Edit: Mị Mê Mều
Thứ bảy, Thiên Tinh tổ chức tiệc tối từ thiện ở trang trại rượu Đệ Hoa. Trong đó, Giang Đường và mấy đứa nhỏ cũng nhận được lời mời.
Giang Đường cầm thư mời thì hơi do dự, nghĩ tới nghĩ lui, cô đi tìm Lâm Tùy Châu đang ở phòng sách để đưa ra quyết định.
Làm bạn tốt của Triệu Bảo Lâm, đương nhiên Lâm Tùy Châu cũng phải đến bữa tiệc tối lần này. Anh nhướng mày nhìn về phía Giang Đường: “Đi đi.”
Giang Đường khá bất ngờ, dựa theo tính tình hẹp hòi của Lâm Tùy Châu, chắc chắn anh sẽ không đồng ý để cô tham gia tiệc rượu công khai thế này.
“Anh cho em đi à?” Giang Đường hỏi lại một cách cực kỳ không xác định.
Lâm Tùy Châu khẽ nhấp một ngụm trà nguội, giọng điệu chậm rãi: “Không phải em muốn làm biên kịch vàng sao? Sớm thích ứng với những trường hợp này cũng rất tốt.”
Không, cô vốn không cần thích ứng, cô đã từng thấy những trường hợp lớn hơn nó rồi.
Giang Đường cảm thấy lý do này hơi gượng gạo, lông mi rung động: “Chỉ vậy thôi à?”
Lâm Tùy Châu đặt cốc sứ Thanh Hoa tinh xảo xuống, nói: “Triệu Bảo Lâm quan hệ rộng khắp, trừ giới kinh doanh tai to mặt lớn thì còn mời không ít tiền bối trong giới giải trí. Nếu em không thích dựa vào anh thì tự đi mở rộng tài nguyên, tuy chuyện này đối với em mà nói là hơi quá sớm nhưng đến tiệc rượu cho quen mặt bao giờ cũng tốt.”
Nghe xong đoạn thoại này, Giang Đường phát hiện ánh mắt Lâm Tùy Châu thay đổi. Cô tiến lên vài bước, hai tay nâng khuôn mặt anh tuấn của Lâm Tùy Châu, ánh mắt nhìn anh ngập tràn từ ái, giọng nói càng dịu dàng khác thường: “Nhóc con, con thay đổi rồi.”
“…”
Giang Đường: “Đúng đấy, đừng mãi học tổng tài bá đạo gì đó, không tốt đâu.”
“…”
Giang Đường: “Mẹ thấy tự hào về con, cuối cùng con cũng trưởng thành rồi.”
Dứt lời, cô nhắm mắt tì đầu anh vào trước ngực mình, vỗ vỗ cái đầu to của anh một cách thương tiếc, trìu mến.
Lâm Tùy Châu: “Anh không cần sữa rửa mặt.”
Sữa rửa mặt…
Rửa…
Sửa…
Giang Đường hiểu ngay, lập tức thả anh ra, ho nhẹ một tiếng kéo chỗ áo hơi nhăn nhúm trước ngực.
Mắt anh đong đầy ý cười, ngón tay thon dài với khung xương rõ ràng nắm lấy cổ tay Giang Đường, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng anh.
Mặt Lâm Tùy Châu cúi sát lại, giọng nói từ tính, anh hỏi: “Mẹ, nhóc con nghe lời như thế, có phải mẹ nên cho chút khen thưởng không, hửm?”
Âm cuối kéo dài đầy sâu xa. Lông mi Giang Đường run lên, tay đang buông xuống kéo mở khóa quần giữa h4i chân người đàn ông một cách tự nhiên.
**
Sắp đến tiệc tối thứ sáu, bởi vì quan hệ của hai người không thể cho ai biết nên chỉ đành một trước một sau đến Đệ Hoa. Đối với việc này, Lâm Tùy Châu rất không hài lòng.
Gần đến đêm, bóng dáng trang trại rượu gần ngay trước mắt. Giang Đường nhìn ba đứa nhỏ bên cạnh, dặn dò: “Cầm điện thoại của các con cẩn thận, không được tùy tiện chạy lung tung. Chỉ chơi đùa với tụi chị La La thôi, hiểu không?”
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Hiểu ạ.”
Giang Đường yên tâm, không nói nữa.
Mấy phút sau, xe ô tô chậm rãi chạy vào trang trại rượu. Xe cộ tới lui tấp nập, nam nữ với quần áo gọn gàng kết bạn mà vào. Giang Đường xuống xe, đưa tay dẫn Sơ Nhất bên trong qua. Đối với nam nữ và hoàn cảnh xa lạ trước mắt, Sơ Nhất bất giác lùi về phía sau.
Ánh mắt Giang Đường lóe lên: “Nếu Sơ Nhất sợ thì nhờ A Vô dẫn em trai và em gái đi.”
Sơ Nhất hơi do dự: “Được không ạ…?”
“Được chứ.” Giang Đường gật đầu: “Nhưng nếu nó không thích thì thôi.”
“Con hỏi thử xem.” Sơ Nhất xoay lưng đi như đang trò chuyện với A Vô ngủ say ở chỗ sâu trong cơ thể. Qua một lúc, Sơ Nhất quay đầu lại nói: “A Vô đồng ý rồi.”
Ánh mắt cậu lấp lóe, một giây sau, nhân cách thay đổi. Thiển Thiển mặc váy công chúa màu xanh da trời ló đầu ra đánh giá người trước mắt. Sau khi nhìn chằm chằm vài giây, trên mặt cô bé nở một nụ cười tươi rói, nhe nanh múa vuốt nhào tới ôm lấy eo A Vô, gọi một tiếng anh ngọt ngất.
A Vô hừ lạnh một tiếng, tay nhỏ đang thõng xuống lại nhéo vòng eo cực kỳ mềm mại của cô bé.
“Bố ở bên kia…” Lúc này, Lương Thâm chú ý đến người đàn ông cách đó không xa. Anh đứng nơi ánh đèn mờ sáng, khắp người mông lung, mặt mày hờ hững đọ sức với những người trung niên giày tây bên cạnh. Một khi so sánh, Giang Đường mới phát hiện người này tuấn tú, đẹp trai biết nhường nào.
Như nhận ra ánh mắt của bọn họ, Lâm Tùy Châu dời mắt đến đây. Trong mắt anh phản chiếu ảnh vụn của đèn neon, hơi lấp lánh, mê hoặc lóa mắt.
Lâm Tùy Châu nở nụ cười, chuyển tầm mắt đi.
“Chúng ta vào thôi.”
Thiển Thiển ngẩng đầu: “Thế bố thì sao?”
Giang Đường đáp: “Bố đang bận, các con đừng đến quấy rầy nhé!”
Thiển Thiển gật đầu, ngoan ngoãn đi theo phía sau Giang Đường. Sau một lát, cô bé bắt đầu kề tai nói nhỏ với A Vô bên cạnh: “Anh A Vô ơi, em nhớ anh lắm~”
Ấn đường A Vô nhíu lại: “Em nhớ anh làm gì?”
Cậu thấy cô bé quá dính người, bất kể gặp người thích hay người ghét, đều dính lèo nhèo, đáng ghét.
Thiển Thiển ôm cánh tay A Vô không buông, ánh mắt tò mò vẫn nhìn phòng khách vàng son lộng lẫy, nghiêm túc lẩm bẩm trong miệng: “Bởi vì Thiển Thiển thích anh~”
A Vô ngẩn ra, tiếp đó đỏ mặt, lại nhanh chóng dựng thẳng người, nét mặt lạnh nhạt trông vẻ người sống chớ đến gần.
Sự xuất hiện của Giang Đường và mấy đứa nhỏ thu hút ánh mắt của không ít người. Hiện thời, người xuất hiện ở đây không phải thục nữ nổi tiếng thì chính là tinh anh giới kinh doanh. Loại người chỉ tham gia gameshow một lần, đến cả một ngôi sao nhỏ tuyến mười tám cũng không bằng như cô lại dám đến tham gia loại tiệc tối này, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Giang Đường mặc một chiếc váy Lưu Tô đến đầu gối, kiểu đơn giản, vóc dáng được dưỡng thon thả đẹp đẽ, đầu ngước nhẹ, dáng vẻ quả thật cao quý tao nhã. Lại nhìn ba đứa nhỏ bên cạnh cô, đứa nào đứa nấy cũng xinh xắn, đẹp đẽ.
Đứa hấp dẫn người khác nhất phải thuộc về Thiển Thiển, cô bé chải tóc công chúa, vòng hoa kim cương nghiêng ngả sáng lấp lánh được kẹp trên đỉnh đầu, một chiếc nhỏ nhỏ, váy nhỏ màu xanh da trời khiến cô bé trông như búp bê trong bình thủy tinh. Lương Thâm và Sơ Nhất bên cạnh mặc Âu phục trắng đen khác biệt, hai nhóc con đứng thẳng tắp. Đặc biệt là Lâm Sơ Nhất, cao quý thận trọng, tựa như hoàng tử trong truyện tranh. Tuy Lương Thâm hay ầm ĩ nhưng cũng được cái mã đẹp, tuổi còn nhỏ thì đã phát huy vẻ đẹp trai vô cùng nhuần nhuyễn.
Người tham dự hôm nay ngoại trừ người lớn thì cũng có không ít trẻ con. Đúng vào lúc này, Trần Mập Mạp đi theo bố mẹ tới đây thấy được ba đứa nhỏ, ánh mặt cậu nhóc sáng ngời, như Husky thoát xích, kéo dáng người bụ bẫm lạch bạch chạy tới.
“Thiển Thiển ~~~”
Âm cuối dập dờn, tràn đầy tung tăng.
A Vô hơi nhíu mày, hiển nhiên kéo Thiển Thiển về phía sau, cái ôm chầm của Trần Mập Mạp đáp trên người A Vô.
Trần Mập Mạp ngốc bạch ngọt trời sinh, không để tâm mà khụt khịt mũi, nở nụ cười ngây ngô thuần khiết, tự nhiên với A Vô: “Ớ hey, anh Sơ Nhất.”
“Đây không phải anh cậu đâu, Mập Mạp, cậu tìm anh cậu đi.” Lương Thâm bất mãn đẩy Trần Mập Mạp ra, đưa tay bá chiếm anh trai và em gái của mình, “Đi đi, đừng quấn lấy em gái tớ.”
“Chúng ta đều là anh em, anh của cậu chính là anh của tớ, em gái của cậu chính là em gái tớ.” Mắt Trần Mập Mạp phát sáng, khẩn khoản nhìn Lương Thâm: “Cho tớ ôm Thiển Thiển đi, nếu không thì hôn một cái cũng được.”
“Biến biến biến, ai cho cậu hôn.”
Lúc mấy đứa trẻ cãi vã, không chú ý đến Thiển Thiển đã lén lút chạy đến trước mặt Lâm Tùy Châu từ lâu. Cơ thể cô bé được bàn dài che chắn, trong lúc nhất thời không ai phát hiện. Thiển Thiển ngẩng đầu, nhẹ nhàng kéo ống quần Lâm Tùy Châu.
Lâm Tùy Châu nhận ra thì hơi cụp mắt, lập tức đối diện với đôi mắt to chớp của cô bé. Sau khi hơi ngẩn ra, khóe mắt anh nhìn một vòng xung quanh, nhân lúc người khác không chú ý, lúc này mới khom lưng.
Thiển Thiển đưa tay che khuất khuôn mặt nhỏ, nhón chân hôn chụt một phát lên mặt anh, giấu hai tay sau lưng chạy xa mà không nói gì.
Bên môi Lâm Tùy Châu bất giác nhoẻn cười, thầm nghĩ không biết quỷ nhỏ này học được từ bộ phim tám giờ nào, nhưng… rất hưởng thụ.
“Cười ngây ngô gì đấy?”
Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo của Hạ Hoài Nhuận.
Nụ cười anh vụt tắt trong nháy mắt, lạnh nhạt nói: “Loại người không có con gái như anh sẽ không hiểu được đâu.”
Hạ Hoài Nhuận cau mày: “Đang yên đang lành anh công kích thân thể tôi làm gì?”
Lâm Tùy Châu: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.”
Hạ Hoài Nhuận liếc Lâm Tùy Châu một cái, kéo Hạ La qua, khom lưng dùng giọng chỉ có hai người nghe được nói với cô bé: “Chú này hôn nhân bất hạnh, tính tình rất kỳ quái, sau này con tuyệt đối đừng tìm người đàn ông như vậy, hiểu không?”
Hạ La sững sờ, nhìn về phía Lâm Tùy Châu, sau khi nhìn chằm chằm vài giây, cô bé lùi về sau vài bước đầy cảnh giác.
Lâm Tùy Châu: “…”
Tên này thật quá đáng, vậy mà lại ác ý bôi nhọ danh tiếng của anh, chẳng phải người!
“Con đừng nghe chú con nói bậy, chú Lâm là người tốt, dịu dàng lắm.” Dứt lời, Lâm Tùy Châu với vẻ mặt trời sinh không quá phát triển mạnh mẽ nở một nụ cười với Hạ La. Nhìn nụ cười “dịu dàng” này, Hạ La rùng mình, dứt khoát trực tiếp trốn phía sau Hạ Hoài Nhuận.
Bắt đầu từ hôm nay, trong lòng Hạ La nảy sinh bóng ma to lớn với Lâm Tùy Châu…
**
Tiệc rượu đối với trẻ con mà nói thường là tẻ nhạt. Trong khoảng thời gian Triệu Bảo Lâm lên sân khấu nói chuyện, các nhân viên trong tiệc rượu đã dẫn hết mấy đứa nhỏ đến khu trẻ em trên lầu. Vì tránh cho trẻ con quá đông mà xuất hiện tranh chấp, khu vực đều ngăn cách bằng các phòng, ngoài mấy đứa cá biệt làm ầm ĩ ra thì cũng an ổn.
Quan hệ của bọn Sơ Nhất và bọn Đàm Lăng, Trần Mập Mạp tốt, tự động ở chung một phòng. Bọn nhỏ cũng không chơi gì, nhiều nhất chính là xếp chồng gỗ hoặc chơi nhà chòi. Trong đó, A Vô và Đàm Khiêm không biểu cảm ngồi trên sofa bên cạnh nhìn mấy đứa nhỏ kia chơi.
A Vô lấy làm lạ quét mắt nhìn Đàm Lăng. Cậu nhóc trông không chênh lệch nhiều với Sơ Nhất, theo lý thuyết vẫn đang ở tuổi ngây thơ chất phác, nhưng hình như đứa bé này không có hứng thú gì với xếp gỗ. Trong chương trình trước đó cũng vậy, ngoài nói mấy câu với Thiển Thiển ra thì rất ít khi chơi cùng với những bạn nhỏ khác.
“Sơ Nhất, trước đây tớ đã cảm thấy cậu rất thông minh.” Đột nhiên, Đàm Lăng nói chuyện.
A Vô nhíu mày, không lên tiếng.
“Chúng ta đi chơi đi.”
A Vô quét mắt qua Đàm Lăng vài lần, thuận miệng hỏi: “Chơi gì?”
Đàm Lăng xoay người, lấy trong cặp nhỏ ra hai quyển sách bài tập toán.
A Vô: “…”
“Cậu biết giải đề này không?” Đàm Lăng dè dặt chỉ vào một đề bài được đánh dấu X hỏi.
A Vô lia mắt tới: “Cái này rất đơn giản.”
Đề toán của học sinh tiểu học, sao mà cậu không biết làm được chứ.
“Vậy cậu có thể chỉ tớ không?” Ánh mắt Đàm Lăng nhìn A Vô tràn đầy khát vọng với học tập.
A Vô không đáp, chẳng qua là cậu cảm thấy Đàm Lăng hơi kỳ lạ, những đứa trẻ khác đều chơi game, sao cậu nhóc lại đến chỗ của cậu giải đề toán? Nhưng nhìn cậu nhóc nghiêm túc như vậy, cậu cũng không tiện từ chối. Thế là A Vô bắt đầu dạy thật, không chỉ riêng đề này, cậu giải hết đề của cả trang giúp Đàm Lăng.
Sau khi tiếp thu tri thức xong, khuôn mặt nhỏ trắng bợt của Đàm Lăng cuối cùng cũng tỏa ra nụ cười: “Sơ Nhất, cậu thật lợi hại.”
A Vô chép miệng: “Bình thường thôi.”
Đàm Lăng tiếp tục tâng bốc: “Thật đó, cậu là học sinh tiểu học lợi hại nhất tớ từng thấy.”
A Vô: “Cũng thường, cũng thường thôi.”
Đàm Lăng: “Tớ biết ngay là cậu rất thông minh mà, tớ thật sự quá khâm phục cậu.”
A Vô: “…”
Da mặt A Vô vốn rất dày, nhưng sau khi được khen một hồi như thế, cậu cũng hơi xấu hổ.
Đàm Lăng không ngừng, tiếp tục khen một cách trịnh trọng, không còn khuôn mẫu. Cuối cùng chuyển chủ đề: “Cậu thông minh như vậy, còn có em gái, thật tốt.”
Cuối cùng A Vô suy nghĩ lại ý nghĩa, cậu đẩy quyến sách toán về, lạnh mặt đứng lên: “Cậu có thể bảo mẹ cậu sinh em gái cho cậu, đừng bắt chuyện lung tung với tôi.”
Đàm Lăng rất mờ mịt, cậu chỉ ước ao cậu có một cô em gái, không hiểu sao lại tức giận?
A Vô xoay người, xem thường hừ lạnh trong lòng. Ha, mấy đứa nhóc ngu ngốc này thế mà lại vọng tưởng lợi dụng cậu tiếp cận em gái cậu! Nhổ vào, không có cửa đâu! Cống thoát nước cũng không có!!
Đúng vào lúc này, cửa đột nhiên mở ra, thứ cùng đến còn có tiếng thút thít đáng thương của bé gái. Đám A Vô quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy người đến, mặt Thiển Thiển và Lương Thâm lập tức đanh lại.
Hết chương 97
Thứ bảy, Thiên Tinh tổ chức tiệc tối từ thiện ở trang trại rượu Đệ Hoa. Trong đó, Giang Đường và mấy đứa nhỏ cũng nhận được lời mời.
Giang Đường cầm thư mời thì hơi do dự, nghĩ tới nghĩ lui, cô đi tìm Lâm Tùy Châu đang ở phòng sách để đưa ra quyết định.
Làm bạn tốt của Triệu Bảo Lâm, đương nhiên Lâm Tùy Châu cũng phải đến bữa tiệc tối lần này. Anh nhướng mày nhìn về phía Giang Đường: “Đi đi.”
Giang Đường khá bất ngờ, dựa theo tính tình hẹp hòi của Lâm Tùy Châu, chắc chắn anh sẽ không đồng ý để cô tham gia tiệc rượu công khai thế này.
“Anh cho em đi à?” Giang Đường hỏi lại một cách cực kỳ không xác định.
Lâm Tùy Châu khẽ nhấp một ngụm trà nguội, giọng điệu chậm rãi: “Không phải em muốn làm biên kịch vàng sao? Sớm thích ứng với những trường hợp này cũng rất tốt.”
Không, cô vốn không cần thích ứng, cô đã từng thấy những trường hợp lớn hơn nó rồi.
Giang Đường cảm thấy lý do này hơi gượng gạo, lông mi rung động: “Chỉ vậy thôi à?”
Lâm Tùy Châu đặt cốc sứ Thanh Hoa tinh xảo xuống, nói: “Triệu Bảo Lâm quan hệ rộng khắp, trừ giới kinh doanh tai to mặt lớn thì còn mời không ít tiền bối trong giới giải trí. Nếu em không thích dựa vào anh thì tự đi mở rộng tài nguyên, tuy chuyện này đối với em mà nói là hơi quá sớm nhưng đến tiệc rượu cho quen mặt bao giờ cũng tốt.”
Nghe xong đoạn thoại này, Giang Đường phát hiện ánh mắt Lâm Tùy Châu thay đổi. Cô tiến lên vài bước, hai tay nâng khuôn mặt anh tuấn của Lâm Tùy Châu, ánh mắt nhìn anh ngập tràn từ ái, giọng nói càng dịu dàng khác thường: “Nhóc con, con thay đổi rồi.”
“…”
Giang Đường: “Đúng đấy, đừng mãi học tổng tài bá đạo gì đó, không tốt đâu.”
“…”
Giang Đường: “Mẹ thấy tự hào về con, cuối cùng con cũng trưởng thành rồi.”
Dứt lời, cô nhắm mắt tì đầu anh vào trước ngực mình, vỗ vỗ cái đầu to của anh một cách thương tiếc, trìu mến.
Lâm Tùy Châu: “Anh không cần sữa rửa mặt.”
Sữa rửa mặt…
Rửa…
Sửa…
Giang Đường hiểu ngay, lập tức thả anh ra, ho nhẹ một tiếng kéo chỗ áo hơi nhăn nhúm trước ngực.
Mắt anh đong đầy ý cười, ngón tay thon dài với khung xương rõ ràng nắm lấy cổ tay Giang Đường, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng anh.
Mặt Lâm Tùy Châu cúi sát lại, giọng nói từ tính, anh hỏi: “Mẹ, nhóc con nghe lời như thế, có phải mẹ nên cho chút khen thưởng không, hửm?”
Âm cuối kéo dài đầy sâu xa. Lông mi Giang Đường run lên, tay đang buông xuống kéo mở khóa quần giữa h4i chân người đàn ông một cách tự nhiên.
**
Sắp đến tiệc tối thứ sáu, bởi vì quan hệ của hai người không thể cho ai biết nên chỉ đành một trước một sau đến Đệ Hoa. Đối với việc này, Lâm Tùy Châu rất không hài lòng.
Gần đến đêm, bóng dáng trang trại rượu gần ngay trước mắt. Giang Đường nhìn ba đứa nhỏ bên cạnh, dặn dò: “Cầm điện thoại của các con cẩn thận, không được tùy tiện chạy lung tung. Chỉ chơi đùa với tụi chị La La thôi, hiểu không?”
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Hiểu ạ.”
Giang Đường yên tâm, không nói nữa.
Mấy phút sau, xe ô tô chậm rãi chạy vào trang trại rượu. Xe cộ tới lui tấp nập, nam nữ với quần áo gọn gàng kết bạn mà vào. Giang Đường xuống xe, đưa tay dẫn Sơ Nhất bên trong qua. Đối với nam nữ và hoàn cảnh xa lạ trước mắt, Sơ Nhất bất giác lùi về phía sau.
Ánh mắt Giang Đường lóe lên: “Nếu Sơ Nhất sợ thì nhờ A Vô dẫn em trai và em gái đi.”
Sơ Nhất hơi do dự: “Được không ạ…?”
“Được chứ.” Giang Đường gật đầu: “Nhưng nếu nó không thích thì thôi.”
“Con hỏi thử xem.” Sơ Nhất xoay lưng đi như đang trò chuyện với A Vô ngủ say ở chỗ sâu trong cơ thể. Qua một lúc, Sơ Nhất quay đầu lại nói: “A Vô đồng ý rồi.”
Ánh mắt cậu lấp lóe, một giây sau, nhân cách thay đổi. Thiển Thiển mặc váy công chúa màu xanh da trời ló đầu ra đánh giá người trước mắt. Sau khi nhìn chằm chằm vài giây, trên mặt cô bé nở một nụ cười tươi rói, nhe nanh múa vuốt nhào tới ôm lấy eo A Vô, gọi một tiếng anh ngọt ngất.
A Vô hừ lạnh một tiếng, tay nhỏ đang thõng xuống lại nhéo vòng eo cực kỳ mềm mại của cô bé.
“Bố ở bên kia…” Lúc này, Lương Thâm chú ý đến người đàn ông cách đó không xa. Anh đứng nơi ánh đèn mờ sáng, khắp người mông lung, mặt mày hờ hững đọ sức với những người trung niên giày tây bên cạnh. Một khi so sánh, Giang Đường mới phát hiện người này tuấn tú, đẹp trai biết nhường nào.
Như nhận ra ánh mắt của bọn họ, Lâm Tùy Châu dời mắt đến đây. Trong mắt anh phản chiếu ảnh vụn của đèn neon, hơi lấp lánh, mê hoặc lóa mắt.
Lâm Tùy Châu nở nụ cười, chuyển tầm mắt đi.
“Chúng ta vào thôi.”
Thiển Thiển ngẩng đầu: “Thế bố thì sao?”
Giang Đường đáp: “Bố đang bận, các con đừng đến quấy rầy nhé!”
Thiển Thiển gật đầu, ngoan ngoãn đi theo phía sau Giang Đường. Sau một lát, cô bé bắt đầu kề tai nói nhỏ với A Vô bên cạnh: “Anh A Vô ơi, em nhớ anh lắm~”
Ấn đường A Vô nhíu lại: “Em nhớ anh làm gì?”
Cậu thấy cô bé quá dính người, bất kể gặp người thích hay người ghét, đều dính lèo nhèo, đáng ghét.
Thiển Thiển ôm cánh tay A Vô không buông, ánh mắt tò mò vẫn nhìn phòng khách vàng son lộng lẫy, nghiêm túc lẩm bẩm trong miệng: “Bởi vì Thiển Thiển thích anh~”
A Vô ngẩn ra, tiếp đó đỏ mặt, lại nhanh chóng dựng thẳng người, nét mặt lạnh nhạt trông vẻ người sống chớ đến gần.
Sự xuất hiện của Giang Đường và mấy đứa nhỏ thu hút ánh mắt của không ít người. Hiện thời, người xuất hiện ở đây không phải thục nữ nổi tiếng thì chính là tinh anh giới kinh doanh. Loại người chỉ tham gia gameshow một lần, đến cả một ngôi sao nhỏ tuyến mười tám cũng không bằng như cô lại dám đến tham gia loại tiệc tối này, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Giang Đường mặc một chiếc váy Lưu Tô đến đầu gối, kiểu đơn giản, vóc dáng được dưỡng thon thả đẹp đẽ, đầu ngước nhẹ, dáng vẻ quả thật cao quý tao nhã. Lại nhìn ba đứa nhỏ bên cạnh cô, đứa nào đứa nấy cũng xinh xắn, đẹp đẽ.
Đứa hấp dẫn người khác nhất phải thuộc về Thiển Thiển, cô bé chải tóc công chúa, vòng hoa kim cương nghiêng ngả sáng lấp lánh được kẹp trên đỉnh đầu, một chiếc nhỏ nhỏ, váy nhỏ màu xanh da trời khiến cô bé trông như búp bê trong bình thủy tinh. Lương Thâm và Sơ Nhất bên cạnh mặc Âu phục trắng đen khác biệt, hai nhóc con đứng thẳng tắp. Đặc biệt là Lâm Sơ Nhất, cao quý thận trọng, tựa như hoàng tử trong truyện tranh. Tuy Lương Thâm hay ầm ĩ nhưng cũng được cái mã đẹp, tuổi còn nhỏ thì đã phát huy vẻ đẹp trai vô cùng nhuần nhuyễn.
Người tham dự hôm nay ngoại trừ người lớn thì cũng có không ít trẻ con. Đúng vào lúc này, Trần Mập Mạp đi theo bố mẹ tới đây thấy được ba đứa nhỏ, ánh mặt cậu nhóc sáng ngời, như Husky thoát xích, kéo dáng người bụ bẫm lạch bạch chạy tới.
“Thiển Thiển ~~~”
Âm cuối dập dờn, tràn đầy tung tăng.
A Vô hơi nhíu mày, hiển nhiên kéo Thiển Thiển về phía sau, cái ôm chầm của Trần Mập Mạp đáp trên người A Vô.
Trần Mập Mạp ngốc bạch ngọt trời sinh, không để tâm mà khụt khịt mũi, nở nụ cười ngây ngô thuần khiết, tự nhiên với A Vô: “Ớ hey, anh Sơ Nhất.”
“Đây không phải anh cậu đâu, Mập Mạp, cậu tìm anh cậu đi.” Lương Thâm bất mãn đẩy Trần Mập Mạp ra, đưa tay bá chiếm anh trai và em gái của mình, “Đi đi, đừng quấn lấy em gái tớ.”
“Chúng ta đều là anh em, anh của cậu chính là anh của tớ, em gái của cậu chính là em gái tớ.” Mắt Trần Mập Mạp phát sáng, khẩn khoản nhìn Lương Thâm: “Cho tớ ôm Thiển Thiển đi, nếu không thì hôn một cái cũng được.”
“Biến biến biến, ai cho cậu hôn.”
Lúc mấy đứa trẻ cãi vã, không chú ý đến Thiển Thiển đã lén lút chạy đến trước mặt Lâm Tùy Châu từ lâu. Cơ thể cô bé được bàn dài che chắn, trong lúc nhất thời không ai phát hiện. Thiển Thiển ngẩng đầu, nhẹ nhàng kéo ống quần Lâm Tùy Châu.
Lâm Tùy Châu nhận ra thì hơi cụp mắt, lập tức đối diện với đôi mắt to chớp của cô bé. Sau khi hơi ngẩn ra, khóe mắt anh nhìn một vòng xung quanh, nhân lúc người khác không chú ý, lúc này mới khom lưng.
Thiển Thiển đưa tay che khuất khuôn mặt nhỏ, nhón chân hôn chụt một phát lên mặt anh, giấu hai tay sau lưng chạy xa mà không nói gì.
Bên môi Lâm Tùy Châu bất giác nhoẻn cười, thầm nghĩ không biết quỷ nhỏ này học được từ bộ phim tám giờ nào, nhưng… rất hưởng thụ.
“Cười ngây ngô gì đấy?”
Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo của Hạ Hoài Nhuận.
Nụ cười anh vụt tắt trong nháy mắt, lạnh nhạt nói: “Loại người không có con gái như anh sẽ không hiểu được đâu.”
Hạ Hoài Nhuận cau mày: “Đang yên đang lành anh công kích thân thể tôi làm gì?”
Lâm Tùy Châu: “Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi mà.”
Hạ Hoài Nhuận liếc Lâm Tùy Châu một cái, kéo Hạ La qua, khom lưng dùng giọng chỉ có hai người nghe được nói với cô bé: “Chú này hôn nhân bất hạnh, tính tình rất kỳ quái, sau này con tuyệt đối đừng tìm người đàn ông như vậy, hiểu không?”
Hạ La sững sờ, nhìn về phía Lâm Tùy Châu, sau khi nhìn chằm chằm vài giây, cô bé lùi về sau vài bước đầy cảnh giác.
Lâm Tùy Châu: “…”
Tên này thật quá đáng, vậy mà lại ác ý bôi nhọ danh tiếng của anh, chẳng phải người!
“Con đừng nghe chú con nói bậy, chú Lâm là người tốt, dịu dàng lắm.” Dứt lời, Lâm Tùy Châu với vẻ mặt trời sinh không quá phát triển mạnh mẽ nở một nụ cười với Hạ La. Nhìn nụ cười “dịu dàng” này, Hạ La rùng mình, dứt khoát trực tiếp trốn phía sau Hạ Hoài Nhuận.
Bắt đầu từ hôm nay, trong lòng Hạ La nảy sinh bóng ma to lớn với Lâm Tùy Châu…
**
Tiệc rượu đối với trẻ con mà nói thường là tẻ nhạt. Trong khoảng thời gian Triệu Bảo Lâm lên sân khấu nói chuyện, các nhân viên trong tiệc rượu đã dẫn hết mấy đứa nhỏ đến khu trẻ em trên lầu. Vì tránh cho trẻ con quá đông mà xuất hiện tranh chấp, khu vực đều ngăn cách bằng các phòng, ngoài mấy đứa cá biệt làm ầm ĩ ra thì cũng an ổn.
Quan hệ của bọn Sơ Nhất và bọn Đàm Lăng, Trần Mập Mạp tốt, tự động ở chung một phòng. Bọn nhỏ cũng không chơi gì, nhiều nhất chính là xếp chồng gỗ hoặc chơi nhà chòi. Trong đó, A Vô và Đàm Khiêm không biểu cảm ngồi trên sofa bên cạnh nhìn mấy đứa nhỏ kia chơi.
A Vô lấy làm lạ quét mắt nhìn Đàm Lăng. Cậu nhóc trông không chênh lệch nhiều với Sơ Nhất, theo lý thuyết vẫn đang ở tuổi ngây thơ chất phác, nhưng hình như đứa bé này không có hứng thú gì với xếp gỗ. Trong chương trình trước đó cũng vậy, ngoài nói mấy câu với Thiển Thiển ra thì rất ít khi chơi cùng với những bạn nhỏ khác.
“Sơ Nhất, trước đây tớ đã cảm thấy cậu rất thông minh.” Đột nhiên, Đàm Lăng nói chuyện.
A Vô nhíu mày, không lên tiếng.
“Chúng ta đi chơi đi.”
A Vô quét mắt qua Đàm Lăng vài lần, thuận miệng hỏi: “Chơi gì?”
Đàm Lăng xoay người, lấy trong cặp nhỏ ra hai quyển sách bài tập toán.
A Vô: “…”
“Cậu biết giải đề này không?” Đàm Lăng dè dặt chỉ vào một đề bài được đánh dấu X hỏi.
A Vô lia mắt tới: “Cái này rất đơn giản.”
Đề toán của học sinh tiểu học, sao mà cậu không biết làm được chứ.
“Vậy cậu có thể chỉ tớ không?” Ánh mắt Đàm Lăng nhìn A Vô tràn đầy khát vọng với học tập.
A Vô không đáp, chẳng qua là cậu cảm thấy Đàm Lăng hơi kỳ lạ, những đứa trẻ khác đều chơi game, sao cậu nhóc lại đến chỗ của cậu giải đề toán? Nhưng nhìn cậu nhóc nghiêm túc như vậy, cậu cũng không tiện từ chối. Thế là A Vô bắt đầu dạy thật, không chỉ riêng đề này, cậu giải hết đề của cả trang giúp Đàm Lăng.
Sau khi tiếp thu tri thức xong, khuôn mặt nhỏ trắng bợt của Đàm Lăng cuối cùng cũng tỏa ra nụ cười: “Sơ Nhất, cậu thật lợi hại.”
A Vô chép miệng: “Bình thường thôi.”
Đàm Lăng tiếp tục tâng bốc: “Thật đó, cậu là học sinh tiểu học lợi hại nhất tớ từng thấy.”
A Vô: “Cũng thường, cũng thường thôi.”
Đàm Lăng: “Tớ biết ngay là cậu rất thông minh mà, tớ thật sự quá khâm phục cậu.”
A Vô: “…”
Da mặt A Vô vốn rất dày, nhưng sau khi được khen một hồi như thế, cậu cũng hơi xấu hổ.
Đàm Lăng không ngừng, tiếp tục khen một cách trịnh trọng, không còn khuôn mẫu. Cuối cùng chuyển chủ đề: “Cậu thông minh như vậy, còn có em gái, thật tốt.”
Cuối cùng A Vô suy nghĩ lại ý nghĩa, cậu đẩy quyến sách toán về, lạnh mặt đứng lên: “Cậu có thể bảo mẹ cậu sinh em gái cho cậu, đừng bắt chuyện lung tung với tôi.”
Đàm Lăng rất mờ mịt, cậu chỉ ước ao cậu có một cô em gái, không hiểu sao lại tức giận?
A Vô xoay người, xem thường hừ lạnh trong lòng. Ha, mấy đứa nhóc ngu ngốc này thế mà lại vọng tưởng lợi dụng cậu tiếp cận em gái cậu! Nhổ vào, không có cửa đâu! Cống thoát nước cũng không có!!
Đúng vào lúc này, cửa đột nhiên mở ra, thứ cùng đến còn có tiếng thút thít đáng thương của bé gái. Đám A Vô quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy người đến, mặt Thiển Thiển và Lương Thâm lập tức đanh lại.
Hết chương 97
/141
|