Mạt tướng van cầu ngài!
Quân doanh không khí yên tĩnh, bên ngoài trướng bồng lớn nhất có một nam tử đang quỳ sụp xuống, thậm chí còn không ngừng dập đầu. Người này thân hình vạm vỡ, chiến giáp trên người cũng là tướng quân tiêu chuẩn, tại Sở quốc rất có danh vọng, tên là Hoa Mãn Thiên.
Hoa Mãn Thiên nhiều năm trở lại vẫn nắm trong tay Cấm vệ quân, là tâm phúc số một của Càn Nguyên đế. Hai năm trước, bởi vì tình huống tại Bắc Vực đột nhiên phức tạp, hắn nhận Hoàng lệnh đi tới nơi này, làm phó tướng cho Trấn Bắc vương Sở Bắc Tiệp. Qua hai năm thời gian, đã sớm nhận Sở Bắc Tiệp vì nghĩa huynh, tình như thủ túc.
Lúc này đã cách thời điểm Tần Minh rời đi gần nửa năm, Sở Bắc Tiệp tuy có đại lượng đan dược chống đỡ nhưng thể trạng đã đi vào suy yếu. Mắt thấy huynh đệ càng lúc càng không xong, Hoa Mãn Thiên gấp như kiến bò trong chảo. Hơn mười ngày trước, đột nhiên nhận được tin Độc Thần đến Thiên Tuyết thành.
Tiếu Dật Tài, Nhật Nguyệt giáo chủ, cực thiện dụng độc, giang hồ xưng y Độc Thần. Người này tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường, nửa chính nửa tà, nghịch lân duy nhất của y là thê tử.
Thê tử của Tiếu Dật Tài nghe nói thiên tiên nhược thể, ngày thường căn bản chính là một cái ấm sắc thuốc. Lần này y tới, mười phần đến tám là vì đấu giá hội thường niên tại Thiên Tuyết thành. Đấu giá chủ sự sớm đã thông báo, vật phẩm lần này thập phần trân quý, trong đó có cả bách niên tử lam thảo, đối với nữ nhân cực có ích lợi. Tiếu Dật Tài ái thê như mạng, nghe được tin này tự nhiên không thể bỏ qua.
Tần Minh xuất thân y thế gia, trong tay thảo dược không ít, đúng là có thể lấy ra một hai cây tử lam thảo. Tuy chưa được đến bách niên, nhưng vài chục năm vẫn là dư sức đấy. Tần Minh vắng mặt, Hoa Mãn Thiên liền tự mình chủ trương, từ tư khố của hắn ở quân doanh xuất ra tử lam thảo, tặng cho Tiếu Dật Tài.
Kẻ dùng độc cũng có thể giải độc. Hoa Mãn Thiên đây là hy vọng, Độc Thần có thể nhận lấy phần ân tình này, xuất thủ tương trợ.
Đáng tiếc, hắn lần này quá mức lạc quan.
Tiếu Dật Tài bởi vì một ít cố sự, đối với triều đình cực căm ghét. Hoa Mãn Thiên một câu lại một câu mạt tướng , rơi vào tai y, còn không phải muốn dùng thân phận tạo áp lực?
Phi! Mơ cũng đừng mơ!
Y đối với tử lam thảo đúng là có động tâm, nhất định phải thu về tay. Nhưng là, không nhất thiết phải giúp đỡ tên tiểu tướng này chứ? Quang minh không thể, vậy lén lút được rồi! Không tin trong đám hậu bối này, có kẻ nào ngăn được y.
Không giúp! Ngươi dập nát đầu cũng vậy.
Tiền bối... - mặt đất tiếp tục vang lên mấy tiếng cộp cộp.
Thằng nhãi, muốn tức chết lão tử?
Nếu ngươi còn dám nói nhiều một câu, ta lập tức hạ thêm độc, đảm bảo cho dù thần tiên cũng không cứu được hắn!
Hoa Mãn Thiên: ...
Không lẽ lời đồn có lầm? Người này, nhìn thế nào cũng không thấy giống thê nô trong truyền thuyết...
Giữa lúc hắn chưa biết nên làm thế nào, phía ngoài đột nhiên có binh sĩ chạy vào, nói là Tần Minh đã trở lại.
Rất nhanh, Tần Minh xuất hiện. Hắn nhìn qua cực kỳ mỏi mệt, à không, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, hắn thế nhưng còn dẫn theo vào doanh trại một vị cô nương.
Ta đổi ý!
Cái gì vậy?
Hoa Mãn Thiên ngơ ngác quay lại nhìn Tiếu Dật Tài, phát hiện y hết sức nghiêm túc gật đầu.
Ta bức độc cho hắn! Lập tức!
Này...
Người trong giang hồ đều lật mặt nhanh như vậy à?
Hoa Mãn Thiên khó xử. Tần Minh vừa rồi hơi gật đầu, hiển nhiên rời đi đã có thu hoạch. Nếu là có dược thảo rồi, vậy Độc Thần cũng không còn quá mức quan trọng. Y nếu muốn rời đi, hắn cũng không tiếp tục van nài.
Vì cái gì y đột nhiên đổi ý đâu?
Tiếu Dật Tài không phải dễ chơi, nếu bây giờ làm y mất hứng, không chừng mất nhiều hơn được?
Hoa Mãn Thiên còn chưa kịp nói gì, Tiếu Dật Tài lại mở miệng: Đổi lại, ta có một điều kiện.
Tiền bối, mời nói. Hoa Mãn Thiên ôm quyền, hít sâu một hơi. Hắn biết, thiên hạ tự nhiên không có bữa cơm miễn phí.
Ta muốn một người. Tiếu Dật Tài vui vẻ quét mắt về phía Lục Ly:
Nàng.
Tràng cảnh rất nhanh biến thành như thế này:
Lục Ly mục trừng khẩu ngốc, miệng há hốc, ngón tay đưa lên chỉ chỉ vào mặt mình.
Tần Minh vội đứng chắn trước mặt nàng, ý đồ bảo hộ rõ rệt.
Hoa Mãn Thiên thấy thế, mặt lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm. Con bà nó! Nữ nhân của huynh đệ lão tử, Diêm Vương cũng đừng mong nhúng chàm!
Một loạt binh sĩ phía sau đặt tay lên chuôi đao. Tướng quân có sát khí! Bọn hắn tự nhiên cần chuẩn bị, chỉ cần có lệnh, lập tức xông lên! Chết cũng phải bảo vệ trong sạch cho huynh đệ nữ nhân!
Cái này... Lục Ly khó khăn nuốt một ngụm...
Có ai đến nói cho nàng, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì???
Quân doanh không khí yên tĩnh, bên ngoài trướng bồng lớn nhất có một nam tử đang quỳ sụp xuống, thậm chí còn không ngừng dập đầu. Người này thân hình vạm vỡ, chiến giáp trên người cũng là tướng quân tiêu chuẩn, tại Sở quốc rất có danh vọng, tên là Hoa Mãn Thiên.
Hoa Mãn Thiên nhiều năm trở lại vẫn nắm trong tay Cấm vệ quân, là tâm phúc số một của Càn Nguyên đế. Hai năm trước, bởi vì tình huống tại Bắc Vực đột nhiên phức tạp, hắn nhận Hoàng lệnh đi tới nơi này, làm phó tướng cho Trấn Bắc vương Sở Bắc Tiệp. Qua hai năm thời gian, đã sớm nhận Sở Bắc Tiệp vì nghĩa huynh, tình như thủ túc.
Lúc này đã cách thời điểm Tần Minh rời đi gần nửa năm, Sở Bắc Tiệp tuy có đại lượng đan dược chống đỡ nhưng thể trạng đã đi vào suy yếu. Mắt thấy huynh đệ càng lúc càng không xong, Hoa Mãn Thiên gấp như kiến bò trong chảo. Hơn mười ngày trước, đột nhiên nhận được tin Độc Thần đến Thiên Tuyết thành.
Tiếu Dật Tài, Nhật Nguyệt giáo chủ, cực thiện dụng độc, giang hồ xưng y Độc Thần. Người này tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường, nửa chính nửa tà, nghịch lân duy nhất của y là thê tử.
Thê tử của Tiếu Dật Tài nghe nói thiên tiên nhược thể, ngày thường căn bản chính là một cái ấm sắc thuốc. Lần này y tới, mười phần đến tám là vì đấu giá hội thường niên tại Thiên Tuyết thành. Đấu giá chủ sự sớm đã thông báo, vật phẩm lần này thập phần trân quý, trong đó có cả bách niên tử lam thảo, đối với nữ nhân cực có ích lợi. Tiếu Dật Tài ái thê như mạng, nghe được tin này tự nhiên không thể bỏ qua.
Tần Minh xuất thân y thế gia, trong tay thảo dược không ít, đúng là có thể lấy ra một hai cây tử lam thảo. Tuy chưa được đến bách niên, nhưng vài chục năm vẫn là dư sức đấy. Tần Minh vắng mặt, Hoa Mãn Thiên liền tự mình chủ trương, từ tư khố của hắn ở quân doanh xuất ra tử lam thảo, tặng cho Tiếu Dật Tài.
Kẻ dùng độc cũng có thể giải độc. Hoa Mãn Thiên đây là hy vọng, Độc Thần có thể nhận lấy phần ân tình này, xuất thủ tương trợ.
Đáng tiếc, hắn lần này quá mức lạc quan.
Tiếu Dật Tài bởi vì một ít cố sự, đối với triều đình cực căm ghét. Hoa Mãn Thiên một câu lại một câu mạt tướng , rơi vào tai y, còn không phải muốn dùng thân phận tạo áp lực?
Phi! Mơ cũng đừng mơ!
Y đối với tử lam thảo đúng là có động tâm, nhất định phải thu về tay. Nhưng là, không nhất thiết phải giúp đỡ tên tiểu tướng này chứ? Quang minh không thể, vậy lén lút được rồi! Không tin trong đám hậu bối này, có kẻ nào ngăn được y.
Không giúp! Ngươi dập nát đầu cũng vậy.
Tiền bối... - mặt đất tiếp tục vang lên mấy tiếng cộp cộp.
Thằng nhãi, muốn tức chết lão tử?
Nếu ngươi còn dám nói nhiều một câu, ta lập tức hạ thêm độc, đảm bảo cho dù thần tiên cũng không cứu được hắn!
Hoa Mãn Thiên: ...
Không lẽ lời đồn có lầm? Người này, nhìn thế nào cũng không thấy giống thê nô trong truyền thuyết...
Giữa lúc hắn chưa biết nên làm thế nào, phía ngoài đột nhiên có binh sĩ chạy vào, nói là Tần Minh đã trở lại.
Rất nhanh, Tần Minh xuất hiện. Hắn nhìn qua cực kỳ mỏi mệt, à không, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, hắn thế nhưng còn dẫn theo vào doanh trại một vị cô nương.
Ta đổi ý!
Cái gì vậy?
Hoa Mãn Thiên ngơ ngác quay lại nhìn Tiếu Dật Tài, phát hiện y hết sức nghiêm túc gật đầu.
Ta bức độc cho hắn! Lập tức!
Này...
Người trong giang hồ đều lật mặt nhanh như vậy à?
Hoa Mãn Thiên khó xử. Tần Minh vừa rồi hơi gật đầu, hiển nhiên rời đi đã có thu hoạch. Nếu là có dược thảo rồi, vậy Độc Thần cũng không còn quá mức quan trọng. Y nếu muốn rời đi, hắn cũng không tiếp tục van nài.
Vì cái gì y đột nhiên đổi ý đâu?
Tiếu Dật Tài không phải dễ chơi, nếu bây giờ làm y mất hứng, không chừng mất nhiều hơn được?
Hoa Mãn Thiên còn chưa kịp nói gì, Tiếu Dật Tài lại mở miệng: Đổi lại, ta có một điều kiện.
Tiền bối, mời nói. Hoa Mãn Thiên ôm quyền, hít sâu một hơi. Hắn biết, thiên hạ tự nhiên không có bữa cơm miễn phí.
Ta muốn một người. Tiếu Dật Tài vui vẻ quét mắt về phía Lục Ly:
Nàng.
Tràng cảnh rất nhanh biến thành như thế này:
Lục Ly mục trừng khẩu ngốc, miệng há hốc, ngón tay đưa lên chỉ chỉ vào mặt mình.
Tần Minh vội đứng chắn trước mặt nàng, ý đồ bảo hộ rõ rệt.
Hoa Mãn Thiên thấy thế, mặt lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm. Con bà nó! Nữ nhân của huynh đệ lão tử, Diêm Vương cũng đừng mong nhúng chàm!
Một loạt binh sĩ phía sau đặt tay lên chuôi đao. Tướng quân có sát khí! Bọn hắn tự nhiên cần chuẩn bị, chỉ cần có lệnh, lập tức xông lên! Chết cũng phải bảo vệ trong sạch cho huynh đệ nữ nhân!
Cái này... Lục Ly khó khăn nuốt một ngụm...
Có ai đến nói cho nàng, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì???
/30
|