Trung niên đạo sĩ đến đây khiến cho Sở Dương căng thẳng đến tột độ.
Hòa thượng lúc trước đã khiến hắn cảnh giác, cảm giác không thể địch lại, mà đạo sĩ tiếp nhận thi thể Ninh Đạo Kỳ cũng khiến hắn có cảm giác tương tự.
Sở Dương nhìn qua Thương Tú Tuần, lại liếc nhìn chung quanh, sau đó nói với Từ Tử Lăng: Ở đó cho tốt!
Thương Tú Tuần cắn chặt môi, nàng cảm thấy Sở Dương căng thẳng: Cẩn thận!
Từ Tử Lăng cũng cảm thấy người mới đến quá kinh khủng, không khỏi nói: Sư phụ cẩn thận!
Sở Dương mỉm cười: Yên tâm đi!
Sau đó hắn đạp bước xuống tường thành hoàng cung, rơi xuống cách đó không xa, nhìn qua đạo nhân và nói: Tiền bối, ngài là ai? Tịnh Minh đại sư lại đến từ đâu?
Hòa thượng kia nói trước đi!
Lão đạo vỗ vỗ buông cỗ quan tài xuống, mỉm cười nói tiếp: Hắn mới coi như hòa thượng chân chính, bình thường không hiện thần thông mà du tẩu thế gian, chăm sóc người bị thương, không màng báo đáp. Mặc chính là áo cà sa, ăn chính là thô lương quả dại, nhưng trong lòng luôn vui vẻ, cùng thiên địa đồng bạn.
Sở Dương sinh lòng tôn kính, không khỏi nhìn thoáng qua trung niên hòa thượng. Cũng phát hiện y phục hắn mặc trên người thật là áo cà sa chắp vá lỗ chỗ nhưng lại sạch sẽ mộc mạc, vẻ mặt phong trần nhưng đôi mắt lại phá lệ sáng tỏ.
Giờ phút này, trung niên hòa thượng đang vận công chữa thương cho Liễu Không.
Sở Dương lắc đầu nói: Tịnh Thổ tông? Chưa nghe nói qua!
Trên thế gian này, hắn thật chưa nghe nói qua là Tịnh Thổ tông tồn tại.
Tịnh Thổ sơ tổ Tuệ Viện đại sư, hắn chính là người Đông Tấn, lấy tư tưởng Lão Trang nhập phật đạo, khai sáng Tịnh Thổ tông!
Trung niên đạo sĩ lại nói: Hòa thượng Tịnh Minh này là đệ tử của Tuệ Viễn pháp sư.
Tuệ Viễn đại sư?
Sở Dương ngầm trộm nghe qua tên này, tựa hồ trong lịch sư có ghi chép, là cao tăng đắc đạo chân chính, nhưng hắn lại chấn động cả người, hỏi lại: Nếu như là đệ tử của Tuệ Viễn pháp sư thời Đông Tấn, vậy tuổi của hắn?
Đông Tấn cách hiện tại đã hơn hai trăm năm.
Lão đạo tiếp tục nói: Nếu ta nhớ không nhầm thì hắn đã hai trăm bốn mươi hai tuổi, từng là bạn của Tạ Linh Vận, hóa thân ngàn vạn, du tẩu thế gian!
Sở Dương phun ra một ngụm khí trọc, ánh mắt nhìn Tịnh Minh càng thêm cảnh giác, Tạ Linh Vận là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, thoáng có chút ấn tượng.
Ở trong thế giới Đại Đường, đây tuyệt đối là một lão quái vật, chỉ sợ Tà Đế đời trước là Hứa Vũ Điền cũng chưa hẳn là đối thủ.
Lão đạo nghiêng đầu nhìn sang Tịnh Minh, cười nói: Lão hòa thượng, ta nói có đúng không?
Tịnh Minh chắp tay trước ngực, thi lễ một cái: A Di Đà Phật, lão quái ngươi còn trên thế gian cũng thật bất ngờ!
Lão đạo cười nói: Hắc hắc, hòa thượng ngươi chưa đi, ta há có thể an tâm rời đi?
Tịnh Minh đại sư gật đầu, minh bạch ý tứ của lão đạo: Ngươi hẳn phải biết, ta sẽ không giết hắn, ngươi còn muốn ngăn ta?
Lão đạo cười tủm tỉm nói: Đương nhiên phải ngăn, nếu ngươi phế hắn đi thì thật không đẹp! Lão hòa thượng, chuyện trên thế gian đã không liên quan gì đến chúng ta nữa, cớ sao phải tranh đoạt vũng nước đục này? Không bằng ta ngươi cùng nhau rời đi, tiêu sái thế gian, đợi đến lúc nào đó lại đạp phá hư không mà đi, há không tiêu diêu tự tại?
Tịnh Minh đại sư thở dài nói: Ta dù gì cũng là một thành viên của phật môn!
Lão đạo cau mày, nghiêm nghị quát: Ta lại hỏi ngươi, đám được gọi là tứ thánh tăng kia, cả Liễu Không hòa thượng nữa, bọn họ thực là đệ tử phật môn ư?
Tịnh Minh đại sư niệm phật hiệu: A Di Đà Phật! Sai lầm, sai lầm!
Lão đạo lộ ra nộ khí: Lúc tiền triều, phật môn hưng thịnh, khuyên địa khắp nơi, vơ vét mồ hôi nước mắt của bách tích khiến thiên hạ dân chúng lầm than, coi con là thức ăn, khắp nơi có thể thấy được, nhưng phàm là miếu tự thì đều kinh bích huy hoàng, đám lừa trọc các ngươi thiếu chút khiến ta tức chết đó!
A Di Đà Phật!
Tịnh Minh đại sư lộ ra sầu khổ: Sai lầm, sai lầm! Bọn hắn chỉ thấy ảo phật mà không thấy được chân phật, chỉ cầu phật niệm nhưng lại không biết chân ý phật, chỉ vì da thịt hưởng thụ mà không từ bi hỉ xả. Niệm một tiếng phật hiệu, kì thực là làm bẩn phật tổ.
ỘC!
Liễu Không hòa thượng vừa mới khôi phục lại nghe thế thì biến sắc mặt, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.
Ài!
Tịnh Minh hòa thượng thở dài một tiếng, nhìn sang Liễu Không nói: Nhìn thiên hạ dân chúng lầm than, nhìn Tịnh Niệm thiền viện liền biết các ngươi có phải là phật tử chân chính hay không, có thật từ bi như thế không? Phật tổ nói, xuất thế nhập thế để làm gì? Xuất thế để tu hành, ngồi trên bàn đá, một quả đỡ đói là đủ. Nhập thế làm việc thiện, hành tẩu thế gian hiểu rõ dân khổ, một bình bát ăn cơm trăm nhà, một kim khâu xuyên áo cà sa là đủ. Nếu như bố trí ổn thỏa thì một gian miếu tự, hai ba gian phòng cùng một tượng phật tổ cũng có thể ngồi tĩnh tâm, cũng có thể.
Tịnh Minh đại sư chất vấn: Liễu Không, các ngươi lại làm gì?
ỘC!
Liễu Không hòa thượng lại phun ra một ngụm máu tươi, ngã ngồi trên mặt đất, da mặt cấp tốc nhăn nheo, phải lão hoàn đồng công đã bị phá.
Nếu biết thì tỉnh lại đi!
Tịnh Minh đại sư hơi vui mừng, đặt chưởng lên người Liễu Minh hòa thượng, quả thực nghịch chuyển vẻ già nua quay lại trẻ trung.
Sở Dương thấy thế, khóe miệng co giật.
Tuy nhiên, ánh mắt hắn nhìn Tịnh Minh đại sư lại hơi có sự khác biệt.
Hắn biết, đây mới thật sự là cao tăng.
Xuất thế nhập thế, bất trệ vu vật, chỉ vì tâm linh.
Trong lòng xúc động, tựa như ngộ ra gì đó.
Trọc tử trên thế gian được bao người như ngươi?
Lão đạo thở dài: Túi da hưởng thụ vinh hoa thế gian, cao cao tại thượng, quyền sinh sát trong tay, mị lực bực này thì dù là thế giới cực lạc của phật tổ cũng không thể sánh nỗi lực hấp dẫn của bọn chúng.
Tịnh Minh đại sư rất tán thành gật đầu.
Lão đạo lại nói: Nếu như thế sao ngươi lại nhúng tay? Chỉ cần phật môn không dứt, quản hắn thay đổi hưng suy, lại liên quan gì ta?
Cách làm của hắn quá mức cực đoan!
Tịnh Minh đại sư nhìn Sở Dương nói: Hắn xuất hiện quá đột ngột, những chuyện hắn làm đều như thánh hiền, với vạn dân là minh quân khoáng tuyệt thiên cổ, là phúc của bách tính thiên hạ. Nhưng một khi hắn quét ngang thiên hạ, đến lúc đó nếu mang theo đại vận của một nước đi phổ biến diệt phật, ai có thể ngăn cản?
Lão đạo minh bạch điểm này, cũng nhìn Sở Dương hỏi: Tiểu hữu, ngươi thật muốn diệt phật?
Sở Dương lắc đầu trả lời: Thiên hạ phật tử đông đảo, ta sao có thể diệt tận? Huống chi, bọn hắn dù sao cũng là dân chúng do mảnh đất này dựng dục nên. Nếu ta thống nhất thiên hạ, thiên hạ chi pháp bao dung mọi thứ, phật đạo cũng ở trong đó, chỉ cần tuân theo luật pháp, không đi quá giới hạn thì ta cần gì phải để ý tới?
Lão đạo sĩ vỗ tay tán thưởng: Hay cho câu ta cần gì phải để ý tới?
Tịnh Minh đại sư truy vấn: Phật môn hiện nay sẽ ra sao?
Sở Dương thoải mái nói ra tính toán của mình: Thu hết lại thuộc quyền sở hữu của quốc gia, kiểm kê tài phú, xem xét làm việc, đoạn thiện ác, dùng luật pháp để phán quyết. Nếu như có chuyện bất chính, vậy không cần phải nói nhiều.
Hắn thật sự không có dự định diệt tận phật môn.
Cũng căn bản không có cách diệt tận được, cách cực đoan nhất là bắt hết tất cả phật tử tu luyện võ công lại để đi khai thác mỏ trải đường, sau đó đoạn đi võ đồ của bọn hắn.
Sở Dương âm vang nói: Còn nữa, tất cả miếu tự đều phải đăng ký, hết thảy phật đồ đều phải nhập tịch. Quy cách miếu tự, nhân số cũng phải bị hạn chế ở một mức nhất định, thêm cả cung phụng của tín đồ cũng cần phải kê khai minh bạch, nộp lên thuế vụ!
Tịnh Minh đại sư tuy là thế ngoại cao nhân nhưng nghe thế, khóe miệng không khỏi co giật liên hồi.
Ha ha ha!
Lão đạo lại cười to: Kể từ đó, thiên hạ thái bình, vạn lưu quy tông, chân chính là một thế gian thái bình.
Sở Dương tự sâu trong lòng lại không đồng tình: Thế gian thái bình? Ở trong thế giới như vậy, nếu không có vũ lực tuyệt đối trấn áp thì vĩnh viễn không thái bình được. Nhất thời kính cẩn nghe theo thì đã làm sao? Một khi nắm lấy cơ hội thì hiển nhiên tro tàn lại cháy.
Nhìn sang Đại Sở ở Thiên Vũ đại lục lại biết một hai.
Tuy nhiên, trong lòng Sở Dương cũng có ý nghĩ khác.
Tịnh Minh đại sư đắng chát nói: Nếu thế, phật môn ắt suy bại! Sở thí chủ, ngươi cần gì phải nghiêm khắc như thế? Dù sao không phải phật tử nào cũng thành phật được.
Sở Dương hừ lạnh nói: Không thành phật thì sao muốn quy y, không có tâm thành phật sẽ chỉ bại hoại danh dự phật môn!
Tịnh Minh đại sư là ai, há lại không biết đạo lý đó, nhưng hắn nhất định phải bênh vực phật môn, dù làm trái phật tâm nhưng dẫu sao chuyện này cũng quan hệ đến tương lai toàn bộ phật môn.
Tịnh Minh đại sư thở dài một tiếng: Nếu như thế, cũng trớ trách bần tăng ỷ lớn hiếp nhỏ!
Lão đạo cười lạnh, vẻ mặt bất thiện nói: Ỷ lớn hiến nhỏ? Thật coi ta không tồn tại sao?
Sở Dương tiến lên trước một bước, y phục phất phới, tựa như người ở trên cao chót vót, nói: Tiền bối, nếu là chuyện của ta thì tự ta sẽ giải quyết, nếu không thì không thể nào trấn áp thiên hạ, sao có thể thống nhất bát hoang, trấn áp càn khôn! Chỉ là ta không biết, tiền bối xưng hô ra sao?
Hòa thượng lúc trước đã khiến hắn cảnh giác, cảm giác không thể địch lại, mà đạo sĩ tiếp nhận thi thể Ninh Đạo Kỳ cũng khiến hắn có cảm giác tương tự.
Sở Dương nhìn qua Thương Tú Tuần, lại liếc nhìn chung quanh, sau đó nói với Từ Tử Lăng: Ở đó cho tốt!
Thương Tú Tuần cắn chặt môi, nàng cảm thấy Sở Dương căng thẳng: Cẩn thận!
Từ Tử Lăng cũng cảm thấy người mới đến quá kinh khủng, không khỏi nói: Sư phụ cẩn thận!
Sở Dương mỉm cười: Yên tâm đi!
Sau đó hắn đạp bước xuống tường thành hoàng cung, rơi xuống cách đó không xa, nhìn qua đạo nhân và nói: Tiền bối, ngài là ai? Tịnh Minh đại sư lại đến từ đâu?
Hòa thượng kia nói trước đi!
Lão đạo vỗ vỗ buông cỗ quan tài xuống, mỉm cười nói tiếp: Hắn mới coi như hòa thượng chân chính, bình thường không hiện thần thông mà du tẩu thế gian, chăm sóc người bị thương, không màng báo đáp. Mặc chính là áo cà sa, ăn chính là thô lương quả dại, nhưng trong lòng luôn vui vẻ, cùng thiên địa đồng bạn.
Sở Dương sinh lòng tôn kính, không khỏi nhìn thoáng qua trung niên hòa thượng. Cũng phát hiện y phục hắn mặc trên người thật là áo cà sa chắp vá lỗ chỗ nhưng lại sạch sẽ mộc mạc, vẻ mặt phong trần nhưng đôi mắt lại phá lệ sáng tỏ.
Giờ phút này, trung niên hòa thượng đang vận công chữa thương cho Liễu Không.
Sở Dương lắc đầu nói: Tịnh Thổ tông? Chưa nghe nói qua!
Trên thế gian này, hắn thật chưa nghe nói qua là Tịnh Thổ tông tồn tại.
Tịnh Thổ sơ tổ Tuệ Viện đại sư, hắn chính là người Đông Tấn, lấy tư tưởng Lão Trang nhập phật đạo, khai sáng Tịnh Thổ tông!
Trung niên đạo sĩ lại nói: Hòa thượng Tịnh Minh này là đệ tử của Tuệ Viễn pháp sư.
Tuệ Viễn đại sư?
Sở Dương ngầm trộm nghe qua tên này, tựa hồ trong lịch sư có ghi chép, là cao tăng đắc đạo chân chính, nhưng hắn lại chấn động cả người, hỏi lại: Nếu như là đệ tử của Tuệ Viễn pháp sư thời Đông Tấn, vậy tuổi của hắn?
Đông Tấn cách hiện tại đã hơn hai trăm năm.
Lão đạo tiếp tục nói: Nếu ta nhớ không nhầm thì hắn đã hai trăm bốn mươi hai tuổi, từng là bạn của Tạ Linh Vận, hóa thân ngàn vạn, du tẩu thế gian!
Sở Dương phun ra một ngụm khí trọc, ánh mắt nhìn Tịnh Minh càng thêm cảnh giác, Tạ Linh Vận là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, thoáng có chút ấn tượng.
Ở trong thế giới Đại Đường, đây tuyệt đối là một lão quái vật, chỉ sợ Tà Đế đời trước là Hứa Vũ Điền cũng chưa hẳn là đối thủ.
Lão đạo nghiêng đầu nhìn sang Tịnh Minh, cười nói: Lão hòa thượng, ta nói có đúng không?
Tịnh Minh chắp tay trước ngực, thi lễ một cái: A Di Đà Phật, lão quái ngươi còn trên thế gian cũng thật bất ngờ!
Lão đạo cười nói: Hắc hắc, hòa thượng ngươi chưa đi, ta há có thể an tâm rời đi?
Tịnh Minh đại sư gật đầu, minh bạch ý tứ của lão đạo: Ngươi hẳn phải biết, ta sẽ không giết hắn, ngươi còn muốn ngăn ta?
Lão đạo cười tủm tỉm nói: Đương nhiên phải ngăn, nếu ngươi phế hắn đi thì thật không đẹp! Lão hòa thượng, chuyện trên thế gian đã không liên quan gì đến chúng ta nữa, cớ sao phải tranh đoạt vũng nước đục này? Không bằng ta ngươi cùng nhau rời đi, tiêu sái thế gian, đợi đến lúc nào đó lại đạp phá hư không mà đi, há không tiêu diêu tự tại?
Tịnh Minh đại sư thở dài nói: Ta dù gì cũng là một thành viên của phật môn!
Lão đạo cau mày, nghiêm nghị quát: Ta lại hỏi ngươi, đám được gọi là tứ thánh tăng kia, cả Liễu Không hòa thượng nữa, bọn họ thực là đệ tử phật môn ư?
Tịnh Minh đại sư niệm phật hiệu: A Di Đà Phật! Sai lầm, sai lầm!
Lão đạo lộ ra nộ khí: Lúc tiền triều, phật môn hưng thịnh, khuyên địa khắp nơi, vơ vét mồ hôi nước mắt của bách tích khiến thiên hạ dân chúng lầm than, coi con là thức ăn, khắp nơi có thể thấy được, nhưng phàm là miếu tự thì đều kinh bích huy hoàng, đám lừa trọc các ngươi thiếu chút khiến ta tức chết đó!
A Di Đà Phật!
Tịnh Minh đại sư lộ ra sầu khổ: Sai lầm, sai lầm! Bọn hắn chỉ thấy ảo phật mà không thấy được chân phật, chỉ cầu phật niệm nhưng lại không biết chân ý phật, chỉ vì da thịt hưởng thụ mà không từ bi hỉ xả. Niệm một tiếng phật hiệu, kì thực là làm bẩn phật tổ.
ỘC!
Liễu Không hòa thượng vừa mới khôi phục lại nghe thế thì biến sắc mặt, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.
Ài!
Tịnh Minh hòa thượng thở dài một tiếng, nhìn sang Liễu Không nói: Nhìn thiên hạ dân chúng lầm than, nhìn Tịnh Niệm thiền viện liền biết các ngươi có phải là phật tử chân chính hay không, có thật từ bi như thế không? Phật tổ nói, xuất thế nhập thế để làm gì? Xuất thế để tu hành, ngồi trên bàn đá, một quả đỡ đói là đủ. Nhập thế làm việc thiện, hành tẩu thế gian hiểu rõ dân khổ, một bình bát ăn cơm trăm nhà, một kim khâu xuyên áo cà sa là đủ. Nếu như bố trí ổn thỏa thì một gian miếu tự, hai ba gian phòng cùng một tượng phật tổ cũng có thể ngồi tĩnh tâm, cũng có thể.
Tịnh Minh đại sư chất vấn: Liễu Không, các ngươi lại làm gì?
ỘC!
Liễu Không hòa thượng lại phun ra một ngụm máu tươi, ngã ngồi trên mặt đất, da mặt cấp tốc nhăn nheo, phải lão hoàn đồng công đã bị phá.
Nếu biết thì tỉnh lại đi!
Tịnh Minh đại sư hơi vui mừng, đặt chưởng lên người Liễu Minh hòa thượng, quả thực nghịch chuyển vẻ già nua quay lại trẻ trung.
Sở Dương thấy thế, khóe miệng co giật.
Tuy nhiên, ánh mắt hắn nhìn Tịnh Minh đại sư lại hơi có sự khác biệt.
Hắn biết, đây mới thật sự là cao tăng.
Xuất thế nhập thế, bất trệ vu vật, chỉ vì tâm linh.
Trong lòng xúc động, tựa như ngộ ra gì đó.
Trọc tử trên thế gian được bao người như ngươi?
Lão đạo thở dài: Túi da hưởng thụ vinh hoa thế gian, cao cao tại thượng, quyền sinh sát trong tay, mị lực bực này thì dù là thế giới cực lạc của phật tổ cũng không thể sánh nỗi lực hấp dẫn của bọn chúng.
Tịnh Minh đại sư rất tán thành gật đầu.
Lão đạo lại nói: Nếu như thế sao ngươi lại nhúng tay? Chỉ cần phật môn không dứt, quản hắn thay đổi hưng suy, lại liên quan gì ta?
Cách làm của hắn quá mức cực đoan!
Tịnh Minh đại sư nhìn Sở Dương nói: Hắn xuất hiện quá đột ngột, những chuyện hắn làm đều như thánh hiền, với vạn dân là minh quân khoáng tuyệt thiên cổ, là phúc của bách tính thiên hạ. Nhưng một khi hắn quét ngang thiên hạ, đến lúc đó nếu mang theo đại vận của một nước đi phổ biến diệt phật, ai có thể ngăn cản?
Lão đạo minh bạch điểm này, cũng nhìn Sở Dương hỏi: Tiểu hữu, ngươi thật muốn diệt phật?
Sở Dương lắc đầu trả lời: Thiên hạ phật tử đông đảo, ta sao có thể diệt tận? Huống chi, bọn hắn dù sao cũng là dân chúng do mảnh đất này dựng dục nên. Nếu ta thống nhất thiên hạ, thiên hạ chi pháp bao dung mọi thứ, phật đạo cũng ở trong đó, chỉ cần tuân theo luật pháp, không đi quá giới hạn thì ta cần gì phải để ý tới?
Lão đạo sĩ vỗ tay tán thưởng: Hay cho câu ta cần gì phải để ý tới?
Tịnh Minh đại sư truy vấn: Phật môn hiện nay sẽ ra sao?
Sở Dương thoải mái nói ra tính toán của mình: Thu hết lại thuộc quyền sở hữu của quốc gia, kiểm kê tài phú, xem xét làm việc, đoạn thiện ác, dùng luật pháp để phán quyết. Nếu như có chuyện bất chính, vậy không cần phải nói nhiều.
Hắn thật sự không có dự định diệt tận phật môn.
Cũng căn bản không có cách diệt tận được, cách cực đoan nhất là bắt hết tất cả phật tử tu luyện võ công lại để đi khai thác mỏ trải đường, sau đó đoạn đi võ đồ của bọn hắn.
Sở Dương âm vang nói: Còn nữa, tất cả miếu tự đều phải đăng ký, hết thảy phật đồ đều phải nhập tịch. Quy cách miếu tự, nhân số cũng phải bị hạn chế ở một mức nhất định, thêm cả cung phụng của tín đồ cũng cần phải kê khai minh bạch, nộp lên thuế vụ!
Tịnh Minh đại sư tuy là thế ngoại cao nhân nhưng nghe thế, khóe miệng không khỏi co giật liên hồi.
Ha ha ha!
Lão đạo lại cười to: Kể từ đó, thiên hạ thái bình, vạn lưu quy tông, chân chính là một thế gian thái bình.
Sở Dương tự sâu trong lòng lại không đồng tình: Thế gian thái bình? Ở trong thế giới như vậy, nếu không có vũ lực tuyệt đối trấn áp thì vĩnh viễn không thái bình được. Nhất thời kính cẩn nghe theo thì đã làm sao? Một khi nắm lấy cơ hội thì hiển nhiên tro tàn lại cháy.
Nhìn sang Đại Sở ở Thiên Vũ đại lục lại biết một hai.
Tuy nhiên, trong lòng Sở Dương cũng có ý nghĩ khác.
Tịnh Minh đại sư đắng chát nói: Nếu thế, phật môn ắt suy bại! Sở thí chủ, ngươi cần gì phải nghiêm khắc như thế? Dù sao không phải phật tử nào cũng thành phật được.
Sở Dương hừ lạnh nói: Không thành phật thì sao muốn quy y, không có tâm thành phật sẽ chỉ bại hoại danh dự phật môn!
Tịnh Minh đại sư là ai, há lại không biết đạo lý đó, nhưng hắn nhất định phải bênh vực phật môn, dù làm trái phật tâm nhưng dẫu sao chuyện này cũng quan hệ đến tương lai toàn bộ phật môn.
Tịnh Minh đại sư thở dài một tiếng: Nếu như thế, cũng trớ trách bần tăng ỷ lớn hiếp nhỏ!
Lão đạo cười lạnh, vẻ mặt bất thiện nói: Ỷ lớn hiến nhỏ? Thật coi ta không tồn tại sao?
Sở Dương tiến lên trước một bước, y phục phất phới, tựa như người ở trên cao chót vót, nói: Tiền bối, nếu là chuyện của ta thì tự ta sẽ giải quyết, nếu không thì không thể nào trấn áp thiên hạ, sao có thể thống nhất bát hoang, trấn áp càn khôn! Chỉ là ta không biết, tiền bối xưng hô ra sao?
/82
|