Chống chọi đến sáng hôm sau, Tư Không Thất Tố sức cạn lực kiệt, thần phép theo đó suy yếu. Cô tập trung ý niệm triệu hồi thần gió thu nạp linh khí vào cơ thể mình hoá thành Thần Phong Đại Linh Kiếm , phong khí thanh kiếm biến đổi sang màu xanh của bầu trời. Tung chiêu Phong Thần Đại Pháp đánh tan lũ vô tri vô giác ngoài cửa Ma Linh Thành. Quân địch giảm nửa số, cô lại tung vài phát thế là tiêu diệt xong số lượng còn lại. Phía Nam Cung Tần Vũ phụ trách triệt tiêu ở Nhân Giới, chàng ta lùng sục triệt từng nhóm từng người bị biến dị. Quyết hạ sạch không bỏ xót tên nào, trong lúc dầu sôi lửa bỏng , Cổ Huyết Ma Vương xuất hiện giúp Nam Cung Tần Vũ một tay. Hắn kéo theo Lâm Tử, cả hai đồng loạt xông lên tấn công. Lũ yêu ma bị đánh tan tác không còn một móng, bọn họ mở kết giới tiến vào Yêu Linh Giới tiếp tục diệt sạch bọn chúng. Diệt cỏ cần phải diệt tận góc, bốn người nhanh chóng tìm tung tích con quỷ chúa. Chỉ cần diệt được hắn cả Nhân Giới và Yêu Linh Giới sẽ trở lại ngày tháng yên bình như trước kia.
Nhanh lên, ta đánh mùi thấy hắn rồi! Cổ Huyết Ma Vương phi ngựa thần gấp rút nói.
Hai cận thần theo sát hỏi: Bẩm Quốc Vương! Còn thuốc giải thì sao ạ?
Hồng Y Lão Tiên Sinh sẽ lo việc đó! Hắn đáp nhanh.
Chúng thần đã hiểu! Cả hai đồng thanh.
Tư Không Thất Tố kinh hãi nhìn ngọn núi đen có hình dáng tựa xương người đang đứng sừng sững thốt lên: Kia... có phải là Sơn Cốt?
Á! Ôi! Kia là thứ quỷ gì thế? Tởm quá đi mất! Lâm Tử chỉ tay về con quỷ chúa đầu sừng to, mặt xương xẩu miệng mồm đỏ lòm máu nói.
Là hắn! Nhanh lên! Hãy mau tiêu diệt hắn trước khi mặt trời lặn! Gã Cổ Huyết cất tiếng.
Hết thảy xuống mặt đất chầm chậm cẩn trọng tiếp cận con quỷ đó, hai vị cận thần lo việc yểm trợ hai người kia chiến đấu. Lâm Tử nhìn trực diện nó, hãi tới mức suýt nôn mửa run tay phát ngôn: Ây ui, tôi..tôi làm thế nào bây giờ?
Nhìn tôi đây! Tập trung vào! Làm theo tôi giống khi nãy vậy! Hắn và nó mặt đối mặt nhìn nhau bảo.
Lâm Tử áp lưng Cổ Huyết giơ kiếm nhắm mắt tập trung tinh thần xoay người múa vài đường lập tức vầng kiếm quang phát sáng chói loà rừng rực. Linh hồn hai thanh kiếm thức tỉnh hoà làm một cùng nhau phá tan bầu yêu khí đen tối mù mịt.
Lên!
Cổ Huyết dứt lệnh, cả hai đâm thẳng vào yết hầu con quỷ chúa, trúng phải chiêu Phục Ma Tiên Pháp cộng thêm Đoạt Mệnh Yêu Phá từ Huyết Hồn Đao luồng chướng khí từ trong thân thể con quỷ toả ra ngột ngạt. Cổ Huyết lẹ tay che mũi miệng Lâm Tử cùng lúc chém đứt đầu quỷ chúa, cọc gỗ chuẩn bị sẵn, hắn liền tay đâm xuyên thủng ngực quỷ chúa đến chết. Xác quỷ tự động thối rữa, hồn phi phách tán. Chướng khí dày đặc bị thanh kiếm trừ tà của nó hút vào tiêu hoá hết. Tư Không Thất Tố và Nam Cung Tần Vũ dùng vải che mũi miệng nói: Quốc Vương, ngài không che lại sao?
Không cần! Hai ngươi về trước sắp xếp lại Ma Linh Cung giúp ta! Hắn trầm giọng ra lệnh.
Vâng!
Bọn họ đồng thanh đáp sau đó quay về làm theo lệnh hắn. Lâm Tử nhìn sắc mặt Cổ Huyết cảm thấy không tốt lắm, nó hơi lo lắng quan tâm: Nè, anh ổn thật chứ?
Ừm!
Hắn ừ một tiếng ôm eo nó phóng lên ngựa bay về cung điện. Nó bỗng chốc cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của hắn, dạ bồn chồn không yên.
......
Về tới Ma Linh Cung, mọi thứ đã sắp xếp ổn thoả. Gã Cổ Huyết đột ngột biến mất, hỏi ai cũng lắc đầu không biết. Nó đâm sự bất an: Kỳ thiệt, hắn đi đâu mất rồi nhỉ? Trông thần sắc tái nhợt như thế, chắc chắn lúc nãy hít không ít chướng khí rồi! Haizz...!
Lâm Tử chẳng còn lòng dạ nào ăn uống, nó cảm thấy hắn vì nó mà sinh chuyện nên ngồi thở dài miên man suốt buổi cơm. Thời gian trôi nhanh, mới đó trời đã nhuốm ráng vàng đổ bóng chiều hoàng hôn. Sau phút tắm rửa thay y phục để loại bỏ chướng khí vương vấn trên bộ đồ mặc hồi sáng, nó Lâm Tử đi dạo quanh khuôn viên hoa anh đào. Cánh hoa đào từ tán cây buông xuống từng mảnh nhỏ tựa hạt tuyết mong manh dễ tan vỡ rơi lác đác vươn trên tóc trên vai nó trải dài như chiếc thảm mềm mại sắc hồng trước sân. Ngước cổ lên, tay nó đỡ lấy một bông hoa hương thơm ngào ngạt. Đưa mũi ngửi ngửi, Lâm tử hít hà: Oà! Thơm quá!!!
Phía sau có bóng nam nhân, hắn tiến đến vịn vai nó gọi: Hey, làm gì đứng ngẩn ngơ ra đó thế?
Ủa...Sao anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện thế? Nó hú hồn quay lại.
Còn cô? Đứng đây ngắm đã chứ? Hắn bắt chuyện.
Ừa, hoa đẹp đương nhiên là thích ngắm rồi! Lâm Tử nói bâng quơ.
Cô...nghĩ mình có đẹp như hoa anh đào chăng? Hắn mỉm cười thử nó.
Hơ, người làm sao so với hoa được, anh hỏi lạ thật! Nó liếc xéo trả lời hắn.
Hắn nhếch mép bật cười nhủ thầm: Khừ! Xem ra... cô ta đáp trả rất khôn khéo! Thú vị lắm!
Nó quan sát tỉ mỉ hắn, nổi máu tò mò: Nè, không phải lúc nãy nhìn anh hơi kém sắc sao? Giờ trông tươi tắn nhỉ?
Ồ thế sao? Có lẽ lúc nãy tôi hơi mệt mỏi! Nghỉ ngơi một chút đã khoẻ hẳn! Cô...quan tâm tôi thật đấy à? Hắn đá mắt ghẹo.
Ôi trời trời! Hành động khỉ gió gì đây hở? Lâm Tử suýt ngất vì choáng.
Hể! Cô xấu hổ à? Đang cố tình né tránh tôi sao? Hắn ghé tai thủ thỉ.
Oay! Anh có điên hông? Ăn nói bá láp bá xàm! Lý do gì tôi phải xấu hổ chứ? Nó phản pháo lại.
Hắn thở dài hứng cánh hoa gắn lên tóc Lâm Tử: Thôi thì không ghẹo cô nữa!
Bẩm quốc vương! Chẳng... chẳng phải ngài không khỏe sao ạ? Tư Không Thất Tố ngạc nhiên khi hắn lúc nãy biến mất rồi đột nhiên xuất hiện.
Hắn ậm ừ nói: À...ờ...Ta ổn rồi! Ngươi không cần lo, à... tìm ta có việc gì không?
Cô ấp úng cúi đầu thưa: À...Thần chỉ lo sức khỏe của ngài thôi! Không có gì nữa, thần xin lui trước ạ!
Lui đi! Hắn phẩy tay đuổi.
Tự nhiên ở đâu thổi luồng gió lạnh buốt tim gan, Lâm Tử rít lên tự ôm thân mình: Lạnh...quá! Ngọn gió mất nết!
Gã đó cởi lớp áo choàng, môi kề bên tai Lâm Tử giọng điệu gian xảo: Nếu lạnh...thì choàng lên, hay cô muốn tôi ủ ấm cô vào lòng hửm?
Nó né nhanh như chớp, tung cú đấm vào mặt hắn đáp trả: Không cần! Đừng giở trò vô lại đó với tôi! Anh quá quắt lắm rồi đấy!
Tên quỷ này, bị vong nhập hay sao ấy nhỉ? Nội tâm nó nghi hoặc.
Ôi! Cô gan to đấy! Để tôi xem thử cô gan to cỡ nào! Hắn khống chế tay bóp cằm nó, đôi môi hắn chuẩn bị cưỡng hôn.
Đằng xa sấn sổ tới một người nam nhân có diện mạo y hệt tên đang đứng trước mặt Lâm Tử đang chu môi, gã đó thần thái vô cùng thịnh nộ, ánh mắt lửa cháy hừng hực tung chưởng đẩy tên giống mình văng xa bật ngã sóng soài ra đất. Hắn mạnh tay kéo Lâm Tử về phía mình lườm tên nằm dưới thềm cỏ sắc lẻm: Ngươi là ai?
Tên dưới đất bò dậy lấy khí thế cười xảo trá lập lại câu hỏi đó: Ngươi...là ai? Dám giả dạng ta à?
Gã đứng cạnh nó khí chất lạnh lẽo tra hỏi tên kia: Ngươi có mưu đồ gì? Không muốn chết dưới Huyết Hồn Đao thì hãy khai mau!
Hừ, còn có Huyết Hồn Đao của ta sao? Ngươi giả mạo ta cũng kỳ công quá đi! Tên đó tay rút thanh ma đao giống y hắn hách dịch nói.
Lâm Tử đứng cạnh che mồm nhìn qua nhìn lại hoảng loạn: Ố.. Ố! Chuyện...chuyện... này là sao? Có tận hai tên Cổ Huyết sao? Má ôi..!!!
Tên đó ra hiệu bảo: Cô, qua đây! Hắn là giả đấy!
Không được qua đó! Hắn là hàng giả! Gã bên này níu tay nó bảo.
Ơ! Rốt cuộc... hai người... ai là thật ai là giả đây? Nó loạn hết trí não gãi đầu phát ngôn.
Hắn là giả! Ta mới là thật! Hai tên đồng thanh biện minh.
Phải rồi, gọi tất cả mọi người tới kiểm chứng mới biết! Nó nhanh trí phát biểu.
Tập hợp bá quan văn võ, các trọng thần trong triều đình tụ thành một nhóm đến giữa điện xong xuôi. Tư Không Thất Tố cùng họ chất vấn thân thế hai tên sinh đôi này, hai canh giờ trôi qua, họ lắc đầu bó tay vì hai vị Ma Vương đều trả lời chuẩn xác như nhau.
Nam Cung Tần Vũ mạn phép đến gần soi xét từng đường nét trên khuôn mặt hai gã ít phút. Hỏi những câu liên quan đến chuyện xưa khi cứu giúp hai người cận thần đều nhận được câu trả lời y như vậy, chàng trai bức bách vô cùng, chẳng thể nào hiểu nổi tại sao cái tên giả mạo kia trả lời đúng hết.
Ba người Nam Cung Tần Vũ, Tư Không Thất Tố và Lâm Tử chụm đầu bàn bạc kế sách.
Tư Không Thất Tố gợi ý: Hay...kêu họ thử múa Huyết Hồn Đao và biểu diễn Đoạt Mệnh Yêu Phá cho chúng ta xem!
Nam Cung Tần Vũ cho rằng: Như vậy cũng không có hiệu quả, vì tên giả danh ấy có thể sao chép toàn bộ kỹ thuật của ngài ấy!
Nó nảy ra ý tưởng: Chậc! AH...hay thử cách của tôi xem!
Cách gì? Hai bọn họ đồng thanh.
Gã hàng thật thì bình thản đến lạ lùng, hắn đang hào hứng muốn xem màn kịch do chính Lâm Tử bày trò sẽ vui cỡ nào? Về mặt tên kia, hắn dốc tâm suy nghĩ cách ứng phó nên sắc thái có vẻ căng thẳng. Hắn đương thắc mắc bởi thái độ nhàn hạ của gã Cổ Huyết: Cổ Huyết nhà ngươi sao có thể bình thản đến vậy chứ?
Gã Cổ Huyết cười thầm trong bụng: Khừ khừ! Ta thật muốn xem kẻ mạo danh ta bị chơi đến mức nào?
Lâm Tử cô cô cho người chuẩn bị sẵn một cô gái khỏa thân khoe lưng nắp sau chiếc màn mỏng, nó cười he he cực gian manh tiến gần gã bên trái soi từ đầu tới chân rồi đảo chân sang bên phải nhìn đã, bảo: Hạ màn!
Tấm màn mỏng bị hạ từ từ, hạ đến bờ lưng nuột nà trắng nõn...hai tên kia liền có phản ứng khác nhau. Gã bên trái đăm đăm chết tròng nhìn vào cô gái khỏa thân gợi cảm không chớp được mắt. Phía gã bên phải, hắn nhanh như cắt đổi hướng nhắm ngay nó mà lườm trân trân làm nó dựng hết tóc gáy.
Bài kiểm tra số một hoàn tất, kế đến màn thứ hai. Lâm Tử xin ít bột ngứa của Nam Y Viện tự tay bôi lên các vùng trên cơ thể hai gã ấy. Ba giây sau, hai tên đó có biểu hiện ngứa ngáy thuận tay gãi sột soạt ở cổ tay, giữa ngực và sau mông...ha ha ha!
Ý đồ đen tối của con tác giả thần kinh đã bộc phát, hai gã ấy lột sạch đồ tiện cho việc gãi ngứa. Cả hai có bộ ngực săn chắc y nhau, gã trái chịu không nổi tự tay tháo thắt lưng gãi sống chết khiến tất cả mọi người chứng kiến đều cười bò lăn bò càng. Đám cung nữ đồng loạt giơ tay che mắt, Lâm Tử nó cũng suýt thấy chỗ không nên thấy, nó đưa hai tay bịt mắt. Gã bên phải quả thật là kiên trì giữ mình. Dù ngứa đến mức nào hắn vẫn giữ trạng thái uy nghiêm quyết không cởi quần như tên kia.
Lâm Tử cất giọng: Kiểm tra kết thúc! Bài này chỉ là khảo sát khả năng chịu đựng, chẳng có liên quan gì đến thật giả!
Sặc! Giỡn mặt hả?
Hai bọn hắn xém ngất vì câu tuyên bố dở hơi của nó! Lâm Tử le lưỡi cười hắc hắc bảo: Hai người... trải nghiệm thú vị chứ?
Cô...cố tình chơi khăm chúng tôi à? Gã bên trái lên tiếng.
Gã bên phải đồng thuận tiếp lời: Cô...chơi hiểm...thật đó!
Lâm Tử cười lớn âm giọng gian tà: Ha ha ha! Cà cuống chết đến đít còn cay! Ta đây thay trời hành đạo, kẻ nào giả mạo thì bây giờ tự giác khai ra. Bằng không...Đã Bất Lộ thì đừng trách ta Bất Chấp! Kakaka!
Cổ Huyết mang bản mặt thiện chí thở dài: Haizz...! Bây giờ ta lại thấy thương hại ngươi ghê! Kẻ giả mạo à!
Lâm Tử nhếch mép liếc hắn: Vẫn còn màn cuối đấy! Ngươi thở dài cái gì hả tên kia?
Hừm, tôi đang chờ xem màn cuối đây! Hắn chếch môi.
Gã kia cứng đầu nói: Cô còn gì hãy thể hiện hết đi! Ta sẵn sàng đón nhận!
Lâm Tử vuốt cằm kết luận: Chơi đủ vui rồi! Bổn cô nương nhận thấy...hai ngươi.....đều là giả!
Hai gã đó sốc lần ba, nó tiến gần hai tên yêu ma hít hít ngửi ngửi toàn thân tên thứ nhất, đưa tay ngắt má tên đó rõ đau, nhìn vào thần thái, khí chất trong đôi mắt. Nó lắc đầu di chuyển sang tên thứ hai. Hắn dùng ánh mắt quái đản lườm nó nở nụ cười nửa thần nửa quỷ châm chọc: Thế nào? Ai thật ai giả?
Lâm Tử cười khẩy phán khí thế: Ngươi...còn giả hơn cả hàng giả nữa! Đồ hàng thật phách lối!
Nói mau! nguyên nhân gì cô phát hiện được thật giả hử? Trong khi tất cả đám quan thần đều không thể nhận diện, có điểm mấu chốt nào chăng? Nam Cung Tần Vũ tò mò.
Nó thở dài thao thao bất tuyệt: Haizz...thật ra cũng chả có gì lớn lao lắm, có điểm nhận dạng rất rõ ràng, lúc nãy tôi cố tình thử mới phát hiện! Thứ nhất, Quốc Vương của mấy người không phải xưa nay không quan tâm tới sắc dục sao? Biểu hiện rất rõ ràng, hắn không hề thèm đoái hoài tới cô ta. Còn nữa, hàn khí trong mắt hắn lạnh cực độ! Lúc hắn lườm tôi tôi bị cái hàn khí ấy làm lạnh hết sống lưng. Thứ hai, chính là sự tôn nghiêm. Dù có ngứa đến mất đi ý thức, hắn vẫn luôn cố giữ sĩ diện. Một tên yêu đầu mà có lòng tự tôn cao ngất ngưởng chỉ có mình hắn thôi! Và còn một điểm không thể chối cãi, đó là loại khí chất cao ngạo điềm tĩnh cực đáng ghét to đùng trên bản mặt hắn nữa!
Còn thứ ba? Sao cô không nói luôn? Cổ Huyết mở miệng khui thêm điểm nó giấu trong bụng, hắn biết hết những gì nó nghĩ nên cố tình cạy miệng nó.
Thứ ba gì chứ? Hết rồi! Tên giả mạo kia! Ngươi là kẻ nào hả? Mau hiện thân đi! Nó đánh trống lãng.
Hahahaha!!!!!! Giỏi thật! Khá khen cho một cô gái loài người tầm thường! Tên kia đột nhiên hiện nguyên hình cười lớn tiếng nói.
Hahahaha! Khá khen cho một tên yêu quái nhà ngươi! Thoát y trước đám đông mà vẫn còn mặt mũi huênh hoang như vậy!!! Đáng khen! Lâm Tử cười nắc nẻ đối đáp sặc mùi nhạo báng.
Ngươi...Ngươi...! Tất cả do ngươi giở trò xỉ nhục ta...ngươi...ta...thề...không...để yên cho con nha đầu ngươi đâu! Hứ! Hắn ấm ức tức giận sắp phát khóc đe dọa nó. Há há há....! Toàn bộ nhân cung ôm bụng cười quằn quại! Vui quá đi! Đã lâu thật lâu chưa bao giờ họ được trận cười sảng khoái tới vậy! Có lẽ đây sẽ là bài học đắt giá nhất trong cuộc đời hắn!
Gã hàng giả xấu hổ nhục nhã biến mất trước đám lâu la đang cười nhạo mình, mối thù này hắn mãi mãi nuốt không trôi. Hành sự bất thành, vì quá tủi nhục hắn quay về động ẩn thân, không thể vác mặt thông báo cho hai tên kia biết chuyện. Hai con yêu quái kia mà biết được là hắn bị cười thúi đầu như chơi. Ôi thật thảm hại cho hắn khi trót dại chọc phải Lâm Tử và Cổ Huyết nhà ta.
Hễ nghĩ tới cặp mông chắc thịt trắng phiếu của chính mình phơi bày ra cho thiên hạ ngắm là hắn phát điên lên vì tức.
......
Khu vực đông đảo người tập trung vừa giải tán, việc ai nấy làm. Gã Cổ Huyết điềm tĩnh lúc nãy bấy giờ nét mặt đổi sắc mệt mỏi bất ngờ ngã vào người nó.
Lâm Tử hoảng hốt: Ế..ế...anh bị làm sao thế? Ê...đừng xỉu vào người tôi chứ! Tôi đỡ không nổi đâu!
Lâm Tử gồng mình đỡ hắn, trọng lượng cơ thể hắn tựa hồ tảng đá khiến nó chao đảo khi dìu hắn vào phòng. Tóc hắn phủ trắng mặt nó, cả người hắn không còn chút sức lực nào, thì ra hắn gắng gượng xuất hiện chỉ vì giải cứu nó khỏi bàn tay gã yêu quái nọ, vậy mà nó còn bày trò gây ngứa ngáy. Hắn đã khó chịu lắm nhưng cố giữ vẻ bình thản. Giờ đây, sau khi gã kia biến mất hắn mới an tâm thả lỏng bản thân. Đúng là một đại ma vương cố chấp, tôn nghiêm nức tiếng! Sự thật trước đó, Cổ Huyết rời khỏi cung đến Thiên Hoa đảo chủ yếu là trị thương bởi chướng khí quá nặng hắn hít phải. Đương trị thương thì nghe Tư Không Thất Tố gửi Khẩu Âm Truyền thông báo có kẻ đột nhập. Hắn tức tốc bỏ dở việc trị liệu bay về cung xử trí. Tư Không Thất Tố đã sớm nghi ngờ thân phận gã Ma Vương giả. Sau hồi điều tra hắn cô liền truyền tin đến Thiên Hoa Đảo. Cô thừa biết ngài Quốc Vương mất tích là vì đi trị thương, cớ gì nhanh khỏe đến vậy? Nhưng vì sự an toàn của Lâm Tử, vì gã Cổ Huyết căn dặn, cô đành giữ bí mật cho tới phút cuối. Nó thật cạn sức do hắn quá nặng bèn nhờ Nam Cung Tần Vũ đỡ hộ một bên. Vào tận căn tư phòng rộng rãi, nội thất lộng lẫy quả thật là hệt như phòng Tổng Thống xa hoa bậc nhất. Giường ngọc trải đệm màu bạch kim lấp lánh ánh nhũ, nệm mềm mịn muốn sờ mãi không ngừng. Mùi hương nam tử thoang thoảng đặc biệt độc nhất vô nhị cứ phảng phất vào mũi Lâm Tử, mùi thơm ngào ngạt thật làm cho lòng người khó quên. Cổ Huyết nằm bất động trên giường, thần thái khi ngủ mê vẫn oai phong tuấn lãnh ngời ngời.
Lâm Tử ngồi trên giường chiêm ngưỡng đường nét hoàn hảo trên gương mặt lạnh lẽo chép miệng bình luận: Hơ, sao có thể chứ? Lúc ngủ trông cũng đẹp trai phết! Thảo nào nữ nhi trong thiên hạ lại khó cưỡng nổi hắn ta! Đúng là càng đẹp thì càng làm giá, kiêu ngạo với con gái người ta!
Hầy, thôi mình phải về phòng nghỉ ngơi đã! Ở đây lâu sao nghe mùi nguy hiểm quá! Lâm Tử đứng dậy ra ngoài nhè nhẹ khép cửa.
Nam Cung Tần Vũ ra ngoài luyện pháp thuật tại Ngự Hoa Viên, trên tay hắn bừng bừng ngọn lửa vô tình bị ngọn gió của Tư Không Thất Tố thổi tắt ngấm. Hắn quay sang thấy cô thi triển phép thuật gió ngỏ ý muốn cùng cô luyện thần phép.
Thất Tố này, cô luyện một mình không chán sao? Hắn mở lời.
Ngươi hỏi làm gì? Cô lạnh lùng ngoái đầu hỏi.
Nam Cung Tần Vũ nhe răng nói: Cô có nhã hứng luyện cùng tôi chứ?
Ngươi nghĩ sao? Lửa và gió luyện chung được à? Cô cười bán nguyệt.
Ờ...không thử sao biết? Hắn chống hông nói.
Nể tình ngươi có lòng, ta đành thử vậy! Cô thuận theo ý hắn.
Nam Cung Tần Vũ ra chiêu xẹt lửa đốt cháy nhành cây cô tiếp chiêu dùng ngọn gió quật mạnh vào làm lửa tắt. Hắn tung ngọn lửa mạnh hơn lớn hơn, cô càng ra gió cuồn cuộn hơn. Đánh tới đánh lui Nam Cung Tần Vũ vận hành phép lửa vô tình làm cháy hậu viện, hắn sợ quá la lên: Chết rồi! Cháy lớn rồi, giờ sao đây?
Ngươi cũng thật tình, háo thắng đến mức này! Để đó ta xử! Tư Không Thất Tố xung phong bay lên thổi trận cuồn phong.
Lửa to gặp gió lớn thử hỏi chuyện tày đình gì sẽ xảy đến? Đương nhiên là hỏa hoạn rồi! Gió càng to lửa càng bắt cháy lan rộng chừng nấy, hai con người chỉ một phút nông nỗi đã gây nên đại họa. Họ nóng ruột sợ bị trách phạt đành im hơi lặng tiếng mà tự ý hành động, may sao trời đổ tuyết đặc mái nhà khiến cho ngọn lửa từ từ giảm đi và nguội dần rồi tắt hẳn. Họ ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, Tư Không Thất Tố quay lại trách mắng hắn: Tại ngươi hết đấy! Tí nữa là cháy sạch sành sanh rồi!
Nam Cung Tần Vũ chẳng những không bực mình còn nói đùa: Lâu lâu nghịch ngợm một lần cho vui nhà vui cửa mà! He he!
Cô dùng chuôi kiếm gõ đầu hắn bảo: Hừ! Vui cái đầu ngươi! Còn cười cho được!
Nam Cung Tần Vũ toét miệng cười: Haha! Ước gì ngày nào cũng bị cô đánh thế này, vui biết mấy!
Đồ thần kinh! Cô mắng xong xách kiếm bỏ đi.
Phần Lâm Tử, nó quấn chăn nằm gác tay lên trán suy tư: Ây chà! Sao đêm nay khó ngủ thế nhỉ?
Nó trằn trọc lăn qua lăn lại thấm mệt nằm nghiêng phía vách tường chìm vào giấc ngủ, chân câu chiếc gối ôm cứng ngắt, tay bấu chặt gối vào người. Ngủ với tư thế này mới đúng chất lượng của Lâm Tử. Nửa đêm, nó bỗng cảm giác bên ngoài có ai đó gác tay lên người mình, ai đó đang ôm ấp nó ngủ ngon lành cành đào. Thân nhiệt kẻ này ấm lạ, mùi hương quen thuộc. Nó giật thót tim mở mắt trao tráo định hồn quay sang đạp cho phát lọt giường thì bị gã đó thều thào vào tai: Đừng cử động! Làm ơn, chỉ một chút thôi!
Dứt câu, hắn nhủi cánh mũi vào mái tóc đứa con gái đang cựa quậy vô ích, đôi mắt nhắm nghiền siết nó càng lúc càng chặt, đoạn bảo: Mùi của cô...dễ chịu thật!
Cha mẹ ơi! Đà này làm sao ta ngủ đây trời? Hắn...hắn chả lẽ lại thêm một tên giả mạo nữa sao? Lâm Tử sinh lòng hoang mang.
Hắn dịu giọng bảo: Không ai giả mạo nữa đâu! Là tôi đây! Cô nằm im đi! Tôi...chỉ muốn ngủ một giấc thôi!
Giường anh rộng rãi thoải mái thế mờ, sao khi không lại bò sang phòng con gái chật hẹp thế hở? Nó băn khoăn.
Bên ấy...lạnh...Ở đây...có hơi...người...ấm hơn! Cổ Huyết nói năng đứt quãng.
Lâm Tử xoay người bật dậy đặt tay lên trán hắn nói: Ợ trời đất! Anh...bị sốt cao rồi này! Tôi gọi lang y đến khám nhe!
Đừng đi! Lang y khám không ra đâu! Gã Cố Huyết dùng sức lực còn lại nắm chặt cổ tay nó ngăn cản.
Hả? Vậy...vậy phải làm sao? Hay tôi gọi Nam Cung Tần Vũ giúp anh nghĩ cách? Lâm Tử lúng túng nói.
Hắn kéo mạnh làm nó nằm gọn trong vòng tay hắn: Nằm đây với tôi! Sáng dậy nghĩ cách sau!
Biết là hắn chỉ ngủ thôi, nhưng cứ...vậy...cũng không ổn lắm! Sốt cao nếu không thuốc thang sớm không biết sẽ ra sao? Nó căng thẳng suy tính trong đầu.
Hừm!
Hắn chợt nở nụ cười hạnh phúc, nhìn hắn cười Lâm Tử hoài nghi: Cái nét mặt thỏa mãn này là sao chứ? Thôi xong, sốt cao lắm rồi đây!
Nó sờ tay lên trán gã Ma Vương lần nữa kiểm chứng tình trạng: Ôi bỏng chết tay con!
Nó định rụt lại thì hắn tóm lấy không buông, Lâm Tử tâm tư bối rối: A...thả tay tôi ra! Tên Cổ Huyết này sốt đến sảng rồi sao?
Nó bị kẹt cứng trong vòng tay hắn, cố gắng thoát ra quá gian nan đi, lực bất tòng tâm đành yên phận ngủ cho qua ngày. Đối với hắn, đây chính là giấc ngủ bình yên đầu tiên kể từ ngày mẫu thân hắn lên tiên giới.
Nội tâm hắn mách bảo: Cô gái này...đánh cắp mất tim ta rồi! Thứ này gọi là tình yêu ư? Hừ! Cảm giác thật tuyệt!
Loại cảm giác thổn thức, xao động ấy thật kỳ diệu!
Trời hửng sáng nó choàng tỉnh giấc, ngó qua hắn biến mất tự lúc nào không hay. Gã Cổ Huyết ngâm mình trong dòng suối ở Tuyền Linh Động tiếp tục công cuộc trị thương, nguyên đêm trọn giấc làm tinh thần hắn sảng khoái lạ thường. Việc trị liệu tiến triển nhanh chóng, chướng khí trong người đều tiêu tan. Cổ Huyết xuất động ra ngoài sức lực dồi dào vào rừng sâu hái ít thảo dược. Đúng lúc Linh Linh cũng đang tìm thảo dược quý gần đây, cô trông thấy hắn từ xa réo gọi: Anh Cổ Huyết...!!!
Nghe tiếng Linh Linh gọi thánh thót, hắn từ tốn bước tới hỏi: Có chuyện gì?
Cô gái kia đâu ạ? Sao anh đi một mình thế? Cô tò mò.
Hắn trả lời lạnh nhạt: Người em nhắc đang ở Ma Linh Cung!
Em...muốn tới Ma Linh Cung lắm! Em...muốn kết thân với cô ấy! Linh Linh lanh lợi đề nghị.
Thế à? Nhưng hiện tại ta không thể mang em theo được! Hắn cự tuyệt.
Ơ sao lạ vậy? Không biết đâu, em nhất định phải theo! Cô giãy nảy lên.
Hắn điềm nhiên nói: Muốn...thì vào đi! Em có thể tự mình mở kết giới, ta có việc gấp cần làm!
Hoan hô!!! Linh Linh nhảy nhót vui mừng.
Cổ Huyết bỏ đi, Linh Linh được quyền mở kết giới, cô đứng trước cửa thành lên giọng: Mở cửa cho ta!
Vâng!
Hai tên lính cúi đầu đích thân mở cánh cửa thành mời cô: Linh Linh tiểu thư! Mời vào!
Linh Linh ngang nhiên bước vào chạy lung tung khắp nơi trong cung, đã sáu năm nay, đây là lần thứ ba mở kết giới. Sở dĩ quân lính quen thuộc là vì cô thường xuyên ghé Ma Linh Cung khi còn nhỏ đến trưởng thành như bây giờ. Cô sinh ra bởi chủng tộc ma cà rồng và một phụ nữ loài người, mẫu thân Linh Linh là chị em kết nghĩa với mẫu thân gã Cổ Huyết. Từ tấm bé, Linh Linh đã rất quấn quít bên hắn, còn hắn thì lại lạnh lùng thờ ơ, song, cô bé ấy là con gái của bạn mẫu thân hắn, thế nên đôi lúc hắn một chút cũng phải đối xử tử tế với con bé. Linh Linh từ nhỏ tinh nghịch, ham chơi, tính cách trẻ con và hơi háo thắng. Bất cứ điều chi cô muốn có đều phải đoạt được mới thôi. Có thể gần như kiểu là bạn thanh mai trúc mã. Cô bây giờ đến tuổi mười sáu trăng tròn, tuổi này đã biết cái gì gọi là rung động đầu đời. Linh Linh nhận ra mình trót thích Cổ Huyết từ năm trước, năm ấy cô ham chơi trong rừng vì không nghe lời mẹ nên bị rắn độc cắn vào chân. Cô nhe răng cắn con rắn kia vô tình con rắn đó hóa thành tinh và tấn công ngược lại, tuổi còn non nớt cộng thêm sự hiếu động của mình, cô quyết chiến với nó. Rắn tinh yêu lực mạnh hơn, quỷ quyệt hơn. Nó dẫn dụ cô sa vào hang ổ Bích Xà Động, nếu không nhờ Cổ Huyết phát hiện kịp thời ứng cứu, có lẽ không có Linh Linh ngày hôm nay. Kể từ hôm hắn giải cứu cô, thần thái, hành động, cử chỉ, giọng nói trầm lạnh của hắn in sâu vào tim cô từng chút một. Tình cảm lớn dần trong cô, Linh Linh dự định rằng sau này nhất định sẽ gả cho hắn, Lúc đó, cô thừa biết hắn chẳng thèm bận tâm đến tình ái, sắc dục. Cô tự tin mình là duy nhất, bây giờ vẫn vậy thôi! Linh Linh vẫn ngây thơ, nghịch ngợm, háo thắng như ngày nào.
Mãi mê dạo chơi, cô chạm mặt Nam Cung Tần Vũ tông vào lưng anh ta Ầm . Nam Cung Tần Vũ giật mình ngoái đầu nhìn: Hui! Giật cả mình! Em...là...?
Linh Linh nè! Anh không nhận ra em sao? Cô hờn trách.
Hắn ngạc nhiên: À! Lâu không gặp, lớn nhanh nhỉ?
Hê! Anh thấy em hiện giờ có xinh đẹp hông? Linh Linh lém lỉnh nhướng mắt.
Ờ, lớn thế này xinh đẹp cũng đúng thôi! Hắn đáp lấy lệ.
Linh Linh dõng dạc tuyên bố: Này, thái độ gì vậy hả? Sau này người ta tương lai là Quốc mẫu của mấy người đó! Hông biết nịnh trước gì hết trơn!
Hắn ngó quanh giả đò không nghe rõ: Cái, cái gì? Quốc Mẫu nào cơ?
Linh Linh chán nản đáp: Mệt anh thật, nói chuyện với anh chẳng có gì vui!
Hầy...! Chẳng biết tương lai thay đổi thế nào? Con bé này chưa chi đã rêu rao khắp chốn! Mộng lớn thật! Tư Không Thất Tố đứng sau lưng hắn phát biểu.
Hai người làm gì đứng đây ngẩn ra thế? Lâm Tử thình lình xuất hiện hỏi.
Linh Linh kéo tay nó tung tăng dắt đi miệng líu lo: May quá, tìm thấy cô rồi nhe! Cô là Lâm Tử đúng chứ? Chúng ta đi chơi đi!
Ơ Ơ đi đâu cơ? Lâm Tử ngơ ngáo ba, chân bốn cẳng đều bị kéo đi.
Nó thở hổn hển đứng tựa vào cây đào, Linh Linh ngồi tựa vào gốc cây hoạt bát nói: Lần trước chúng ta chưa kịp làm quen nhau. Hôm nay tôi nhất định phải giới thiệu trước!
Linh Linh hắn giọng chỉnh âm thanh: A...Ưm Hưm! Tôi là Trần Linh Linh, mười sáu tuổi, thanh mai trúc mã với anh Cổ Huyết! Đến lượt cô đó!
Nó có chút ngạc nhiên: Woa! Tôi là Lâm Tử, bạn đồng hành cùng Cổ Huyết Ma Vương, hai mươi tuổi!
Linh Linh: HỞ? Vậy là...chị...chỉ là bạn đồng hành thôi á?
Nó thắc mắc: Ờ, còn em, thanh mai trúc mã hẳn là người ở cạnh Cổ Huyết Ma Vương và rất hiểu con người hắn nhỉ?
Linh Linh ánh mắt long lanh khi đề cập đến Cổ Huyết: Nói đến anh ấy nói hết ngày cũng chưa đủ! tóm tắt là Lạnh lùng đẹp trai á chị!
Đúng thật! Lâm Tử kết luận.
Hai chị em tán gẫu trò chuyện trên trời dưới đất, câu nào Linh Linh cũng đều nhắc đến gã Ma Vương, cặp mắt không thể giấu nổi vẻ hào hứng. Lâm Tử dù có mù vẫn nhận ra con bé thích gã Cổ Huyết vô cùng tận. Nó nghĩ bụng đăm chiêu: Trời ạ! Tên này đúng là đào hoa quá thể, hết Bạch Diệp Ảnh rồi tới con bé, mới tuổi nguyệt tròn thanh xuân mà đã bị hắn thâu tóm lý trí. Haizz...gieo họa khắp nơi mà!
Linh Linh chốt lại bảo: Chị ạ! Sau này em không lấy ai làm chồng cả, chỉ lấy duy nhất một mình anh Cổ Huyết thôi! Chị cảm thấy chúng em rất xứng đôi chứ? HiHi!
Một người đáng yêu, tinh nghịch là Linh Linh. Một tên Cổ Huyết Ma Vương cao ngạo lạnh lùng, biết đâu sẽ thành cặp đôi hoàn hảo? Dẫu gì họ cùng là thanh mai trúc mã, ở bên nhau từ bé đến lớn, ắt sẽ có tình cảm bền chặt vạn lần người ngoài như Bạch Diệp Ảnh chẳng hạn! À há...Mình suy tính thật chuẩn xác quá đê! Lâm Tử sờ cằm tưởng tượng.
Bất ngờ Linh Linh đưa câu hỏi khó: Chị Lâm Tử nè, chị cảm thấy anh Cổ Huyết thế nào? Chị...có phải cũng thích ảnh không?
Lâm Tử đứng hình ba giây, trả lời: Cổ Huyết của em...theo những gì chị suy đoán, lạnh lùng ngoài sức tưởng tượng, chị và hắn hợp làm bằng hữu đường xa hơn là chuyện tình cảm nam nữ!
Ồ, chị có cách nào giúp em ngày nào cũng được chạm vào anh ấy và trở nên thân giống chị hôm qua được anh ấy bế không? Linh Linh này hoàn toàn ngây thơ cầu diệu kế từ nó.
Lâm Tử đớ lưỡi, nghĩ ngợi ít lâu, nó nghĩ phức tạp lắm: Thôi chết, con bé này...không ổn, mình nghĩ không nên kể những chuyện kia thì hơn! Sao mình bất đầu cảm thấy bản thân giống kẻ thứ ba thế nhỉ? Ôi không, tôi không muốn đâu! Thà làm người dẫn truyện hoặc nhân vật quần chúng, chứ vào mấy vai này nhức đầu lắm cho coi!
Lâm Tử rầu thúi ruột thở dài bảo: Linh Linh em biết chơi khó chị ghê! Em với tên đó thân nhau từ nhỏ sao hỏi một người chưa quen biết lâu như chị chớ?
Bỏ qua cuộc trò chuyện ngập mùi tình tay ba, chuyển sang hai tên cận thần có máu tọc mạch cao chọc trời này. Tư Không Thất Tố lo lắng thay Lâm Tử vì sự xuất hiện của Linh Linh, cô thừa hiểu tâm tính con bé Linh Linh, tuy tuổi còn nhỏ nhưng Linh Linh sở hữu nhan sắc trong sáng ngây thơ, ai gặp cũng yêu. Giọng nói trong vắt như chim Sơn Ca, dễ gây thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy nhiên, cô là người cực tinh ý trong mọi chuyện. Nước da Linh Linh trắng tựa tuyết, tóc dài, Linh Linh còn non tuổi, yêu lực còn yếu. Cô phải tiếp máu mỗi ngày bằng cách bắt động vật hút máu bồi dưỡng cơ thể. Ma cà rồng khi chưa đủ tuổi trưởng thành khó tự kiểm soát tập tính khát máu. Ban sáng hôm qua, Linh Linh đang bị thiếu máu, thế nên da dẻ tái nhợt, cả người giống hệt ma nữ khiến Lâm Tử tưởng gặp ma vào ban ngày.
Tư Không Thất Tố ôm kiếm thở dài: Tôi thấy tình hình có vẻ căng rồi đây! Lâm Tử à, chúc cô bình an qua ải này nhé!
Nam Cung Tần Vũ dựa cột dự đoán: Ừa, nghe nói mẹ của Linh Linh sắp tới đây thăm Quốc Vương, ở chơi vài hôm! Tôi nghĩ...Lâm Tử...bị cho ra rìa là chắc! Bà ấy có ý hướng giao Linh Linh cho ngài ấy mà!
Nhanh lên, ta đánh mùi thấy hắn rồi! Cổ Huyết Ma Vương phi ngựa thần gấp rút nói.
Hai cận thần theo sát hỏi: Bẩm Quốc Vương! Còn thuốc giải thì sao ạ?
Hồng Y Lão Tiên Sinh sẽ lo việc đó! Hắn đáp nhanh.
Chúng thần đã hiểu! Cả hai đồng thanh.
Tư Không Thất Tố kinh hãi nhìn ngọn núi đen có hình dáng tựa xương người đang đứng sừng sững thốt lên: Kia... có phải là Sơn Cốt?
Á! Ôi! Kia là thứ quỷ gì thế? Tởm quá đi mất! Lâm Tử chỉ tay về con quỷ chúa đầu sừng to, mặt xương xẩu miệng mồm đỏ lòm máu nói.
Là hắn! Nhanh lên! Hãy mau tiêu diệt hắn trước khi mặt trời lặn! Gã Cổ Huyết cất tiếng.
Hết thảy xuống mặt đất chầm chậm cẩn trọng tiếp cận con quỷ đó, hai vị cận thần lo việc yểm trợ hai người kia chiến đấu. Lâm Tử nhìn trực diện nó, hãi tới mức suýt nôn mửa run tay phát ngôn: Ây ui, tôi..tôi làm thế nào bây giờ?
Nhìn tôi đây! Tập trung vào! Làm theo tôi giống khi nãy vậy! Hắn và nó mặt đối mặt nhìn nhau bảo.
Lâm Tử áp lưng Cổ Huyết giơ kiếm nhắm mắt tập trung tinh thần xoay người múa vài đường lập tức vầng kiếm quang phát sáng chói loà rừng rực. Linh hồn hai thanh kiếm thức tỉnh hoà làm một cùng nhau phá tan bầu yêu khí đen tối mù mịt.
Lên!
Cổ Huyết dứt lệnh, cả hai đâm thẳng vào yết hầu con quỷ chúa, trúng phải chiêu Phục Ma Tiên Pháp cộng thêm Đoạt Mệnh Yêu Phá từ Huyết Hồn Đao luồng chướng khí từ trong thân thể con quỷ toả ra ngột ngạt. Cổ Huyết lẹ tay che mũi miệng Lâm Tử cùng lúc chém đứt đầu quỷ chúa, cọc gỗ chuẩn bị sẵn, hắn liền tay đâm xuyên thủng ngực quỷ chúa đến chết. Xác quỷ tự động thối rữa, hồn phi phách tán. Chướng khí dày đặc bị thanh kiếm trừ tà của nó hút vào tiêu hoá hết. Tư Không Thất Tố và Nam Cung Tần Vũ dùng vải che mũi miệng nói: Quốc Vương, ngài không che lại sao?
Không cần! Hai ngươi về trước sắp xếp lại Ma Linh Cung giúp ta! Hắn trầm giọng ra lệnh.
Vâng!
Bọn họ đồng thanh đáp sau đó quay về làm theo lệnh hắn. Lâm Tử nhìn sắc mặt Cổ Huyết cảm thấy không tốt lắm, nó hơi lo lắng quan tâm: Nè, anh ổn thật chứ?
Ừm!
Hắn ừ một tiếng ôm eo nó phóng lên ngựa bay về cung điện. Nó bỗng chốc cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của hắn, dạ bồn chồn không yên.
......
Về tới Ma Linh Cung, mọi thứ đã sắp xếp ổn thoả. Gã Cổ Huyết đột ngột biến mất, hỏi ai cũng lắc đầu không biết. Nó đâm sự bất an: Kỳ thiệt, hắn đi đâu mất rồi nhỉ? Trông thần sắc tái nhợt như thế, chắc chắn lúc nãy hít không ít chướng khí rồi! Haizz...!
Lâm Tử chẳng còn lòng dạ nào ăn uống, nó cảm thấy hắn vì nó mà sinh chuyện nên ngồi thở dài miên man suốt buổi cơm. Thời gian trôi nhanh, mới đó trời đã nhuốm ráng vàng đổ bóng chiều hoàng hôn. Sau phút tắm rửa thay y phục để loại bỏ chướng khí vương vấn trên bộ đồ mặc hồi sáng, nó Lâm Tử đi dạo quanh khuôn viên hoa anh đào. Cánh hoa đào từ tán cây buông xuống từng mảnh nhỏ tựa hạt tuyết mong manh dễ tan vỡ rơi lác đác vươn trên tóc trên vai nó trải dài như chiếc thảm mềm mại sắc hồng trước sân. Ngước cổ lên, tay nó đỡ lấy một bông hoa hương thơm ngào ngạt. Đưa mũi ngửi ngửi, Lâm tử hít hà: Oà! Thơm quá!!!
Phía sau có bóng nam nhân, hắn tiến đến vịn vai nó gọi: Hey, làm gì đứng ngẩn ngơ ra đó thế?
Ủa...Sao anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện thế? Nó hú hồn quay lại.
Còn cô? Đứng đây ngắm đã chứ? Hắn bắt chuyện.
Ừa, hoa đẹp đương nhiên là thích ngắm rồi! Lâm Tử nói bâng quơ.
Cô...nghĩ mình có đẹp như hoa anh đào chăng? Hắn mỉm cười thử nó.
Hơ, người làm sao so với hoa được, anh hỏi lạ thật! Nó liếc xéo trả lời hắn.
Hắn nhếch mép bật cười nhủ thầm: Khừ! Xem ra... cô ta đáp trả rất khôn khéo! Thú vị lắm!
Nó quan sát tỉ mỉ hắn, nổi máu tò mò: Nè, không phải lúc nãy nhìn anh hơi kém sắc sao? Giờ trông tươi tắn nhỉ?
Ồ thế sao? Có lẽ lúc nãy tôi hơi mệt mỏi! Nghỉ ngơi một chút đã khoẻ hẳn! Cô...quan tâm tôi thật đấy à? Hắn đá mắt ghẹo.
Ôi trời trời! Hành động khỉ gió gì đây hở? Lâm Tử suýt ngất vì choáng.
Hể! Cô xấu hổ à? Đang cố tình né tránh tôi sao? Hắn ghé tai thủ thỉ.
Oay! Anh có điên hông? Ăn nói bá láp bá xàm! Lý do gì tôi phải xấu hổ chứ? Nó phản pháo lại.
Hắn thở dài hứng cánh hoa gắn lên tóc Lâm Tử: Thôi thì không ghẹo cô nữa!
Bẩm quốc vương! Chẳng... chẳng phải ngài không khỏe sao ạ? Tư Không Thất Tố ngạc nhiên khi hắn lúc nãy biến mất rồi đột nhiên xuất hiện.
Hắn ậm ừ nói: À...ờ...Ta ổn rồi! Ngươi không cần lo, à... tìm ta có việc gì không?
Cô ấp úng cúi đầu thưa: À...Thần chỉ lo sức khỏe của ngài thôi! Không có gì nữa, thần xin lui trước ạ!
Lui đi! Hắn phẩy tay đuổi.
Tự nhiên ở đâu thổi luồng gió lạnh buốt tim gan, Lâm Tử rít lên tự ôm thân mình: Lạnh...quá! Ngọn gió mất nết!
Gã đó cởi lớp áo choàng, môi kề bên tai Lâm Tử giọng điệu gian xảo: Nếu lạnh...thì choàng lên, hay cô muốn tôi ủ ấm cô vào lòng hửm?
Nó né nhanh như chớp, tung cú đấm vào mặt hắn đáp trả: Không cần! Đừng giở trò vô lại đó với tôi! Anh quá quắt lắm rồi đấy!
Tên quỷ này, bị vong nhập hay sao ấy nhỉ? Nội tâm nó nghi hoặc.
Ôi! Cô gan to đấy! Để tôi xem thử cô gan to cỡ nào! Hắn khống chế tay bóp cằm nó, đôi môi hắn chuẩn bị cưỡng hôn.
Đằng xa sấn sổ tới một người nam nhân có diện mạo y hệt tên đang đứng trước mặt Lâm Tử đang chu môi, gã đó thần thái vô cùng thịnh nộ, ánh mắt lửa cháy hừng hực tung chưởng đẩy tên giống mình văng xa bật ngã sóng soài ra đất. Hắn mạnh tay kéo Lâm Tử về phía mình lườm tên nằm dưới thềm cỏ sắc lẻm: Ngươi là ai?
Tên dưới đất bò dậy lấy khí thế cười xảo trá lập lại câu hỏi đó: Ngươi...là ai? Dám giả dạng ta à?
Gã đứng cạnh nó khí chất lạnh lẽo tra hỏi tên kia: Ngươi có mưu đồ gì? Không muốn chết dưới Huyết Hồn Đao thì hãy khai mau!
Hừ, còn có Huyết Hồn Đao của ta sao? Ngươi giả mạo ta cũng kỳ công quá đi! Tên đó tay rút thanh ma đao giống y hắn hách dịch nói.
Lâm Tử đứng cạnh che mồm nhìn qua nhìn lại hoảng loạn: Ố.. Ố! Chuyện...chuyện... này là sao? Có tận hai tên Cổ Huyết sao? Má ôi..!!!
Tên đó ra hiệu bảo: Cô, qua đây! Hắn là giả đấy!
Không được qua đó! Hắn là hàng giả! Gã bên này níu tay nó bảo.
Ơ! Rốt cuộc... hai người... ai là thật ai là giả đây? Nó loạn hết trí não gãi đầu phát ngôn.
Hắn là giả! Ta mới là thật! Hai tên đồng thanh biện minh.
Phải rồi, gọi tất cả mọi người tới kiểm chứng mới biết! Nó nhanh trí phát biểu.
Tập hợp bá quan văn võ, các trọng thần trong triều đình tụ thành một nhóm đến giữa điện xong xuôi. Tư Không Thất Tố cùng họ chất vấn thân thế hai tên sinh đôi này, hai canh giờ trôi qua, họ lắc đầu bó tay vì hai vị Ma Vương đều trả lời chuẩn xác như nhau.
Nam Cung Tần Vũ mạn phép đến gần soi xét từng đường nét trên khuôn mặt hai gã ít phút. Hỏi những câu liên quan đến chuyện xưa khi cứu giúp hai người cận thần đều nhận được câu trả lời y như vậy, chàng trai bức bách vô cùng, chẳng thể nào hiểu nổi tại sao cái tên giả mạo kia trả lời đúng hết.
Ba người Nam Cung Tần Vũ, Tư Không Thất Tố và Lâm Tử chụm đầu bàn bạc kế sách.
Tư Không Thất Tố gợi ý: Hay...kêu họ thử múa Huyết Hồn Đao và biểu diễn Đoạt Mệnh Yêu Phá cho chúng ta xem!
Nam Cung Tần Vũ cho rằng: Như vậy cũng không có hiệu quả, vì tên giả danh ấy có thể sao chép toàn bộ kỹ thuật của ngài ấy!
Nó nảy ra ý tưởng: Chậc! AH...hay thử cách của tôi xem!
Cách gì? Hai bọn họ đồng thanh.
Gã hàng thật thì bình thản đến lạ lùng, hắn đang hào hứng muốn xem màn kịch do chính Lâm Tử bày trò sẽ vui cỡ nào? Về mặt tên kia, hắn dốc tâm suy nghĩ cách ứng phó nên sắc thái có vẻ căng thẳng. Hắn đương thắc mắc bởi thái độ nhàn hạ của gã Cổ Huyết: Cổ Huyết nhà ngươi sao có thể bình thản đến vậy chứ?
Gã Cổ Huyết cười thầm trong bụng: Khừ khừ! Ta thật muốn xem kẻ mạo danh ta bị chơi đến mức nào?
Lâm Tử cô cô cho người chuẩn bị sẵn một cô gái khỏa thân khoe lưng nắp sau chiếc màn mỏng, nó cười he he cực gian manh tiến gần gã bên trái soi từ đầu tới chân rồi đảo chân sang bên phải nhìn đã, bảo: Hạ màn!
Tấm màn mỏng bị hạ từ từ, hạ đến bờ lưng nuột nà trắng nõn...hai tên kia liền có phản ứng khác nhau. Gã bên trái đăm đăm chết tròng nhìn vào cô gái khỏa thân gợi cảm không chớp được mắt. Phía gã bên phải, hắn nhanh như cắt đổi hướng nhắm ngay nó mà lườm trân trân làm nó dựng hết tóc gáy.
Bài kiểm tra số một hoàn tất, kế đến màn thứ hai. Lâm Tử xin ít bột ngứa của Nam Y Viện tự tay bôi lên các vùng trên cơ thể hai gã ấy. Ba giây sau, hai tên đó có biểu hiện ngứa ngáy thuận tay gãi sột soạt ở cổ tay, giữa ngực và sau mông...ha ha ha!
Ý đồ đen tối của con tác giả thần kinh đã bộc phát, hai gã ấy lột sạch đồ tiện cho việc gãi ngứa. Cả hai có bộ ngực săn chắc y nhau, gã trái chịu không nổi tự tay tháo thắt lưng gãi sống chết khiến tất cả mọi người chứng kiến đều cười bò lăn bò càng. Đám cung nữ đồng loạt giơ tay che mắt, Lâm Tử nó cũng suýt thấy chỗ không nên thấy, nó đưa hai tay bịt mắt. Gã bên phải quả thật là kiên trì giữ mình. Dù ngứa đến mức nào hắn vẫn giữ trạng thái uy nghiêm quyết không cởi quần như tên kia.
Lâm Tử cất giọng: Kiểm tra kết thúc! Bài này chỉ là khảo sát khả năng chịu đựng, chẳng có liên quan gì đến thật giả!
Sặc! Giỡn mặt hả?
Hai bọn hắn xém ngất vì câu tuyên bố dở hơi của nó! Lâm Tử le lưỡi cười hắc hắc bảo: Hai người... trải nghiệm thú vị chứ?
Cô...cố tình chơi khăm chúng tôi à? Gã bên trái lên tiếng.
Gã bên phải đồng thuận tiếp lời: Cô...chơi hiểm...thật đó!
Lâm Tử cười lớn âm giọng gian tà: Ha ha ha! Cà cuống chết đến đít còn cay! Ta đây thay trời hành đạo, kẻ nào giả mạo thì bây giờ tự giác khai ra. Bằng không...Đã Bất Lộ thì đừng trách ta Bất Chấp! Kakaka!
Cổ Huyết mang bản mặt thiện chí thở dài: Haizz...! Bây giờ ta lại thấy thương hại ngươi ghê! Kẻ giả mạo à!
Lâm Tử nhếch mép liếc hắn: Vẫn còn màn cuối đấy! Ngươi thở dài cái gì hả tên kia?
Hừm, tôi đang chờ xem màn cuối đây! Hắn chếch môi.
Gã kia cứng đầu nói: Cô còn gì hãy thể hiện hết đi! Ta sẵn sàng đón nhận!
Lâm Tử vuốt cằm kết luận: Chơi đủ vui rồi! Bổn cô nương nhận thấy...hai ngươi.....đều là giả!
Hai gã đó sốc lần ba, nó tiến gần hai tên yêu ma hít hít ngửi ngửi toàn thân tên thứ nhất, đưa tay ngắt má tên đó rõ đau, nhìn vào thần thái, khí chất trong đôi mắt. Nó lắc đầu di chuyển sang tên thứ hai. Hắn dùng ánh mắt quái đản lườm nó nở nụ cười nửa thần nửa quỷ châm chọc: Thế nào? Ai thật ai giả?
Lâm Tử cười khẩy phán khí thế: Ngươi...còn giả hơn cả hàng giả nữa! Đồ hàng thật phách lối!
Nói mau! nguyên nhân gì cô phát hiện được thật giả hử? Trong khi tất cả đám quan thần đều không thể nhận diện, có điểm mấu chốt nào chăng? Nam Cung Tần Vũ tò mò.
Nó thở dài thao thao bất tuyệt: Haizz...thật ra cũng chả có gì lớn lao lắm, có điểm nhận dạng rất rõ ràng, lúc nãy tôi cố tình thử mới phát hiện! Thứ nhất, Quốc Vương của mấy người không phải xưa nay không quan tâm tới sắc dục sao? Biểu hiện rất rõ ràng, hắn không hề thèm đoái hoài tới cô ta. Còn nữa, hàn khí trong mắt hắn lạnh cực độ! Lúc hắn lườm tôi tôi bị cái hàn khí ấy làm lạnh hết sống lưng. Thứ hai, chính là sự tôn nghiêm. Dù có ngứa đến mất đi ý thức, hắn vẫn luôn cố giữ sĩ diện. Một tên yêu đầu mà có lòng tự tôn cao ngất ngưởng chỉ có mình hắn thôi! Và còn một điểm không thể chối cãi, đó là loại khí chất cao ngạo điềm tĩnh cực đáng ghét to đùng trên bản mặt hắn nữa!
Còn thứ ba? Sao cô không nói luôn? Cổ Huyết mở miệng khui thêm điểm nó giấu trong bụng, hắn biết hết những gì nó nghĩ nên cố tình cạy miệng nó.
Thứ ba gì chứ? Hết rồi! Tên giả mạo kia! Ngươi là kẻ nào hả? Mau hiện thân đi! Nó đánh trống lãng.
Hahahaha!!!!!! Giỏi thật! Khá khen cho một cô gái loài người tầm thường! Tên kia đột nhiên hiện nguyên hình cười lớn tiếng nói.
Hahahaha! Khá khen cho một tên yêu quái nhà ngươi! Thoát y trước đám đông mà vẫn còn mặt mũi huênh hoang như vậy!!! Đáng khen! Lâm Tử cười nắc nẻ đối đáp sặc mùi nhạo báng.
Ngươi...Ngươi...! Tất cả do ngươi giở trò xỉ nhục ta...ngươi...ta...thề...không...để yên cho con nha đầu ngươi đâu! Hứ! Hắn ấm ức tức giận sắp phát khóc đe dọa nó. Há há há....! Toàn bộ nhân cung ôm bụng cười quằn quại! Vui quá đi! Đã lâu thật lâu chưa bao giờ họ được trận cười sảng khoái tới vậy! Có lẽ đây sẽ là bài học đắt giá nhất trong cuộc đời hắn!
Gã hàng giả xấu hổ nhục nhã biến mất trước đám lâu la đang cười nhạo mình, mối thù này hắn mãi mãi nuốt không trôi. Hành sự bất thành, vì quá tủi nhục hắn quay về động ẩn thân, không thể vác mặt thông báo cho hai tên kia biết chuyện. Hai con yêu quái kia mà biết được là hắn bị cười thúi đầu như chơi. Ôi thật thảm hại cho hắn khi trót dại chọc phải Lâm Tử và Cổ Huyết nhà ta.
Hễ nghĩ tới cặp mông chắc thịt trắng phiếu của chính mình phơi bày ra cho thiên hạ ngắm là hắn phát điên lên vì tức.
......
Khu vực đông đảo người tập trung vừa giải tán, việc ai nấy làm. Gã Cổ Huyết điềm tĩnh lúc nãy bấy giờ nét mặt đổi sắc mệt mỏi bất ngờ ngã vào người nó.
Lâm Tử hoảng hốt: Ế..ế...anh bị làm sao thế? Ê...đừng xỉu vào người tôi chứ! Tôi đỡ không nổi đâu!
Lâm Tử gồng mình đỡ hắn, trọng lượng cơ thể hắn tựa hồ tảng đá khiến nó chao đảo khi dìu hắn vào phòng. Tóc hắn phủ trắng mặt nó, cả người hắn không còn chút sức lực nào, thì ra hắn gắng gượng xuất hiện chỉ vì giải cứu nó khỏi bàn tay gã yêu quái nọ, vậy mà nó còn bày trò gây ngứa ngáy. Hắn đã khó chịu lắm nhưng cố giữ vẻ bình thản. Giờ đây, sau khi gã kia biến mất hắn mới an tâm thả lỏng bản thân. Đúng là một đại ma vương cố chấp, tôn nghiêm nức tiếng! Sự thật trước đó, Cổ Huyết rời khỏi cung đến Thiên Hoa đảo chủ yếu là trị thương bởi chướng khí quá nặng hắn hít phải. Đương trị thương thì nghe Tư Không Thất Tố gửi Khẩu Âm Truyền thông báo có kẻ đột nhập. Hắn tức tốc bỏ dở việc trị liệu bay về cung xử trí. Tư Không Thất Tố đã sớm nghi ngờ thân phận gã Ma Vương giả. Sau hồi điều tra hắn cô liền truyền tin đến Thiên Hoa Đảo. Cô thừa biết ngài Quốc Vương mất tích là vì đi trị thương, cớ gì nhanh khỏe đến vậy? Nhưng vì sự an toàn của Lâm Tử, vì gã Cổ Huyết căn dặn, cô đành giữ bí mật cho tới phút cuối. Nó thật cạn sức do hắn quá nặng bèn nhờ Nam Cung Tần Vũ đỡ hộ một bên. Vào tận căn tư phòng rộng rãi, nội thất lộng lẫy quả thật là hệt như phòng Tổng Thống xa hoa bậc nhất. Giường ngọc trải đệm màu bạch kim lấp lánh ánh nhũ, nệm mềm mịn muốn sờ mãi không ngừng. Mùi hương nam tử thoang thoảng đặc biệt độc nhất vô nhị cứ phảng phất vào mũi Lâm Tử, mùi thơm ngào ngạt thật làm cho lòng người khó quên. Cổ Huyết nằm bất động trên giường, thần thái khi ngủ mê vẫn oai phong tuấn lãnh ngời ngời.
Lâm Tử ngồi trên giường chiêm ngưỡng đường nét hoàn hảo trên gương mặt lạnh lẽo chép miệng bình luận: Hơ, sao có thể chứ? Lúc ngủ trông cũng đẹp trai phết! Thảo nào nữ nhi trong thiên hạ lại khó cưỡng nổi hắn ta! Đúng là càng đẹp thì càng làm giá, kiêu ngạo với con gái người ta!
Hầy, thôi mình phải về phòng nghỉ ngơi đã! Ở đây lâu sao nghe mùi nguy hiểm quá! Lâm Tử đứng dậy ra ngoài nhè nhẹ khép cửa.
Nam Cung Tần Vũ ra ngoài luyện pháp thuật tại Ngự Hoa Viên, trên tay hắn bừng bừng ngọn lửa vô tình bị ngọn gió của Tư Không Thất Tố thổi tắt ngấm. Hắn quay sang thấy cô thi triển phép thuật gió ngỏ ý muốn cùng cô luyện thần phép.
Thất Tố này, cô luyện một mình không chán sao? Hắn mở lời.
Ngươi hỏi làm gì? Cô lạnh lùng ngoái đầu hỏi.
Nam Cung Tần Vũ nhe răng nói: Cô có nhã hứng luyện cùng tôi chứ?
Ngươi nghĩ sao? Lửa và gió luyện chung được à? Cô cười bán nguyệt.
Ờ...không thử sao biết? Hắn chống hông nói.
Nể tình ngươi có lòng, ta đành thử vậy! Cô thuận theo ý hắn.
Nam Cung Tần Vũ ra chiêu xẹt lửa đốt cháy nhành cây cô tiếp chiêu dùng ngọn gió quật mạnh vào làm lửa tắt. Hắn tung ngọn lửa mạnh hơn lớn hơn, cô càng ra gió cuồn cuộn hơn. Đánh tới đánh lui Nam Cung Tần Vũ vận hành phép lửa vô tình làm cháy hậu viện, hắn sợ quá la lên: Chết rồi! Cháy lớn rồi, giờ sao đây?
Ngươi cũng thật tình, háo thắng đến mức này! Để đó ta xử! Tư Không Thất Tố xung phong bay lên thổi trận cuồn phong.
Lửa to gặp gió lớn thử hỏi chuyện tày đình gì sẽ xảy đến? Đương nhiên là hỏa hoạn rồi! Gió càng to lửa càng bắt cháy lan rộng chừng nấy, hai con người chỉ một phút nông nỗi đã gây nên đại họa. Họ nóng ruột sợ bị trách phạt đành im hơi lặng tiếng mà tự ý hành động, may sao trời đổ tuyết đặc mái nhà khiến cho ngọn lửa từ từ giảm đi và nguội dần rồi tắt hẳn. Họ ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, Tư Không Thất Tố quay lại trách mắng hắn: Tại ngươi hết đấy! Tí nữa là cháy sạch sành sanh rồi!
Nam Cung Tần Vũ chẳng những không bực mình còn nói đùa: Lâu lâu nghịch ngợm một lần cho vui nhà vui cửa mà! He he!
Cô dùng chuôi kiếm gõ đầu hắn bảo: Hừ! Vui cái đầu ngươi! Còn cười cho được!
Nam Cung Tần Vũ toét miệng cười: Haha! Ước gì ngày nào cũng bị cô đánh thế này, vui biết mấy!
Đồ thần kinh! Cô mắng xong xách kiếm bỏ đi.
Phần Lâm Tử, nó quấn chăn nằm gác tay lên trán suy tư: Ây chà! Sao đêm nay khó ngủ thế nhỉ?
Nó trằn trọc lăn qua lăn lại thấm mệt nằm nghiêng phía vách tường chìm vào giấc ngủ, chân câu chiếc gối ôm cứng ngắt, tay bấu chặt gối vào người. Ngủ với tư thế này mới đúng chất lượng của Lâm Tử. Nửa đêm, nó bỗng cảm giác bên ngoài có ai đó gác tay lên người mình, ai đó đang ôm ấp nó ngủ ngon lành cành đào. Thân nhiệt kẻ này ấm lạ, mùi hương quen thuộc. Nó giật thót tim mở mắt trao tráo định hồn quay sang đạp cho phát lọt giường thì bị gã đó thều thào vào tai: Đừng cử động! Làm ơn, chỉ một chút thôi!
Dứt câu, hắn nhủi cánh mũi vào mái tóc đứa con gái đang cựa quậy vô ích, đôi mắt nhắm nghiền siết nó càng lúc càng chặt, đoạn bảo: Mùi của cô...dễ chịu thật!
Cha mẹ ơi! Đà này làm sao ta ngủ đây trời? Hắn...hắn chả lẽ lại thêm một tên giả mạo nữa sao? Lâm Tử sinh lòng hoang mang.
Hắn dịu giọng bảo: Không ai giả mạo nữa đâu! Là tôi đây! Cô nằm im đi! Tôi...chỉ muốn ngủ một giấc thôi!
Giường anh rộng rãi thoải mái thế mờ, sao khi không lại bò sang phòng con gái chật hẹp thế hở? Nó băn khoăn.
Bên ấy...lạnh...Ở đây...có hơi...người...ấm hơn! Cổ Huyết nói năng đứt quãng.
Lâm Tử xoay người bật dậy đặt tay lên trán hắn nói: Ợ trời đất! Anh...bị sốt cao rồi này! Tôi gọi lang y đến khám nhe!
Đừng đi! Lang y khám không ra đâu! Gã Cố Huyết dùng sức lực còn lại nắm chặt cổ tay nó ngăn cản.
Hả? Vậy...vậy phải làm sao? Hay tôi gọi Nam Cung Tần Vũ giúp anh nghĩ cách? Lâm Tử lúng túng nói.
Hắn kéo mạnh làm nó nằm gọn trong vòng tay hắn: Nằm đây với tôi! Sáng dậy nghĩ cách sau!
Biết là hắn chỉ ngủ thôi, nhưng cứ...vậy...cũng không ổn lắm! Sốt cao nếu không thuốc thang sớm không biết sẽ ra sao? Nó căng thẳng suy tính trong đầu.
Hừm!
Hắn chợt nở nụ cười hạnh phúc, nhìn hắn cười Lâm Tử hoài nghi: Cái nét mặt thỏa mãn này là sao chứ? Thôi xong, sốt cao lắm rồi đây!
Nó sờ tay lên trán gã Ma Vương lần nữa kiểm chứng tình trạng: Ôi bỏng chết tay con!
Nó định rụt lại thì hắn tóm lấy không buông, Lâm Tử tâm tư bối rối: A...thả tay tôi ra! Tên Cổ Huyết này sốt đến sảng rồi sao?
Nó bị kẹt cứng trong vòng tay hắn, cố gắng thoát ra quá gian nan đi, lực bất tòng tâm đành yên phận ngủ cho qua ngày. Đối với hắn, đây chính là giấc ngủ bình yên đầu tiên kể từ ngày mẫu thân hắn lên tiên giới.
Nội tâm hắn mách bảo: Cô gái này...đánh cắp mất tim ta rồi! Thứ này gọi là tình yêu ư? Hừ! Cảm giác thật tuyệt!
Loại cảm giác thổn thức, xao động ấy thật kỳ diệu!
Trời hửng sáng nó choàng tỉnh giấc, ngó qua hắn biến mất tự lúc nào không hay. Gã Cổ Huyết ngâm mình trong dòng suối ở Tuyền Linh Động tiếp tục công cuộc trị thương, nguyên đêm trọn giấc làm tinh thần hắn sảng khoái lạ thường. Việc trị liệu tiến triển nhanh chóng, chướng khí trong người đều tiêu tan. Cổ Huyết xuất động ra ngoài sức lực dồi dào vào rừng sâu hái ít thảo dược. Đúng lúc Linh Linh cũng đang tìm thảo dược quý gần đây, cô trông thấy hắn từ xa réo gọi: Anh Cổ Huyết...!!!
Nghe tiếng Linh Linh gọi thánh thót, hắn từ tốn bước tới hỏi: Có chuyện gì?
Cô gái kia đâu ạ? Sao anh đi một mình thế? Cô tò mò.
Hắn trả lời lạnh nhạt: Người em nhắc đang ở Ma Linh Cung!
Em...muốn tới Ma Linh Cung lắm! Em...muốn kết thân với cô ấy! Linh Linh lanh lợi đề nghị.
Thế à? Nhưng hiện tại ta không thể mang em theo được! Hắn cự tuyệt.
Ơ sao lạ vậy? Không biết đâu, em nhất định phải theo! Cô giãy nảy lên.
Hắn điềm nhiên nói: Muốn...thì vào đi! Em có thể tự mình mở kết giới, ta có việc gấp cần làm!
Hoan hô!!! Linh Linh nhảy nhót vui mừng.
Cổ Huyết bỏ đi, Linh Linh được quyền mở kết giới, cô đứng trước cửa thành lên giọng: Mở cửa cho ta!
Vâng!
Hai tên lính cúi đầu đích thân mở cánh cửa thành mời cô: Linh Linh tiểu thư! Mời vào!
Linh Linh ngang nhiên bước vào chạy lung tung khắp nơi trong cung, đã sáu năm nay, đây là lần thứ ba mở kết giới. Sở dĩ quân lính quen thuộc là vì cô thường xuyên ghé Ma Linh Cung khi còn nhỏ đến trưởng thành như bây giờ. Cô sinh ra bởi chủng tộc ma cà rồng và một phụ nữ loài người, mẫu thân Linh Linh là chị em kết nghĩa với mẫu thân gã Cổ Huyết. Từ tấm bé, Linh Linh đã rất quấn quít bên hắn, còn hắn thì lại lạnh lùng thờ ơ, song, cô bé ấy là con gái của bạn mẫu thân hắn, thế nên đôi lúc hắn một chút cũng phải đối xử tử tế với con bé. Linh Linh từ nhỏ tinh nghịch, ham chơi, tính cách trẻ con và hơi háo thắng. Bất cứ điều chi cô muốn có đều phải đoạt được mới thôi. Có thể gần như kiểu là bạn thanh mai trúc mã. Cô bây giờ đến tuổi mười sáu trăng tròn, tuổi này đã biết cái gì gọi là rung động đầu đời. Linh Linh nhận ra mình trót thích Cổ Huyết từ năm trước, năm ấy cô ham chơi trong rừng vì không nghe lời mẹ nên bị rắn độc cắn vào chân. Cô nhe răng cắn con rắn kia vô tình con rắn đó hóa thành tinh và tấn công ngược lại, tuổi còn non nớt cộng thêm sự hiếu động của mình, cô quyết chiến với nó. Rắn tinh yêu lực mạnh hơn, quỷ quyệt hơn. Nó dẫn dụ cô sa vào hang ổ Bích Xà Động, nếu không nhờ Cổ Huyết phát hiện kịp thời ứng cứu, có lẽ không có Linh Linh ngày hôm nay. Kể từ hôm hắn giải cứu cô, thần thái, hành động, cử chỉ, giọng nói trầm lạnh của hắn in sâu vào tim cô từng chút một. Tình cảm lớn dần trong cô, Linh Linh dự định rằng sau này nhất định sẽ gả cho hắn, Lúc đó, cô thừa biết hắn chẳng thèm bận tâm đến tình ái, sắc dục. Cô tự tin mình là duy nhất, bây giờ vẫn vậy thôi! Linh Linh vẫn ngây thơ, nghịch ngợm, háo thắng như ngày nào.
Mãi mê dạo chơi, cô chạm mặt Nam Cung Tần Vũ tông vào lưng anh ta Ầm . Nam Cung Tần Vũ giật mình ngoái đầu nhìn: Hui! Giật cả mình! Em...là...?
Linh Linh nè! Anh không nhận ra em sao? Cô hờn trách.
Hắn ngạc nhiên: À! Lâu không gặp, lớn nhanh nhỉ?
Hê! Anh thấy em hiện giờ có xinh đẹp hông? Linh Linh lém lỉnh nhướng mắt.
Ờ, lớn thế này xinh đẹp cũng đúng thôi! Hắn đáp lấy lệ.
Linh Linh dõng dạc tuyên bố: Này, thái độ gì vậy hả? Sau này người ta tương lai là Quốc mẫu của mấy người đó! Hông biết nịnh trước gì hết trơn!
Hắn ngó quanh giả đò không nghe rõ: Cái, cái gì? Quốc Mẫu nào cơ?
Linh Linh chán nản đáp: Mệt anh thật, nói chuyện với anh chẳng có gì vui!
Hầy...! Chẳng biết tương lai thay đổi thế nào? Con bé này chưa chi đã rêu rao khắp chốn! Mộng lớn thật! Tư Không Thất Tố đứng sau lưng hắn phát biểu.
Hai người làm gì đứng đây ngẩn ra thế? Lâm Tử thình lình xuất hiện hỏi.
Linh Linh kéo tay nó tung tăng dắt đi miệng líu lo: May quá, tìm thấy cô rồi nhe! Cô là Lâm Tử đúng chứ? Chúng ta đi chơi đi!
Ơ Ơ đi đâu cơ? Lâm Tử ngơ ngáo ba, chân bốn cẳng đều bị kéo đi.
Nó thở hổn hển đứng tựa vào cây đào, Linh Linh ngồi tựa vào gốc cây hoạt bát nói: Lần trước chúng ta chưa kịp làm quen nhau. Hôm nay tôi nhất định phải giới thiệu trước!
Linh Linh hắn giọng chỉnh âm thanh: A...Ưm Hưm! Tôi là Trần Linh Linh, mười sáu tuổi, thanh mai trúc mã với anh Cổ Huyết! Đến lượt cô đó!
Nó có chút ngạc nhiên: Woa! Tôi là Lâm Tử, bạn đồng hành cùng Cổ Huyết Ma Vương, hai mươi tuổi!
Linh Linh: HỞ? Vậy là...chị...chỉ là bạn đồng hành thôi á?
Nó thắc mắc: Ờ, còn em, thanh mai trúc mã hẳn là người ở cạnh Cổ Huyết Ma Vương và rất hiểu con người hắn nhỉ?
Linh Linh ánh mắt long lanh khi đề cập đến Cổ Huyết: Nói đến anh ấy nói hết ngày cũng chưa đủ! tóm tắt là Lạnh lùng đẹp trai á chị!
Đúng thật! Lâm Tử kết luận.
Hai chị em tán gẫu trò chuyện trên trời dưới đất, câu nào Linh Linh cũng đều nhắc đến gã Ma Vương, cặp mắt không thể giấu nổi vẻ hào hứng. Lâm Tử dù có mù vẫn nhận ra con bé thích gã Cổ Huyết vô cùng tận. Nó nghĩ bụng đăm chiêu: Trời ạ! Tên này đúng là đào hoa quá thể, hết Bạch Diệp Ảnh rồi tới con bé, mới tuổi nguyệt tròn thanh xuân mà đã bị hắn thâu tóm lý trí. Haizz...gieo họa khắp nơi mà!
Linh Linh chốt lại bảo: Chị ạ! Sau này em không lấy ai làm chồng cả, chỉ lấy duy nhất một mình anh Cổ Huyết thôi! Chị cảm thấy chúng em rất xứng đôi chứ? HiHi!
Một người đáng yêu, tinh nghịch là Linh Linh. Một tên Cổ Huyết Ma Vương cao ngạo lạnh lùng, biết đâu sẽ thành cặp đôi hoàn hảo? Dẫu gì họ cùng là thanh mai trúc mã, ở bên nhau từ bé đến lớn, ắt sẽ có tình cảm bền chặt vạn lần người ngoài như Bạch Diệp Ảnh chẳng hạn! À há...Mình suy tính thật chuẩn xác quá đê! Lâm Tử sờ cằm tưởng tượng.
Bất ngờ Linh Linh đưa câu hỏi khó: Chị Lâm Tử nè, chị cảm thấy anh Cổ Huyết thế nào? Chị...có phải cũng thích ảnh không?
Lâm Tử đứng hình ba giây, trả lời: Cổ Huyết của em...theo những gì chị suy đoán, lạnh lùng ngoài sức tưởng tượng, chị và hắn hợp làm bằng hữu đường xa hơn là chuyện tình cảm nam nữ!
Ồ, chị có cách nào giúp em ngày nào cũng được chạm vào anh ấy và trở nên thân giống chị hôm qua được anh ấy bế không? Linh Linh này hoàn toàn ngây thơ cầu diệu kế từ nó.
Lâm Tử đớ lưỡi, nghĩ ngợi ít lâu, nó nghĩ phức tạp lắm: Thôi chết, con bé này...không ổn, mình nghĩ không nên kể những chuyện kia thì hơn! Sao mình bất đầu cảm thấy bản thân giống kẻ thứ ba thế nhỉ? Ôi không, tôi không muốn đâu! Thà làm người dẫn truyện hoặc nhân vật quần chúng, chứ vào mấy vai này nhức đầu lắm cho coi!
Lâm Tử rầu thúi ruột thở dài bảo: Linh Linh em biết chơi khó chị ghê! Em với tên đó thân nhau từ nhỏ sao hỏi một người chưa quen biết lâu như chị chớ?
Bỏ qua cuộc trò chuyện ngập mùi tình tay ba, chuyển sang hai tên cận thần có máu tọc mạch cao chọc trời này. Tư Không Thất Tố lo lắng thay Lâm Tử vì sự xuất hiện của Linh Linh, cô thừa hiểu tâm tính con bé Linh Linh, tuy tuổi còn nhỏ nhưng Linh Linh sở hữu nhan sắc trong sáng ngây thơ, ai gặp cũng yêu. Giọng nói trong vắt như chim Sơn Ca, dễ gây thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy nhiên, cô là người cực tinh ý trong mọi chuyện. Nước da Linh Linh trắng tựa tuyết, tóc dài, Linh Linh còn non tuổi, yêu lực còn yếu. Cô phải tiếp máu mỗi ngày bằng cách bắt động vật hút máu bồi dưỡng cơ thể. Ma cà rồng khi chưa đủ tuổi trưởng thành khó tự kiểm soát tập tính khát máu. Ban sáng hôm qua, Linh Linh đang bị thiếu máu, thế nên da dẻ tái nhợt, cả người giống hệt ma nữ khiến Lâm Tử tưởng gặp ma vào ban ngày.
Tư Không Thất Tố ôm kiếm thở dài: Tôi thấy tình hình có vẻ căng rồi đây! Lâm Tử à, chúc cô bình an qua ải này nhé!
Nam Cung Tần Vũ dựa cột dự đoán: Ừa, nghe nói mẹ của Linh Linh sắp tới đây thăm Quốc Vương, ở chơi vài hôm! Tôi nghĩ...Lâm Tử...bị cho ra rìa là chắc! Bà ấy có ý hướng giao Linh Linh cho ngài ấy mà!
/9
|