Khi Tần Diệp đuổi tới thôn, Phượng Thần Anh đã muốn điên rồi. Thiết Viêmcùng vài tên thủ hạ đứng cách Phượng Thần Anh không xa, thương xót nhìn Phượng Thần Anhôm một khối tiêu thi ngây ngô cười.
“Thần Anh!” Tần Diệp đến gần vừa thấy, trong lòng đột nhiên đau xót, một đầu tóc bạc chói mắt, cơ hồ đâm thẳng vàoánh mắt hắn!
Tẩu hỏa nhập ma, một đêm tóc bạc. Tần Diệp mới bắt đầu hiểu được, hài tử lúc trước thường nói hận hắn, đã vì yêu mà chấp nhất đến tình trạng này, nhập ma, phát điên.
“Chủ nhân!” Thiết Viêmcùng mọi người nhìn thấyTần Diệp, lập tức quỳ trên mặt đất hành lễ.
Tần Diệp không để ý đến bọn họ, cước bộ phù phiếm hướng tới Phượng Thần Anh.
“Thần Anh......” Tần Diệp ách thanh kêu tên Phượng Thần Anh, Phượng Thần Anh nghe được có người kêu hắn, ngẩng đầu lên đối Tần Diệp ngây ngô cười. Hoàn toàn là một bộ dángthiên chân vô tà, đối hắn nói: “Phụ thân, ngươi xem, đây là Đường Phi, ngườita yêu nhất.”
Phụ thân! Tần Diệp lại chấn động, hai chân cơ hồ đứng không vững, từ khi Hoa nhi ngủ say bất tỉnh, Thần Anh có bao nhiêu lâu không gọi hắn là phụ thân? Tần Diệp hai mắt ướt át, đau lòng tột đỉnh, hắn cùng hài tử, đúng là vẫn không thể chiếm được hạnh phúc sao? Là Lan nhi nguyền rủa sao?
“Thần Anh,” Tần Diệp tựa hồ trong nháy mắt già thêm vài tuổi, gù lưng ngồi xổm bên ngườiPhượng Thần Anh, thật cẩn thận nắm cả vai hắn, không đành lòng nhìn thi thể cháy đen trong lòng hắn, nức nở nói: “Thần Anh, cùng phụ thân trở về đi, hắn đã chết, biết không? Tựa như cha ngươi, rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại......”
“Chết ?” Phượng Thần Anh ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt, nặng nề lặp lại một lần: “Chết ?” Ánh mắt mờ mịt dần dần trở nên điên cuồng, trong mắt đã phiếm quang mangthị huyết tàn bạo. Trên mặt lại lộ vẻ mỉm cườigiống như Tu La, trong miệng thì thào tự nói: “Chết, đúng vậy, Đường Phi của ta đã chết.” Phượng Thần Anh mạnh mẽ ngẩng đầu, đối Tần Diệp lộ ra một cái mỉm cườitàn nhẫn đến cực điểm, thanh âm âm lãnh giống như từtrong Địa Ngục truyền ra vậy: “Đều phải chết, tất cả các ngươi đều phải chết!”
Tần Diệp rùng mình, Phượng Thần Anh đã hướng hắn công kích đến. Tần Diệp lắc mình tránh thoát, đợi hắn xoay người, Phượng Thần Anh đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại thi thểĐường Phi.
“Chủ nhân !” Thiết Viêm chạy tới: “Thiếu chủ chạy về hướng trong thành!”
Tần Diệp trong lòng trầm xuống, mắt nhìn Thiết Viêmcùng vài thuộc hạ, liền nói: “Các ngươi trước mang thi thể Đường Phi rời đi, ta đuổi theo!”
“Dạ!” Thiết Viêm vừa mới lên tiếng trả lời, Tần Diệp đã chạy xa.
Hiền vương phủ từ trên xuống dưới đã đắm chìm trongmột biển máu, Hiền vương tạo phản, nhưng Tần Nghị lại niệm tình huynh đệ không khu đuổi gia thần củahắn, vẫn cho một ít ngườikhông muốn đi ở lại trong phủ. Cho nên, Hiền vương phủ lưu lại một trăm sáu mươi lăm người, đều chết ở trong tayPhượng Thần Anh, bao gồm Nam Vũtránh ở trong phủ.
Đến chậm một bước,Tần Diệp ở trong vương phủ tìm một vòng đều không tìm được Phượng Thần Anh, nhìn thấy Nam Vũđã bị toái thi vạn đoạn, lại nhìn xem thi thể không trọn vẹn không đầy đủ tràn ngậptrong phủ, trong lòng càng lạnh. Phượng Thần Anh đã hoàn toàn mất đi thần trí, Đường Phi chết kích phát dục vọng điên cuồng hành hạ người khác trong lòng hắn. Hiền vương phủ cao xuống thấp một trăm sáu mươi lăm người chết thảm, nói vậy Tần Nghị bên kia cũng đã thu được tin tức, hắn phải mang đi Phượng Thần Anhtrước lúc bị Tần Nghịcản trở.
Phượng Thần Anh vừa có thể huyết tẩy Hiền vương phủ, vì thay Đường Phi báo thù, như vậy địa phươngkế tiếp, chính là hoàng lăng!
Nghĩ đến đây, Tần Diệp xoay người hướng hoàng lăng đuổi theo.
Hoàng lăng.
Phượng Thần Anh cả người đầy huyết vừa ra tay sẽ giết thị vệtrông coi hoàng lăng, đi từng bước một vào trong lăng tẩm. Tần Nhan chính là đang quỳ gối trên bồ đoàn, vẻ mặt thành kính nhớ kỹ Pháp Hoa kinh. Nghe được tiếng bước chân, Tần Nhan hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại, thoáng sửng sốt. Phượng Thần Anh tựa như quỷ Tu La trong địa ngục đi ra,chậm rãi đi về hướng hắn, trong mắt không cótình cảm thuộc về con người, khóe miệng vẽ lên độ cong vô tìnhlạnh như băng.
“Thần Anh, tóc của ngươi!” Tần Nhan mạnh mẽ đứng lên, nhìn Phượng Thần Anh một đầu tóc bạc nhiễm huyết, vẻ mặt kinh hách cùng không dám tin.“Vì cái gì, ngươi vì cái gì biến thành như vậy?!”
“Hừ.” Phượng Thần Anh cười lạnh đi về phía trước, không có trả lời.
Rốt cục cảm nhận được Phượng Thần Anh sát ý, Tần Nhan rùng mình, trong mắt tràn đầy không tin cùng tổn thương: “Ngươi, muốn giết ta?”
Phượng Thần Anh ở trước mặt Tần Nhan dừng cước bộ, che lấp tầm nhìn của hắn: “Đường Phi chết như thế nào, ta muốn ngươi cảm thụ thống khổ so với hắn gấp trăm ngàn lần!” Dứt lời, không đợi Tần Nhan hiểu được, hai mắt truyền đến đau đớn làm người ta muốn chết -- Phượng Thần Anh thế nhưng rõ ràng dùng hai ngón tay móc xuống cặp mắt hắn!
“A ! !” Tần Nhan thống khổ che lại hai hốc mắt trống rỗng máu chảy không ngừng, trên mặt đất lăn lộn kêu thảm thiết, Phượng Thần Anh mỉm cười tiến lên, xé ra một khối màn che dùng làm dây thừng đem Tần Nhan trói lại.
“Đừng, Thần Anh...... van cầu ngươi buông tha ta......” Tần Nhan cầu xin tha thứ đã dẫn theo thống khổ cùng sợ hãi khóc nức nở, bởi vì cực độ sợ hãi khiến trên mặt biểu tình vặn vẹo, hốc mắt trống rỗng không ngừng chảy xuống huyết lệ. Thân thể bị trói theo bản năng lết về phía trước mấp máy, tựa hồ muốn chạy tới địa phương an toàn.
Phượng Thần Anh không để ý đến động tác Tần Nhan muốn chạy trốn, mỉm cười tiến lên một chưởng đem tế đàn hoàng gia rất nặng kia chụp thành một đống gỗ vụn. Đèn dầu cùng nến trên dàn tế bị đánh nghiêng, nháy mắt liền dấy lên liệt hỏahừng hực. Vừa lòng nhìn hết thảy này, Phượng Thần Anh xoay người một phen nhắc trở lại Tần Nhan đangmuốn chạy trốn, “rắc rắc” vài tiếng, không lưu tình chút nào chặt đứt tay chân hắn.
Một bên kéo Tần Nhan hướng về trận đại hỏa, Phượng Thần Anh một bên cười nói: “Ngươi có lẽ không phát hiện Đường Phi biến thành dạng gì đi? Rất nhanh, ngươi có thể biến thành giống như hắn vậy!” Nói xong, Phượng Thần Anh trực tiếp đem Tần Nhan đang khóc kêu ném vào đống lửa.
Hỏa thế vẫn chưa lớn, thiêu không chết được một người. Phượng Thần Anh nhìn Tần Nhankhông ngừng ở trong đống lửa thống khổ quay cuồng, vẻ mặt ngây thơ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau lại cười, đem mọi thứ có thể thiêu ở nơi này, đều ném vào đống lửa . Nháy mắt, hỏa thế càng vượng!
“A a a ! !” Tần Nhan thống khổ ở trong lửa giãy dụa, khối vải cột lấy hắn đã sớm bị đốt đứt, nhưng Phượng Thần Anh bẻ gẫy tay chân hắn, hắn chỉ có thể thống khổ tuyệt vọng ở trong hỏa không ngừng quay cuồng giãy dụa.
Phượng Thần Anh ngồi xổm bên cạnh nhìn, cười đến thiên chân vô tà. Chóp mũi truyền đến mùi thịt nướng gay mũi, tiếng kêu thê lương thảm thiết của Tần Nhan cũng càng ngày càng nhỏ, thẳng đến cuối cùng không còn phát ra thanh âm, thậm chí ngay cả động tác giãy dụa cũng đình chỉ.
Phượng Thần Anh “Ha ha” cười, trong khi cười bỗng nhiên để rơi nước mắt, trong miệng vô ý thức nỉ non: “Ngươi chết lại có tác dụng gì đâu? Đường Phi của ta rốt cuộc không về được, không về được......”
Nâng lên bàn tay, Phượng Thần Anh thấy được một đạo vết thương thật dài lúc trước vì cứu Đường Phi mà để lại, Đường Phi nói, đây là đoạn chưởng, điềm xấu.
“Phi nhi, chờ ta......” Nhắm mắt lại, Phượng Thần Anh đem toàn bộ nội lực ngưng tụ ở lòng bàn tay, sau đó hung hăng hướng thiên linh cái trên đầu chụp xuống!
“Thần Anh!” Tần Diệpđúng lúc đuổi tới,xuất thủ nhanh như chớp điểm thụy huyệt của Phượng Thần Anh, rốt cục ở thời khắc mành chỉ treo chuông, cứu được một mạng nhỏ củaPhượng Thần Anh.
“Hài tử ngốc......” Tần Diệp đón lấy thân thể Phượng Thần Anh ngã xuống, nhẹ giọng nói, mắt tràn đầy đau lòng.
Tần Nhan thi thể còn đang bị đốt cháy, Tần Diệp ảo não nhìn thoáng qua, một phen ôm lấy Phượng Thần Anh tính ở trước khi Tần Nghị thu được tin tức rời đi.
Vừa mới ra khỏi nghĩa trang lịch đạitiên đế, cấm vệ quân đã vây quanh nơi này, một đội thị vệ chỉnh tề trật tự vào hoàng lăng.
Tần Nghị loan giá đứng ở trước mặt, Thuần Vu Quyết cưỡi ngựa hậu giáở một bên. Tần Nghị đông lạnh nhìn Tần Diệpcùng Phượng Thần Anh, Tần Diệp cũng nhìn Tần Nghị, khí thế kiệt ngạo nửa điểm không thua hắn! Lúc này, một thị vệ cuống quít từ trong lăng mộ đi ra, sắc mặt trắng bệch nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng! Hiền vương...... Hiền vươngđã bị chết cháy!”
Cái gì?! Thuần Vu Quyết cả kinh, thậm chí ngay cả Tần Nghịluôn luôn trấn định thoáng chốc sắc mặt đại biến, hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Thần Anhhôn mê bất tỉnh, vẻ mặt sát ý: “Người tới, đem hai nghịch tặc này bắt lại, nếu dám phản kháng, giết không tha!”
“Dạ!” Hơn một ngàn cấm vệ quân đang muốn tróc nã bọn họ, một đạo bóng người từtrong cấm vệ quân phóng ra ra, hoành kiếm che ở trước mặtTần Diệp, thanh âm lạnh lùng nói: “Ai dám đối chủ nhân vô lễ!” Ngay sau đó, lại có mười người từ các nơi nhảy ra, làm thành một vòng tròn đem Tần Diệpcùng Phượng Thần Anh bảo hộ ở chính giữa.
“Đều dừng tay!” Tần Nghị bỗng nhiên quát, mặc kệ thân phận nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, sắc mặt có chút kỳ quái. Thuần Vu Quyết cũng đi theo xuống. Cấm vệ quân thấyTần Nghị ly khai loan giá, đồng loạt đối Tần Nghị quỳ xuống.
Tần Nghị gắt gao nhìn chằm chằm Tần Diệp, thần sắc phức tạp. Khó trách vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy người này, có một loại cảm giácquen thuộc, hắn cùng với hoàng gia gia, có bảy tám phần giống nhau.
“Thuần Vu tướng quân lưu lại, những người khác, lui về phía sau một trăm dặm!” Tần Nghị trầm giọng hạ lệnh.
Thống lĩnh cấm vệ quân vô thố nhìn Thuần Vu Quyết liếc mắt một cái, Thuần Vu Quyết đối hắn gật gật đầu. Thống lĩnh kia yên lòng, phất tay quát: “Lui về phía sau một trăm dặm!”
Mọi người lui lại, Tần Nghị mới chậm rãi đi về hướng Tần Diệp, Thiết Viêm đề phòng chặn lại Tần Nghị, không cho hắn tiến lên. Thiết Viêm thu được tin tức Tần Nghị ra cung tới hoàng lăng,sau liền mang theo đội thân vệ của Tần Diệpchạy lại đây.
Thuần Vu Quyết rùng mình, cũng tiến lên đem Tần Nghị chắn phía saumình, sắc mặt giận dữ nhìn Thiết Viêm.
“Thiết Viêm, lui ra.” Tần Diệp đem Phượng Thần Anh đưa cho cái thị vệ bên người, tiến lên vỗ vỗ vaiThiết Viêm. Thiết Viêm gật đầu, đứng ở phía sau hắn.
Thuần Vu Quyết cũng lui xuống, Tần Nghị tiến lên một bước cùng Tần Diệp đối diện, tâm tình phức tạp há miệng thở dốc, không biết nên nóicái gì.
“Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, không phải muốn gặp ta? Hiện tại ta ở trước mặt ngươi, lại một câu cũng không nói được ?” Tần Diệp lạnh nhạt nhìn Tần Nghị nói.
Tần Nghị sửng sốt, nguyên lai việc hắn làm, vị này đều biết......
“Trẫm......” Tần Nghị có chút chột dạ tránh được ánh mắtTần Diệp: “Trẫm chỉ không hy vọng Hoàng Diệp bởi vì Lưu Phương đế nhất thời hồ đồ mà gặp kiếp nạn.”
Tần Diệp trào phúng cười, nói: “Ngươi không hy vọng Hoàng Diệp bị kiếp nạn, hay là không hy vọng giang sơn của ngươi bị uy hiếp? Hài tử, nếu ta muốn giang sơnnày, ba mươi năm trước sẽ không rời đi.”
Tần Nghị nhíu mày, xem nhẹ Tần Diệp châm chọc, có chút khí thế bức người nói: “Ngươi không muốn giang sơn, vì cái gì còn muốn trở về?”
“Bởi vì nhi tử củata.” Tần Diệp khoanh tay lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì con ta, ta tuyệt đối sẽ không tái trở lại nơi đây.” Năm đó thời điểmLưu Phương đế phái người đuổi giết Hoa nhi, hắn liền thề không đặtchân vào Miên Cẩm một bước, nếu không phải chuyện của Thần Anh, hắn tuyệt đối sẽ không trở lại!
“Nhi tử của ngươi?!” Tần Nghị nghi hoặc, sau đó nhìn về phía Phượng Thần Anh, chấn động, thất thanh kêu lên: “Phượng Thần Anh là nhi tử củangươi?!”
“Không sai, Thần Anh là nhi tửduy nhất của ta.” Tần Diệp quay đầu nhìn về phía Phượng Thần Anh, mắt tràn đầy từ ái: “Năm đó ta cùng hắn có chút hiểu lầm, mới làm cho hắn trốn đến Miên Cẩm.” Nhưng lại thuận tay lấy theoNgự Long Lệnh, may mắn cho tới bây giờ tấmNgự Long Lệnhkia còn chưa xuất thế, nếu không thật sự thiên hạ đại loạn!
Tần Nghị nhìn Phượng Thần Anh, trong mắt dẫn theo hận ý không cam lòng, người này giết hai thân huynh đệ của hắn, thế nhưng cũng cùng hắn có quan hệ huyết thống?! Thuần Vu Quyết lo lắng nhìn Tần Nghị liếc mắt một cái, không thể không nói, chân tướng này quả thật đả kích Tần Nghị. Chỉ trách bọn họ tính thiếu, Tần Diệp năm đó mang theo ái nhân trốn đi, ba mươi năm trôi qua, hắn đương nhiên là có hậu nhân!
Tần Nghị rất nhanh khôi phục bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Tần Diệp, nói: “Thì đã sao? Phượng Thần Anh giết huynh trưởng cùng đệ đệ củatrẫm, về quốc pháp,về tình lý, trẫm cũng không thể tha hắn!”
“Hừ,” Tần Diệp hừ cười một tiếng, mắt tràn đầy khinh thường: “Nếu ta nhất định phải dẫn hắn đi?”
“Như vậy, trẫm sẽ ban bố tru sát lệnh, càng cùng với Lang Hiên liên hợp, vô luận chân trời góc biển, trẫm đều phải giết hắn!” Tần Nghị không sợ hãi nhìn Tần Diệp, người mà bản thân hẳn phải tôn xưng một tiếng hoàng bá bá, nói từng chữ một: “Trẫm, mới là hoàng đế Hoàng Diệp!”
Thiết Viêmkhi nghe nói thế thì biến sắc, đang muốn mở miệng, đã thấy Tần Diệp nâng tay lên ngăn trở hắn. Tần Diệp cười cười, nói: “Ngươi rất đảm lượng, cũng rất quyết đoán. Hoàng Diệp ở trên tayngươi, là phúc khí củadân chúng.”
Tần Nghị khó hiểu nhìn hắn, Tần Diệp còn nói: “Ta dùng thứ trong tay ta, đổi lấy một cái mệnh củanhi tử, cũng đáp ứng ngươi, ta cùng Thần Anh, không còn sống, không bao giờ đặt chân vào Hoàng Diệp nửa bước.”
“Chủ nhân!” Thiết Viêm vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tần Diệp, không trở về Hoàng Diệp cũng không có gì, dù sao tiểu đảo củabọn họ cũng không thuộc về nơi này, nhưng mà lệnh bài cùng thiết khoán kia, là Lưu Phương đế lưu lại cho chủ nhâna!
Tần Nghị trầm mặc nhìn Tần Diệp thật lâu, sau mới nói: “Trẫm đáp ứng ngươi, bất quá trẫm cũng có một yêu cầu, nếu Phượng Thần Anh xuất hiện ở Lang Hiên, trẫm sẽ không buông tha hắn.”
Tần Diệp ánh mắt lạnh lùng, vẫn là nói: “Không thành vấn đề.”
“Chủ nhân!” Thiết Viêm lắc mình đến phía trước Tần Diệp, vẻ mặt hàn sương: “Tiểu tử này khinh người quá đáng!”
“Làm càn!” Thuần Vu Quyết trầm giọng quát: “Dám đối Hoàng Thượng bất kính!”
“Thiết Viêm, lui ra đi.” Tần Diệp thản nhiên nói: “Từ ngày hôm nay, chúng ta cùng Hoàng Diệp, không còn quan hệ.” Nói xong, liền tiếp nhận Phượng Thần Anh rời đi, vừa đi vừa đối Tần Nghị nói: “Thứ ngươi muốn, ta sẽ cho người đưa đến trước mặtngươi.”
Thiết Viêm không cam lòng trừng mắt nhìn Tần Nghị liếc mắt một cái, dẫn nhữngngườikhác đi theo.
Tần Nghị đưa lưng về phía bọn họ, vẻ mặt trầm tĩnh.
Thẳng đến khi thân ảnh mấy người biến mất, Thuần Vu Quyết mới lên tiếng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Tần Nghị nghiêng đầu đối Thuần Vu Quyết cười nhẹ, nói: “Ta có thể có chuyện gì? Dù sao mục đích cũng đạt được......” Dứt lời trên mặt có chút bi thương, đáng tiếc, vẫn không thể giữ Tần Nhan một mạng.
Lúc này, nhìn đến đám người Tần Diệprời đi, cấm vệ quân chạy lại đây.
“Thu hồi thi cốtHiền vương, an táng cho hắn.” Tần Nghị nói xong, liền dắt Thuần Vu Quyết rời khỏi.
Ban đêm, Tần Nghị thu được thứ do Tần Diệp đưa tới, đan thư thiết khoán cùngNgự Long Lệnh. Đêm đó, Tần Nghị liền đem hai thứ này hủy sạch, rồi một mình ngồi lẳng lặng trên long ỷ một đêm.
Tần Diệp dẫn đám người Thiết Viêmcòn có tro cốtĐường Phi, ở bến đò lên thuyền, hướng Tần Phượng đảo trở về. Phải về nhà, mỗi người tâm tình lại dị thường trầm trọng. Đặc biệt là Ưu nhi cùng Mặc Trúc, Đường Phi chết, Phượng Thần Anh một đêm tóc bạc cùngnhập ma phát điên, cơ hồ cũng đem bọn họ hủy đi. Thiết Hoán từ khi nhìn thấy Phượng Thần Anh, sau cũng không nói chuyện nhiều, bao gồm đối với Thiết Viêm. Phượng Thần Anhlẳng lặng cùng mê man vẫn ôm tro cốtĐường Phi, một đêm xảy ra rất nhiều chuyện tình, hắn căn bản không biết nên như thế nào đối mặt. Còn có Cốc Dươngcăn bản không muốn đi theo bọn họ trở về, khi phát hiện Phượng Thần Anh tình huống thật sự phi thường không xong, vẫn lựa chọn lưu lại.
Đoàn người, ở trong bi thương trầm trọng, bước trên đường về.
----------------
Lời tác giả: Được rồi ~ chương tiếp theo cả nhà Thủy Thủylên sàn diễn a ~~Về phần Đường Phi...... khụ khụ, nếu đã chết cháy như vậy, chương kế tiếp bắt đầu, đổi thụ -- a, đương nhiên là nói giỡn, chuyện tình dễ bị sét đánh như vậy, Bích Thủycó thể làm sao? Đương nhiên sẽ không! Như vậy, chương tiếp theo bắt đầu đổi công –aa, đương nhiên cũng nói giỡn thôi, nói giỡn thôi, chuyện tình dễ bị thiên lôi giáng búa như vậy, Bích Thủycũng tuyệt đối không làm! Tuyệt đối không làm! E hèm, thôi thì hạ hồi phân giải.
“Thần Anh!” Tần Diệp đến gần vừa thấy, trong lòng đột nhiên đau xót, một đầu tóc bạc chói mắt, cơ hồ đâm thẳng vàoánh mắt hắn!
Tẩu hỏa nhập ma, một đêm tóc bạc. Tần Diệp mới bắt đầu hiểu được, hài tử lúc trước thường nói hận hắn, đã vì yêu mà chấp nhất đến tình trạng này, nhập ma, phát điên.
“Chủ nhân!” Thiết Viêmcùng mọi người nhìn thấyTần Diệp, lập tức quỳ trên mặt đất hành lễ.
Tần Diệp không để ý đến bọn họ, cước bộ phù phiếm hướng tới Phượng Thần Anh.
“Thần Anh......” Tần Diệp ách thanh kêu tên Phượng Thần Anh, Phượng Thần Anh nghe được có người kêu hắn, ngẩng đầu lên đối Tần Diệp ngây ngô cười. Hoàn toàn là một bộ dángthiên chân vô tà, đối hắn nói: “Phụ thân, ngươi xem, đây là Đường Phi, ngườita yêu nhất.”
Phụ thân! Tần Diệp lại chấn động, hai chân cơ hồ đứng không vững, từ khi Hoa nhi ngủ say bất tỉnh, Thần Anh có bao nhiêu lâu không gọi hắn là phụ thân? Tần Diệp hai mắt ướt át, đau lòng tột đỉnh, hắn cùng hài tử, đúng là vẫn không thể chiếm được hạnh phúc sao? Là Lan nhi nguyền rủa sao?
“Thần Anh,” Tần Diệp tựa hồ trong nháy mắt già thêm vài tuổi, gù lưng ngồi xổm bên ngườiPhượng Thần Anh, thật cẩn thận nắm cả vai hắn, không đành lòng nhìn thi thể cháy đen trong lòng hắn, nức nở nói: “Thần Anh, cùng phụ thân trở về đi, hắn đã chết, biết không? Tựa như cha ngươi, rốt cuộc vẫn chưa tỉnh lại......”
“Chết ?” Phượng Thần Anh ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt, nặng nề lặp lại một lần: “Chết ?” Ánh mắt mờ mịt dần dần trở nên điên cuồng, trong mắt đã phiếm quang mangthị huyết tàn bạo. Trên mặt lại lộ vẻ mỉm cườigiống như Tu La, trong miệng thì thào tự nói: “Chết, đúng vậy, Đường Phi của ta đã chết.” Phượng Thần Anh mạnh mẽ ngẩng đầu, đối Tần Diệp lộ ra một cái mỉm cườitàn nhẫn đến cực điểm, thanh âm âm lãnh giống như từtrong Địa Ngục truyền ra vậy: “Đều phải chết, tất cả các ngươi đều phải chết!”
Tần Diệp rùng mình, Phượng Thần Anh đã hướng hắn công kích đến. Tần Diệp lắc mình tránh thoát, đợi hắn xoay người, Phượng Thần Anh đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại thi thểĐường Phi.
“Chủ nhân !” Thiết Viêm chạy tới: “Thiếu chủ chạy về hướng trong thành!”
Tần Diệp trong lòng trầm xuống, mắt nhìn Thiết Viêmcùng vài thuộc hạ, liền nói: “Các ngươi trước mang thi thể Đường Phi rời đi, ta đuổi theo!”
“Dạ!” Thiết Viêm vừa mới lên tiếng trả lời, Tần Diệp đã chạy xa.
Hiền vương phủ từ trên xuống dưới đã đắm chìm trongmột biển máu, Hiền vương tạo phản, nhưng Tần Nghị lại niệm tình huynh đệ không khu đuổi gia thần củahắn, vẫn cho một ít ngườikhông muốn đi ở lại trong phủ. Cho nên, Hiền vương phủ lưu lại một trăm sáu mươi lăm người, đều chết ở trong tayPhượng Thần Anh, bao gồm Nam Vũtránh ở trong phủ.
Đến chậm một bước,Tần Diệp ở trong vương phủ tìm một vòng đều không tìm được Phượng Thần Anh, nhìn thấy Nam Vũđã bị toái thi vạn đoạn, lại nhìn xem thi thể không trọn vẹn không đầy đủ tràn ngậptrong phủ, trong lòng càng lạnh. Phượng Thần Anh đã hoàn toàn mất đi thần trí, Đường Phi chết kích phát dục vọng điên cuồng hành hạ người khác trong lòng hắn. Hiền vương phủ cao xuống thấp một trăm sáu mươi lăm người chết thảm, nói vậy Tần Nghị bên kia cũng đã thu được tin tức, hắn phải mang đi Phượng Thần Anhtrước lúc bị Tần Nghịcản trở.
Phượng Thần Anh vừa có thể huyết tẩy Hiền vương phủ, vì thay Đường Phi báo thù, như vậy địa phươngkế tiếp, chính là hoàng lăng!
Nghĩ đến đây, Tần Diệp xoay người hướng hoàng lăng đuổi theo.
Hoàng lăng.
Phượng Thần Anh cả người đầy huyết vừa ra tay sẽ giết thị vệtrông coi hoàng lăng, đi từng bước một vào trong lăng tẩm. Tần Nhan chính là đang quỳ gối trên bồ đoàn, vẻ mặt thành kính nhớ kỹ Pháp Hoa kinh. Nghe được tiếng bước chân, Tần Nhan hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại, thoáng sửng sốt. Phượng Thần Anh tựa như quỷ Tu La trong địa ngục đi ra,chậm rãi đi về hướng hắn, trong mắt không cótình cảm thuộc về con người, khóe miệng vẽ lên độ cong vô tìnhlạnh như băng.
“Thần Anh, tóc của ngươi!” Tần Nhan mạnh mẽ đứng lên, nhìn Phượng Thần Anh một đầu tóc bạc nhiễm huyết, vẻ mặt kinh hách cùng không dám tin.“Vì cái gì, ngươi vì cái gì biến thành như vậy?!”
“Hừ.” Phượng Thần Anh cười lạnh đi về phía trước, không có trả lời.
Rốt cục cảm nhận được Phượng Thần Anh sát ý, Tần Nhan rùng mình, trong mắt tràn đầy không tin cùng tổn thương: “Ngươi, muốn giết ta?”
Phượng Thần Anh ở trước mặt Tần Nhan dừng cước bộ, che lấp tầm nhìn của hắn: “Đường Phi chết như thế nào, ta muốn ngươi cảm thụ thống khổ so với hắn gấp trăm ngàn lần!” Dứt lời, không đợi Tần Nhan hiểu được, hai mắt truyền đến đau đớn làm người ta muốn chết -- Phượng Thần Anh thế nhưng rõ ràng dùng hai ngón tay móc xuống cặp mắt hắn!
“A ! !” Tần Nhan thống khổ che lại hai hốc mắt trống rỗng máu chảy không ngừng, trên mặt đất lăn lộn kêu thảm thiết, Phượng Thần Anh mỉm cười tiến lên, xé ra một khối màn che dùng làm dây thừng đem Tần Nhan trói lại.
“Đừng, Thần Anh...... van cầu ngươi buông tha ta......” Tần Nhan cầu xin tha thứ đã dẫn theo thống khổ cùng sợ hãi khóc nức nở, bởi vì cực độ sợ hãi khiến trên mặt biểu tình vặn vẹo, hốc mắt trống rỗng không ngừng chảy xuống huyết lệ. Thân thể bị trói theo bản năng lết về phía trước mấp máy, tựa hồ muốn chạy tới địa phương an toàn.
Phượng Thần Anh không để ý đến động tác Tần Nhan muốn chạy trốn, mỉm cười tiến lên một chưởng đem tế đàn hoàng gia rất nặng kia chụp thành một đống gỗ vụn. Đèn dầu cùng nến trên dàn tế bị đánh nghiêng, nháy mắt liền dấy lên liệt hỏahừng hực. Vừa lòng nhìn hết thảy này, Phượng Thần Anh xoay người một phen nhắc trở lại Tần Nhan đangmuốn chạy trốn, “rắc rắc” vài tiếng, không lưu tình chút nào chặt đứt tay chân hắn.
Một bên kéo Tần Nhan hướng về trận đại hỏa, Phượng Thần Anh một bên cười nói: “Ngươi có lẽ không phát hiện Đường Phi biến thành dạng gì đi? Rất nhanh, ngươi có thể biến thành giống như hắn vậy!” Nói xong, Phượng Thần Anh trực tiếp đem Tần Nhan đang khóc kêu ném vào đống lửa.
Hỏa thế vẫn chưa lớn, thiêu không chết được một người. Phượng Thần Anh nhìn Tần Nhankhông ngừng ở trong đống lửa thống khổ quay cuồng, vẻ mặt ngây thơ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau lại cười, đem mọi thứ có thể thiêu ở nơi này, đều ném vào đống lửa . Nháy mắt, hỏa thế càng vượng!
“A a a ! !” Tần Nhan thống khổ ở trong lửa giãy dụa, khối vải cột lấy hắn đã sớm bị đốt đứt, nhưng Phượng Thần Anh bẻ gẫy tay chân hắn, hắn chỉ có thể thống khổ tuyệt vọng ở trong hỏa không ngừng quay cuồng giãy dụa.
Phượng Thần Anh ngồi xổm bên cạnh nhìn, cười đến thiên chân vô tà. Chóp mũi truyền đến mùi thịt nướng gay mũi, tiếng kêu thê lương thảm thiết của Tần Nhan cũng càng ngày càng nhỏ, thẳng đến cuối cùng không còn phát ra thanh âm, thậm chí ngay cả động tác giãy dụa cũng đình chỉ.
Phượng Thần Anh “Ha ha” cười, trong khi cười bỗng nhiên để rơi nước mắt, trong miệng vô ý thức nỉ non: “Ngươi chết lại có tác dụng gì đâu? Đường Phi của ta rốt cuộc không về được, không về được......”
Nâng lên bàn tay, Phượng Thần Anh thấy được một đạo vết thương thật dài lúc trước vì cứu Đường Phi mà để lại, Đường Phi nói, đây là đoạn chưởng, điềm xấu.
“Phi nhi, chờ ta......” Nhắm mắt lại, Phượng Thần Anh đem toàn bộ nội lực ngưng tụ ở lòng bàn tay, sau đó hung hăng hướng thiên linh cái trên đầu chụp xuống!
“Thần Anh!” Tần Diệpđúng lúc đuổi tới,xuất thủ nhanh như chớp điểm thụy huyệt của Phượng Thần Anh, rốt cục ở thời khắc mành chỉ treo chuông, cứu được một mạng nhỏ củaPhượng Thần Anh.
“Hài tử ngốc......” Tần Diệp đón lấy thân thể Phượng Thần Anh ngã xuống, nhẹ giọng nói, mắt tràn đầy đau lòng.
Tần Nhan thi thể còn đang bị đốt cháy, Tần Diệp ảo não nhìn thoáng qua, một phen ôm lấy Phượng Thần Anh tính ở trước khi Tần Nghị thu được tin tức rời đi.
Vừa mới ra khỏi nghĩa trang lịch đạitiên đế, cấm vệ quân đã vây quanh nơi này, một đội thị vệ chỉnh tề trật tự vào hoàng lăng.
Tần Nghị loan giá đứng ở trước mặt, Thuần Vu Quyết cưỡi ngựa hậu giáở một bên. Tần Nghị đông lạnh nhìn Tần Diệpcùng Phượng Thần Anh, Tần Diệp cũng nhìn Tần Nghị, khí thế kiệt ngạo nửa điểm không thua hắn! Lúc này, một thị vệ cuống quít từ trong lăng mộ đi ra, sắc mặt trắng bệch nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng! Hiền vương...... Hiền vươngđã bị chết cháy!”
Cái gì?! Thuần Vu Quyết cả kinh, thậm chí ngay cả Tần Nghịluôn luôn trấn định thoáng chốc sắc mặt đại biến, hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Thần Anhhôn mê bất tỉnh, vẻ mặt sát ý: “Người tới, đem hai nghịch tặc này bắt lại, nếu dám phản kháng, giết không tha!”
“Dạ!” Hơn một ngàn cấm vệ quân đang muốn tróc nã bọn họ, một đạo bóng người từtrong cấm vệ quân phóng ra ra, hoành kiếm che ở trước mặtTần Diệp, thanh âm lạnh lùng nói: “Ai dám đối chủ nhân vô lễ!” Ngay sau đó, lại có mười người từ các nơi nhảy ra, làm thành một vòng tròn đem Tần Diệpcùng Phượng Thần Anh bảo hộ ở chính giữa.
“Đều dừng tay!” Tần Nghị bỗng nhiên quát, mặc kệ thân phận nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, sắc mặt có chút kỳ quái. Thuần Vu Quyết cũng đi theo xuống. Cấm vệ quân thấyTần Nghị ly khai loan giá, đồng loạt đối Tần Nghị quỳ xuống.
Tần Nghị gắt gao nhìn chằm chằm Tần Diệp, thần sắc phức tạp. Khó trách vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy người này, có một loại cảm giácquen thuộc, hắn cùng với hoàng gia gia, có bảy tám phần giống nhau.
“Thuần Vu tướng quân lưu lại, những người khác, lui về phía sau một trăm dặm!” Tần Nghị trầm giọng hạ lệnh.
Thống lĩnh cấm vệ quân vô thố nhìn Thuần Vu Quyết liếc mắt một cái, Thuần Vu Quyết đối hắn gật gật đầu. Thống lĩnh kia yên lòng, phất tay quát: “Lui về phía sau một trăm dặm!”
Mọi người lui lại, Tần Nghị mới chậm rãi đi về hướng Tần Diệp, Thiết Viêm đề phòng chặn lại Tần Nghị, không cho hắn tiến lên. Thiết Viêm thu được tin tức Tần Nghị ra cung tới hoàng lăng,sau liền mang theo đội thân vệ của Tần Diệpchạy lại đây.
Thuần Vu Quyết rùng mình, cũng tiến lên đem Tần Nghị chắn phía saumình, sắc mặt giận dữ nhìn Thiết Viêm.
“Thiết Viêm, lui ra.” Tần Diệp đem Phượng Thần Anh đưa cho cái thị vệ bên người, tiến lên vỗ vỗ vaiThiết Viêm. Thiết Viêm gật đầu, đứng ở phía sau hắn.
Thuần Vu Quyết cũng lui xuống, Tần Nghị tiến lên một bước cùng Tần Diệp đối diện, tâm tình phức tạp há miệng thở dốc, không biết nên nóicái gì.
“Ngươi làm nhiều chuyện như vậy, không phải muốn gặp ta? Hiện tại ta ở trước mặt ngươi, lại một câu cũng không nói được ?” Tần Diệp lạnh nhạt nhìn Tần Nghị nói.
Tần Nghị sửng sốt, nguyên lai việc hắn làm, vị này đều biết......
“Trẫm......” Tần Nghị có chút chột dạ tránh được ánh mắtTần Diệp: “Trẫm chỉ không hy vọng Hoàng Diệp bởi vì Lưu Phương đế nhất thời hồ đồ mà gặp kiếp nạn.”
Tần Diệp trào phúng cười, nói: “Ngươi không hy vọng Hoàng Diệp bị kiếp nạn, hay là không hy vọng giang sơn của ngươi bị uy hiếp? Hài tử, nếu ta muốn giang sơnnày, ba mươi năm trước sẽ không rời đi.”
Tần Nghị nhíu mày, xem nhẹ Tần Diệp châm chọc, có chút khí thế bức người nói: “Ngươi không muốn giang sơn, vì cái gì còn muốn trở về?”
“Bởi vì nhi tử củata.” Tần Diệp khoanh tay lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì con ta, ta tuyệt đối sẽ không tái trở lại nơi đây.” Năm đó thời điểmLưu Phương đế phái người đuổi giết Hoa nhi, hắn liền thề không đặtchân vào Miên Cẩm một bước, nếu không phải chuyện của Thần Anh, hắn tuyệt đối sẽ không trở lại!
“Nhi tử của ngươi?!” Tần Nghị nghi hoặc, sau đó nhìn về phía Phượng Thần Anh, chấn động, thất thanh kêu lên: “Phượng Thần Anh là nhi tử củangươi?!”
“Không sai, Thần Anh là nhi tửduy nhất của ta.” Tần Diệp quay đầu nhìn về phía Phượng Thần Anh, mắt tràn đầy từ ái: “Năm đó ta cùng hắn có chút hiểu lầm, mới làm cho hắn trốn đến Miên Cẩm.” Nhưng lại thuận tay lấy theoNgự Long Lệnh, may mắn cho tới bây giờ tấmNgự Long Lệnhkia còn chưa xuất thế, nếu không thật sự thiên hạ đại loạn!
Tần Nghị nhìn Phượng Thần Anh, trong mắt dẫn theo hận ý không cam lòng, người này giết hai thân huynh đệ của hắn, thế nhưng cũng cùng hắn có quan hệ huyết thống?! Thuần Vu Quyết lo lắng nhìn Tần Nghị liếc mắt một cái, không thể không nói, chân tướng này quả thật đả kích Tần Nghị. Chỉ trách bọn họ tính thiếu, Tần Diệp năm đó mang theo ái nhân trốn đi, ba mươi năm trôi qua, hắn đương nhiên là có hậu nhân!
Tần Nghị rất nhanh khôi phục bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Tần Diệp, nói: “Thì đã sao? Phượng Thần Anh giết huynh trưởng cùng đệ đệ củatrẫm, về quốc pháp,về tình lý, trẫm cũng không thể tha hắn!”
“Hừ,” Tần Diệp hừ cười một tiếng, mắt tràn đầy khinh thường: “Nếu ta nhất định phải dẫn hắn đi?”
“Như vậy, trẫm sẽ ban bố tru sát lệnh, càng cùng với Lang Hiên liên hợp, vô luận chân trời góc biển, trẫm đều phải giết hắn!” Tần Nghị không sợ hãi nhìn Tần Diệp, người mà bản thân hẳn phải tôn xưng một tiếng hoàng bá bá, nói từng chữ một: “Trẫm, mới là hoàng đế Hoàng Diệp!”
Thiết Viêmkhi nghe nói thế thì biến sắc, đang muốn mở miệng, đã thấy Tần Diệp nâng tay lên ngăn trở hắn. Tần Diệp cười cười, nói: “Ngươi rất đảm lượng, cũng rất quyết đoán. Hoàng Diệp ở trên tayngươi, là phúc khí củadân chúng.”
Tần Nghị khó hiểu nhìn hắn, Tần Diệp còn nói: “Ta dùng thứ trong tay ta, đổi lấy một cái mệnh củanhi tử, cũng đáp ứng ngươi, ta cùng Thần Anh, không còn sống, không bao giờ đặt chân vào Hoàng Diệp nửa bước.”
“Chủ nhân!” Thiết Viêm vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tần Diệp, không trở về Hoàng Diệp cũng không có gì, dù sao tiểu đảo củabọn họ cũng không thuộc về nơi này, nhưng mà lệnh bài cùng thiết khoán kia, là Lưu Phương đế lưu lại cho chủ nhâna!
Tần Nghị trầm mặc nhìn Tần Diệp thật lâu, sau mới nói: “Trẫm đáp ứng ngươi, bất quá trẫm cũng có một yêu cầu, nếu Phượng Thần Anh xuất hiện ở Lang Hiên, trẫm sẽ không buông tha hắn.”
Tần Diệp ánh mắt lạnh lùng, vẫn là nói: “Không thành vấn đề.”
“Chủ nhân!” Thiết Viêm lắc mình đến phía trước Tần Diệp, vẻ mặt hàn sương: “Tiểu tử này khinh người quá đáng!”
“Làm càn!” Thuần Vu Quyết trầm giọng quát: “Dám đối Hoàng Thượng bất kính!”
“Thiết Viêm, lui ra đi.” Tần Diệp thản nhiên nói: “Từ ngày hôm nay, chúng ta cùng Hoàng Diệp, không còn quan hệ.” Nói xong, liền tiếp nhận Phượng Thần Anh rời đi, vừa đi vừa đối Tần Nghị nói: “Thứ ngươi muốn, ta sẽ cho người đưa đến trước mặtngươi.”
Thiết Viêm không cam lòng trừng mắt nhìn Tần Nghị liếc mắt một cái, dẫn nhữngngườikhác đi theo.
Tần Nghị đưa lưng về phía bọn họ, vẻ mặt trầm tĩnh.
Thẳng đến khi thân ảnh mấy người biến mất, Thuần Vu Quyết mới lên tiếng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Tần Nghị nghiêng đầu đối Thuần Vu Quyết cười nhẹ, nói: “Ta có thể có chuyện gì? Dù sao mục đích cũng đạt được......” Dứt lời trên mặt có chút bi thương, đáng tiếc, vẫn không thể giữ Tần Nhan một mạng.
Lúc này, nhìn đến đám người Tần Diệprời đi, cấm vệ quân chạy lại đây.
“Thu hồi thi cốtHiền vương, an táng cho hắn.” Tần Nghị nói xong, liền dắt Thuần Vu Quyết rời khỏi.
Ban đêm, Tần Nghị thu được thứ do Tần Diệp đưa tới, đan thư thiết khoán cùngNgự Long Lệnh. Đêm đó, Tần Nghị liền đem hai thứ này hủy sạch, rồi một mình ngồi lẳng lặng trên long ỷ một đêm.
Tần Diệp dẫn đám người Thiết Viêmcòn có tro cốtĐường Phi, ở bến đò lên thuyền, hướng Tần Phượng đảo trở về. Phải về nhà, mỗi người tâm tình lại dị thường trầm trọng. Đặc biệt là Ưu nhi cùng Mặc Trúc, Đường Phi chết, Phượng Thần Anh một đêm tóc bạc cùngnhập ma phát điên, cơ hồ cũng đem bọn họ hủy đi. Thiết Hoán từ khi nhìn thấy Phượng Thần Anh, sau cũng không nói chuyện nhiều, bao gồm đối với Thiết Viêm. Phượng Thần Anhlẳng lặng cùng mê man vẫn ôm tro cốtĐường Phi, một đêm xảy ra rất nhiều chuyện tình, hắn căn bản không biết nên như thế nào đối mặt. Còn có Cốc Dươngcăn bản không muốn đi theo bọn họ trở về, khi phát hiện Phượng Thần Anh tình huống thật sự phi thường không xong, vẫn lựa chọn lưu lại.
Đoàn người, ở trong bi thương trầm trọng, bước trên đường về.
----------------
Lời tác giả: Được rồi ~ chương tiếp theo cả nhà Thủy Thủylên sàn diễn a ~~Về phần Đường Phi...... khụ khụ, nếu đã chết cháy như vậy, chương kế tiếp bắt đầu, đổi thụ -- a, đương nhiên là nói giỡn, chuyện tình dễ bị sét đánh như vậy, Bích Thủycó thể làm sao? Đương nhiên sẽ không! Như vậy, chương tiếp theo bắt đầu đổi công –aa, đương nhiên cũng nói giỡn thôi, nói giỡn thôi, chuyện tình dễ bị thiên lôi giáng búa như vậy, Bích Thủycũng tuyệt đối không làm! Tuyệt đối không làm! E hèm, thôi thì hạ hồi phân giải.
/125
|