Trải qua một phen trao đổi thông tin, Nguyên Tiểu Bảo rốt cuộc cũng biết nơi đây không phải Thần Minh Giới Vực nữa mà là Đấu Khí Đại Lục, một nơi chủ tu đấu khí chứ không tu luyện theo hệ thống tu chân giống Thần Minh Giới Vực.
Có điều, thiếu niên không giải thích quá nhiều về hệ thống tu luyện đấu khí ở Đấu Khí Đại Lục, nguyên nhân có lẽ là do thiếu niên vẫn đề phòng hắn, dù sao trong người bỗng nhiều hơn một linh hồn có khả năng đoạt xá đương nhiên không thoải mái rồi.
Ngoài ra Nguyên Tiểu Bảo còn biết thêm thiếu niên này gọi là Tiêu Viêm, tam thiếu gia của Tiêu gia ở Ô Thản Thành thuộc Gia Mã Đế Quốc.
Nói đến cũng lạ, ban đầu Tiêu Viêm được mọi người xưng tụng là thiên tài nghìn năm có một, tốc độ tu luyện nhanh đến khủng khiếp, nhưng không hiểu sao đến năm mười một tuổi đấu khí của Tiêu Viêm lại tản mát hết sạch, có cố gắng hấp thu đấu khí thế nào cũng không tích lũy được.
Ngược lại qua mấy năm đấu khí tản mát tu vi của Tiêu Viêm đã tụt dốc không phanh, cứ thế từ thiên tài đã biến thành phế vật bị người người chỉ trích.
Bởi vì trước đó Tiêu Viêm khá kiêu ngạo với danh xưng thiên tài, lúc xuống dốc bị người bỏ đá xuống giếng là chuyện không tránh khỏi.
Bất quá Nguyên Tiểu Bảo rất cảm thông với Tiêu Viêm, hắn cảm thấy ngoại trừ việc Tiêu Viêm vẫn có gia đình bảo hộ ra thì Tiêu Viêm so với hắn đáng thương hơn một chút, nỗi đau từ thiên tài bị giáng xuống phế vật đau đớn hơn một người chưa từng tu luyện bao giờ nhiều lắm.
Lúc này, trải qua bị thôn phệ và tiêu hóa một lượng kha khá tin tức linh hồn Nguyên Tiểu Bảo đã thấm mệt, hắn nói:
-Tuy không hiểu tại sao ta không thoát ly khỏi ngươi cũng như ngươi không hạn chế hành động của ta hay giết chết ta được nhưng ta hứa sẽ không nhìn trộm bí mật của ngươi, có điều thỉnh thoảng ta vẫn muốn thông qua ngươi xem xét thế giới bên ngoài một chút, được không?
Tiêu Viêm gật đầu:
-Quyết định vậy đi.
…………………..
Trở về với hiện thực, Tiêu Viêm nằm trên giường mở mắt ra, hắn phát hiện toàn thân vô lực, quần áo thấm đẫm mồ hôi đại biểu cho quá trình xung đột linh hồn không phải giả thầm nói:
-Không phải mơ, xem ra đúng là có một cái Nguyên Tiểu Bảo đang tá túc trong người ta rồi. Cũng may cơ thể mệt mỏi nhưng bù lại linh hồn lực lại mạnh hơn rất nhiều, không biết có tu luyện lại được chưa đây.
Có câu hỏi nổi lên trong đầu, Tiêu Viêm lập tức bắt tay vào tìm câu trả lời.
Một lát sau, Tiêu Viêm lắc đầu ngán ngẩm:
-Chết tiệt, hôm nay đã là ngày khảo thí rồi, rốt cuộc kì tích vẫn không xảy ra sao. Ông trời ơi, cho ta xuyên không tại sao lại để ta biến thành phế vật a. Không, bây giờ có tới hai cái phế vật ở cùng nhau, ông bắt ta phải sống thế nào đây.
-Thôi, là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi, cứ đi khảo thí cho hợp cách cái đã.
Thế là Tiêu Viêm đứng dậy chuẩn bị một chút rồi đi đến đài khảo thí.
Cũng không biết do chán nản hay do thân thể mệt mỏi mà Tiêu Viêm đi rất chậm, lúc hắn đến nơi người khác đã khảo thí gần hết chỉ còn lác đác vài người chưa khảo thí.
Trông thấy Tiêu Viêm, người tiến hành khảo thí gọi tên hắn luôn:
-Người tiếp theo, Tiêu Viêm.
Vừa đến đã được nhắc tên, Tiêu Viêm thầm mắng:
-Khốn kiếp, đây rõ ràng là cố ý nhắm vào ta mà.
Nhưng Tiêu Viêm vẫn phải nhẫn nhịn leo lên đài áp tay vào trắc nghiệm ma thạch, hắn cố gắng truyền hết tất cả những gì mình có vào trắc nghiệm ma thạch với hy vọng kết quả sẽ tốt hơn một chút.
Đáng tiếc, sự thật phũ phàng, bên trên trắc nghiệm ma thạch hiện lên mấy chữ ảm đạm:
-Đấu khí, tam đoạn.
Có điều…. không ai nhận ra bên trong ảm đạm đó lại ẩn chứa một tia sáng màu trắng cực kì thanh thoát.
Không cần người tiến hành thông báo, đám người bên dưới đã vang lên một trận cười nhạo:
-Ha ha, đây là thiên tài của Tiêu gia đấy, mười bốn tuổi, tam đoạn đấu khí, quả nhiên không ai sánh bằng a.
-Còn phải nói, như ta đây cố gắng lắm cũng mới được nhị đoạn đây này, nhưng đó là chuyện của năm mười một tuổi nha.
Đối với những lời châm chọc kia Tiêu Viêm nghe nhiều thành quen, nhưng với tâm thái của một thiếu niên mười bốn tuổi Tiêu Viêm vẫn không nhịn được nắm chặt quả đấm, hắn… rất tức giận.
Hắn rất muốn hét lên “không phải ba năm trước các ngươi không ngừng nịnh nọt ta sao”, nhưng hắn biết nói ra không được tác dụng gì cả, nói ra hắn cũng không thể tu luyện lại được mà chỉ lôi kéo thêm thù hận rồi liên lụy tới cha hắn mà thôi.
Trong tâm tình xúc động, Tiêu Viêm lạc lõng bước xuống đài.
-Người tiếp theo, Tiêu Mị.
Sau Tiêu Viêm, là một thiếu nữ trạc tuổi hắn, dung mạo chưa phát dục hết không được gọi là tuyệt sắc giai nhân nhưng đã có một tia vũ mị nhàn nhạt khiến nàng rất dễ trở thành tiêu điểm trong đám đông.
Tiêu Mị nhanh chóng bước lên đài, áp tay, truyền vào đấu khí…
-Đấu khí, bảy đoạn.
Trái ngược với Tiêu Viêm, kết quả vừa ra đám đông bên dưới đã hò hét:
-Chậc chậc, với tốc độ này cho nàng thêm hai ba năm thời gian liền có thể đột phá lên đấu giả a.
-Người vừa đẹp, thiên phú lại cao, không hổ là hạt giống được bồi dưỡng, ta hâm mộ chết mất.
Về phần Tiêu Mị nghe đến những lời hâm mộ không tự chủ được hơi hếch cằm lên một chút, vũ mị cộng kiêu ngạo, càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Qua thêm vài người trắc thí nữa đã đến người cuối cùng.
-Người cuối cùng, Tiêu Huân Nhi.
Cái tên Tiêu Huân Nhi vừa vang lên, toàn trường trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, mọi người tập trung ánh mắt về một hướng, bởi vì, ai cũng biết Tiêu Huân Nhi là người có thiên phú mạnh nhất trong lớp trẻ tuổi Tiêu gia, độ nổi tiếng của nàng so với Tiêu Mị vẫn cao hơn một bậc.
Dưới cái nhìn chăm chú của toàn trường, một thiếu nữ thân mặc áo tím, dung mạo phi thường xuất chúng bước lên đài, nàng chưa đặt tay hoàn toàn vào tấm bia đá thì tấm bia đá đã chớp động quang mang, cảnh tượng này quá mức dọa người.
Sau đó, ánh sáng chói lòa, trên tấm bia đá hiện lên mấy chữ kim sắc rực rỡ:
-Đấu khí, cửu đoạn.
Toàn trường vỡ òa.
-Trời ạ, cửu… cửu đoạn đấu khí, rất nhanh thôi nàng sẽ trở thành người thứ hai của Tiêu gia dưới mười lăm tuổi đột phá lên Đấu Giả a.
Duy nhất chỉ có Tiêu Viêm, hắn đứng bên dưới nhìn lên Tiêu Huân Nhi, nàng… là một cô gái thanh thuần luôn theo sau hắn, luôn động viên hắn từ lúc hắn vẫn là thiên tài đến lúc hắn rơi rụng thành phế vật, nhưng hôm nay, hắn cảm thấy bản thân thật không xứng với nàng.
Tiêu Viêm khẽ thở dài quay người rời đi, còn Tiêu Huân Nhi tính chạy theo nhưng nàng phát hiện bóng lưng Tiêu Viêm hôm nay có chút khác lạ liền kiềm lòng lại, có đôi khi, nữ nhân không nên làm phiền nam nhân vào những lúc nam nhân cần ở một mình.
Chiều hôm đó, Tiêu Viêm ngồi đả tọa bên cạnh mộ của mẫu thân hắn, đại biểu cho việc hắn…. thề không từ bỏ tu luyện, mặc kệ tu luyện không có kết quả hắn vẫn sẽ tu luyện.
Bởi vì Tiêu Viêm cảm thấy hắn vẫn may mắn hơn Nguyên Tiểu Bảo, ít ra hắn đã từng có một cơ hội, còn Nguyên Tiểu Bảo ngay từ đầu đã không có cơ hội bước trên con đường tu luyện rồi.
-Hộc, hộc,….
Sau nhiều lần thử, Tiêu Viêm thở hổn hển mệt mỏi, rốt cuộc hôm nay vẫn không có chút tiến triển nào.
Tiêu Viêm dựa vào bên cạnh mộ bia mẫu thân, hắn vuốt ve cái nhẫn kỉ vật được mẫu thân trao lại trước lúc lâm chung lẩm bẩm:
-Mẫu thân, hài nhi… đã phụ kì vọng của mẫu thân rồi. Có lẽ… cả đời này con cũng không thể trở thành đỉnh tiêm cường giả được.
Qua thêm một lúc nữa, Tiêu Viêm đứng dậy trở về phòng.
Vừa về tới trước cửa phòng, Tiêu Viêm đã gặp phải cha hắn, Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn Tiêu Viêm hơi mệt mõi liền vỗ vai hắn:
-Con vẫn nghĩ đến buổi khảo thí sao?
Tiêu Viêm lắc đầu:
-Không có, con vừa mới tu luyện về nên hơi mệt thôi.
Cảm giác được Tiêu Viêm không nói dối, Tiêu Chiến cũng mừng cho đứa con trai này, nói:
-Thôi, con nghỉ ngơi trước đi, ngày mai sẽ có khách quý đến đấy.
Tiêu Viêm tò mò hỏi:
-Khách quý? Ai vậy ạ?
Tiêu Chiến nháy mắt gian xảo cười nói:
-Ngày mai con khắc biết.
Sau đó Tiêu Chiến rời đi để lại Tiêu Viêm một mình, cả hai người đều thở dài một cái:
-Chỉ còn một năm nữa….
Đúng vậy, tính ra hôm nay Tiêu Viêm đã gần mười lăm tuổi, qua một năm nữa là sẽ tới độ tuổi trưởng thành, nếu trước đó hắn vẫn không bộc lộ ra tiềm lực tu luyện sẽ bị phân tới các sản nghiệp của gia tộc làm việc công, đến lúc đó hắn căn bản không có cơ hội trở mình nữa.
Hiện tại có gia tộc bồi dưỡng còn không làm nên cơm cháo gì, nếu không được gia tộc hỗ trợ thì con đường tu luyện của hắn coi như chấm dứt rồi.
…………..
Ngày hôm sau, Tiêu Viêm vẫn kiên trì thổ nạp, kết quả vẫn không có gì mới mẻ, hắn lại thất bại.
Nhưng lần này hắn không than ngắn thở dài nữa, bất tri bất giác tâm cảnh của hắn đã tiến bộ hơn trước một bậc.
Sửa soạn lại một chút, bên ngoài vang lên một âm thanh của lão bộc:
-Tam thiếu gia, tộc trưởng cho gọi ngươi đến đại sảnh.
Tiêu Viêm nói vọng ra:
-Ta biết rồi, Mặc quản gia cứ đi làm việc của mình không cần đợi ta.
Tuy Tiêu Viêm nói thế, nhưng Mặc quản gia vẫn đứng bên ngoài đợi, lão đối với Tiêu Viêm rất nhiệt tình, chỉ đáng tiếc… haizzz…
Sau đó hai người đi tới đại sảnh.
Lúc này bên trong đại sảnh ngồi không ít người, vài người ngồi ở vị trí chủ đạo là Tiêu Chiến cùng với ba vị lão giả trưởng lão Tiêu gia, bên cạnh là ba người lạ mặt khác, trong đó có một lão giả và một nam một nữ trẻ tuổi, đoán chừng họ là khách quý Tiêu Chiến nhắc tới.
Từ lão giả kia Tiêu Viêm cảm giác được lão rất mạnh, hai người nam nữ trẻ tuổi cũng cùng một cảm giác như thế, dù sao Tiêu Viêm mới chỉ là tam đoạn đấu khí.
Mặc kệ, Tiêu Viêm ôm quyền nói:
-Tiêu Viêm bái kiến phụ thân, ba vị trưởng lão.
Vừa thấy Tiêu Viêm, không khí trong sảnh bỗng biến ‘‘khó xử’’, không, có lẽ phải nói không chào đón mới đúng, nhất là hắn không thấy chỗ ngồi của mình ở những vị trí trung tâm, xem ra lai giả bất thiện chứ không phải khách quý gì đâu a.
Nhưng thế này cũng lúng túng, không có chỗ chẳng lẽ đứng?
Đột nhiên, một tiếng cười lanh lảnh vang lên:
-Tiêu Viêm ca ca, ngồi ở đây đi.
Người mở miệng, hiển nhiên là Tiêu Huân Nhi, nàng vừa nói vừa đứng lên nhường ghế cho Lâm Phong.
Tiêu Viêm tiến tới gượng gạo cười:
-Thôi, muội ngồi đi, ta là nam nhân đứng cũng được.
Tiêu Huân Nhi khẽ nhíu đôi mày thanh tú:
-Tiêu Viêm ca ca đã ba năm rồi không để ý tới Huân Nhi, có phải Tiêu Viêm ca ca không còn thương Huân Nhi như lúc Huân Nhi bị bệnh ở thời điểm bốn tuổi có phải không?
Tiêu Viêm khẽ giật mình ngồi xuống:
-Muội nói gì, ta nghe không hiểu?
Huân Nhi khẽ cười:
-Nga, vậy Huân Nhi sẽ đi tìm ai đó từng dùng đấu khí hùng hậu để ôn nhuận kinh mạch cho Huân Nhi, sau đó Huân Nhi sẽ đánh người đó một trận vì dám lẻn vào phòng nữ hài tử, cuối cùng Huân Nhi sẽ gả cho người đó vì đã thương Huân Nhi.
Nghe vậy Tiêu Viêm không biết nói gì đành phải ho khan, nói thật hắn rất thích Huân Nhi, chẳng là ba năm xuống dốc khiến hắn tự cảm thấy không xứng.
Trong lúc hai người trò chuyện, lão giả “khách quý” đứng dậy nói:
-Tiêu tộc trưởng, lần này chúng ta đến, là có chuyện muốn cầu.
Tiêu Chiến không dám chậm trễ đáp, dù sao người ta là người của Vân Lam Tông đại danh đỉnh đỉnh:
-Cát Diệp tiên sinh khách khí rồi, mời tiên sinh cứ nói, nếu làm được Tiêu gia nhất định không chối từ.
Cát Diệp không dài dòng vào thẳng chủ đề chính, lão chỉ vào nữ nhân trẻ tuổi bên cạnh nói:
-Tốt, trước hết ta giới thiệu một chút, nàng là Nạp Lan Yên Nhiên, cháu gái của Nạp Lan Kiệt, đồng thời cũng là hôn thê của vị tam thiếu gia Tiêu gia đây.
Nghe vậy Tiêu Chiến cười như hoa nói:
-Hóa ra là Nạp Lan chất nữ, ngươi đã xinh đẹp đến mức thúc thúc không nhìn ra rồi, đừng trách thúc thúc a.
Nạp Lan Yên Nhiên, chính là hôn thê trên danh nghĩa của Tiêu Viêm do gia gia hai bên hứa hôn với nhau.
Nạp Lan Yên Nhiên ôm quyền thi lễ:
-Chất nữ nhiều năm không bái kiến, nếu nói ai nên tạ tội phải là chất nữ mới đúng.
Tiêu Chiến lại cười nói:
-Thúc thúc nghe nói Nạp Lan chất nữ đã được Vân Vận đại nhân thu làm đệ tử, quả thực đáng mừng a.
Nạp Lan Yên Nhiên cười gượng:
-Đó là chất nữ vận khí tốt mà thôi.
Ở bên cạnh, nhận được dấu hiệu cầu cứu của Nạp Lan Yên Nhiên, Cát Diệp nói luôn:
-Tiêu tộc trưởng, chuyện ta muốn nhờ… có liên quan tới Yên Nhiên, đó là… bên phía Vân Lam Tông muốn bồi dường Yên Nhiên lên làm tông chủ kế vị, mà trước đó theo quy củ người thừa kế không được qua lại với nam tử. Vậy nên Vân Lam Tông muốn Tiêu tộc trưởng giải trừ hôn ước.
Lần này, sắc mặt Tiêu Chiến cực kì khó coi, Tiêu Chiến trầm mặt xuống hỏi:
-Cát Diệp tiên sinh, đây là ý tứ gì?
Thấy Tiêu Chiến trầm xuống Cát Diệp cũng hơi xấu hổ, đây chẳng khác nào dùng vũ lực ép buộc đối phương giải trừ hôn ước cả.
Nhưng nghĩ đến lão tông chủ, Cát Diệp có thêm dũng khí lấy ra một lọ đan dược nói:
-Ta biết chuyện này không hợp lẽ thường lắm, nhưng đây là mệnh lệnh tông chủ ban ra ta không thể không nghe theo. Còn lí do chắc hẳn mọi người đều biết nên ta không nói nữa, ở đây ta có một viên Tụ Khí Tán do chính tay Cổ Hà Đại Sư luyện chế để bồi tội, hy vọng Tiêu Chiến tộc trưởng nghĩ cho đại cuộc mà đưa ra quyết định đúng đắn.
Đúng vậy, không cần Cát Diệp nói ai cũng hiểu Tiêu Viêm bây giờ là một phế vật không hơn không kém, tư cách đâu để kết thân với Nạp Lan Yên Nhiên – một thiên chi kiêu nữ tương lai sẽ gánh vác cả Vân Lam Tông đại danh đỉnh đỉnh?
Nhưng không đợi Tiêu Chiến lên tiếng Tiêu Viêm đã tức giận đến mức không kiềm chế nổi đứng bật dậy chỉ thẳng vào Nạp Lan Yên Nhiên nói:
-Ta hỏi ngươi một câu, chuyện này do ngươi tự ý quyết định, hay do gia gia của ngươi quyết định?
Bị chỉ thẳng mặt, Nạp Lan Yên Nhiên nhíu mày đáp trả:
-Mặc dù gia gia ta chưa tỏ ý kiến, nhưng trước sau gì cũng thế mà thôi.
Tiêu Viêm điên cuồng cười lớn:
-Tốt, tốt cho một câu trước sau gì cũng thế. Ta biết, ngươi chê ta là phế vật, nói thật đối với ngươi ta không hề có hứng thú, nhưng ngươi có nghĩ cho cha của ta hay không? Bị chất nữ đến tận cửa ép buộc giải trừ hôn ước sau này cha ta lấy mặt mũi gì ra gặp người ngoài?
Nạp Lan Yên Nhiên yếu ớt nhìn sang Tiêu Chiến xin lỗi:
-Tiêu thúc thúc, ta….
Tiêu Chấn cũng giống Tiêu Viêm cực kì tức giận nói:
-Nạp Lan tiểu thư, hai tiếng thúc thúc, ta nhận không nổi, còn về chuyện giải trừ hôn ước, mời Nạp Lan tiểu thư gọi Nạp Lan Kiệt tới nói chuyện rồi tính tiếp.
Đúng lúc này, Tiêu Viêm nói tiếp:
-Phụ thân, không cần, loại nữ nhân này không xứng với Tiêu gia chúng ta.
Sau đó Tiêu Viêm bước tới một cái bàn lấy ra giấy bút ghi ghi, lại đọc qua một lượt hắn lấy một thanh đoản kiếm rạch bàn tay nhỏ máu xuống nói:
-Từ hôm nay trở đi, ta, Tiêu Viêm, chính thức hưu Nạp Lan Yên Nhiên, giữa Tiêu gia với Nạp Lan Yên Nhiên sẽ không có bất kì quan hệ gì nữa. Ngươi, vừa lòng chưa?
Đạt được mục đích, nhưng Nạp Lan Yên Nhiên đã bị hành động của Tiêu Viêm chọc tức, nàng bất chấp nói:
-Ngươi dám hưu ta? Một tên phế vật như ngươi có tư cách gì hưu ta? Nếu ngươi không phục, ba năm sau chúng ta quyết đấu một trận xem ai hưu ai, thế nào?
Tiêu Viêm cười lớn:
-Ngươi nghĩ ta là phế vật không có cách đấu với ngươi sao? Được, ba năm sau, ta và ngươi, sinh tử ước định, ta sẽ đích thân đến Vân Lam Tông tìm ngươi. Ta tặng cho ngươi một câu, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, mạc khi thiếu niên cùng, rồi sẽ có ngày ngươi hối hận về hành động hôm nay.
-Còn bây giờ, cút ra khỏi Tiêu gia cho ta, nhớ mang theo cả Tụ Khí Tán này đi.
Bị một giấy hưu, lại bị một câu mắng cút, nhưng Nạp Lan Yên Nhiên nghĩ lại thấy bản thân mình là bên sai trước cũng không nói nhiều nữa chỉ hậm hực rời đi, riêng Cát Diệp thì nhìn Tiêu Viêm đầy thâm thúy, nếu không muốn nói là có chút sát ý.
Bởi vì, trong một khoảnh khắc kia, lão cảm nhận được nguy hiểm từ Tiêu Viêm.
Bất quá, rất nhanh Cát Diệp đã bị ánh mắt của một người khác dọa chạy mất dép….
Có điều, thiếu niên không giải thích quá nhiều về hệ thống tu luyện đấu khí ở Đấu Khí Đại Lục, nguyên nhân có lẽ là do thiếu niên vẫn đề phòng hắn, dù sao trong người bỗng nhiều hơn một linh hồn có khả năng đoạt xá đương nhiên không thoải mái rồi.
Ngoài ra Nguyên Tiểu Bảo còn biết thêm thiếu niên này gọi là Tiêu Viêm, tam thiếu gia của Tiêu gia ở Ô Thản Thành thuộc Gia Mã Đế Quốc.
Nói đến cũng lạ, ban đầu Tiêu Viêm được mọi người xưng tụng là thiên tài nghìn năm có một, tốc độ tu luyện nhanh đến khủng khiếp, nhưng không hiểu sao đến năm mười một tuổi đấu khí của Tiêu Viêm lại tản mát hết sạch, có cố gắng hấp thu đấu khí thế nào cũng không tích lũy được.
Ngược lại qua mấy năm đấu khí tản mát tu vi của Tiêu Viêm đã tụt dốc không phanh, cứ thế từ thiên tài đã biến thành phế vật bị người người chỉ trích.
Bởi vì trước đó Tiêu Viêm khá kiêu ngạo với danh xưng thiên tài, lúc xuống dốc bị người bỏ đá xuống giếng là chuyện không tránh khỏi.
Bất quá Nguyên Tiểu Bảo rất cảm thông với Tiêu Viêm, hắn cảm thấy ngoại trừ việc Tiêu Viêm vẫn có gia đình bảo hộ ra thì Tiêu Viêm so với hắn đáng thương hơn một chút, nỗi đau từ thiên tài bị giáng xuống phế vật đau đớn hơn một người chưa từng tu luyện bao giờ nhiều lắm.
Lúc này, trải qua bị thôn phệ và tiêu hóa một lượng kha khá tin tức linh hồn Nguyên Tiểu Bảo đã thấm mệt, hắn nói:
-Tuy không hiểu tại sao ta không thoát ly khỏi ngươi cũng như ngươi không hạn chế hành động của ta hay giết chết ta được nhưng ta hứa sẽ không nhìn trộm bí mật của ngươi, có điều thỉnh thoảng ta vẫn muốn thông qua ngươi xem xét thế giới bên ngoài một chút, được không?
Tiêu Viêm gật đầu:
-Quyết định vậy đi.
…………………..
Trở về với hiện thực, Tiêu Viêm nằm trên giường mở mắt ra, hắn phát hiện toàn thân vô lực, quần áo thấm đẫm mồ hôi đại biểu cho quá trình xung đột linh hồn không phải giả thầm nói:
-Không phải mơ, xem ra đúng là có một cái Nguyên Tiểu Bảo đang tá túc trong người ta rồi. Cũng may cơ thể mệt mỏi nhưng bù lại linh hồn lực lại mạnh hơn rất nhiều, không biết có tu luyện lại được chưa đây.
Có câu hỏi nổi lên trong đầu, Tiêu Viêm lập tức bắt tay vào tìm câu trả lời.
Một lát sau, Tiêu Viêm lắc đầu ngán ngẩm:
-Chết tiệt, hôm nay đã là ngày khảo thí rồi, rốt cuộc kì tích vẫn không xảy ra sao. Ông trời ơi, cho ta xuyên không tại sao lại để ta biến thành phế vật a. Không, bây giờ có tới hai cái phế vật ở cùng nhau, ông bắt ta phải sống thế nào đây.
-Thôi, là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi, cứ đi khảo thí cho hợp cách cái đã.
Thế là Tiêu Viêm đứng dậy chuẩn bị một chút rồi đi đến đài khảo thí.
Cũng không biết do chán nản hay do thân thể mệt mỏi mà Tiêu Viêm đi rất chậm, lúc hắn đến nơi người khác đã khảo thí gần hết chỉ còn lác đác vài người chưa khảo thí.
Trông thấy Tiêu Viêm, người tiến hành khảo thí gọi tên hắn luôn:
-Người tiếp theo, Tiêu Viêm.
Vừa đến đã được nhắc tên, Tiêu Viêm thầm mắng:
-Khốn kiếp, đây rõ ràng là cố ý nhắm vào ta mà.
Nhưng Tiêu Viêm vẫn phải nhẫn nhịn leo lên đài áp tay vào trắc nghiệm ma thạch, hắn cố gắng truyền hết tất cả những gì mình có vào trắc nghiệm ma thạch với hy vọng kết quả sẽ tốt hơn một chút.
Đáng tiếc, sự thật phũ phàng, bên trên trắc nghiệm ma thạch hiện lên mấy chữ ảm đạm:
-Đấu khí, tam đoạn.
Có điều…. không ai nhận ra bên trong ảm đạm đó lại ẩn chứa một tia sáng màu trắng cực kì thanh thoát.
Không cần người tiến hành thông báo, đám người bên dưới đã vang lên một trận cười nhạo:
-Ha ha, đây là thiên tài của Tiêu gia đấy, mười bốn tuổi, tam đoạn đấu khí, quả nhiên không ai sánh bằng a.
-Còn phải nói, như ta đây cố gắng lắm cũng mới được nhị đoạn đây này, nhưng đó là chuyện của năm mười một tuổi nha.
Đối với những lời châm chọc kia Tiêu Viêm nghe nhiều thành quen, nhưng với tâm thái của một thiếu niên mười bốn tuổi Tiêu Viêm vẫn không nhịn được nắm chặt quả đấm, hắn… rất tức giận.
Hắn rất muốn hét lên “không phải ba năm trước các ngươi không ngừng nịnh nọt ta sao”, nhưng hắn biết nói ra không được tác dụng gì cả, nói ra hắn cũng không thể tu luyện lại được mà chỉ lôi kéo thêm thù hận rồi liên lụy tới cha hắn mà thôi.
Trong tâm tình xúc động, Tiêu Viêm lạc lõng bước xuống đài.
-Người tiếp theo, Tiêu Mị.
Sau Tiêu Viêm, là một thiếu nữ trạc tuổi hắn, dung mạo chưa phát dục hết không được gọi là tuyệt sắc giai nhân nhưng đã có một tia vũ mị nhàn nhạt khiến nàng rất dễ trở thành tiêu điểm trong đám đông.
Tiêu Mị nhanh chóng bước lên đài, áp tay, truyền vào đấu khí…
-Đấu khí, bảy đoạn.
Trái ngược với Tiêu Viêm, kết quả vừa ra đám đông bên dưới đã hò hét:
-Chậc chậc, với tốc độ này cho nàng thêm hai ba năm thời gian liền có thể đột phá lên đấu giả a.
-Người vừa đẹp, thiên phú lại cao, không hổ là hạt giống được bồi dưỡng, ta hâm mộ chết mất.
Về phần Tiêu Mị nghe đến những lời hâm mộ không tự chủ được hơi hếch cằm lên một chút, vũ mị cộng kiêu ngạo, càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.
Qua thêm vài người trắc thí nữa đã đến người cuối cùng.
-Người cuối cùng, Tiêu Huân Nhi.
Cái tên Tiêu Huân Nhi vừa vang lên, toàn trường trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, mọi người tập trung ánh mắt về một hướng, bởi vì, ai cũng biết Tiêu Huân Nhi là người có thiên phú mạnh nhất trong lớp trẻ tuổi Tiêu gia, độ nổi tiếng của nàng so với Tiêu Mị vẫn cao hơn một bậc.
Dưới cái nhìn chăm chú của toàn trường, một thiếu nữ thân mặc áo tím, dung mạo phi thường xuất chúng bước lên đài, nàng chưa đặt tay hoàn toàn vào tấm bia đá thì tấm bia đá đã chớp động quang mang, cảnh tượng này quá mức dọa người.
Sau đó, ánh sáng chói lòa, trên tấm bia đá hiện lên mấy chữ kim sắc rực rỡ:
-Đấu khí, cửu đoạn.
Toàn trường vỡ òa.
-Trời ạ, cửu… cửu đoạn đấu khí, rất nhanh thôi nàng sẽ trở thành người thứ hai của Tiêu gia dưới mười lăm tuổi đột phá lên Đấu Giả a.
Duy nhất chỉ có Tiêu Viêm, hắn đứng bên dưới nhìn lên Tiêu Huân Nhi, nàng… là một cô gái thanh thuần luôn theo sau hắn, luôn động viên hắn từ lúc hắn vẫn là thiên tài đến lúc hắn rơi rụng thành phế vật, nhưng hôm nay, hắn cảm thấy bản thân thật không xứng với nàng.
Tiêu Viêm khẽ thở dài quay người rời đi, còn Tiêu Huân Nhi tính chạy theo nhưng nàng phát hiện bóng lưng Tiêu Viêm hôm nay có chút khác lạ liền kiềm lòng lại, có đôi khi, nữ nhân không nên làm phiền nam nhân vào những lúc nam nhân cần ở một mình.
Chiều hôm đó, Tiêu Viêm ngồi đả tọa bên cạnh mộ của mẫu thân hắn, đại biểu cho việc hắn…. thề không từ bỏ tu luyện, mặc kệ tu luyện không có kết quả hắn vẫn sẽ tu luyện.
Bởi vì Tiêu Viêm cảm thấy hắn vẫn may mắn hơn Nguyên Tiểu Bảo, ít ra hắn đã từng có một cơ hội, còn Nguyên Tiểu Bảo ngay từ đầu đã không có cơ hội bước trên con đường tu luyện rồi.
-Hộc, hộc,….
Sau nhiều lần thử, Tiêu Viêm thở hổn hển mệt mỏi, rốt cuộc hôm nay vẫn không có chút tiến triển nào.
Tiêu Viêm dựa vào bên cạnh mộ bia mẫu thân, hắn vuốt ve cái nhẫn kỉ vật được mẫu thân trao lại trước lúc lâm chung lẩm bẩm:
-Mẫu thân, hài nhi… đã phụ kì vọng của mẫu thân rồi. Có lẽ… cả đời này con cũng không thể trở thành đỉnh tiêm cường giả được.
Qua thêm một lúc nữa, Tiêu Viêm đứng dậy trở về phòng.
Vừa về tới trước cửa phòng, Tiêu Viêm đã gặp phải cha hắn, Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn Tiêu Viêm hơi mệt mõi liền vỗ vai hắn:
-Con vẫn nghĩ đến buổi khảo thí sao?
Tiêu Viêm lắc đầu:
-Không có, con vừa mới tu luyện về nên hơi mệt thôi.
Cảm giác được Tiêu Viêm không nói dối, Tiêu Chiến cũng mừng cho đứa con trai này, nói:
-Thôi, con nghỉ ngơi trước đi, ngày mai sẽ có khách quý đến đấy.
Tiêu Viêm tò mò hỏi:
-Khách quý? Ai vậy ạ?
Tiêu Chiến nháy mắt gian xảo cười nói:
-Ngày mai con khắc biết.
Sau đó Tiêu Chiến rời đi để lại Tiêu Viêm một mình, cả hai người đều thở dài một cái:
-Chỉ còn một năm nữa….
Đúng vậy, tính ra hôm nay Tiêu Viêm đã gần mười lăm tuổi, qua một năm nữa là sẽ tới độ tuổi trưởng thành, nếu trước đó hắn vẫn không bộc lộ ra tiềm lực tu luyện sẽ bị phân tới các sản nghiệp của gia tộc làm việc công, đến lúc đó hắn căn bản không có cơ hội trở mình nữa.
Hiện tại có gia tộc bồi dưỡng còn không làm nên cơm cháo gì, nếu không được gia tộc hỗ trợ thì con đường tu luyện của hắn coi như chấm dứt rồi.
…………..
Ngày hôm sau, Tiêu Viêm vẫn kiên trì thổ nạp, kết quả vẫn không có gì mới mẻ, hắn lại thất bại.
Nhưng lần này hắn không than ngắn thở dài nữa, bất tri bất giác tâm cảnh của hắn đã tiến bộ hơn trước một bậc.
Sửa soạn lại một chút, bên ngoài vang lên một âm thanh của lão bộc:
-Tam thiếu gia, tộc trưởng cho gọi ngươi đến đại sảnh.
Tiêu Viêm nói vọng ra:
-Ta biết rồi, Mặc quản gia cứ đi làm việc của mình không cần đợi ta.
Tuy Tiêu Viêm nói thế, nhưng Mặc quản gia vẫn đứng bên ngoài đợi, lão đối với Tiêu Viêm rất nhiệt tình, chỉ đáng tiếc… haizzz…
Sau đó hai người đi tới đại sảnh.
Lúc này bên trong đại sảnh ngồi không ít người, vài người ngồi ở vị trí chủ đạo là Tiêu Chiến cùng với ba vị lão giả trưởng lão Tiêu gia, bên cạnh là ba người lạ mặt khác, trong đó có một lão giả và một nam một nữ trẻ tuổi, đoán chừng họ là khách quý Tiêu Chiến nhắc tới.
Từ lão giả kia Tiêu Viêm cảm giác được lão rất mạnh, hai người nam nữ trẻ tuổi cũng cùng một cảm giác như thế, dù sao Tiêu Viêm mới chỉ là tam đoạn đấu khí.
Mặc kệ, Tiêu Viêm ôm quyền nói:
-Tiêu Viêm bái kiến phụ thân, ba vị trưởng lão.
Vừa thấy Tiêu Viêm, không khí trong sảnh bỗng biến ‘‘khó xử’’, không, có lẽ phải nói không chào đón mới đúng, nhất là hắn không thấy chỗ ngồi của mình ở những vị trí trung tâm, xem ra lai giả bất thiện chứ không phải khách quý gì đâu a.
Nhưng thế này cũng lúng túng, không có chỗ chẳng lẽ đứng?
Đột nhiên, một tiếng cười lanh lảnh vang lên:
-Tiêu Viêm ca ca, ngồi ở đây đi.
Người mở miệng, hiển nhiên là Tiêu Huân Nhi, nàng vừa nói vừa đứng lên nhường ghế cho Lâm Phong.
Tiêu Viêm tiến tới gượng gạo cười:
-Thôi, muội ngồi đi, ta là nam nhân đứng cũng được.
Tiêu Huân Nhi khẽ nhíu đôi mày thanh tú:
-Tiêu Viêm ca ca đã ba năm rồi không để ý tới Huân Nhi, có phải Tiêu Viêm ca ca không còn thương Huân Nhi như lúc Huân Nhi bị bệnh ở thời điểm bốn tuổi có phải không?
Tiêu Viêm khẽ giật mình ngồi xuống:
-Muội nói gì, ta nghe không hiểu?
Huân Nhi khẽ cười:
-Nga, vậy Huân Nhi sẽ đi tìm ai đó từng dùng đấu khí hùng hậu để ôn nhuận kinh mạch cho Huân Nhi, sau đó Huân Nhi sẽ đánh người đó một trận vì dám lẻn vào phòng nữ hài tử, cuối cùng Huân Nhi sẽ gả cho người đó vì đã thương Huân Nhi.
Nghe vậy Tiêu Viêm không biết nói gì đành phải ho khan, nói thật hắn rất thích Huân Nhi, chẳng là ba năm xuống dốc khiến hắn tự cảm thấy không xứng.
Trong lúc hai người trò chuyện, lão giả “khách quý” đứng dậy nói:
-Tiêu tộc trưởng, lần này chúng ta đến, là có chuyện muốn cầu.
Tiêu Chiến không dám chậm trễ đáp, dù sao người ta là người của Vân Lam Tông đại danh đỉnh đỉnh:
-Cát Diệp tiên sinh khách khí rồi, mời tiên sinh cứ nói, nếu làm được Tiêu gia nhất định không chối từ.
Cát Diệp không dài dòng vào thẳng chủ đề chính, lão chỉ vào nữ nhân trẻ tuổi bên cạnh nói:
-Tốt, trước hết ta giới thiệu một chút, nàng là Nạp Lan Yên Nhiên, cháu gái của Nạp Lan Kiệt, đồng thời cũng là hôn thê của vị tam thiếu gia Tiêu gia đây.
Nghe vậy Tiêu Chiến cười như hoa nói:
-Hóa ra là Nạp Lan chất nữ, ngươi đã xinh đẹp đến mức thúc thúc không nhìn ra rồi, đừng trách thúc thúc a.
Nạp Lan Yên Nhiên, chính là hôn thê trên danh nghĩa của Tiêu Viêm do gia gia hai bên hứa hôn với nhau.
Nạp Lan Yên Nhiên ôm quyền thi lễ:
-Chất nữ nhiều năm không bái kiến, nếu nói ai nên tạ tội phải là chất nữ mới đúng.
Tiêu Chiến lại cười nói:
-Thúc thúc nghe nói Nạp Lan chất nữ đã được Vân Vận đại nhân thu làm đệ tử, quả thực đáng mừng a.
Nạp Lan Yên Nhiên cười gượng:
-Đó là chất nữ vận khí tốt mà thôi.
Ở bên cạnh, nhận được dấu hiệu cầu cứu của Nạp Lan Yên Nhiên, Cát Diệp nói luôn:
-Tiêu tộc trưởng, chuyện ta muốn nhờ… có liên quan tới Yên Nhiên, đó là… bên phía Vân Lam Tông muốn bồi dường Yên Nhiên lên làm tông chủ kế vị, mà trước đó theo quy củ người thừa kế không được qua lại với nam tử. Vậy nên Vân Lam Tông muốn Tiêu tộc trưởng giải trừ hôn ước.
Lần này, sắc mặt Tiêu Chiến cực kì khó coi, Tiêu Chiến trầm mặt xuống hỏi:
-Cát Diệp tiên sinh, đây là ý tứ gì?
Thấy Tiêu Chiến trầm xuống Cát Diệp cũng hơi xấu hổ, đây chẳng khác nào dùng vũ lực ép buộc đối phương giải trừ hôn ước cả.
Nhưng nghĩ đến lão tông chủ, Cát Diệp có thêm dũng khí lấy ra một lọ đan dược nói:
-Ta biết chuyện này không hợp lẽ thường lắm, nhưng đây là mệnh lệnh tông chủ ban ra ta không thể không nghe theo. Còn lí do chắc hẳn mọi người đều biết nên ta không nói nữa, ở đây ta có một viên Tụ Khí Tán do chính tay Cổ Hà Đại Sư luyện chế để bồi tội, hy vọng Tiêu Chiến tộc trưởng nghĩ cho đại cuộc mà đưa ra quyết định đúng đắn.
Đúng vậy, không cần Cát Diệp nói ai cũng hiểu Tiêu Viêm bây giờ là một phế vật không hơn không kém, tư cách đâu để kết thân với Nạp Lan Yên Nhiên – một thiên chi kiêu nữ tương lai sẽ gánh vác cả Vân Lam Tông đại danh đỉnh đỉnh?
Nhưng không đợi Tiêu Chiến lên tiếng Tiêu Viêm đã tức giận đến mức không kiềm chế nổi đứng bật dậy chỉ thẳng vào Nạp Lan Yên Nhiên nói:
-Ta hỏi ngươi một câu, chuyện này do ngươi tự ý quyết định, hay do gia gia của ngươi quyết định?
Bị chỉ thẳng mặt, Nạp Lan Yên Nhiên nhíu mày đáp trả:
-Mặc dù gia gia ta chưa tỏ ý kiến, nhưng trước sau gì cũng thế mà thôi.
Tiêu Viêm điên cuồng cười lớn:
-Tốt, tốt cho một câu trước sau gì cũng thế. Ta biết, ngươi chê ta là phế vật, nói thật đối với ngươi ta không hề có hứng thú, nhưng ngươi có nghĩ cho cha của ta hay không? Bị chất nữ đến tận cửa ép buộc giải trừ hôn ước sau này cha ta lấy mặt mũi gì ra gặp người ngoài?
Nạp Lan Yên Nhiên yếu ớt nhìn sang Tiêu Chiến xin lỗi:
-Tiêu thúc thúc, ta….
Tiêu Chấn cũng giống Tiêu Viêm cực kì tức giận nói:
-Nạp Lan tiểu thư, hai tiếng thúc thúc, ta nhận không nổi, còn về chuyện giải trừ hôn ước, mời Nạp Lan tiểu thư gọi Nạp Lan Kiệt tới nói chuyện rồi tính tiếp.
Đúng lúc này, Tiêu Viêm nói tiếp:
-Phụ thân, không cần, loại nữ nhân này không xứng với Tiêu gia chúng ta.
Sau đó Tiêu Viêm bước tới một cái bàn lấy ra giấy bút ghi ghi, lại đọc qua một lượt hắn lấy một thanh đoản kiếm rạch bàn tay nhỏ máu xuống nói:
-Từ hôm nay trở đi, ta, Tiêu Viêm, chính thức hưu Nạp Lan Yên Nhiên, giữa Tiêu gia với Nạp Lan Yên Nhiên sẽ không có bất kì quan hệ gì nữa. Ngươi, vừa lòng chưa?
Đạt được mục đích, nhưng Nạp Lan Yên Nhiên đã bị hành động của Tiêu Viêm chọc tức, nàng bất chấp nói:
-Ngươi dám hưu ta? Một tên phế vật như ngươi có tư cách gì hưu ta? Nếu ngươi không phục, ba năm sau chúng ta quyết đấu một trận xem ai hưu ai, thế nào?
Tiêu Viêm cười lớn:
-Ngươi nghĩ ta là phế vật không có cách đấu với ngươi sao? Được, ba năm sau, ta và ngươi, sinh tử ước định, ta sẽ đích thân đến Vân Lam Tông tìm ngươi. Ta tặng cho ngươi một câu, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, mạc khi thiếu niên cùng, rồi sẽ có ngày ngươi hối hận về hành động hôm nay.
-Còn bây giờ, cút ra khỏi Tiêu gia cho ta, nhớ mang theo cả Tụ Khí Tán này đi.
Bị một giấy hưu, lại bị một câu mắng cút, nhưng Nạp Lan Yên Nhiên nghĩ lại thấy bản thân mình là bên sai trước cũng không nói nhiều nữa chỉ hậm hực rời đi, riêng Cát Diệp thì nhìn Tiêu Viêm đầy thâm thúy, nếu không muốn nói là có chút sát ý.
Bởi vì, trong một khoảnh khắc kia, lão cảm nhận được nguy hiểm từ Tiêu Viêm.
Bất quá, rất nhanh Cát Diệp đã bị ánh mắt của một người khác dọa chạy mất dép….
/37
|