Edit: Mị Mê Mều
Nhiệm vụ đầu tiên mà viện trưởng Phùng tuyên bố cho khách mời chính là nấu cơm.
Bình thường, cơm của bốn mươi mấy người đều do viện trưởng Phùng và bọn trẻ cùng làm. Bây giờ giao hết cho khách mời, còn trong hoàn cảnh Đàm Luận Khiêm không có ở đây, hiển nhiên là hơi hóc búa.
Lúc bắt đầu nhiệm vụ, mấy đứa nhỏ xem náo nhiệt đã vây đầy bên ngoài phòng bếp. Vì sống trên cao nguyên lâu ngày, bọn nhỏ đều có khuôn mặt ửng hồng, đứa nào đứa nấy da đen, mắt đen, dáng vẻ cười lên sạch sẽ, thuần phác. Cho dù líu ra líu ríu liên tục cũng không cảm thấy ồn ào.
"Chúng ta phân công trước đi." Trần Chí Phàm là người thứ hai nấu cơm cũng không tệ lắm lên tiếng: "Giám đốc Hạ và tôi xào rau, mấy việc hái rau, rửa rau này giao cho ba người các cô, được chứ?"
"Tôi cũng có thể xào giúp." Trần Tử Nhàn nói, "Tôi biết nấu cơm, để bé Giang và bé Lịch làm trợ thủ đi."
Trần Chí Phàm gật đầu một cách dứt khoát: "Được, vậy làm phiền chị Nhàn."
Vai vế trong giới của Trần Tử Nhàn lớn, Trần Chí Phàm gọi một tiếng chị Nhàn cũng phải.
Sau khi phân công nhiệm vụ xong, các khách mời tự thực hiện trách nhiệm của mình, bắt đầu bận rộn cho bữa cơm trưa ngày đầu tiên. Bởi vì phòng bếp không lắp vòi nước nên bọn họ rửa rau và giặt quần áo đều phải đến vòi nước ở phía ngoài. Giang Đường cầm hai chậu đi ra ngoài trước, còn ba đứa nhỏ xách rau theo cùng lại đây.
Lịch Trường Phong liếc Giang Đường một cái, im lặng không nói gì ngồi xổm bên cạnh cô.
"Lạnh quá...!" Tay vừa hạ xuống, Lịch Trường Phong đã bị nước lạnh kích thích rút ra. Anh ta bất giác nhìn về phía Giang Đường, phát hiện vẻ mặt người phụ nữ này không đổi, nghiêm túc rửa rau. Anh ta cắn môi không muốn chịu thua, cố nén khó chịu bắt bắt tay vào làm.
Giang Đường thấy anh ta lạnh đến nỗi môi xanh tím, không khỏi trào phúng: "Có phải anh chưa từng làm những việc nhà không?"
Lịch Trường Phong hừ một tiếng: "Đương nhiên không sánh bằng bà nội trợ không cần làm việc."
Giang Đường híp mắt, cẩn thận nhìn ống kính, cô hơi kề sát lại, hạ thấp giọng: "Nếu đoạn này phát ra ngoài, anh có tin các bà nội trợ khắp Trung Quốc tìm anh tính sổ không?"
"Vốn là vậy mà." Lịch Trường Phong biết ống kính không thấy bên này, vì vậy bắt đầu tùy ý làm càn. Anh ta nhìn Giang Đường từ trên xuống, cho dù ăn mặc tùy tiện, mặt mộc ngước nhìn, cô vẫn mỹ lệ sinh động. Thấy vậy, anh ta càng xem thường, "Sinh con rồi thì ở trong nhà ăn không ngồi rồi, lấy con cái làm cớ lười biếng, còn quay lại công kích đàn ông trên mạng. Thực ra các cô cũng chỉ là giun đũa bám trên người đàn ông thôi, nực cười!"
Giang Đường ngẩng đầu, sau khi nhìn anh ta mấy giây, trên mặt nở nụ cười: "Chẳng phải các anh cũng chui ra từ trong tử cung của giun đũa đấy à?"
"..."
"Chàng trai, lúc anh thù ghét phụ nữ hãy nghĩ đến mẹ anh, bà ngoại anh, bà cố ngoại anh giới tính gì."
Lịch Trường Phong bị nghẹn họng không còn lời nào để nói, cúi đầu rửa rau một cách thô bạo, động tác mạnh đến nỗi vò lá rau dính thành một cục.
Đúng lúc Sơ Nhất lại đây, nhìn thấy lá rau đáng thương đó, cậu không nhịn được nhắc nhở: "Anh à, cách làm này chỉ dùng để vò quần áo, không thể rửa rau như vậy."
Dứt lời, Sơ Nhất đi đến chen vào, tay nhỏ vói vào làm mẫu cho anh ta, "Xem đi, như vậy mới đúng, anh dùng lực lớn như vậy, rau sẽ đau đó."
Lịch Trường Phong: "..."
Anh ta sống hơn hai mươi năm, làm thần thượng sáu, bảy năm, bây giờ lại bị một đứa nhỏ dạy dỗ.
Thảm.
Mất mặt.
Giang Đường tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Anh lợi hại như vậy, sao đến đứa nhỏ cũng không bằng thế?"
Lịch Trường Phong đỏ bừng mặt, hung dữ nói một câu: "Ai cần cô lo."
Rửa rau xong, mấy người bên phòng bếp cũng chuẩn bị kỹ càng.
Giang Đường rảnh tay, ngồi không yên chủ động đi đến bên cạnh Trần Chí Phàm: "Anh Chí Phàm, có cần em giúp một tay không?"
Trần Chí Phàm sững sờ, vội vã lắc đầu: "Không cần, không cần đâu, em đi ra ngoài đi."
Giang Đường lại đi đến bên cạnh Hạ Hoài Nhuận, ai ngờ không đợi cô hỏi, Hạ Hoài Nhuận đã từ chối thẳng: "Tôi không muốn nấu cơm lại lần nữa đâu."
Giang Đường: "..."
Mấy người này đều đang kỳ thị cô!!!
Giang Đường bị xung quanh ghét bỏ rầu rĩ ra khỏi phòng bếp. Trong lúc rảnh rỗi, cô đi đến bên cạnh viện trưởng Phùng trò chuyện chuyện gia đình.
"Dì ở đây bao lâu rồi?"
Viện trưởng Phùng đáp: "Sắp 25 năm rồi."
Nhìn bọn nhỏ chơi bóng trong sân, Giang Đường nhỏ giọng hỏi: "Một mình dì không cô quạnh ư?"
Viện trưởng Phùng nở nụ cười mộc mạc: "Quen rồi cũng khá tốt, vừa mới bắt đầu đương nhiên là cô quạnh."
Bộp!
Một quả bóng rổ rơi bên chân Giang Đường, cô khom người nhặt quả bóng lên. Nhìn chằm chằm quả bóng rách rưới này, cô đăm chiêu.
"Chị ơi, có thể ném nó lại đây không?"
Giang Đường nhìn về phía chỗ giọng nói, sau khi xoay quả bóng ở đầu ngón tay hai vòng, cô bày ra tư thế ném bóng vào rổ. Chỉ thấy quả bóng xẹt một vòng cung đẹp đẽ trên không trung, vững vàng rơi vào khung bóng, mấy bạn nhỏ ở hiện trường phát ra một trận hoan hô.
Sau khi cô chơi đùa với mấy bạn nhỏ một lúc thì cơm trưa đã được nấu xong, tất cả mọi người được gọi vào nhà ăn.
Thực ra, nhà ăn chính là phòng học. Lúc ăn cơm, các học sinh sẽ đặt sách vở vào ngăn kéo, làm thành bàn ăn. Sau khi ăn xong sẽ xếp bàn học lại ngay ngắn, thu dọn sạch sẽ.
Món được chế biến hôm nay là mì sợi, Trần chí Phàm còn trộn dưa chuột và cà chua dư lại làm món phụ ngon miệng.
Bốn chiếc bàn học ghép lại với nhau, mấy tổ khách mời ngồi vây quanh bàn học.
*Truyện được đăng trên s2.truyenhd.com kittectump*
Lúc bầu không khí đang hòa hợp, đột nhiên một đôi đũa bị vứt xuống giữa bàn, mọi người nhìn theo. Điền Điềm ngồi bên cạnh Trần Tử Nhàn bĩu môi, không vui tràn ngập trong đôi mắt.
Trần Chí Phàm quan tâm hỏi: "Điền Điềm sao thế, không thích ăn mì hả?"
"Đũa bẩn chết đi được." Điền Điềm chỉ vào giữa nồi sắt đựng mì sợi, nói: "Nồi này bẩn chết mất, người ta không muốn ăn."
Trần Chí Phàm hơi lúng túng, nồi này anh rửa tới rửa lui năm, sáu lần. Bây giờ, cô nhóc này nói như vậy, sau này phát sóng, khán giả không biết còn tưởng rằng anh lười biếng không làm việc đấy.
"Nồi này chỉ là hơi cũ một chút, chú đã rửa rất nhiều lần, không bẩn đâu. Nào, cháu ăn ít mì đi."
Trần Tử Nhàn cũng khuyên nhủ con gái: "Nếu không ăn thì bụng sẽ đói, con xem các chị em khác cũng đang ăn kìa."
Điền Điềm nhìn một vòng xung quanh, sau khi thấy các bạn nhỏ khác đều ngoan ngoãn ăn cơm, cô nhóc cũng không tiếp tục làm ầm ĩ nữa, bất đắc dĩ cầm muỗng nhỏ bắt đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm lại trở về yên ổn, Lương Thâm ngồi bên cạnh Giang Đường ăn món phụ và mì như hổ đói. Bỗng nhiên, Lương Thâm cầm đũa không chặt, một miếng dưa chuột rơi lên bàn, Lương Thâm cầm miếng dưa chuột nhét vào miệng vô cùng tự nhiên, nhai rộp rộp rộp rộp ngon lành.
Tình cảnh này vừa khéo bị Điền Điềm nhìn thấy. Cô nhóc chỉ vào Lương Thâm rồi bật cười, ngẩng đầu nói với Trần Tử Nhàn: "Mẹ, cậu ta bẩn quá, ăn đồ trên bàn."
Trần Tử Nhàn sững sờ, liếc nhìn Lương Thâm.
Điền Điềm dùng tay cầm đồ cặn đã rơi bên cạnh chén, đứng dậy đặt trong đĩa cơm trên bàn Lương Thâm, "Cho cậu ăn mấy này luôn nè."
Lương Thâm ngây người, đũa trên tay lập tức đặt xuống. Ngoài Lương Thâm, bé Mộc đầu đang vùi đầu ăn cơm cũng đặt đũa xuống theo. Cậu bé là người nông thôn đi ra, từ nhỏ đã trải qua cuộc sống khốn khổ. Đừng nói rơi trên bàn, cho dù rơi trên mặt đất cũng sẽ nhặt lên rửa lại rồi ăn, bởi vì cậu bé biết thức ăn không dễ có được. Bây giờ, Điền Điềm nói những lời này, bé Mộc Đầu biết mình có hơi chênh lệch với những đứa trẻ khác nên càng tự ti, khổ sở.
Hai đứa đồng thời im thin thít, dáng dấp nho nhỏ nhìn hơi đáng thương.
"Điền Điềm." Trần Tử Nhàn không đau không ngứa vỗ tay nhỏ của cô nhóc mập, mềm mỏng trách mắng: "Bẩn."
Điền Điềm bị dạy dỗ, cực kỳ oan ức nói: "Nhưng con muốn cho Lương Thâm ăn..."
"Bẩn lắm, đừng bóc đồ vật từ trên bàn."
Mẹ con hai người, mẹ một câu con một câu, khiến bầu không khí lại căng thẳng lần nữa.
Nhìn bề ngoài, Trần Tử Nhàn như đang dạy dỗ con gái, nhưng thật ra là đang trào phúng Lương Thâm. Cũng phải, một ngôi sao hạng A như cô ta, bây giờ phải ngồi chung một mâm cơm với người nghiệp dư không có tiếng tăm, không rõ lai lịch, trong lòng nhất định không cân bằng.
Bầu không khí của mấy người họ lúc này lúng túng vô cùng. Trần Chí Phàm là người chơi thể thao, không liên quan đến giới giải trí, càng không có tư cách đứng ra nói chuyện. Vai vế Lịch Trường Phong nhỏ, lại quen độc lai độc vãn, lúc này càng sẽ không nói giúp.
Đúng vào lúc này, xung quanh vang lên giọng nói ôn hòa của Hạ Hoài Nhuận.
"La La, bác nông dân rất cực khổ, không thể lãng phí lương thực, con xem con làm rơi khắp nơi kìa." Dứt lời, anh nhặt rau dưa rơi trên bàn đặt vào miệng.
Người đàn ông rũ mi, khuôn mặt như ngọc đầy lạnh nhạt. Hạ La gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Con sẽ không làm rơi nữa."
"Ừm." Hạ Hoài Nhuận dịu dàng nở nụ cười, "Phải học theo Lương Thâm, xem cậu ấy không hề lãng phí."
Hạ La chớp mắt, ngước mắt nở nụ cười với Lương Thâm: "Con biết rồi~"
Dứt lời, hai chú cháu không nói nữa.
Trần Chí phàm nhìn Hạ Hoài Nhuận một cái, lại nhìn Trần Tử Nhàn một cái. Anh mỉm cười cúi đầu: "Mập Mạp, con cũng phải học theo Lương Thâm, biết không?"
Trần Mập Mạp ăn đầy một miệng, hoàn toàn không rảnh quan tâm mấy thứ khác, lại nhìn trong chén, trong đĩa cậu sạch sành sanh, làm gì có cơm thừa. Nghe thấy giọng nói của bố mình, Trần Mập Mạp mờ mịt ngước mắt lên. Nhìn gương mặt nhỏ ngơ ngác này, nụ cười Trần Chí Phàm cứng đờ, anh thờ dài sờ mái tóc xoăn của cậu.
Đứa con trai ngốc của anh, trừ ăn ra thì không còn gì khác, sầu ghê.
Đoạn nhạc dạo ngắn ngủi qua đi, Giang Đường và Lịch Trường Phong chủ động nhận thầu công việc thu dọn, rửa chén. Bọn trẻ của trường học cũng rất hiểu chuyện, ăn xong thì đứa nào rửa chén của đứa nấy, còn thu dọn phòng học.
Giang Đường vừa dọn chén đũa vừa nói thì thầm với Hạ Hoài Nhuận: "Lúc này cảm ơn anh."
Hạ Hoài Nhuận cười khẽ: "Không cần cảm ơn, do tôi xen vào việc của người khác mà thôi."
Với tính tình của Giang Đường, thế nào cũng sẽ không để người khác bắt nạt, cho dù anh không lên tiếng, Giang Đường cũng tự có biện pháp đối đáp.
Giang Đường chép miệng, thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy cô ảnh hậu kia không thích tôi lắm."
Giác quan thứ sáu của phụ nữ vô cùng chính xác. Từ khoảnh khắc Trần Tử Nhàn bước vào, cô đã cảm nhận được ác ý của chị gái quốc dân đối với mình. Loại ác ý không rõ nguyên do kia khiến cô rất không thoải mái.
Hạ Hoài Nhuận đáp: "Cô ta ghét cô cũng phải thôi."
Giang Đường sững sờ: "Có ý gì?"
Hạ Hoài Nhuận nói: "Chương trình kỳ này vốn không định mời người mới vào nghề. Trong đó, tổ khách mời được quyết định nội bộ là Trần Tử Nhàn và Điền Điềm. Kết quả là cô ta dời ra trước vì lịch trình, nào ngờ cô chen ngang vào đúng lúc này. Trần Tử Nhàn vốn muốn dùng quan hệ đẩy cô ra, đương nhiên giám đốc Lâm không đồng ý."
Dứt lời, Hạ Hoài Nhuận nhìn Giang Đường đầy sâu xa, "Giám đốc Lâm không nói chuyện này với cô phải không?"
Giang Đường chớp mắt, ngơ ngác lắc đầu.
Ý cười Hạ Hoài Nhuận càng sâu: "Tôi biết ngay tên ngốc kia luôn nhiệt tình đơn phương, còn nữa, báo chí viết linh tinh trước kia cũng do anh ấy làm đấy."
Hơi thở Giang Đường nghẽn lại, hoàn toàn sững sờ: "Chuyện... chuyện đó không phải anh giúp tôi ư?"
Hạ Hoài Nhuận cười khẽ: "Cho dù tôi thánh phụ lo việc bao đồng thế nào đi nữa thì tôi cũng là một thương nhân, tôi sẽ không tiêu tiền vô ích làm loại chuyện đó."
Người bình thường, ai sẽ một thời không hợp thì làm tòa soạn báo phá sản, còn đổi thành siêu thị chứ? Trừ Lâm Tùy Châu ra, phỏng chừng không ai làm được đến vậy.
"..."
Nghe xong đoạn đối thoại này, thế giới quan của Giang Đường hoàn toàn sụp đổ.
Cô luôn cho rằng sự kiện kia do Hạ Hoài Nhuận, kết quả... kết quả là Lâm Tùy Châu? Nhưng tại sao lúc đó anh không nói? Người kia là đồ ngốc hả?
Hạ Hoài Nhuận bưng chén đũa lên, lúc gần đi thì tiếp tục dặn dò Giang Đường: "Trước đây, chị gái quốc dân quay mấy bộ điện ảnh cũng không lý tưởng lắm, đang muốn lợi dụng chương trình này nắn lại hình tượng. Bây giờ, bởi vì quan hệ của cô mà cô ta chỉ có thể làm khách mời tạm thời, trong lòng nhất định là không cam tâm. Còn có hai ngày, cô phải cẩn thận chút, phía sau cô ta có đoàn đội quan hệ công chúng khổng lồ. Nếu muốn lợi dụng cô để lăng xê thật, cô cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi."
Giang Đường chớp mắt, ngây ngốc gật đầu.
Hết chương 88
Nhiệm vụ đầu tiên mà viện trưởng Phùng tuyên bố cho khách mời chính là nấu cơm.
Bình thường, cơm của bốn mươi mấy người đều do viện trưởng Phùng và bọn trẻ cùng làm. Bây giờ giao hết cho khách mời, còn trong hoàn cảnh Đàm Luận Khiêm không có ở đây, hiển nhiên là hơi hóc búa.
Lúc bắt đầu nhiệm vụ, mấy đứa nhỏ xem náo nhiệt đã vây đầy bên ngoài phòng bếp. Vì sống trên cao nguyên lâu ngày, bọn nhỏ đều có khuôn mặt ửng hồng, đứa nào đứa nấy da đen, mắt đen, dáng vẻ cười lên sạch sẽ, thuần phác. Cho dù líu ra líu ríu liên tục cũng không cảm thấy ồn ào.
"Chúng ta phân công trước đi." Trần Chí Phàm là người thứ hai nấu cơm cũng không tệ lắm lên tiếng: "Giám đốc Hạ và tôi xào rau, mấy việc hái rau, rửa rau này giao cho ba người các cô, được chứ?"
"Tôi cũng có thể xào giúp." Trần Tử Nhàn nói, "Tôi biết nấu cơm, để bé Giang và bé Lịch làm trợ thủ đi."
Trần Chí Phàm gật đầu một cách dứt khoát: "Được, vậy làm phiền chị Nhàn."
Vai vế trong giới của Trần Tử Nhàn lớn, Trần Chí Phàm gọi một tiếng chị Nhàn cũng phải.
Sau khi phân công nhiệm vụ xong, các khách mời tự thực hiện trách nhiệm của mình, bắt đầu bận rộn cho bữa cơm trưa ngày đầu tiên. Bởi vì phòng bếp không lắp vòi nước nên bọn họ rửa rau và giặt quần áo đều phải đến vòi nước ở phía ngoài. Giang Đường cầm hai chậu đi ra ngoài trước, còn ba đứa nhỏ xách rau theo cùng lại đây.
Lịch Trường Phong liếc Giang Đường một cái, im lặng không nói gì ngồi xổm bên cạnh cô.
"Lạnh quá...!" Tay vừa hạ xuống, Lịch Trường Phong đã bị nước lạnh kích thích rút ra. Anh ta bất giác nhìn về phía Giang Đường, phát hiện vẻ mặt người phụ nữ này không đổi, nghiêm túc rửa rau. Anh ta cắn môi không muốn chịu thua, cố nén khó chịu bắt bắt tay vào làm.
Giang Đường thấy anh ta lạnh đến nỗi môi xanh tím, không khỏi trào phúng: "Có phải anh chưa từng làm những việc nhà không?"
Lịch Trường Phong hừ một tiếng: "Đương nhiên không sánh bằng bà nội trợ không cần làm việc."
Giang Đường híp mắt, cẩn thận nhìn ống kính, cô hơi kề sát lại, hạ thấp giọng: "Nếu đoạn này phát ra ngoài, anh có tin các bà nội trợ khắp Trung Quốc tìm anh tính sổ không?"
"Vốn là vậy mà." Lịch Trường Phong biết ống kính không thấy bên này, vì vậy bắt đầu tùy ý làm càn. Anh ta nhìn Giang Đường từ trên xuống, cho dù ăn mặc tùy tiện, mặt mộc ngước nhìn, cô vẫn mỹ lệ sinh động. Thấy vậy, anh ta càng xem thường, "Sinh con rồi thì ở trong nhà ăn không ngồi rồi, lấy con cái làm cớ lười biếng, còn quay lại công kích đàn ông trên mạng. Thực ra các cô cũng chỉ là giun đũa bám trên người đàn ông thôi, nực cười!"
Giang Đường ngẩng đầu, sau khi nhìn anh ta mấy giây, trên mặt nở nụ cười: "Chẳng phải các anh cũng chui ra từ trong tử cung của giun đũa đấy à?"
"..."
"Chàng trai, lúc anh thù ghét phụ nữ hãy nghĩ đến mẹ anh, bà ngoại anh, bà cố ngoại anh giới tính gì."
Lịch Trường Phong bị nghẹn họng không còn lời nào để nói, cúi đầu rửa rau một cách thô bạo, động tác mạnh đến nỗi vò lá rau dính thành một cục.
Đúng lúc Sơ Nhất lại đây, nhìn thấy lá rau đáng thương đó, cậu không nhịn được nhắc nhở: "Anh à, cách làm này chỉ dùng để vò quần áo, không thể rửa rau như vậy."
Dứt lời, Sơ Nhất đi đến chen vào, tay nhỏ vói vào làm mẫu cho anh ta, "Xem đi, như vậy mới đúng, anh dùng lực lớn như vậy, rau sẽ đau đó."
Lịch Trường Phong: "..."
Anh ta sống hơn hai mươi năm, làm thần thượng sáu, bảy năm, bây giờ lại bị một đứa nhỏ dạy dỗ.
Thảm.
Mất mặt.
Giang Đường tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Anh lợi hại như vậy, sao đến đứa nhỏ cũng không bằng thế?"
Lịch Trường Phong đỏ bừng mặt, hung dữ nói một câu: "Ai cần cô lo."
Rửa rau xong, mấy người bên phòng bếp cũng chuẩn bị kỹ càng.
Giang Đường rảnh tay, ngồi không yên chủ động đi đến bên cạnh Trần Chí Phàm: "Anh Chí Phàm, có cần em giúp một tay không?"
Trần Chí Phàm sững sờ, vội vã lắc đầu: "Không cần, không cần đâu, em đi ra ngoài đi."
Giang Đường lại đi đến bên cạnh Hạ Hoài Nhuận, ai ngờ không đợi cô hỏi, Hạ Hoài Nhuận đã từ chối thẳng: "Tôi không muốn nấu cơm lại lần nữa đâu."
Giang Đường: "..."
Mấy người này đều đang kỳ thị cô!!!
Giang Đường bị xung quanh ghét bỏ rầu rĩ ra khỏi phòng bếp. Trong lúc rảnh rỗi, cô đi đến bên cạnh viện trưởng Phùng trò chuyện chuyện gia đình.
"Dì ở đây bao lâu rồi?"
Viện trưởng Phùng đáp: "Sắp 25 năm rồi."
Nhìn bọn nhỏ chơi bóng trong sân, Giang Đường nhỏ giọng hỏi: "Một mình dì không cô quạnh ư?"
Viện trưởng Phùng nở nụ cười mộc mạc: "Quen rồi cũng khá tốt, vừa mới bắt đầu đương nhiên là cô quạnh."
Bộp!
Một quả bóng rổ rơi bên chân Giang Đường, cô khom người nhặt quả bóng lên. Nhìn chằm chằm quả bóng rách rưới này, cô đăm chiêu.
"Chị ơi, có thể ném nó lại đây không?"
Giang Đường nhìn về phía chỗ giọng nói, sau khi xoay quả bóng ở đầu ngón tay hai vòng, cô bày ra tư thế ném bóng vào rổ. Chỉ thấy quả bóng xẹt một vòng cung đẹp đẽ trên không trung, vững vàng rơi vào khung bóng, mấy bạn nhỏ ở hiện trường phát ra một trận hoan hô.
Sau khi cô chơi đùa với mấy bạn nhỏ một lúc thì cơm trưa đã được nấu xong, tất cả mọi người được gọi vào nhà ăn.
Thực ra, nhà ăn chính là phòng học. Lúc ăn cơm, các học sinh sẽ đặt sách vở vào ngăn kéo, làm thành bàn ăn. Sau khi ăn xong sẽ xếp bàn học lại ngay ngắn, thu dọn sạch sẽ.
Món được chế biến hôm nay là mì sợi, Trần chí Phàm còn trộn dưa chuột và cà chua dư lại làm món phụ ngon miệng.
Bốn chiếc bàn học ghép lại với nhau, mấy tổ khách mời ngồi vây quanh bàn học.
*Truyện được đăng trên s2.truyenhd.com kittectump*
Lúc bầu không khí đang hòa hợp, đột nhiên một đôi đũa bị vứt xuống giữa bàn, mọi người nhìn theo. Điền Điềm ngồi bên cạnh Trần Tử Nhàn bĩu môi, không vui tràn ngập trong đôi mắt.
Trần Chí Phàm quan tâm hỏi: "Điền Điềm sao thế, không thích ăn mì hả?"
"Đũa bẩn chết đi được." Điền Điềm chỉ vào giữa nồi sắt đựng mì sợi, nói: "Nồi này bẩn chết mất, người ta không muốn ăn."
Trần Chí Phàm hơi lúng túng, nồi này anh rửa tới rửa lui năm, sáu lần. Bây giờ, cô nhóc này nói như vậy, sau này phát sóng, khán giả không biết còn tưởng rằng anh lười biếng không làm việc đấy.
"Nồi này chỉ là hơi cũ một chút, chú đã rửa rất nhiều lần, không bẩn đâu. Nào, cháu ăn ít mì đi."
Trần Tử Nhàn cũng khuyên nhủ con gái: "Nếu không ăn thì bụng sẽ đói, con xem các chị em khác cũng đang ăn kìa."
Điền Điềm nhìn một vòng xung quanh, sau khi thấy các bạn nhỏ khác đều ngoan ngoãn ăn cơm, cô nhóc cũng không tiếp tục làm ầm ĩ nữa, bất đắc dĩ cầm muỗng nhỏ bắt đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm lại trở về yên ổn, Lương Thâm ngồi bên cạnh Giang Đường ăn món phụ và mì như hổ đói. Bỗng nhiên, Lương Thâm cầm đũa không chặt, một miếng dưa chuột rơi lên bàn, Lương Thâm cầm miếng dưa chuột nhét vào miệng vô cùng tự nhiên, nhai rộp rộp rộp rộp ngon lành.
Tình cảnh này vừa khéo bị Điền Điềm nhìn thấy. Cô nhóc chỉ vào Lương Thâm rồi bật cười, ngẩng đầu nói với Trần Tử Nhàn: "Mẹ, cậu ta bẩn quá, ăn đồ trên bàn."
Trần Tử Nhàn sững sờ, liếc nhìn Lương Thâm.
Điền Điềm dùng tay cầm đồ cặn đã rơi bên cạnh chén, đứng dậy đặt trong đĩa cơm trên bàn Lương Thâm, "Cho cậu ăn mấy này luôn nè."
Lương Thâm ngây người, đũa trên tay lập tức đặt xuống. Ngoài Lương Thâm, bé Mộc đầu đang vùi đầu ăn cơm cũng đặt đũa xuống theo. Cậu bé là người nông thôn đi ra, từ nhỏ đã trải qua cuộc sống khốn khổ. Đừng nói rơi trên bàn, cho dù rơi trên mặt đất cũng sẽ nhặt lên rửa lại rồi ăn, bởi vì cậu bé biết thức ăn không dễ có được. Bây giờ, Điền Điềm nói những lời này, bé Mộc Đầu biết mình có hơi chênh lệch với những đứa trẻ khác nên càng tự ti, khổ sở.
Hai đứa đồng thời im thin thít, dáng dấp nho nhỏ nhìn hơi đáng thương.
"Điền Điềm." Trần Tử Nhàn không đau không ngứa vỗ tay nhỏ của cô nhóc mập, mềm mỏng trách mắng: "Bẩn."
Điền Điềm bị dạy dỗ, cực kỳ oan ức nói: "Nhưng con muốn cho Lương Thâm ăn..."
"Bẩn lắm, đừng bóc đồ vật từ trên bàn."
Mẹ con hai người, mẹ một câu con một câu, khiến bầu không khí lại căng thẳng lần nữa.
Nhìn bề ngoài, Trần Tử Nhàn như đang dạy dỗ con gái, nhưng thật ra là đang trào phúng Lương Thâm. Cũng phải, một ngôi sao hạng A như cô ta, bây giờ phải ngồi chung một mâm cơm với người nghiệp dư không có tiếng tăm, không rõ lai lịch, trong lòng nhất định không cân bằng.
Bầu không khí của mấy người họ lúc này lúng túng vô cùng. Trần Chí Phàm là người chơi thể thao, không liên quan đến giới giải trí, càng không có tư cách đứng ra nói chuyện. Vai vế Lịch Trường Phong nhỏ, lại quen độc lai độc vãn, lúc này càng sẽ không nói giúp.
Đúng vào lúc này, xung quanh vang lên giọng nói ôn hòa của Hạ Hoài Nhuận.
"La La, bác nông dân rất cực khổ, không thể lãng phí lương thực, con xem con làm rơi khắp nơi kìa." Dứt lời, anh nhặt rau dưa rơi trên bàn đặt vào miệng.
Người đàn ông rũ mi, khuôn mặt như ngọc đầy lạnh nhạt. Hạ La gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Con sẽ không làm rơi nữa."
"Ừm." Hạ Hoài Nhuận dịu dàng nở nụ cười, "Phải học theo Lương Thâm, xem cậu ấy không hề lãng phí."
Hạ La chớp mắt, ngước mắt nở nụ cười với Lương Thâm: "Con biết rồi~"
Dứt lời, hai chú cháu không nói nữa.
Trần Chí phàm nhìn Hạ Hoài Nhuận một cái, lại nhìn Trần Tử Nhàn một cái. Anh mỉm cười cúi đầu: "Mập Mạp, con cũng phải học theo Lương Thâm, biết không?"
Trần Mập Mạp ăn đầy một miệng, hoàn toàn không rảnh quan tâm mấy thứ khác, lại nhìn trong chén, trong đĩa cậu sạch sành sanh, làm gì có cơm thừa. Nghe thấy giọng nói của bố mình, Trần Mập Mạp mờ mịt ngước mắt lên. Nhìn gương mặt nhỏ ngơ ngác này, nụ cười Trần Chí Phàm cứng đờ, anh thờ dài sờ mái tóc xoăn của cậu.
Đứa con trai ngốc của anh, trừ ăn ra thì không còn gì khác, sầu ghê.
Đoạn nhạc dạo ngắn ngủi qua đi, Giang Đường và Lịch Trường Phong chủ động nhận thầu công việc thu dọn, rửa chén. Bọn trẻ của trường học cũng rất hiểu chuyện, ăn xong thì đứa nào rửa chén của đứa nấy, còn thu dọn phòng học.
Giang Đường vừa dọn chén đũa vừa nói thì thầm với Hạ Hoài Nhuận: "Lúc này cảm ơn anh."
Hạ Hoài Nhuận cười khẽ: "Không cần cảm ơn, do tôi xen vào việc của người khác mà thôi."
Với tính tình của Giang Đường, thế nào cũng sẽ không để người khác bắt nạt, cho dù anh không lên tiếng, Giang Đường cũng tự có biện pháp đối đáp.
Giang Đường chép miệng, thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy cô ảnh hậu kia không thích tôi lắm."
Giác quan thứ sáu của phụ nữ vô cùng chính xác. Từ khoảnh khắc Trần Tử Nhàn bước vào, cô đã cảm nhận được ác ý của chị gái quốc dân đối với mình. Loại ác ý không rõ nguyên do kia khiến cô rất không thoải mái.
Hạ Hoài Nhuận đáp: "Cô ta ghét cô cũng phải thôi."
Giang Đường sững sờ: "Có ý gì?"
Hạ Hoài Nhuận nói: "Chương trình kỳ này vốn không định mời người mới vào nghề. Trong đó, tổ khách mời được quyết định nội bộ là Trần Tử Nhàn và Điền Điềm. Kết quả là cô ta dời ra trước vì lịch trình, nào ngờ cô chen ngang vào đúng lúc này. Trần Tử Nhàn vốn muốn dùng quan hệ đẩy cô ra, đương nhiên giám đốc Lâm không đồng ý."
Dứt lời, Hạ Hoài Nhuận nhìn Giang Đường đầy sâu xa, "Giám đốc Lâm không nói chuyện này với cô phải không?"
Giang Đường chớp mắt, ngơ ngác lắc đầu.
Ý cười Hạ Hoài Nhuận càng sâu: "Tôi biết ngay tên ngốc kia luôn nhiệt tình đơn phương, còn nữa, báo chí viết linh tinh trước kia cũng do anh ấy làm đấy."
Hơi thở Giang Đường nghẽn lại, hoàn toàn sững sờ: "Chuyện... chuyện đó không phải anh giúp tôi ư?"
Hạ Hoài Nhuận cười khẽ: "Cho dù tôi thánh phụ lo việc bao đồng thế nào đi nữa thì tôi cũng là một thương nhân, tôi sẽ không tiêu tiền vô ích làm loại chuyện đó."
Người bình thường, ai sẽ một thời không hợp thì làm tòa soạn báo phá sản, còn đổi thành siêu thị chứ? Trừ Lâm Tùy Châu ra, phỏng chừng không ai làm được đến vậy.
"..."
Nghe xong đoạn đối thoại này, thế giới quan của Giang Đường hoàn toàn sụp đổ.
Cô luôn cho rằng sự kiện kia do Hạ Hoài Nhuận, kết quả... kết quả là Lâm Tùy Châu? Nhưng tại sao lúc đó anh không nói? Người kia là đồ ngốc hả?
Hạ Hoài Nhuận bưng chén đũa lên, lúc gần đi thì tiếp tục dặn dò Giang Đường: "Trước đây, chị gái quốc dân quay mấy bộ điện ảnh cũng không lý tưởng lắm, đang muốn lợi dụng chương trình này nắn lại hình tượng. Bây giờ, bởi vì quan hệ của cô mà cô ta chỉ có thể làm khách mời tạm thời, trong lòng nhất định là không cam tâm. Còn có hai ngày, cô phải cẩn thận chút, phía sau cô ta có đoàn đội quan hệ công chúng khổng lồ. Nếu muốn lợi dụng cô để lăng xê thật, cô cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi."
Giang Đường chớp mắt, ngây ngốc gật đầu.
Hết chương 88
/141
|