Tối, cả hoàng cung đang rộn rã tất bật chào đón hai vị sứ giả, công chúa Đại Nguỵ. Các mỹ nữ xinh đẹp uyển chuyển múa, động tác nhẹ nhàng, thu hút ánh nhìn của mọi người. Nữ nhi của các quan thần cũng thi nhau lên trổ tài biểu diễn, người thì múa, người thì đàn hát, người thì múa kiếm, không khí tưng bừng vô cùng náo nhiệt.
. Nam Phong ngồi giữa cô và Tô Hiểu Nguyệt, vừa uống vừa thưởng thức. Đối diện thì có Lãnh Hàn Sương, Thất vương gia hiện đang đi trấn áp Tây vực nên không thể tham gia, bàn cạnh thì có Tam vương gia ngồi một mình nhìn mỹ nhân múa. Yến tiệc đông vui thế này, lại thiếu mất hoàng thượng, điều này làm sứ giả Đại Nguỵ có chút không hài lòng, dù gì cũng là đại diện cho Đại Nguỵ đến đây, hoàng thượng chẳng lẽ không nể mặt dự yến tiệc tiếp đón hay sao?! Dự định đứng lên hỏi về vấn đề này thì lại nhớ đến lời dặn của hoàng đế. Trước khi đi hoàng đế Đại Nguỵ đã căn dặn, đến Lý Quốc để hoà thân phải nhường nhịn một chút, đừng nghĩ gì trong đầu thì liền nói ra mà không suy nghĩ cặn kẽ, mọi việc cứ từ từ mà cho người điều tra, không nên đắc tội, công chúa Liên Hương là nữ nhi duy nhất của ông, được yêu thương vô cùng, nay lại phải vì đất nước nên cắn răng miễn cưỡng gả đi nơi xa xôi, ông vốn không muốn có chuyện gì rồi để nữ nhi của mình ở nơi đất khách quê người bị uỷ khuất.
- Hai người các nàng mấy ngày nay đã chuẩn bị tiết mục gì? Mau lên biểu diễn cho mẫu hậu xem đi.
- Phong, để thiếp lên trước.
. Tô Hiểu Nguyệt đứng lên cầm đàn đi đến giữa sảnh điện, hai tay đặt trên đàn nhẹ nhàng lướt tạo ra âm thanh xao động lòng người phải khiến người ta lưu luyến, mọi người đều tán thưởng duy chỉ có cô và mẹ chồng đáng yêu biểu lộ vẻ mặt “ Đánh như vậy mà cũng khen ư? Lão nương còn giỏi hơn nàng nhiều! “.
. Trong lúc mọi người đang chú tâm đến Tô Hiểu Nguyệt thì có hai người lặng lẽ rời đi.
- Bỏ vào rượu, chết ngay tức khắc!
. Nữ tử kia nhận lấy gói giấy, trên môi nở nụ cười xinh đẹp nhưng tâm hồn lại không đẹp tí nào. Gật đầu một cái rồi trở vào, có vẻ đã biết phải hạ thủ với ai rồi.
- Hay! Hay lắm!
- Không hổ danh Trắc phi của Cửu vương gia.
-....
. Cô nghe vậy liền bỉu môi, các ngươi mở mắt to mà nhìn ta biểu diễn nè. Cô bước ra thay chỗ Tô Hiểu Nguyệt, nàng cũng lui về ngồi cạnh Nam Phong. Cô hít một hơi sâu sau đó cất tiếng hát, trầm lắng, nhẹ nhàng đi vào lòng người.
Hương hoa thoáng qua
Điệu múa trong đêm đen
Pháo hoa hình hoa đào
Cùng nửa lời tâm tình bên tai
Đôi cánh bên vai
Nếu mọi thứ trong cuộc đời này đều hoàn mỹ
Chẳng muốn thời gian trôi quá nhanh
Chỉ muốn sánh vai cùng chàng đến già
Chỉ có ảo tưởng
Chỉ có ánh trăng sáng làm bạn cùng ta trong giấc ngủ
Hãy cho phép ta nghĩ chàng là 1 tia chớp mong manh
Dù đó chỉ là ảo tưởng
Chẳng quan tâm đến ngày hận thù biệt li
Hãy hứa với ta
Dù có dẫn linh hồn vào tiếng chuông
Chỉ cần được ngắm chàng nhiều hơn
Những nhớ nhung trong xương cốt chúng sinh
Chẳng thể nhìn thấy vùng huyết đỏ tươi
Vẻ diễm lệ của ngàn đóa hoa rơi từ khắp nơi
Chẳng muốn hỏi về con đường tương lai
Điệu múa rực rỡ tựa sao trời nhưng sao lại thê lương đến thế
Đắm chìm trong đàn ca
Tay áo khẽ nâng khiến ánh mắt người người đắm say
Thăm sông đổ về biển
Mang theo trái tim ngập tràn chờ mong
Mượn men say mà nhảy múa
Chỉ vì mối tình này quá mệt mỏi
Phải ẩn nhẫn
Là điều ta thấy trong ánh mắt chàng
Ta xứ ngây thơ
Lo lắng con đường chàng đi sẽ khó khăn
Yêu hận nhớ nhung đan xen vào nhau
Khẽ nhìn ánh mắt lướt qua khuôn mặt chàng
Có nghìn câu muốn tâm sự cùng chàng
Nhưng chẳng thể cất thành lời
Hãy cho phép ta ngắm nhìn chàng
Vượt qua bể khổ, trộm đi quãng đời còn lại của chàng
Hãy cho pháp ta vì chàng hát ca
Mối tình này này tựa như hoa rơi cuồn cuộn giữa trời
Hãy cho phép ta yêu chàng
Tình yêu mãnh liệt hoá thành tâm ma
Hãy cho phép ta tiếc thương sự cô độc
Khi chàng phải uống giá lạnh giữa trời tuyết
Điệu múa rực rỡ tựa sao trời
Nhưng sao lại thê lương đến thế
Tay áo khẽ nâng
Khiến ánh mắt người người đắm say
Thăm sông đổ về biển
Mang theo trái tim ngập tràn chờ mong, vì chàng mà say
Ngọc lưu ly hóa thành nước bùn
Thoáng chốc áng mây trời vỡ tan
. Mọi người đều chú tâm lắng nghe, lời bài hát có chút xót xa, nhưng lại được truyền tải thu hút, chỉ muốn được nghe âm thanh này mãi, không hẳn là quá buồn nhưng lại cảm thấy bình yên, không nhốn nháo, không quá thê lương.
. Nữ tử ban nãy phân phó cho nha hoàn thân cận lén lút bỏ gói thuốc vào bình rượu, đợi thời cơ thích hợp.
. Cô vừa hát xong thì cùng lúc rượu của Nam Phong cũng đã hết, nha hoàn đó đứng cạnh nha hoàn trong cung liền nhắc nhở.
- Cửu vương gia hết rượu rồi kìa, mau đem rượu qua đó đi.
. Tay đưa bình rượu cho nha hoàn kia, cũng không để ý, nha hoàn đó liền đem đến chỗ hắn, chỉ sợ bị trách phạt không hầu hạ chu đáo.
. Mọi người cũng hoàn hồn lại sau tiết mục của cô, không ngớt lời khen ngợi.
- Ta không biết Cửu vương phi còn có thể hát hay như vậy.
- Phải, phải, đúng là ngây ngất.
- Con hát thực hay, ai gia thưởng con chiếc áo choàng lông thú này.
. Hoàng hậu phất tay một cái, nha hoàn liền đem đến cho cô một cái khay, trên đó là chiếc áo choàng lông thú, mà lại là lông hồ ly. Tô Hiểu Nguyệt rùng mình mấy cái không dám nhìn vào chiếc áo đó nữa.
. Công chúa Đại Nguỵ cũng lên tiếng khen ngợi.
- Giọng hát của Cửu vương phi phải nói là trời ban, thật sự ta chưa từng nghe qua giọng hát đặc biệt hay đến thế!
. Nhắc đến Liên Hương công chúa, hắn liền nhớ đến một việc, nàng là đến để cầu thân, nhưng mà là ai đây?
- Mẫu hậu, người đã có chủ ý gì trong việc hoà thân hay không?
- Ai gia vốn đã tính sẵn rồi, không biết công chúa có chấp thuận người này hay không thôi.
. Mọi người xung quanh lại bàn tán, không biết ai sẽ có được Liên Hương công chúa độc nhất vô nhị của Đại Nguỵ đây?
- Cửu vương gia và Thất vương gia đều đã có vương phi, người như công chúa đây thân phận cao quý không thể làm thiếp, như vậy đúng là không nể mặt Đại Nguỵ rồi. Các vương gia khác hầu hết cũng có vương phi thê thiếp, có người lại đóng quân nơi khác không thể gần gũi thê tử của mình. Thế này đi, Tam vương gia văn võ song toàn, tài nghệ đều có, vẫn chưa lập phi cũng nhàn rỗi, có thể cùng công chúa ngày đêm bầu bạn rồi. Ý của công chúa với sứ giả như thế nào?
. Sứ giả vui vẻ, môi hơi cong lên không để người khác nhìn thấy. Liên Hương công chúa ngại ngùng e lệ gật đầu. Khiến mẫu hậu của hắn tâm trạng tốt hơn.
- Được được, ba ngày sau sẽ tổ chức đại hôn cho Tam vương gia và Liên Hương công chúa.
. Mọi người đều nâng ly mừng, hắn cũng vui vẻ rót rượu mới ra định uống không ngờ lại bị Tô Hiểu Nguyệt giành lấy.
. Tô Hiểu Nguyệt vốn là hồ ly, ngửi thấy mùi lạ trong rượu liền sinh nghi cản lại không cho hắn uống.
- Ngươi giành rượu của hắn làm gì? Ngươi đang mang thai đó.
. Cô dù không ưa nàng nhưng tốt xấu gì cũng là con của hắn, nó vốn dĩ không có tội, cô không ghét nó.
- Nàng làm gì vậy?
- Trong rượu có mùi rất lạ.
- Ta không ngửi thấy mùi gì hết.
. Tính giành lại ly rượu trong tay Tô Hiểu Nguyệt nhưng lại bị nàng hất đổ ra ngoài, mọi người đều tập trung đến chỗ của hắn.
. Chết rồi, là Nhược Độc Thảo. Đối với người thường trúng phải liền bỏ mạng, nhưng hiếm ai biết, đối với tộc Hồ ly là kiêng kị, không cần uống chỉ cần ngửi một chút liền mất một cái đuôi, nàng...sắp hiện nguyên hình rồi.
. Nam Phong ngồi giữa cô và Tô Hiểu Nguyệt, vừa uống vừa thưởng thức. Đối diện thì có Lãnh Hàn Sương, Thất vương gia hiện đang đi trấn áp Tây vực nên không thể tham gia, bàn cạnh thì có Tam vương gia ngồi một mình nhìn mỹ nhân múa. Yến tiệc đông vui thế này, lại thiếu mất hoàng thượng, điều này làm sứ giả Đại Nguỵ có chút không hài lòng, dù gì cũng là đại diện cho Đại Nguỵ đến đây, hoàng thượng chẳng lẽ không nể mặt dự yến tiệc tiếp đón hay sao?! Dự định đứng lên hỏi về vấn đề này thì lại nhớ đến lời dặn của hoàng đế. Trước khi đi hoàng đế Đại Nguỵ đã căn dặn, đến Lý Quốc để hoà thân phải nhường nhịn một chút, đừng nghĩ gì trong đầu thì liền nói ra mà không suy nghĩ cặn kẽ, mọi việc cứ từ từ mà cho người điều tra, không nên đắc tội, công chúa Liên Hương là nữ nhi duy nhất của ông, được yêu thương vô cùng, nay lại phải vì đất nước nên cắn răng miễn cưỡng gả đi nơi xa xôi, ông vốn không muốn có chuyện gì rồi để nữ nhi của mình ở nơi đất khách quê người bị uỷ khuất.
- Hai người các nàng mấy ngày nay đã chuẩn bị tiết mục gì? Mau lên biểu diễn cho mẫu hậu xem đi.
- Phong, để thiếp lên trước.
. Tô Hiểu Nguyệt đứng lên cầm đàn đi đến giữa sảnh điện, hai tay đặt trên đàn nhẹ nhàng lướt tạo ra âm thanh xao động lòng người phải khiến người ta lưu luyến, mọi người đều tán thưởng duy chỉ có cô và mẹ chồng đáng yêu biểu lộ vẻ mặt “ Đánh như vậy mà cũng khen ư? Lão nương còn giỏi hơn nàng nhiều! “.
. Trong lúc mọi người đang chú tâm đến Tô Hiểu Nguyệt thì có hai người lặng lẽ rời đi.
- Bỏ vào rượu, chết ngay tức khắc!
. Nữ tử kia nhận lấy gói giấy, trên môi nở nụ cười xinh đẹp nhưng tâm hồn lại không đẹp tí nào. Gật đầu một cái rồi trở vào, có vẻ đã biết phải hạ thủ với ai rồi.
- Hay! Hay lắm!
- Không hổ danh Trắc phi của Cửu vương gia.
-....
. Cô nghe vậy liền bỉu môi, các ngươi mở mắt to mà nhìn ta biểu diễn nè. Cô bước ra thay chỗ Tô Hiểu Nguyệt, nàng cũng lui về ngồi cạnh Nam Phong. Cô hít một hơi sâu sau đó cất tiếng hát, trầm lắng, nhẹ nhàng đi vào lòng người.
Hương hoa thoáng qua
Điệu múa trong đêm đen
Pháo hoa hình hoa đào
Cùng nửa lời tâm tình bên tai
Đôi cánh bên vai
Nếu mọi thứ trong cuộc đời này đều hoàn mỹ
Chẳng muốn thời gian trôi quá nhanh
Chỉ muốn sánh vai cùng chàng đến già
Chỉ có ảo tưởng
Chỉ có ánh trăng sáng làm bạn cùng ta trong giấc ngủ
Hãy cho phép ta nghĩ chàng là 1 tia chớp mong manh
Dù đó chỉ là ảo tưởng
Chẳng quan tâm đến ngày hận thù biệt li
Hãy hứa với ta
Dù có dẫn linh hồn vào tiếng chuông
Chỉ cần được ngắm chàng nhiều hơn
Những nhớ nhung trong xương cốt chúng sinh
Chẳng thể nhìn thấy vùng huyết đỏ tươi
Vẻ diễm lệ của ngàn đóa hoa rơi từ khắp nơi
Chẳng muốn hỏi về con đường tương lai
Điệu múa rực rỡ tựa sao trời nhưng sao lại thê lương đến thế
Đắm chìm trong đàn ca
Tay áo khẽ nâng khiến ánh mắt người người đắm say
Thăm sông đổ về biển
Mang theo trái tim ngập tràn chờ mong
Mượn men say mà nhảy múa
Chỉ vì mối tình này quá mệt mỏi
Phải ẩn nhẫn
Là điều ta thấy trong ánh mắt chàng
Ta xứ ngây thơ
Lo lắng con đường chàng đi sẽ khó khăn
Yêu hận nhớ nhung đan xen vào nhau
Khẽ nhìn ánh mắt lướt qua khuôn mặt chàng
Có nghìn câu muốn tâm sự cùng chàng
Nhưng chẳng thể cất thành lời
Hãy cho phép ta ngắm nhìn chàng
Vượt qua bể khổ, trộm đi quãng đời còn lại của chàng
Hãy cho pháp ta vì chàng hát ca
Mối tình này này tựa như hoa rơi cuồn cuộn giữa trời
Hãy cho phép ta yêu chàng
Tình yêu mãnh liệt hoá thành tâm ma
Hãy cho phép ta tiếc thương sự cô độc
Khi chàng phải uống giá lạnh giữa trời tuyết
Điệu múa rực rỡ tựa sao trời
Nhưng sao lại thê lương đến thế
Tay áo khẽ nâng
Khiến ánh mắt người người đắm say
Thăm sông đổ về biển
Mang theo trái tim ngập tràn chờ mong, vì chàng mà say
Ngọc lưu ly hóa thành nước bùn
Thoáng chốc áng mây trời vỡ tan
. Mọi người đều chú tâm lắng nghe, lời bài hát có chút xót xa, nhưng lại được truyền tải thu hút, chỉ muốn được nghe âm thanh này mãi, không hẳn là quá buồn nhưng lại cảm thấy bình yên, không nhốn nháo, không quá thê lương.
. Nữ tử ban nãy phân phó cho nha hoàn thân cận lén lút bỏ gói thuốc vào bình rượu, đợi thời cơ thích hợp.
. Cô vừa hát xong thì cùng lúc rượu của Nam Phong cũng đã hết, nha hoàn đó đứng cạnh nha hoàn trong cung liền nhắc nhở.
- Cửu vương gia hết rượu rồi kìa, mau đem rượu qua đó đi.
. Tay đưa bình rượu cho nha hoàn kia, cũng không để ý, nha hoàn đó liền đem đến chỗ hắn, chỉ sợ bị trách phạt không hầu hạ chu đáo.
. Mọi người cũng hoàn hồn lại sau tiết mục của cô, không ngớt lời khen ngợi.
- Ta không biết Cửu vương phi còn có thể hát hay như vậy.
- Phải, phải, đúng là ngây ngất.
- Con hát thực hay, ai gia thưởng con chiếc áo choàng lông thú này.
. Hoàng hậu phất tay một cái, nha hoàn liền đem đến cho cô một cái khay, trên đó là chiếc áo choàng lông thú, mà lại là lông hồ ly. Tô Hiểu Nguyệt rùng mình mấy cái không dám nhìn vào chiếc áo đó nữa.
. Công chúa Đại Nguỵ cũng lên tiếng khen ngợi.
- Giọng hát của Cửu vương phi phải nói là trời ban, thật sự ta chưa từng nghe qua giọng hát đặc biệt hay đến thế!
. Nhắc đến Liên Hương công chúa, hắn liền nhớ đến một việc, nàng là đến để cầu thân, nhưng mà là ai đây?
- Mẫu hậu, người đã có chủ ý gì trong việc hoà thân hay không?
- Ai gia vốn đã tính sẵn rồi, không biết công chúa có chấp thuận người này hay không thôi.
. Mọi người xung quanh lại bàn tán, không biết ai sẽ có được Liên Hương công chúa độc nhất vô nhị của Đại Nguỵ đây?
- Cửu vương gia và Thất vương gia đều đã có vương phi, người như công chúa đây thân phận cao quý không thể làm thiếp, như vậy đúng là không nể mặt Đại Nguỵ rồi. Các vương gia khác hầu hết cũng có vương phi thê thiếp, có người lại đóng quân nơi khác không thể gần gũi thê tử của mình. Thế này đi, Tam vương gia văn võ song toàn, tài nghệ đều có, vẫn chưa lập phi cũng nhàn rỗi, có thể cùng công chúa ngày đêm bầu bạn rồi. Ý của công chúa với sứ giả như thế nào?
. Sứ giả vui vẻ, môi hơi cong lên không để người khác nhìn thấy. Liên Hương công chúa ngại ngùng e lệ gật đầu. Khiến mẫu hậu của hắn tâm trạng tốt hơn.
- Được được, ba ngày sau sẽ tổ chức đại hôn cho Tam vương gia và Liên Hương công chúa.
. Mọi người đều nâng ly mừng, hắn cũng vui vẻ rót rượu mới ra định uống không ngờ lại bị Tô Hiểu Nguyệt giành lấy.
. Tô Hiểu Nguyệt vốn là hồ ly, ngửi thấy mùi lạ trong rượu liền sinh nghi cản lại không cho hắn uống.
- Ngươi giành rượu của hắn làm gì? Ngươi đang mang thai đó.
. Cô dù không ưa nàng nhưng tốt xấu gì cũng là con của hắn, nó vốn dĩ không có tội, cô không ghét nó.
- Nàng làm gì vậy?
- Trong rượu có mùi rất lạ.
- Ta không ngửi thấy mùi gì hết.
. Tính giành lại ly rượu trong tay Tô Hiểu Nguyệt nhưng lại bị nàng hất đổ ra ngoài, mọi người đều tập trung đến chỗ của hắn.
. Chết rồi, là Nhược Độc Thảo. Đối với người thường trúng phải liền bỏ mạng, nhưng hiếm ai biết, đối với tộc Hồ ly là kiêng kị, không cần uống chỉ cần ngửi một chút liền mất một cái đuôi, nàng...sắp hiện nguyên hình rồi.
/56
|