Bốp!
A Ly!
Hai thanh âm đột nhiên vang lên. Lưu Hổ cùng Tần Minh không rõ bằng cách nào tìm được chỗ này, cùng nhau xông vào.
Lưu Hổ khí lực đại, ở trong thôn được công nhận là thanh niên khỏe nhất, lúc này nhìn thấy tình trạng của Lục Ly, lửa giận ầm ầm kéo tới. Hắn không chút lưu tình nhảy lên người Liễu Cảnh Chi, song quyền vung lên loạn xạ.
Tần Minh cởi ngoại sam đắp lên người Lục Ly, lại thấy từ khóe miệng nàng một dòng máu đỏ đến chói mắt, vội vàng móc trong người ra mấy viên đan dược gì đó, nhanh chóng ép nàng nuốt xuống. Sau đó, lại lấy ra một loại thảo dược, dùng sức vò nát, rồi bảo Lục Ly ngậm vào.
Thấy Lục Ly ngoan ngoãn phối hợp, Tần Minh lúc này mới thở ra một hơi, nhìn sang bên cạnh. Liễu Cảnh Chi lúc này đã bị đánh đến khuôn mặt biến dạng, răng rơi đầy đất, bất tỉnh nhân sự.
Tần Minh khẽ cau mày. Thật đúng là một con gấu, chỉ biết dùng sức mà hành sự.
Tần Minh mở nắp một chiếc bình nhỏ, lập tức không khí tràn ngập dị vị. Dung dịch màu xanh sẫm bên trong rơi xuống người Liễu Cảnh Chi, cơ thể của hắn dùng tốc độ nhanh chóng biến xanh, rồi chuyển sang xám đen, teo dần, cuối cùng trở thành một cái xác khô.
Ngươi...? - Lưu Hổ hoảng hốt. Ngươi giết hắn?
Hắn nếu không chết, vậy kẻ chết sẽ là ngươi! Tần Minh lạnh lùng. Hắn tỉnh dậy chỉ chứng, ngươi chịu được?
Lưu Hổ á khẩu.
Có đôi khi, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân. Tần Minh liếc mắt về phía Lục Ly, những lời này là muốn nàng nghe hiểu.
Hắn biết nàng chỉ là đơn thuần, không phải ngu ngốc. Lương thiện là tốt, nhưng cần đúng người. Thế giới này có những quy tắc riêng, người không vì mình, trời tru đất diệt!
Lục Ly mím môi.
Tần Minh nói đúng. Nàng muốn sống sót, muốn trở về bên Ngô Quý Lam, muốn dùng thân phận nữ nhi bày tỏ cùng hắn. Vì bản thân, đôi lúc cần tàn nhẫn.
Chúng ta đi thôi.
Bởi vì Lục Ly hiện tại rất yếu, nên Lưu Hổ lần nữa cõng nàng. Khác với lần trước, lúc này nội tâm Lưu Hổ tràn đầy chua xót. Hắn biết, hôm nay ly biệt, có thể là vĩnh viễn.
Vô Danh thôn có một kết giới vô hình bên ngoài, chỉ cần là người mang huyết mạch của thôn, dù muốn cũng không thể đi ra. Tổ tiên ghi lại, gọi là thương khung. Đó là một loại thượng cổ cấm chế, tồn tại đã từ rất lâu, không kẻ nào có thể phá vỡ.
Lưu Hổ tự nhiên là muốn cùng nữ tử trong lòng hắn rời đi, nhưng hắn không thể. Cảm giác này dị thường khó chịu, như một lưỡi đao vô hình, không ngừng xoáy vào tim hắn.
Lưu Hổ trầm mặc. Tần Minh im lặng. Lục Ly tự nhiên cũng không mở miệng nói cái gì.
Nàng hiểu tâm tư của Lưu Hổ, cũng thực sự quý mến hắn cùng lưu luyến cảm giác yên bình ở nơi này. Nhưng tâm của nàng đã vương vấn người kia, chưa từng dao động. Thứ hắn muốn, nàng không thể cho. Nếu kết quả cuối cùng vẫn là rời khỏi, vậy sớm một chút sẽ tốt hơn.
Thiên Thành hồ cực rộng lớn, con đường dễ dàng nhất để ra bờ hồ là qua khỏi thôn rồi đi thẳng. Có điều, hiện tại là lúc cần trốn tránh thôn trưởng, ba người không thể không lựa chọn phương hướng ngược lại, đi vòng qua rừng.
Còn may, lúc này là đại lễ tế thần, thôn dân tất cả đều tụ tập tại sân lớn trước nhà thôn trưởng. Thạch động lại nằm cuối thôn, cho nên không có người chú ý tới nơi này. Bất quá, Tần Minh cũng không vì thế mà mất đi khẩn trương.
Sâm lâm đen sẫm, tuyết đọng dày thành từng đống lớn, sơn phong gào thét trên từng ngọn đại thụ, phát ra những tiếng rít ghê rợn. Đâu đó ẩn hiện ánh mắt sắc nhọn cùng tiếng thở than của dã thú. Nếu không phải bất đắc dĩ, có lẽ không người nào nguyện ý tiến sâu vào rừng trong thời điểm này. Nhưng hiện tại, Tần Minh cùng Lưu Hổ đã bất chấp.
Ngay sau khi rời khỏi thach động, Tần Minh lấy ra hai viên tử sắc dược hoàn, một cho hắn, một cho Lưu Hổ. Đây là bí bảo của Đường Môn, hắn hai năm trước từng bán cho thiếu môn chủ Đường Môn một cái nhân tình, cho nên có được hồi báo. Đường Môn lấy thân pháp làm trọng, cực kỳ đề cao tốc độ xuất thủ. Người phục dụng loại đan này, trong thời gian hai khắc chân khí ngưng tụ ở tứ chi bạo tăng, khinh công cùng thân pháp đều đề thăng đến mức tối đa.
Cả hai chạy, chạy mãi, cho đến khi Tần Minh có cảm giác hai chân trở nên tê dại, hơi thở đã có chút hỗn loạn, sâm lâm đột nhiên mở ra, trước mắt là mặt băng cực kỳ rộng lớn.
Lưu Hổ, chúng ta chia tay tại đây. - Tần Minh đứng lại một lát để hồi phục chút ít thể lực, rồi quay sang bên cạnh nói.
Lưu Hổ trầm lặng giây lát, rồi thật chậm rãi khom người xuống, tận lực nhẹ nhàng để Lục Ly có thể vững vàng bước xuống. Nàng vừa rời khỏi, cảm giác trống rỗng trên lưng lập tức tràn vào trong lòng, lan đến tận tâm can, khiến hắn cơ hồ ngừng thở.
Hổ Đầu, ta phải đi rồi. - Lục Ly khẽ nói. Đầu lưỡi rất đau, nhưng nhờ có lá thuốc của Tần Minh, cho nên khả năng nói chuyện không bị ảnh hưởng.
... Lưu Hổ nhìn thật sâu vào gương mặt bầu bĩnh của Lục Ly, khó nhọc thở ra. Bảo trọng!
Lục Ly có chút không đành lòng, khóe mắt hơi ướt, nhưng cũng không thể nói thêm cái gì, dứt khoát xoay người bước theo Tần Minh.
Mặt hồ cực lớn, không nhìn thấy đầu cuối, có thể dùng từ bao la để hình dung. Tuyết rơi đã nhiều ngày, nước hồ sớm đóng băng thành một mặt gương khổng lồ, Lục Ly cúi xuống đưa tay cảm nhận, quả nhiên là trơn bóng.
Nàng lúc này đã hiểu được rõ ràng, vì cái gì Vô Danh thôn tồn tại đã nhiều năm lại không bị ngoại nhân tìm đến. Bởi vì ngoài vách núi sừng sững kia, bản thân Thiên Thành hồ này cũng là đại vật cản mà Tự Nhiên chi thần đã sớm tạo ra. Mặt gương khổng lồ hay biển nước bao la, cho dù ở trạng thái nào, người bình thường đều khó có thể vượt qua.
Cho nên, bây giờ nàng cùng Tần Minh phải làm thế nào?
Lục Ly đưa mắt, ra ý hỏi. Tần Minh vừa nhìn đã hiểu được nàng muốn nói cái gì, khẽ cười: Ngươi có biết trượt băng không?
Hửm?
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Lục Ly, ý cười của Tần Minh càng sâu. Hắn lấy bọc vải từ trên lưng xuống, nhanh chóng mở ra. Lục Ly đã nhìn thấy bọc vải này từ đầu, nó rất dài, cho nên nàng nghĩ là một thanh kiếm hay loại vũ khí nào đó tương tự. Không ngờ, lại là 2 bộ ván gỗ, bên trên gắn giày cỏ, bên dưới tấm lót kim loại mỏng, quả thực có phần giống với ván trượt tuyết ở kiếp trước.
Nàng còn đang ngơ ngẩn, đã thấy Tần Minh xỏ chân vào một bộ trong đó, cái còn lại đưa qua cho nàng.
Không nhanh lên, ta sẽ bỏ ngươi lại.
Lục Ly vừa nghĩ đến cái gì đó, nghe được câu nói này liền bị dọa rồi, ý niệm thoáng qua nhanh chóng biến mất, vội vàng làm theo Tần Minh.
Hắn mỉm cười, nắm lấy tay nàng, vù một cái, cả hai lập tức băng băng lướt đi.
Qua một lát, sâm lâm xa dần, bóng dáng Lưu Hổ đứng ngẩn ngơ bên hồ cũng chỉ còn là một dấu chấm nhỏ, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Lúc này có lẽ đã qua giờ Sửu, màn đêm đen thẫm hơi nhạt đi. Mênh mông xung quanh là băng hải, khiến Lục Ly có cảm giác đi giữa vùng chân trời, khắp nơi đều là thiên địa. Cuồng phong vẫn gào thét khiến nàng mấy lần không thể giữ vững, nhưng may mắn Tần Minh thăng bằng rất tốt, đều là hắn ở phía trước che chắn cho nàng, nắm tay nàng thật chặt.
Hảo ấm áp đâu!
Thiên địa là bao la sân khấu, Tần Minh là người dẫn dắt, Lục Ly cứ thế lướt đi, lắng nghe tâm tình bình lặng lại. Cho đến khi chân trời đã có vài tia sáng, rốt cuộc lại lần nữa nhìn thấy hùng vĩ tường thành.
Thịnh kinh!
Nàng, thực sự sắp trở về!
Không thấy điểm đầu cùng điểm cuối, tường đá đen phía xa giống như cự long khổng lồ, hoàn toàn có thể so sánh với Vạn Lý Trường Thành. Lục Ly kinh hãi, trong đầu lại có thêm nhận thức mới về thế giới này.
Ví như Thiên Thành hồ, nàng cùng Tần Minh trượt đi không chậm, đạt tới 15km/h là hoàn toàn có thể. Vậy mà hơn một canh giờ vẫn chưa đến nơi, đủ thấy rộng lớn cỡ nào. Lưu thẩm nói, Thiên thành hồ hình tròn, tựa như bầu trời, cho nên mới có cái tên Thiên Thành. Nếu thực như vậy, diện tích mặt hồ ít nhất cũng đạt tới hơn một trăm mười nghìn kilomet vuông!
Chỉ là một cái hồ lớn phụ cận kinh thành, lại bằng 1/9 cả Vịnh California! Sở quốc, đến cùng lớn thế nào? Thế giới này, lại còn rộng đến đâu?
Đang nghĩ cái gì?
Chỉ là cảm thấy, hồ này quá lớn!
Ừm, diện tích đích thực không nhỏ!
Lục Ly gật đầu, đang muốn nói thêm nữa, bỗng sững người.
Có gì sai sai?
Trượt băng, diện tích...
Nàng trợn mắt, há hốc miệng: Tần đại ca, ngươi... ngươi xuyên qua?
A Ly!
Hai thanh âm đột nhiên vang lên. Lưu Hổ cùng Tần Minh không rõ bằng cách nào tìm được chỗ này, cùng nhau xông vào.
Lưu Hổ khí lực đại, ở trong thôn được công nhận là thanh niên khỏe nhất, lúc này nhìn thấy tình trạng của Lục Ly, lửa giận ầm ầm kéo tới. Hắn không chút lưu tình nhảy lên người Liễu Cảnh Chi, song quyền vung lên loạn xạ.
Tần Minh cởi ngoại sam đắp lên người Lục Ly, lại thấy từ khóe miệng nàng một dòng máu đỏ đến chói mắt, vội vàng móc trong người ra mấy viên đan dược gì đó, nhanh chóng ép nàng nuốt xuống. Sau đó, lại lấy ra một loại thảo dược, dùng sức vò nát, rồi bảo Lục Ly ngậm vào.
Thấy Lục Ly ngoan ngoãn phối hợp, Tần Minh lúc này mới thở ra một hơi, nhìn sang bên cạnh. Liễu Cảnh Chi lúc này đã bị đánh đến khuôn mặt biến dạng, răng rơi đầy đất, bất tỉnh nhân sự.
Tần Minh khẽ cau mày. Thật đúng là một con gấu, chỉ biết dùng sức mà hành sự.
Tần Minh mở nắp một chiếc bình nhỏ, lập tức không khí tràn ngập dị vị. Dung dịch màu xanh sẫm bên trong rơi xuống người Liễu Cảnh Chi, cơ thể của hắn dùng tốc độ nhanh chóng biến xanh, rồi chuyển sang xám đen, teo dần, cuối cùng trở thành một cái xác khô.
Ngươi...? - Lưu Hổ hoảng hốt. Ngươi giết hắn?
Hắn nếu không chết, vậy kẻ chết sẽ là ngươi! Tần Minh lạnh lùng. Hắn tỉnh dậy chỉ chứng, ngươi chịu được?
Lưu Hổ á khẩu.
Có đôi khi, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân. Tần Minh liếc mắt về phía Lục Ly, những lời này là muốn nàng nghe hiểu.
Hắn biết nàng chỉ là đơn thuần, không phải ngu ngốc. Lương thiện là tốt, nhưng cần đúng người. Thế giới này có những quy tắc riêng, người không vì mình, trời tru đất diệt!
Lục Ly mím môi.
Tần Minh nói đúng. Nàng muốn sống sót, muốn trở về bên Ngô Quý Lam, muốn dùng thân phận nữ nhi bày tỏ cùng hắn. Vì bản thân, đôi lúc cần tàn nhẫn.
Chúng ta đi thôi.
Bởi vì Lục Ly hiện tại rất yếu, nên Lưu Hổ lần nữa cõng nàng. Khác với lần trước, lúc này nội tâm Lưu Hổ tràn đầy chua xót. Hắn biết, hôm nay ly biệt, có thể là vĩnh viễn.
Vô Danh thôn có một kết giới vô hình bên ngoài, chỉ cần là người mang huyết mạch của thôn, dù muốn cũng không thể đi ra. Tổ tiên ghi lại, gọi là thương khung. Đó là một loại thượng cổ cấm chế, tồn tại đã từ rất lâu, không kẻ nào có thể phá vỡ.
Lưu Hổ tự nhiên là muốn cùng nữ tử trong lòng hắn rời đi, nhưng hắn không thể. Cảm giác này dị thường khó chịu, như một lưỡi đao vô hình, không ngừng xoáy vào tim hắn.
Lưu Hổ trầm mặc. Tần Minh im lặng. Lục Ly tự nhiên cũng không mở miệng nói cái gì.
Nàng hiểu tâm tư của Lưu Hổ, cũng thực sự quý mến hắn cùng lưu luyến cảm giác yên bình ở nơi này. Nhưng tâm của nàng đã vương vấn người kia, chưa từng dao động. Thứ hắn muốn, nàng không thể cho. Nếu kết quả cuối cùng vẫn là rời khỏi, vậy sớm một chút sẽ tốt hơn.
Thiên Thành hồ cực rộng lớn, con đường dễ dàng nhất để ra bờ hồ là qua khỏi thôn rồi đi thẳng. Có điều, hiện tại là lúc cần trốn tránh thôn trưởng, ba người không thể không lựa chọn phương hướng ngược lại, đi vòng qua rừng.
Còn may, lúc này là đại lễ tế thần, thôn dân tất cả đều tụ tập tại sân lớn trước nhà thôn trưởng. Thạch động lại nằm cuối thôn, cho nên không có người chú ý tới nơi này. Bất quá, Tần Minh cũng không vì thế mà mất đi khẩn trương.
Sâm lâm đen sẫm, tuyết đọng dày thành từng đống lớn, sơn phong gào thét trên từng ngọn đại thụ, phát ra những tiếng rít ghê rợn. Đâu đó ẩn hiện ánh mắt sắc nhọn cùng tiếng thở than của dã thú. Nếu không phải bất đắc dĩ, có lẽ không người nào nguyện ý tiến sâu vào rừng trong thời điểm này. Nhưng hiện tại, Tần Minh cùng Lưu Hổ đã bất chấp.
Ngay sau khi rời khỏi thach động, Tần Minh lấy ra hai viên tử sắc dược hoàn, một cho hắn, một cho Lưu Hổ. Đây là bí bảo của Đường Môn, hắn hai năm trước từng bán cho thiếu môn chủ Đường Môn một cái nhân tình, cho nên có được hồi báo. Đường Môn lấy thân pháp làm trọng, cực kỳ đề cao tốc độ xuất thủ. Người phục dụng loại đan này, trong thời gian hai khắc chân khí ngưng tụ ở tứ chi bạo tăng, khinh công cùng thân pháp đều đề thăng đến mức tối đa.
Cả hai chạy, chạy mãi, cho đến khi Tần Minh có cảm giác hai chân trở nên tê dại, hơi thở đã có chút hỗn loạn, sâm lâm đột nhiên mở ra, trước mắt là mặt băng cực kỳ rộng lớn.
Lưu Hổ, chúng ta chia tay tại đây. - Tần Minh đứng lại một lát để hồi phục chút ít thể lực, rồi quay sang bên cạnh nói.
Lưu Hổ trầm lặng giây lát, rồi thật chậm rãi khom người xuống, tận lực nhẹ nhàng để Lục Ly có thể vững vàng bước xuống. Nàng vừa rời khỏi, cảm giác trống rỗng trên lưng lập tức tràn vào trong lòng, lan đến tận tâm can, khiến hắn cơ hồ ngừng thở.
Hổ Đầu, ta phải đi rồi. - Lục Ly khẽ nói. Đầu lưỡi rất đau, nhưng nhờ có lá thuốc của Tần Minh, cho nên khả năng nói chuyện không bị ảnh hưởng.
... Lưu Hổ nhìn thật sâu vào gương mặt bầu bĩnh của Lục Ly, khó nhọc thở ra. Bảo trọng!
Lục Ly có chút không đành lòng, khóe mắt hơi ướt, nhưng cũng không thể nói thêm cái gì, dứt khoát xoay người bước theo Tần Minh.
Mặt hồ cực lớn, không nhìn thấy đầu cuối, có thể dùng từ bao la để hình dung. Tuyết rơi đã nhiều ngày, nước hồ sớm đóng băng thành một mặt gương khổng lồ, Lục Ly cúi xuống đưa tay cảm nhận, quả nhiên là trơn bóng.
Nàng lúc này đã hiểu được rõ ràng, vì cái gì Vô Danh thôn tồn tại đã nhiều năm lại không bị ngoại nhân tìm đến. Bởi vì ngoài vách núi sừng sững kia, bản thân Thiên Thành hồ này cũng là đại vật cản mà Tự Nhiên chi thần đã sớm tạo ra. Mặt gương khổng lồ hay biển nước bao la, cho dù ở trạng thái nào, người bình thường đều khó có thể vượt qua.
Cho nên, bây giờ nàng cùng Tần Minh phải làm thế nào?
Lục Ly đưa mắt, ra ý hỏi. Tần Minh vừa nhìn đã hiểu được nàng muốn nói cái gì, khẽ cười: Ngươi có biết trượt băng không?
Hửm?
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Lục Ly, ý cười của Tần Minh càng sâu. Hắn lấy bọc vải từ trên lưng xuống, nhanh chóng mở ra. Lục Ly đã nhìn thấy bọc vải này từ đầu, nó rất dài, cho nên nàng nghĩ là một thanh kiếm hay loại vũ khí nào đó tương tự. Không ngờ, lại là 2 bộ ván gỗ, bên trên gắn giày cỏ, bên dưới tấm lót kim loại mỏng, quả thực có phần giống với ván trượt tuyết ở kiếp trước.
Nàng còn đang ngơ ngẩn, đã thấy Tần Minh xỏ chân vào một bộ trong đó, cái còn lại đưa qua cho nàng.
Không nhanh lên, ta sẽ bỏ ngươi lại.
Lục Ly vừa nghĩ đến cái gì đó, nghe được câu nói này liền bị dọa rồi, ý niệm thoáng qua nhanh chóng biến mất, vội vàng làm theo Tần Minh.
Hắn mỉm cười, nắm lấy tay nàng, vù một cái, cả hai lập tức băng băng lướt đi.
Qua một lát, sâm lâm xa dần, bóng dáng Lưu Hổ đứng ngẩn ngơ bên hồ cũng chỉ còn là một dấu chấm nhỏ, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Lúc này có lẽ đã qua giờ Sửu, màn đêm đen thẫm hơi nhạt đi. Mênh mông xung quanh là băng hải, khiến Lục Ly có cảm giác đi giữa vùng chân trời, khắp nơi đều là thiên địa. Cuồng phong vẫn gào thét khiến nàng mấy lần không thể giữ vững, nhưng may mắn Tần Minh thăng bằng rất tốt, đều là hắn ở phía trước che chắn cho nàng, nắm tay nàng thật chặt.
Hảo ấm áp đâu!
Thiên địa là bao la sân khấu, Tần Minh là người dẫn dắt, Lục Ly cứ thế lướt đi, lắng nghe tâm tình bình lặng lại. Cho đến khi chân trời đã có vài tia sáng, rốt cuộc lại lần nữa nhìn thấy hùng vĩ tường thành.
Thịnh kinh!
Nàng, thực sự sắp trở về!
Không thấy điểm đầu cùng điểm cuối, tường đá đen phía xa giống như cự long khổng lồ, hoàn toàn có thể so sánh với Vạn Lý Trường Thành. Lục Ly kinh hãi, trong đầu lại có thêm nhận thức mới về thế giới này.
Ví như Thiên Thành hồ, nàng cùng Tần Minh trượt đi không chậm, đạt tới 15km/h là hoàn toàn có thể. Vậy mà hơn một canh giờ vẫn chưa đến nơi, đủ thấy rộng lớn cỡ nào. Lưu thẩm nói, Thiên thành hồ hình tròn, tựa như bầu trời, cho nên mới có cái tên Thiên Thành. Nếu thực như vậy, diện tích mặt hồ ít nhất cũng đạt tới hơn một trăm mười nghìn kilomet vuông!
Chỉ là một cái hồ lớn phụ cận kinh thành, lại bằng 1/9 cả Vịnh California! Sở quốc, đến cùng lớn thế nào? Thế giới này, lại còn rộng đến đâu?
Đang nghĩ cái gì?
Chỉ là cảm thấy, hồ này quá lớn!
Ừm, diện tích đích thực không nhỏ!
Lục Ly gật đầu, đang muốn nói thêm nữa, bỗng sững người.
Có gì sai sai?
Trượt băng, diện tích...
Nàng trợn mắt, há hốc miệng: Tần đại ca, ngươi... ngươi xuyên qua?
/30
|