Edit: Mị Mê Mều
Đêm hè mát mẻ trong thôn núi, nhờ ánh trăng lạnh lẽo, Giang Đường thấy được một bóng dáng nhỏ bé đi tiểu ở góc tường.
Cô vòng hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào khung cửa, hơi híp mắt nhìn cậu.
Đối phương kéo quần xong, quay đầu lại, đầu tiên là cậu sửng sốt hai giây, sau đó cau mày lùi về sau.
"Bà làm gì thế? Nhìn lén người khác đi vệ sinh à? Đồ cuồng nhìn trộm." Cậu ta xấu hổ, đỏ cả vành mắt.
Đôi mi thanh tú của Giang Đường hơi nhíu lại: "Mỗi tối con đều đi vệ sinh thay Sơ Nhất à?"
"Liên quan gì tới bà?" Giọng điệu A Vô không thân, nghiêng đầu đi không nhìn Giang Đường thêm một chút.
Giang Đường cúi đầu cười khẽ, nói: "Sơ Nhất sợ tối, con có sợ không?"
Cậu ta hừ lạnh, không chút do dự: "Không sợ."
Con nít mới sợ tối, cậu ta là người lớn, sao cậu ta sẽ làm chuyện ấu trĩ như vậy chứ?
A Vô không muốn trò chuyện nhiều với Giang Đường, lúc cậu chuẩn bị vòng qua cô để trở về, đột nhiên cánh tay bị kéo lại. A Vô ngửa đầu, trong bóng đêm lờ mờ, con ngươi cô được bao phủ bởi tầng bóng mờ màu nhạt. Nhớ tới đủ chuyện đã xảy ra lúc trước, thần kinh cả người A Vô đều trở nên căng chặt. Vì quá khẩn trương, cánh mũi cậu khẽ phập phồng, trong mắt là cảnh cáo và đề phòng.
Bên môi Giang Đường mang ý cười, trong tầm mắt nhạy cảm của thiếu niên, cô đưa tay vò mái tóc cậu: "Con cũng không phải quá kém cỏi."
A Vô sững sờ, bốp một tiếng vung tay cô ra.
Giang Đường thuận thế kéo lấy cậu, ôm lên rồi đi ra ngoài, hô hấp A Vô nghẽn lại, bắt đầu giãy dụa kịch liệt: "Buông ra!!"
Giang Đường mở cửa, đi đến cây hòe già ở cổng, cô hơi khụy xuống: "Leo lên đi."
A Vô khẽ thở gấp: “Rốt cuộc bà muốn làm gì?”
Cô đáp: "Ngắm sao."
Ngắm sao?
A Vô bất giác ngẩng đầu lên, thôn núi yên tĩnh rời xa phố thị ồn ào, bầu trời đêm tiến lại cực gần, ngân hà uốn lượn, đầy sao tô điểm xung quanh.
Nhưng...
Cậu ta cụp mắt, thu mắt lại, giọng nói lạnh lùng: "Không ngắm."
"Nhanh nào!"
Cô lại thúc giục, nhất định không cho A Vô đi, A Vô khẽ cắn răng, không để ý đến Giang Đường, dùng cả tay và chân, hai ba cái đã bò lên thân cây. Chờ sau khi A Vô lên tới, Giang Đường cũng leo lên theo ngồi bên cạnh cậu.
Cây già này đủ cao, thân cây cũng đủ rắn chắc, bóng dáng một lớn một nhỏ xuyên qua in trêи mặt đất, dây dưa bên nhau.
Giang Đường nhìn vầng trăng bán nguyệt ở chân trời, bỗng thở dài.
Cô miễn cưỡng tựa vào thân cây thô ráp, mắt hồ ly liếc xéo, nhẹ giọng nhỏ: "Trừ sâu ra, con còn sợ gì nữa không?"
A Vô quyết đoán trả lời: "Tôi không sợ gì hết!"
"Nói bậy." Giang Đường cười nhạo: "Là người thì sẽ sợ, tiên nữ xinh đẹp như mẹ đây cũng sẽ rất sợ sinh vật như rắn và rết. Lần trước, Lương Thâm gặp một con rắn, tuy đã bị mẹ đuổi đi nhưng trong lòng vẫn sợ muốn chết."
A Vô nhíu mày, nhìn lại: "Nếu sợ thì tại sao bà còn muốn giúp Lương Thâm? Dù sao nó cũng không nghe lời, mượn cơ hội này để nó nhớ dai không phải tốt hơn ư?"
Giang Đường không chút do dự: "Bởi vì mẹ là mẹ, làm mẹ phải kiên cường, khi thấy con gặp nguy hiểm, nhất định phải thu lại sự mềm yếu, biến thành tường thành cứng rắn. Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được con mình."
"Gạt người." A Vô nhìn về phương xa: "Bà chưa từng bảo vệ Sơ Nhất."
Giang Đường nói: "Nếu mẹ không bảo vệ Sơ Nhất, con cho rằng trêи đời này còn có thể có Sơ Nhất, còn có thể có A Vô sao?"
Cậu ta không đáp.
Giang Đường nói tiếp: "Con và Sơ Nhất là cùng một thể, con đã nắm giữ toàn bộ ký ức của nó thì con nên biết mẹ bị băng huyết lúc sinh nó. Khi đó, mẹ vốn có thể từ bỏ, nhưng mẹ không có, mẹ sinh nó ra."
Mặt A Vô không dao động lắng nghe, nhưng bờ môi lại mím chặt thành đường thẳng.
Cậu ta cười lạnh nói: "Bà nói những lời này là muốn tôi thông cảm cho bà ư?"
"Mẹ chỉ đang kể sự thật, đương nhiên, nghĩ thế nào là chuyện của con."
Ánh mắt A Vô lạnh nhạt hơn cả ánh trăng: "Tôi sẽ không đồng tình, tôi cũng không sợ hãi, bởi vì xưa nay tôi không phải người."
A Vô rất tỉnh táo, rất lý trí.
Cậu ta là kết quả của bóng tối, là vật phẩm phụ thuộc vào Sơ Nhất. Có lúc, cậu ta sẽ cảm thấy Sơ Nhất rất ích kỷ, nếu không cậu sẽ không để mình gánh chịu hết thảy. Cậu ta lại cảm thấy Sơ Nhất rất đáng thương, vì vậy cậu ta muốn bảo vệ cậu. Mỗi khi ngủ say trong bóng tối, A Vô luôn nghe thấy tiếng lòng của Sơ Nhất, cô đơn chiếm đa số. Nhưng từ từ, thế giới nhỏ của Sơ Nhất trở nên rộng mở. Sơ Nhất bắt đầu vui vẻ, Sơ Nhất có bạn bè, lá gan Sơ Nhất lớn lên, Sơ Nhất... dần dần không cần cậu ta nữa. Thời gian cậu ta ngủ say trong bóng tối càng ngày càng nhiều.
Sau khi Sơ Nhất không cần cậu ta thì sao?
Cậu ta sẽ biến mất.
Sau khi biến mất sẽ còn ngắm được ánh trăng đẹp đến vậy không? Còn có ai hỏi cậu ta có sợ đêm tối không không?
Cũng buồn cười thật, cậu ta ngủ trong bóng tối lâu như vậy, thế mà có người hỏi cậu có sợ không?
"Mẹ quên nói."
A Vô phản xạ có điều kiện trả lời: "Gì?"
Giang Đường véo mạnh lỗ tai A Vô: "Hôm đó con nấu cơm ngon lắm."
A Vô cười khẩy, chậm rãi bò từ trêи cây xuống.
Nhìn bóng lưng nhỏ yếu này, Giang Đường khẽ gọi: "Ngày mai, con hãy nói cho bé Mộc Đầu, tên con là A Vô, cứ nói là tên ở nhà."
Cậu ta sững sờ, quay đầu lại nhìn.
"Còn nữa." Bóng cây loang lổ, cô cười sáng láng lạng lại dịu dàng: "Không được nói con trai của mẹ không phải người."
Ánh trăng sáng lên, nhiệt độ như thể mặt trời.
Sự sáng ngời trong đôi mắt cô gần như xua tan gió lạnh đêm rét, A Vô cảm thấy ngực mình nghẽn một hơi, không lên được, xuống không xong, rất khó chịu. Cậu ta cũng biết vì sao lại khó chịu.
A Vô chậm rãi quay đầu đi nơi khác, tay nhỏ rũ xuống nắm thật chặt, thật chặt.
[Sơ Nhất, sau này đừng gọi anh đi vệ sinh thay em.]
Cậu ta không muốn lên cây, cũng khuôn muốn nhìn mặt trăng đêm nay nữa.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Năm giờ sáng, ê-kíp chương trình lái xe đến trấn Nguyệt Nha - địa điểm bấm máy kế tiếp.
Trấn Nguyệt Nha quả là trấn nhỏ sơn thủy, phong tình thuần phác, cảnh vật rất đẹp, chỉ là trêи đường mắc mưa chặn đường, ê-kíp chương trình bất đắc dĩ trú lại một khách sạn nhỏ ở trấn bên.
Bởi vì phòng có hạn nên đạo diễn sắp xếp cho hai người một phòng, còn khách mời dẫn con theo thì ở một phòng. Nhưng đến lúc Lịch Trường Phong lấy thẻ phòng, anh ta đột nhiên từ chối: "Tôi muốn ở một mình."
Đạo diễn An cau mày nói: "Bé Mộc Đầu mới đến vẫn chưa quen thuộc lắm, cậu làm bố đại diện chăm sóc một chút."
Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên bé Mộc Đầu rời khỏi thôn Vĩnh Bình, cậu bé co quắp phía sau người lớn, ánh mắt nhìn ra ngoài vừa sợ hãi lại mới mẻ.
Mặt Lịch Trường Phong lạnh lùng, không lay động vì chuyện này chút nào: "Bây giờ đang quay phim à?"
Đạo diễn An không hiểu ý anh ta, nhưng vẫn lắc đầu.
Lịch Trường Phong nói: "Vậy thì phải rồi, bây giờ không phải quay phim, thế tôi không liên quan tới nó, không có quyền can thiệp. Nói chung là tôi muốn một phòng, tiền phòng tự tôi trả."
Dứt lời, Lịch Trường Phong kéo vành mũ, cầm thẻ phòng trở về phòng của mình.
Nhìn bóng lưng đi xa của Lịch Trường Phong, đạo diễn An không kiểm soát được nóng giận, nắm tay đập mạnh lên bàn, không nhịn được mắng ra tiếng: "Quái gì thế? Có ai làm người như cậu ta không?!"
Trợ lý vội vàng xoa dịu: "Thôi bỏ đi, bỏ đi, cậu ta cáu kỉnh trẻ con, anh đừng so đo với cậu ta."
Không nói lời này còn đỡ, nói rồi còn tức hơn, đạo diễn An lại đập bàn lần nữa: "Ba mươi tuổi còn trẻ con cmn à?! Đứa trẻ khổng lồ chắc? Thứ gì đâu!"
Lúc đạo diễn An đang nổi giận đùng đùng thì cảm nhận được một tầm mắt hơi sợ hãi. Ông theo tầm mắt nhìn lại, đối diện với một đôi mắt cẩn thận, mơ hồ của bé Mộc Đầu.
Bé Mộc Đầu chớp mắt, dè dặt nói: "Không sao đâu ạ, chú ơi, chú đừng giận..."
Đạo diễn An lập tức thu lại vẻ giận dữ, thay vào đó là xấu hổ nồng đậm.
"Để bé Mộc đầu ở cùng bọn tôi đi." Giang Đường tiến lên: "Lương Thâm nói đêm nay muốn ngủ với Mập Mạp, phía bên tôi vừa vặn trống một chỗ."
"Vậy thì chật chội lắm." Đàm Luận Khiên dẫn Đàm Luận Lăng tiến đến: "Đến chỗ tôi đi, tôi chỉ có một đứa, cũng thuận tiện."
"Vậy hỏi bé Mộc Đầu đi." Giang Đường ngồi xổm xuống, bất giác nhéo khuôn mặt của đứa nhỏ: "Bé Mộc Đầu muốn ngủ với ai?"
Bé Mộc Đầu nhìn Đàm Luận Lăng lạnh lùng một cái, lại nhìn Thiển Thiển cắn đầu ngón tay và Sơ Nhất im lặng một cái, cuối cùng cậu bé đến bên cạnh Sơ Nhất: "Cháu muốn ngủ với Sơ Nhất."
"Tốt lắm." Cô kéo tay bé Mộc Đầu: "Chúng ta đi về trước nhé, dì tắm rửa cho con."
Sau khi chào tạm biệt Đàm Luận Khiêm, Giang Đường cầm thẻ phòng trở về phòng.
Mỗi phòng trọ đều có hai chiếc giường, vẫn được xem là rộng rãi.
Sau khi Giang Đường để yên đồ vật, Lương Thâm không thể chờ được mà tìm kiếm áo ngủ trong vali.
Giang Đường hỗ trợ lấy quần áo, hỏi: "Con không tắm trước à?"
Lương Thâm lắc đầu: "Con tắm cùng Mập Mạp, tạm biệt mẹ."
Dứt lời, cậu chạy ra khỏi phòng như một làn khói.
Giang Đường bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn về phía Lương Thiển: "Mẹ tắm cho anh hai và bé Mộc Đầu trước, lát nữa chúng ta tắm chung, có được không?"
Chờ sau khi cô gái nhỏ gật đầu, Giang Đường cầm đồ tắm rửa đi vào phòng tắm.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Trong phòng tắm, bé Mộc Đầu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhìn xung quanh, xưa nay cậu chưa từng thấy gương lớn như vậy, cũng chưa từng thấy vòi xịt, càng chưa từng thấy bồn tắm. Khi còn nhỏ, tắm rửa đều do ông nội dùng thùng gỗ kéo một thùng nước lớn, mùa hè trực tiếp dùng nước tưới trong giếng nước trong sân. Về sau ông nội qua đời, chẳng ai kéo nước cho cậu nữa...
"Thơm quá ạ."
Cậu bé tò mò túm bọt gội đầu trêи đầu, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, cười khanh khách.
Sơ Nhất cố ý chấm bọt lên mặt cậu bé, chơi đùa chung với cậu bé .
Đang tắm, bên ngoài truyền đến giọng nói của Thiển Thiển: "Mẹ ơi, điện thoại của bố."
Giang Đường tắm cho hai đứa trẻ, cô cũng bị vấy nước ướt cả người, không rảnh tay được, cô hô ra ngoài: "Con nói chuyện với bố trước đi."
"Ồ." Thiển Thiển nhận điện thoại: "À lố, con là Lâm Lương Thiển, mẹ con bảo con nói chuyện với bố trước."
"... Bảo bối, bố gọi video call, đừng để bố nhìn lỗ tai con."
Video call?
Lương Thiển nghiêng đầu, sau khi lấy điện thoại ra xa, thấy Lâm Tùy Châu trong màn ảnh, mắt to của cô bé cong cong, ngọt ngào gọi một tiếng bố.
Lòng Lâm Tùy Châu đã sắp bị cô gái nhỏ moe hóa, nhất là mấy ngày không gặp, càng nhớ vô cùng.
Thần sắc anh nhu hòa: "Mẹ đâu con?"
Thiển Thiển nằm lì trêи giường, vừa lăn lộn vừa nói: "Mẹ đang tắm."
Xuyên qua bài trí, Lâm Tùy Châu nhìn ra bọn họ đang ở khách sạn, lông mày bất giác nhíu lại: "Không phải các con đến trấn Nguyệt Nha sao?"
Thiển Thiển bĩu môi nói: "Trời mưa, không đi được nữa ~"
Lâm Tùy Châu: "Vậy con có thể gọi mẹ ra nhận điện thoại không?"
Thiển Thiển lắc đầu: "Mẹ đang tắm cho Dư Mộc, không thể nhận."
Lâm Tùy Châu lập tức bắt lấy cái tên xa lạ trong lời của con gái, ấn đường anh khẽ nhíu: "Dư Mộc là ai?"
Thiển Thiển hững hờ đáp: "Anh trai nhỏ."
Anh... anh trai nhỏ?
Lâm Tùy Châu câm nín một trận.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ Giang Đường giấu anh đi tìm trai trẻ thật hả?
Không, Giang Đường không phải người như thế!
Giang Đường không phải người như thế... à?
"Bố, bố còn chuyện gì không?"
Lâm Tùy Châu lấy lại tinh thần, lúc đang định há miệng nói chuyện, video trò chuyện trực tiếp bị cô bé ngắt kết nối. Hầu kết anh khẽ lăn lộn, mạnh mẽ nuốt lời kế tiếp xuống.
Thiển Thiển chơi trò chơi trong điện thoại của Giang Đường, bé người lớn tựa như thở dài oán hận: "Người lớn như vậy, còn dính vợ mình cả ngày, không hiểu chuyện chút nào..."
Hết chương 78
Đêm hè mát mẻ trong thôn núi, nhờ ánh trăng lạnh lẽo, Giang Đường thấy được một bóng dáng nhỏ bé đi tiểu ở góc tường.
Cô vòng hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào khung cửa, hơi híp mắt nhìn cậu.
Đối phương kéo quần xong, quay đầu lại, đầu tiên là cậu sửng sốt hai giây, sau đó cau mày lùi về sau.
"Bà làm gì thế? Nhìn lén người khác đi vệ sinh à? Đồ cuồng nhìn trộm." Cậu ta xấu hổ, đỏ cả vành mắt.
Đôi mi thanh tú của Giang Đường hơi nhíu lại: "Mỗi tối con đều đi vệ sinh thay Sơ Nhất à?"
"Liên quan gì tới bà?" Giọng điệu A Vô không thân, nghiêng đầu đi không nhìn Giang Đường thêm một chút.
Giang Đường cúi đầu cười khẽ, nói: "Sơ Nhất sợ tối, con có sợ không?"
Cậu ta hừ lạnh, không chút do dự: "Không sợ."
Con nít mới sợ tối, cậu ta là người lớn, sao cậu ta sẽ làm chuyện ấu trĩ như vậy chứ?
A Vô không muốn trò chuyện nhiều với Giang Đường, lúc cậu chuẩn bị vòng qua cô để trở về, đột nhiên cánh tay bị kéo lại. A Vô ngửa đầu, trong bóng đêm lờ mờ, con ngươi cô được bao phủ bởi tầng bóng mờ màu nhạt. Nhớ tới đủ chuyện đã xảy ra lúc trước, thần kinh cả người A Vô đều trở nên căng chặt. Vì quá khẩn trương, cánh mũi cậu khẽ phập phồng, trong mắt là cảnh cáo và đề phòng.
Bên môi Giang Đường mang ý cười, trong tầm mắt nhạy cảm của thiếu niên, cô đưa tay vò mái tóc cậu: "Con cũng không phải quá kém cỏi."
A Vô sững sờ, bốp một tiếng vung tay cô ra.
Giang Đường thuận thế kéo lấy cậu, ôm lên rồi đi ra ngoài, hô hấp A Vô nghẽn lại, bắt đầu giãy dụa kịch liệt: "Buông ra!!"
Giang Đường mở cửa, đi đến cây hòe già ở cổng, cô hơi khụy xuống: "Leo lên đi."
A Vô khẽ thở gấp: “Rốt cuộc bà muốn làm gì?”
Cô đáp: "Ngắm sao."
Ngắm sao?
A Vô bất giác ngẩng đầu lên, thôn núi yên tĩnh rời xa phố thị ồn ào, bầu trời đêm tiến lại cực gần, ngân hà uốn lượn, đầy sao tô điểm xung quanh.
Nhưng...
Cậu ta cụp mắt, thu mắt lại, giọng nói lạnh lùng: "Không ngắm."
"Nhanh nào!"
Cô lại thúc giục, nhất định không cho A Vô đi, A Vô khẽ cắn răng, không để ý đến Giang Đường, dùng cả tay và chân, hai ba cái đã bò lên thân cây. Chờ sau khi A Vô lên tới, Giang Đường cũng leo lên theo ngồi bên cạnh cậu.
Cây già này đủ cao, thân cây cũng đủ rắn chắc, bóng dáng một lớn một nhỏ xuyên qua in trêи mặt đất, dây dưa bên nhau.
Giang Đường nhìn vầng trăng bán nguyệt ở chân trời, bỗng thở dài.
Cô miễn cưỡng tựa vào thân cây thô ráp, mắt hồ ly liếc xéo, nhẹ giọng nhỏ: "Trừ sâu ra, con còn sợ gì nữa không?"
A Vô quyết đoán trả lời: "Tôi không sợ gì hết!"
"Nói bậy." Giang Đường cười nhạo: "Là người thì sẽ sợ, tiên nữ xinh đẹp như mẹ đây cũng sẽ rất sợ sinh vật như rắn và rết. Lần trước, Lương Thâm gặp một con rắn, tuy đã bị mẹ đuổi đi nhưng trong lòng vẫn sợ muốn chết."
A Vô nhíu mày, nhìn lại: "Nếu sợ thì tại sao bà còn muốn giúp Lương Thâm? Dù sao nó cũng không nghe lời, mượn cơ hội này để nó nhớ dai không phải tốt hơn ư?"
Giang Đường không chút do dự: "Bởi vì mẹ là mẹ, làm mẹ phải kiên cường, khi thấy con gặp nguy hiểm, nhất định phải thu lại sự mềm yếu, biến thành tường thành cứng rắn. Chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được con mình."
"Gạt người." A Vô nhìn về phương xa: "Bà chưa từng bảo vệ Sơ Nhất."
Giang Đường nói: "Nếu mẹ không bảo vệ Sơ Nhất, con cho rằng trêи đời này còn có thể có Sơ Nhất, còn có thể có A Vô sao?"
Cậu ta không đáp.
Giang Đường nói tiếp: "Con và Sơ Nhất là cùng một thể, con đã nắm giữ toàn bộ ký ức của nó thì con nên biết mẹ bị băng huyết lúc sinh nó. Khi đó, mẹ vốn có thể từ bỏ, nhưng mẹ không có, mẹ sinh nó ra."
Mặt A Vô không dao động lắng nghe, nhưng bờ môi lại mím chặt thành đường thẳng.
Cậu ta cười lạnh nói: "Bà nói những lời này là muốn tôi thông cảm cho bà ư?"
"Mẹ chỉ đang kể sự thật, đương nhiên, nghĩ thế nào là chuyện của con."
Ánh mắt A Vô lạnh nhạt hơn cả ánh trăng: "Tôi sẽ không đồng tình, tôi cũng không sợ hãi, bởi vì xưa nay tôi không phải người."
A Vô rất tỉnh táo, rất lý trí.
Cậu ta là kết quả của bóng tối, là vật phẩm phụ thuộc vào Sơ Nhất. Có lúc, cậu ta sẽ cảm thấy Sơ Nhất rất ích kỷ, nếu không cậu sẽ không để mình gánh chịu hết thảy. Cậu ta lại cảm thấy Sơ Nhất rất đáng thương, vì vậy cậu ta muốn bảo vệ cậu. Mỗi khi ngủ say trong bóng tối, A Vô luôn nghe thấy tiếng lòng của Sơ Nhất, cô đơn chiếm đa số. Nhưng từ từ, thế giới nhỏ của Sơ Nhất trở nên rộng mở. Sơ Nhất bắt đầu vui vẻ, Sơ Nhất có bạn bè, lá gan Sơ Nhất lớn lên, Sơ Nhất... dần dần không cần cậu ta nữa. Thời gian cậu ta ngủ say trong bóng tối càng ngày càng nhiều.
Sau khi Sơ Nhất không cần cậu ta thì sao?
Cậu ta sẽ biến mất.
Sau khi biến mất sẽ còn ngắm được ánh trăng đẹp đến vậy không? Còn có ai hỏi cậu ta có sợ đêm tối không không?
Cũng buồn cười thật, cậu ta ngủ trong bóng tối lâu như vậy, thế mà có người hỏi cậu có sợ không?
"Mẹ quên nói."
A Vô phản xạ có điều kiện trả lời: "Gì?"
Giang Đường véo mạnh lỗ tai A Vô: "Hôm đó con nấu cơm ngon lắm."
A Vô cười khẩy, chậm rãi bò từ trêи cây xuống.
Nhìn bóng lưng nhỏ yếu này, Giang Đường khẽ gọi: "Ngày mai, con hãy nói cho bé Mộc Đầu, tên con là A Vô, cứ nói là tên ở nhà."
Cậu ta sững sờ, quay đầu lại nhìn.
"Còn nữa." Bóng cây loang lổ, cô cười sáng láng lạng lại dịu dàng: "Không được nói con trai của mẹ không phải người."
Ánh trăng sáng lên, nhiệt độ như thể mặt trời.
Sự sáng ngời trong đôi mắt cô gần như xua tan gió lạnh đêm rét, A Vô cảm thấy ngực mình nghẽn một hơi, không lên được, xuống không xong, rất khó chịu. Cậu ta cũng biết vì sao lại khó chịu.
A Vô chậm rãi quay đầu đi nơi khác, tay nhỏ rũ xuống nắm thật chặt, thật chặt.
[Sơ Nhất, sau này đừng gọi anh đi vệ sinh thay em.]
Cậu ta không muốn lên cây, cũng khuôn muốn nhìn mặt trăng đêm nay nữa.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Năm giờ sáng, ê-kíp chương trình lái xe đến trấn Nguyệt Nha - địa điểm bấm máy kế tiếp.
Trấn Nguyệt Nha quả là trấn nhỏ sơn thủy, phong tình thuần phác, cảnh vật rất đẹp, chỉ là trêи đường mắc mưa chặn đường, ê-kíp chương trình bất đắc dĩ trú lại một khách sạn nhỏ ở trấn bên.
Bởi vì phòng có hạn nên đạo diễn sắp xếp cho hai người một phòng, còn khách mời dẫn con theo thì ở một phòng. Nhưng đến lúc Lịch Trường Phong lấy thẻ phòng, anh ta đột nhiên từ chối: "Tôi muốn ở một mình."
Đạo diễn An cau mày nói: "Bé Mộc Đầu mới đến vẫn chưa quen thuộc lắm, cậu làm bố đại diện chăm sóc một chút."
Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên bé Mộc Đầu rời khỏi thôn Vĩnh Bình, cậu bé co quắp phía sau người lớn, ánh mắt nhìn ra ngoài vừa sợ hãi lại mới mẻ.
Mặt Lịch Trường Phong lạnh lùng, không lay động vì chuyện này chút nào: "Bây giờ đang quay phim à?"
Đạo diễn An không hiểu ý anh ta, nhưng vẫn lắc đầu.
Lịch Trường Phong nói: "Vậy thì phải rồi, bây giờ không phải quay phim, thế tôi không liên quan tới nó, không có quyền can thiệp. Nói chung là tôi muốn một phòng, tiền phòng tự tôi trả."
Dứt lời, Lịch Trường Phong kéo vành mũ, cầm thẻ phòng trở về phòng của mình.
Nhìn bóng lưng đi xa của Lịch Trường Phong, đạo diễn An không kiểm soát được nóng giận, nắm tay đập mạnh lên bàn, không nhịn được mắng ra tiếng: "Quái gì thế? Có ai làm người như cậu ta không?!"
Trợ lý vội vàng xoa dịu: "Thôi bỏ đi, bỏ đi, cậu ta cáu kỉnh trẻ con, anh đừng so đo với cậu ta."
Không nói lời này còn đỡ, nói rồi còn tức hơn, đạo diễn An lại đập bàn lần nữa: "Ba mươi tuổi còn trẻ con cmn à?! Đứa trẻ khổng lồ chắc? Thứ gì đâu!"
Lúc đạo diễn An đang nổi giận đùng đùng thì cảm nhận được một tầm mắt hơi sợ hãi. Ông theo tầm mắt nhìn lại, đối diện với một đôi mắt cẩn thận, mơ hồ của bé Mộc Đầu.
Bé Mộc Đầu chớp mắt, dè dặt nói: "Không sao đâu ạ, chú ơi, chú đừng giận..."
Đạo diễn An lập tức thu lại vẻ giận dữ, thay vào đó là xấu hổ nồng đậm.
"Để bé Mộc đầu ở cùng bọn tôi đi." Giang Đường tiến lên: "Lương Thâm nói đêm nay muốn ngủ với Mập Mạp, phía bên tôi vừa vặn trống một chỗ."
"Vậy thì chật chội lắm." Đàm Luận Khiên dẫn Đàm Luận Lăng tiến đến: "Đến chỗ tôi đi, tôi chỉ có một đứa, cũng thuận tiện."
"Vậy hỏi bé Mộc Đầu đi." Giang Đường ngồi xổm xuống, bất giác nhéo khuôn mặt của đứa nhỏ: "Bé Mộc Đầu muốn ngủ với ai?"
Bé Mộc Đầu nhìn Đàm Luận Lăng lạnh lùng một cái, lại nhìn Thiển Thiển cắn đầu ngón tay và Sơ Nhất im lặng một cái, cuối cùng cậu bé đến bên cạnh Sơ Nhất: "Cháu muốn ngủ với Sơ Nhất."
"Tốt lắm." Cô kéo tay bé Mộc Đầu: "Chúng ta đi về trước nhé, dì tắm rửa cho con."
Sau khi chào tạm biệt Đàm Luận Khiêm, Giang Đường cầm thẻ phòng trở về phòng.
Mỗi phòng trọ đều có hai chiếc giường, vẫn được xem là rộng rãi.
Sau khi Giang Đường để yên đồ vật, Lương Thâm không thể chờ được mà tìm kiếm áo ngủ trong vali.
Giang Đường hỗ trợ lấy quần áo, hỏi: "Con không tắm trước à?"
Lương Thâm lắc đầu: "Con tắm cùng Mập Mạp, tạm biệt mẹ."
Dứt lời, cậu chạy ra khỏi phòng như một làn khói.
Giang Đường bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn về phía Lương Thiển: "Mẹ tắm cho anh hai và bé Mộc Đầu trước, lát nữa chúng ta tắm chung, có được không?"
Chờ sau khi cô gái nhỏ gật đầu, Giang Đường cầm đồ tắm rửa đi vào phòng tắm.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Trong phòng tắm, bé Mộc Đầu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhìn xung quanh, xưa nay cậu chưa từng thấy gương lớn như vậy, cũng chưa từng thấy vòi xịt, càng chưa từng thấy bồn tắm. Khi còn nhỏ, tắm rửa đều do ông nội dùng thùng gỗ kéo một thùng nước lớn, mùa hè trực tiếp dùng nước tưới trong giếng nước trong sân. Về sau ông nội qua đời, chẳng ai kéo nước cho cậu nữa...
"Thơm quá ạ."
Cậu bé tò mò túm bọt gội đầu trêи đầu, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, cười khanh khách.
Sơ Nhất cố ý chấm bọt lên mặt cậu bé, chơi đùa chung với cậu bé .
Đang tắm, bên ngoài truyền đến giọng nói của Thiển Thiển: "Mẹ ơi, điện thoại của bố."
Giang Đường tắm cho hai đứa trẻ, cô cũng bị vấy nước ướt cả người, không rảnh tay được, cô hô ra ngoài: "Con nói chuyện với bố trước đi."
"Ồ." Thiển Thiển nhận điện thoại: "À lố, con là Lâm Lương Thiển, mẹ con bảo con nói chuyện với bố trước."
"... Bảo bối, bố gọi video call, đừng để bố nhìn lỗ tai con."
Video call?
Lương Thiển nghiêng đầu, sau khi lấy điện thoại ra xa, thấy Lâm Tùy Châu trong màn ảnh, mắt to của cô bé cong cong, ngọt ngào gọi một tiếng bố.
Lòng Lâm Tùy Châu đã sắp bị cô gái nhỏ moe hóa, nhất là mấy ngày không gặp, càng nhớ vô cùng.
Thần sắc anh nhu hòa: "Mẹ đâu con?"
Thiển Thiển nằm lì trêи giường, vừa lăn lộn vừa nói: "Mẹ đang tắm."
Xuyên qua bài trí, Lâm Tùy Châu nhìn ra bọn họ đang ở khách sạn, lông mày bất giác nhíu lại: "Không phải các con đến trấn Nguyệt Nha sao?"
Thiển Thiển bĩu môi nói: "Trời mưa, không đi được nữa ~"
Lâm Tùy Châu: "Vậy con có thể gọi mẹ ra nhận điện thoại không?"
Thiển Thiển lắc đầu: "Mẹ đang tắm cho Dư Mộc, không thể nhận."
Lâm Tùy Châu lập tức bắt lấy cái tên xa lạ trong lời của con gái, ấn đường anh khẽ nhíu: "Dư Mộc là ai?"
Thiển Thiển hững hờ đáp: "Anh trai nhỏ."
Anh... anh trai nhỏ?
Lâm Tùy Châu câm nín một trận.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ Giang Đường giấu anh đi tìm trai trẻ thật hả?
Không, Giang Đường không phải người như thế!
Giang Đường không phải người như thế... à?
"Bố, bố còn chuyện gì không?"
Lâm Tùy Châu lấy lại tinh thần, lúc đang định há miệng nói chuyện, video trò chuyện trực tiếp bị cô bé ngắt kết nối. Hầu kết anh khẽ lăn lộn, mạnh mẽ nuốt lời kế tiếp xuống.
Thiển Thiển chơi trò chơi trong điện thoại của Giang Đường, bé người lớn tựa như thở dài oán hận: "Người lớn như vậy, còn dính vợ mình cả ngày, không hiểu chuyện chút nào..."
Hết chương 78
/141
|