai.
Vẻ mặt anh bình tĩnh: "Con biết ý nghĩa của tên con không?"
Sơ Nhất lắc đầu.
Lâm Tùy Châu nhìn về phía cậu, nhấn mạnh từng chữ: "Mới đến nhân gian, độc nhất vô nhị."
Con trai của anh phải khác biệt, cho dù sau này có Lương Thâm và Lương Thiển thì Sơ Nhất vẫn khác biệt.
"Con thông minh, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, lễ phép. Không làm bố bận tâm giống em trai, em gái, cho nên bố cảm thấy con hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng bố quên mất con cũng là trẻ con, cũng cần được quan tâm và bảo vệ. Nhưng mà bố không làm được, do bố không làm tròn trách nhiệm của người bố. Chính vì vậy, bố xin lỗi con!" Giọng Lâm Tùy Châu bình tĩnh, đôi mắt lại chân thành chưa từng có: "Nhưng con không đủ thẳng thắn, giấu tất cả trong lòng, đây là cái sai của con."
"... Xin lỗi."
Lông mi Sơ Nhất run rẩy, tựa như tủi thân đến sắp òa khóc.
Lâm Tùy Châu nghiêm nghị: "Con cũng không nên nghe trộm người lớn nói chuyện."
"Con xin lỗi...."
Đối mặt với lời trách cứ của bố, Sơ Nhất không kiềm được, nước mắt cứ thế lách tách rơi xuống.
Nhìn Sơ Nhất khóc thút thít, Giang Đường không khỏi liếc người đàn ông một cái.
Anh nhìn Sơ Nhất rồi nói: "Là con trai của bố thì phải quang minh chính đại đứng ra nghe, sau đó tuyên bố phản đối bố mẹ và bỏ nhà ra đi. Đây mới là hành động của đàn ông!"
"..."
"......."
Hai mắt Sơ Nhất đẫm nước, ʍôиɠ lung nhìn Lâm Tùy Châu, có chút bối rối.
Dáng vẻ ngơ ngác của cậu rất giống gấu túi luống cuống, ngỡ ngàng. Lâm Tùy Châu nhoẻn cười, lau đi nước mắt trêи khóe mắt cậu: "Sau này không được làm như vậy, biết không?"
Sơ Nhất sụt sịt mũi, gật đầu thật mạnh.
"Con cũng nói cho A Vô biết, nếu nó muốn làm chuyện xấu hay phát tiết cứ quang minh chính đại mà làm, đừng lén lén lút lút làm xong rồi bỏ trốn. Đó là hành vi của tiểu nhân."
"... Vâng ạ."
"Còn nữa, một điều rất quan trọng."
Dứt lời, Ánh mắt Lâm Tùy Châu sâu thăm thẳm hướng về phía Giang Đường, ánh mắt sâu xa này khiến Giang Đường giật nảy mình, cảm giác không ổn.
Chỉ nghe ngữ điệu anh chậm rãi: "Con giúp bố chuyển câu này cho mẹ con. Dù chúng ta ly hôn nhưng Lâm Sơ Nhất vẫn họ Lâm."
Nói một cách đơn giản, anh có thể giành lại quyền nuôi con bất cứ lúc nào.
Giang Đường nghiến răng, đôi mắt như muốn phun ra lửa.
Hết chương 51
Đón nhận ánh mắt nghi ngờ của cảnh sát trẻ tuổi trước mặt, cả người Giang Đường đều không khỏe.
Cô vốn cho rằng có thể mượn cơ hội này để Sơ Nhất biết được mức độ nguy hiểm khi bỏ nhà đi, từ đó ngoan ngoãn chủ động về nhà. Đến lúc ấy cô lại phối hợp với những người khác giả vờ không biết chuyện cậu bỏ đi, cho đứa trẻ một nấc thang bước xuống, chờ sau khi trấn an xong thì cởi bỏ khúc mắc của Sơ Nhất.
Kết quả...
Hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của cô!
Cô tuyệt đối không ngờ Sơ Nhất khôn khéo đến mức dẫn cô đến đồn cảnh sát!
Làm sao bây giờ?
Tác dụng của thuốc thu nhỏ chỉ kéo dài một giờ, bây giờ đã hơn 50 phút trôi qua, cô còn nhiều nhất là 10 phút. Nếu lúc này không trốn thoát, vào đến đồn cảnh sát thì chắc chắn không thể ra ngoài, đến khi đó hai chữ lạnh lẽo sẽ dành cho chính mình.
"Vậy... bạn nhỏ, người nhà của cháu đâu?" Anh cảnh sát cúi người xuống, đối diện với tầm mắt của Sơ Nhất.
Sơ Nhất sững sờ, không chờ cậu suy nghĩ nên trả lời thế nào, Giang Đường đã nghĩ ra biện pháp.
Ngón tay nhỏ bé của cô chỉ về phía Sơ Nhất, lớn tiếng nói: "Chú cảnh sát, anh trai này bỏ nhà ra đi."
Sơ Nhất chớp mắt, khá ngạc nhiên.
"Cháu muốn khuyên anh ấy về nhà nhưng anh ấy không chịu."
"Cháu..."
"Em trai, có đúng vậy không?"
Xưa nay Sơ Nhất không phải là người hay nói dối. Đối mặt với ánh mắt dò xét của cảnh sát, cậu mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
"Cháu thấy một mình anh trai bị bắt nạt nên chạy đến giúp đỡ, không phải cháu bị bọn buôn người lợi dụng đâu!" Giang Đường tủi thân mếu mếu, lôi kéo tay áo của Sơ Nhất: "Anh trai, anh nói với chú cảnh sát đi, không phải em giúp anh đánh người xấu sao?"
Sơ Nhất nhíu mày nghĩ một lúc, lại đật đầu.
Bây giờ thời gian không còn lại bao nhiêu, nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút. Giang Đường cố nén ý cười hiện trêи khóe miệng, vẻ mặt không chút xao động lùi về phía sau vài bước: "Vậy chú cảnh sát ơi, phiền chú đưa anh trai về nhà, cháu phải về nhà ăn cơm rồi, tạm biệt chú cảnh sát."
"Được, cháu cũng đi đường cẩn thận." Đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, gương mặt cảnh sát trẻ tuổi lộ ra nụ cười nuông chiều. Sau khi thấy Giang Đường đi xa, anh ta mới bừng tỉnh: "Chờ đã..."
Cứ cảm thấy có nhiều chỗ không đúng lắm nhỉ???
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Sau khi có thể thoát thân, Giang Đường phát huy sức mạnh lúc tham gia chạy cự li 800 mét của mình, chạy đến chỗ đậu xe giống như lốc xoáy, cũng may xe cách đồn cảnh sát không xa, nếu không thì phiền phức lớn rồi.
Một giây sau khi cô vào xe và cởi quần áo, cơ thể nhanh chóng lớn lên. Giang Đường chuyển động nhanh nhẹn mặc quần áo, bỗng nhớ đến khuôn mặt nhỏ dại của Sơ Nhất, khuôn mặt vẽ ra một nụ cười.
Há, mẹ cậu vẫn là mẹ cậu!
Để đấu với cô thì vẫn còn non lắm!
Bây giờ chỉ cần chờ cảnh sát gọi điện thoại, tiếp theo đợi vài phút rồi qua đó.
Đang nghĩ thế thì chuông điện thoại vang lên.
Giang Đường bấm kết nối: "Xin chào!"
"Chào cô, xin hỏi là cô Giang Đường phải không?"
"Đúng vậy!"
"Chúng tôi gọi từ đồn cảnh sát đường Đông Thanh. Cô có tiện đến đây một chút không? Con trai của cô đang ở đây."
"Được, tôi đến ngay!"
Cúp điện thoại, Giang Đường nhanh chóng liên hệ Lâm Tùy Châu.
Sau hai tiếng "tút tút", giọng nói trầm thấp của người đàn ông xuyên qua loa truyền đến tai cô: "Tôi đã tìm thấy Sơ Nhất rồi..."
"Tôi biết nó ở đâu rồi!" Giang Đường ngắt lời anh: "Anh cứ ở nhà chờ là được, sau khi tôi đón Sơ Nhất về thì đừng nói gì cả, cũng đừng trách mắng nó, nhân tiện bảo bọn Tiểu Cao giữ kín miệng, vờ như không biết gì hết. Anh có thể làm được không?"
Lâm Tùy Châu là người thông minh, chỉ cần nói sơ qua đã hiểu rõ cô muốn làm gì. Dù trong lòng hơi bất ngờ nhưng anh vẫn gật đầu đáp lại: "Nghe em hết!"
Cúp điện thoại rồi đợi một lát, sau khi thấy đã đúng thời điểm, Giang Đường lái xe đến đồn cảnh sát đường Đông Thanh. Trước khi xuống xe, cô vẫn không quên mang túi đựng quần áo bé gái.
Tiện tay ném cái túi vào thùng rác, Giang Đường sửa sang mái tóc, thong thả bước vào.
Trong phòng chờ, Sơ Nhất vô cùng bẩn thỉu ngoan ngoãn ngồi giữa một nhóm người lớn, cúi đầu lặng lẽ, khá là hướng nội.
Cậu trông tinh tế và đẹp đẽ, lại ngoan ngoãn lễ phép nên không khỏi khiến chú cảnh sát và dì trực ban yêu thích. Họ lập tức đưa đồ ăn vặt và hoa quả đến cho cậu, nhưng cậu không nhận, cũng không thèm nhìn một cái.
"Sơ Nhất."
Giọng của Giang Đường vừa dịu dàng vừa ấm áp khiến lập tức Sơ Nhất ngẩng đầu.
Nhìn ánh mắt cô, Sơ Nhất cắn cắn môi rồi lại tiếp tục nhìn xuống mũi chân.
Giang Đường biết cậu đang xấu hổ.
Bỏ nhà ra đi là chuyện hồ đồ mà bản thân gây ra khi bốc đồng, lúc đầu cậu không phản ứng kịp, bây giờ tỉnh táo mới nhận ra hành vi này của mình cũng không đúng. Đặc biệt là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời như cậu, bình thường ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, hôm nay lại làm loại chuyện "hư hỏng" này thì từ đầu cậu đã làm trái với lương tâm của mình.
"Cô là mẹ đứa nhỏ này sao?"
"Vâng ạ."
"Cậu tới cùng một cô bé, chúng tôi hỏi nguyên nhân cậu bỏ nhà đi nhưng cậu không muốn nói. Phiền cô ký tên ở đây, sau đó đưa về khuyên bảo cho tốt nhé!"
Đương nhiên cảnh sát không phải người tầm thường, vừa nhìn đã biết Sơ Nhất không giống với những đứa trẻ đồng trang lứa khác, nhưng anh ta cũng không tiện nói gì thêm. Sau khi nhẹ nhàng nhắc nhở vài câu thì đưa bút bi màu đen đến tay Giang Đường.
Cô ký tên rồi bước đến đỡ cậu.
Sơ Nhất không nói gì, im thin thít đi theo phía sau Giang Đường.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Giang Đường dẫn cậu ngồi xuống băng ghế ở ven đường, tiếp đó lấy một miếng khăn giấy ướt trong túi ra, tỉ mỉ lau sạch khuôn mặt lấm lem của cậu.
"Rốt cuộc con làm sao thế? Như một con mèo mướp nhỏ."
Giờ đây cô càng dịu dàng lại càng khiến cậu hổ thẹn hơn.
"Thấy con không ở nhà, mẹ nghĩ rằng con ra ngoài chơi, không ngờ đi xa như vậy!"
Lông mi Sơ Nhất run rẩy: "Con bỏ nhà ra đi."
"Hả?"
"Mẹ không cần cố gắng giả vờ không biết gì cả." Sơ Nhất cụp mắt xuống, cậu siết nắm tay thật chặt, đầu ngón tay đỏ lên: "Con không ngu ngốc, con hiểu hết!"
" Sơ Nhất..."
"Con không muốn để bố tìm được con, vì vậy con quấn đồng hồ đeo tay lên đùi chó con, còn dùng bút máy đổi tiền lẻ với một chị gái trêи xe buýt và đi thẳng đến nơi này. Con thấy vài con mèo con, chúng nó rất đáng yêu nên con muốn cho chúng nó ít đồ ăn, vì thế con lại bán hàng giúp tiệm bánh mì, chủ cửa hàng đó rất tốt, đã cho con một ổ bánh mì..."
Cậu kể lại những việc đã trải qua ngày hôm nay cho Giang Đường một cách rất bình tĩnh, cẩn thận, tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, đến cả việc gặp được Mễ Đường cũng kể lại rõ ràng. Giang Đường không chen lời, lẳng lặng nghe.
Bóng cây chập chờn, khuôn mặt Sơ Nhất trắng nõn càng tô điểm đôi mắt thêm sáng ngời.
Cậu nhìn cô, ánh mắt chăm chú: "A Vô không nên tồn tại, đúng không ạ?"
Giang Đường há miệng, đột nhiên không biết trả lời thế nào.
"Bà nội tìm bác sĩ tâm lý giúp con, có điều...." Giang Đường đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu: "Mẹ không cảm thấy con bị bệnh."
Những lời này là lời thật lòng thật dạ.
Từ sau khi xem xong ký ức của Sơ Nhất, Giang Đường đã đối xử thật lòng với cậu, so với một người mẹ thì cô càng muốn trở thành tri kỉ của Sơ Nhất hơn. Cô biết trong lòng Sơ Nhất có khúc mắc, không thể nào hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng chỉ cần cô đủ nỗ lực, đủ thật lòng, bất kể là Sơ Nhất hay A Vô đều sẽ có một ngày mở rộng tâm hồn.
Lâm Sơ Nhất trong nguyên tác trở thành tội phạm vì cậu không nhận được một sự chân thành. Nhưng bây giờ khác rồi, Sơ Nhất có Giang Đường, cô không biết mình có thể ở lại nơi này bao lâu, nhưng chỉ cần còn tồn tại thì cô sẽ cho đi.
"Đương nhiên mẹ hi vọng con có thể tiếp nhận trị liệu, nhưng nếu con không muốn thì mẹ cũng không miễn cưỡng." Ánh mắt Giang Đường nghiêm túc: "Sơ Nhất, mẹ chưa bao giờ đối xử với con như con nít, con có quyền tự lựa chọn."
"Bố thì sao ạ?"
"Ý nghĩ của bố không quan trọng, quyền nuôi con thuộc về mẹ."
"..."
Đúng lúc đó, Lâm Tùy Châu đang chạy tới cũng nghe thấy hết những lời này.
Anh dừng lại cách đó hơn năm bước, đi tới cũng không được nhưng bỏ đi cũng chẳng đành, ngoại trừ sự tức giận nho nhỏ thì uất ức chiếm nhiều hơn.
Thế nào là ý kiến của bố không quan trọng??
Chẳng lẽ sau khi ly hôn, đến cả tư cách đưa ý kiến cho con anh cũng không có?
"Vậy bố có khó chịu không ạ?"
Nét mặt Giang Đường hoàn toàn lạnh tanh: "Bố khó chịu chứ không phải mẹ khó chịu."
Lâm Tùy Châu: "..."
Không nghe nổi nữa.
Lâm Tùy Châu hít sâu một hơi, ho nhẹ một tiếng. Tiếng động vừa phải lập tức thu hút sự chú ý của hai người.
Anh nhanh chân bước đến, sau khi lấy khăn mùi xoa lau sơ băng ghế thì nhàn nhã ngồi bên cạnh Sơ Nhất.
"Bố..." Sơ Nhất có chút bất ngờ, sau đó cúi gục đầu xuống.
Cậu đang đợi sự trách mắng của Lâm Tùy Châu.
Nếu là trước đây, Lâm Tùy Châu đã sớm dạy dỗ cậu.
Nhưng anh của bây giờ không thể làm mặt lạnh với con mình.
Bàn tay to lớn nâng lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu: "Xin lỗi."
Hai chữ lạnh nhạt thốt ra từ miệng anh khiến Sơ Nhất và Giang Đường đang ngồi đều khá bất ngờ.
Lâm Tùy Châu là ai? Kiêu ngạo, quái gở, kiệm lời! Anh đã quen làm cấp trêи, cho dù trước mặt người thân cũng lạnh lùng xa cách. Vì quá mức kiêu ngạo nên anh chưa bao giờ tình nguyện chịu thua, mặc dù mình đã sai cũng tuyệt đối không nhận sai.
Vẻ mặt anh bình tĩnh: "Con biết ý nghĩa của tên con không?"
Sơ Nhất lắc đầu.
Lâm Tùy Châu nhìn về phía cậu, nhấn mạnh từng chữ: "Mới đến nhân gian, độc nhất vô nhị."
Con trai của anh phải khác biệt, cho dù sau này có Lương Thâm và Lương Thiển thì Sơ Nhất vẫn khác biệt.
"Con thông minh, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, lễ phép. Không làm bố bận tâm giống em trai, em gái, cho nên bố cảm thấy con hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng bố quên mất con cũng là trẻ con, cũng cần được quan tâm và bảo vệ. Nhưng mà bố không làm được, do bố không làm tròn trách nhiệm của người bố. Chính vì vậy, bố xin lỗi con!" Giọng Lâm Tùy Châu bình tĩnh, đôi mắt lại chân thành chưa từng có: "Nhưng con không đủ thẳng thắn, giấu tất cả trong lòng, đây là cái sai của con."
"... Xin lỗi."
Lông mi Sơ Nhất run rẩy, tựa như tủi thân đến sắp òa khóc.
Lâm Tùy Châu nghiêm nghị: "Con cũng không nên nghe trộm người lớn nói chuyện."
"Con xin lỗi...."
Đối mặt với lời trách cứ của bố, Sơ Nhất không kiềm được, nước mắt cứ thế lách tách rơi xuống.
Nhìn Sơ Nhất khóc thút thít, Giang Đường không khỏi liếc người đàn ông một cái.
Anh nhìn Sơ Nhất rồi nói: "Là con trai của bố thì phải quang minh chính đại đứng ra nghe, sau đó tuyên bố phản đối bố mẹ và bỏ nhà ra đi. Đây mới là hành động của đàn ông!"
"..."
"......."
Hai mắt Sơ Nhất đẫm nước, ʍôиɠ lung nhìn Lâm Tùy Châu, có chút bối rối.
Dáng vẻ ngơ ngác của cậu rất giống gấu túi luống cuống, ngỡ ngàng. Lâm Tùy Châu nhoẻn cười, lau đi nước mắt trêи khóe mắt cậu: "Sau này không được làm như vậy, biết không?"
Sơ Nhất sụt sịt mũi, gật đầu thật mạnh.
"Con cũng nói cho A Vô biết, nếu nó muốn làm chuyện xấu hay phát tiết cứ quang minh chính đại mà làm, đừng lén lén lút lút làm xong rồi bỏ trốn. Đó là hành vi của tiểu nhân."
"... Vâng ạ."
"Còn nữa, một điều rất quan trọng."
Dứt lời, Ánh mắt Lâm Tùy Châu sâu thăm thẳm hướng về phía Giang Đường, ánh mắt sâu xa này khiến Giang Đường giật nảy mình, cảm giác không ổn.
Chỉ nghe ngữ điệu anh chậm rãi: "Con giúp bố chuyển câu này cho mẹ con. Dù chúng ta ly hôn nhưng Lâm Sơ Nhất vẫn họ Lâm."
Nói một cách đơn giản, anh có thể giành lại quyền nuôi con bất cứ lúc nào.
Giang Đường nghiến răng, đôi mắt như muốn phun ra lửa.
Hết chương 51
/141
|