Edit: Windy
Beta: EU
Sau đó liền buông lỏng vòng tay ôm ấp, lại lôi kéo cổ tay tôi, nắm lên động mạch trên tay tôi,
- Bất quá, lần sau nếu ta biết cô nói với Tiếu Thọ cái gì mà giúp ai không giúp ai, ta sẽ không thể lưu lại cái lưỡi này của bảo bối cô đâu.
Ngón tay hắn như chuồn chuồn lướt nước xẹt qua môi của tôi.
Rét lạnh!
***********************************
Xe ngựa vẫn vững vàng đi tới như cũ, còn tôi rốt cuộc cũng vẫn không thể khôi phục trạng thái thản nhiên được.
Điểm chết người chính là không thể nhận định được tình huống lúc này.
Bây giờ tôi không phải là vai nữ chính trong trò chơi xuyên qua gì đó, vui vẻ đùa giỡn nhân sinh, sau đó không còn vướng bận gì mà cùng một mỹ nam cao chạy xa bay… Huống chi, cho dù có là nữ chính trong trò chơi xuyên qua, thì mỗi người cũng đều phải trải qua một phen sóng gió. Về phần mức độ gian khổ thì vẫn phải còn xem tâm tình của tác giả đã.
Tôi bắt đầu tự khẩn cầu cho mình đừng bất hạnh đến nổi gặp phải một bà mẹ kế.
Hiện tại tôi là quân cờ trong tay người ta, tự do sinh sát không nằm trong tay mình thật là không dễ chịu. Được cùng với một danh nhân chính giới(*) đồng hành xông pha là rất đáng để kiêu ngạo, nhưng điều kiện tiên quyết chính là không bị lo lắng vì đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể răng rắc – bẻ mất một linh kiện nào đó trên người… hy vọng có thể mau chóng chấm dứt trạng thái này, tìm được phương pháp phản xuyên qua, trở về.
“Này, rốt cuộc là ngươi muốn ta làm cái gì?” Hất tay hắn ra, tôi lui lại trong góc, đảm bảo khoảng cách cách xa hắn nhất, sau đó mới rầu rĩ mở miệng.
“Ta đã nói cho cô rồi.” Hắn lại cầm lấy thêm một quyển sách, bắt đầu không chút để ý lật tiếp.
“Hừ”. Tôi nhướng mày một chút, “Ngay cả ngươi ta cũng căm giận rồi, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có thể lừa cho tên Lạc vương kia vui vẻ được sao?”
Hắn ngay cả đầu cũng không thèm nâng lên, chỉ khẽ cười nói: “Ở điểm này… Ta đối với cô có chút tin tưởng.”
Không biết vì sao, tôi sinh ra một loại phẫn nộ vì bị cười nhạo, “Được lắm, cứ coi như ta có thể chọc hắn vui vẻ, đường đường là Lạc vương thì làm sao có thể vì một Mẫn Mẫn giúp vui liền làm việc cho ngươi? Ngươi cũng đánh giá ta cao quá rồi đó? Hơn nữa, cho dù hắn có thật sự say đắm lối sống hoang dâm vô độ (nguyên văn “Thanh sắc khuyển mã”), làm việc cho ngươi, người như thế mà ngươi cũng trọng dụng sao?”
“Cô không cần phải quan tâm đến chuyện này.” Ngừng lại một chút, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tôi một cái, “Nếu cô chỉ coi mình như loại hoang dâm vô độ để người ta đắm chìm… không phải là tự xem thường mình quá rồi sao?”
Tôi nghĩ hiện tại trong mắt của tôi đang toát ra thần sắc phẫn nộ rất rõ ràng.
“Cô không cần phải nghĩ cách khuyên ta bỏ qua cách làm này”, hắn lại cúi đầu đọc sách, tổng kết lại nói, “Cô có tác dụng hay không là do ta định đoạt, không phải do cô.”
Chiến thuật quanh co thất bại! (Kế vu hồi!)
Tên hỗn đản này hết sức thông minh, hắn đã muốn mượn sức người khác thì tất không phải loại đèn thiếu dầu, tôi cũng không ngốc mà nghĩ rằng chỉ cần tôi ca hát nhảy nhót bán rẻ tiếng cười để câu dẫn Lạc vương ngay lúc bắt đầu liền đại cáo công thành. Huống chi, đại hồ ly quyết sẽ không sử dụng một thủ đoạn không công hiệu như vậy. Bỗng nhiên, một loại dự cảm không tốt xẹt qua trong lòng, chờ một chút, từ đầu tới đuôi đều là lời nói từ một phía của đại hồ ly, hắn với Lạc vương thật sự là quan hệ mượn sức cùng bị mượn sức sao? Ngộ nhỡ hai người bọn họ là kẻ thù đối đầu, tôi đây thực có khả năng ở địa bàn của Lạc vương lại bị bắt trình diễn một hồi xuyên qua vào bản Vô Gian Đạo* a!
(*Vô Gian Đạo: bộ phim hình sự, trinh thám, Vô Gian Đạo còn dùng để chỉ địa ngục tầng thứ 8 :))))))
Cái này, cái này ở cổ đại gọi là mật thám, hiện đại thường gọi là gián điệp, nước ngoài gọi là đặc công, bọn quỷ xâm lược Nhật Bản gọi là Hán gian, phe phản động Quốc dân đảng gọi là đặc vụ, Đảng cộng sản Trung Quốc gọi loại người làm nhiệm vụ ngầm này là sinh vật! Từ xưa đến nay, đi làm cái chuyện khắp nơi hai mặt này đều không phải người, làm không tốt thì chết vô cùng bi thảm, làm tốt thì cũng không có mấy kết cục tốt… có ai thấy gián điệp được dựng bia tưởng niệm anh hùng nhân dân chưa?
Tôi… Tôi cũng không thể được nói tôi không làm?
“Ê, này, cho ta hỏi một câu được không? Ngươi với Lạc vương rốt cuộc là quan hệ gì? Hắn không phải là Lục Hoàng tử làm phản kia chứ?”
“Không phải.”
“Vậy… tên Lạc vương đó là ai? Hắn là người như thế nào? Ngươi cái gì cũng không nói thì ta biết làm sao mà triển khai công việc đây hả?”
“Hắn là môn chủ của Vị Ương môn. Vốn là người trong giang hồ, triều đình vì muốn mượn sức hắn, nên mới phong cái chức Vương gia nhàn tản cho hắn.”
Vị Ương môn?!
Lúc tôi ở Tàng Xuân lâu cũng nghe nói qua, nói thế nào đây, có chút tương đương với tổ chức tình báo ở cổ đại, cũng bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà cái mạng lưới này có xu hướng chặt chẽ hơn ~ loại ngành nghề kiêu ngạo này bất luận là ở hiện đại hay ở cổ đại đều được hoan nghênh. Tôi bỗng nhiên sinh ra một loại cảm khái không hiểu nổi. Nếu tôi ở hiện đại học đại học bốn năm tốt nghiệp rồi thi làm công chức, cũng như đi vào làm trong tổ chức tình báo mất, không thể tưởng được Lạc vương này đúng là người cùng nghề với tôi!
Chắc là vẻ mặt sắp khóc của tôi khiến cho đại hồ ly chú ý, hắn làm bộ như không thèm để ý hỏi, “Sao vậy? Các người quen nhau?” Giọng điệu mang theo ba phần cảnh giác.
“Không quen.” Đừng nói là tôi thật sự không biết, nhìn ý tứ cảnh giới toàn diện lúc này của hắn, dù có quen cũng coi như không quen a.
Đại hồ ly từ chối cho ý kiến, tiếp tục đọc sách, không hề để ý tôi.
Kỳ thật đối với Lạc vương, cũng không thể bảo hoàn toàn không biết. Còn nhớ lúc hắn xuất hiện ở buổi diễn xuất cuối cùng của tôi, ở chỗ ngồi khách quý của Tàng Xuân lâu, đó cũng là vị trí duy nhất từ trên sân khấu tôi có thể nhìn thấy rõ. Nhưng chỗ ngồi đó lúc ấy còn có một Tam hoàng tử, không biết người nào mới là Lạc vương. Tôi bắt đầu liều mạng nhớ lại diện mạo lúc ấy của hai người kia, một người mặc hoàng bào có gương mặt gầy yếu, thần sắc héo tàn, khóe mắt khóe miệng đều rủ xuống, vừa thấy đã biết là miệt mài quá độ. Còn người kia mặc áo bào trắng, mặt chữ ‘quốc’ (国), ngũ quan bình thường, thật sự không để lại ấn tượng gì, chỉ cảm thấy khí chất coi như phiêu dật. Hồi tưởng lại bộ dáng của hai người, lòng tôi bỗng nhiên rất không hi vọng Lạc vương gia là cái tên mặc hoàng bào kia…
Một đường không nói gì.
Càng đến gần Thiên tổ miếu, người trên đường càng nhiều, tốc độ của xe ngựa dần dần giảm xuống, rốt cuộc đám đông ngoài xe ồ ạt như thủy triều, xe ngựa chỉ còn nước xê dịch từng chút. Tình hình như thế lại làm tôi nhớ đến tình cảnh kẹt xe ở Bắc Kinh, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên ~
“Chủ tử, gần đến giờ thìn rồi, cứ như vầy sẽ không kịp hiến tế, có muốn đổi quan đạo hay không?” Xa phu ló đầu vào xin chỉ thị.
“Được.”
Đại hồ ly hạ một câu mệnh lệnh đơn giản, trừ tôi ra tất cả tùy tùng đi theo bên ngoài tốc độ động tác trở nên nhanh hơn. Vừa lên quan đạo, khí thế của bọn thị vệ đều thay đổi, toàn bộ tiến vào tình trạng báo động. Đúng rồi, lên quan đạo cũng tương đương với nói rõ cho mọi người, người ngồi trong xe chính là quan lớn, quý nhân, hoàng thân hay quốc thích gì đó, cái này cùng với treo tấm bảng nói: đến đoạt ta đi đến đoạt ta đi ~~ đều giống nhau, độ nguy hiểm trực tiếp tăng lên.
Tôi nhẹ nhàng vén màn che lên, xe ngựa đang chạy trên đường lớn bằng phẳng thẳng tắp, dân thường không được bước trên quan đạo, nhìn về phía đám người chen chúc nơi xa xa, đám người kia thật may mắn… Cỗ xe ngựa như theo chân bọn họ bị vây vào hai thời không xa xôi…
Dương thị vệ ngoài xe cho tôi một ánh mắt cảnh cáo, sau đó không cho cự tuyệt thả màn xe xuống.
Trong xe lập tức trở nên tối tăm mà không chân thực.
“Nhìn gì thế?” Thanh âm đại hồ ly từ phái sau truyền đến.
“Đường”. Tôi đưa lưng về phìa hắn ghé vào trên khung cửa sổ đã bị che khuất, bỗng nhiên cảm thấy hắn rất đau xót.
“À, vậy thì, cô thấy thế nào?”
Tôi xoay người lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, tâm tình thực phức tạp, người này, từ nhỏ đã trải qua cuộc sống như vầy sao? Vì sao còn muốn tự càng lún càng sâu? Là không muốn thoát khỏi, hay là không thể?
“Ta cảm thấy… Ta cảm thấy chỉ có một từ có thể hình dung.”
“Từ gì?”
“…Trống trải.”
Hô hấp của hắn bỗng nhiên rối loạn, ánh mặt trời ngoài xe lúc sáng lúc tối xuyên thấu qua mành sa nửa trong suốt chiếu vào trên mặt hắn, ánh sáng lần lượt thay đổi như vậy, tôi không thấy rõ ánh mắt của hắn. Tầm mắt vô thức dời xuống, dừng ở cái tay đang buông xuống bên người hắn, đầu ngón tay hắn run nhè nhẹ… Tôi bỗng nhiên rất muốn biết vẻ mặt lúc này của hắn, ngửa đầu theo dõi ánh mắt hắn, nhịn không được kề sát tới thêm một chút. Lại bị hắn một phen đẩy ra.
Hắn xoay người, đưa lưng về phía tôi nói: “Mẫn Mẫn, nữ nhân ở trước mặt nam nhân không được ngẩng đầu lên, cô ở nơi trăng hoa lâu rồi, khó tránh khỏi vô lễ. Đợi lát đến Thiên tổ miếu, ta sẽ phái người dạy cô lễ nghi hiểu biết của nữ nhân cho thật tốt” Ngừng một chút, hắn lại bổ sung thêm một câu, “Lạc vương là người rất có tu vi, ở trước mặt hắn đừng làm cho ta mất mặt.”
Thời điểm bọn tôi tới thiên tổ miếu, “Người dạy ta lễ nghi” trong miệng đại hồ ly đã chờ sẵn ở trong viện.
Mười mấy thị nữ non nớt mặc quần lụa mỏng hồng nhạt vây chung quanh một cô gái giống như sao vây quanh trăng, trong một mảnh màu sắc tươi đẹp càng làm nổi bật hơn một thân bạch y bồng bềnh xuất trần của nàng. Nàng rất mỹ lệ, mày đậm như núi xa, mắt trong như nước chảy. Vừa thấy đại hồ ly xuống xe, liền cụp đầu giẫm từng bước nhỏ tao nhã đi tới, cái cổ tuyết trắng cúi xuống tạo nên một đường cong đẹp mắt. Trong nháy mắt, vẻ đẹp đó làm cho ta nhớ đến thơ Từ Chí Ma: cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng, tựa đóa sen e ấp chao ngang trước làn gió mát*…
(*Bài thơ này là sha yang na la, mình chỉ tìm được bản tạm dịch, không có bản dịch thơ T^T)
Người kia thiên kiều bá mị* bước tới vái chào, môi anh đào của nàng khẽ mở:
“Nô tì Tễ Văn tham kiến điện hạ.”
(*Thiên kiều bá mị: vẻ đẹp tột cùng)
Nàng, nàng là vợ của đại hồ ly?! Hay là vợ bé?!!
Lúc đại hồ ly vẻ mặt hờ hững gật đầu nói đứng lên đi, tôi dùng ánh mắt hết sức oán độc truyền đạt hai tin tức:
Thứ nhất, ngươi thật có có diễm phúc nha!
Thứ hai, lão thiên gia đúng thật là không có mắt a!
Tễ Văn ôn nhu đứng phía sau đại hồ ly, vẫn dịu dàng cúi thấp đầu như trước, lén lút dùng dư quang nơi khóe mắt đánh giá tôi. Mà tôi từ trước đến nay đối với những người có bộ dạng xinh đẹp đều tràn đầy hảo cảm, vì thế lập tức nở nụ cười ngọt ngào với nàng. Không ngờ nàng với đại hồ ly cùng đồng thời hơi sửng sốt, làm sao vậy? Chẳng lẽ tôi cười rực rỡ lắm sao?
“Xuống đi.” Đại hồ ly vươn một bàn tay về phía tôi. Không thể không thừa nhận, rất lịch sự rất tao nhã. Nhưng là, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài.
“Không cần, tự ta có thể xuống xe.”
Vừa dứt lời, toàn bộ nhân mã bên trong viện đều dừng ánh mắt khiếp sợ trên người tôi! Tay mà đại hồ ly vươn ra bị tôi thờ ơ còn chơ vơ trong không khí, lại không hề có ý định thu về.
“Ta nói xuống đây này.”
“Ta nói ta có thể tự xuống. Không cần ngươi giúp.”
“Ta không phải đang giúp cô, nữ nhân xuống xe sẽ có kiểu dáng khi xuống xe, xuống đây.”
Hắn là ai, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi? Mặc kệ tay hắn, tôi bực mình nhảy bịch xuống. Trong giây lát lại bị đầu đau não choáng ném ngược về trong xe. Hắn, hắn vậy mà lại ném tôi như ném bao tải quăng vào?!
“Nếu hôm nay cô học không xong cách xuống xe thế nào, thì cũng đừng xuống”. Đại hồ ly lại vươn tay ra.
“Ngươi…”
Tôi căm tức hắn trong chốc lát, dứt khoát bày ra vẻ mặt vô lại, kéo cái chăn buổi sáng cuốn tôi qua bao kín lại, chỉ lộ ra một khuôn mắt nhỏ nhắn, “Không xuống thì không xuống, dù sao trong xe cũng có đồ ăn thức uống còn có sách để xem, tự tại giống như thần tiên ~” tiện thời tặng kèm thêm một cái mặt quỷ.
Ước chừng đại hồ ly không ngờ tôi sẽ nói như vậy, trên mặt bắt đầu hiện lên một loại miễn cưỡng có thể xưng là biểu tình tươi cười kỳ quái, “Được lắm, Mẫn Mẫn đại khái không biết lễ nghi xuống xe của nữ nhân? Tễ Văn!”
“Có nô tì.”
Đại hồ ly thu hồi cánh tay lui về phía sau từng bước, “Làm mẫu cho nàng xem.”
Nếu tôi không nhìn lầm thì, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tễ Văn chợt lóe lên biểu tình bi thương.
Thị vệ đi tới, Tễ Văn mặt không chút thay đổi như nhược liễu phù phong (*) dìu cánh tay hắn, bước chân nhẹ nhàng giẫm lên xe ngựa. Quay về phía tôi đang quấn mình trong chăn gật đầu một cái, sau đó tư thế duyên dáng lại làm mẫu động tác xuống xe một lần. Sau khi xuống xe lại làm một cái thiển lễ với tên thị vệ, “Mẫn Mẫn cô nương, nữ tử phải hành lễ với nam tử, nếu địa vị của đối phương thấp hơn mình thì hành thiển lễ, cao hơn thì hành đại lễ, ngang nhau thì nói vạn phúc. Lấy thân phận của Mẫn Mẫn cô nương, đối với thị vệ phải hành đại lễ, đối với điện hạ, phải dập đầu.”
(*Nhược liễu phù phong: dáng vẻ yểu điệu như cành liễu đung đưa trong gió)
Cái gì?!!
Bị đại hồ ly bắt buộc cầm lấy tay hắn xuống xe còn phải dập đầu với hắn?! Có còn vương pháp hay không thế?!
Mặc kệ! Tuyệt đối mặc kệ! Mẫn Mẫn tôi dưới gối có hoàng kim, sao có thể nói quỳ là quỳ?
Đại hồ ly nhìn tôi.
Tôi bất động.
Đại hồ ly nhìn tôi rồi phân phó Tễ Văn, “Xem ra Mẫn Mẫn vẫn chưa học được, ngươi làm mẫu lại một lần nữa đi”
Tễ Văn lại làm mẫu thêm một lần.
Tôi bất động.
Đại hồ ly nói, “Làm mẫu thêm lần nữa.”
Tôi bất động.
Đại hồ ly bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn Tễ Văn chậm rãi nói: “Nữ tử học tập lễ nghi ba lần không được, phải làm như thế nào?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tễ Văn không thay đổi trả lời: “Vả miệng.”
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, trong ánh mắt lưu động của Tễ Văn có một loại cảm xúc gần như có thể xưng là vui sướng khi người gặp họa.
Đại hồ ly nheo nheo ánh mắt, căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, bên dưới biểu tình này tuyệt đối không có chuyện tốt phát sinh. Tôi theo bản năng rụt lui vào trong chăn.
“Mẫn Mẫn… không thể phạt được.”
Đại hồ ly mà lại biết đau lòng tôi à? Không đợi tôi nổi lên một chút cao hứng, câu nói tiếp theo của đại hồ ly đã làm sáng tỏ, giúp tôi phân rõ lập trường, “Trên mặt nàng không thể mang vết thương, vậy thì không thể tặng được.”
Một hai ba bốn tôi nhìn hắn… Còn trông cậy vào hắn đau lòng tôi, tôi quả là đần độn.
“Tễ Văn, ủy khuất ngươi dạy thêm mấy lần nữa vậy.”
Tễ Văn ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn tôi một cái, bất đắc dĩ tiếp tục làm mẫu.
Haiz ~ thật tội cho Tễ Văn, cô đừng có nhìn tôi phức tạp thế chứ, chồng cô tuyệt đối không có xu hướng khác thường…, hắn không đánh tôi chẳng qua là vì cẩn thận bảo tồn rồi đợi hàng tăng giá để bán, nói không chừng trong đầu hắn còn đang tính toán so với vả miệng tôi thì còn ám chiêu hèn hạ nào để bức tôi đi vào khuôn khổ không nữa ấy.
Rất nhanh, tôi liền nhận thức một việc, “so với vả miệng tôi thì còn ám chiêu hèn hạ nào” của đại hồ ly đã được tiến hành:
Tôi bất động, đại hồ ly bất động, liên tục động chỉ có một người… Tễ Văn.
Tuy nói lên xuống xe ngựa không tính là lao động chân tay nặng nhọc, nhưng Tễ Văn vừa nhìn đã biết là nữ tử nhu nhược, được nuông chiều từ bé, làm sao chịu được giày vò không ngừng bò lên bò xuống liên tục mấy chục lần như vậy, huống chi là dưới sự giày vò còn phải bảo trì tư thế tao nhã yêu cầu cao độ như thế. Tầng mồ hôi mịn xuất hiện trên trán và chóp mũi, hô hấp dần dần nặng nề, động tác cũng trở nên chậm chạp, ánh mắt Tễ Văn nhìn tôi ngày càng oán hận…
Xong rồi xong rồi, tôi dao động, tôi đây không chịu nổi nhất là nhìn mỹ nhân chịu tội, huống chi là trong tình huống đối phương còn rất vô tội. Chẳng lẽ vì sự tùy hứng của tôi mà lại một thiếu nữ yếu đuối bị tra tấn sao? Lương tâm của tôi không chịu được! Nhưng mà, thật sự phải quỳ xuống trước một nam nhân cổ đại sao? Tự tôn của tôi không cho phép! Tôi nên làm gì bây giờ?
Trong quá trình tôi đang điên cuồng đấu tranh tâm lý, Tễ Văn lại khổ sở lên lên xuống xuống vài lần, càng lúc càng vô lực, không biết ở thời điểm lần thứ mấy lên xe lảo đảo một chút, vấp lên bậc thềm xe một cái, đột nhiên ngã nhào về phía trước! Tôi rốt cuộc ngồi không yên, sải một bước lớn tiến lên đỡ lấy thân mình ngã xuống của nàng, nhìn thoáng qua đại hồ ly chỉ đứng yên tại chỗ không hề có ý ra tay tương trợ.
Xem như ngươi lợi hại!
Đại hồ ly quả nhiên lợi hại, biết cái biện pháp cứng rắn như vả miệng dùng ở trên người ta căn bản là vô dụng, nhìn ra tôi là loại người ăn mềm không ăn cứng, nhắm ngay nhược điểm của người khác, trực tiếp hạ mãnh dược. Trong thời gian ngắn ngủi có thể hiểu biết người khác như thế, đại hồ ly, ngươi đúng là cá biệt!
“Được, ta nghe theo là được chứ gì. Thế nhưng, ta không cần ngươi đỡ ta.” Tôi giương ngón tay chỉ về phía khốc ca Dương thị vệ, “Ta muốn hắn đỡ.” Sau đó không để ý tới phản ứng của người nào đó, quay về phía Tễ Văn, “Ta đối với thị vệ phải làm lễ gì?”
Không phải chỉ là xuống xe sao? Đỡ tay ai mà không được? Tôi cứ không dập đầu với đại hồ ly đấy, dù sao thì cũng phải quỳ, đương nhiên phải quỳ trước soái ca!
Đại hồ ly lạnh mặt nói: “Không được.”
Không được?! Vì sao không được? Vì sao ngươi nhất định phải đỡ ta xuống xe? Người này có sở thích đỡ người xuống xe sao?
“Mẫn Mẫn là khách quý của ta, trừ bỏ ta ra, không cần hành lễ với bất luận kẻ nào.” Phân phó tất cả người trong viện xong, hắn đi đến bên cạnh xe, vươn tay, mỉm cười nói với tôi: “Cô không cần dập đầu, hành đại lễ là được rồi, xuống đây nào, Mẫn Mẫn.”
Tôi… Tôi không phải là bị ánh nắng làm hoa mắt đấy chứ? Sao tôi lại cảm thấy đại hồ ly mỉm cười vô cùng ấm áp chứ? Nhưng cái dáng vẻ tươi cười tự nhiên này giống như xuất phát từ sâu trong linh hồn, không còn ngụy trang với giả dối, không còn chút phòng hộ…
Ma xui qủy khiến, tôi liền chậm rãi vươn tay ra khoát lên cánh tay hắn, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, dựa theo kiểu dáng đã xem qua vô số lần mà cúi nửa người vái chào, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Một đôi tay hơi lạnh nhẹ nhàng đến nâng tôi dậy, đại hồ ly vẫn mang theo nụ cười ấm áp hù chết tôi, “Tốt lắm.” Hắn nói, “Cô học rất tốt.”
Dưới ánh nắng sớm ngày ấy, ve kêu vang trên cây hòe trong Thiên tổ miếu, hai tay của hắn đỡ trên cánh tay của tôi truyền đến xúc cảm hơi lạnh, còn có nụ cười ấm áp hiếm thấy kia, bị bụi phủ đầy trong ký ức của tôi. Khi đó tôi còn không biết, từ khoảnh khắc ấy, vận mệnh của tôi đã cùng hắn nhè nhẹ từng đợt từng đợt ràng buộc vào nhau….
Beta: EU
Sau đó liền buông lỏng vòng tay ôm ấp, lại lôi kéo cổ tay tôi, nắm lên động mạch trên tay tôi,
- Bất quá, lần sau nếu ta biết cô nói với Tiếu Thọ cái gì mà giúp ai không giúp ai, ta sẽ không thể lưu lại cái lưỡi này của bảo bối cô đâu.
Ngón tay hắn như chuồn chuồn lướt nước xẹt qua môi của tôi.
Rét lạnh!
***********************************
Xe ngựa vẫn vững vàng đi tới như cũ, còn tôi rốt cuộc cũng vẫn không thể khôi phục trạng thái thản nhiên được.
Điểm chết người chính là không thể nhận định được tình huống lúc này.
Bây giờ tôi không phải là vai nữ chính trong trò chơi xuyên qua gì đó, vui vẻ đùa giỡn nhân sinh, sau đó không còn vướng bận gì mà cùng một mỹ nam cao chạy xa bay… Huống chi, cho dù có là nữ chính trong trò chơi xuyên qua, thì mỗi người cũng đều phải trải qua một phen sóng gió. Về phần mức độ gian khổ thì vẫn phải còn xem tâm tình của tác giả đã.
Tôi bắt đầu tự khẩn cầu cho mình đừng bất hạnh đến nổi gặp phải một bà mẹ kế.
Hiện tại tôi là quân cờ trong tay người ta, tự do sinh sát không nằm trong tay mình thật là không dễ chịu. Được cùng với một danh nhân chính giới(*) đồng hành xông pha là rất đáng để kiêu ngạo, nhưng điều kiện tiên quyết chính là không bị lo lắng vì đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể răng rắc – bẻ mất một linh kiện nào đó trên người… hy vọng có thể mau chóng chấm dứt trạng thái này, tìm được phương pháp phản xuyên qua, trở về.
“Này, rốt cuộc là ngươi muốn ta làm cái gì?” Hất tay hắn ra, tôi lui lại trong góc, đảm bảo khoảng cách cách xa hắn nhất, sau đó mới rầu rĩ mở miệng.
“Ta đã nói cho cô rồi.” Hắn lại cầm lấy thêm một quyển sách, bắt đầu không chút để ý lật tiếp.
“Hừ”. Tôi nhướng mày một chút, “Ngay cả ngươi ta cũng căm giận rồi, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có thể lừa cho tên Lạc vương kia vui vẻ được sao?”
Hắn ngay cả đầu cũng không thèm nâng lên, chỉ khẽ cười nói: “Ở điểm này… Ta đối với cô có chút tin tưởng.”
Không biết vì sao, tôi sinh ra một loại phẫn nộ vì bị cười nhạo, “Được lắm, cứ coi như ta có thể chọc hắn vui vẻ, đường đường là Lạc vương thì làm sao có thể vì một Mẫn Mẫn giúp vui liền làm việc cho ngươi? Ngươi cũng đánh giá ta cao quá rồi đó? Hơn nữa, cho dù hắn có thật sự say đắm lối sống hoang dâm vô độ (nguyên văn “Thanh sắc khuyển mã”), làm việc cho ngươi, người như thế mà ngươi cũng trọng dụng sao?”
“Cô không cần phải quan tâm đến chuyện này.” Ngừng lại một chút, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn tôi một cái, “Nếu cô chỉ coi mình như loại hoang dâm vô độ để người ta đắm chìm… không phải là tự xem thường mình quá rồi sao?”
Tôi nghĩ hiện tại trong mắt của tôi đang toát ra thần sắc phẫn nộ rất rõ ràng.
“Cô không cần phải nghĩ cách khuyên ta bỏ qua cách làm này”, hắn lại cúi đầu đọc sách, tổng kết lại nói, “Cô có tác dụng hay không là do ta định đoạt, không phải do cô.”
Chiến thuật quanh co thất bại! (Kế vu hồi!)
Tên hỗn đản này hết sức thông minh, hắn đã muốn mượn sức người khác thì tất không phải loại đèn thiếu dầu, tôi cũng không ngốc mà nghĩ rằng chỉ cần tôi ca hát nhảy nhót bán rẻ tiếng cười để câu dẫn Lạc vương ngay lúc bắt đầu liền đại cáo công thành. Huống chi, đại hồ ly quyết sẽ không sử dụng một thủ đoạn không công hiệu như vậy. Bỗng nhiên, một loại dự cảm không tốt xẹt qua trong lòng, chờ một chút, từ đầu tới đuôi đều là lời nói từ một phía của đại hồ ly, hắn với Lạc vương thật sự là quan hệ mượn sức cùng bị mượn sức sao? Ngộ nhỡ hai người bọn họ là kẻ thù đối đầu, tôi đây thực có khả năng ở địa bàn của Lạc vương lại bị bắt trình diễn một hồi xuyên qua vào bản Vô Gian Đạo* a!
(*Vô Gian Đạo: bộ phim hình sự, trinh thám, Vô Gian Đạo còn dùng để chỉ địa ngục tầng thứ 8 :))))))
Cái này, cái này ở cổ đại gọi là mật thám, hiện đại thường gọi là gián điệp, nước ngoài gọi là đặc công, bọn quỷ xâm lược Nhật Bản gọi là Hán gian, phe phản động Quốc dân đảng gọi là đặc vụ, Đảng cộng sản Trung Quốc gọi loại người làm nhiệm vụ ngầm này là sinh vật! Từ xưa đến nay, đi làm cái chuyện khắp nơi hai mặt này đều không phải người, làm không tốt thì chết vô cùng bi thảm, làm tốt thì cũng không có mấy kết cục tốt… có ai thấy gián điệp được dựng bia tưởng niệm anh hùng nhân dân chưa?
Tôi… Tôi cũng không thể được nói tôi không làm?
“Ê, này, cho ta hỏi một câu được không? Ngươi với Lạc vương rốt cuộc là quan hệ gì? Hắn không phải là Lục Hoàng tử làm phản kia chứ?”
“Không phải.”
“Vậy… tên Lạc vương đó là ai? Hắn là người như thế nào? Ngươi cái gì cũng không nói thì ta biết làm sao mà triển khai công việc đây hả?”
“Hắn là môn chủ của Vị Ương môn. Vốn là người trong giang hồ, triều đình vì muốn mượn sức hắn, nên mới phong cái chức Vương gia nhàn tản cho hắn.”
Vị Ương môn?!
Lúc tôi ở Tàng Xuân lâu cũng nghe nói qua, nói thế nào đây, có chút tương đương với tổ chức tình báo ở cổ đại, cũng bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà cái mạng lưới này có xu hướng chặt chẽ hơn ~ loại ngành nghề kiêu ngạo này bất luận là ở hiện đại hay ở cổ đại đều được hoan nghênh. Tôi bỗng nhiên sinh ra một loại cảm khái không hiểu nổi. Nếu tôi ở hiện đại học đại học bốn năm tốt nghiệp rồi thi làm công chức, cũng như đi vào làm trong tổ chức tình báo mất, không thể tưởng được Lạc vương này đúng là người cùng nghề với tôi!
Chắc là vẻ mặt sắp khóc của tôi khiến cho đại hồ ly chú ý, hắn làm bộ như không thèm để ý hỏi, “Sao vậy? Các người quen nhau?” Giọng điệu mang theo ba phần cảnh giác.
“Không quen.” Đừng nói là tôi thật sự không biết, nhìn ý tứ cảnh giới toàn diện lúc này của hắn, dù có quen cũng coi như không quen a.
Đại hồ ly từ chối cho ý kiến, tiếp tục đọc sách, không hề để ý tôi.
Kỳ thật đối với Lạc vương, cũng không thể bảo hoàn toàn không biết. Còn nhớ lúc hắn xuất hiện ở buổi diễn xuất cuối cùng của tôi, ở chỗ ngồi khách quý của Tàng Xuân lâu, đó cũng là vị trí duy nhất từ trên sân khấu tôi có thể nhìn thấy rõ. Nhưng chỗ ngồi đó lúc ấy còn có một Tam hoàng tử, không biết người nào mới là Lạc vương. Tôi bắt đầu liều mạng nhớ lại diện mạo lúc ấy của hai người kia, một người mặc hoàng bào có gương mặt gầy yếu, thần sắc héo tàn, khóe mắt khóe miệng đều rủ xuống, vừa thấy đã biết là miệt mài quá độ. Còn người kia mặc áo bào trắng, mặt chữ ‘quốc’ (国), ngũ quan bình thường, thật sự không để lại ấn tượng gì, chỉ cảm thấy khí chất coi như phiêu dật. Hồi tưởng lại bộ dáng của hai người, lòng tôi bỗng nhiên rất không hi vọng Lạc vương gia là cái tên mặc hoàng bào kia…
Một đường không nói gì.
Càng đến gần Thiên tổ miếu, người trên đường càng nhiều, tốc độ của xe ngựa dần dần giảm xuống, rốt cuộc đám đông ngoài xe ồ ạt như thủy triều, xe ngựa chỉ còn nước xê dịch từng chút. Tình hình như thế lại làm tôi nhớ đến tình cảnh kẹt xe ở Bắc Kinh, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên ~
“Chủ tử, gần đến giờ thìn rồi, cứ như vầy sẽ không kịp hiến tế, có muốn đổi quan đạo hay không?” Xa phu ló đầu vào xin chỉ thị.
“Được.”
Đại hồ ly hạ một câu mệnh lệnh đơn giản, trừ tôi ra tất cả tùy tùng đi theo bên ngoài tốc độ động tác trở nên nhanh hơn. Vừa lên quan đạo, khí thế của bọn thị vệ đều thay đổi, toàn bộ tiến vào tình trạng báo động. Đúng rồi, lên quan đạo cũng tương đương với nói rõ cho mọi người, người ngồi trong xe chính là quan lớn, quý nhân, hoàng thân hay quốc thích gì đó, cái này cùng với treo tấm bảng nói: đến đoạt ta đi đến đoạt ta đi ~~ đều giống nhau, độ nguy hiểm trực tiếp tăng lên.
Tôi nhẹ nhàng vén màn che lên, xe ngựa đang chạy trên đường lớn bằng phẳng thẳng tắp, dân thường không được bước trên quan đạo, nhìn về phía đám người chen chúc nơi xa xa, đám người kia thật may mắn… Cỗ xe ngựa như theo chân bọn họ bị vây vào hai thời không xa xôi…
Dương thị vệ ngoài xe cho tôi một ánh mắt cảnh cáo, sau đó không cho cự tuyệt thả màn xe xuống.
Trong xe lập tức trở nên tối tăm mà không chân thực.
“Nhìn gì thế?” Thanh âm đại hồ ly từ phái sau truyền đến.
“Đường”. Tôi đưa lưng về phìa hắn ghé vào trên khung cửa sổ đã bị che khuất, bỗng nhiên cảm thấy hắn rất đau xót.
“À, vậy thì, cô thấy thế nào?”
Tôi xoay người lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, tâm tình thực phức tạp, người này, từ nhỏ đã trải qua cuộc sống như vầy sao? Vì sao còn muốn tự càng lún càng sâu? Là không muốn thoát khỏi, hay là không thể?
“Ta cảm thấy… Ta cảm thấy chỉ có một từ có thể hình dung.”
“Từ gì?”
“…Trống trải.”
Hô hấp của hắn bỗng nhiên rối loạn, ánh mặt trời ngoài xe lúc sáng lúc tối xuyên thấu qua mành sa nửa trong suốt chiếu vào trên mặt hắn, ánh sáng lần lượt thay đổi như vậy, tôi không thấy rõ ánh mắt của hắn. Tầm mắt vô thức dời xuống, dừng ở cái tay đang buông xuống bên người hắn, đầu ngón tay hắn run nhè nhẹ… Tôi bỗng nhiên rất muốn biết vẻ mặt lúc này của hắn, ngửa đầu theo dõi ánh mắt hắn, nhịn không được kề sát tới thêm một chút. Lại bị hắn một phen đẩy ra.
Hắn xoay người, đưa lưng về phía tôi nói: “Mẫn Mẫn, nữ nhân ở trước mặt nam nhân không được ngẩng đầu lên, cô ở nơi trăng hoa lâu rồi, khó tránh khỏi vô lễ. Đợi lát đến Thiên tổ miếu, ta sẽ phái người dạy cô lễ nghi hiểu biết của nữ nhân cho thật tốt” Ngừng một chút, hắn lại bổ sung thêm một câu, “Lạc vương là người rất có tu vi, ở trước mặt hắn đừng làm cho ta mất mặt.”
Thời điểm bọn tôi tới thiên tổ miếu, “Người dạy ta lễ nghi” trong miệng đại hồ ly đã chờ sẵn ở trong viện.
Mười mấy thị nữ non nớt mặc quần lụa mỏng hồng nhạt vây chung quanh một cô gái giống như sao vây quanh trăng, trong một mảnh màu sắc tươi đẹp càng làm nổi bật hơn một thân bạch y bồng bềnh xuất trần của nàng. Nàng rất mỹ lệ, mày đậm như núi xa, mắt trong như nước chảy. Vừa thấy đại hồ ly xuống xe, liền cụp đầu giẫm từng bước nhỏ tao nhã đi tới, cái cổ tuyết trắng cúi xuống tạo nên một đường cong đẹp mắt. Trong nháy mắt, vẻ đẹp đó làm cho ta nhớ đến thơ Từ Chí Ma: cái cúi đầu kia sao quá đỗi dịu dàng, tựa đóa sen e ấp chao ngang trước làn gió mát*…
(*Bài thơ này là sha yang na la, mình chỉ tìm được bản tạm dịch, không có bản dịch thơ T^T)
Người kia thiên kiều bá mị* bước tới vái chào, môi anh đào của nàng khẽ mở:
“Nô tì Tễ Văn tham kiến điện hạ.”
(*Thiên kiều bá mị: vẻ đẹp tột cùng)
Nàng, nàng là vợ của đại hồ ly?! Hay là vợ bé?!!
Lúc đại hồ ly vẻ mặt hờ hững gật đầu nói đứng lên đi, tôi dùng ánh mắt hết sức oán độc truyền đạt hai tin tức:
Thứ nhất, ngươi thật có có diễm phúc nha!
Thứ hai, lão thiên gia đúng thật là không có mắt a!
Tễ Văn ôn nhu đứng phía sau đại hồ ly, vẫn dịu dàng cúi thấp đầu như trước, lén lút dùng dư quang nơi khóe mắt đánh giá tôi. Mà tôi từ trước đến nay đối với những người có bộ dạng xinh đẹp đều tràn đầy hảo cảm, vì thế lập tức nở nụ cười ngọt ngào với nàng. Không ngờ nàng với đại hồ ly cùng đồng thời hơi sửng sốt, làm sao vậy? Chẳng lẽ tôi cười rực rỡ lắm sao?
“Xuống đi.” Đại hồ ly vươn một bàn tay về phía tôi. Không thể không thừa nhận, rất lịch sự rất tao nhã. Nhưng là, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài.
“Không cần, tự ta có thể xuống xe.”
Vừa dứt lời, toàn bộ nhân mã bên trong viện đều dừng ánh mắt khiếp sợ trên người tôi! Tay mà đại hồ ly vươn ra bị tôi thờ ơ còn chơ vơ trong không khí, lại không hề có ý định thu về.
“Ta nói xuống đây này.”
“Ta nói ta có thể tự xuống. Không cần ngươi giúp.”
“Ta không phải đang giúp cô, nữ nhân xuống xe sẽ có kiểu dáng khi xuống xe, xuống đây.”
Hắn là ai, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi? Mặc kệ tay hắn, tôi bực mình nhảy bịch xuống. Trong giây lát lại bị đầu đau não choáng ném ngược về trong xe. Hắn, hắn vậy mà lại ném tôi như ném bao tải quăng vào?!
“Nếu hôm nay cô học không xong cách xuống xe thế nào, thì cũng đừng xuống”. Đại hồ ly lại vươn tay ra.
“Ngươi…”
Tôi căm tức hắn trong chốc lát, dứt khoát bày ra vẻ mặt vô lại, kéo cái chăn buổi sáng cuốn tôi qua bao kín lại, chỉ lộ ra một khuôn mắt nhỏ nhắn, “Không xuống thì không xuống, dù sao trong xe cũng có đồ ăn thức uống còn có sách để xem, tự tại giống như thần tiên ~” tiện thời tặng kèm thêm một cái mặt quỷ.
Ước chừng đại hồ ly không ngờ tôi sẽ nói như vậy, trên mặt bắt đầu hiện lên một loại miễn cưỡng có thể xưng là biểu tình tươi cười kỳ quái, “Được lắm, Mẫn Mẫn đại khái không biết lễ nghi xuống xe của nữ nhân? Tễ Văn!”
“Có nô tì.”
Đại hồ ly thu hồi cánh tay lui về phía sau từng bước, “Làm mẫu cho nàng xem.”
Nếu tôi không nhìn lầm thì, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tễ Văn chợt lóe lên biểu tình bi thương.
Thị vệ đi tới, Tễ Văn mặt không chút thay đổi như nhược liễu phù phong (*) dìu cánh tay hắn, bước chân nhẹ nhàng giẫm lên xe ngựa. Quay về phía tôi đang quấn mình trong chăn gật đầu một cái, sau đó tư thế duyên dáng lại làm mẫu động tác xuống xe một lần. Sau khi xuống xe lại làm một cái thiển lễ với tên thị vệ, “Mẫn Mẫn cô nương, nữ tử phải hành lễ với nam tử, nếu địa vị của đối phương thấp hơn mình thì hành thiển lễ, cao hơn thì hành đại lễ, ngang nhau thì nói vạn phúc. Lấy thân phận của Mẫn Mẫn cô nương, đối với thị vệ phải hành đại lễ, đối với điện hạ, phải dập đầu.”
(*Nhược liễu phù phong: dáng vẻ yểu điệu như cành liễu đung đưa trong gió)
Cái gì?!!
Bị đại hồ ly bắt buộc cầm lấy tay hắn xuống xe còn phải dập đầu với hắn?! Có còn vương pháp hay không thế?!
Mặc kệ! Tuyệt đối mặc kệ! Mẫn Mẫn tôi dưới gối có hoàng kim, sao có thể nói quỳ là quỳ?
Đại hồ ly nhìn tôi.
Tôi bất động.
Đại hồ ly nhìn tôi rồi phân phó Tễ Văn, “Xem ra Mẫn Mẫn vẫn chưa học được, ngươi làm mẫu lại một lần nữa đi”
Tễ Văn lại làm mẫu thêm một lần.
Tôi bất động.
Đại hồ ly nói, “Làm mẫu thêm lần nữa.”
Tôi bất động.
Đại hồ ly bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn Tễ Văn chậm rãi nói: “Nữ tử học tập lễ nghi ba lần không được, phải làm như thế nào?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tễ Văn không thay đổi trả lời: “Vả miệng.”
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, trong ánh mắt lưu động của Tễ Văn có một loại cảm xúc gần như có thể xưng là vui sướng khi người gặp họa.
Đại hồ ly nheo nheo ánh mắt, căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, bên dưới biểu tình này tuyệt đối không có chuyện tốt phát sinh. Tôi theo bản năng rụt lui vào trong chăn.
“Mẫn Mẫn… không thể phạt được.”
Đại hồ ly mà lại biết đau lòng tôi à? Không đợi tôi nổi lên một chút cao hứng, câu nói tiếp theo của đại hồ ly đã làm sáng tỏ, giúp tôi phân rõ lập trường, “Trên mặt nàng không thể mang vết thương, vậy thì không thể tặng được.”
Một hai ba bốn tôi nhìn hắn… Còn trông cậy vào hắn đau lòng tôi, tôi quả là đần độn.
“Tễ Văn, ủy khuất ngươi dạy thêm mấy lần nữa vậy.”
Tễ Văn ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn tôi một cái, bất đắc dĩ tiếp tục làm mẫu.
Haiz ~ thật tội cho Tễ Văn, cô đừng có nhìn tôi phức tạp thế chứ, chồng cô tuyệt đối không có xu hướng khác thường…, hắn không đánh tôi chẳng qua là vì cẩn thận bảo tồn rồi đợi hàng tăng giá để bán, nói không chừng trong đầu hắn còn đang tính toán so với vả miệng tôi thì còn ám chiêu hèn hạ nào để bức tôi đi vào khuôn khổ không nữa ấy.
Rất nhanh, tôi liền nhận thức một việc, “so với vả miệng tôi thì còn ám chiêu hèn hạ nào” của đại hồ ly đã được tiến hành:
Tôi bất động, đại hồ ly bất động, liên tục động chỉ có một người… Tễ Văn.
Tuy nói lên xuống xe ngựa không tính là lao động chân tay nặng nhọc, nhưng Tễ Văn vừa nhìn đã biết là nữ tử nhu nhược, được nuông chiều từ bé, làm sao chịu được giày vò không ngừng bò lên bò xuống liên tục mấy chục lần như vậy, huống chi là dưới sự giày vò còn phải bảo trì tư thế tao nhã yêu cầu cao độ như thế. Tầng mồ hôi mịn xuất hiện trên trán và chóp mũi, hô hấp dần dần nặng nề, động tác cũng trở nên chậm chạp, ánh mắt Tễ Văn nhìn tôi ngày càng oán hận…
Xong rồi xong rồi, tôi dao động, tôi đây không chịu nổi nhất là nhìn mỹ nhân chịu tội, huống chi là trong tình huống đối phương còn rất vô tội. Chẳng lẽ vì sự tùy hứng của tôi mà lại một thiếu nữ yếu đuối bị tra tấn sao? Lương tâm của tôi không chịu được! Nhưng mà, thật sự phải quỳ xuống trước một nam nhân cổ đại sao? Tự tôn của tôi không cho phép! Tôi nên làm gì bây giờ?
Trong quá trình tôi đang điên cuồng đấu tranh tâm lý, Tễ Văn lại khổ sở lên lên xuống xuống vài lần, càng lúc càng vô lực, không biết ở thời điểm lần thứ mấy lên xe lảo đảo một chút, vấp lên bậc thềm xe một cái, đột nhiên ngã nhào về phía trước! Tôi rốt cuộc ngồi không yên, sải một bước lớn tiến lên đỡ lấy thân mình ngã xuống của nàng, nhìn thoáng qua đại hồ ly chỉ đứng yên tại chỗ không hề có ý ra tay tương trợ.
Xem như ngươi lợi hại!
Đại hồ ly quả nhiên lợi hại, biết cái biện pháp cứng rắn như vả miệng dùng ở trên người ta căn bản là vô dụng, nhìn ra tôi là loại người ăn mềm không ăn cứng, nhắm ngay nhược điểm của người khác, trực tiếp hạ mãnh dược. Trong thời gian ngắn ngủi có thể hiểu biết người khác như thế, đại hồ ly, ngươi đúng là cá biệt!
“Được, ta nghe theo là được chứ gì. Thế nhưng, ta không cần ngươi đỡ ta.” Tôi giương ngón tay chỉ về phía khốc ca Dương thị vệ, “Ta muốn hắn đỡ.” Sau đó không để ý tới phản ứng của người nào đó, quay về phía Tễ Văn, “Ta đối với thị vệ phải làm lễ gì?”
Không phải chỉ là xuống xe sao? Đỡ tay ai mà không được? Tôi cứ không dập đầu với đại hồ ly đấy, dù sao thì cũng phải quỳ, đương nhiên phải quỳ trước soái ca!
Đại hồ ly lạnh mặt nói: “Không được.”
Không được?! Vì sao không được? Vì sao ngươi nhất định phải đỡ ta xuống xe? Người này có sở thích đỡ người xuống xe sao?
“Mẫn Mẫn là khách quý của ta, trừ bỏ ta ra, không cần hành lễ với bất luận kẻ nào.” Phân phó tất cả người trong viện xong, hắn đi đến bên cạnh xe, vươn tay, mỉm cười nói với tôi: “Cô không cần dập đầu, hành đại lễ là được rồi, xuống đây nào, Mẫn Mẫn.”
Tôi… Tôi không phải là bị ánh nắng làm hoa mắt đấy chứ? Sao tôi lại cảm thấy đại hồ ly mỉm cười vô cùng ấm áp chứ? Nhưng cái dáng vẻ tươi cười tự nhiên này giống như xuất phát từ sâu trong linh hồn, không còn ngụy trang với giả dối, không còn chút phòng hộ…
Ma xui qủy khiến, tôi liền chậm rãi vươn tay ra khoát lên cánh tay hắn, nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, dựa theo kiểu dáng đã xem qua vô số lần mà cúi nửa người vái chào, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Một đôi tay hơi lạnh nhẹ nhàng đến nâng tôi dậy, đại hồ ly vẫn mang theo nụ cười ấm áp hù chết tôi, “Tốt lắm.” Hắn nói, “Cô học rất tốt.”
Dưới ánh nắng sớm ngày ấy, ve kêu vang trên cây hòe trong Thiên tổ miếu, hai tay của hắn đỡ trên cánh tay của tôi truyền đến xúc cảm hơi lạnh, còn có nụ cười ấm áp hiếm thấy kia, bị bụi phủ đầy trong ký ức của tôi. Khi đó tôi còn không biết, từ khoảnh khắc ấy, vận mệnh của tôi đã cùng hắn nhè nhẹ từng đợt từng đợt ràng buộc vào nhau….
/44
|