Chương 81 thiệttt :))
Edit: Mị Mê Mều
Sau khi mưa tạnh, ê-kíp chương trình lại một lần nữa bước vào lộ trình chuyến du lịch.
Khi đến trấn Nguyệt Nha đã là buổi chiều, nơi bọn họ ở tạm là tứ hợp viện khá lâu đời. Sau khi mọi người xuống xe tề tựu đông đủ, đạo diễn tập hợp mọi người đến giữa sân, trao đổi chủ đề chương trình kỳ này.
Theo lời của đạo diễn An, trấn cổ trấn Nguyệt Nha này đang suy tàn, người ở lại trong trấn 80% là người già , đa số không có con cái, không nơi nương tựa. Vì vậy, trấn Nguyệt Nha còn gọi là trấn Thất Tuần. Mà nhiệm vụ của khách mời lần này chính là khiến những cụ già sắp qua đời kia hưởng thụ niềm vui gia đình một lần.
"Hiện giờ, trước mặt các bạn có một thùng gỗ, trong thùng gỗ có các bảng số, khách mời rút bảng số dựa theo trình tự. Số tương ứng chính là đối tượng nhiệm vụ lần này của các bạn, ưu tiên phái nữ, Giang Đường rút trước."
Giang Đường bước tới, vói bàn tay vào trong thùng gỗ, số cô rút được chính là số 4. Giang Đường mê tín cảm thấy chuyến đi lần này không tươi đẹp lắm.
Đạo diễn An nói tiếp: "Rút xong thì cầm lấy hành lý, có thể đi trước."
Giang Đường ngẩng đầu: "Vậy bọn tôi ở đâu?"
Đạo diễn An: "Sẽ ở trong nhà của cụ già nhiệm vụ. Từ giờ trở đi, cô chính là con gái của cụ già số bốn."
Giang Đường: "..."
Đột nhiên có thêm một người mẹ, ngẫm lại cũng hơi kϊƈɦ thích đấy.
Trấn Nguyệt Nha không lớn chút nào, một giờ là có thể đi quanh cả trấn, dù đạo diễn không nói nhà số bốn ở nơi nào nhưng hơi chú ý một chút là có thể tìm được.
Sắc trời dần tối, mây mù mờ nhạt bao phủ gạch xanh ngói biếc, hoa hồng liễu xanh, khắp nơi là ý thơ duy mỹ.
"Mẹ ơi, con đói." Thiển Thiển ôm bụng nhỏ tủi thân phàn nàn. Từ buổi trưa đến giờ, cô bé chưa ăn một miếng cơm, đã sớm đói bụng đến mức một chút hơi sức cũng không còn.
"Chúng ta đã đến rồi, con kiên trì một chút."
Dứt lời, Giang Đường cẩn thận đẩy cánh cửa gỗ màu đỏ cũ kỹ tróc nước sơn này.
Bước qua bậc cửa cao cao, toàn cảnh sân đập vào mi mắt.
Đây là tứ hợp viện nho nhỏ, sân tuy nhỏ nhưng quét dọn sạch bóng, có trồng một giàn nho ở giữa, dưới giàn đặt một chiếc ghế tựa người già và một chiếc bàn nhỏ.
Giang Đường hắng giọng: "Xin chào, có ai ở đây không?"
"Sao giờ mới về, mày muốn bỏ mẹ chết đói hả?"
Trong phòng truyền đến giọng nói tràn đầy năng lượng của bà cụ, Giang Đường bị quát có hơi lờ mờ, ngay sau đó lập tức phản ứng lại.
Bây giờ cô là con gái của gia đình này, chỉ là không ngờ tốc độ nhập vai của bà cụ nhanh như vậy, chưa kịp chuẩn bị đã bắt đầu rồi.
"Xin lỗi, bọn con về trễ."
Giang Đường dẫn các con vào hết trong sân, xách túi cẩn thận vào cửa.
Đập vào mắt chính là phòng khách, vật dụng trong nhà cũ kỹ, tất cả đều đặt ở góc viền, trông ở giữa vô cùng trống vắng, hai bên trái phải là phòng ngủ, cửa khép hờ, thấp thoáng thấy được một tấm hình treo trêи vách tường.
"Ngây người làm gì! Mau mau nấu cơm đi!"
Giọng của bà cụ không kiên nhẫn, gõ gậy đến mức vang thùng thùng, âm thanh kia dọa Thiển Thiển giật mình. Đến khi bà cụ quay đầu, Lương Thâm kinh sợ bịt kín mắt.
Bà khoảng chừng bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, lưng thẳng tắp, nhìn rất có sức sống, chỉ là gương mặt kia thực sự khủng bố, tảng vết thương lớn dữ tợn lan thẳng từ cổ đến gò má trái, đôi mắt cũng bị ảnh hưởng, nửa nhắm nửa mở, lộ ra một mảnh trắng chết chóc.
"Yêu... yêu quái ~"
Tay nhỏ Lương Thâm bịt chặt mắt, lại không nhịn được nhìn ra phía ngoài xuyên qua móng tay. Xưa nay cậu chưa từng nhìn thấy cụ già nào xấu xí như vậy, càng chưa từng thấy cụ già đã xấu mà còn hung dữ như thế.
Nói thật, Giang Đường cũng bị dọa sợ hết hồn, vết thương này không phải bị lửa thiêu thì chính là vết bỏng, diện tích lớn như vậy, không biết khi còn trẻ bà cụ đã trải qua những gì. Cô lại nhìn xung quanh, vắng lặng, hiển nhiên không có con cái, càng không có người đến thăm.
"Mẹ." Lương Thâm dè dặt kéo góc áo Giang Đường, "Con muốn về nhà..."
"Suỵt." Sau khi ra hiệu im lặng cho Lương Thâm, Giang Đường đánh giá bà cụ lần nữa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, bà cụ bỗng chốc quay phắt đầu qua, tiếng "ầm" của gậy nện trêи mặt đất, hung ác nói: "Còn không mau nấu cơm đi? Muốn ăn đòn phải không?"
Cơ thể Giang Đường run lên, đặt hành lý xuống rồi đi ra ngoài.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Rất nhanh, cô vòng trở lại, ngại ngùng hỏi: "Dạ... phòng bếp ở đâu ạ?"
Câu hỏi này càng khơi dậy lửa giận của bà cụ: "Hay lắm, đi ra ngoài mấy năm, tới phòng bếp cũng tìm không thấy à? Gian phòng đầu tiên bên trái phía ngoài."
"..."
Bà cụ này là thánh diễn hả???
Cô vén tay áo lên, vội vã đi đến phòng bếp. Thấy Giang Đường đi rồi, ba đứa nhỏ cũng vội vã đuổi theo, nhưng đúng vào lúc này, bà cụ gọi ba đứa lại.
"Phòng bếp là nơi quan trọng, con nít không cần đi, lại đây nói chuyện với bà."
Hức.
Thiển Thiển và Lương Thâm thiếu một giây nữa là bị dọa khóc.
"Cháu cháu cháu cháu cháu... cháu muốn giúp mẹ nấu cơm!!" Lương Thâm xin thề, trí khôn đời này của cậu đều dùng để viện cái cớ này.
Sau khi suy nghĩ lại, bà cụ phất tay thả người: "Đi đi, hai quỷ nhỏ còn lại theo bà."
Lương Thâm có thể trốn thoát liền thở phào nhẹ nhõm, chạy đến phòng bếp như một làn khói.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Lương Thâm đi xa, Thiển Thiển mếu máo, trong lòng hâm mộ khỏi phải nói.
Thiển Thiển nơm nớp lo sợ nhìn về phía bà cụ trêи ghế sofa, lúc đối diện với đôi mắt kia nhìn sang, cô bé sợ đến hít sâu một hơi, chỉ liếc mắt thôi đã khiến người ra sợ hãi, đừng nói là ngồi nói chuyện cùng một chỗ.
"Anh ơi, em sợ..."
Thiển Thiển quyết định dựa vào anh trai Sơ Nhất duy nhất, cô bé dựa vào cậu, ánh mắt lạnh run.
Lông mi Sơ Nhất run lên, khẽ nhéo nhẹ nắm tay nhỏ bé của Thiển Thiển, sau đó kéo cô bé bước nhỏ lên trêи.
Đến gần xem, mặt của bà cụ càng thêm đáng sợ, Thiển Thiển kinh ngạc phát hiện da đầu của bà đã vị đốt rụi một mảnh nhỏ, lông tóc thưa thớt bên cạnh càng lộ ra vẻ đáng sợ.
Cụ già nghiêm mặt: "Các cháu tên gì?"
Sơ Nhất cực kỳ lễ phép: "Cháu tên Lâm Sơ Nhất, đây là em gái cháu Lâm Thiển Thiển, bên ngoài là em trai cháu Lâm Lương Thâm, mẹ cháu tên Giang Đường."
Bà cụ xem thường bĩu môi: "Đẻ giỏi thật."
Sơ Nhất không nghe ra sự trào phúng trong giọng nói của bà, tiếp tục hỏi: "Bà thì sao ạ?"
Bà cụ đáp: "Tô Xảo Thiến."
Thật bất ngờ, bà cụ có một cái tên vô cùng mỹ lệ rung động lòng người.
Sơ Nhất lôi kéo Thiển Thiển, lẳng lặng đánh giá bà cụ, trong ánh mắt có tò mò, có thăm dò, chỉ là không có sợ sệt, trong trẻo sâu thẳm như bảo thạch đã được gột rửa.
Sơ Nhất chỉ nhớ đến một bài thơ bố đã dạy cậu: Nàng vốn là giai nhân, miệng duyên những lúc mỉm cười, mắt xinh đen trắng sáng ngời long lanh. (1)
Người có được cái tên như vậy, sao lại là kẻ ác?
(1) Nghĩa gốc: Khanh bản giai nhân, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề (巧笑倩兮, 美目盼兮) hai câu cuối được trích trong bài Thạc Nhân 2 - Khổng Tử
Hết chương 81
Edit: Mị Mê Mều
Sau khi mưa tạnh, ê-kíp chương trình lại một lần nữa bước vào lộ trình chuyến du lịch.
Khi đến trấn Nguyệt Nha đã là buổi chiều, nơi bọn họ ở tạm là tứ hợp viện khá lâu đời. Sau khi mọi người xuống xe tề tựu đông đủ, đạo diễn tập hợp mọi người đến giữa sân, trao đổi chủ đề chương trình kỳ này.
Theo lời của đạo diễn An, trấn cổ trấn Nguyệt Nha này đang suy tàn, người ở lại trong trấn 80% là người già , đa số không có con cái, không nơi nương tựa. Vì vậy, trấn Nguyệt Nha còn gọi là trấn Thất Tuần. Mà nhiệm vụ của khách mời lần này chính là khiến những cụ già sắp qua đời kia hưởng thụ niềm vui gia đình một lần.
"Hiện giờ, trước mặt các bạn có một thùng gỗ, trong thùng gỗ có các bảng số, khách mời rút bảng số dựa theo trình tự. Số tương ứng chính là đối tượng nhiệm vụ lần này của các bạn, ưu tiên phái nữ, Giang Đường rút trước."
Giang Đường bước tới, vói bàn tay vào trong thùng gỗ, số cô rút được chính là số 4. Giang Đường mê tín cảm thấy chuyến đi lần này không tươi đẹp lắm.
Đạo diễn An nói tiếp: "Rút xong thì cầm lấy hành lý, có thể đi trước."
Giang Đường ngẩng đầu: "Vậy bọn tôi ở đâu?"
Đạo diễn An: "Sẽ ở trong nhà của cụ già nhiệm vụ. Từ giờ trở đi, cô chính là con gái của cụ già số bốn."
Giang Đường: "..."
Đột nhiên có thêm một người mẹ, ngẫm lại cũng hơi kϊƈɦ thích đấy.
Trấn Nguyệt Nha không lớn chút nào, một giờ là có thể đi quanh cả trấn, dù đạo diễn không nói nhà số bốn ở nơi nào nhưng hơi chú ý một chút là có thể tìm được.
Sắc trời dần tối, mây mù mờ nhạt bao phủ gạch xanh ngói biếc, hoa hồng liễu xanh, khắp nơi là ý thơ duy mỹ.
"Mẹ ơi, con đói." Thiển Thiển ôm bụng nhỏ tủi thân phàn nàn. Từ buổi trưa đến giờ, cô bé chưa ăn một miếng cơm, đã sớm đói bụng đến mức một chút hơi sức cũng không còn.
"Chúng ta đã đến rồi, con kiên trì một chút."
Dứt lời, Giang Đường cẩn thận đẩy cánh cửa gỗ màu đỏ cũ kỹ tróc nước sơn này.
Bước qua bậc cửa cao cao, toàn cảnh sân đập vào mi mắt.
Đây là tứ hợp viện nho nhỏ, sân tuy nhỏ nhưng quét dọn sạch bóng, có trồng một giàn nho ở giữa, dưới giàn đặt một chiếc ghế tựa người già và một chiếc bàn nhỏ.
Giang Đường hắng giọng: "Xin chào, có ai ở đây không?"
"Sao giờ mới về, mày muốn bỏ mẹ chết đói hả?"
Trong phòng truyền đến giọng nói tràn đầy năng lượng của bà cụ, Giang Đường bị quát có hơi lờ mờ, ngay sau đó lập tức phản ứng lại.
Bây giờ cô là con gái của gia đình này, chỉ là không ngờ tốc độ nhập vai của bà cụ nhanh như vậy, chưa kịp chuẩn bị đã bắt đầu rồi.
"Xin lỗi, bọn con về trễ."
Giang Đường dẫn các con vào hết trong sân, xách túi cẩn thận vào cửa.
Đập vào mắt chính là phòng khách, vật dụng trong nhà cũ kỹ, tất cả đều đặt ở góc viền, trông ở giữa vô cùng trống vắng, hai bên trái phải là phòng ngủ, cửa khép hờ, thấp thoáng thấy được một tấm hình treo trêи vách tường.
"Ngây người làm gì! Mau mau nấu cơm đi!"
Giọng của bà cụ không kiên nhẫn, gõ gậy đến mức vang thùng thùng, âm thanh kia dọa Thiển Thiển giật mình. Đến khi bà cụ quay đầu, Lương Thâm kinh sợ bịt kín mắt.
Bà khoảng chừng bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, lưng thẳng tắp, nhìn rất có sức sống, chỉ là gương mặt kia thực sự khủng bố, tảng vết thương lớn dữ tợn lan thẳng từ cổ đến gò má trái, đôi mắt cũng bị ảnh hưởng, nửa nhắm nửa mở, lộ ra một mảnh trắng chết chóc.
"Yêu... yêu quái ~"
Tay nhỏ Lương Thâm bịt chặt mắt, lại không nhịn được nhìn ra phía ngoài xuyên qua móng tay. Xưa nay cậu chưa từng nhìn thấy cụ già nào xấu xí như vậy, càng chưa từng thấy cụ già đã xấu mà còn hung dữ như thế.
Nói thật, Giang Đường cũng bị dọa sợ hết hồn, vết thương này không phải bị lửa thiêu thì chính là vết bỏng, diện tích lớn như vậy, không biết khi còn trẻ bà cụ đã trải qua những gì. Cô lại nhìn xung quanh, vắng lặng, hiển nhiên không có con cái, càng không có người đến thăm.
"Mẹ." Lương Thâm dè dặt kéo góc áo Giang Đường, "Con muốn về nhà..."
"Suỵt." Sau khi ra hiệu im lặng cho Lương Thâm, Giang Đường đánh giá bà cụ lần nữa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, bà cụ bỗng chốc quay phắt đầu qua, tiếng "ầm" của gậy nện trêи mặt đất, hung ác nói: "Còn không mau nấu cơm đi? Muốn ăn đòn phải không?"
Cơ thể Giang Đường run lên, đặt hành lý xuống rồi đi ra ngoài.
*Truyện được đăng trêи s2.truyenhd.com của kittenctump*
Rất nhanh, cô vòng trở lại, ngại ngùng hỏi: "Dạ... phòng bếp ở đâu ạ?"
Câu hỏi này càng khơi dậy lửa giận của bà cụ: "Hay lắm, đi ra ngoài mấy năm, tới phòng bếp cũng tìm không thấy à? Gian phòng đầu tiên bên trái phía ngoài."
"..."
Bà cụ này là thánh diễn hả???
Cô vén tay áo lên, vội vã đi đến phòng bếp. Thấy Giang Đường đi rồi, ba đứa nhỏ cũng vội vã đuổi theo, nhưng đúng vào lúc này, bà cụ gọi ba đứa lại.
"Phòng bếp là nơi quan trọng, con nít không cần đi, lại đây nói chuyện với bà."
Hức.
Thiển Thiển và Lương Thâm thiếu một giây nữa là bị dọa khóc.
"Cháu cháu cháu cháu cháu... cháu muốn giúp mẹ nấu cơm!!" Lương Thâm xin thề, trí khôn đời này của cậu đều dùng để viện cái cớ này.
Sau khi suy nghĩ lại, bà cụ phất tay thả người: "Đi đi, hai quỷ nhỏ còn lại theo bà."
Lương Thâm có thể trốn thoát liền thở phào nhẹ nhõm, chạy đến phòng bếp như một làn khói.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Lương Thâm đi xa, Thiển Thiển mếu máo, trong lòng hâm mộ khỏi phải nói.
Thiển Thiển nơm nớp lo sợ nhìn về phía bà cụ trêи ghế sofa, lúc đối diện với đôi mắt kia nhìn sang, cô bé sợ đến hít sâu một hơi, chỉ liếc mắt thôi đã khiến người ra sợ hãi, đừng nói là ngồi nói chuyện cùng một chỗ.
"Anh ơi, em sợ..."
Thiển Thiển quyết định dựa vào anh trai Sơ Nhất duy nhất, cô bé dựa vào cậu, ánh mắt lạnh run.
Lông mi Sơ Nhất run lên, khẽ nhéo nhẹ nắm tay nhỏ bé của Thiển Thiển, sau đó kéo cô bé bước nhỏ lên trêи.
Đến gần xem, mặt của bà cụ càng thêm đáng sợ, Thiển Thiển kinh ngạc phát hiện da đầu của bà đã vị đốt rụi một mảnh nhỏ, lông tóc thưa thớt bên cạnh càng lộ ra vẻ đáng sợ.
Cụ già nghiêm mặt: "Các cháu tên gì?"
Sơ Nhất cực kỳ lễ phép: "Cháu tên Lâm Sơ Nhất, đây là em gái cháu Lâm Thiển Thiển, bên ngoài là em trai cháu Lâm Lương Thâm, mẹ cháu tên Giang Đường."
Bà cụ xem thường bĩu môi: "Đẻ giỏi thật."
Sơ Nhất không nghe ra sự trào phúng trong giọng nói của bà, tiếp tục hỏi: "Bà thì sao ạ?"
Bà cụ đáp: "Tô Xảo Thiến."
Thật bất ngờ, bà cụ có một cái tên vô cùng mỹ lệ rung động lòng người.
Sơ Nhất lôi kéo Thiển Thiển, lẳng lặng đánh giá bà cụ, trong ánh mắt có tò mò, có thăm dò, chỉ là không có sợ sệt, trong trẻo sâu thẳm như bảo thạch đã được gột rửa.
Sơ Nhất chỉ nhớ đến một bài thơ bố đã dạy cậu: Nàng vốn là giai nhân, miệng duyên những lúc mỉm cười, mắt xinh đen trắng sáng ngời long lanh. (1)
Người có được cái tên như vậy, sao lại là kẻ ác?
(1) Nghĩa gốc: Khanh bản giai nhân, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề (巧笑倩兮, 美目盼兮) hai câu cuối được trích trong bài Thạc Nhân 2 - Khổng Tử
Hết chương 81
/141
|