- Công ty anh vừa theo gương của các công ty lớn, áp dụng chế độ nghỉ phép mới đấy!
- Chế độ nghỉ phép bắt buộc hàng năm cho nhân viên đấy ạ?
- Ừ, đúng là chế độ đó. Tùy thuộc vào việc công ty là một nhà sản xuất lớn hay một cửa hàng đại diện mà chế độ nghỉ phép có thể linh hoạt từ một đến hai tháng. Còn công ty anh chỉ là một doanh nghiệp vừa và nhỏ nên chỉ được nghỉ bảy đến mười ngày thôi.
Đúng là văn phòng thiết kế của Kawashima đã thực hiện chế độ đó thật. Hơn nữa, trong khoảng thời gian từ ba đến năm năm, nhân viên còn được hưởng một kì nghỉ đặc biệt. Tất nhiên, nhân viên phải tự tiết kiệm tiền để chi tiêu trong kì nghỉ của mình nhưng cũng tùy vào kế hoạch cụ thể mà công ty có hỗ trợ phần nào.
- Hiện giờ anh cũng đang nghĩ xem có nên đi đâu đó nghỉ ngơi một chút hay không?
- Bao giờ sẽ đi hả anh?
- Có lẽ là ngày kia.
- Chà, gấp quá nhỉ. Nhưng được nghỉ như thế mà chỉ quanh quẩn ở nhà thì còn ra gì nữa.
- Ừ, tất nhiên là anh sẽ vẫn đến công ty, và lập một kế hoạch đi nghỉ cho riêng mình. Xem nào, có người đi du lịch ở Ấn Độ, có người đến tận New York xem ca nhạc. Cũng có cả những cô thích đi Osaka thi lấy bằng lặn nữa đấy!
- Thế anh có định đi nước ngoài không?
- Tối qua anh đã nghĩ rồi, có thể anh sẽ đi nghỉ tại một khách sạn ở trung tâm thành phố. Vì sống ở Tokyo nên chúng ta làm gì có những cơ hội đi nghỉ như thế, đúng không? Nếu được thì anh định sẽ nghỉ ở một khách sạn chủ yếu dành cho cán bộ công nhân viên chức ở tỉnh xa về đây công tác.
- Thế anh định làm gì ở đó?
- Biết nói thế nào được nhỉ? Anh chỉ định xem những nhân viên cần mẫn mà người ta vẫn nói là người như thế nào thôi. Thỉnh thoảng, vì lý do công việc mà anh vẫn thường lui tớn phòng trà hay quán bar ở các khách sạn và tại đó, anh có thể nghe được một số chuyện rất thú vị của những nhân viên ấy. Anh cũng muốn được tận mắt thấy những người đó, ở chính chỗ của họ, có nói những chuyện rất thiết thực và đầy tính thời sự như vậy không. Thực ra thì, từ năm sau nữa, công ty đã giao cho anh việc phụ trách chiến lược quảng cáo cho một nhà sản xuất ô tô có vốn đầu tư nước ngoài trong vòng ba năm. Công ty đó đang sản xuất một loại ô tô bình dân hướng tới khách hàng mục tiêu là những cán bộ, công nhân viên chức ở độ tuổi ba mươi. Mà anh thì lại chẳng hiểu tí gì về những người gọi là người làm công ăn lương ấy cả.
Thực ra là Kawashima cần có thời gian riêng để lên kế hoạch hành động. Tuy nhiên nếu trong thời gian anh nói dối là đi công tác vắng nhà mà Yoko lại có việc gì gọi đến cơ quan thì hỏng hết. Tất nhiên là cũng không ai lại suy diễn được đến mức có thể móc nối một lời nói dối đơn giản như vậy với một sự việc sẽ diễn ra ở một nơi hoàn toàn khác. Biết là không cần phải đau đầu vì những thứ không quan trọng như thế nhưng Kawashima vẫn cứ lo là Yoko và công ty sẽ nghi ngờ. "Không phải vì có cuộc họp bắt buộc phải ở lại mà bỗng dưng nói với vợ con ra khách sạn ở những một tuần, bình thường thì thế nào cũng bị nghi ngờ là cờ bạc hay ngoại tình gì đó. Nhưng Yoko thì chắc chắn sẽ không nghi ngờ mình!", Kawashima nghĩ, "Cô ấy không thuộc tuýp người đa nghi, hơn nữa, kể từ khi gặp nhau đến nay, đã sáu năm rồi mà mình chưa hề giấu giếm hay nói dối cô ấy bất cứ chuyện gì. Đơn giản là cô ấy rất quan trọng với mình nên mình không muốn nói dối cô ấy một chút nào cả. Mà cùng lắm thì cũng chỉ bị nghi là ngoại tình thôi chứ gì; chuyện đó đương nhiên là không có, cho nên chẳng việc gì phải lo cả!".
Trên chiếc bàn hình chữ� "L" choán hơn nửa gian phòng, những thứ cần thiết cho một buổi học làm bánh đã được xếp đặt gọn gàng.
- Chà, vậy thì phải chuẩn bị hành lý và quần áo đi thôi! - Yoko cố làm bộ tự nhiên và nói với Kawashima. - Nhưng anh phải nhớ gọi điện về nhà thường xuyên đấy nhé!
- Tất nhiên rồi! Anh biết chứ! - Kawashima gật đầu rồi đi vào phòng ngủ. Anh nhìn chiếc nôi, cúi người xuống và sờ lên má con. Anh hạ giọng cố gắng nói thật khẽ để Yoko không nghe được. - Không sao rồi con ạ!
- Chế độ nghỉ phép bắt buộc hàng năm cho nhân viên đấy ạ?
- Ừ, đúng là chế độ đó. Tùy thuộc vào việc công ty là một nhà sản xuất lớn hay một cửa hàng đại diện mà chế độ nghỉ phép có thể linh hoạt từ một đến hai tháng. Còn công ty anh chỉ là một doanh nghiệp vừa và nhỏ nên chỉ được nghỉ bảy đến mười ngày thôi.
Đúng là văn phòng thiết kế của Kawashima đã thực hiện chế độ đó thật. Hơn nữa, trong khoảng thời gian từ ba đến năm năm, nhân viên còn được hưởng một kì nghỉ đặc biệt. Tất nhiên, nhân viên phải tự tiết kiệm tiền để chi tiêu trong kì nghỉ của mình nhưng cũng tùy vào kế hoạch cụ thể mà công ty có hỗ trợ phần nào.
- Hiện giờ anh cũng đang nghĩ xem có nên đi đâu đó nghỉ ngơi một chút hay không?
- Bao giờ sẽ đi hả anh?
- Có lẽ là ngày kia.
- Chà, gấp quá nhỉ. Nhưng được nghỉ như thế mà chỉ quanh quẩn ở nhà thì còn ra gì nữa.
- Ừ, tất nhiên là anh sẽ vẫn đến công ty, và lập một kế hoạch đi nghỉ cho riêng mình. Xem nào, có người đi du lịch ở Ấn Độ, có người đến tận New York xem ca nhạc. Cũng có cả những cô thích đi Osaka thi lấy bằng lặn nữa đấy!
- Thế anh có định đi nước ngoài không?
- Tối qua anh đã nghĩ rồi, có thể anh sẽ đi nghỉ tại một khách sạn ở trung tâm thành phố. Vì sống ở Tokyo nên chúng ta làm gì có những cơ hội đi nghỉ như thế, đúng không? Nếu được thì anh định sẽ nghỉ ở một khách sạn chủ yếu dành cho cán bộ công nhân viên chức ở tỉnh xa về đây công tác.
- Thế anh định làm gì ở đó?
- Biết nói thế nào được nhỉ? Anh chỉ định xem những nhân viên cần mẫn mà người ta vẫn nói là người như thế nào thôi. Thỉnh thoảng, vì lý do công việc mà anh vẫn thường lui tớn phòng trà hay quán bar ở các khách sạn và tại đó, anh có thể nghe được một số chuyện rất thú vị của những nhân viên ấy. Anh cũng muốn được tận mắt thấy những người đó, ở chính chỗ của họ, có nói những chuyện rất thiết thực và đầy tính thời sự như vậy không. Thực ra thì, từ năm sau nữa, công ty đã giao cho anh việc phụ trách chiến lược quảng cáo cho một nhà sản xuất ô tô có vốn đầu tư nước ngoài trong vòng ba năm. Công ty đó đang sản xuất một loại ô tô bình dân hướng tới khách hàng mục tiêu là những cán bộ, công nhân viên chức ở độ tuổi ba mươi. Mà anh thì lại chẳng hiểu tí gì về những người gọi là người làm công ăn lương ấy cả.
Thực ra là Kawashima cần có thời gian riêng để lên kế hoạch hành động. Tuy nhiên nếu trong thời gian anh nói dối là đi công tác vắng nhà mà Yoko lại có việc gì gọi đến cơ quan thì hỏng hết. Tất nhiên là cũng không ai lại suy diễn được đến mức có thể móc nối một lời nói dối đơn giản như vậy với một sự việc sẽ diễn ra ở một nơi hoàn toàn khác. Biết là không cần phải đau đầu vì những thứ không quan trọng như thế nhưng Kawashima vẫn cứ lo là Yoko và công ty sẽ nghi ngờ. "Không phải vì có cuộc họp bắt buộc phải ở lại mà bỗng dưng nói với vợ con ra khách sạn ở những một tuần, bình thường thì thế nào cũng bị nghi ngờ là cờ bạc hay ngoại tình gì đó. Nhưng Yoko thì chắc chắn sẽ không nghi ngờ mình!", Kawashima nghĩ, "Cô ấy không thuộc tuýp người đa nghi, hơn nữa, kể từ khi gặp nhau đến nay, đã sáu năm rồi mà mình chưa hề giấu giếm hay nói dối cô ấy bất cứ chuyện gì. Đơn giản là cô ấy rất quan trọng với mình nên mình không muốn nói dối cô ấy một chút nào cả. Mà cùng lắm thì cũng chỉ bị nghi là ngoại tình thôi chứ gì; chuyện đó đương nhiên là không có, cho nên chẳng việc gì phải lo cả!".
Trên chiếc bàn hình chữ� "L" choán hơn nửa gian phòng, những thứ cần thiết cho một buổi học làm bánh đã được xếp đặt gọn gàng.
- Chà, vậy thì phải chuẩn bị hành lý và quần áo đi thôi! - Yoko cố làm bộ tự nhiên và nói với Kawashima. - Nhưng anh phải nhớ gọi điện về nhà thường xuyên đấy nhé!
- Tất nhiên rồi! Anh biết chứ! - Kawashima gật đầu rồi đi vào phòng ngủ. Anh nhìn chiếc nôi, cúi người xuống và sờ lên má con. Anh hạ giọng cố gắng nói thật khẽ để Yoko không nghe được. - Không sao rồi con ạ!
/18
|