Sở lịch năm đầu tiên, chí tôn diệt Vô Thần Tuyệt công, lật đổ chính sách tàn bạo của chí tôn đời trước, giáng lâm hoàng thành, đăng đỉnh chí tôn.
Sở lịch năm thứ ba, Đông Doanh xâm lấn, thiên hạ thông phái cùng phản loạn nhưng bị chí tôn nghịch chuyển càn khôn, diệt sạch tất cả.
Cùng năm, chiến tướng Đoạn Lãng suất lĩnh ám vệ bình định tông môn phạn loạn thiên hạ.
Đến tận đây thiên hạ đại định.
Sở lịch năm thứ tư, chí tôn đổi thành Sở Hoàng.
Cùng năm, Sở Hoàng thành hôn cùng Minh Nguyệt, định là hoàng hậu.
Sở lịch năm thứ sáu, Sở Hoàng mệnh Đoạn Soái đông chinh, san bằng Đông Doanh; mệnh Nhiếp Soái bắc chinh thẳng tới Hàn Lãnh băng nguyên; mệnh Độc Cô soái tây chinh tới tận cùng trời, Danh bộ soát nam chinh cắm cờ Đại Sở.
Sở lịch năm thứ mười, phàm là những nơi có đất liền thì đều bị chinh phục.
Cùng năm, Sở Hoàng thành lập nội các xử lý chính sự, lại tổ kiến võ các để dẫn đạo cường giả trong thiên hạ.
Cùng năm, Sở Hoàng tự mình biên soạn cơ sở toán học, cơ sở vật lý học, cơ sở hóa học, bắt đầu phổ biến thiên hạ.
Chỗ sâu trong hoàng cung có hai người đang ngồi.
Toán học, vật lý cùng hóa học của ngươi thật có ý tứ, có sự biến hóa ảo diệu sau cùng của vật chất chí lý, tiến hành thuyết minh theo một phương thức khác.
Xích Tùng Tử lật xem ba tuyển thư tịch, thỉnh thoảng gật đầu.
Sở Dương cung kích hết mực.
Sở lịch năm thứ tư hắn đổi thành Hoàng, thời điểm đại hôn vì lấy cớ này mà thôi động Hiên Viên kiếm triệu hoán Xích Tùng Tử đến, tìm đủ mọi cớ mới giữ được lão tổ tông này lại.
Có thể giữ lại thì có thể làm việc cho ta.
Tuy có chút lực lượng nhưng cũng chỉ là ngoại lực mà thôi, căng hết cỡ cũng không đánh tan được không gian bích lũy, muốn có lợi ích gì!
Xích Tùng Tử trong mắt lấp lóe kiếm quang, thôi diễn không ngừng, vậy mà căn cứ cơ sở tài liệu giảng dạy từ ba quyển thư tịch này lại thôi diễn ra vô số biến hóa, thậm chí đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi.
Sở Dương cười nói: Có thể tạo phúc cho vạn dân là được rồi mà?
Xích Tùng Tử nói: Nhưng không có lợi cho võ đạo. Nếu phát triển tiếp thì vật chất sẽ cực phồn thịnh nhưng cũng sẽ bị tiêu hao cực độ, đến lúc đó thiên địa nguyên khí sẽ suy kiệt nhanh chóng, võ đạo xuống dốc.
Sở Dương giật nảy cả mình, nghĩ đến thế giới kiếp trước thì không khỏi do dự: Tiền bối có muốn thu hồi hay không?
Xích Tùng Tử khoát tay nói: Không cần thiết. Chỉ cần thế gian thái bình là đủ rồi, tương lai ai có thể nắm chắc được?
Sở Dương biểu lộ cảm xúc, trong lòng hơi động, không khỏi hỏi: Tương lai biến hóa khó lường, nắm chắc được thì tốt quá! Tiền bối, ngươi không muốn xem thế giới này sẽ thế nào sao?
Xích Tùng Tử nói: Có gì đáng xem? So ra kém kiếm đạo vạn nhất. Mặt ngoài phù phiếm, không có ích cho võ đạo, ngược lại chỉ khiến cho dục vận hồng trần khí càng thêm nồng hậu dày đặc, không có lợi cho tu hành.
Sở Dương như có điều suy nghĩ.
Hắn châm một ly trà cho Xích Tùng Tử, vội vàng cười nói: Tiền bối, liên quan tới Thôn Thiên Ma Công, ngài có thể trợ giúp một chút không?
Xích Tùng Tử nhìn Sở Dương một chút, nói: Nạp thiên địa để bản thân sử dụng. Dù cho sửa lại như thế nào chăng nữa, nếu ngươi tu luyện thì tương lai ắt có đại kiếp.
Sở Dương khó hiểu hỏi: Tại sao lại nói như thế?
Xích Tùng Tử giải thích: Cướp đoạt thiên địa, cướp đoạt tạo hóa nên bị người ghen, bị trời ghét, há có thể không có kiếp nạn?
Sở Dương thoải mái nói: Đạo tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, một bước một tiểu kiếp, ba bước một đại kiếp thì sao lại sợ? Tăng thực lực lên mới là căn bản.
Xích Tùng Tử hơi bất ngờ, gật đầu nói: Ngươi ngược lại nhìn rất thoáng. Muốn cải tiến Thôn Thiên Ma Công của nhị ca thì nhất định phải tham khảo công pháp độ hóa của Phật gia, lấy thanh vĩnh vô vi của Đạo gia làm căn cơ, tổng hợp hết lại mới có mấy phần khả năng, đạt tới hoàn mỹ.
Vậy dễ xử lý!
Sở Dương cười thần bí, lật ra từng quyển bí tịch như Đại Nhật Như Lai chưởng, Phổ Độ tâm kinh, Chuyển Luân kinh.
Thiên Diệt kiếm kinh?
Xích Tùng Tử nhìn lướt qua, lập tức cầm thư tịch tuyệt học của Vô Sinh kiếm tông, sau khi lật lướt qua thì hơi dư vị, không khỏi gật đầu: Hay cho Vô Sinh kiếm tông, biến hóa vô tận, trực chỉ phá diệt kiếm đạo, thậm chí diễn hóa tận cùng lại siêu việt kiếm đạo của ta.
Lần này Sở Dương thật sự cả kinh.
Thiên Diệt kiếm kinh chỉ có thể tu luyện tới Đại tông sư mà thôi, Xích Tùng Tử chỉ nhìn một lần không ngờ lại phỏng đoán diễn hóa đến mức đáng sợ kia.
Không tệ, không tệ!
Xích Tùng Tử nhìn thật sâu Sở Dương một chút, không hề hỏi kỹ.
Đúng rồi tiền bối, đây là tâm đắc sau khi ta lĩnh hội Thôn Thiên Ma Công, ngài nhìn xem có hữu dụng không?
Hơn mười năm qua Sở Dương thôi diễn bộ công pháp kia không ít, đáng tiếc năng lực của hắn đích xác có hạn, không có thập toàn thập mỹ.
Xích Tùng Tử nhìn xong thì hơi ngạc nhiên: Ồ, ngộ tính của tiểu tử ngươi thật phi phàm, đáng tiếc cảnh giới giới hạn nên khó có thể hoàn thiện được. Ta cũng có lướt qua bộ công pháp kia, bây giờ có cái khác tham khảo, cộng thêm kíp nổ ngươi thôi diễn ra thì không khó cải tiến.
Vậy xin đa tạ tiền bối!
Sở Dương đại hỉ: Tiền bối, ta còn muốn biên soạn một bộ võ điển, trình bày hệ thống phương pháp tu luyện trực chỉ phá toái hư không, ngài thấy thế nào?
Nơi này phá toái hư không hơn xa chỗ kia của thế giới Đại Đường.
Ngươi có chí lớn như thế?
Xích Tùng Tử bỏ thư tịch xuống, hơi chăm chú.
Sở Dương chăm chú nói: Người một kiếp sống, đi tới thế gian một lần thì cũng nên lưu lại chút gì đó. Ta đạt được truyền thừa của Xi Vưu, đạt được y bát của Hiên Viên Hoàng Đế, lại có ngài ở bên cạnh cho nên mới muốn truyền thừa tiếp đạo của các ngươi, cũng có thể khiến cho thế nhân vĩnh viễn nhớ kỹ ba người các ngươi, đời đời truyền thừa, vĩnh thế không dứt, lại có thể làm căn bản cho hoàng triều để trấn áp Trung Châu!
Truyền thừa sao!
Xích Tùng Tử suy nghĩ sâu xa.
Sở Dương lẳng lặng ngồi, không tiếp tục quấy rầy.
Xích Tùng Tử biểu lộ cảm xúc: Ngươi nói đúng, lưu lại truyền thừa cũng là tự thân ấn ký. Dù sao phương thế giới này cũng là do ta sinh ta nuôi, nói ta là phụ mẫu cũng không đủ. Đây là rễ, là bản, đã có năng lực thì nên lưu lại chút truyền thừa vậy.
Sở Dương vội vàng lấy lòng: Ngài nhìn xa trông rộng, lại không quên gốc, là mẫu mực cho chúng ta!
Xích Tùng Tử chỉ nhàn nhàn nhìn hắn nói: Ngươi viết ra truyền thừa của đại ca và nhị ca, sau khi cải tiến Thôn Thiên Ma Công thì ta thử biên soạn một bộ võ điển xem sao!
Sở Dương cẩn thận nói: Tiền bối, ngài lấy kiếm đạo làm chủ, không bằng ta lại tìm mấy người phụ trợ? Cũng có thể tra thiếu bổ lậu?
Xích Tùng Tử không có cự tuyệt: Ít nhất là Đại tông sư!
Sở Dương cười mỉm.
Sở Dương đã rất lâu rồi không để ý đến tục sự.
Hắn hiện tại tinh lực chủ yếu đặt trên việc thôi diễn Ngũ Đế kinh.
Đại tông sư còn chưa viên mãn, nhưng với thiên phú của hắn thì sớm muộn gì cũng sẽ đạt tới. Nhưng từ sau Đại tông sư thì hắn còn chưa có công pháp tu luyện cụ thể.
Vô luận là pháp môn của Hiên Viên Hoàng Đế hay truyền thừa của Xi Vưu cũng đều không thích hợp với hắn.
Pháp, võ, tâm linh!
Sở Dương ngồi xếp bằng trên long sàng, tâm tư linh hoạt kỳ ảo, suy nghĩ bản thân.
Trước mắt chỉ có phương diện tâm linh là có phương pháp tu luyện cụ thể, hắn muốn đi võ đạo nhưng lại không có cửa để tiến, nếu đi pháp tu thì tạm thời cũng không có phương pháp tu luyện cụ thể.
Hắn căn cứ theo tình huống của bản thân mà tự mình thôi diễn.
Đường này gian nan.
Dù là nhờ thời gian chất chồng nhưng cũng không nhất định sẽ thành công.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Sở Dương nghĩ hết biện pháp giữ Xích Tùng Tử lại, lại lấy truyền thừa làm dẫn để đối phương biên soạn võ điển. Biên soạn võ điển là khai sáng hệ thống căn nguyên, tuyệt đối có chỗ tốt cho hắn.
Đảo mắt lại qua mười năm.
Thiên hạ phồn vinh, võ đạo hưng thụ, thiên tài tầng tầng lớp lớp nhưng đều được hoàng triều hốt hết để làm việc cho họ.
Thậm chí tại một năm trước, có một vị trẻ tuổi phát minh ra điện, Sở Dương sau khi biết được thì sửng sốt một hồi lâu, sau đó lắc đầu cười không để ý nữa.
Một ngày này, Đoạn Lãng đến đây.
Ngô Hoàng, ngày Kinh Trập sắp đến!
Đoạn Lãng sở hữu tu vi tuyệt đỉnh, tay nắm đại quyền, lại tham dự biên soạn võ điển nên khí chất bất động như núi, nhưng đối mặt Sở Dương thì vẫn cung kính như cũ.
Đến lúc rồi sao?
Sở Dương nở nụ cười đã thật lâu không thấy.
Vậy thì đi thôi!
Một ngày này, chỗ sâu trong hoàng cung dâng lên từng đạo kiếm quang, xẹt qua chân trời, biến mất phương xa.
Sở lịch năm thứ ba, Đông Doanh xâm lấn, thiên hạ thông phái cùng phản loạn nhưng bị chí tôn nghịch chuyển càn khôn, diệt sạch tất cả.
Cùng năm, chiến tướng Đoạn Lãng suất lĩnh ám vệ bình định tông môn phạn loạn thiên hạ.
Đến tận đây thiên hạ đại định.
Sở lịch năm thứ tư, chí tôn đổi thành Sở Hoàng.
Cùng năm, Sở Hoàng thành hôn cùng Minh Nguyệt, định là hoàng hậu.
Sở lịch năm thứ sáu, Sở Hoàng mệnh Đoạn Soái đông chinh, san bằng Đông Doanh; mệnh Nhiếp Soái bắc chinh thẳng tới Hàn Lãnh băng nguyên; mệnh Độc Cô soái tây chinh tới tận cùng trời, Danh bộ soát nam chinh cắm cờ Đại Sở.
Sở lịch năm thứ mười, phàm là những nơi có đất liền thì đều bị chinh phục.
Cùng năm, Sở Hoàng thành lập nội các xử lý chính sự, lại tổ kiến võ các để dẫn đạo cường giả trong thiên hạ.
Cùng năm, Sở Hoàng tự mình biên soạn cơ sở toán học, cơ sở vật lý học, cơ sở hóa học, bắt đầu phổ biến thiên hạ.
Chỗ sâu trong hoàng cung có hai người đang ngồi.
Toán học, vật lý cùng hóa học của ngươi thật có ý tứ, có sự biến hóa ảo diệu sau cùng của vật chất chí lý, tiến hành thuyết minh theo một phương thức khác.
Xích Tùng Tử lật xem ba tuyển thư tịch, thỉnh thoảng gật đầu.
Sở Dương cung kích hết mực.
Sở lịch năm thứ tư hắn đổi thành Hoàng, thời điểm đại hôn vì lấy cớ này mà thôi động Hiên Viên kiếm triệu hoán Xích Tùng Tử đến, tìm đủ mọi cớ mới giữ được lão tổ tông này lại.
Có thể giữ lại thì có thể làm việc cho ta.
Tuy có chút lực lượng nhưng cũng chỉ là ngoại lực mà thôi, căng hết cỡ cũng không đánh tan được không gian bích lũy, muốn có lợi ích gì!
Xích Tùng Tử trong mắt lấp lóe kiếm quang, thôi diễn không ngừng, vậy mà căn cứ cơ sở tài liệu giảng dạy từ ba quyển thư tịch này lại thôi diễn ra vô số biến hóa, thậm chí đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi.
Sở Dương cười nói: Có thể tạo phúc cho vạn dân là được rồi mà?
Xích Tùng Tử nói: Nhưng không có lợi cho võ đạo. Nếu phát triển tiếp thì vật chất sẽ cực phồn thịnh nhưng cũng sẽ bị tiêu hao cực độ, đến lúc đó thiên địa nguyên khí sẽ suy kiệt nhanh chóng, võ đạo xuống dốc.
Sở Dương giật nảy cả mình, nghĩ đến thế giới kiếp trước thì không khỏi do dự: Tiền bối có muốn thu hồi hay không?
Xích Tùng Tử khoát tay nói: Không cần thiết. Chỉ cần thế gian thái bình là đủ rồi, tương lai ai có thể nắm chắc được?
Sở Dương biểu lộ cảm xúc, trong lòng hơi động, không khỏi hỏi: Tương lai biến hóa khó lường, nắm chắc được thì tốt quá! Tiền bối, ngươi không muốn xem thế giới này sẽ thế nào sao?
Xích Tùng Tử nói: Có gì đáng xem? So ra kém kiếm đạo vạn nhất. Mặt ngoài phù phiếm, không có ích cho võ đạo, ngược lại chỉ khiến cho dục vận hồng trần khí càng thêm nồng hậu dày đặc, không có lợi cho tu hành.
Sở Dương như có điều suy nghĩ.
Hắn châm một ly trà cho Xích Tùng Tử, vội vàng cười nói: Tiền bối, liên quan tới Thôn Thiên Ma Công, ngài có thể trợ giúp một chút không?
Xích Tùng Tử nhìn Sở Dương một chút, nói: Nạp thiên địa để bản thân sử dụng. Dù cho sửa lại như thế nào chăng nữa, nếu ngươi tu luyện thì tương lai ắt có đại kiếp.
Sở Dương khó hiểu hỏi: Tại sao lại nói như thế?
Xích Tùng Tử giải thích: Cướp đoạt thiên địa, cướp đoạt tạo hóa nên bị người ghen, bị trời ghét, há có thể không có kiếp nạn?
Sở Dương thoải mái nói: Đạo tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, một bước một tiểu kiếp, ba bước một đại kiếp thì sao lại sợ? Tăng thực lực lên mới là căn bản.
Xích Tùng Tử hơi bất ngờ, gật đầu nói: Ngươi ngược lại nhìn rất thoáng. Muốn cải tiến Thôn Thiên Ma Công của nhị ca thì nhất định phải tham khảo công pháp độ hóa của Phật gia, lấy thanh vĩnh vô vi của Đạo gia làm căn cơ, tổng hợp hết lại mới có mấy phần khả năng, đạt tới hoàn mỹ.
Vậy dễ xử lý!
Sở Dương cười thần bí, lật ra từng quyển bí tịch như Đại Nhật Như Lai chưởng, Phổ Độ tâm kinh, Chuyển Luân kinh.
Thiên Diệt kiếm kinh?
Xích Tùng Tử nhìn lướt qua, lập tức cầm thư tịch tuyệt học của Vô Sinh kiếm tông, sau khi lật lướt qua thì hơi dư vị, không khỏi gật đầu: Hay cho Vô Sinh kiếm tông, biến hóa vô tận, trực chỉ phá diệt kiếm đạo, thậm chí diễn hóa tận cùng lại siêu việt kiếm đạo của ta.
Lần này Sở Dương thật sự cả kinh.
Thiên Diệt kiếm kinh chỉ có thể tu luyện tới Đại tông sư mà thôi, Xích Tùng Tử chỉ nhìn một lần không ngờ lại phỏng đoán diễn hóa đến mức đáng sợ kia.
Không tệ, không tệ!
Xích Tùng Tử nhìn thật sâu Sở Dương một chút, không hề hỏi kỹ.
Đúng rồi tiền bối, đây là tâm đắc sau khi ta lĩnh hội Thôn Thiên Ma Công, ngài nhìn xem có hữu dụng không?
Hơn mười năm qua Sở Dương thôi diễn bộ công pháp kia không ít, đáng tiếc năng lực của hắn đích xác có hạn, không có thập toàn thập mỹ.
Xích Tùng Tử nhìn xong thì hơi ngạc nhiên: Ồ, ngộ tính của tiểu tử ngươi thật phi phàm, đáng tiếc cảnh giới giới hạn nên khó có thể hoàn thiện được. Ta cũng có lướt qua bộ công pháp kia, bây giờ có cái khác tham khảo, cộng thêm kíp nổ ngươi thôi diễn ra thì không khó cải tiến.
Vậy xin đa tạ tiền bối!
Sở Dương đại hỉ: Tiền bối, ta còn muốn biên soạn một bộ võ điển, trình bày hệ thống phương pháp tu luyện trực chỉ phá toái hư không, ngài thấy thế nào?
Nơi này phá toái hư không hơn xa chỗ kia của thế giới Đại Đường.
Ngươi có chí lớn như thế?
Xích Tùng Tử bỏ thư tịch xuống, hơi chăm chú.
Sở Dương chăm chú nói: Người một kiếp sống, đi tới thế gian một lần thì cũng nên lưu lại chút gì đó. Ta đạt được truyền thừa của Xi Vưu, đạt được y bát của Hiên Viên Hoàng Đế, lại có ngài ở bên cạnh cho nên mới muốn truyền thừa tiếp đạo của các ngươi, cũng có thể khiến cho thế nhân vĩnh viễn nhớ kỹ ba người các ngươi, đời đời truyền thừa, vĩnh thế không dứt, lại có thể làm căn bản cho hoàng triều để trấn áp Trung Châu!
Truyền thừa sao!
Xích Tùng Tử suy nghĩ sâu xa.
Sở Dương lẳng lặng ngồi, không tiếp tục quấy rầy.
Xích Tùng Tử biểu lộ cảm xúc: Ngươi nói đúng, lưu lại truyền thừa cũng là tự thân ấn ký. Dù sao phương thế giới này cũng là do ta sinh ta nuôi, nói ta là phụ mẫu cũng không đủ. Đây là rễ, là bản, đã có năng lực thì nên lưu lại chút truyền thừa vậy.
Sở Dương vội vàng lấy lòng: Ngài nhìn xa trông rộng, lại không quên gốc, là mẫu mực cho chúng ta!
Xích Tùng Tử chỉ nhàn nhàn nhìn hắn nói: Ngươi viết ra truyền thừa của đại ca và nhị ca, sau khi cải tiến Thôn Thiên Ma Công thì ta thử biên soạn một bộ võ điển xem sao!
Sở Dương cẩn thận nói: Tiền bối, ngài lấy kiếm đạo làm chủ, không bằng ta lại tìm mấy người phụ trợ? Cũng có thể tra thiếu bổ lậu?
Xích Tùng Tử không có cự tuyệt: Ít nhất là Đại tông sư!
Sở Dương cười mỉm.
Sở Dương đã rất lâu rồi không để ý đến tục sự.
Hắn hiện tại tinh lực chủ yếu đặt trên việc thôi diễn Ngũ Đế kinh.
Đại tông sư còn chưa viên mãn, nhưng với thiên phú của hắn thì sớm muộn gì cũng sẽ đạt tới. Nhưng từ sau Đại tông sư thì hắn còn chưa có công pháp tu luyện cụ thể.
Vô luận là pháp môn của Hiên Viên Hoàng Đế hay truyền thừa của Xi Vưu cũng đều không thích hợp với hắn.
Pháp, võ, tâm linh!
Sở Dương ngồi xếp bằng trên long sàng, tâm tư linh hoạt kỳ ảo, suy nghĩ bản thân.
Trước mắt chỉ có phương diện tâm linh là có phương pháp tu luyện cụ thể, hắn muốn đi võ đạo nhưng lại không có cửa để tiến, nếu đi pháp tu thì tạm thời cũng không có phương pháp tu luyện cụ thể.
Hắn căn cứ theo tình huống của bản thân mà tự mình thôi diễn.
Đường này gian nan.
Dù là nhờ thời gian chất chồng nhưng cũng không nhất định sẽ thành công.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Sở Dương nghĩ hết biện pháp giữ Xích Tùng Tử lại, lại lấy truyền thừa làm dẫn để đối phương biên soạn võ điển. Biên soạn võ điển là khai sáng hệ thống căn nguyên, tuyệt đối có chỗ tốt cho hắn.
Đảo mắt lại qua mười năm.
Thiên hạ phồn vinh, võ đạo hưng thụ, thiên tài tầng tầng lớp lớp nhưng đều được hoàng triều hốt hết để làm việc cho họ.
Thậm chí tại một năm trước, có một vị trẻ tuổi phát minh ra điện, Sở Dương sau khi biết được thì sửng sốt một hồi lâu, sau đó lắc đầu cười không để ý nữa.
Một ngày này, Đoạn Lãng đến đây.
Ngô Hoàng, ngày Kinh Trập sắp đến!
Đoạn Lãng sở hữu tu vi tuyệt đỉnh, tay nắm đại quyền, lại tham dự biên soạn võ điển nên khí chất bất động như núi, nhưng đối mặt Sở Dương thì vẫn cung kính như cũ.
Đến lúc rồi sao?
Sở Dương nở nụ cười đã thật lâu không thấy.
Vậy thì đi thôi!
Một ngày này, chỗ sâu trong hoàng cung dâng lên từng đạo kiếm quang, xẹt qua chân trời, biến mất phương xa.
/82
|