Xuyên Và Ngược Xuyên

Chương 19: Trốn (Thượng)

/44


Edit: Windy

Bước chân hắn dừng lại, lưng truyền qua một trân run rẩy, tôi cảm thấy cơ thể duyên dáng của hắn ở dưới tay tôi từ khẩn trương đến thả lỏng, cuối cùng hắn đưa tay giữ chặt tay cổ tay tôi, tiếp tục đi về phía trước.

“Nhiều người, cẩn thận đi lạc.”

Chúng tôi nắm tay nhau ở trong dòng người như nước chảy chậm rãi đi tới, không ai thấy.

***************************************

Tôi tưởng là như vậy, chỉ có điều thật đáng tiếc, vẫn có người thấy được.

Hiện tại người này đang ở trong đám người, tôi không biết đó là ai, chỉ cảm thấy một bàn tay từ trong khe hở của đám người nhanh chóng đụng vào tay tôi một chút, một mảnh giấy vo tròn tiến vào lòng bàn tay tôi, tôi theo bản năng nắm chặt nắm tay.

Lúc trở lại chùa, đã là đêm khuya.

Hôm nay thật sự là một ngày dài.

Sáng sớm đã bị đại hồ ly xách ra, bị bắt học tập lễ nghi cùng Tễ Văn, phạt quỳ ở phật đường, gặp được Lạc Thành, cùng Lạc vương tỉ thí thơ, theo Minh Tịnh đại sư tìm hiểu phương pháp phản xuyên, phát hiện mật đạo trong phòng, võ đài, khóc lớn, trốn đi bị bắt trở về, nhận được tờ giấy thần bí……….Tôi nghĩ ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, lại không biết chuyện lớn nhất còn chưa xảy ra.

Dương thị vệ dẫn tôi đến một căn phòng mới liền lui ra. Tôi khẩn trương lấy tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay, mở tờ giấy ra.

Trước giờ Tý, bỏ lại Dương, tới chuồng.

Đáng lẽ tôi sẽ không nhận ra nét chữ này, hơn nữa cũng chưa từng thấy chữ viết của nhiều người, cũng không có gì để so sánh, nên cũng không thể đoán ra ai đưa cho tôi tờ giấy này.

Bảo tôi bỏ lại hộ vệ của tôi, là thiện ý hay là ác ý?

Bảo tôi tới chuồng, là muốn giúp tôi trốn hay là muốn bắt cóc tôi rồi trốn?

A…….Nếu đó là bắt cóc thì sao? Chẳng lẽ tình trạng hiện giờ của tôi không phải là bị bắt cóc hay sao? Có lẽ đây là thời cơ tốt để chạy trốn, nếu không thử thì sao biết được?

Nghĩ đến đây, tôi liền thả lỏng mà nằm ở trên giường, bắt đầu cân nhắc biện pháp bỏ lại Dương thị vệ anh tuấn tiêu sái của chúng ta. Cân nhắc đến cân nhắc đi, cũng không thể cân nhắc ra biện pháp để lừa gạt Dương thị vệ khôn khéo lại tận trung với cương vị công tác cộng thêm xuất quỷ nhập thần này. Sau khi tàn phá ngày càng nhiều tế bào não, tôi không khỏi tâm phiền khí táo đứng lên, là ai vậy? Đến tột cùng là ai? Đã cứu tôi thì phải cứu đến cùng chứ! Vì sao lại đem cái phần khó khăn nhất ném cho tôi vậy!

Cơn tức vừa dâng lên, bụng cũng ồn ào nổi lên cách mạng theo, lúc này bỗng nhiên mới nghĩ đến: sáng sớm đã bị đại hồ ly túm lên xe, giữa trưa thì phạt quỳ, buổi tối nói chuyện phiếm với đại sư………..

Vậy mà tôi đã một ngày chưa ăn cơm!

Ý thức đến vấn đề này, bụng lập tức trống trải gấp bội, ngay cả đứng lên cũng bắt đầu chóng mặt.

…………..Tôi không chịu được rồi, tôi phải ăn cơm, tôi phải ăn cơm………..

Đẩy cửa đi ra ngoài, bên ngoài một người cũng không có.

Vậy mà Dương thị vệ không nhìn thấy tôi?

Làm sao bây giờ?

Bây giờ tôi nên đi đến chuồng hay lấp đầy bụng để chân có sức rồi đi gặp cái tên viết thư nặc danh kia?

……..Suy tư một hồi, tôi quyết định cứ theo cảm giác đi.

Nhớ rõ trước kia từng đọc một tác phẩm của William Golding, loài người phân thành ba loại cấp bậc:

Loại thứ nhất là cấp bậc thấp nhất——chỉ làm không nghĩ,

Loại thứ hai là cấp bậc tiêu cực——thầm nghĩ không làm,

Loại thứ ba là loại cao cấp—–nghĩ rồi mới làm.

Đa số người thường tự cho là đúng mà đem mình xếp vào loại thứ ba ——- mà loại hành vi này của họ chính là biểu hiện của loại người thứ nhất.

Lúc đẩy cửa đi ra ngoài tôi cũng nghĩ rằng mình là loại người thứ ba, nửa giờ sau, tôi liền xác định chính mình là loại người thứ nhất.

“Phòng bếp đến tột cùng là ở nơi nào nhỉ……….” Tôi ngồi xổm xuống một lối rẽ xa lạ miệng vô lực nói.

“Quẹo trái.” Thanh âm vô cùng bình tĩnh của Dương thị vệ toát ra từ phía sau tôi.

Đáng thương cho tôi sợ tới mức hít một hơi nhắm hai mắt lại! Người này là ma quỷ chắc?!

“Tham kiến Tứ điện hạ.” Không đợi tôi mở to mắt, cái thanh âm phía sau kia vô cùng bình tĩnh phun ra một câu nổ tung!

Đại hồ ly?!

Mở to mắt ra, nhìn thấy con hồ ly nào đó mặc một cái áo màu tím khói cùng giày mềm thêu tơ vàng dù bận vẫn ung dung lắc lư trước mặt ta.

Ngẩng đầu, tầm mắt chậm rãi dọc theo áo choàng màu tím khói của hắn hướng lên trên, cuối cùng dừng ở khuôn mặt như cười như không của hắn.

“Ngươi. . . Ngươi ngươi ngươi. . . Theo quy củ thì không phải ngươi phải lạy cả đêm sao?!”

“Quy củ là vật chết, người là vật sống.”

Đại hồ ly chắp tay sau lưng thong thả bước đi một vòng lại một vòng vòng quanh tôi.

Tôi rủ đầu chờ hắn chất vấn chuyện hôm nay tôi chạy trốn, vừa đói vừa mệt, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, dứt khoát ngồi xổm xuống.

Nhưng không hề đoán trước hắn lại nói đến đề tài khác.

“Lạc Vương muốn mời cô đến quý phủ của hắn ở lại mấy ngày.” Dừng lại một chút, hắn còn nói, “Mẫn Mẫn quả nhiên là có chút thủ đoạn, ta không nhìn lầm người.”

A? Tôi đã làm cái gì rồi?

“Còn nữa, vừa rồi bỗng nhiên nghĩ đến hình như Mẫn Mẫn cả một ngày không ăn cơm rồi, đói bụng không?” Người này nháy mắt lại không đoán trước mà nhảy vào đề tài khác…….. Tôi dám thề với trời: nếu hắn không chỉnh lại logic——-có mà treo máy!

Thấy tôi cúi đầu không nói lời nào, đại hồ ly coi như tôi ngầm đồng ý, khẽ vỗ tay phân phó: “Người đâu, kêu thiện phòng chuẩn bị chút bữa ăn nhẹ đem đến phòng ta.”

“Ta xin ngươi……..Có lầm không, đã mấy giờ rồi?” Tôi quýnh lên ngay cả “Mấy giờ” cũng hét lên. Đại hồ ly khó hiểu đứng tại chỗ, thị vệ bị phân phó đi báo cho thiện phòng cũng bị tôi rống mà dừng lại.

Đại hồ ly người này thật là đã quen thói làm chủ tử, nửa đêm chuyên môn giày vò thủ hạ như nô tài! Bạn ngẫm lại xem, đang ngủ thoải mái, đột nhiên đang rạng sáng bị người ta kéo đi nấu cơm, có ai nguyện ý không? Đầu năm nay, nô tài thật không phải là người mà!

“Như ngươi mà gọi là chiêu hiền đãi sĩ………” Nhẹ giọng than thở hai câu, tôi vỗ vỗ mông đứng lên, liếc mắt một cái về phía mọi người đang còn trong trạng thái ngơ ngốc.

“Dẫn ta đến phòng bếp, ta làm!”

Đi về phía trước hai bước, lại có phần khó chịu mà quay đầu lại,

“Này! Nếu ngươi không đến giúp ta thì không có phần của ngươi đâu!”

“……….Quân tử không gần nhà bếp.”

“Tốt lắm, các ngươi chẻ củi!”

“……….”

Thiên Tổ miếu nói như thế nào cũng là chùa miếu, tốt xấu cũng phải nuôi no trên dưới một trăm hòa thượng, cho nên phòng bếp cũng rất lớn.

“Chúng ta chuẩn bị nhanh chút, thấy cơm chiên Dương Châu thế nào?”

“Dương Châu? Đó là nơi nào? Quê nhà ngươi à?”

“Không. Đó là nơi có thừa cơm chiên.”

“…………”

Nửa canh giờ sau;

“Mẫn Mẫn, cô còn chưa chuẩn bị xong sao? Đã rất lâu rồi.”

“Mẫn Mẫn?”

“………..Mẫn Mẫn?”

“Vào xem.” Mặt đại hồ ly lạnh xuống.

“Điện hạ, không thấy ai trong nhà bếp.” Thị vệ đưa tin, không dám nhìn sắc mặt chủ tử.

“Hừ.” Hồ ly cười lạnh, “Còn chưa chơi đủ sao? Bằng khả năng của nàng có thể chạy trốn đi đâu? Lục soát toàn bộ miếu cho ta, trong vòng nửa canh giờ, ta muốn thấy nàng!

Nghiêng trời lệch đất.

The same time: (Trong lúc đó)

“Ta sẽ cưỡi ngựa! Thật đó! Ngươi thả ta xuống!”

Tiêu Thọ ôm tôi ra khỏi Thiên Tổ miếu, giục ngựa chạy như điên, gió thổi qua bên tai, cứ như đao cắt, cánh tay hắn gắt gao xiết trên lưng tôi, chặt đến nỗi gần như chặt tôi thành hai đoạn!

Tôi cố gắng bẻ cánh tay hắn ở trên thắt lưng tôi, “Ngươi thả ta ra………”

“Mẫn Mẫn……….” Hắn ôm tôi, mặc cho tuấn mã phía dưới chạy như điên, đem đầu vùi vào hõm cổ tôi, cúi đầu thở dài, “Vậy mà ta lại vì nàng, phản bội điện hạ……..Thật sự là hồng nhan gây họa……….”

Ngoài miệng nói như vậy, trên tay lại ôm tôi càng chặt,

“Đáng sợ hơn chính là, vậy mà ta lại không hối hận………..”

“Tiếu thọ. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi nhìn đường a a a a!!”

Khẩu hiệu trên xe bus: Chớ nói chuyện với tài xế, cảm ơn hợp tác!

Mỗ Thọ bị tôi quát như vậy, lập tức thoát ra khỏi cảm xúc, liếc mắt nhìn tôi một cái thật sâu, sau đó toàn tâm toàn ý điều khiển ngựa. Tôi làm bộ như không phát hiện ánh mắt của hắn.

Tôi thừa nhận ta thực sát phong cảnh. Tôi thừa nhận ta là cố ý.

Bây giờ tôi mà còn nói tôi không thấy được tâm tư của Tiêu Thọ đối với tôi là cái gì thì tôi chính là giả bộ ngây thơ.

Nhưng mà không được, hắn không được.

………….

………………………

Vừa rồi đang ở phòng bếp thái rau, một bên câu được câu không thét to với một đám “không gần nhà bếp” chờ ở ngoài phòng, trong vại gạo lại chui ra một người. Tôi bị dọa đến run tay, dao thái liền rơi xuống……Người tới nhanh tay lẹ mắt một phen tiếp được, nhẹ nhàng bỏ lại trên thớt.

Tập trung nhìn lại, là một ông lão cao gầy, hai mắt vẩn đục, chẳng lẽ là người mù?

“Ông là. . . . . . ?”

Ông ta giơ tay lên ra hiệu chớ có lên tiếng.

Tôi thành thật câm miệng. Đối với một nhân vật không hiểu ra sao lại xuất hiện, vẫn là không cần hành động thiếu suy nghĩ. Địch bất động, tôi bất động! Địch vừa động, tôi, tôi cân nhắc một chút động hay không động. Ai? Ai ai ai, ông đừng kéo tôi động a!

Ông lão khô quắt này lấy khí lực không thể tưởng nổi lôi kéo cánh tay tôi liền kéo tôi qua cửa sổ! Tới cửa sổ liền kéo tay của tôi qua, viết một từ trong lòng bàn tay tôi, sau đó đẩy cửa sổ ra ném tôi ra ngoài!

Tôi ngồi yên trong bụi cỏ ngoài cửa sổ một chút.

Tôi thật sự không am hiểu việc này……..Là ai quy định viết chữ trong lòng bàn tay thì nhất định có thể nhận ra?!

Có chuyện gì quan trọng thì ông cứ nhỏ giọng nói đi!

Rốt cuộc ông viết chữ gì a a a a?!!

Không hiểu sao bị ném ra ngoài, cũng không biết ông già kia là ai. Dường như không muốn bị người khác phát hiện, ông là muốn tôi trốn sao? Bây giờ tôi làm sao đây? Dù sao cũng không thể bò lại vào phòng bếp đi? Quên đi, vừa lúc bây giờ không ai nhìn thấy, tôi phải đi đến chuồng ngừa thôi…….

Cẩn thận né tránh thị vệ tuần tra, chờ đến lúc tôi đến được chuồng ngựa thì đã qua giờ Tý. Không ôm quá nhiều hy vọng mà tiêu sái tiến vào chỗ ở của đàn động vật khổng lồ phun phát ra tiếng phì phì trong mũi……Mới vừa bước vào đã bị người một phen kéo đến phía sau đống rơm rạ! Sau đó ôm chặt lấy!

Tôi giật nảy mình!

Nhưng căn cứ vào tim đập kịch liệt cùng tiếng hít thở dồn dập, người kia còn khẩn trương hơn cả tôi!

“Mẫn Mẫn. . . . . .”

“Tiếu Thọ? ! Ngươi, ngươi làm sao lại……….?” Người đưa tờ giấy cho tôi vậy mà lại là Tiêu Thọ! Cậu muốn giúp tôi chạy trốn? Cậu bất chấp chủ tử nhà cậu?

“Mẫn mẫn, ta. . . . . .” Hắn muốn nói lại thôi, trong con ngươi xinh đẹp là cảm xúc phức tạp.

“Tiếu Thọ, ngươi không cần phải nói , ta đều hiểu được!”

Tôi vẻ mặt lã chã – chực khóc — đồng chí tốt! Cậu rốt cuộc đã nghĩ thông suốt! Cậu rốt cuộc ý thức được loại sinh vật gọi là bằng hữu này chính là dùng để giúp bạn không tiếc cả mạng sống a! Không uổng công tôi kết giao với cậu một hồi! Không uổng công tôi nuôi người ăn không phải trả tiền như cậu hơn nữa năm vô ích a!

“Nàng hiểu được?” Con ngươi như quả nho tím của hắn lóe sáng nháy mắt giống như bầu trời đầy sao, kích động một phen ôm tôi! “Đúng vậy! Ta thật khờ…….Mẫn Mẫn thông minh như thế, làm sao không hiểu tâm ý của ta?”

“A? Ngươi, tâm ý của ngươi. . . . . .” Tôi bắt đầu cảm thấy được giống như bây giờ đôi ta hoàn toàn không cùng nói về cùng một thứ.

“Thực xin lỗi, ta cuối cùng vẫn không buông tay được, nàng không trách ta bỏ lại nàng lâu như vậy chứ?Mấy ngày này có chịu khổ không?” Mỗ Thọ giống như X quang một phen kiểm tra từ trên xuống dưới.

“Thật ra cũng không khổ nhiều lắm…….” Năm đó lúc nỗi khổ thức khuya dậy sớm chuẩn bị xuyên qua bộ chưa từng trải qua sao? So với hiện tại thì là cái gì…….

“Nhưng lại chịu rất nhiều tội vụn vặt…….” Hắn đau lòng kéo tay của tôi qua, chặt chẽ nắm trong bàn tay thon dài xinh đẹp, “Mẫn Mẫn, ta sớm nên mang nàng đi, thực xin lỗi……”

Tôi, tôi sao càng ngày càng cảm thấy lời thoại của đôi ta lúc đó giống như nam nữ bỏ trốn vậy?

“Này, cái đó Tiêu Thọ a, ngươi xem chúng ta có phải nên rời khỏi nơi này trước rồi nói sau?”

“Không vội, đợi lát nữa bọn họ phát hiện nàng chạy thoát, nhất định sẽ phái hàng loạt hạ nhân tìm, đến lúc đó chúng ta thừa dịp loạn đi ra ngoài thì tốt rồi, xe ngựa hành lí ta đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần trước bình minh chúng ta có thể vượt qua sông Nhan thì bọn họ sẽ không đuổi kịp.”

“Ừ, Thanh Thanh Tiểu Đào các nàng ngươi đã đưa ra chưa?” Bằng không cũng sẽ không tùy tiện tới cứu tôi.

“…….Ừ,” Hắn nghiêng đầu quan sát tình huống ngoài chuồng ngừa một chút, “Vượt qua sông Nhan là có thể hội hợp cùng các nàng.”

………

………………

Mọi người trong toàn phủ bị triệu tập đến chính sảnh. Cả Thiên Tổ miếu đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại không có chút cảm giác ấm áp, khắp nơi trong chính sảnh đầy cả hàn khí.

“Điện hạ…….Tìm khắp trong cả miếu cũng không thấy Mẫn Mẫn tiểu thư, sợ là……Đã chạy đi rồi…….Hơn nữa, đêm nay là hội chùa, cổng thành suốt đêm không đóng……..” Thị vệ nơm nớp lo sợ quỳ gối xuống.

Tễ Văn thật cẩn thận rót một ly trà cho người nam nhân, nàng định mỉm cười một chút giảm bớt không khí, nhưng sắc mặt của người nam nhân khiến nàng một tia cười cũng không nổi.

Người nam nhân liền nhấc chén lên ném ra ngoài!

Xoảng!

Đồ sứ thượng hạng nháy mắt trong cơn tức giận mà dập nát! Nước hắt trên mặt đất dường như đều mang một cỗ khí huyết tinh……

Mọi người đều co rúm lại một chút, từ sau khi Lục hoàng tử làm phản đã không thấy chủ tử tức giận lớn như vậy. Mỗi người đều câm như hến, sợ bất hạnh mà bị lửa giận lan đến……

“Đi bắt về……” Nam nhân nắm chặt tay, “Đóng cổng thành, mọi người đều ra ngoài lục soát cho ta!”

“Tứ điện hạ, ” Một giọng nói lạnh lùng thản nhiên cát đứt lệnh của nam nhân đang vì lửa giận mà đánh mất lý trí, “Để ta đi tìm.”

“Dương thị vệ?”

“Bây giờ đối thủ của điện hạ đang vây rình, không nên chi ra toàn bộ người bên cạnh.” Giọng nói vẫn lạnh lùng thản nhiên như trước.

Nam nhân mãnh liệt đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ một hồi lâu, giận dữ nói: “Ngươi nhất định phải nang nàng về……Về phần, người mang nàng đi……”

“Ta sẽ xử lý sạch sẽ.”

“Không, người này….”Nam nhân cười khổ một chút, “Chỉ sợ không thể giết…….Ngươi không cần quản hắn, đem Mẫn mẫn về đây, tự nhiên hắn sẽ trở về.”

“Vâng”

Nam nhân mệt mỏi phất phất tay, mọi người lục tục lui ra ngoài.

Trong nháy mắt, giống như tất cả náo nhiệt đều bị khép lại sau cánh cửa……

…….

……………..

Ngựa mới ra khỏi cổng thành, chợt nghe từ xa có quan truyền lệnh đưa tin: “Đóng cổng thành! Đóng cổng thành!”

Cánh cửa đồng ở phía sau nặng nề đóng lại, phát ra tiếng rền rĩ kéo dài……

Tôi ở trên lưng ngựa mỏi mệt nhắm hai mắt lại, vậy mà cứ như vậy mà trốn sao? Tuân lệnh dễ dàng như vậy khiến tôi cảm thấy không chân thật lắm……Giống như có cái gì đó ở tầng sâu nhất trong lòng tôi cứ bất ổn……..

“Tiêu thọ, ông lão ở phòng bếp tiếp ứng cho ta là ai?”

“Ông lão nào?”

“Không phải là ngươi phái một ông lão đến giúp ta sao?”

“Một mình ta tới cứu nàng mà.”

Tôi mở choàng mắt! Có chỗ nào đó, rất không thích hợp!

Lòng theo tuấn mã chạy như điên mà xóc nảy lên xuống, tôi bắt đầu cảm thấy kết quả của lần chạy trốn này sẽ rất không tốt lành…….

Rất nhanh, khi chúng tôi tới bờ sông, hắc mã lao tới như tia chớp từ xa cùng một nam nhân một thân trang phục lập tức nghiệm chứng dự cảm không rõ của tôi.

Sát khí quanh thân Tiểu Thọ nhanh chóng ngưng tụ!

Tôi bình thản quay đầu lại, nhìn phía sông Nhan cách đó không xa mà tôi đang lao đến, chính là khoảng cách gang tấc này, có lẽ tôi vĩnh viễn không có cách nào vượt qua ——–chỉ cần ở bên cạnh Tứ điện hạ.

Tiêu Thọ đang ra sức giơ roi giục ngựa, tôi cũng đã mệt mỏi.

“Dừng lại đi.”

Sức lực đôi chân của hai con ngựa chênh lệch quá nhiều, chúng tôi rất nhanh sẽ bị đuổi kịp, không cần phải…..Đấu tranh vô nghĩa.

Tiêu Thọ kỳ quái cúi đầu nhìn tôi, ghìm cương ngựa lại.

Tựa trong lòng ngực hắn, lòng bàn tay giơ lên phủ trên ngực hắn, tôi yếu ớt mở miệng,

“Cám ơn ngươi. . . . . . Tiếu thọ, cám ơn ngươi, thật sự.”

“Mẫn Mẫn?”

Sông Nhan mơ hồ cách đó không xa, lình hồn tôi cứ như đã rời khỏi thân thể tôi, tôi nghe thấy mình nói:

“Tiêu Thọ, thật ra ta…..Cho tới bây giờ không nảy sinh tình yêu nam nữ với ngươi, lúc trước chưa từng có, về sau cũng sẽ không……Ngươi có hối hận vì đã liều mạng cứu ta không?”

Lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, tay hắn đột nhiên buông dây cương ra, gắt gao ôm tôi, trong đôi mắt xinh đẹp của hắn giờ đang đầy tơ máu, khớp hàm của hắn gắt gao cắn cùng một chỗ, tôi thậm chí nghe được tiếng vang răng rắc……

“Vì sao…..” Hắn nói, “Vì sao?”

“Ngươi vẫn còn nhỏ……”

“……Lý do như vậy! Ta không phục! Ta không cam lòng! Ta không cam lòng! Ta muốn bảo vệ nàng, ta cũng muốn thật yêu nàng! Mẫn Mẫn…….” Hắn như muốn bóp nát cánh tay của tôi, dùng sức mà lắc.

“Ngươi vẫn còn nhỏ……”

“Ta không cam lòng! Ta không cam lòng! Ta rất không cam tâm! Ta không cam lòng, Mẫn Mẫn! Mẫn mẫn……..”

“Ngươi vẫn còn nhỏ……”Tôi nhẹ nhàng mà nói.

“Mẫn mẫn, có phải nếu ta trưởng thành, nàng sẽ đón nhận ta?” Xong rồi hắn thả lỏng cánh tay ra, ôm lấy tôi gần như là khẩn cầu mà hỏi.

“………..Ta không biết……..Có lẽ vẫn sẽ không.”

Hắn nhẹ nhàng ôm tôi, hô hấp vẫn hỗn loạn như cũ, “Mẫn Mẫn, ta chưa bao giờ hối hận liều mạng cứu nàng…..Bất kể là nàng có cảm tình với ta hay không, xin đừng ngăn cản ta bảo vệ nàng, được chứ?”

“Ừ……”

Cuối cùng tôi nhìn thoáng qua nước sông trong sông Nhan không biết sâu hay cạn, quay đầu hướng về phía một người một ngựa.

Mặc dù ở trên lưng ngựa xóc nảy, nam nhân này hơi thở vẫn không loạn như cũ, lạnh lùng như cũ, gần như làm cho người ta khó có thể nhớ lại vẻ dịu dàng của hắn đêm đó khi vén váy cho tôi.

Tiêu Thọ rút kiếm của hắn ra. Tôi cảm giác được sự khẩn trương của hắn.

Dương thị vệ ghìm cương ngựa, thản nhiên nhìn tôi cùng Tiêu thọ,

“Lần trước dạy ngươi bộ kiếm pháp kia, có tiến bộ chưa?”

Tôi kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Thọ, vừa sợ vừa kinh ngạc nhìn về phía Dương thị vệ.

“Sư phụ…….” Tiêu Thọ từ trong hằm răng gian nan phun ra hai chữ, ngưng vẫn không có ý định buông kiếm.

“Chẳng qua dạy ngươi kiếm pháp mấy tháng, vẫn không đảm đương nổi danh hiệu sự phụ này.”Dương thị vệ vẫn thản nhiên như trước.

Tiếu Thọ gục đầu xuống, thấp giọng nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy.”

Dương thị vệ gật gật đầu, nhìn chằm chằm tôi: “Mẫn mẫn, Tứ điện hạ có cái này cho cô.”

Một cái hộp làm từ gỗ tử đàn được ném qua, tôi bỗng nhiên rất không muốn mở ra.

“Lần trước ngươi cũng nói như vậy, sau đó thì chọc ta khóc…….” Tôi u oán nhìn hắn, “Cho tới bây giờ ngươi chừa từng mang tin tốt cho ta.”

Hắn vẫn không nói gì, biểu tình cũng không thay đổi, chỉ là bàn tay nắm dây cương càng chặt.

Trong nháy mắt mở hộp ra, tôi suýt sợ hãi thốt ra!

Một khúc ngón tay út máu chảy đầm đìa nằm ngay giữa hộp!

Ở gốc ngón tay kia là một cái thạch nhẫn nhỏ màu xanh……

“Mẫn Mẫn sao lại thích nhẫn nhỏ như vậy? Chỉ có thể đeo vào trên ngón tay út thôi!” Tiểu Đào tò mò hỏi, kim thêu trên tay cũng không dừng lại, ngón tay linh hoạt tung bay lên xuống.

“Cái này gọi là nhẫn ngón út! Rất thịnh hành ở chỗ của chúng tôi!” Tôi hất giày hai ba cái liền bò lên giường, “Bởi vì nhẫn ngón út bình thường đều là nhẫn đôi! Nghĩa là, là một đôi tình nhân cùng nhau mang. Nó còn là…….” Tôi giật lấy cây kim thêu cô ấy cầm trong tay để qua một bên, ngăn cái tay nhỏ bé vội vàng của cô ấy lại, cẩn thận đem chiếc nhẫn vừa mới mua đeo cho cô, “Là một đôi mà bạn thân cùng nhau mang ~”

Giơ tay trái của mình lên quơ quơ trước mắt cô ấy, “Hai ta đều là đá tùng xanh, tuy rằng không đáng tiền, nhưng mà, thật đáng yêu phải không? Hắc hắc……”

“Bạn tốt. . . . . . Bạn tốt à. . . . . .” Tiểu Đào thì thào nhớ kỹ, “Thật tốt……..” Cô ấy cẩn thận vuốt ve chiếc nhẫn nho nhỏ kia, đuôi khổng tước bằng đá lục tùng trên ngón út trắng mịn của cô ánh lên ánh sáng trong suốt.

Bây giờ nhẫn đá xanh vẫn xinh đẹp như trước, nhưng lại dính chút máu……Còn đè lên một mảnh giấy ở bên dưới, nhưng bây giờ tôi hoàn toàn không có dũng khí dời ngón tay kia đi, nhìn xem phía dưới viết cái gì.

Tôi làm không được…….

“Không phải ngươi nói đã đem các nàng đi sao? ……..Hả?” Giọng nói khô cằn của tôi quanh quẩn quanh ba người…….

“Thực xin lỗi, Mẫn Mẫn. . . . . . Ta không có cách nào đem ba người đi cùng lúc…….”

“Đừng nói nữa!” Gần như là gắt lên, tôi ngắt lời nói của Tiêu Thọ, trong đầu hỗn loạn!

“Đi, nhanh đi tìm chút nước đá đến! Chạy nhanh trở về gọi thầy thuốc cao minh tới vẫn còn kịp! Phải, còn kịp!”

“Mẫn Mẫn , nàng đang nói cái gì?”

“Vẫn kịp, nước đá đâu? Không có? Chúng ta chạy nhanh trở về! Lập tức đi!” Tôi bối rối kéo dây cương, con ngựa lại hoàn toàn không nghe tôi điều khiển, chỉ lượn vòng tại chỗ, gấp đến độ tôi liều mạng túm lấy, con ngựa đau đến kêu to!

“Mẫn mẫn, nàng bình tỉnh một chút!”

“Đi mau a! Đi a! !” Tôi liều mạng đấm lên lưng ngựa, “Van cầu ngươi! Đi mau a. . . . . . Đi a. . . . . . Chậm, chậm sẽ không kịp . . . . . .”

“Mẫn Mẫn! Đã không kịp rồi!” Tiêu Thọ gắt gao nắm lấy hai tay đang vung loạn của tôi, “Không kịp nữa rồi! Không thể lấy nữa! Chúng ta không thể trở về!”

“Có thể! Có thể, có thể, có thể. . . . . . Ngươi buông ra! Ngươi tên hỗn đản này! Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta! Đều là do ngươi làm hại……” Tôi liều mạng giãy giụa, Tiêu Thọ sống chết quyết tâm đè tôi lại! “Phải! Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, là ta làm hại! Ngươi hận ta cũng tốt, oán ta cũng tốt! Ta cũng muốn mang ngươi đi, chúng ta cũng không thể trở về!”

Có thể trở về hay không không phải cô nói là được.” Giọng nói lạnh lùng theo một cái roi lạnh lạnh cùng cuốn lấy tôi, Dương thị vệ dùng sức kéo, tôi liền rơi xuống trên lưng ngựa của hắn.

“Chúng ta trở về.”

Ghìm cương quay ngựa, tuấn mã màu đen dựng người lên thét dài một tiếng, đi mất…..

Tốc độ của con ngựa này chỉ có thể dùng nhanh như tia chớp để hình dung!

Trước mắt tôi là một mảnh mờ nhạt,

Tôi không biết tôi có khóc hay không,

Tôi không biết Tiêu Thọ có đuổi theo phía sau tôi hay không,

Tôi không biết chuyến đi này có thể quay về hay không,

Tôi không biết Tứ điện hạ có làm gì với Tiểu Đào Thanh Thanh hay không,

Tôi không biết tôi đang nói không ngừng: “Nhanh lên, nhanh lên, mau chút nữa…….”

Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết,

Tôi chỉ biết liều mạng nghĩ đến việc trở về bên cạnh Tiểu Đào!

Tôi chỉ biết tôi muốn trở về bên cô ấy nắm tay cô ấy trông cô ấy, trông cô ấy, trông cô ấy cho đến khi cô không còn khóc…….

Tiểu Đào, đừng khóc được không, tôi lập tức sẽ trở lại . . . . .

/44

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status