Tần Quỳnh tới, huyết vệ cũng tới.
Lý Tĩnh tới, chiến tướng cũng tới.
Ba sư huynh đệ Khấu Trọng cũng tới.
Nhưng mà bọn người Tịch Ni chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi chẳng để tâm nữa, Tông sư tuy mạnh, trên giang hồ cũng là nhân vật nổi tiếng, nhưng trong mắt bọn hắn thì những người này thật không tính là gì.
Dù là Đại tông sư thì tối đa cũng chỉ hơi để ý chút thôi.
Xem Tất Huyền và Phó Thải Lâm ở sau lưng bọn hắn thì biết, hai vị này được truyền tụng là hai trong ba tam đại tông sư đương thời nhưng còn chưa đủ tư cách đứng ngang hàng cùng bọn hắn.
Tuy nhiên bọn hắn lại nhìn Thạch Long nhiều hơn một chút, hai mắt cũng chăm chú.
Khưu Nhân Độ sau khi đi tới thì ôm quyền chắp tay, nói: Mấy vị lão hữu, không nghĩ tới các ngươi cũng xuất thế!
Tịch Ni nói với vẻ hiển nhiên: Ma đầu hoành hành nhân thế, nếu không xuất thế thì thiên hạ vĩnh viễn không có ngày an ổn!
Ngộ Năng gật đầu đáp lễ, sau đó nói: Hàng yêu trừ ma là bổn phận của chúng ta!
Châm Mộc Thiết không khách khí nói: Thiên hạ này vốn là của chúng ta, vẽ đất là vực, nói một không hai lại há có thể để một tên tiểu bối cưỡi trên đầu? Bởi thế nên phải giết hắn, đổi lại một hoàng đế khác!
Bàn Đại Hải lạnh giọng nói: Chính là lý này, thiên hạ vạn vật vốn là bãi săn của chúng ta. Không được chúng ta cho phép, hắn há có thể xưng hùng vũ nội!
Khưu Nhân Độ mỉm cười gật đầu, nói: Nói nhảm nhưng nghe cũng có lý đấy, trung nguyên đại địa vốn là của ma môn, nơi tranh hùng của phật đạo, há có thể mặc hắn làm càn! Đã hàng ma thì ai xuất thủ trước?
Tịch Ni trầm mặc.
Ngộ Năng trầm mặc.
Bàn Đại Hải ánh mắt lấp lóe, cũng trầm mặc.
Châm Mộc Thiết tùy tiện đi tới, nói: Để ta, chẳng qua chỉ là tên nít ranh miệng còn hôi sữa mà thôi, bóp nát xương sọ của hắn, đun sôi hầm nhừ, tư vị hẳn rất khá!
Người man di há có tư cách đánh một trận với bệ hạ?
Thạch Long sau khi xin chỉ thị thì dậm chân tiến lên, mỗi một bước đi đều khiến cho đất run núi chuyển, khí thế mạnh mẽ tựa núi tựa biển, cường đại vô cùng, chúng cường giả vừa rồi xem thường hắn đều phải ghé mắt.
Châm Mộc Thiết co rụt con ngươi lại, nói: Có ý tứ, không ngờ cường giả như ngươi lại cam nguyện làm chó săn!
Thạch Long cười lạnh nói: Không có bệ hạ thì sao có ta của hôm nay! Dám là địch với Đại Sở ta, dám là địch với bệ hạ, hôm nay lên trời xuống đất ta cũng chắc chắn chém giết ngươi!
Thật sao?
Châm Mộc Thiết lấy đại bổng chùy từ sau lưng ra đập xuống phía Thạch Long, chiêu số đơn giản nhưng lại ẩn chứa chí lý, một chùy bổ xuống rút rỗng không khí, uy áp bao phủ phạm vi ba trượng.
Tới hay lắm!
Thạch Long hét lớn một tiếng, hai tay nhoáng một cái, huyết dịch chảy xiết như biển, liền là Long Tượng Hám Thiên quyền. Quyền ra long ngâm tượng minh, dị tượng xuất hiện, một quyền chấn cao đại bổng chùy, Châm Mộc Thiết lui ra sau bảy tám bước mới đứng vững.
Cánh tay của hắn run nhẹ nhẹ.
Lực lượng thật mạnh!
Châm Mộc Thiết hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác mãnh liệt.
Giết!
Thạch Long hét lớn tiến lên, đánh mạnh tới.
Hai người đại chiến một chỗ đều là cứng đối cứng, mạnh đụng mạnh, giết khó phân thắng bại, nhưng ngoài sáng suốt nhìn thì biết Châm Mộc Thiết đã ở thế hạ phong, chẳng bao lâu sau sẽ đại bại.
Cường giả hai bên nhao nhao rung động.
Cự Côn Tử cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, hỏi: Hắn lại mạnh thế sao?
Sở Dương nói vẻ đương nhiên: Hắn theo ta tầm mười năm, nếu còn không thể đối phó một vị thì cũng quá kém đi!
Cự Côn Tử chỉ biết cười khổ.
Một bên khác, đại hòa thượng Ngộ Năng thầm than một tiếng, đi ra: A Di Đà Phật, Sở thí chủ, là ngươi xuất thủ hay là thủ hạ của ngươi?
Ta đến!
Một bóng người xuyên qua bầu trời, người còn chưa tới nhưng đao ý sắc bén đã xé rách trường không, Tống Khuyết đáp xuống bên cạnh Sở Dương, ôm quyền nói: Ta đến chậm!
Sở Dương cười nói: Không muộn, vừa kịp lúc. Vậy lão hòa thượng này giao cho ngươi!
Tống Khuyết tay cầm Thiên Đao, ánh mắt âm u lãnh tỉnh, lập tức đi tới phía Ngộ Năng.Hắn đã từng tìm hiểu Thiên Tuyệt đao kinh mà Sở Dương cho hắn, đây là công pháp của Tuyệt Đao cốc ở Thiên Vũ đại lục, xếp ngang với Thiên Diệt kiếm kinh của Vô Sinh kiếm tông, uy năng đáng sợ, lăng lệ bá đạo, rất thích hợp với Tống Khuyết.
Trải qua nhiều năm lĩnh hội, đao đạo của hắn đã đạt tới một cấp độ khác.
Giết!
Tống Khuyết cũng không nhiều lời, một đao liệt không chém vỡ thương mang, khiến cho Ngộ Năng kinh hoảng lập tức thi triển ra tuyệt học, đại chiến với Tống Khuyết.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn nhau, sau đó nhảy ra ngoài nhìn sang phía đối diện, nói: Ai đến?
Phó Thải Lâm sâu kín đi ra: Hai người các ngươi còn quá trẻ, đây không phải chịu chết sao?
Thật sao?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cười nhạt một tiếng, một người dùng Bài Vân chưởng, một người dùng Phong Thần thối, trực tiếp đánh cho Phó Thải Lâm không kịp phản ứng thành mưa máu.
Cái gì tam đại tông sư?
Cái gì Dịch Kiếm chi thuật?
Tất cả chẳng khác gì cứt chó.
Khấu Trọng hừ lạnh ní: Phó Thải Lâm một trong tam đại tông sư cũng chẳng gì hơn như thế! Còn ai nữa?
Lần này, chúng cường giả sợ hãi, khó tin nhìn hai người Khấu Trọng.
Đây chính là Phó Thải Lâm, một Phó Thải Lâm tiếng tăm lừng lẫy vậy mà ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, bị giết chết rồi?
Tương tự, Tất Huyền cũng là một trong tam đại tông sư thì nhếch miệng, không tự chủ được lui về sau một bước.
Chúc Ngọc Nghiên sắc mặt khó coi.
Thạch Chi Hiên run run da mặt.
Bàn Đại Hải không thể trầm mặc tiếp được, đi ra nói: Đại ma giáng thế tất có tu la đi theo thật không giả, hãy để cho ta tới kết thúc các ngươi đi!
Ai kết thúc ai còn chưa chắc đâu?
Hai người Khấu Trọng hừ lạnh một tiếng, chủ động giết tới.
Bọn hắn đều đã mở ra chín chín tám mươi mốt khiếu huyệt, mặc dù ở cảnh giới Tông sư nhưng lại có thể oanh sát Đại tông sư, huống chi hai người liên thủ, cộng thêm khống chế ý cảnh Phong Vân, dung hợp cùng một chỗ thì là Ma Kha Vô Lượng.
Ma Kha Vô Lượng, hai người lĩnh ngộ.
Hai người bọn họ liên thủ cũng chú định kết cục của Bàn Đại Hải.
Cho đến lúc này, Cự Côn Tử mới chính thức cảm thán một tiếng: Ta thật xem nhẹ ngươi!
Cho dù là Thạch Long, Tống Khuyết hay hai người Khấu Trọng thì thực lực của họ đều không dưới hắn, khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy chuyện này là thật hay mơ?
Sở Dương tức giận nhưng kiêu ngạo nói: Nếu cho ta thêm mười năm thì ngay cả thị vệ của ta cũng có thể chém giết bọn hắn!
Cự Côn Tử bĩu môi: Tiểu tử ngươi nổ quá!
Sở Dương cười cười không giải thích, hắn nói thật chứ không giả, thị vệ của hắn đều là tu vi Tông sư, nếu như thêm mười năm nữa thì tất cả đều đạt tới Đại tông sư, lúc đó thật có thể làm được.
Sở Dương cười nói: Chẳng qua, bọn hắn trưởng thành cũng khiến ra vui mừng!
Cự Côn Tử rốt cục buông xuống mọi lo lắng, nói: Đệ tử như vậy, thủ hạ như thế, ai có thể không hài lòng? Cho tới bây giờ, ta rốt cục khẳng định, ngươi có thể khai sáng ra vạn cổ thịnh thế!
Sở Dương cũng có chút chờ mong: Vạn cổ thịnh thế sao?
Hai người bọn họ thoải mái nhưng hai người phía đối diện lại tâm tình nặng nề.
Khưu Nhân Độ truyền âm hỏi: Giờ làm gì đây?
Tịch Ni nhíu mày, cảm thấy không ổn, nói: Châm Mộc Thiết, Ngộ Năng và Bàn Đại Hải không ngờ lại bị áp chế, nếu tiếp tục như thế thì ắt sẽ tan tác, khi đó?
Khưu Nhân Độ lộ ra vẻ tàn nhẫn, nói: Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể cùng nhau tiến lên!
Tịch Ni càng thêm quả quyết, nói: Không thành công thì cũng thành nhân, chúng ta không còn đường lui nào nữa cả, vậy thì giết đi!
Sau khi hai người thương nghị xong thì cùng quát to: Giết!
Rít lên một tiếng, rung động thương dã.
Sở Dương lại nở nụ cười khinh thường.
Lý Tĩnh tới, chiến tướng cũng tới.
Ba sư huynh đệ Khấu Trọng cũng tới.
Nhưng mà bọn người Tịch Ni chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi chẳng để tâm nữa, Tông sư tuy mạnh, trên giang hồ cũng là nhân vật nổi tiếng, nhưng trong mắt bọn hắn thì những người này thật không tính là gì.
Dù là Đại tông sư thì tối đa cũng chỉ hơi để ý chút thôi.
Xem Tất Huyền và Phó Thải Lâm ở sau lưng bọn hắn thì biết, hai vị này được truyền tụng là hai trong ba tam đại tông sư đương thời nhưng còn chưa đủ tư cách đứng ngang hàng cùng bọn hắn.
Tuy nhiên bọn hắn lại nhìn Thạch Long nhiều hơn một chút, hai mắt cũng chăm chú.
Khưu Nhân Độ sau khi đi tới thì ôm quyền chắp tay, nói: Mấy vị lão hữu, không nghĩ tới các ngươi cũng xuất thế!
Tịch Ni nói với vẻ hiển nhiên: Ma đầu hoành hành nhân thế, nếu không xuất thế thì thiên hạ vĩnh viễn không có ngày an ổn!
Ngộ Năng gật đầu đáp lễ, sau đó nói: Hàng yêu trừ ma là bổn phận của chúng ta!
Châm Mộc Thiết không khách khí nói: Thiên hạ này vốn là của chúng ta, vẽ đất là vực, nói một không hai lại há có thể để một tên tiểu bối cưỡi trên đầu? Bởi thế nên phải giết hắn, đổi lại một hoàng đế khác!
Bàn Đại Hải lạnh giọng nói: Chính là lý này, thiên hạ vạn vật vốn là bãi săn của chúng ta. Không được chúng ta cho phép, hắn há có thể xưng hùng vũ nội!
Khưu Nhân Độ mỉm cười gật đầu, nói: Nói nhảm nhưng nghe cũng có lý đấy, trung nguyên đại địa vốn là của ma môn, nơi tranh hùng của phật đạo, há có thể mặc hắn làm càn! Đã hàng ma thì ai xuất thủ trước?
Tịch Ni trầm mặc.
Ngộ Năng trầm mặc.
Bàn Đại Hải ánh mắt lấp lóe, cũng trầm mặc.
Châm Mộc Thiết tùy tiện đi tới, nói: Để ta, chẳng qua chỉ là tên nít ranh miệng còn hôi sữa mà thôi, bóp nát xương sọ của hắn, đun sôi hầm nhừ, tư vị hẳn rất khá!
Người man di há có tư cách đánh một trận với bệ hạ?
Thạch Long sau khi xin chỉ thị thì dậm chân tiến lên, mỗi một bước đi đều khiến cho đất run núi chuyển, khí thế mạnh mẽ tựa núi tựa biển, cường đại vô cùng, chúng cường giả vừa rồi xem thường hắn đều phải ghé mắt.
Châm Mộc Thiết co rụt con ngươi lại, nói: Có ý tứ, không ngờ cường giả như ngươi lại cam nguyện làm chó săn!
Thạch Long cười lạnh nói: Không có bệ hạ thì sao có ta của hôm nay! Dám là địch với Đại Sở ta, dám là địch với bệ hạ, hôm nay lên trời xuống đất ta cũng chắc chắn chém giết ngươi!
Thật sao?
Châm Mộc Thiết lấy đại bổng chùy từ sau lưng ra đập xuống phía Thạch Long, chiêu số đơn giản nhưng lại ẩn chứa chí lý, một chùy bổ xuống rút rỗng không khí, uy áp bao phủ phạm vi ba trượng.
Tới hay lắm!
Thạch Long hét lớn một tiếng, hai tay nhoáng một cái, huyết dịch chảy xiết như biển, liền là Long Tượng Hám Thiên quyền. Quyền ra long ngâm tượng minh, dị tượng xuất hiện, một quyền chấn cao đại bổng chùy, Châm Mộc Thiết lui ra sau bảy tám bước mới đứng vững.
Cánh tay của hắn run nhẹ nhẹ.
Lực lượng thật mạnh!
Châm Mộc Thiết hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên cảm giác mãnh liệt.
Giết!
Thạch Long hét lớn tiến lên, đánh mạnh tới.
Hai người đại chiến một chỗ đều là cứng đối cứng, mạnh đụng mạnh, giết khó phân thắng bại, nhưng ngoài sáng suốt nhìn thì biết Châm Mộc Thiết đã ở thế hạ phong, chẳng bao lâu sau sẽ đại bại.
Cường giả hai bên nhao nhao rung động.
Cự Côn Tử cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, hỏi: Hắn lại mạnh thế sao?
Sở Dương nói vẻ đương nhiên: Hắn theo ta tầm mười năm, nếu còn không thể đối phó một vị thì cũng quá kém đi!
Cự Côn Tử chỉ biết cười khổ.
Một bên khác, đại hòa thượng Ngộ Năng thầm than một tiếng, đi ra: A Di Đà Phật, Sở thí chủ, là ngươi xuất thủ hay là thủ hạ của ngươi?
Ta đến!
Một bóng người xuyên qua bầu trời, người còn chưa tới nhưng đao ý sắc bén đã xé rách trường không, Tống Khuyết đáp xuống bên cạnh Sở Dương, ôm quyền nói: Ta đến chậm!
Sở Dương cười nói: Không muộn, vừa kịp lúc. Vậy lão hòa thượng này giao cho ngươi!
Tống Khuyết tay cầm Thiên Đao, ánh mắt âm u lãnh tỉnh, lập tức đi tới phía Ngộ Năng.Hắn đã từng tìm hiểu Thiên Tuyệt đao kinh mà Sở Dương cho hắn, đây là công pháp của Tuyệt Đao cốc ở Thiên Vũ đại lục, xếp ngang với Thiên Diệt kiếm kinh của Vô Sinh kiếm tông, uy năng đáng sợ, lăng lệ bá đạo, rất thích hợp với Tống Khuyết.
Trải qua nhiều năm lĩnh hội, đao đạo của hắn đã đạt tới một cấp độ khác.
Giết!
Tống Khuyết cũng không nhiều lời, một đao liệt không chém vỡ thương mang, khiến cho Ngộ Năng kinh hoảng lập tức thi triển ra tuyệt học, đại chiến với Tống Khuyết.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhìn nhau, sau đó nhảy ra ngoài nhìn sang phía đối diện, nói: Ai đến?
Phó Thải Lâm sâu kín đi ra: Hai người các ngươi còn quá trẻ, đây không phải chịu chết sao?
Thật sao?
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cười nhạt một tiếng, một người dùng Bài Vân chưởng, một người dùng Phong Thần thối, trực tiếp đánh cho Phó Thải Lâm không kịp phản ứng thành mưa máu.
Cái gì tam đại tông sư?
Cái gì Dịch Kiếm chi thuật?
Tất cả chẳng khác gì cứt chó.
Khấu Trọng hừ lạnh ní: Phó Thải Lâm một trong tam đại tông sư cũng chẳng gì hơn như thế! Còn ai nữa?
Lần này, chúng cường giả sợ hãi, khó tin nhìn hai người Khấu Trọng.
Đây chính là Phó Thải Lâm, một Phó Thải Lâm tiếng tăm lừng lẫy vậy mà ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, bị giết chết rồi?
Tương tự, Tất Huyền cũng là một trong tam đại tông sư thì nhếch miệng, không tự chủ được lui về sau một bước.
Chúc Ngọc Nghiên sắc mặt khó coi.
Thạch Chi Hiên run run da mặt.
Bàn Đại Hải không thể trầm mặc tiếp được, đi ra nói: Đại ma giáng thế tất có tu la đi theo thật không giả, hãy để cho ta tới kết thúc các ngươi đi!
Ai kết thúc ai còn chưa chắc đâu?
Hai người Khấu Trọng hừ lạnh một tiếng, chủ động giết tới.
Bọn hắn đều đã mở ra chín chín tám mươi mốt khiếu huyệt, mặc dù ở cảnh giới Tông sư nhưng lại có thể oanh sát Đại tông sư, huống chi hai người liên thủ, cộng thêm khống chế ý cảnh Phong Vân, dung hợp cùng một chỗ thì là Ma Kha Vô Lượng.
Ma Kha Vô Lượng, hai người lĩnh ngộ.
Hai người bọn họ liên thủ cũng chú định kết cục của Bàn Đại Hải.
Cho đến lúc này, Cự Côn Tử mới chính thức cảm thán một tiếng: Ta thật xem nhẹ ngươi!
Cho dù là Thạch Long, Tống Khuyết hay hai người Khấu Trọng thì thực lực của họ đều không dưới hắn, khiến hắn bỗng nhiên cảm thấy chuyện này là thật hay mơ?
Sở Dương tức giận nhưng kiêu ngạo nói: Nếu cho ta thêm mười năm thì ngay cả thị vệ của ta cũng có thể chém giết bọn hắn!
Cự Côn Tử bĩu môi: Tiểu tử ngươi nổ quá!
Sở Dương cười cười không giải thích, hắn nói thật chứ không giả, thị vệ của hắn đều là tu vi Tông sư, nếu như thêm mười năm nữa thì tất cả đều đạt tới Đại tông sư, lúc đó thật có thể làm được.
Sở Dương cười nói: Chẳng qua, bọn hắn trưởng thành cũng khiến ra vui mừng!
Cự Côn Tử rốt cục buông xuống mọi lo lắng, nói: Đệ tử như vậy, thủ hạ như thế, ai có thể không hài lòng? Cho tới bây giờ, ta rốt cục khẳng định, ngươi có thể khai sáng ra vạn cổ thịnh thế!
Sở Dương cũng có chút chờ mong: Vạn cổ thịnh thế sao?
Hai người bọn họ thoải mái nhưng hai người phía đối diện lại tâm tình nặng nề.
Khưu Nhân Độ truyền âm hỏi: Giờ làm gì đây?
Tịch Ni nhíu mày, cảm thấy không ổn, nói: Châm Mộc Thiết, Ngộ Năng và Bàn Đại Hải không ngờ lại bị áp chế, nếu tiếp tục như thế thì ắt sẽ tan tác, khi đó?
Khưu Nhân Độ lộ ra vẻ tàn nhẫn, nói: Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể cùng nhau tiến lên!
Tịch Ni càng thêm quả quyết, nói: Không thành công thì cũng thành nhân, chúng ta không còn đường lui nào nữa cả, vậy thì giết đi!
Sau khi hai người thương nghị xong thì cùng quát to: Giết!
Rít lên một tiếng, rung động thương dã.
Sở Dương lại nở nụ cười khinh thường.
/82
|