Oáp! Mới sáng sớm bị dựng dậy,...thiệt tình! Buồn ngủ chết đi được! Bà tác giả ngáp liên hồi càu nhàu.
Than thở cái gì hử? Mở to con mắt ra xem cho kỹ! Gã Ma Vương bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị đoạt thanh kiếm trên tay nó.
Nó một tay dụi mắt móc ghèn, tay kia nới lỏng thanh kiếm lơ mơ chiêm ngưỡng màn múa kiếm tuyệt diệu của hắn. Wow Lâm Tử bị đường kiếm điêu luyện làm tỉnh cơn thèm ngủ, thần thái sắc lạnh, ánh mắt hắn bén đến độ có thể giết chết một con nai vàng ngơ ngác. Lưỡi kiếm sáng loá uốn quanh theo bước chân bất chợt dứt khoát đâm thẳng về một hướng rồi vòng một cái xoay chân nhắm thẳng mũi kiếm tiến về phía nó. Buổi sáng trời còn đổ sương mù, tuyết rơi lả tả thế nào mà Lâm Tử nó tuôn mồ hôi giọt giọt bởi gã Cổ Huyết đáng hận. Cây cối, lính gác thiếu gì hắn không nhằm vào lại canh ngay sinh mạng bé nhỏ của nó làm tấm bia để ngắm. Khoé môi cong cong mỏng mỏng in trên mặt hắn hệt như đang cố tình trêu ngươi nó.
Ối mẹ ơi! Đao...Đ...đao...kiếm không có mắt! Lâm Tử chân nhũng nhiễu ra tay trỏ trỏ hờ nhẹ vào mũi kiếm miệng lưỡi líu hết cả lên.
Nhưng ta có mắt là được! Gã Cổ Huyết bờ môi khẩy nhẹ hạ mũi kiếm xuống tiến gần sát bên dúi chuôi kiếm vào tay nó.
Ơ kìa! Tên quỷ này bữa nay bán cầu não trái nhiễm lạnh hay sao đột ngột đổi cách xưng hô vậy ta? Nó lườm mắt hoài nghi.
Hắn tằng hắng nghiêm túc, giật mắt bảo: Nhấc kiếm lên!
Nó là tác giả nhe bà con, nhắc lại thân phận trước kia kẻo bị quên mất. Lâm Tử răm rắp làm theo những động tác mà hắn đương múa kiếm từ đơn giản đến phức tạp, từ cơ bản đến nâng cao. Múa ba trật ba giuộc một hồi chân trái chéo chân phải ngã sấp mặt xuống đất, may thay nó không bị xốc kiếm lòi ruột. Gã Cổ Huyết hoảng hồn đá thanh kiếm sang bên vì sợ đao kiếm vô tình, hắn ngồi xổm cúi người mép giật tăng tăng chọc quê: Này! Định nằm ở đây tắm sương hờ? Phừ! Mới hai ba chiêu đã ngã lăn ra đất, còn thể thống gì nữa hả?
Lâm Tử xác nằm áp mặt với thổ địa ngẩng lên trợn trạo: Grừ...!!! Đừng bưng bản mặt hắc xì dầu đó nhìn tôi! Làm ơn đỡ tôi dậy giùm cái coi!
Hêy ya! Hắn phì cười túm sau áo nó xách lên nhẹ te như bong bóng.
Tình cảnh éo le của nó trở thành trò cười cho thiên hạ, mấy tên lính gồm có nô tỳ cùng toàn thể những ai có mặt đều ôm bụng cười nghiêng ngả. Mặt mũi nó dính đầy cát đất bụi bặm cơm tuyết, nó giận đỏ mặt tía tai phủi đít nguýt cho hắn một tia xẹt lửa. Nhìn bộ hệ tơi tả, mặt mũi lem luốc trên người Lâm Tử, Cổ Huyết bình thường lãnh đạm cách mấy cũng khó kiềm lòng giả vờ ho đặng nín nhịn cơn buồn cười này. Ngài Quốc Vương tiến gần, hạ thấp đầu gối tự thân lấy ống tay áo chính mình lau sạch vết dơ trên khuôn mặt tròn trĩnh có chút bầu bĩnh của con nhỏ Nhọ Nhất Truyện tên Lâm Tử. Hơi thở ra khói phả vào mặt nó vừa nóng ấm lại còn có mùi dị dị đặc quyền từ gã Cổ Huyết. Lâm Tử khịt mũi nheo mắt đặt năm ngón tay đẩy hắn né sang: Ui! Bỏng chết mặt tôi rồi! Cơ thể anh làm bằng nước sôi à?
Cổ Huyết đứng thẳng lưng dáng vẻ nghiêm túc: Tiếp tục luyện!
Ài ya! Lại phải luyện! Tê hết gân cốt người ta! Giọng Lâm Tử uể oải tự đấm bóp nói.
Trời lạnh cần vận động, nào! Làm theo tôi mau lên! Cổ Huyết lên giọng sư phụ.
Lạnh co quéo thế này...thà ngủ sướng hơn! Thân nó hoạt động một đằng miệng thở dài một nẻo.
Luyện nửa canh giờ toàn thân nó mỏi nhừ, tứ chi rã rời. Nhờ vậy, khả năng kiếm pháp tiến bộ vượt bậc, Lâm Tử bắt đầu cảm thấy tay chân linh hoạt hơn, sức lực bỗng chốc sung sức hơn. Nó quên hết mệt mỏi chú tâm tập luyện cách nghiêm chỉnh, đường kiếm chuẩn xác từng động tác.
Hừ hừ! Lâm Tử này không chỉ có hư danh! Nó khoái chí vỗ ngực tự tin.
Đang luyện kiếm không được lơ là! Tập trung vào! Gã Cổ Huyết đá chân nó nhắc nhở.
Ờ! Biết rồi sư phụ! Lâm Tử nó vái hắn mấy cái thưa.
Kỹ năng kiếm pháp hắn dạy nó với mục đích sử dụng thành thạo thanh kiếm trừ tà nó vô tình sở hữu, chỉ cần cầm trên tay xem hắn đã biết chiêu thức kết hợp với thanh kiếm này như thế nào rồi. Tuyệt chiêu sát thương Phục Ma Tiên Pháp , tên thật của thanh kiếm cổ quái này là Long Thần Thuỷ Kiếm . Lai lịch xuất thân từ vị Long Thần , ông sống ở cung điện dưới đáy biển được xây từ san hô đỏ và trắng từ nơi ông kiểm soát thuỷ triều với những viên ngọc kỳ diệu. Từ lâu gã Cổ Huyết đã nghe danh thanh kiếm này, hắn khá bất ngờ khi người sở hữu là con người phàm tục. Chính cái thân phận phàm phu tục tử vì vậy nó chưa biết cách sử dụng, chưa biết cách xuất ra tuyệt chiêu thực sự. Nó cần phải được rèn luyện kỹ năng trước tiên, sau đó mới đến hồi kích hoạt linh hồn của thanh kiếm.
Cổ Huyết liên tục chỉnh sửa tư thế, uốn nắn nó. Lúc thì đá chân, lúc bẻ vai nó theo chủ ý hắn khiến nó xoay như chong chóng. Múa sáng múa đến trưa xế, đồ ăn sáng tiêu hoá chẳng còn gì trong bụng. Hắn cũng nào khác gì nó, trán vã mồ hôi khựng lại nghỉ chốc lát xem thử nó tiến bộ đến mức nào. Lâm Tử múa may ít lâu đuối sức xây xẩm mặt mày ngồi bệt xuống đất thở phì phèo, nhìn lên trời vẫn còn xoay vòng vòng. Tuyết rớt lên mi mắt trắng phau phau, đầu óc choáng váng và nhập thổ di an ngủ say như chết. Gã Ma Vương khều khều vai nó gọi to: Ê, này! Dậy đi! Còn nằm đây là thành bà chúa tuyết luôn đấy! Này, đừng ngủ chứ?
Mặc kệ hắn lay mạnh cỡ nào, Lâm Tử bất chấp tất cả say mộng ngon lành như thể bà đây ngủ là không thằng nào dám cản . Bí bách quá, Cổ Huyết bế tâng nó lên mang về phòng kéo chăn đắp kín mặt nó như kiểu trùm chiếu cho người chết.
Ấy chết!
Hắn giật mình gỡ lớp chăn do mình lỡ tay kéo quá đà trên mặt nó xuống ngồi in lên giường chống hai tay lên đầu gối trộm nhìn người ta mơ mộng ăn bánh ngọt trà xanh miệng chép chép. Lâm Tử ngay cả trong mơ cũng ước ao được ăn bánh tiramisu trà xanh, tay hắn do dự ý định vén tóc nó thì....AH! Bàn tay nó nhanh như sóc tóm lấy cùm tay hắn Phặp ! Ố Ồ! Gã Cổ Huyết đau thấu trời xanh méo mặt khẽ rít lên.
Hắn gắng gượng dùng tay trái kéo tay phải trong hàm răng nó ra, càng ghì càng cắn chặt. Hắn khẽ mắng: Hàm cá mập hay sao mà chắc thế hử?
Nó đột ngột trở mình nghiên vào trong vách vẫn thế, vẫn ghìm chặt mu bàn tay của hắn mà mút. Mút đã rồi nhe răng táp thêm phát nữa ÁU , hắn nhăn nhó la làng. Chịu hết nổi, gã Cổ Huyết bóp mũi thế là nó há mồm nhả chiếc bánh trong tưởng tượng ra. Cổ Huyết nâng niu mu bàn tay thổi thổi thương tiếc: Chậc chậc! Răng gì bén thế không biết? Chắc nhỏ lớn chưa được mài dũa đây! Ôi dấu răng khiếp thật!
Há há bánh ngon bánh ngọt! Chẹp chẹp! Lâm Tử liếm mép chép miệng trong mơ.
Bên ngoài Tư Không Thất Tố mang vẻ mặt nghiêm trọng chạy vào báo cáo: Quốc Vương! Xảy ra chuyện lớn rồi! Ngoài thành xuất hiện ma cà rồng đột biến, toàn bộ dân chúng đều bị biến dị hết rồi! Làm sao đây Quốc Vương?
Đóng tất cả các lối ra vào chưa? Hắn khẩn trương hỏi.
Tư Không Thất Tố căng thẳng nói: Dạ thưa toàn bộ cửa môn đã đóng kín! Nhưng a...nhưng...có một tên thị vệ bị cắn ạ! Hiện giờ chúng thần chưa tìm thấy tung tích hắn!
Hừ! Loạn hết rồi! Đợi đó, ta phải đi xem thế nào đã! Cổ Huyết nổi trận lôi đình đấm vào giường Rầm .
Trời đất quỷ thần ơi! Cái gì thế này? Lâm Tử đương say giấc bị hắn làm giật mình tỉnh rụi.
Hắn liếc nhìn nó dặn dò kỹ lưỡng: Cô ở yên trong này, từ đây căn phòng này chỉ có mỗi mình tôi, Tư Không Thất Tố và Nam Cung Tần Vũ mới có thể tự động mở cửa. Còn lại bất luận là ai gọi cũng tuyệt đối không được mở! Nếu có nghe tiếng chúng tôi gọi cũng không được ra mở, chúng tôi sẽ tự có cách mở không cần cô động tay vào. Hãy nhớ kỹ! Bây giờ tôi ra ngoài nghĩ cách ứng phó! Giữ kỹ thanh kiếm bên mình, phải nhớ rõ kỹ thuật khi sáng tôi dạy!
Ừ Ừ! Hiểu rồi! Mà có chuyện gì thế? Nó hoang mang khi nhìn sắc mặt hắn.
Cứ ở yên, đừng gây tiếng động! Xong việc tôi sẽ quay lại! Hắn lo lắng căn dặn lần nữa.
Bước đi khỏi cửa, việc đầu tiên hắn làm chính là phong toả căn phòng của Lâm Tử bằng pháp thuật phong ấn ngăn ngừa các loại yêu ma giống như vòng tránh yêu của Tôn Ngộ Không. Ngoại trừ Cổ Huyết và hai cận thần ra không kẻ nào có thể tiếp cận hay đánh hơi thấy. Nhìn vẻ mặt bọn họ gấp gáp khẩn cấp, nó đoán chắc chín mươi chín phần trăm là bên ngoài xảy ra chuyện hệ trọng nào đó? Lâm Tử đành an phận ở trong bốn bề là tường tập trung cảnh giác cao độ, tay nắm giữ thanh Long Thần Thuỷ Kiếm thiền toạ tịnh tâm.
Cung điện ráo riết truy tìm tên lính nhiễm độc kia, hắn là mối nguy hại lớn nhất, nếu không kịp diệt trừ hậu họa thật khó lường. Nam Cung Tần Vũ dẫn binh chia ra lùng sục khắp ngõ ngách. Dự đoán hắn vẫn chưa rời khỏi nội cung, Tư Không Thất Tố điều binh trấn áp cổng thành, kẻ nào bị cắn lập tức giết chết. Đến lượt Cổ Huyết Ma Vương đích thân phi ngựa thần lơ lửng trên không trung quan sát tình hình địa giới ngoại thành. Cảnh tượng này kinh dị làm sao? Xác chết đứng dậy tấn công kẻ sống, nào cắn nào xé, hút máu hàng nghìn vạn yêu quái chân chính. Chẳng biết Thi Hồn Quỷ nọ được thả vào Yêu Linh Giới tự lúc nào? Nhân Giới vừa trải qua phen sống gió nay lại hứng chịu đại dịch ma cà rồng biến dị Khổ Ải Vô Biên . Cổ Huyết Ma Vương dù giết chết bớt vài triệu cái xác, song, số lượng đâu vào đấy. Bọn này đông ghê gớm gom tụ thành dòng biển chết ùng ùng đổ vào cổng cung điện. Vệ binh phía Tư Không Thất Tố chật vật chống chế lo thủ thành. Phía trong Nam Cung Tần Vũ vất vả lắm mới tìm thấy tên lính kia đương cắn cổ một nữ hầu đến tắt thở, máu vương tứ phía tanh hôi. Dứt điểm chém nhát đứt lìa đầu hắn, Nam Cung Tần Vũ ra tay bình thản chặt luôn đầu chị nữ hầu máu bắn như mưa. Xử lý gọn ghẽ, Nam Cung Tần Vũ sai quân kiểm tra lại xem còn ai bị cắn nữa hay không? Nếu phát hiện, bất kể ai đều Giết không tha ! Tình hình bên ngoài vô cùng nhiễu loạn, Lâm Tử tác giả đứng ngồi bất định. Trong lòng bứt rứt khó chịu, nó thầm nghĩ: Quái lạ! Chuyện gì vậy chứ? Sao không ai nói cho mình biết hết nhỉ? Sao nghe ồn ào quá vậy nè? Ước gì có ai cho ta biết đã xảy ra chuyện gì!
Thanh kiếm bên cạnh cứ rung lên cành cạch báo hiệu cái gì đó sắp sửa đến. Nó cố kìm thanh kiếm hạn chế tiếng động như lời gã Cổ Huyết từng dặn dò, linh cảm có điềm bất an, Lâm Tử im lặng nghe ngóng. Ngoài cửa âm thanh khè khè không rõ là thứ gì đang chầm chậm bước tới, âm thanh mỗi lúc nghe càng rõ. Phỏng đoán là loài động vật dã thú nào đó lưu lạc vào đây cũng không chừng? Tim đập thình thịch hồi hộp, chân run run, mồ hôi tay túa ra ướt đẫm. Nó bịt mũi nín thở chờ đợi thứ rùng rợn ấy đi qua một cách im lìm. Cái thứ khẹc khẹc ngoài ấy không ngừng gầm gừ tìm kiếm con mồi, đoán chẳng phải thứ tốt lành gì, nó ngồi thừ người nhịn thở bịt cả mũi và mồm. Lâm Tử nghĩ bụng: Trời ơi! Đừng bảo con đấy là cương thi nhá? Mà ngộ thật, cương thi chỉ có ở Trung Quốc. Sao phải xuất hiện ở thế giới này chớ? Cha mẹ ơi! Mình phải làm thế nào đây?
Xoẹt Xoẹt Xoẹt! Ộc ộc!
Ba con quỷ hút máu ngoài kia lần lượt đầu rơi máu chảy, tiếng thanh đao giáng xuống, tiếng máu vang dội ộc ộc vẳng vào trong phòng the thé. Lâm Tử nó nghe sợ quá chui vào gầm giường ôm kiếm run bần bật. Kẻ ra tay sát hại ba con quỷ đó không ai xa lạ ngoài gã Cổ Huyết Ma Vương, hắn hiện hồn nhìn dáo dác dò tìm nó. Ô, dưới gầm giường có con nhỏ co rúm run cầm cập mồm miệng bịt đến ngộp ngạt.
Trời! Cô chui vào đây làm gì vậy? Ra đi, tụi nó bị tôi diệt hết rồi! Cổ Huyết khom lưng nom bộ dạng nó thật tức cười bảo.
Hử? Tụi nó là ai vậy? Anh đi đâu sao giờ mới ló mặt thế? Lâm Tử bò ra thở phù phù hỏi.
Lũ ma cà rồng biến thể, tôi gấp quá nên không kịp cho cô hay! Đi thôi, nơi này không an toàn nữa! Hắn đáp gọn tức tốc chụp cổ tay nó rình rập thận trọng kéo đi.
Lâm Tử không tin vào lỗ tai mình, nó vừa nghe tin động trời: Cái gì chứ? Ma...ma...cà rồng...biến...thể...? Ôi có thật hả trời?
Di chuyển đến thư phòng, hắn ngó quanh xem xét kỹ càng lôi nó sền sệt chạy một mạch đến hậu viện có cổng sau. Chính lúc hắn toang mở cổng thì chừng năm sáu con quỷ xông vào ngoác mồm tấn công, Lâm Tử sợ suýt vỡ mật núp bóng, tay bấu víu chặt vạt áo sau lưng hắn. Cổ Huyết thuận thế rút đao chém phặc phặc, năm sáu cái đầu xấu xí biến dạng lăn long lóc dưới chân. Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, Lâm Tử nôn oẹ vì mùi quá nặng.
Ây chà! Ngoài kia đông như kiến nhỉ? Cứ đà này...! Hắn tặc lưỡi.
Đột nhiên bên phải có con lừ đừ mò tới, dường như nó chưa đánh hơi được họ. Cổ Huyết phản ứng nhanh nhẹn thu eo nó bay vọt lên cây tùng xanh tạm ẩn, vị tác giả Lâm Tử ngứa mũi chuẩn bị hắc xì liền có bàn tay bịt mũi nó. Tay hắn có mùi hương gì đó khác lạ so với những tên đàn ông khác, thơm thơm tựa mùi gỗ trầm, lại phảng phất hương hổ phách tính ấm ngửi xong đảm bảo các chị em phê ngủ và chỉ muốn ngửi mãi vì quá quyến rũ chết người. Cuối cùng đám quỷ xấu tởm đó cũng rời khỏi khu vực cây tùng, bấy giờ hắn bỏ tay để nó thở dễ dàng hơn. Khứu giác của nó ám ảnh luôn mùi hương trên tay hắn, nó tự thề độc rằng dù hắn có hoá thành tro nó vẫn nhận ra hắn bởi mùi hương đậm đà bản sắc cơ thể tên Cổ Huyết. Trái tim Lâm Tử bất thần xao động chệch vài nhịp.
Chọn thời điểm thích hợp, gã Ma Vương mang theo Lâm Tử biến thoắt bay vụt lên khoảng không mênh mông rộng lớn.
Ù ù ù! Vù vù vù!
Gió đông lạnh buốt cắt xuyên qua cơ thể hai con người lơ lửng. Giữa không trung muôn ngàn đám mây trắng đục bủa giăng khắp vòm trời, gã Ma Vương ôm chặt Lâm Tử trong vòng tay đương bay với vận tốc cỡ chiếc phi cơ mười ngàn hải lý một giờ hướng đến hòn đảo bí ẩn xa xôi hoang vu gọi là Thiên Hoa Đảo . Gió ma sát mặt nó rát rạt, nó hí mắt sửng sốt nói to: Woa! Anh định đưa tôi đi đâu thế?
Thiên Hoa Đảo! Hắn thốt ba chữ ngắn gọn.
Ồ! Nghe tên lạ quá! Chắc ở đấy nhiều hoa lắm nhỉ? Nó hí hửng đoán bừa.
Tới đó khắc biết! Hắn trả lời cụt ngủn.
! Hí hí! Cảnh đẹp cứ như trong phim kiếm hiệp này, nếu có thêm chiếc OPPO Camera Phone F5 nữa chụp hình úp facebook thế nào cũng ngàn lượt like cho xem! Khà khà! Lâm Tử mơ hồ tưởng tượng viễn cảnh cười ngất ngư một mình.
Gã Cổ Huyết đáp đất an toàn, khung cảnh Thiên Hoa Đảo núi cao hùng vĩ, cây cối tươi tốt. Không hổ danh là địa thế Đất lành chim đậu . Cổ Huyết thong thả đi dạo sâu vào cánh rừng nguyên thuỷ, chim chóc líu ra líu ríu cất tiếng hót thanh vang , Lâm Tử lẽo đẽo theo sau hai mắt dán vào bóng lưng cao ráo đằng trước vấp hòn đá nhào lên nhủi đầu ịch trượt chiếc áo khoác trơn của hắn tuột té oạch . Cổ Huyết quay lại khoé miệng giật méo: HỜ! Cú ngã đẹp đấy!
Đẹp mặt anh thì có! Ui cha ơi! Lâm Tử quẹt lia lịa thứ ran rát mặn mặn trên môi bặm trợn.
Hầy! Này, mắt cô để làm cảnh à? Đi không nhìn đường hả? Đưa mặt đây tôi xem! Hắn nâng cằm nó lên ngắm nghía bóp béo má nó đến chảy xệ thịt.
Lâm Tử đẩy tay hắn cựa quậy: Ưm ưm! Buông ra! Anh định phá nát gương mặt hái ra tiền của tôi hả?
Mặt cô...bình thường...một xu cũng không đáng hái! Nói chi là hiện tại! Gã Cổ Huyết hời hợt lấy tay quệt vết máu trên môi nó liếm.
Máu gì thế nhỉ? Vị còn tệ hơn kẹo que trong suốt Uchiwa! Hắn nhâm nhẩm trong miệng chê bai.
Lâm Tử nổi sùng lên chống hông nói: Uchiwa cái gì tôi đếch cần biết, chung quy tất cả tại anh! Cái tên bất cần đời này...Grừ!
Hừ! Đi chậm, tự té còn đổ thừa người khác! Sao cô không đổi họ thành Đổ Tử luôn đi! Ma-Nhọ-Nồi! Hắn lờ thơ thè lưỡi chế nhạo nó.
Nó tức anh ách cắn răng ấm ức ngồi bệt xuống bứt cỏ than trời trách đất: Ông trời ơi! Sao con khổ thế này? Ma Vương này thì Ma Vương, ỷ mình chân dài đi chẳng thèm chờ ai! Hư hư ức quá!
Nè! Dậy đi cô hai! Khu rừng này có Ma...Đó! Hắn nhếch môi hù dọa.
HẾ...! Ma ư?....Đợi tôi với! Nó nổi gai ốc chạy với theo hắn gọi.
Haizzz! Con rùa còn nhanh hơn cô! Chậc! Nhanh nào! Cổ Huyết thở dài khuỵa một bên gối hối thúc Lâm Tử cô cô leo lên lưng mình.
Hé He Hè! Vậy phải ngoan không? Hấy À! Nó khoái cái vỗ vai hắn bạch bạch nhảy lên gọn gàng.
Hừm Gã Ma Vương danh tiếng lẫy lừng cười khẩy vác nó trên lưng hiên ngang phóng như con sóc vòn vọt qua từng cánh rừng, từng ngọn đồi dốc cao hiểm trở. Thoáng chốc đến trước cửa mật động, tay ấn vào phiến đá cũ rêu phong xoay ngược phải ba vòng trái năm vòng. Cánh cửa tự động dịch chuyển sang hai bên, Cổ Huyết cõng nó chậm rãi tiến vào nội địa trong hang. Càng vào sâu động càng tối mò, hang động nhìn bề ngoài chả có gì đặc biệt. Bên trong tiếng nước nhỏ tóc tách đều đều tựa hồ ẩn chứa con suối nhỏ, ánh sáng chói mắt lan tỏa sáng loà cả diện tích hang động. Cảnh vật hiện rõ rành rành, bốn bể tám hướng đều toàn là những viên ngọc dạ quang. Giờ nó mới hiểu vì sao động tối u tự nhiên phát sáng, cảnh tiên rõ là cảnh tiên. Y rằng đây là tiên giới trong truyền thuyết cổ đại. Nói tới đây mọi người tự hiểu rồi chứ? Suối nước nóng phủ khói trắng mờ ảo, dòng nước xanh biếc chảy róc rách qua khe thác nước bên trên. Ôi tuyệt mỹ! Hắn lạnh giọng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: Lên kia ngồi chơi đi! Tôi tìm thức ăn!
Lâm Tử háo hức tụt xuống bờ lưng rắn rỏi chạy lên xích đu có dây leo xanh mát quấn quanh, hoa bìm bìm nở rộ phân bố xen kẽ nhau. Nó lấy đà đánh đu cười ha hả vô tư vô ưu: Woa! Còn tưởng hắn đưa mình vào nơi quỷ quái nào nữa chứ? Chỗ này đẹp phết!
Này! Qua đây biểu! Hắn ngồi cạnh bờ suối vẫy tay y hệt ngoắc chó gọi nó.
Lâm Tử khó chịu vì thái độ gọi người y chang gọi chó của hắn, nó bụng bất tuân nhưng đành chịu tò tò bước qua mang biểu cảm nghi vấn: Gì nữa vậy cha?
Cổ Huyết kéo mạnh nó ngồi lên bờ thềm bảo: Lấy nước này rửa vết thương đi!
Ờ Nó gật đầu ngô nghê thò tay chần chừ chưa dám động vào thì Cổ Huyết áp hai bàn tay nó đè vào dòng nước âm ấm nong nóng ấy. Chưa kịp hỏi tội hắn đã nâng lên lãnh đạm bảo: Rửa đi! Vết thương sẽ lành ngay tức khắc!
Nó nửa tin nửa ngờ hất nước rửa mặt, chỉ không đầy một nửa tuần nhang mặt nó có cảm giác hơi ấm toả khí, cảm giác dễ chịu lan sâu vào da thịt. Vết thương trên môi biến mất hoàn toàn, sờ môi mình nó phấn khích điên lên nhảy nhót: Á Ha! Môi ta hết chảy máu, môi ta hết sưng rồi! Ya-ho ~!!!
Cổ Huyết bỗng cất giọng trầm ấm: Hừ! Điên đủ chưa? Đói chưa?
Nhắc tới thấy đói thật! À quên, tôi quên hỏi đây là chốn nào thế? Sao anh thông thạo địa hình ở đây quá vậy? Lâm Tử vò bụng hỏi.
Gã Cổ Huyết ưu tư đáp lời: Đây, chính là nơi tôi và phụ thân từng cùng nhau tu luyện phép thuật! Mẫu thân tôi từng ở đây nấu nướng chăm sóc chúng tôi! Kể từ lúc họ ra đi cho đến hiện tại... cô là người đầu tiên được có mặt trong hang động này!
Hắn kê sát mặt doạ dẫm: Nhớ kỹ, sau khi ra ngoài không được tiết lộ bí mật! Nếu cô không sợ tôi hút cạn máu thì cứ việc thử!
Nó xanh mặt gật đầu: Ừ! Biết rồi!
Dứt lời, Cổ Huyết quay phắt ra ngoài săn bắt động vật ăn thịt, hắn mang theo đao và cung tên chọn địa hình lý tưởng nhắm hướng kéo căng dây cung buông thả nhẹ. Mũi tên phóng dài vụt một cái cắm sâu vào mông con bò tót rừng to khoẻ, hắn phi thân lên bay đến địa điểm con mồi lóc da xẻ thịt tại chỗ cho vào túi vải bố, hắn di chuyển lên chân núi đá vôi tìm các nhánh cây khô, ít bùi nhùi và vài cục đá lửa mang về nhóm lửa nướng thịt. Thời gian đợi chờ gã Mã Vương Lâm Tử đâm chán, nó đi dạo vòng quanh tham quan khám phá mọi ngóc ngách. Tay chân táy máy thọt hết chỗ này chỗ kia cười phá lên hi hi ha ha, chơi chán nó cao hứng giở kiếm luyện võ theo những gì hắn dạy. Ây, tên này thật là... lúc gấp rút mà còn tâm trí vơ lấy thanh kiếm hộ thân của nó mang theo bên mình. Lâm Tử tập trung hết tâm sức luyện kiếm pháp, điều chỉnh nhịp thở kiếm, người, hoà quyện vào nhau, nó gần như đến mức xuất quỷ nhập thần. Lưỡi kiếm phát sáng ánh bùng lên thành ngọn lửa màu xanh lạ kỳ, nó kinh ngạc rối loạn kêu la: Lửa xanh.. lửa lửa...Tôi phải làm sao nữa đây?
Cứ mặc nó cháy, luyện tiếp chiêu khi nãy ta xem! Giọng nói lạ đằng sau nó phát ngôn.
Lâm Tử chẳng mảy may để ý chất giọng nam trầm lạ hoắc nào đang hướng dẫn, nó mặc nhiên nghe lời múa tiếp mấy đường. Ánh lửa trên thanh kiếm chuyển đổi sang hai màu lục và màu đỏ sau đó hạ nhỏ dần, diện mạo kiếm thay đổi biến thành hình hai lưỡi mỏng nhọn gợn sóng màu đỏ ánh bạc. Kết thúc phương thức kiếm pháp nó chợt nhận ra giọng nói này không hề quen tai tẹo nào liền toát mồ hôi lạnh từ từ ngoái cổ quay lại. Ôi...Chết Ngất Mất...!
Hình ảnh nhân vật nó chưa bao giờ tưởng tượng hiện hữu trước mắt, người này tóc dài bạch kim trông khá đẹp trai, gương mặt hao hao giống gã Cổ Huyết nhưng phong thái điềm nhiên thoát tục đúng chất độ tuổi phải ít nhất ngũ tuần, diện trang phục cổ màu trắng hoa văn đen được thiêu cầu kỳ tinh tế. Cao tầm cỡ gã Cổ Huyết đương nhìn nó với đôi mắt đăm chiêu xen kẽ chút gì đó thiện cảm lẫn sự tò mò, nó cứng hai hàm răng á khẩu, hai mi mắt như đông đá miệng chữ O chân chôn xuống đất bất động. Ông ta cất giọng trấn an tinh thần: Đừng sợ! Ta chỉ ghé thăm, lát ta sẽ đi!
Lâm Tử nhẹ nhõm, trông ông ta không giống yêu quái, tướng tá có vẻ thanh cao, nó vịn tim hỏi: Ngài...là...ai vậy ạ!
Ông ta cười hiền từ tốn nói: Ta là chủ nhân của Tuyền Linh Động . Thực tình, ta ghé đây nãy giờ nhưng chưa định tỏ mình ra cho con thấy! Ta là Cổ Ma Đại Vương!
Ô! Nói vậy, ngài đây là phụ thân của Cổ Huyết Ma Vương sao? Nhưng...chẳng phải ngài...đã...! Nó bịt mồm há hốc.
Ông ta bộc bạch tâm sự: Đúng, ta đã rời bỏ thế gian, để lại ngôi vị. Hiện thời, ta đang sống rất tốt trên Tiên Giới! Rất lâu rồi ta chưa được cơ hội thăm con trai của ta! Nhưng hôm nay nhìn thấy nó thật sự vui vẻ là ta mãn nguyện lắm!
Wow! Ngài thành tiên rồi sao? Có lẽ con trai ngài nhớ ngài lắm đấy! Hay ngài nán lại đợi một chút! Lâm Tử kính cẩn đề nghị.
Ờ! Ta chưa định đi mà! Ta muốn trò chuyện với con một lúc nữa! Con...tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Ông ôn tồn hỏi nó.
Thưa ngài con là Lâm Tử, năm nay con hai mươi ạ! À quên mất, ngài ngồi đây đi ạ! Nó lễ phép mời ông ấy ngồi vào bàn ghế khảm từ đá ngọc.
Ông ta hiền từ đáp: Đây là nhà ta, con cứ thoải mái đi! Đừng căng thẳng!
Nó thờ phào thưa: Haizz...! Hông biết khi nào Quốc Vương mới về? Đi đâu lâu quá?
Cửa động tự mở, hắn vác bao thịt cùng đồ nhóm lửa bước vào. Cả người hắn khựng vài giây bỏ nguyên bao vải rơi tự do hai khoé mắt óng ánh cảm xúc thốt lên một chữ nặng tình thân: Cha....!
Là cha thật sao? Con nhớ cha vô cùng! Tại sao cha bây giờ mới về thăm con? Hắn lệ rưng rưng ôm chầm phụ thân tuôn trào xúc động.
Ta và mẹ cũng nhớ con không kể xiết! Con khoẻ mạnh chứ? Xem bộ không hổ danh là Cổ Huyết Ma Vương, con trai ta! Cổ Ma Đại Vương vuốt ve cậu con trai bé bỏng nói.
Hầy chà! Thôi đành tu một góc nhường không khí cho cha con họ tâm sự vậy! Lâm Tử thở dài chui vào hóc tự đếm ngón tay tiêu khiển.
Họ ôm nhau thắm thiết điều chỉnh cảm xúc xong xuôi ngồi trò chuyện, ông ấy quay qua gọi: Lâm Tử con qua đây ngồi cùng nào!
Nó lỏn lẻn bước tới đặt mông ngồi im lặng thầm nghĩ: Sao mình giống heo lạc đàn thế nhỉ? Ngôn ngữ cạn ráo rồi trời ơi!
Suy nghĩ mông lung của nó bị hai vị Ma Vương đọc thấu, họ đồng thanh sặc ho khụ khụ.
Hô! Đúng là phụ tử liền tâm, sặc mà cũng đồng nhịp thật ha! Nó nhướng mày bình luận.
Phụ thân hắn đứng dậy chia tay gã: Cha phải đi đây! Không thể ở lại lâu hơn! Yêu Giới ta giao lại cho con cai trị, cô gái bé nhỏ này ta...rất mến nó! Bảo vệ cho tốt vào!
Ông hướng mắt về phía Lâm Tử nói mấy câu khó hiểu: Cổ Huyết nó...cuối cùng tâm can đã biết dao động! Hi vọng hai đứa ngày càng sâu đậm hơn nhé!
Nghe mấy câu nồng mùi kỳ quặc ấy não nó hoạt động cấp tốc suy ra sự phỏng đoán kinh khủng nhất, Lâm Tử cả đời không, thậm chí chưa bao giờ có ý nghĩ vô cùng viễn tưởng là sẽ kết duyên với gã Cổ Huyết Ma Vương quỷ dị kia. Nó gõ trán trách móc: Ôi yà! Ngài ơi là ngài! Tóc bạc trắng thế kia còn mắc chứng suy diễn xa lắc xa lơ thế hả? Ngài ít có hài hước thật!
Cho dù nó có tức đến dậm chân đụi đụi đi nữa, ngài ấy có nghe thấy gì đâu. Một hơi quay lưng biến mất trước mặt hai người bọn nó. Cổ Huyết trông theo hình bóng dần khuất ngước nhìn xa xăm, nó dõi mắt ngó nghiêng xem biểu hiện trên cơ mặt của hắn có gì thay đổi. Đang nhập tâm lo chuyện bao đồng hắn xoay người đụng trúng cặp mắt trao tráo của nó giật bắn tim: Oay! Cô làm trò gì vậy hử?
Eo ơi! Đau cả tim! Anh định mưu sát màng nhĩ tôi à? Nó xoa tim thở phào.
Hừm! Cô giỡn mặt hở? Tự cô kiếm chuyện trước mừ! Thập thò rình tôi muốn gì hử? Cổ Huyết dồn nó vào góc chặng tay lên tường đá nhíu nhíu đuôi mày gian manh hỏi.
Lâm Tử tím mặt xua tay chống chế biện minh: Ê ê... hổng chơi trò này nghe! Tại tại, thấy anh mơ màng theo bóng dáng phụ thân anh, tôi tôi tò mò muốn xem biểu cảm trên khuôn mặt anh thôi mờ! Có muốn khóc thì cứ việc...ôm xích đu mà khóc! Tôi không quan tâm người khóc đâu nha!
Hắn lườm từ chân lên đầu nó bằng đôi mắt ma mãnh môi cười khẩy: Phừ! Cô Nam Quả Nữ ở chung một động...! Cô bảo tôi khóc cho ai xem hở? Nếu cô thành tâm muốn xem biểu cảm của tôi như vậy...Mặt cận rồi đây! Ngắm cho thỏa mãn cô đi!
Người hắn cao kều, hai cánh tay mạnh mẽ chống chặt lên giữ Lâm Tử chính giữa, gương mặt hắc ám chết người hướng xuống Lâm Tử đương tim đập chân run, găm hai con ngươi Cổ Huyết sáng như tinh tú màu xám bạc, thần sắc bên trong đáy mắt dường như chứa đựng thứ cảm xúc mãnh liệt gì đấy, nồng nàn gì đấy khó bề diễn tả. Bản mặt bỉ ổi vô lại phía hắn tựa thể hai đầu mũi nó sắp chạm nhau, chiếc môi đỏ hồng như con gái kia cứ cứ mấp mé toang chuẩn bị nhe răng cắn nó. Cảm giác nóng từ làn hơi hít thở của hắn phà vào làn da mặt mỏng toanh của nó. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Lâm Tử khắp mặt đỏ bừng như quả gấc cố tình né tránh ánh nhìn biến thái ấy. Nó cúi gầm đẩy mạnh nói: Ngắm...ngắm...đủ...rồi...! Tôi...tôi...đói!
Nó dùng hết sức bình sinh đẩy không thấy xê dịch gì, nó nhanh trí luồn qua dưới cánh tay hắn chạy tọt ra ngoài thở hào hển tức thiếu điều sung huyết. Gã Cổ Huyết ngậm chặt răng cơ hồ xém phát điên vì tức, hắn vũ tay lườm nó bén ngót miệng chợt nhếch cười mỉa mai chẳng biết là mỉa ai? Nó hay tự bản thân hắn?
Cổ Huyết khôi phục phong độ vốn có làm bộ chưa từng có chuyện gì trước đó hiển nhiên tiến hành đốt lửa nướng thịt, ta nói thể diện của tên Cổ Huyết này từ hồi quen nó đã sớm bị xói mòn, tôn nghiêm sớm đã bán rẻ cho thợ săn. Độ lật lọng phải tôn hàng Thánh , xét về góc độ thơ ấu học, có lẽ...thuở sơ sinh hắn được phụ thân phụ mẫu lật mình thay cả trăm cái nên bây giờ khả năng lật mặt thuộc hạng đẳng cấp số một thế giới. Mùi thịt phảng phất ngào ngạt, đường đường là tác giả mà phải lâm vào cảnh khốn cùng, dù có kén ăn cách mấy Lâm Tử vẫn cố nén chịu đựng xơi thịt động vật hoang dã lót dạ qua ngày. Thân là Quốc Vương Yêu Linh Quốc, hắn chả lạ gì cách ăn uống thô thiển của con nhỏ tác giả Nhọ Nhất Truyện . Hắn nhàn rỗi ăn một cách thanh tao ngắm nghía cách nó xé toạc mảnh thịt nhai nhồm nhoàm miệng mồm ứa mỡ ngầm lắc đầu bó tay chịu trói: Lâm Tử thiệt là...có phong cách Lâm Tử! Thế gian vạn vật vạn người vạn vũ trụ...Cô là Độc Nhất Vô Nhị ! Trên đời này thằng nam nhân nào khù khờ lắm mới đi thích cô! Cô đích thực là thảm họa đối với những thằng thích con gái nết na, đoan trang, thục nữ. Là thiên tai với những người yêu vẻ đẹp quyến rũ, yêu kiều, thanh thoát, lãnh diễm!
Cổ Huyết đột ngột chực tự cười bản thân: Kê! Ta thật điên rồ! Khi không nghĩ những điều vớ vẩn này làm chi nhỉ? Ôi chả nhẽ...! Tại cô mà ta điên thật rồi đấy!
Noè! Đang mưu tính chuyện chi mà cười một mình như thằng bệnh thế hở? Nó nhóp nhép cấu xé miếng thịt thắc mắc.
Đang nghĩ xấu về cô đấy thôi! Hắn đá đểu.
Ớ hay! Anh trở nên trung thực từ hồi nào vậy? Lâm Tử mắc nghẹn tự tay đấm ngực vẫn cố đá xoáy hắn.
Hừm! Quả báo nhãn tiền! Cần tôi móc họng giúp không? Cổ Huyết cười điêu ngoa chọc ngoáy.
Miễn! Nó xua tay hớp ít nước vuốt ngược yết hầu nói.
.......
Trời sập tối, trong hang động tuy có ánh quang rọi sáng nhưng không đủ nhiệt độ sưởi ấm. Nghía các góc chỉ đủ hai chiếc giường cẩm thạch, bên kia dành cho hai vị song thân, chỉ còn bên này là giường gã Cổ Huyết. Thời tiết rét đậm, Lâm Tử chạy nạn cả ngày nay chưa được tắm gội, nó nhen nhóm ý tưởng ngâm mình trong dòng suối nước nóng thư giãn. Đắn đo lắm chưa dám nói ra ước muốn của mình, nó nghĩ đoạn: Trời lạnh tắm suối nước nóng là sướng nhất trần! Mà bỏ đi! Ở chỗ hoang vu thế này có một mình thân gái trơ trọi, thêm gã Ma Vương tâm tính khó lường...có cho chín mười lá gan ông nội con cũng hổng dám tắm!
Gã Cổ Huyết đương tịnh giới điều linh khí bỗng phụt cười vì mớ hỗn độn trong đầu Lâm Tử, hắn bước chân xuống giường xỏ giày đứng hoá phép biến ra tấm màn che ba lớp vải dày, hất tay một cái hoá ra một bộ y phục màu xanh biếc ban kèm khăn tắm cùng tinh dầu bên thềm hồ suối. Đoạn bảo nó: Muốn tắm à? Đấy, tắm vô tư đê!
Lâm Tử nhìn phép màu của hắn không khỏi khâm phục, ánh mắt còn chút nghi ngại nói: Tôi không an tâm! Anh ra khỏi động giùm tôi cái!
Hắn trề môi: Xừ! Ma nó còn không thèm xá gì đến tôi! Tôi bận tập trung điều linh khí nào có rỗi hơi dòm ngó tới cô!
Hờ! Ai mà biết được? Tâm ma hiện lên có trời mới biết anh nghĩ gì? Nó ngờ vực.
Haizz...Đến khổ với cô! Trùm đa nghi! Cổ Huyết thở dài quay mặt vào trong vách tự lấy vải bịt mắt.
Tạm thời yên tâm, Lâm Tử nó mang vào thanh kiếm gác sẵn bên bờ hồ tính toán trong ruột hăm he rằng: Đứa nào ngon xông vào bà chém không còn manh giáp! Khừ!
Cởi xiêm y hoà vào dòng nước ấm áp dễ chịu. Khoác nước lên làn da mịn màng tươi sáng, biểu cảm trông khoan khoái tột đỉnh. Thoa tinh dầu hoa Cúc Vạn Thọ Chocolate đều khắp cơ thể, mùi hương thơm ngất ngây lan toả ngập Tuyền Linh Động . Nó thoải mái xoa nhẹ nhàng khoác lại nước ấm, nước da nó trơn tru mềm mượt. Chân vừa bước lên khỏi hồ suối toàn thân run lập cập vớ tay mặc nhanh trang phục răng môi gảy đàn rên hư hử: Ui hui! Lạnh quá xá má ơi!
Chân run run bước lên giường khắc bằng đá cẩm thạch càng khiến nó nhảy tưng lên vì mặt giường lạnh tẻo tèo teo chẳng khác gì nước đá, nó ngoan cố trèo lên tụt xuống làm ấm giường hết mười lần.
Lâm Tử cắn răng cam chịu: Lần này lần chót! Liều luôn!
Nó phóng lên nằm run như cầy sấy kéo chăn trùm bít đầu bít đít đánh một hơi ngủ say sưa. Gã Cổ Huyết liếc qua xem nó thế nào, hắn hở hàm răng trắng sáng nhoẻn miệng cười. Nó quấn tròn vo hệt con mèo trong chăn cuộn mình run bần bật, hắn không đành lòng nhìn nó co ro không do dự lột áo choàng quý giá vừa dày vừa mềm lại thoang thoảng hương thơm của hắn bước chậm rãi tước đi tấm chăn đang dùng sang bên vội đắp nhẹ nhàng nâng niu chiếc áo choàng trắng kéo lên tận cổ nó kiểu cha mẹ vỗ về chăm giấc ngủ con thơ. Nó mơ màng cảm được hơi ấm lạ lùng khoả lấp đi cảm giác lạnh lẽo lúc nãy, thân nhiệt nó ấm hơn, nó ngủ sâu hơn. Hít hà mùi hương trên tấm áo choàng thật dễ chịu làm sao!!!
Hắn buông nụ cười toả nắng dịu dàng nhất từ thuở khai sơ cho đến hiện tại, nụ cười đẹp nhất, chân tình nhất từ xưa đến nay.
........
( Trích cảm xúc của tác giả: Máu ghen tỵ đang lồng lộn trong ta! Ai cứu ta dí! )
Hết chương 6 _ Tác giả: Thiết Tử Vân!
Than thở cái gì hử? Mở to con mắt ra xem cho kỹ! Gã Ma Vương bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị đoạt thanh kiếm trên tay nó.
Nó một tay dụi mắt móc ghèn, tay kia nới lỏng thanh kiếm lơ mơ chiêm ngưỡng màn múa kiếm tuyệt diệu của hắn. Wow Lâm Tử bị đường kiếm điêu luyện làm tỉnh cơn thèm ngủ, thần thái sắc lạnh, ánh mắt hắn bén đến độ có thể giết chết một con nai vàng ngơ ngác. Lưỡi kiếm sáng loá uốn quanh theo bước chân bất chợt dứt khoát đâm thẳng về một hướng rồi vòng một cái xoay chân nhắm thẳng mũi kiếm tiến về phía nó. Buổi sáng trời còn đổ sương mù, tuyết rơi lả tả thế nào mà Lâm Tử nó tuôn mồ hôi giọt giọt bởi gã Cổ Huyết đáng hận. Cây cối, lính gác thiếu gì hắn không nhằm vào lại canh ngay sinh mạng bé nhỏ của nó làm tấm bia để ngắm. Khoé môi cong cong mỏng mỏng in trên mặt hắn hệt như đang cố tình trêu ngươi nó.
Ối mẹ ơi! Đao...Đ...đao...kiếm không có mắt! Lâm Tử chân nhũng nhiễu ra tay trỏ trỏ hờ nhẹ vào mũi kiếm miệng lưỡi líu hết cả lên.
Nhưng ta có mắt là được! Gã Cổ Huyết bờ môi khẩy nhẹ hạ mũi kiếm xuống tiến gần sát bên dúi chuôi kiếm vào tay nó.
Ơ kìa! Tên quỷ này bữa nay bán cầu não trái nhiễm lạnh hay sao đột ngột đổi cách xưng hô vậy ta? Nó lườm mắt hoài nghi.
Hắn tằng hắng nghiêm túc, giật mắt bảo: Nhấc kiếm lên!
Nó là tác giả nhe bà con, nhắc lại thân phận trước kia kẻo bị quên mất. Lâm Tử răm rắp làm theo những động tác mà hắn đương múa kiếm từ đơn giản đến phức tạp, từ cơ bản đến nâng cao. Múa ba trật ba giuộc một hồi chân trái chéo chân phải ngã sấp mặt xuống đất, may thay nó không bị xốc kiếm lòi ruột. Gã Cổ Huyết hoảng hồn đá thanh kiếm sang bên vì sợ đao kiếm vô tình, hắn ngồi xổm cúi người mép giật tăng tăng chọc quê: Này! Định nằm ở đây tắm sương hờ? Phừ! Mới hai ba chiêu đã ngã lăn ra đất, còn thể thống gì nữa hả?
Lâm Tử xác nằm áp mặt với thổ địa ngẩng lên trợn trạo: Grừ...!!! Đừng bưng bản mặt hắc xì dầu đó nhìn tôi! Làm ơn đỡ tôi dậy giùm cái coi!
Hêy ya! Hắn phì cười túm sau áo nó xách lên nhẹ te như bong bóng.
Tình cảnh éo le của nó trở thành trò cười cho thiên hạ, mấy tên lính gồm có nô tỳ cùng toàn thể những ai có mặt đều ôm bụng cười nghiêng ngả. Mặt mũi nó dính đầy cát đất bụi bặm cơm tuyết, nó giận đỏ mặt tía tai phủi đít nguýt cho hắn một tia xẹt lửa. Nhìn bộ hệ tơi tả, mặt mũi lem luốc trên người Lâm Tử, Cổ Huyết bình thường lãnh đạm cách mấy cũng khó kiềm lòng giả vờ ho đặng nín nhịn cơn buồn cười này. Ngài Quốc Vương tiến gần, hạ thấp đầu gối tự thân lấy ống tay áo chính mình lau sạch vết dơ trên khuôn mặt tròn trĩnh có chút bầu bĩnh của con nhỏ Nhọ Nhất Truyện tên Lâm Tử. Hơi thở ra khói phả vào mặt nó vừa nóng ấm lại còn có mùi dị dị đặc quyền từ gã Cổ Huyết. Lâm Tử khịt mũi nheo mắt đặt năm ngón tay đẩy hắn né sang: Ui! Bỏng chết mặt tôi rồi! Cơ thể anh làm bằng nước sôi à?
Cổ Huyết đứng thẳng lưng dáng vẻ nghiêm túc: Tiếp tục luyện!
Ài ya! Lại phải luyện! Tê hết gân cốt người ta! Giọng Lâm Tử uể oải tự đấm bóp nói.
Trời lạnh cần vận động, nào! Làm theo tôi mau lên! Cổ Huyết lên giọng sư phụ.
Lạnh co quéo thế này...thà ngủ sướng hơn! Thân nó hoạt động một đằng miệng thở dài một nẻo.
Luyện nửa canh giờ toàn thân nó mỏi nhừ, tứ chi rã rời. Nhờ vậy, khả năng kiếm pháp tiến bộ vượt bậc, Lâm Tử bắt đầu cảm thấy tay chân linh hoạt hơn, sức lực bỗng chốc sung sức hơn. Nó quên hết mệt mỏi chú tâm tập luyện cách nghiêm chỉnh, đường kiếm chuẩn xác từng động tác.
Hừ hừ! Lâm Tử này không chỉ có hư danh! Nó khoái chí vỗ ngực tự tin.
Đang luyện kiếm không được lơ là! Tập trung vào! Gã Cổ Huyết đá chân nó nhắc nhở.
Ờ! Biết rồi sư phụ! Lâm Tử nó vái hắn mấy cái thưa.
Kỹ năng kiếm pháp hắn dạy nó với mục đích sử dụng thành thạo thanh kiếm trừ tà nó vô tình sở hữu, chỉ cần cầm trên tay xem hắn đã biết chiêu thức kết hợp với thanh kiếm này như thế nào rồi. Tuyệt chiêu sát thương Phục Ma Tiên Pháp , tên thật của thanh kiếm cổ quái này là Long Thần Thuỷ Kiếm . Lai lịch xuất thân từ vị Long Thần , ông sống ở cung điện dưới đáy biển được xây từ san hô đỏ và trắng từ nơi ông kiểm soát thuỷ triều với những viên ngọc kỳ diệu. Từ lâu gã Cổ Huyết đã nghe danh thanh kiếm này, hắn khá bất ngờ khi người sở hữu là con người phàm tục. Chính cái thân phận phàm phu tục tử vì vậy nó chưa biết cách sử dụng, chưa biết cách xuất ra tuyệt chiêu thực sự. Nó cần phải được rèn luyện kỹ năng trước tiên, sau đó mới đến hồi kích hoạt linh hồn của thanh kiếm.
Cổ Huyết liên tục chỉnh sửa tư thế, uốn nắn nó. Lúc thì đá chân, lúc bẻ vai nó theo chủ ý hắn khiến nó xoay như chong chóng. Múa sáng múa đến trưa xế, đồ ăn sáng tiêu hoá chẳng còn gì trong bụng. Hắn cũng nào khác gì nó, trán vã mồ hôi khựng lại nghỉ chốc lát xem thử nó tiến bộ đến mức nào. Lâm Tử múa may ít lâu đuối sức xây xẩm mặt mày ngồi bệt xuống đất thở phì phèo, nhìn lên trời vẫn còn xoay vòng vòng. Tuyết rớt lên mi mắt trắng phau phau, đầu óc choáng váng và nhập thổ di an ngủ say như chết. Gã Ma Vương khều khều vai nó gọi to: Ê, này! Dậy đi! Còn nằm đây là thành bà chúa tuyết luôn đấy! Này, đừng ngủ chứ?
Mặc kệ hắn lay mạnh cỡ nào, Lâm Tử bất chấp tất cả say mộng ngon lành như thể bà đây ngủ là không thằng nào dám cản . Bí bách quá, Cổ Huyết bế tâng nó lên mang về phòng kéo chăn đắp kín mặt nó như kiểu trùm chiếu cho người chết.
Ấy chết!
Hắn giật mình gỡ lớp chăn do mình lỡ tay kéo quá đà trên mặt nó xuống ngồi in lên giường chống hai tay lên đầu gối trộm nhìn người ta mơ mộng ăn bánh ngọt trà xanh miệng chép chép. Lâm Tử ngay cả trong mơ cũng ước ao được ăn bánh tiramisu trà xanh, tay hắn do dự ý định vén tóc nó thì....AH! Bàn tay nó nhanh như sóc tóm lấy cùm tay hắn Phặp ! Ố Ồ! Gã Cổ Huyết đau thấu trời xanh méo mặt khẽ rít lên.
Hắn gắng gượng dùng tay trái kéo tay phải trong hàm răng nó ra, càng ghì càng cắn chặt. Hắn khẽ mắng: Hàm cá mập hay sao mà chắc thế hử?
Nó đột ngột trở mình nghiên vào trong vách vẫn thế, vẫn ghìm chặt mu bàn tay của hắn mà mút. Mút đã rồi nhe răng táp thêm phát nữa ÁU , hắn nhăn nhó la làng. Chịu hết nổi, gã Cổ Huyết bóp mũi thế là nó há mồm nhả chiếc bánh trong tưởng tượng ra. Cổ Huyết nâng niu mu bàn tay thổi thổi thương tiếc: Chậc chậc! Răng gì bén thế không biết? Chắc nhỏ lớn chưa được mài dũa đây! Ôi dấu răng khiếp thật!
Há há bánh ngon bánh ngọt! Chẹp chẹp! Lâm Tử liếm mép chép miệng trong mơ.
Bên ngoài Tư Không Thất Tố mang vẻ mặt nghiêm trọng chạy vào báo cáo: Quốc Vương! Xảy ra chuyện lớn rồi! Ngoài thành xuất hiện ma cà rồng đột biến, toàn bộ dân chúng đều bị biến dị hết rồi! Làm sao đây Quốc Vương?
Đóng tất cả các lối ra vào chưa? Hắn khẩn trương hỏi.
Tư Không Thất Tố căng thẳng nói: Dạ thưa toàn bộ cửa môn đã đóng kín! Nhưng a...nhưng...có một tên thị vệ bị cắn ạ! Hiện giờ chúng thần chưa tìm thấy tung tích hắn!
Hừ! Loạn hết rồi! Đợi đó, ta phải đi xem thế nào đã! Cổ Huyết nổi trận lôi đình đấm vào giường Rầm .
Trời đất quỷ thần ơi! Cái gì thế này? Lâm Tử đương say giấc bị hắn làm giật mình tỉnh rụi.
Hắn liếc nhìn nó dặn dò kỹ lưỡng: Cô ở yên trong này, từ đây căn phòng này chỉ có mỗi mình tôi, Tư Không Thất Tố và Nam Cung Tần Vũ mới có thể tự động mở cửa. Còn lại bất luận là ai gọi cũng tuyệt đối không được mở! Nếu có nghe tiếng chúng tôi gọi cũng không được ra mở, chúng tôi sẽ tự có cách mở không cần cô động tay vào. Hãy nhớ kỹ! Bây giờ tôi ra ngoài nghĩ cách ứng phó! Giữ kỹ thanh kiếm bên mình, phải nhớ rõ kỹ thuật khi sáng tôi dạy!
Ừ Ừ! Hiểu rồi! Mà có chuyện gì thế? Nó hoang mang khi nhìn sắc mặt hắn.
Cứ ở yên, đừng gây tiếng động! Xong việc tôi sẽ quay lại! Hắn lo lắng căn dặn lần nữa.
Bước đi khỏi cửa, việc đầu tiên hắn làm chính là phong toả căn phòng của Lâm Tử bằng pháp thuật phong ấn ngăn ngừa các loại yêu ma giống như vòng tránh yêu của Tôn Ngộ Không. Ngoại trừ Cổ Huyết và hai cận thần ra không kẻ nào có thể tiếp cận hay đánh hơi thấy. Nhìn vẻ mặt bọn họ gấp gáp khẩn cấp, nó đoán chắc chín mươi chín phần trăm là bên ngoài xảy ra chuyện hệ trọng nào đó? Lâm Tử đành an phận ở trong bốn bề là tường tập trung cảnh giác cao độ, tay nắm giữ thanh Long Thần Thuỷ Kiếm thiền toạ tịnh tâm.
Cung điện ráo riết truy tìm tên lính nhiễm độc kia, hắn là mối nguy hại lớn nhất, nếu không kịp diệt trừ hậu họa thật khó lường. Nam Cung Tần Vũ dẫn binh chia ra lùng sục khắp ngõ ngách. Dự đoán hắn vẫn chưa rời khỏi nội cung, Tư Không Thất Tố điều binh trấn áp cổng thành, kẻ nào bị cắn lập tức giết chết. Đến lượt Cổ Huyết Ma Vương đích thân phi ngựa thần lơ lửng trên không trung quan sát tình hình địa giới ngoại thành. Cảnh tượng này kinh dị làm sao? Xác chết đứng dậy tấn công kẻ sống, nào cắn nào xé, hút máu hàng nghìn vạn yêu quái chân chính. Chẳng biết Thi Hồn Quỷ nọ được thả vào Yêu Linh Giới tự lúc nào? Nhân Giới vừa trải qua phen sống gió nay lại hứng chịu đại dịch ma cà rồng biến dị Khổ Ải Vô Biên . Cổ Huyết Ma Vương dù giết chết bớt vài triệu cái xác, song, số lượng đâu vào đấy. Bọn này đông ghê gớm gom tụ thành dòng biển chết ùng ùng đổ vào cổng cung điện. Vệ binh phía Tư Không Thất Tố chật vật chống chế lo thủ thành. Phía trong Nam Cung Tần Vũ vất vả lắm mới tìm thấy tên lính kia đương cắn cổ một nữ hầu đến tắt thở, máu vương tứ phía tanh hôi. Dứt điểm chém nhát đứt lìa đầu hắn, Nam Cung Tần Vũ ra tay bình thản chặt luôn đầu chị nữ hầu máu bắn như mưa. Xử lý gọn ghẽ, Nam Cung Tần Vũ sai quân kiểm tra lại xem còn ai bị cắn nữa hay không? Nếu phát hiện, bất kể ai đều Giết không tha ! Tình hình bên ngoài vô cùng nhiễu loạn, Lâm Tử tác giả đứng ngồi bất định. Trong lòng bứt rứt khó chịu, nó thầm nghĩ: Quái lạ! Chuyện gì vậy chứ? Sao không ai nói cho mình biết hết nhỉ? Sao nghe ồn ào quá vậy nè? Ước gì có ai cho ta biết đã xảy ra chuyện gì!
Thanh kiếm bên cạnh cứ rung lên cành cạch báo hiệu cái gì đó sắp sửa đến. Nó cố kìm thanh kiếm hạn chế tiếng động như lời gã Cổ Huyết từng dặn dò, linh cảm có điềm bất an, Lâm Tử im lặng nghe ngóng. Ngoài cửa âm thanh khè khè không rõ là thứ gì đang chầm chậm bước tới, âm thanh mỗi lúc nghe càng rõ. Phỏng đoán là loài động vật dã thú nào đó lưu lạc vào đây cũng không chừng? Tim đập thình thịch hồi hộp, chân run run, mồ hôi tay túa ra ướt đẫm. Nó bịt mũi nín thở chờ đợi thứ rùng rợn ấy đi qua một cách im lìm. Cái thứ khẹc khẹc ngoài ấy không ngừng gầm gừ tìm kiếm con mồi, đoán chẳng phải thứ tốt lành gì, nó ngồi thừ người nhịn thở bịt cả mũi và mồm. Lâm Tử nghĩ bụng: Trời ơi! Đừng bảo con đấy là cương thi nhá? Mà ngộ thật, cương thi chỉ có ở Trung Quốc. Sao phải xuất hiện ở thế giới này chớ? Cha mẹ ơi! Mình phải làm thế nào đây?
Xoẹt Xoẹt Xoẹt! Ộc ộc!
Ba con quỷ hút máu ngoài kia lần lượt đầu rơi máu chảy, tiếng thanh đao giáng xuống, tiếng máu vang dội ộc ộc vẳng vào trong phòng the thé. Lâm Tử nó nghe sợ quá chui vào gầm giường ôm kiếm run bần bật. Kẻ ra tay sát hại ba con quỷ đó không ai xa lạ ngoài gã Cổ Huyết Ma Vương, hắn hiện hồn nhìn dáo dác dò tìm nó. Ô, dưới gầm giường có con nhỏ co rúm run cầm cập mồm miệng bịt đến ngộp ngạt.
Trời! Cô chui vào đây làm gì vậy? Ra đi, tụi nó bị tôi diệt hết rồi! Cổ Huyết khom lưng nom bộ dạng nó thật tức cười bảo.
Hử? Tụi nó là ai vậy? Anh đi đâu sao giờ mới ló mặt thế? Lâm Tử bò ra thở phù phù hỏi.
Lũ ma cà rồng biến thể, tôi gấp quá nên không kịp cho cô hay! Đi thôi, nơi này không an toàn nữa! Hắn đáp gọn tức tốc chụp cổ tay nó rình rập thận trọng kéo đi.
Lâm Tử không tin vào lỗ tai mình, nó vừa nghe tin động trời: Cái gì chứ? Ma...ma...cà rồng...biến...thể...? Ôi có thật hả trời?
Di chuyển đến thư phòng, hắn ngó quanh xem xét kỹ càng lôi nó sền sệt chạy một mạch đến hậu viện có cổng sau. Chính lúc hắn toang mở cổng thì chừng năm sáu con quỷ xông vào ngoác mồm tấn công, Lâm Tử sợ suýt vỡ mật núp bóng, tay bấu víu chặt vạt áo sau lưng hắn. Cổ Huyết thuận thế rút đao chém phặc phặc, năm sáu cái đầu xấu xí biến dạng lăn long lóc dưới chân. Mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, Lâm Tử nôn oẹ vì mùi quá nặng.
Ây chà! Ngoài kia đông như kiến nhỉ? Cứ đà này...! Hắn tặc lưỡi.
Đột nhiên bên phải có con lừ đừ mò tới, dường như nó chưa đánh hơi được họ. Cổ Huyết phản ứng nhanh nhẹn thu eo nó bay vọt lên cây tùng xanh tạm ẩn, vị tác giả Lâm Tử ngứa mũi chuẩn bị hắc xì liền có bàn tay bịt mũi nó. Tay hắn có mùi hương gì đó khác lạ so với những tên đàn ông khác, thơm thơm tựa mùi gỗ trầm, lại phảng phất hương hổ phách tính ấm ngửi xong đảm bảo các chị em phê ngủ và chỉ muốn ngửi mãi vì quá quyến rũ chết người. Cuối cùng đám quỷ xấu tởm đó cũng rời khỏi khu vực cây tùng, bấy giờ hắn bỏ tay để nó thở dễ dàng hơn. Khứu giác của nó ám ảnh luôn mùi hương trên tay hắn, nó tự thề độc rằng dù hắn có hoá thành tro nó vẫn nhận ra hắn bởi mùi hương đậm đà bản sắc cơ thể tên Cổ Huyết. Trái tim Lâm Tử bất thần xao động chệch vài nhịp.
Chọn thời điểm thích hợp, gã Ma Vương mang theo Lâm Tử biến thoắt bay vụt lên khoảng không mênh mông rộng lớn.
Ù ù ù! Vù vù vù!
Gió đông lạnh buốt cắt xuyên qua cơ thể hai con người lơ lửng. Giữa không trung muôn ngàn đám mây trắng đục bủa giăng khắp vòm trời, gã Ma Vương ôm chặt Lâm Tử trong vòng tay đương bay với vận tốc cỡ chiếc phi cơ mười ngàn hải lý một giờ hướng đến hòn đảo bí ẩn xa xôi hoang vu gọi là Thiên Hoa Đảo . Gió ma sát mặt nó rát rạt, nó hí mắt sửng sốt nói to: Woa! Anh định đưa tôi đi đâu thế?
Thiên Hoa Đảo! Hắn thốt ba chữ ngắn gọn.
Ồ! Nghe tên lạ quá! Chắc ở đấy nhiều hoa lắm nhỉ? Nó hí hửng đoán bừa.
Tới đó khắc biết! Hắn trả lời cụt ngủn.
! Hí hí! Cảnh đẹp cứ như trong phim kiếm hiệp này, nếu có thêm chiếc OPPO Camera Phone F5 nữa chụp hình úp facebook thế nào cũng ngàn lượt like cho xem! Khà khà! Lâm Tử mơ hồ tưởng tượng viễn cảnh cười ngất ngư một mình.
Gã Cổ Huyết đáp đất an toàn, khung cảnh Thiên Hoa Đảo núi cao hùng vĩ, cây cối tươi tốt. Không hổ danh là địa thế Đất lành chim đậu . Cổ Huyết thong thả đi dạo sâu vào cánh rừng nguyên thuỷ, chim chóc líu ra líu ríu cất tiếng hót thanh vang , Lâm Tử lẽo đẽo theo sau hai mắt dán vào bóng lưng cao ráo đằng trước vấp hòn đá nhào lên nhủi đầu ịch trượt chiếc áo khoác trơn của hắn tuột té oạch . Cổ Huyết quay lại khoé miệng giật méo: HỜ! Cú ngã đẹp đấy!
Đẹp mặt anh thì có! Ui cha ơi! Lâm Tử quẹt lia lịa thứ ran rát mặn mặn trên môi bặm trợn.
Hầy! Này, mắt cô để làm cảnh à? Đi không nhìn đường hả? Đưa mặt đây tôi xem! Hắn nâng cằm nó lên ngắm nghía bóp béo má nó đến chảy xệ thịt.
Lâm Tử đẩy tay hắn cựa quậy: Ưm ưm! Buông ra! Anh định phá nát gương mặt hái ra tiền của tôi hả?
Mặt cô...bình thường...một xu cũng không đáng hái! Nói chi là hiện tại! Gã Cổ Huyết hời hợt lấy tay quệt vết máu trên môi nó liếm.
Máu gì thế nhỉ? Vị còn tệ hơn kẹo que trong suốt Uchiwa! Hắn nhâm nhẩm trong miệng chê bai.
Lâm Tử nổi sùng lên chống hông nói: Uchiwa cái gì tôi đếch cần biết, chung quy tất cả tại anh! Cái tên bất cần đời này...Grừ!
Hừ! Đi chậm, tự té còn đổ thừa người khác! Sao cô không đổi họ thành Đổ Tử luôn đi! Ma-Nhọ-Nồi! Hắn lờ thơ thè lưỡi chế nhạo nó.
Nó tức anh ách cắn răng ấm ức ngồi bệt xuống bứt cỏ than trời trách đất: Ông trời ơi! Sao con khổ thế này? Ma Vương này thì Ma Vương, ỷ mình chân dài đi chẳng thèm chờ ai! Hư hư ức quá!
Nè! Dậy đi cô hai! Khu rừng này có Ma...Đó! Hắn nhếch môi hù dọa.
HẾ...! Ma ư?....Đợi tôi với! Nó nổi gai ốc chạy với theo hắn gọi.
Haizzz! Con rùa còn nhanh hơn cô! Chậc! Nhanh nào! Cổ Huyết thở dài khuỵa một bên gối hối thúc Lâm Tử cô cô leo lên lưng mình.
Hé He Hè! Vậy phải ngoan không? Hấy À! Nó khoái cái vỗ vai hắn bạch bạch nhảy lên gọn gàng.
Hừm Gã Ma Vương danh tiếng lẫy lừng cười khẩy vác nó trên lưng hiên ngang phóng như con sóc vòn vọt qua từng cánh rừng, từng ngọn đồi dốc cao hiểm trở. Thoáng chốc đến trước cửa mật động, tay ấn vào phiến đá cũ rêu phong xoay ngược phải ba vòng trái năm vòng. Cánh cửa tự động dịch chuyển sang hai bên, Cổ Huyết cõng nó chậm rãi tiến vào nội địa trong hang. Càng vào sâu động càng tối mò, hang động nhìn bề ngoài chả có gì đặc biệt. Bên trong tiếng nước nhỏ tóc tách đều đều tựa hồ ẩn chứa con suối nhỏ, ánh sáng chói mắt lan tỏa sáng loà cả diện tích hang động. Cảnh vật hiện rõ rành rành, bốn bể tám hướng đều toàn là những viên ngọc dạ quang. Giờ nó mới hiểu vì sao động tối u tự nhiên phát sáng, cảnh tiên rõ là cảnh tiên. Y rằng đây là tiên giới trong truyền thuyết cổ đại. Nói tới đây mọi người tự hiểu rồi chứ? Suối nước nóng phủ khói trắng mờ ảo, dòng nước xanh biếc chảy róc rách qua khe thác nước bên trên. Ôi tuyệt mỹ! Hắn lạnh giọng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: Lên kia ngồi chơi đi! Tôi tìm thức ăn!
Lâm Tử háo hức tụt xuống bờ lưng rắn rỏi chạy lên xích đu có dây leo xanh mát quấn quanh, hoa bìm bìm nở rộ phân bố xen kẽ nhau. Nó lấy đà đánh đu cười ha hả vô tư vô ưu: Woa! Còn tưởng hắn đưa mình vào nơi quỷ quái nào nữa chứ? Chỗ này đẹp phết!
Này! Qua đây biểu! Hắn ngồi cạnh bờ suối vẫy tay y hệt ngoắc chó gọi nó.
Lâm Tử khó chịu vì thái độ gọi người y chang gọi chó của hắn, nó bụng bất tuân nhưng đành chịu tò tò bước qua mang biểu cảm nghi vấn: Gì nữa vậy cha?
Cổ Huyết kéo mạnh nó ngồi lên bờ thềm bảo: Lấy nước này rửa vết thương đi!
Ờ Nó gật đầu ngô nghê thò tay chần chừ chưa dám động vào thì Cổ Huyết áp hai bàn tay nó đè vào dòng nước âm ấm nong nóng ấy. Chưa kịp hỏi tội hắn đã nâng lên lãnh đạm bảo: Rửa đi! Vết thương sẽ lành ngay tức khắc!
Nó nửa tin nửa ngờ hất nước rửa mặt, chỉ không đầy một nửa tuần nhang mặt nó có cảm giác hơi ấm toả khí, cảm giác dễ chịu lan sâu vào da thịt. Vết thương trên môi biến mất hoàn toàn, sờ môi mình nó phấn khích điên lên nhảy nhót: Á Ha! Môi ta hết chảy máu, môi ta hết sưng rồi! Ya-ho ~!!!
Cổ Huyết bỗng cất giọng trầm ấm: Hừ! Điên đủ chưa? Đói chưa?
Nhắc tới thấy đói thật! À quên, tôi quên hỏi đây là chốn nào thế? Sao anh thông thạo địa hình ở đây quá vậy? Lâm Tử vò bụng hỏi.
Gã Cổ Huyết ưu tư đáp lời: Đây, chính là nơi tôi và phụ thân từng cùng nhau tu luyện phép thuật! Mẫu thân tôi từng ở đây nấu nướng chăm sóc chúng tôi! Kể từ lúc họ ra đi cho đến hiện tại... cô là người đầu tiên được có mặt trong hang động này!
Hắn kê sát mặt doạ dẫm: Nhớ kỹ, sau khi ra ngoài không được tiết lộ bí mật! Nếu cô không sợ tôi hút cạn máu thì cứ việc thử!
Nó xanh mặt gật đầu: Ừ! Biết rồi!
Dứt lời, Cổ Huyết quay phắt ra ngoài săn bắt động vật ăn thịt, hắn mang theo đao và cung tên chọn địa hình lý tưởng nhắm hướng kéo căng dây cung buông thả nhẹ. Mũi tên phóng dài vụt một cái cắm sâu vào mông con bò tót rừng to khoẻ, hắn phi thân lên bay đến địa điểm con mồi lóc da xẻ thịt tại chỗ cho vào túi vải bố, hắn di chuyển lên chân núi đá vôi tìm các nhánh cây khô, ít bùi nhùi và vài cục đá lửa mang về nhóm lửa nướng thịt. Thời gian đợi chờ gã Mã Vương Lâm Tử đâm chán, nó đi dạo vòng quanh tham quan khám phá mọi ngóc ngách. Tay chân táy máy thọt hết chỗ này chỗ kia cười phá lên hi hi ha ha, chơi chán nó cao hứng giở kiếm luyện võ theo những gì hắn dạy. Ây, tên này thật là... lúc gấp rút mà còn tâm trí vơ lấy thanh kiếm hộ thân của nó mang theo bên mình. Lâm Tử tập trung hết tâm sức luyện kiếm pháp, điều chỉnh nhịp thở kiếm, người, hoà quyện vào nhau, nó gần như đến mức xuất quỷ nhập thần. Lưỡi kiếm phát sáng ánh bùng lên thành ngọn lửa màu xanh lạ kỳ, nó kinh ngạc rối loạn kêu la: Lửa xanh.. lửa lửa...Tôi phải làm sao nữa đây?
Cứ mặc nó cháy, luyện tiếp chiêu khi nãy ta xem! Giọng nói lạ đằng sau nó phát ngôn.
Lâm Tử chẳng mảy may để ý chất giọng nam trầm lạ hoắc nào đang hướng dẫn, nó mặc nhiên nghe lời múa tiếp mấy đường. Ánh lửa trên thanh kiếm chuyển đổi sang hai màu lục và màu đỏ sau đó hạ nhỏ dần, diện mạo kiếm thay đổi biến thành hình hai lưỡi mỏng nhọn gợn sóng màu đỏ ánh bạc. Kết thúc phương thức kiếm pháp nó chợt nhận ra giọng nói này không hề quen tai tẹo nào liền toát mồ hôi lạnh từ từ ngoái cổ quay lại. Ôi...Chết Ngất Mất...!
Hình ảnh nhân vật nó chưa bao giờ tưởng tượng hiện hữu trước mắt, người này tóc dài bạch kim trông khá đẹp trai, gương mặt hao hao giống gã Cổ Huyết nhưng phong thái điềm nhiên thoát tục đúng chất độ tuổi phải ít nhất ngũ tuần, diện trang phục cổ màu trắng hoa văn đen được thiêu cầu kỳ tinh tế. Cao tầm cỡ gã Cổ Huyết đương nhìn nó với đôi mắt đăm chiêu xen kẽ chút gì đó thiện cảm lẫn sự tò mò, nó cứng hai hàm răng á khẩu, hai mi mắt như đông đá miệng chữ O chân chôn xuống đất bất động. Ông ta cất giọng trấn an tinh thần: Đừng sợ! Ta chỉ ghé thăm, lát ta sẽ đi!
Lâm Tử nhẹ nhõm, trông ông ta không giống yêu quái, tướng tá có vẻ thanh cao, nó vịn tim hỏi: Ngài...là...ai vậy ạ!
Ông ta cười hiền từ tốn nói: Ta là chủ nhân của Tuyền Linh Động . Thực tình, ta ghé đây nãy giờ nhưng chưa định tỏ mình ra cho con thấy! Ta là Cổ Ma Đại Vương!
Ô! Nói vậy, ngài đây là phụ thân của Cổ Huyết Ma Vương sao? Nhưng...chẳng phải ngài...đã...! Nó bịt mồm há hốc.
Ông ta bộc bạch tâm sự: Đúng, ta đã rời bỏ thế gian, để lại ngôi vị. Hiện thời, ta đang sống rất tốt trên Tiên Giới! Rất lâu rồi ta chưa được cơ hội thăm con trai của ta! Nhưng hôm nay nhìn thấy nó thật sự vui vẻ là ta mãn nguyện lắm!
Wow! Ngài thành tiên rồi sao? Có lẽ con trai ngài nhớ ngài lắm đấy! Hay ngài nán lại đợi một chút! Lâm Tử kính cẩn đề nghị.
Ờ! Ta chưa định đi mà! Ta muốn trò chuyện với con một lúc nữa! Con...tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Ông ôn tồn hỏi nó.
Thưa ngài con là Lâm Tử, năm nay con hai mươi ạ! À quên mất, ngài ngồi đây đi ạ! Nó lễ phép mời ông ấy ngồi vào bàn ghế khảm từ đá ngọc.
Ông ta hiền từ đáp: Đây là nhà ta, con cứ thoải mái đi! Đừng căng thẳng!
Nó thờ phào thưa: Haizz...! Hông biết khi nào Quốc Vương mới về? Đi đâu lâu quá?
Cửa động tự mở, hắn vác bao thịt cùng đồ nhóm lửa bước vào. Cả người hắn khựng vài giây bỏ nguyên bao vải rơi tự do hai khoé mắt óng ánh cảm xúc thốt lên một chữ nặng tình thân: Cha....!
Là cha thật sao? Con nhớ cha vô cùng! Tại sao cha bây giờ mới về thăm con? Hắn lệ rưng rưng ôm chầm phụ thân tuôn trào xúc động.
Ta và mẹ cũng nhớ con không kể xiết! Con khoẻ mạnh chứ? Xem bộ không hổ danh là Cổ Huyết Ma Vương, con trai ta! Cổ Ma Đại Vương vuốt ve cậu con trai bé bỏng nói.
Hầy chà! Thôi đành tu một góc nhường không khí cho cha con họ tâm sự vậy! Lâm Tử thở dài chui vào hóc tự đếm ngón tay tiêu khiển.
Họ ôm nhau thắm thiết điều chỉnh cảm xúc xong xuôi ngồi trò chuyện, ông ấy quay qua gọi: Lâm Tử con qua đây ngồi cùng nào!
Nó lỏn lẻn bước tới đặt mông ngồi im lặng thầm nghĩ: Sao mình giống heo lạc đàn thế nhỉ? Ngôn ngữ cạn ráo rồi trời ơi!
Suy nghĩ mông lung của nó bị hai vị Ma Vương đọc thấu, họ đồng thanh sặc ho khụ khụ.
Hô! Đúng là phụ tử liền tâm, sặc mà cũng đồng nhịp thật ha! Nó nhướng mày bình luận.
Phụ thân hắn đứng dậy chia tay gã: Cha phải đi đây! Không thể ở lại lâu hơn! Yêu Giới ta giao lại cho con cai trị, cô gái bé nhỏ này ta...rất mến nó! Bảo vệ cho tốt vào!
Ông hướng mắt về phía Lâm Tử nói mấy câu khó hiểu: Cổ Huyết nó...cuối cùng tâm can đã biết dao động! Hi vọng hai đứa ngày càng sâu đậm hơn nhé!
Nghe mấy câu nồng mùi kỳ quặc ấy não nó hoạt động cấp tốc suy ra sự phỏng đoán kinh khủng nhất, Lâm Tử cả đời không, thậm chí chưa bao giờ có ý nghĩ vô cùng viễn tưởng là sẽ kết duyên với gã Cổ Huyết Ma Vương quỷ dị kia. Nó gõ trán trách móc: Ôi yà! Ngài ơi là ngài! Tóc bạc trắng thế kia còn mắc chứng suy diễn xa lắc xa lơ thế hả? Ngài ít có hài hước thật!
Cho dù nó có tức đến dậm chân đụi đụi đi nữa, ngài ấy có nghe thấy gì đâu. Một hơi quay lưng biến mất trước mặt hai người bọn nó. Cổ Huyết trông theo hình bóng dần khuất ngước nhìn xa xăm, nó dõi mắt ngó nghiêng xem biểu hiện trên cơ mặt của hắn có gì thay đổi. Đang nhập tâm lo chuyện bao đồng hắn xoay người đụng trúng cặp mắt trao tráo của nó giật bắn tim: Oay! Cô làm trò gì vậy hử?
Eo ơi! Đau cả tim! Anh định mưu sát màng nhĩ tôi à? Nó xoa tim thở phào.
Hừm! Cô giỡn mặt hở? Tự cô kiếm chuyện trước mừ! Thập thò rình tôi muốn gì hử? Cổ Huyết dồn nó vào góc chặng tay lên tường đá nhíu nhíu đuôi mày gian manh hỏi.
Lâm Tử tím mặt xua tay chống chế biện minh: Ê ê... hổng chơi trò này nghe! Tại tại, thấy anh mơ màng theo bóng dáng phụ thân anh, tôi tôi tò mò muốn xem biểu cảm trên khuôn mặt anh thôi mờ! Có muốn khóc thì cứ việc...ôm xích đu mà khóc! Tôi không quan tâm người khóc đâu nha!
Hắn lườm từ chân lên đầu nó bằng đôi mắt ma mãnh môi cười khẩy: Phừ! Cô Nam Quả Nữ ở chung một động...! Cô bảo tôi khóc cho ai xem hở? Nếu cô thành tâm muốn xem biểu cảm của tôi như vậy...Mặt cận rồi đây! Ngắm cho thỏa mãn cô đi!
Người hắn cao kều, hai cánh tay mạnh mẽ chống chặt lên giữ Lâm Tử chính giữa, gương mặt hắc ám chết người hướng xuống Lâm Tử đương tim đập chân run, găm hai con ngươi Cổ Huyết sáng như tinh tú màu xám bạc, thần sắc bên trong đáy mắt dường như chứa đựng thứ cảm xúc mãnh liệt gì đấy, nồng nàn gì đấy khó bề diễn tả. Bản mặt bỉ ổi vô lại phía hắn tựa thể hai đầu mũi nó sắp chạm nhau, chiếc môi đỏ hồng như con gái kia cứ cứ mấp mé toang chuẩn bị nhe răng cắn nó. Cảm giác nóng từ làn hơi hít thở của hắn phà vào làn da mặt mỏng toanh của nó. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Lâm Tử khắp mặt đỏ bừng như quả gấc cố tình né tránh ánh nhìn biến thái ấy. Nó cúi gầm đẩy mạnh nói: Ngắm...ngắm...đủ...rồi...! Tôi...tôi...đói!
Nó dùng hết sức bình sinh đẩy không thấy xê dịch gì, nó nhanh trí luồn qua dưới cánh tay hắn chạy tọt ra ngoài thở hào hển tức thiếu điều sung huyết. Gã Cổ Huyết ngậm chặt răng cơ hồ xém phát điên vì tức, hắn vũ tay lườm nó bén ngót miệng chợt nhếch cười mỉa mai chẳng biết là mỉa ai? Nó hay tự bản thân hắn?
Cổ Huyết khôi phục phong độ vốn có làm bộ chưa từng có chuyện gì trước đó hiển nhiên tiến hành đốt lửa nướng thịt, ta nói thể diện của tên Cổ Huyết này từ hồi quen nó đã sớm bị xói mòn, tôn nghiêm sớm đã bán rẻ cho thợ săn. Độ lật lọng phải tôn hàng Thánh , xét về góc độ thơ ấu học, có lẽ...thuở sơ sinh hắn được phụ thân phụ mẫu lật mình thay cả trăm cái nên bây giờ khả năng lật mặt thuộc hạng đẳng cấp số một thế giới. Mùi thịt phảng phất ngào ngạt, đường đường là tác giả mà phải lâm vào cảnh khốn cùng, dù có kén ăn cách mấy Lâm Tử vẫn cố nén chịu đựng xơi thịt động vật hoang dã lót dạ qua ngày. Thân là Quốc Vương Yêu Linh Quốc, hắn chả lạ gì cách ăn uống thô thiển của con nhỏ tác giả Nhọ Nhất Truyện . Hắn nhàn rỗi ăn một cách thanh tao ngắm nghía cách nó xé toạc mảnh thịt nhai nhồm nhoàm miệng mồm ứa mỡ ngầm lắc đầu bó tay chịu trói: Lâm Tử thiệt là...có phong cách Lâm Tử! Thế gian vạn vật vạn người vạn vũ trụ...Cô là Độc Nhất Vô Nhị ! Trên đời này thằng nam nhân nào khù khờ lắm mới đi thích cô! Cô đích thực là thảm họa đối với những thằng thích con gái nết na, đoan trang, thục nữ. Là thiên tai với những người yêu vẻ đẹp quyến rũ, yêu kiều, thanh thoát, lãnh diễm!
Cổ Huyết đột ngột chực tự cười bản thân: Kê! Ta thật điên rồ! Khi không nghĩ những điều vớ vẩn này làm chi nhỉ? Ôi chả nhẽ...! Tại cô mà ta điên thật rồi đấy!
Noè! Đang mưu tính chuyện chi mà cười một mình như thằng bệnh thế hở? Nó nhóp nhép cấu xé miếng thịt thắc mắc.
Đang nghĩ xấu về cô đấy thôi! Hắn đá đểu.
Ớ hay! Anh trở nên trung thực từ hồi nào vậy? Lâm Tử mắc nghẹn tự tay đấm ngực vẫn cố đá xoáy hắn.
Hừm! Quả báo nhãn tiền! Cần tôi móc họng giúp không? Cổ Huyết cười điêu ngoa chọc ngoáy.
Miễn! Nó xua tay hớp ít nước vuốt ngược yết hầu nói.
.......
Trời sập tối, trong hang động tuy có ánh quang rọi sáng nhưng không đủ nhiệt độ sưởi ấm. Nghía các góc chỉ đủ hai chiếc giường cẩm thạch, bên kia dành cho hai vị song thân, chỉ còn bên này là giường gã Cổ Huyết. Thời tiết rét đậm, Lâm Tử chạy nạn cả ngày nay chưa được tắm gội, nó nhen nhóm ý tưởng ngâm mình trong dòng suối nước nóng thư giãn. Đắn đo lắm chưa dám nói ra ước muốn của mình, nó nghĩ đoạn: Trời lạnh tắm suối nước nóng là sướng nhất trần! Mà bỏ đi! Ở chỗ hoang vu thế này có một mình thân gái trơ trọi, thêm gã Ma Vương tâm tính khó lường...có cho chín mười lá gan ông nội con cũng hổng dám tắm!
Gã Cổ Huyết đương tịnh giới điều linh khí bỗng phụt cười vì mớ hỗn độn trong đầu Lâm Tử, hắn bước chân xuống giường xỏ giày đứng hoá phép biến ra tấm màn che ba lớp vải dày, hất tay một cái hoá ra một bộ y phục màu xanh biếc ban kèm khăn tắm cùng tinh dầu bên thềm hồ suối. Đoạn bảo nó: Muốn tắm à? Đấy, tắm vô tư đê!
Lâm Tử nhìn phép màu của hắn không khỏi khâm phục, ánh mắt còn chút nghi ngại nói: Tôi không an tâm! Anh ra khỏi động giùm tôi cái!
Hắn trề môi: Xừ! Ma nó còn không thèm xá gì đến tôi! Tôi bận tập trung điều linh khí nào có rỗi hơi dòm ngó tới cô!
Hờ! Ai mà biết được? Tâm ma hiện lên có trời mới biết anh nghĩ gì? Nó ngờ vực.
Haizz...Đến khổ với cô! Trùm đa nghi! Cổ Huyết thở dài quay mặt vào trong vách tự lấy vải bịt mắt.
Tạm thời yên tâm, Lâm Tử nó mang vào thanh kiếm gác sẵn bên bờ hồ tính toán trong ruột hăm he rằng: Đứa nào ngon xông vào bà chém không còn manh giáp! Khừ!
Cởi xiêm y hoà vào dòng nước ấm áp dễ chịu. Khoác nước lên làn da mịn màng tươi sáng, biểu cảm trông khoan khoái tột đỉnh. Thoa tinh dầu hoa Cúc Vạn Thọ Chocolate đều khắp cơ thể, mùi hương thơm ngất ngây lan toả ngập Tuyền Linh Động . Nó thoải mái xoa nhẹ nhàng khoác lại nước ấm, nước da nó trơn tru mềm mượt. Chân vừa bước lên khỏi hồ suối toàn thân run lập cập vớ tay mặc nhanh trang phục răng môi gảy đàn rên hư hử: Ui hui! Lạnh quá xá má ơi!
Chân run run bước lên giường khắc bằng đá cẩm thạch càng khiến nó nhảy tưng lên vì mặt giường lạnh tẻo tèo teo chẳng khác gì nước đá, nó ngoan cố trèo lên tụt xuống làm ấm giường hết mười lần.
Lâm Tử cắn răng cam chịu: Lần này lần chót! Liều luôn!
Nó phóng lên nằm run như cầy sấy kéo chăn trùm bít đầu bít đít đánh một hơi ngủ say sưa. Gã Cổ Huyết liếc qua xem nó thế nào, hắn hở hàm răng trắng sáng nhoẻn miệng cười. Nó quấn tròn vo hệt con mèo trong chăn cuộn mình run bần bật, hắn không đành lòng nhìn nó co ro không do dự lột áo choàng quý giá vừa dày vừa mềm lại thoang thoảng hương thơm của hắn bước chậm rãi tước đi tấm chăn đang dùng sang bên vội đắp nhẹ nhàng nâng niu chiếc áo choàng trắng kéo lên tận cổ nó kiểu cha mẹ vỗ về chăm giấc ngủ con thơ. Nó mơ màng cảm được hơi ấm lạ lùng khoả lấp đi cảm giác lạnh lẽo lúc nãy, thân nhiệt nó ấm hơn, nó ngủ sâu hơn. Hít hà mùi hương trên tấm áo choàng thật dễ chịu làm sao!!!
Hắn buông nụ cười toả nắng dịu dàng nhất từ thuở khai sơ cho đến hiện tại, nụ cười đẹp nhất, chân tình nhất từ xưa đến nay.
........
( Trích cảm xúc của tác giả: Máu ghen tỵ đang lồng lộn trong ta! Ai cứu ta dí! )
Hết chương 6 _ Tác giả: Thiết Tử Vân!
/9
|