Sở quốc. Càn Nguyên năm thứ mười hai.
Kim Loan điện.
Càn Nguyên đế cao cao ngồi trên long ỷ, cúi nhìn quần thần triều bái, trên mặt lộ thần sắc hài lòng.
Chư vị khanh gia, còn gì bẩm tấu?
Có thể đứng tại Kim Loan điện, đều là quan viên đã ngoài tứ phẩm, ai nấy đều nhìn việc thành tinh. Càn Nguyên đế tuy không trực tiếp biểu lộ, nhưng khóe môi vi loan, tự nhiên tâm tình lúc này đang cực tốt.
Nói đến chuyện có thể khiến Hoàng đế vui vẻ, không gì ngoài mấy ngày trước, Bình Nam vương đại thắng Nam Cương. Vu tộc thảm bại, tự nguyện giao ra bốn châu nhập vào Sở quốc, còn dâng lên vô số bảo vật cùng mỹ nữ để bày tỏ thành ý.
Hồi Hoàng thượng, Bình Nam vương lần này lại lập đại công, nên trọng thưởng!
Đứng ra nói chuyện là Binh bộ Tả thị lang Quách Viêm. Luận công ban thưởng, là một kiện cực kỳ đúng đắn sự tình, hắn cũng không lo nói sai chọc Hoàng đế mất hứng.
Hơn nữa, ai không biết Bình Nam vương Cao Trường Cung là cháu ngoại của Càn Nguyên đế, thường ngày thâm thụ thánh sủng. Người kia tám tuổi tiến quân doanh, mười bốn tuổi lần đầu cầm quân ra sa trường, đối với đoạt đích năm đó có công lao không nhỏ. Nhiều năm nay thủ ở Nam Cương, khiến Vu tộc ăn không ít khổ, lần này lại vì Sở quốc mở rộng lãnh thổ, quả thực làm cho Càn Nguyên đế long tâm đại phóng.
Quách ái khanh lời này, đúng hợp ý trẫm! - Càn Nguyên đế nghe được, ý cười càng sâu - Chỉ là, trẫm nghĩ không ra, nên ban thưởng cho hắn cái gì. Quách ái khanh, ngươi có chủ kiến, không bằng nói trẫm nghe một chút?
Quách Viêm hơi hơi sững người, nét mặt cứng ngắc.
Từ trước tới nay, phàm là luận công ban thưởng, đều là Hoàng đế ra thánh chỉ, Lại bộ theo đó mà làm. Nào có tiền lệ Hoàng đế trưng cầu thần tử ý kiến?
Lại nói, hắn thuộc Binh bộ, quản cái gì ban thưởng không ban thưởng?
Quách Viêm một đầu đầy hãn, vội vàng quỳ xuống:
Thần ngu dốt, mong Hoàng thượng tha tội!
Quách ái khanh đối với việc này không quen thuộc, vốn không có tội, trẫm không cùng ngươi so đo. - Càn Nguyên đế phất tay ra hiệu cho Quách Viêm đứng dậy, rồi đảo mắt một vòng. Chư vị khanh gia, có thể có ý kiến?
Chúng quan viên trầm mặc.
Này quả nhiên là một cái nan đề! Luận công lao, Bình Nam vương lần này lập đại công, thăng quan tiến chức là không tránh khỏi. Bất quá, hắn đã là thân vương, còn nắm trong tay hai mươi vạn binh mã, công cao chấn chủ, nếu còn muốn ban thưởng, e là...
Càn Nguyên đế tuy nói sủng ái cháu ngoại trai, nhưng lịch đại Hoàng đế đều có một cái bệnh chung, thì phải là ai đụng tới hắn hoàng quyền đều là hắn kẻ địch!
Thế nào? Còn chưa có nghĩ ra? - Chúng quan viên còn đang ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, thanh âm lạnh lùng của Hoàng đế đã vang lên. Lập tức, một đám đồng loạt quỳ xuống.
Chúng thần vô năng, thỉnh Hoàng thượng trách phạt!
...
Hoàng thượng, không bằng, ban hôn cho Bình Nam vương thì thế nào?
Một đám quan viên cùng nhau quỳ xuống, duy chỉ có Thừa tướng Trần Tích Nguyên là không. Nói ra câu nói kia cũng chính là hắn.
Hoàng thượng, Bình Nam vương tuổi không còn nhỏ, vốn nên lập gia thất từ lâu. Thần cả gan đề nghị, từ trong chúng thiên kim tuyển lấy một vài cô nương xuất chúng, ban cho Bình Nam vương làm chính phi cùng trắc phi, này cũng có thể coi là một cọc hảo sự!
Càn Nguyên đế nghĩ một lát, rồi cười:
Trần ái khanh biện pháp thực sự có thể dùng! Bất quá, Trường Cung hắn trước giờ không gần nữ sắc, ta cũng không biết hắn yêu mến là dạng gì nữ tử. Việc này, còn phải chờ Trường Cung về tới kinh thành, cho hắn tự mình chọn lựa mới được.
Hoàng thượng anh minh!
...
Từ Kim Lăng phía Nam muốn về tới kinh thành, nếu là một người dùng khoái mã ngày đêm không nghỉ, cũng muốn mất gần một tháng thời gian. Cao Trường Cung cùng với hai nghìn thân binh, không nhanh không chậm, áng chừng phải mất đến gần hai tháng.
Lúc này đã là tháng mười, về được đến kinh thành, chỉ sợ đã muốn cuối năm.
Gia, nên xuất phát.
Ừm. - Cao Trường Cung hướng thân binh gật đầu, lại hỏi. Lục Kiêu đã tỉnh?
Đã tỉnh, ước chừng là ngày hôm qua bị cảm lạnh, uống vài thang thuốc, hiện tại đã tốt hơn nhiều. Bất quá, hắn nói có chút đau đầu.
Ta đi xem hắn.
Dứt lời, đã không thấy nhân ảnh.
Thân binh kia khóe môi giật giật. Gia từ trước tính tình lạnh lùng, không ưa nữ sắc, các huynh đệ đều không lấy làm kỳ. Nhưng là gần đây, gia đối với Lục tiểu tử quan tâm có thêm, chớ không phải là bọn hắn nghĩ nhầm rồi? Gia không gần nữ sắc, căn bản không liên quan đến tính tình, mà do hắn có sở thích khác lạ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt càng lúc càng đen.
...
Thẩm Ly cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Nàng chỉ là như bình thường lên giường đi ngủ, như thế nào tỉnh dậy lại phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ? Trong phòng toàn là đồ cổ, trang phục cosplay, gương mặt phản chiếu trong thau nước cũng không phải của chính nàng!
Xuyên qua! Thế mà thực sự xuyên qua!
Lão thiên, ngài muốn đùa giỡn ta?
Thẩm Ly còn chưa kịp chỉ tay lên trời chửi ầm lên, từng đoạn trí nhớ không thuộc về thế giới của nàng đã phô thiên cái địa ập tới, đánh cho nàng đầu đau đến lợi hại.
Qua mất một ngày, nàng mới miễn cưỡng đem khối tin tức kia tiêu hóa, từ từ chấp nhận thân phận mới của mình.
Nàng hiện tại, không gọi Thẩm Ly, mà là Lục Ly.
Kim Loan điện.
Càn Nguyên đế cao cao ngồi trên long ỷ, cúi nhìn quần thần triều bái, trên mặt lộ thần sắc hài lòng.
Chư vị khanh gia, còn gì bẩm tấu?
Có thể đứng tại Kim Loan điện, đều là quan viên đã ngoài tứ phẩm, ai nấy đều nhìn việc thành tinh. Càn Nguyên đế tuy không trực tiếp biểu lộ, nhưng khóe môi vi loan, tự nhiên tâm tình lúc này đang cực tốt.
Nói đến chuyện có thể khiến Hoàng đế vui vẻ, không gì ngoài mấy ngày trước, Bình Nam vương đại thắng Nam Cương. Vu tộc thảm bại, tự nguyện giao ra bốn châu nhập vào Sở quốc, còn dâng lên vô số bảo vật cùng mỹ nữ để bày tỏ thành ý.
Hồi Hoàng thượng, Bình Nam vương lần này lại lập đại công, nên trọng thưởng!
Đứng ra nói chuyện là Binh bộ Tả thị lang Quách Viêm. Luận công ban thưởng, là một kiện cực kỳ đúng đắn sự tình, hắn cũng không lo nói sai chọc Hoàng đế mất hứng.
Hơn nữa, ai không biết Bình Nam vương Cao Trường Cung là cháu ngoại của Càn Nguyên đế, thường ngày thâm thụ thánh sủng. Người kia tám tuổi tiến quân doanh, mười bốn tuổi lần đầu cầm quân ra sa trường, đối với đoạt đích năm đó có công lao không nhỏ. Nhiều năm nay thủ ở Nam Cương, khiến Vu tộc ăn không ít khổ, lần này lại vì Sở quốc mở rộng lãnh thổ, quả thực làm cho Càn Nguyên đế long tâm đại phóng.
Quách ái khanh lời này, đúng hợp ý trẫm! - Càn Nguyên đế nghe được, ý cười càng sâu - Chỉ là, trẫm nghĩ không ra, nên ban thưởng cho hắn cái gì. Quách ái khanh, ngươi có chủ kiến, không bằng nói trẫm nghe một chút?
Quách Viêm hơi hơi sững người, nét mặt cứng ngắc.
Từ trước tới nay, phàm là luận công ban thưởng, đều là Hoàng đế ra thánh chỉ, Lại bộ theo đó mà làm. Nào có tiền lệ Hoàng đế trưng cầu thần tử ý kiến?
Lại nói, hắn thuộc Binh bộ, quản cái gì ban thưởng không ban thưởng?
Quách Viêm một đầu đầy hãn, vội vàng quỳ xuống:
Thần ngu dốt, mong Hoàng thượng tha tội!
Quách ái khanh đối với việc này không quen thuộc, vốn không có tội, trẫm không cùng ngươi so đo. - Càn Nguyên đế phất tay ra hiệu cho Quách Viêm đứng dậy, rồi đảo mắt một vòng. Chư vị khanh gia, có thể có ý kiến?
Chúng quan viên trầm mặc.
Này quả nhiên là một cái nan đề! Luận công lao, Bình Nam vương lần này lập đại công, thăng quan tiến chức là không tránh khỏi. Bất quá, hắn đã là thân vương, còn nắm trong tay hai mươi vạn binh mã, công cao chấn chủ, nếu còn muốn ban thưởng, e là...
Càn Nguyên đế tuy nói sủng ái cháu ngoại trai, nhưng lịch đại Hoàng đế đều có một cái bệnh chung, thì phải là ai đụng tới hắn hoàng quyền đều là hắn kẻ địch!
Thế nào? Còn chưa có nghĩ ra? - Chúng quan viên còn đang ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, thanh âm lạnh lùng của Hoàng đế đã vang lên. Lập tức, một đám đồng loạt quỳ xuống.
Chúng thần vô năng, thỉnh Hoàng thượng trách phạt!
...
Hoàng thượng, không bằng, ban hôn cho Bình Nam vương thì thế nào?
Một đám quan viên cùng nhau quỳ xuống, duy chỉ có Thừa tướng Trần Tích Nguyên là không. Nói ra câu nói kia cũng chính là hắn.
Hoàng thượng, Bình Nam vương tuổi không còn nhỏ, vốn nên lập gia thất từ lâu. Thần cả gan đề nghị, từ trong chúng thiên kim tuyển lấy một vài cô nương xuất chúng, ban cho Bình Nam vương làm chính phi cùng trắc phi, này cũng có thể coi là một cọc hảo sự!
Càn Nguyên đế nghĩ một lát, rồi cười:
Trần ái khanh biện pháp thực sự có thể dùng! Bất quá, Trường Cung hắn trước giờ không gần nữ sắc, ta cũng không biết hắn yêu mến là dạng gì nữ tử. Việc này, còn phải chờ Trường Cung về tới kinh thành, cho hắn tự mình chọn lựa mới được.
Hoàng thượng anh minh!
...
Từ Kim Lăng phía Nam muốn về tới kinh thành, nếu là một người dùng khoái mã ngày đêm không nghỉ, cũng muốn mất gần một tháng thời gian. Cao Trường Cung cùng với hai nghìn thân binh, không nhanh không chậm, áng chừng phải mất đến gần hai tháng.
Lúc này đã là tháng mười, về được đến kinh thành, chỉ sợ đã muốn cuối năm.
Gia, nên xuất phát.
Ừm. - Cao Trường Cung hướng thân binh gật đầu, lại hỏi. Lục Kiêu đã tỉnh?
Đã tỉnh, ước chừng là ngày hôm qua bị cảm lạnh, uống vài thang thuốc, hiện tại đã tốt hơn nhiều. Bất quá, hắn nói có chút đau đầu.
Ta đi xem hắn.
Dứt lời, đã không thấy nhân ảnh.
Thân binh kia khóe môi giật giật. Gia từ trước tính tình lạnh lùng, không ưa nữ sắc, các huynh đệ đều không lấy làm kỳ. Nhưng là gần đây, gia đối với Lục tiểu tử quan tâm có thêm, chớ không phải là bọn hắn nghĩ nhầm rồi? Gia không gần nữ sắc, căn bản không liên quan đến tính tình, mà do hắn có sở thích khác lạ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt càng lúc càng đen.
...
Thẩm Ly cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Nàng chỉ là như bình thường lên giường đi ngủ, như thế nào tỉnh dậy lại phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ? Trong phòng toàn là đồ cổ, trang phục cosplay, gương mặt phản chiếu trong thau nước cũng không phải của chính nàng!
Xuyên qua! Thế mà thực sự xuyên qua!
Lão thiên, ngài muốn đùa giỡn ta?
Thẩm Ly còn chưa kịp chỉ tay lên trời chửi ầm lên, từng đoạn trí nhớ không thuộc về thế giới của nàng đã phô thiên cái địa ập tới, đánh cho nàng đầu đau đến lợi hại.
Qua mất một ngày, nàng mới miễn cưỡng đem khối tin tức kia tiêu hóa, từ từ chấp nhận thân phận mới của mình.
Nàng hiện tại, không gọi Thẩm Ly, mà là Lục Ly.
/30
|