*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Độc giả thổ hào một thân tây trang cao cấp, cổ tay còn đeo đồng hồ của Vacheron Constantin, toàn thân một cỗ khí tức của tinh anh, lần trước tới chỗ Tiểu Trịnh thị sát, từ đầu tới cuối không nói một tiếng, còn cao lãnh hơn cả Thiên Sơn tuyết liên, bây giờ lại nở nụ cười xán lạn với Tiểu Trịnh, còn đứng dậy nghênh đón.Độc giả thổ hào của Tiểu Trịnh là một độc giả lâu năm, truyện Tiểu Trịnh viết, cơ bản anh đều đã đọc, nhưng Tiểu Trịnh biết từ đầu anh cũng không phải là fan ruột của mình, mà chỉ là fan ruột với thể loại truyện sảng văn mà cậu viết, chẳng qua bởi Tiểu Trịnh viết sảng văn viết cực kỳ hay, thành ra mới thích, thế nên sau này độc giả thổ hào này biến thành kén chọn, căn bản không thể thích được truyện của người khác nữa, toàn tâm toàn ý theo đuổi truyện của Tiểu Trịnh.
Lần này đưa ra quyết định gặp mặt, không chỉ là vì sớm đã nghe nói Tiểu Trịnh là người S thị, nhân vấn đề thưởng hay không thưởng này mà kiếm cơ hội gặp tác giả mình tâm tâm niệm niệm đã lâu và cũng là muốn hỏi về tình tiết của tiểu thuyết trước mắt, nếu có thể hỏi tiểu nhân Hoàng Phủ đáng ghét kia có thể sống sót thêm được bao nhiêu chữ nữa rồi chết thì lại càng tốt.
Anh chọn địa điểm gặp mặt là một quán cà phê trong một khách sạn lớn ở trung tâm thành phố.
Tiểu Trịnh vui vẻ tới chỗ hẹn.
Những tác giả khác luôn ước gì thưởng càng nhiều càng tốt, chính cậu tuy rằng trong tay dư dả, ai thưởng cũng không từ chối, nhưng dù sao vẫn cảm thấy ngài ngại, cũng đang muốn nhân cơ hội này mời độc giả thổ hào ăn một bữa cơm, coi như là phúc lợi cho fan.
Trước khi gặp mặt, Tiểu Trịnh cũng từng suy đoán xem rốt cuộc độc giả thổ hào rốt cục là người thế nào.
Vung tay hào phóng, bình luận lại ngốc nghếch, hắn là tuổi chưa lớn, nhà có điều kiện, là đứa trẻ vẫn còn đang tới trường, tiền thưởng cho mình có khi chính là tiền tiêu vặt bố mẹ cho, thành tích hẳn là không tốt, nhưng thích đọc tiểu thuyết, thích chơi game.
Trong đầu Tiểu Trịnh đã phác họa ra hình tượng của một thiếu niên bất kham.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp độc giả, có hơi lo lắng về sự cách biệt giữa hai người, còn đặc biệt search mạng xem gần đây thanh thiếu niên thích làm gì, miễn cho lúc gặp rồi lại không biết nói gì, rất xấu hổ.
Cuối tuần thời tiết quang đãng, Tiểu Trịnh tới khách sạn, quán cà phê kia rất dễ tìm, bây giờ vẫn còn sớm, khách bên trong rất ít không có mấy, chỉ có một người nam mặc tây trang, hai nữ sinh trẻ tuổi, một ông già đang đọc báo.
Ông già chắc hẳn là không phải, Tiểu Trịnh không thể nào tưởng tượng ra hình ảnh một ông cụ bảy mươi tuổi lên mạng gọi mình là “Tác giả đại đại”, cậu cảm thấy sẽ mù mắt mất.
Nữ sinh hẳn cũng không phải, ngữ khí không giống, truyện của cậu gần như tất cả các nữ độc giả đều đòi cho Hoàng Phủ với Kỳ Chân là một cặp.
Vậy chỉ còn người nam mặc tây trang kia.
Chẳng lẽ mình đoán sai rồi, độc giả thổ hào không phải là thiếu niên ngốc nghếch mà là nhân sĩ đã ra xã hội?
Tiểu Trịnh vừa đi vừa nghĩ, chân bất tri bất giác đi tới trước mặt người nam mặc tây trang.
Đối phương ngẩng đầu.
Tiểu Trịnh như bị sét đánh.
Con trai của sếp lớn?!
Chính là đổng sự trẻ tuổi đã thị sát phòng làm việc của họ tuần trước?!
Cái quỷ gì vậy, thế giới cmn nhỏ như vậy sao?!
Nội tâm Tiểu Trịnh đã bị một chuỗi lại một chuỗi ký tự không rõ lấp đầy, vẻ mặt trống rỗng.
Độc giả thổ hào một thân tây trang cao cấp, cổ tay còn đeo đồng hồ của Vacheron Constantin, toàn thân một cỗ khí tức của tinh anh, lần trước tới chỗ Tiểu Trịnh thị sát, từ đầu tới cuối không nói một tiếng, còn cao lãnh hơn cả Thiên Sơn tuyết liên, bây giờ lại nở nụ cười xán lạn với Tiểu Trịnh, còn đứng dậy nghênh đón.
(đồng hồ Vacheron Constantin)
“Anh chính là “Trịnh Trọng Kỳ Sự” đại đại ư?”
“… Chính là tôi.” Tiểu Trịnh cười yếu ớt, chỉ vài giây sau đã thu hồi tâm tình thất loạn bát tao, giơ tay ra bắt lấy tay anh.
“Thật không ngờ đại đại là đẹp trai như vậy, tôi còn tưởng rằng sẽ được gặp một trạch nam lôi thôi lếch thếch.” Độc giả thổ hào – tinh anh – con trai sếp lớn cười rộ lên siêu siêu đẹp trai, Tiểu Trịnh có không muốn thừa nhận cũng không được, đối phương thật sự là đẹp trai hơn mình một tí xíu, nhưng anh đẹp giai này lại đầy mặt chân thành ca ngợi Tiểu Trịnh.
Phỏng chừng đây chính là màn fan gặp thần tượng trong truyền thuyết.
“Đại đại vừa rồi nhìn thấy tôi, sao lại sửng sốt thế?”
Tiểu Trịnh bị anh đại đại tới đại đại lui làm cho có hơi ngượng.
“Anh cứ gọi tôi là Trịnh Tiêu đi. Tôi cũng nghĩ là anh khá ít tuổi, không ngờ lại…”
Độc giả thổ hào nhướn mày cười: “Không ngờ rằng tuổi của tôi và anh lại không chênh lệch nhau lắm?”
Tiểu Trịnh tiếp tục cười yếu ớt.
Con trai của sếp lớn là độc giả của mình, còn là fan ruột, áp lực của cậu thật lớn.
Đang lúc Tiểu Trịnh rối rắm không biết có nên vạch trần một tầng thân phận này ra không, độc giả thổ hào đã chuyển sang mode fan ruột thổ lộ tình cảm.
“Quên chưa tự giới thiệu, tôi tên Trác Tuyên. Đại đại, tôi rất thích truyện anh viết, truyện anh xuất bản tôi đều mua, hơn nữa hôm nay cũng mang tới, có thể ký tên cho tôi được không?” Độc giả thổ hào không biết lấy một chồng sách ra từ đâu đặt trước mặt Tiểu Trịnh, vẻ mặt chờ mong nhìn cậu.
Áp lực của Tiểu Trịnh như thác nước đổ xuống, như bị núi lớn đè.
“À ừm, đừng nóng nảy, chắc anh không nhớ tôi, thực ra trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi.”
Trác Tuyên có hơi ngạc nhiên: “Lúc nào?”
Tiểu Trịnh nói: “Tôi làm việc ở bộ phận marketing chi nhánh công ty Trọng Vân, hôm trước anh mới tới chỗ chúng tôi thị sát…”
Trác Tuyên thu nụ cười tươi rói lại, bình tĩnh nhìn mặt cậu một lát, nhìn tới Tiểu Trịnh có chút đứng ngồi không yên, nói thầm trong lòng tôi cũng đâu phải là cố ý lừa gạt anh, là tự anh nhất định muốn gặp mặt, hơn nữa tôi cũng đâu biết anh lại là con trai của sếp lớn chứ.
Tác giả não động có hơi nhiều, Tiểu Trịnh không khỏi nghĩ tới tình cảnh Trác Tuyên thấy thẹn quá hóa giận vỗ mạnh bàn một cái, đòi lại toàn bộ số tiền đã thưởng cho mình trước đây, nghĩ lại, đối phương cũng rất có khả năng bởi hình tượng cao lãnh của bản thân đã bị nhìn thấu nên muốn giết người diệt khẩu, à không, là giết người có tài, trực tiếp đá cậu ra khỏi công ty.
Thôi đá thì cứ đá, Tiểu Trịnh lập tức nghĩ, bây giờ cậu cũng coi như là khá giả, cùng lắm là nghỉ làm một thời gian, rồi lại tìm một công việc khác là được.
Vài giây ngắn ngủi, cậu đã tự an ủi lòng mình xong, suy tính mọi chuyện có thể xảy ra.
Nhưng ngay sau đó, đối phương bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nở nụ cười thân thiết nhiệt tình.
“Thảo nào tôi vẫn luôn cảm giác đại đại nhìn quen mắt tới vậy, hóa ra chúng ta đã gặp nhau rồi, đại đại, vậy sau này anh đi làm, tôi có thể ghé qua gặp anh không?”
Đợi đã, sao hướng đi lại thành thế này? Hình như không đúng cho lắm.
Tiểu Trịnh chần chừ: “Ừ thì cũng được, nhưng mà…”
Độc giả thổ hào lập tức nói: “Tôi cam đoan sẽ không quấy rầy anh làm việc!”
Tiểu Trịnh gãi đầu: “Chuyện đó không liên quan, anh đừng cảm giác tôi làm việc không đàng hoàng là được rồi, thực ra công việc được giao tôi hoàn thành cũng không tệ đâu, viết truyện cũng chỉ là lúc tan làm mới viết.”
Độc giả thổ hào vội nói: “Tôi biết, tôi biết mà, người như đại đại chắc chắn làm công việc khác cũng rất lợi hại, anh vào công ty được bao nhiêu năm rồi? Có muốn tôi chuyển chức vị cho anh không? Bên cạnh tôi vẫn còn trống chức vị thư ký, tiền lương cũng cao hơn bộ phận marketing một chút, cũng có cả phúc lợi tiền thưởng…”
Quan trọng nhất là, có thể giám sát đại đại viết truyện 24/24.
Tiểu Trịnh co rút khóe miệng, tựa như đã nhìn ra ý đồ của đối phương: “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh.”
Cậu cứ tưởng rằng sau khi đối phương biết thân phận của mình xong sẽ cảm thấy nhất định phải diệt khẩu, không ngờ lại nhiệt tình tới vậy, nhiệt tình tới độ Tiểu Trịnh sắp ăn không tiêu.
Ví dụ như vừa rồi, lúc Tiêu Trịnh ký tên cho anh, Trác Tuyên bên cạnh đầy mặt sùng bái tán thưởng: Đại đại, chữ anh đẹp quớ à!
Người này chắc hâm mộ mình tới sắp phát điên rồi nhỉ?
Lại ví dụ như, lúc Tiểu Trịnh đưa ra đề nghị về sau đừng có thưởng cho mình nữa, Trác Tuyên còn tưởng rằng Tiểu Trịnh chỉ là đang khách khí, khi biết rằng cậu thực sự không muốn nhận thưởng, liền dùng vẻ mặt cảm động nói: Đại đại đừng khách khí mừ, việc công là việc công mà quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân chứ, người như anh bây giờ quá ít, tôi vẫn sẽ tiếp tục thưởng vì nhân phẩm đẹp đẽ của anh. À mà nhân tiện, Hoàng Phủ Hoa Tàng chương bao nhiêu thì chết ấy nhỉ?
Tiểu Trịnh mệt tim quá đê.
Độc giả thổ hào một thân tây trang cao cấp, cổ tay còn đeo đồng hồ của Vacheron Constantin, toàn thân một cỗ khí tức của tinh anh, lần trước tới chỗ Tiểu Trịnh thị sát, từ đầu tới cuối không nói một tiếng, còn cao lãnh hơn cả Thiên Sơn tuyết liên, bây giờ lại nở nụ cười xán lạn với Tiểu Trịnh, còn đứng dậy nghênh đón.Độc giả thổ hào của Tiểu Trịnh là một độc giả lâu năm, truyện Tiểu Trịnh viết, cơ bản anh đều đã đọc, nhưng Tiểu Trịnh biết từ đầu anh cũng không phải là fan ruột của mình, mà chỉ là fan ruột với thể loại truyện sảng văn mà cậu viết, chẳng qua bởi Tiểu Trịnh viết sảng văn viết cực kỳ hay, thành ra mới thích, thế nên sau này độc giả thổ hào này biến thành kén chọn, căn bản không thể thích được truyện của người khác nữa, toàn tâm toàn ý theo đuổi truyện của Tiểu Trịnh.
Lần này đưa ra quyết định gặp mặt, không chỉ là vì sớm đã nghe nói Tiểu Trịnh là người S thị, nhân vấn đề thưởng hay không thưởng này mà kiếm cơ hội gặp tác giả mình tâm tâm niệm niệm đã lâu và cũng là muốn hỏi về tình tiết của tiểu thuyết trước mắt, nếu có thể hỏi tiểu nhân Hoàng Phủ đáng ghét kia có thể sống sót thêm được bao nhiêu chữ nữa rồi chết thì lại càng tốt.
Anh chọn địa điểm gặp mặt là một quán cà phê trong một khách sạn lớn ở trung tâm thành phố.
Tiểu Trịnh vui vẻ tới chỗ hẹn.
Những tác giả khác luôn ước gì thưởng càng nhiều càng tốt, chính cậu tuy rằng trong tay dư dả, ai thưởng cũng không từ chối, nhưng dù sao vẫn cảm thấy ngài ngại, cũng đang muốn nhân cơ hội này mời độc giả thổ hào ăn một bữa cơm, coi như là phúc lợi cho fan.
Trước khi gặp mặt, Tiểu Trịnh cũng từng suy đoán xem rốt cuộc độc giả thổ hào rốt cục là người thế nào.
Vung tay hào phóng, bình luận lại ngốc nghếch, hắn là tuổi chưa lớn, nhà có điều kiện, là đứa trẻ vẫn còn đang tới trường, tiền thưởng cho mình có khi chính là tiền tiêu vặt bố mẹ cho, thành tích hẳn là không tốt, nhưng thích đọc tiểu thuyết, thích chơi game.
Trong đầu Tiểu Trịnh đã phác họa ra hình tượng của một thiếu niên bất kham.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp độc giả, có hơi lo lắng về sự cách biệt giữa hai người, còn đặc biệt search mạng xem gần đây thanh thiếu niên thích làm gì, miễn cho lúc gặp rồi lại không biết nói gì, rất xấu hổ.
Cuối tuần thời tiết quang đãng, Tiểu Trịnh tới khách sạn, quán cà phê kia rất dễ tìm, bây giờ vẫn còn sớm, khách bên trong rất ít không có mấy, chỉ có một người nam mặc tây trang, hai nữ sinh trẻ tuổi, một ông già đang đọc báo.
Ông già chắc hẳn là không phải, Tiểu Trịnh không thể nào tưởng tượng ra hình ảnh một ông cụ bảy mươi tuổi lên mạng gọi mình là “Tác giả đại đại”, cậu cảm thấy sẽ mù mắt mất.
Nữ sinh hẳn cũng không phải, ngữ khí không giống, truyện của cậu gần như tất cả các nữ độc giả đều đòi cho Hoàng Phủ với Kỳ Chân là một cặp.
Vậy chỉ còn người nam mặc tây trang kia.
Chẳng lẽ mình đoán sai rồi, độc giả thổ hào không phải là thiếu niên ngốc nghếch mà là nhân sĩ đã ra xã hội?
Tiểu Trịnh vừa đi vừa nghĩ, chân bất tri bất giác đi tới trước mặt người nam mặc tây trang.
Đối phương ngẩng đầu.
Tiểu Trịnh như bị sét đánh.
Con trai của sếp lớn?!
Chính là đổng sự trẻ tuổi đã thị sát phòng làm việc của họ tuần trước?!
Cái quỷ gì vậy, thế giới cmn nhỏ như vậy sao?!
Nội tâm Tiểu Trịnh đã bị một chuỗi lại một chuỗi ký tự không rõ lấp đầy, vẻ mặt trống rỗng.
Độc giả thổ hào một thân tây trang cao cấp, cổ tay còn đeo đồng hồ của Vacheron Constantin, toàn thân một cỗ khí tức của tinh anh, lần trước tới chỗ Tiểu Trịnh thị sát, từ đầu tới cuối không nói một tiếng, còn cao lãnh hơn cả Thiên Sơn tuyết liên, bây giờ lại nở nụ cười xán lạn với Tiểu Trịnh, còn đứng dậy nghênh đón.
(đồng hồ Vacheron Constantin)
“Anh chính là “Trịnh Trọng Kỳ Sự” đại đại ư?”
“… Chính là tôi.” Tiểu Trịnh cười yếu ớt, chỉ vài giây sau đã thu hồi tâm tình thất loạn bát tao, giơ tay ra bắt lấy tay anh.
“Thật không ngờ đại đại là đẹp trai như vậy, tôi còn tưởng rằng sẽ được gặp một trạch nam lôi thôi lếch thếch.” Độc giả thổ hào – tinh anh – con trai sếp lớn cười rộ lên siêu siêu đẹp trai, Tiểu Trịnh có không muốn thừa nhận cũng không được, đối phương thật sự là đẹp trai hơn mình một tí xíu, nhưng anh đẹp giai này lại đầy mặt chân thành ca ngợi Tiểu Trịnh.
Phỏng chừng đây chính là màn fan gặp thần tượng trong truyền thuyết.
“Đại đại vừa rồi nhìn thấy tôi, sao lại sửng sốt thế?”
Tiểu Trịnh bị anh đại đại tới đại đại lui làm cho có hơi ngượng.
“Anh cứ gọi tôi là Trịnh Tiêu đi. Tôi cũng nghĩ là anh khá ít tuổi, không ngờ lại…”
Độc giả thổ hào nhướn mày cười: “Không ngờ rằng tuổi của tôi và anh lại không chênh lệch nhau lắm?”
Tiểu Trịnh tiếp tục cười yếu ớt.
Con trai của sếp lớn là độc giả của mình, còn là fan ruột, áp lực của cậu thật lớn.
Đang lúc Tiểu Trịnh rối rắm không biết có nên vạch trần một tầng thân phận này ra không, độc giả thổ hào đã chuyển sang mode fan ruột thổ lộ tình cảm.
“Quên chưa tự giới thiệu, tôi tên Trác Tuyên. Đại đại, tôi rất thích truyện anh viết, truyện anh xuất bản tôi đều mua, hơn nữa hôm nay cũng mang tới, có thể ký tên cho tôi được không?” Độc giả thổ hào không biết lấy một chồng sách ra từ đâu đặt trước mặt Tiểu Trịnh, vẻ mặt chờ mong nhìn cậu.
Áp lực của Tiểu Trịnh như thác nước đổ xuống, như bị núi lớn đè.
“À ừm, đừng nóng nảy, chắc anh không nhớ tôi, thực ra trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi.”
Trác Tuyên có hơi ngạc nhiên: “Lúc nào?”
Tiểu Trịnh nói: “Tôi làm việc ở bộ phận marketing chi nhánh công ty Trọng Vân, hôm trước anh mới tới chỗ chúng tôi thị sát…”
Trác Tuyên thu nụ cười tươi rói lại, bình tĩnh nhìn mặt cậu một lát, nhìn tới Tiểu Trịnh có chút đứng ngồi không yên, nói thầm trong lòng tôi cũng đâu phải là cố ý lừa gạt anh, là tự anh nhất định muốn gặp mặt, hơn nữa tôi cũng đâu biết anh lại là con trai của sếp lớn chứ.
Tác giả não động có hơi nhiều, Tiểu Trịnh không khỏi nghĩ tới tình cảnh Trác Tuyên thấy thẹn quá hóa giận vỗ mạnh bàn một cái, đòi lại toàn bộ số tiền đã thưởng cho mình trước đây, nghĩ lại, đối phương cũng rất có khả năng bởi hình tượng cao lãnh của bản thân đã bị nhìn thấu nên muốn giết người diệt khẩu, à không, là giết người có tài, trực tiếp đá cậu ra khỏi công ty.
Thôi đá thì cứ đá, Tiểu Trịnh lập tức nghĩ, bây giờ cậu cũng coi như là khá giả, cùng lắm là nghỉ làm một thời gian, rồi lại tìm một công việc khác là được.
Vài giây ngắn ngủi, cậu đã tự an ủi lòng mình xong, suy tính mọi chuyện có thể xảy ra.
Nhưng ngay sau đó, đối phương bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nở nụ cười thân thiết nhiệt tình.
“Thảo nào tôi vẫn luôn cảm giác đại đại nhìn quen mắt tới vậy, hóa ra chúng ta đã gặp nhau rồi, đại đại, vậy sau này anh đi làm, tôi có thể ghé qua gặp anh không?”
Đợi đã, sao hướng đi lại thành thế này? Hình như không đúng cho lắm.
Tiểu Trịnh chần chừ: “Ừ thì cũng được, nhưng mà…”
Độc giả thổ hào lập tức nói: “Tôi cam đoan sẽ không quấy rầy anh làm việc!”
Tiểu Trịnh gãi đầu: “Chuyện đó không liên quan, anh đừng cảm giác tôi làm việc không đàng hoàng là được rồi, thực ra công việc được giao tôi hoàn thành cũng không tệ đâu, viết truyện cũng chỉ là lúc tan làm mới viết.”
Độc giả thổ hào vội nói: “Tôi biết, tôi biết mà, người như đại đại chắc chắn làm công việc khác cũng rất lợi hại, anh vào công ty được bao nhiêu năm rồi? Có muốn tôi chuyển chức vị cho anh không? Bên cạnh tôi vẫn còn trống chức vị thư ký, tiền lương cũng cao hơn bộ phận marketing một chút, cũng có cả phúc lợi tiền thưởng…”
Quan trọng nhất là, có thể giám sát đại đại viết truyện 24/24.
Tiểu Trịnh co rút khóe miệng, tựa như đã nhìn ra ý đồ của đối phương: “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh.”
Cậu cứ tưởng rằng sau khi đối phương biết thân phận của mình xong sẽ cảm thấy nhất định phải diệt khẩu, không ngờ lại nhiệt tình tới vậy, nhiệt tình tới độ Tiểu Trịnh sắp ăn không tiêu.
Ví dụ như vừa rồi, lúc Tiêu Trịnh ký tên cho anh, Trác Tuyên bên cạnh đầy mặt sùng bái tán thưởng: Đại đại, chữ anh đẹp quớ à!
Người này chắc hâm mộ mình tới sắp phát điên rồi nhỉ?
Lại ví dụ như, lúc Tiểu Trịnh đưa ra đề nghị về sau đừng có thưởng cho mình nữa, Trác Tuyên còn tưởng rằng Tiểu Trịnh chỉ là đang khách khí, khi biết rằng cậu thực sự không muốn nhận thưởng, liền dùng vẻ mặt cảm động nói: Đại đại đừng khách khí mừ, việc công là việc công mà quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân chứ, người như anh bây giờ quá ít, tôi vẫn sẽ tiếp tục thưởng vì nhân phẩm đẹp đẽ của anh. À mà nhân tiện, Hoàng Phủ Hoa Tàng chương bao nhiêu thì chết ấy nhỉ?
Tiểu Trịnh mệt tim quá đê.
/10
|