Rất nhanh sau đó đã đến gần bụi cây thấp lùn, cái nơi mà Chu Mộ Phỉ gặp gỡ Âu Dương Phong lần đầu tiên, Độc Cô Lưu Vân ghìm cương, xuống ngựa cùng Âu Dương Phong, rồi đến chỗ trước kia hai người đánh nhau túi bụi, quả nhiên đã tìm thấy tay nải, ống sáo và Linh Xà trượng.
Âu Dương Phong đưa ống sáo lên môi, sau đó vận công thổi ra một tiếng bén nhọn.
Một lát sau,từ trong bụi cỏ truyền ra thanh âm tất tất tác tác, có ít nhất bảy tám mươi con rắn độc đủ màu rằn ri bò ra ngoài, phun lưỡi ngửa đầu nhìn hai người. Độc Cô Lưu Vân vừa thấy, da đầu không khỏi run lên.
Âu Dương Phong lại thổi thêm một tiếng sáo nữa, phát hiệu lệnh cho đám rắn độc.
Đám rắn độc lập tức tỏ vẻ phục tùng, sau đó dàn đội hình ngay ngắn chỉnh tề bò đến ven đường.
Âu Dương Phong đi theo sau đám rắn độc, Độc Cô Lưu Vân cũng chỉ có thể đuổi theo mà thôi.
Hai người đi đến ven đường cùng với đám rắn độc, Chu Mộ Phỉ đang đứng dưới tàng cây nghỉ ngơi nhìn thấy có nhiều rắn độc như vậy, đôi mắt điểu lập tức phát sáng. Nhưng y nhớ ra đám rắn độc này là của Âu Dương Phong nuôi, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thì có chút nản lòng.
Độc Cô Lưu Vân nhìn Âu Dương Phong, nói: “Chắc ngươi không mang theo một đám rắn độc mà cứ đi như vậy chứ?”
Âu Dương Phong hỏi ngược lại: “Không được sao? Lúc trước ta cũng đi như thế mà.”
Độc Cô Lưu Vân:“……”
Hắn yên lặng tưởng tượng cảnh Âu Dương Phong mang theo mấy chục con rắn độc đi đường, bỗng cảm thấy mình mang theo Điêu Nhi chắc chắn không hấp dẫn sự chú ý của người ta bằng cái cảnh tượng này.
Giờ mình lại dắt y và đám rắn độc lại thêm Điêu Nhi đi theo, khi vào trấn có nhiều người sinh sống rồi thì chỉ sợ lại càng có nhiều người chú ý hơn.
Âu Dương Phong kiên quyết muốn dắt theo đám rắn bảo bối nhà y đi chung, Độc Cô Lưu Vân cũng không muốn phản đối quá mức, vì thế hai người lại lên ngựa chạy đi, bò theo phía sau là bảy tám mươi con rắn độc trùng trùng điệp điệp, trên đầu còn có một con đại điểu cực bự bay bay…. Để người khác thấy đội hình này thì sẽ cảm thấy quỷ dị a.
Nửa ngày sau, hai người một điêu và n con rắn độc rốt cục đã đến thành trấn.
Trước khi vào trấn, Độc Cô Lưu Vân nói với Chu Mộ Phỉ vừa đáp xuống đất: “Chúng ta đến khách điếm lúc trước ở đi.”
Chu Mộ Phỉ gật đầu, bay tới khách điếm.
Độc Cô Lưu Vân quay đầu liếc nhìn Âu Dương Phong một cái, nói: “Rắn độc của ngươi thì làm sao đây?” Âu Dương Phong nói: “Vào thành trước, đến khách điếm rồi thì ta đương nhiên sẽ bảo bọn nó trốn đi.”
Vì thế hai người cưỡi ngựa vào thành, hơn chục con rắn độc xếp thành phương trận thành thật bò theo sau bọn họ.
Lúc này tuy đã gần chạng vạng, nhưng vẫn còn có không ít đại cô nương tiểu tức phụ* đi dạo phố. Vì thế bọn họ đi đến đâu thì người ta kinh hoảng né tránh ở chỗ đó. Các bé gái thì kinh hoảng liên tiếp thét chói tai, khiến Độc Cô Lưu Vân xúc động muốn bóp trán.
*đại cô nương: thiếu nữ đã lớn
*tiểu tức phụ: nàng dâu nhỏ, ý chỉ các thiếu nữ đã lấy chồng
Âu Dương Phong thì lại hoàn toàn ngó lơ, thậm chí còn cảm thấy đắc ý vì đám rắn nhà mình có thể oanh động cả một đám người.
Thẳng đến khi tới khách điếm, Âu Dương Phong mới thổi sáo hạ lệnh, để cho đám rắn độc tìm chỗ vắng vẻ mà trốn.
Sau đó hai người xuống ngựa đi vào khách điếm, Chu Mộ Phỉ đã sớm đậu trên cây đại thụ gần khách sạn hết nửa ngày, nhìn thấy bóng dáng của bọn họ liền bay xuống, theo Độc Cô Lưu Vân vào trong khách điếm.
Vì thế, Độc Cô Lưu Vân vừa mới thoát khỏi ánh mắt hoảng sợ + chú ý của mọi người, nhưng bởi vì hình thể quá mức khổng lồ nhanh nhẹn dũng mãnh của đại điêu Chu Mộ Phỉ, lại trở thành mục tiêu để người người chú ý.
Độc Cô Lưu Vân xưa nay vẫn luôn không thích bị nhiều người chú ý, liền bước nhanh đến trước quầy, đưa tiền đặt cọc hai gian phòng thượng hạng cho chưởng quầy, sau đó lại phân phó tiểu nhị làm chút thức ăn đưa lên phòng, rồi mới dẫn Âu Dương Phong và Chu Mộ Phỉ lên lầu.
Độc Cô Lưu Vân sắp xếp cho Âu Dương Phong ở một mình một phòng, còn mình và Chu Mộ Phỉ thì ở chung một phòng.
Âu Dương Phong biết hắn có thói quen ở chung phòng với con điêu cưng kia, nhưng vẫn cảm thấy rất không vui. Bất quá, tuy y kiêu căng đã thành thói, nhưng cũng không vì một chút việc nhỏ như thế này mà tranh cãi khó chịu với Độc Cô Lưu Vân, cho nên chỉ đành phải tạm thời nhịn xuống.
Qua một lát sau, tiểu nhị bưng khay thức ăn lên lầu, Độc Cô Lưu Vân để hắn đưa đồ ăn vào phòng mình, sau đó lại gọi Âu Dương Phong vào, hai người một điêu vây quanh bàn cùng ăn bữa tối.
Tuy khách điếm này không lớn, nhưng tay nghề nấu bếp lại khá phong phú, từ gà nướng đến kẹo giò heo* đến món cá chép sốt chua ngọt, từ bay trên trời cho đến bơi dưới nước cái gì cũng có, ngoài ra còn có cả một vò Nữ Nhi Hồng lâu năm.
*kẹo giò heo = băng đường trừu tử = giò heo được nấu với đường, nước tương, gừng và hành, là món ăn Tế Nam
Cả bàn đồ ăn thơm lừng, lại phối thêm rượu bản địa lâu năm, nhất thời khiến Độc Cô Lưu Vân, Chu Mộ Phỉ và Âu Dương Phong đã chạy cả một ngày đường cực kỳ thèm ăn.
Độc Cô Lưu Vân một chưởng phá vỡ bùn niêm phong trên vò rượu, tự tay rót cho Âu Dương Phong và Chu Mộ Phỉ hai chén, rồi mới rót cho mình một chén.
Hương rượu cực kỳ thuần khiết, mùi rượu từ trong chén bay ra khiến con sâu tham ăn trong bụng Chu Mộ Phỉ nhịn không được phải ngọ nguậy không ngừng, lại thêm dạo này đụng toàn chuyện phiền lòng, khiến y cũng muốn mượn rượu giải sầu, liền cúi đầu kề sát miệng mình vào ly rượu mà uống, khiến Âu Dương Phong ở một bên phải mở rộng tầm mắt.
Âu Dương Phong thấy con đại điêu kia biết uống rượu, sao mình có thể cam lòng yếu thế hơn được, liền bưng bát kính Độc Cô Lưu Vân, sau đó hai người ngươi một chén ta một chén uống không ngừng. Trong lúc đó, Âu Dương Phong thấy ly rượu của Chu Mộ Phỉ đã uống hết, còn không ngừng rót cho nó thêm lần nữa, hơi có chút ý muốn so tửu lượng với nó.
Chu Mộ Phỉ dĩ nhiên không muốn bị tên tiểu bạch kiểm này xem thường, vì thế liền mở lớn họng mà uống. Dù sao thì nồng độ của cái vò Nữ Nhi Hồng này chỉ bằng một nửa bình rượu Mao Đài mà y uống kiếp trước, loại rượu này cho dù uống đến bảy tám mươi chén cũng y chang như uống nước thôi.
Nhưng thật không ngờ, mới uống có ba chén vào bụng, Chu Mộ Phỉ đã choáng váng, ngay cả nhìn người đối diện cũng nhìn ra tới hai cái bóng, khiến Chu Mộ Phỉ cực kỳ buồn bực: Không phải đã ghi rõ nồng độ rượu cổ đại thấp hơn ở hiện đại rồi sao, sao y mới uống có một chút thì đã say thế này a!
Nhìn đi, hai người kia đã uống ít nhất mười chén rồi mà vẫn không có chuyện gì kìa, này quá phản khoa học rồi, cho dù tửu lượng của điêu kém hơn người, nhưng cũng đâu cần kém nhiều như vậy chứ!
Không được, mình phải kiếm cách làm tỉnh rượu mới được. Chu Mộ Phỉ vừa nghĩ vừa kêu lên hai tiếng với Độc Cô Lưu Vân, sau đó bay ra ngoài cửa sổ, tìm một cây đại thụ trong sân mà ngồi hóng mát.
Nhưng Chu Mộ Phỉ làm sao biết được, y sở dĩ say nhanh như vậy, hoàn toàn là do Âu Dương Phong thừa lúc người ta không đề phòng đã lặng lẽ hạ mê dược vào trong bát rượu của y, nếu y uống mà không choáng váng thì mới là chuyện kỳ quặc quái gở đó.
Bất quá, bởi vì thể chất của điêu quá khác so với người, nếu thuốc mê này dùng cho người thì người ta đã sớm hôn mê rồi, nhưng dùng trên người Chu Mộ Phỉ thì chỉ có thể khiến y đầu váng mắt hoa mà thôi.
Âu Dương Phong thấy con đại điêu đã uống rượu pha thêm mê dược đặc chế của mình vậy mà vẫn chưa chịu bất tỉnh, lại còn đủ sức bay ra ngoài, trong lòng không khỏi lấy làm kỳ.
Nhưng y tin tưởng thuốc mê của mình, cho dù đối phương là một con đại điêu khổng lồ, Âu Dương Phong cũng vẫn tin không lâu nữa nó sẽ bất tỉnh.
Giờ con súc sinh chuyên làm vướng tay vướng chân kia không biết đã bay tới góc nào rồi, không còn cản trở thế giới hai người của mình và Độc Cô Lưu Vân nữa, Âu Dương Phong cảm thấy vui sướng vô cùng.
Lúc trước, y hạ mê dược cho Độc Cô Lưu Vân lại bị Chu Mộ Phỉ làm hỏng chuyện, y vẫn còn canh cánh trong lòng. Hôm nay y lại cùng Độc Cô Lưu Vân cưỡi ngựa cả một ngày đường, vành tai và tóc mai của hai người liên tục thân mật chạm vào nhau, khiến đáy lòng Âu Dương Phong càng lúc càng gia tăng dục vọng khó nói với Độc Cô Lưu Vân, tăng đến mức trong nửa chặng đường còn lại, đầu óc của y chỉ tính toán làm sao mới có thể ấn Độc Cô Lưu Vân lên giường tiếp tục làm chuyện không thành đêm qua.
Y biết dựa vào tính tình của Độc Cô Lưu Vân chắc chắn sẽ không cam tâm phục tùng người khác, mà võ công của mình thì lại kém hơn một bậc so với Độc Cô Lưu Vân, tất nhiên không thể dùng vũ lực áp đảo được, vì thế phương thức duy nhất y có thể nghĩ tới cũng chỉ có thể dùng thuốc mà thôi.
Cũng may mà y đã tìm được tay nải, bên trong tay nải cho dù là mị dược hay mê dược gì cũng đều có đủ, nay Độc Cô Lưu Vân lại không phòng vệ y, rất dễ chuốc mê hắn.
Đương nhiên Âu Dương Phong sẽ không hạ mê dược cho Độc Cô Lưu Vân, bởi vì nếu Độc Cô Lưu Vân bất tỉnh nhân sự rồi, vậy so với gian thi cũng chả khác gì nhau, làm gì còn lạc thú nữa.
Cho dù là Tàng Xuân Thảo hay là xuân dược mê hoặc trí óc gì đó, y cũng phải dùng.
Âu Dương Phong muốn Độc Cô Lưu Vân thấy rõ người chiếm lấy hắn là ai, cảm nhận được y đã mang đến cảm giác gì cho hắn, dù là thống khổ hay sung sướng; để cho hắn nhìn rõ y chính là người đầu tiên chiếm lấy hắn. Chỉ có như vậy mới có thể mang đến kích thích và hưng phấn tột độ cho Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong hạ quyết tâm xong, liền giấu xuân dược vừa có thể khiến Độc Cô Lưu Vân bừng bừng lửa dục không thể khống chế nhưng lại không ảnh hưởng đến trần trí của hắn vào trong tay áo.
Nếu đã thanh lý thỏa đáng hiện trường rồi, thì y liền mượn cớ rót rượu cho Độc Cô Lưu Vân, thừa dịp hắn không đề phòng dùng ngón út câu gói thuốc bột từ trong tay áo ra, sau đó nương theo tay áo mà vụng trộm rắc vào ly rượu của Độc Cô Lưu Vân, rồi bưng chén lên giả vờ muốn kính rượu hắn.
Độc Cô Lưu Vân nào biết y mang theo tâm tư tà ác đến mức như thế, tất nhiên là không chút phòng bị nâng chén uống cạn.
Kết quả, rượu vừa mới vào bụng, Độc Cô Lưu Vân liền cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cỗ liệt hỏa trong người đột ngột bùng cháy.
Hắn tưởng mình đã uống rượu quá nhiều khiến người nóng lên, liền khoát tay, nói với Âu Dương Phong: “Không được rồi, ta không thể uống nữa. Ngươi cũng nên uống ít một chút đi.”
Âu Dương Phong nghe vậy vội tỏ ra kinh ngạc, đứng lên nói: “Hay là Độc Cô Lưu Vân say rồi? Để tiểu đệ đỡ ngươi lên giường nằm một chốc vậy.” Vừa nói vừa đi qua ôm vai dìu hắn đi.
Độc Cô Lưu Vân vội vàng vẫy tay nói “Không cần”, nào ngờ Âu Dương Phong vừa chạm tới đầu vai phải của hắn, liền phát lực điểm trúng huyệt trên vai, sau đó còn thuận thế điểm thêm vài huyệt đạo trước ngực hắn.
Độc Cô Lưu Vân không ngờ y lại ra tay đánh lén, bất ngờ không kịp đề phòng liền bị điểm huyệt, sắc mặt liền thay đổi, nói: “Âu Dương Phong, ngươi muốn làm gì?”
Âu Dương Phong đưa ống sáo lên môi, sau đó vận công thổi ra một tiếng bén nhọn.
Một lát sau,từ trong bụi cỏ truyền ra thanh âm tất tất tác tác, có ít nhất bảy tám mươi con rắn độc đủ màu rằn ri bò ra ngoài, phun lưỡi ngửa đầu nhìn hai người. Độc Cô Lưu Vân vừa thấy, da đầu không khỏi run lên.
Âu Dương Phong lại thổi thêm một tiếng sáo nữa, phát hiệu lệnh cho đám rắn độc.
Đám rắn độc lập tức tỏ vẻ phục tùng, sau đó dàn đội hình ngay ngắn chỉnh tề bò đến ven đường.
Âu Dương Phong đi theo sau đám rắn độc, Độc Cô Lưu Vân cũng chỉ có thể đuổi theo mà thôi.
Hai người đi đến ven đường cùng với đám rắn độc, Chu Mộ Phỉ đang đứng dưới tàng cây nghỉ ngơi nhìn thấy có nhiều rắn độc như vậy, đôi mắt điểu lập tức phát sáng. Nhưng y nhớ ra đám rắn độc này là của Âu Dương Phong nuôi, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thì có chút nản lòng.
Độc Cô Lưu Vân nhìn Âu Dương Phong, nói: “Chắc ngươi không mang theo một đám rắn độc mà cứ đi như vậy chứ?”
Âu Dương Phong hỏi ngược lại: “Không được sao? Lúc trước ta cũng đi như thế mà.”
Độc Cô Lưu Vân:“……”
Hắn yên lặng tưởng tượng cảnh Âu Dương Phong mang theo mấy chục con rắn độc đi đường, bỗng cảm thấy mình mang theo Điêu Nhi chắc chắn không hấp dẫn sự chú ý của người ta bằng cái cảnh tượng này.
Giờ mình lại dắt y và đám rắn độc lại thêm Điêu Nhi đi theo, khi vào trấn có nhiều người sinh sống rồi thì chỉ sợ lại càng có nhiều người chú ý hơn.
Âu Dương Phong kiên quyết muốn dắt theo đám rắn bảo bối nhà y đi chung, Độc Cô Lưu Vân cũng không muốn phản đối quá mức, vì thế hai người lại lên ngựa chạy đi, bò theo phía sau là bảy tám mươi con rắn độc trùng trùng điệp điệp, trên đầu còn có một con đại điểu cực bự bay bay…. Để người khác thấy đội hình này thì sẽ cảm thấy quỷ dị a.
Nửa ngày sau, hai người một điêu và n con rắn độc rốt cục đã đến thành trấn.
Trước khi vào trấn, Độc Cô Lưu Vân nói với Chu Mộ Phỉ vừa đáp xuống đất: “Chúng ta đến khách điếm lúc trước ở đi.”
Chu Mộ Phỉ gật đầu, bay tới khách điếm.
Độc Cô Lưu Vân quay đầu liếc nhìn Âu Dương Phong một cái, nói: “Rắn độc của ngươi thì làm sao đây?” Âu Dương Phong nói: “Vào thành trước, đến khách điếm rồi thì ta đương nhiên sẽ bảo bọn nó trốn đi.”
Vì thế hai người cưỡi ngựa vào thành, hơn chục con rắn độc xếp thành phương trận thành thật bò theo sau bọn họ.
Lúc này tuy đã gần chạng vạng, nhưng vẫn còn có không ít đại cô nương tiểu tức phụ* đi dạo phố. Vì thế bọn họ đi đến đâu thì người ta kinh hoảng né tránh ở chỗ đó. Các bé gái thì kinh hoảng liên tiếp thét chói tai, khiến Độc Cô Lưu Vân xúc động muốn bóp trán.
*đại cô nương: thiếu nữ đã lớn
*tiểu tức phụ: nàng dâu nhỏ, ý chỉ các thiếu nữ đã lấy chồng
Âu Dương Phong thì lại hoàn toàn ngó lơ, thậm chí còn cảm thấy đắc ý vì đám rắn nhà mình có thể oanh động cả một đám người.
Thẳng đến khi tới khách điếm, Âu Dương Phong mới thổi sáo hạ lệnh, để cho đám rắn độc tìm chỗ vắng vẻ mà trốn.
Sau đó hai người xuống ngựa đi vào khách điếm, Chu Mộ Phỉ đã sớm đậu trên cây đại thụ gần khách sạn hết nửa ngày, nhìn thấy bóng dáng của bọn họ liền bay xuống, theo Độc Cô Lưu Vân vào trong khách điếm.
Vì thế, Độc Cô Lưu Vân vừa mới thoát khỏi ánh mắt hoảng sợ + chú ý của mọi người, nhưng bởi vì hình thể quá mức khổng lồ nhanh nhẹn dũng mãnh của đại điêu Chu Mộ Phỉ, lại trở thành mục tiêu để người người chú ý.
Độc Cô Lưu Vân xưa nay vẫn luôn không thích bị nhiều người chú ý, liền bước nhanh đến trước quầy, đưa tiền đặt cọc hai gian phòng thượng hạng cho chưởng quầy, sau đó lại phân phó tiểu nhị làm chút thức ăn đưa lên phòng, rồi mới dẫn Âu Dương Phong và Chu Mộ Phỉ lên lầu.
Độc Cô Lưu Vân sắp xếp cho Âu Dương Phong ở một mình một phòng, còn mình và Chu Mộ Phỉ thì ở chung một phòng.
Âu Dương Phong biết hắn có thói quen ở chung phòng với con điêu cưng kia, nhưng vẫn cảm thấy rất không vui. Bất quá, tuy y kiêu căng đã thành thói, nhưng cũng không vì một chút việc nhỏ như thế này mà tranh cãi khó chịu với Độc Cô Lưu Vân, cho nên chỉ đành phải tạm thời nhịn xuống.
Qua một lát sau, tiểu nhị bưng khay thức ăn lên lầu, Độc Cô Lưu Vân để hắn đưa đồ ăn vào phòng mình, sau đó lại gọi Âu Dương Phong vào, hai người một điêu vây quanh bàn cùng ăn bữa tối.
Tuy khách điếm này không lớn, nhưng tay nghề nấu bếp lại khá phong phú, từ gà nướng đến kẹo giò heo* đến món cá chép sốt chua ngọt, từ bay trên trời cho đến bơi dưới nước cái gì cũng có, ngoài ra còn có cả một vò Nữ Nhi Hồng lâu năm.
*kẹo giò heo = băng đường trừu tử = giò heo được nấu với đường, nước tương, gừng và hành, là món ăn Tế Nam
Cả bàn đồ ăn thơm lừng, lại phối thêm rượu bản địa lâu năm, nhất thời khiến Độc Cô Lưu Vân, Chu Mộ Phỉ và Âu Dương Phong đã chạy cả một ngày đường cực kỳ thèm ăn.
Độc Cô Lưu Vân một chưởng phá vỡ bùn niêm phong trên vò rượu, tự tay rót cho Âu Dương Phong và Chu Mộ Phỉ hai chén, rồi mới rót cho mình một chén.
Hương rượu cực kỳ thuần khiết, mùi rượu từ trong chén bay ra khiến con sâu tham ăn trong bụng Chu Mộ Phỉ nhịn không được phải ngọ nguậy không ngừng, lại thêm dạo này đụng toàn chuyện phiền lòng, khiến y cũng muốn mượn rượu giải sầu, liền cúi đầu kề sát miệng mình vào ly rượu mà uống, khiến Âu Dương Phong ở một bên phải mở rộng tầm mắt.
Âu Dương Phong thấy con đại điêu kia biết uống rượu, sao mình có thể cam lòng yếu thế hơn được, liền bưng bát kính Độc Cô Lưu Vân, sau đó hai người ngươi một chén ta một chén uống không ngừng. Trong lúc đó, Âu Dương Phong thấy ly rượu của Chu Mộ Phỉ đã uống hết, còn không ngừng rót cho nó thêm lần nữa, hơi có chút ý muốn so tửu lượng với nó.
Chu Mộ Phỉ dĩ nhiên không muốn bị tên tiểu bạch kiểm này xem thường, vì thế liền mở lớn họng mà uống. Dù sao thì nồng độ của cái vò Nữ Nhi Hồng này chỉ bằng một nửa bình rượu Mao Đài mà y uống kiếp trước, loại rượu này cho dù uống đến bảy tám mươi chén cũng y chang như uống nước thôi.
Nhưng thật không ngờ, mới uống có ba chén vào bụng, Chu Mộ Phỉ đã choáng váng, ngay cả nhìn người đối diện cũng nhìn ra tới hai cái bóng, khiến Chu Mộ Phỉ cực kỳ buồn bực: Không phải đã ghi rõ nồng độ rượu cổ đại thấp hơn ở hiện đại rồi sao, sao y mới uống có một chút thì đã say thế này a!
Nhìn đi, hai người kia đã uống ít nhất mười chén rồi mà vẫn không có chuyện gì kìa, này quá phản khoa học rồi, cho dù tửu lượng của điêu kém hơn người, nhưng cũng đâu cần kém nhiều như vậy chứ!
Không được, mình phải kiếm cách làm tỉnh rượu mới được. Chu Mộ Phỉ vừa nghĩ vừa kêu lên hai tiếng với Độc Cô Lưu Vân, sau đó bay ra ngoài cửa sổ, tìm một cây đại thụ trong sân mà ngồi hóng mát.
Nhưng Chu Mộ Phỉ làm sao biết được, y sở dĩ say nhanh như vậy, hoàn toàn là do Âu Dương Phong thừa lúc người ta không đề phòng đã lặng lẽ hạ mê dược vào trong bát rượu của y, nếu y uống mà không choáng váng thì mới là chuyện kỳ quặc quái gở đó.
Bất quá, bởi vì thể chất của điêu quá khác so với người, nếu thuốc mê này dùng cho người thì người ta đã sớm hôn mê rồi, nhưng dùng trên người Chu Mộ Phỉ thì chỉ có thể khiến y đầu váng mắt hoa mà thôi.
Âu Dương Phong thấy con đại điêu đã uống rượu pha thêm mê dược đặc chế của mình vậy mà vẫn chưa chịu bất tỉnh, lại còn đủ sức bay ra ngoài, trong lòng không khỏi lấy làm kỳ.
Nhưng y tin tưởng thuốc mê của mình, cho dù đối phương là một con đại điêu khổng lồ, Âu Dương Phong cũng vẫn tin không lâu nữa nó sẽ bất tỉnh.
Giờ con súc sinh chuyên làm vướng tay vướng chân kia không biết đã bay tới góc nào rồi, không còn cản trở thế giới hai người của mình và Độc Cô Lưu Vân nữa, Âu Dương Phong cảm thấy vui sướng vô cùng.
Lúc trước, y hạ mê dược cho Độc Cô Lưu Vân lại bị Chu Mộ Phỉ làm hỏng chuyện, y vẫn còn canh cánh trong lòng. Hôm nay y lại cùng Độc Cô Lưu Vân cưỡi ngựa cả một ngày đường, vành tai và tóc mai của hai người liên tục thân mật chạm vào nhau, khiến đáy lòng Âu Dương Phong càng lúc càng gia tăng dục vọng khó nói với Độc Cô Lưu Vân, tăng đến mức trong nửa chặng đường còn lại, đầu óc của y chỉ tính toán làm sao mới có thể ấn Độc Cô Lưu Vân lên giường tiếp tục làm chuyện không thành đêm qua.
Y biết dựa vào tính tình của Độc Cô Lưu Vân chắc chắn sẽ không cam tâm phục tùng người khác, mà võ công của mình thì lại kém hơn một bậc so với Độc Cô Lưu Vân, tất nhiên không thể dùng vũ lực áp đảo được, vì thế phương thức duy nhất y có thể nghĩ tới cũng chỉ có thể dùng thuốc mà thôi.
Cũng may mà y đã tìm được tay nải, bên trong tay nải cho dù là mị dược hay mê dược gì cũng đều có đủ, nay Độc Cô Lưu Vân lại không phòng vệ y, rất dễ chuốc mê hắn.
Đương nhiên Âu Dương Phong sẽ không hạ mê dược cho Độc Cô Lưu Vân, bởi vì nếu Độc Cô Lưu Vân bất tỉnh nhân sự rồi, vậy so với gian thi cũng chả khác gì nhau, làm gì còn lạc thú nữa.
Cho dù là Tàng Xuân Thảo hay là xuân dược mê hoặc trí óc gì đó, y cũng phải dùng.
Âu Dương Phong muốn Độc Cô Lưu Vân thấy rõ người chiếm lấy hắn là ai, cảm nhận được y đã mang đến cảm giác gì cho hắn, dù là thống khổ hay sung sướng; để cho hắn nhìn rõ y chính là người đầu tiên chiếm lấy hắn. Chỉ có như vậy mới có thể mang đến kích thích và hưng phấn tột độ cho Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong hạ quyết tâm xong, liền giấu xuân dược vừa có thể khiến Độc Cô Lưu Vân bừng bừng lửa dục không thể khống chế nhưng lại không ảnh hưởng đến trần trí của hắn vào trong tay áo.
Nếu đã thanh lý thỏa đáng hiện trường rồi, thì y liền mượn cớ rót rượu cho Độc Cô Lưu Vân, thừa dịp hắn không đề phòng dùng ngón út câu gói thuốc bột từ trong tay áo ra, sau đó nương theo tay áo mà vụng trộm rắc vào ly rượu của Độc Cô Lưu Vân, rồi bưng chén lên giả vờ muốn kính rượu hắn.
Độc Cô Lưu Vân nào biết y mang theo tâm tư tà ác đến mức như thế, tất nhiên là không chút phòng bị nâng chén uống cạn.
Kết quả, rượu vừa mới vào bụng, Độc Cô Lưu Vân liền cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cỗ liệt hỏa trong người đột ngột bùng cháy.
Hắn tưởng mình đã uống rượu quá nhiều khiến người nóng lên, liền khoát tay, nói với Âu Dương Phong: “Không được rồi, ta không thể uống nữa. Ngươi cũng nên uống ít một chút đi.”
Âu Dương Phong nghe vậy vội tỏ ra kinh ngạc, đứng lên nói: “Hay là Độc Cô Lưu Vân say rồi? Để tiểu đệ đỡ ngươi lên giường nằm một chốc vậy.” Vừa nói vừa đi qua ôm vai dìu hắn đi.
Độc Cô Lưu Vân vội vàng vẫy tay nói “Không cần”, nào ngờ Âu Dương Phong vừa chạm tới đầu vai phải của hắn, liền phát lực điểm trúng huyệt trên vai, sau đó còn thuận thế điểm thêm vài huyệt đạo trước ngực hắn.
Độc Cô Lưu Vân không ngờ y lại ra tay đánh lén, bất ngờ không kịp đề phòng liền bị điểm huyệt, sắc mặt liền thay đổi, nói: “Âu Dương Phong, ngươi muốn làm gì?”
/63
|