Khoảng thời gian gần đây Lam Lạc Phụng đang bối rối trong vui vẻ, bởi vì thời gian này cục cưng nhà nàng không còn giống như trước kia nữa, ngoại trừ thời gian ăn cơm là tỉnh táo, khoảng thời gian còn lại đều giao cho Chu công an bày.
Nhưng nàng vui mừng chưa được bao lâu thì lại bắt đầu bối rối, là do cục cưng nhà nàng thế nhưng lại thích chơi trò tạo hình.
Tạo hình thì cứ tạo hình đi, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy hai chân nhỏ bé bị biến thành gối lót đầu thì trong lòng Lam Lạc Phụng cứ thon thót, cảm giác xương cốt của mình đang rên rỉ, những tư thế này tuyệt đối không phải là thứ mà xương cốt già nua của nàng có thể vặn vẹo ra được.
Nếu không phải nhìn thấy Lăng Lan cười giống như kẻ ngốc, biết loại tư thế này không khó khăn gì với trẻ nhỏ thì nàng thật muốn giải cứu hai chân nhỏ kia ra khỏi bàn tay múp míp mà đặt về chỗ cũ.
May mắn Lăng Lan không biết ý tưởng này của Lam Lạc Phụng, bằng không nàng chắc chắn sẽ gào khóc, thật ra tư thế này không hề đơn giản như mẹ đã nghĩ, cứ cho là thân thể mềm dẻo của trẻ nhỏ thì cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Càng đáng buồn hơn, tư thế này chỉ mới là bước đầu đơn giản nhất, vẫn còn tám bước có độ khó cao hơn, càng về sau càng khó.
Trong lòng Lăng Lan thật mịt mờ, nàng thật sự có thể hoàn thành chín bước thế thuật này trong vòng một sao? Nhớ lại lời cảnh cáo của huấn luyện viên Số Chín, nếu trong vòng một năm không hoàn thành xong thì sẽ bị trừng phạt.
Đương nhiên nếu hoàn thành đúng hạn thì sẽ có thưởng, hơn nữa thời gian hoàn thành càng sớm thì phần thưởng càng nhiều.
Khi còn trong không gian ý thức, Lăng Lan cảm thấy việc thực hiện chín bước này thật dễ dàng, cho nên nàng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao huấn luyện viên Số Chín lại cho nàng thời gian một năm, lúc đó Lăng Lan nghĩ rằng chỉ cần một tháng là đủ.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình đã xem thường chương trình học tập trong không gian, quả nhiên thật biến thái.
Thật ra độ khó không nằm ở chỗ tạo hình mà là tính hoàn mỹ của nó. Mỗi đường cong và góc độ của cơ bắp trên thân thể đều không được sai lệch, mấy ngày nay Lăng Lan luôn tập bước thứ nhất, đến bây giờ vẫn chưa tìm được tư thế hoàn mỹ nhất, hơn nữa luôn phải điều chỉnh từ từ, như vậy thì không đạt yêu cầu của huấn luyện viên, yêu cầu của huấn luyện viên là mỗi động tác phải hoàn thành hoàn mỹ nội trongmột giây.
Chẳng qua Lăng Lan cũng không sốt ruột, khi nàng tỉnh thì tạo hình, khi ngủ thì ý thức luyện tập trong không gian, tuy rằng ý thức luyện tập trong không gian không thể phản ánh trực tiếp lên thân thể, nhưng nó có thể giúp nàng nắm giữ chính xác sự hoàn mỹ, nói cách khác, nó giúp nàng có thể phán đoán trong nháy mắt rằng tư thế đã hoàn mỹ chưa.
Quả nhiên trời không phụ người có lòng, hơn hai tháng sau, lúc nàng sắp được chín tháng tuổi, nàng đã có thể đạt đến mức ý thức vừa ra lệnh thì thân thể đã phản ứng, tư thế hoàn thành hoàn mỹ chỉ trong chớp mắt.
Điều này chứng tỏ Lăng Lan đã hoàn thành bước thứ nhất.
Đúng lúc Lăng Lan vui mừng chuẩn bị chuyển sang luyện tập bước thứ hai thì một tin tốt đã đến khiến Lăng Lan không thể không tạm dừng luyện tập, đó là vì mẹ của nàng rốt cục bộc phát thiện tâm, chuẩn bị bế nàng đi ra ngoài mua sắm...
Thật ra đối với một gia đình quý tộc giàu có như nhà họ Lăng thì tất cả mọi chuyện đều đã có quản gia thu xếp, bà chủ Lam Lạc Phụng vốn dĩ không cần tự mình đi ra ngoài mua sắm. Chẳng qua Lam Lạc Phụng cho rằng Lăng Lan đã bắt đầu nhận thức mọi vật xung quanh nên muốn dẫn nàng ra ngoài để hiểu biết thêm.
Tuy quản gia Lăng Tần cảm thấy lúc này ra ngoài còn hơi sớm nhưng ông ấy sẽ không từ chối quyết định của Lam Lạc Phụng, ông nhanh chóng an bày đâu vào đấy.
Đây là lần đầu tiên Lăng Lan đi ra ngoài nhìn xem thế giới vạn năm sau rốt cuộc đã biến đổi như thế nào.
Băng qua đại sảnh hoa lệ của nhà mình rồi đi ra cửa phòng, Lăng Lan lập tức ngửi được một làn hương thơm ngát thoảng tới, đập vào mắt nàng là một bãi cỏ…
Đúng vậy, cánh cửa mở ra, bên ngoài không phải là một loạt bậc thềm bằng cẩm thạch như trong tưởng tượng của Lăng Lan, hay là mặt đường cán nhựa rắn chắc rộng rãi, ngược lại, đó là một bãi cỏ mênh mông kéo dài vô tận, Lăng Lan nhìn không thấy điểm cuối, rốt cuộc thì bãi cỏ này rộng bao nhiêu, nhà của bọn họ thế nhưng lại rộng đến như vậy sao? Lăng Lan còn chưa kịp cảm thán thì đột nhiên có một chiếc xe từ đằng xa bay tới.
Đúng vậy, nó bay tới.
Loại phương tiện này trông giống xe nhưng không phải là xe, bên ngoài của nó trông giống như xe thể thao mui trần sang trọng tại thời đại của Lăng Lan, bên trong không có ai, hai ghế ngồi trước và sau, không có vô-lăng, bên dưới cũng không có cái gọi là bánh xe mà biến thành một mặt phẳng.
Chẳng lẽ đây là ô tô hay máy bay không người lái? Hãy tha thứ cho Lăng Lan vì nàng không cách nào xác định được tên gọi của nó, tuy rằng tiềm thức của nàng có khuynh hướng gọi nó là ô tô.
Nó lơ lửng giữa không trung cách mặt đất khoảng ba mét, chẳng qua khi đến gần Lăng Lan, độ cao của nó càng lúc càng thấp hơn, đợi đến khi nó dừng lại trước mặt Lăng Lan thì độ cao chỉ còn cách mặt đất khoảng năm mươi cm, thuận tiện bước lên bước xuống.
Cửa xe tự động mở ra khiến Lăng Lan giật mình vì không kịp chuẩn bị. Đương nhiên lúc này Lam Lạc Phụng và Lăng Tần không chú ý đến nàng, cho nên sắc mặt thay đổi của Lăng Lan không khiến bọn họ chú ý.
"Bà chủ, mời lên xe!”, Lăng Tần cung kính nói.
Lên xe? Bingo, vạn năm sau phương tiện này vẫn như cũ là xe, Lăng Lan không cần lo lắng về sau mình sơ ý nói sai gì đó.
Lam Lạc Phụng ôm Lăng Lan ngồi vào ghế sau, Lăng Tần ngồi phía trước, chỉ nghe Lăng Tần mở miệng nói, “Lăng 07, bật chế độ đóng kín hoàn toàn."
Một một thanh âm nhân cách hoá nhanh chóng vang lên trong xe, “Lăng 07 nhận lệnh”
Lời vừa dứt, bốn cánh cửa lập tức đóng chặt, không chỉ thế, vốn dĩ phần mui trần phía trên cũng bị một chiếc lồng trong suốt phủ kín, quả nhiên chiếc xe đã đóng kín hoàn toàn.
Vào lúc này, Tiểu Tứ ham ngủ trong trong không gian ý thức bỗng bừng tỉnh, nó cảm giác giống như có đồng loại đâu đây…
Âm thanh nhân cách hoá lại vang lên, “Vui lòng chọn điểm đến"
Lần này Lăng Tần không trả lời, ông quay đầu dùng mắt hỏi ý kiến Lam Lạc Phụng, Lam Lạc Phụng cân nhắc một chút, để đảm bảo an toàn, nàng lựa chọn đi đến một nơi mà chỉ hội viên mới có tư cách tiến vào, đó là một cửa hàng lâu đời.
Sau khi biết điểm đến, Lăng 07 nhanh chóng khởi động, có lẽ là vì bay trên không nên hầu như không cảm giác dằn xóc, nếu không phải cảnh vật bên ngoài liên tục lướt về phía sau thì Lăng Lan sẽ cho rằng nàng đang ngồi trong một gian phòng đóng kín.
Xe dần chạy đến phố xá sầm uất, Lăng Lan cũng thấy được không ít xe bay tương tự đang bay lướt xung quanh, vốn dĩ nàng cho rằng xe bay với độ cao như nhau, nhưng thật ra không phải như vậy, Lăng Lan nhìn thấy trên một làn đường có bốn chiếc xe với đang bay với độ cao khác nhau, phương hướng khác nhau và đang tiến về phía trước cùng một lúc.
Lăng Lan cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết những chiếc xe tự động điều khiển độ cao như thế nào, chẳng lẽ không sợ phát sinh tai nạn giao thông ngoài ý muốn sao?
Lăng 07 lập tức phát ra âm thanh giúp giải thích thắc mắc của Lăng Lan, “phát hiện xe bay ngược chiều cùng tuyến, khoảng cách ba km, đã phát tín hiệu điều chỉnh...”
Thoạt nhìn những chiếc xe bay này có cài trình tự, đương nhiên cũng có năng lực trí tuệ nhất định, có thể phát hiện vấn đề, cũng có thể né tránh xảy ra sự cố va chạm khi đang bay.
Quả nhiên âm thanh tiếp theo của Lăng 07 chứng minh hai bên đã thống nhất, “Hạ xuống một mét! Thời gian là ba giây sau, vui lòng chú ý”
Ba giây sau xe bay hạ xuống một mét, một chiếc xe bay khác từ phía đối diện bay tới lượn lên một mét, cứ như thế hai chiếc xe trên dưới lướt qua nhau, mà khoảng cách hai bên…
Được rồi, trái tim bé nhỏ của Lăng Lan giật thót, gần quá nha, hình như chỉ cách nhau mười cm?
Thế nhưng nhìn mẹ và quản gia Lăng Tần nhà mình mặt không đổi sắc tâm không hoảng hốt, Lăng Lan biết khoảng cách này là bình thường, nàng còn phải luyện tập thêm nữa.
Nhưng nàng vui mừng chưa được bao lâu thì lại bắt đầu bối rối, là do cục cưng nhà nàng thế nhưng lại thích chơi trò tạo hình.
Tạo hình thì cứ tạo hình đi, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy hai chân nhỏ bé bị biến thành gối lót đầu thì trong lòng Lam Lạc Phụng cứ thon thót, cảm giác xương cốt của mình đang rên rỉ, những tư thế này tuyệt đối không phải là thứ mà xương cốt già nua của nàng có thể vặn vẹo ra được.
Nếu không phải nhìn thấy Lăng Lan cười giống như kẻ ngốc, biết loại tư thế này không khó khăn gì với trẻ nhỏ thì nàng thật muốn giải cứu hai chân nhỏ kia ra khỏi bàn tay múp míp mà đặt về chỗ cũ.
May mắn Lăng Lan không biết ý tưởng này của Lam Lạc Phụng, bằng không nàng chắc chắn sẽ gào khóc, thật ra tư thế này không hề đơn giản như mẹ đã nghĩ, cứ cho là thân thể mềm dẻo của trẻ nhỏ thì cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Càng đáng buồn hơn, tư thế này chỉ mới là bước đầu đơn giản nhất, vẫn còn tám bước có độ khó cao hơn, càng về sau càng khó.
Trong lòng Lăng Lan thật mịt mờ, nàng thật sự có thể hoàn thành chín bước thế thuật này trong vòng một sao? Nhớ lại lời cảnh cáo của huấn luyện viên Số Chín, nếu trong vòng một năm không hoàn thành xong thì sẽ bị trừng phạt.
Đương nhiên nếu hoàn thành đúng hạn thì sẽ có thưởng, hơn nữa thời gian hoàn thành càng sớm thì phần thưởng càng nhiều.
Khi còn trong không gian ý thức, Lăng Lan cảm thấy việc thực hiện chín bước này thật dễ dàng, cho nên nàng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao huấn luyện viên Số Chín lại cho nàng thời gian một năm, lúc đó Lăng Lan nghĩ rằng chỉ cần một tháng là đủ.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình đã xem thường chương trình học tập trong không gian, quả nhiên thật biến thái.
Thật ra độ khó không nằm ở chỗ tạo hình mà là tính hoàn mỹ của nó. Mỗi đường cong và góc độ của cơ bắp trên thân thể đều không được sai lệch, mấy ngày nay Lăng Lan luôn tập bước thứ nhất, đến bây giờ vẫn chưa tìm được tư thế hoàn mỹ nhất, hơn nữa luôn phải điều chỉnh từ từ, như vậy thì không đạt yêu cầu của huấn luyện viên, yêu cầu của huấn luyện viên là mỗi động tác phải hoàn thành hoàn mỹ nội trongmột giây.
Chẳng qua Lăng Lan cũng không sốt ruột, khi nàng tỉnh thì tạo hình, khi ngủ thì ý thức luyện tập trong không gian, tuy rằng ý thức luyện tập trong không gian không thể phản ánh trực tiếp lên thân thể, nhưng nó có thể giúp nàng nắm giữ chính xác sự hoàn mỹ, nói cách khác, nó giúp nàng có thể phán đoán trong nháy mắt rằng tư thế đã hoàn mỹ chưa.
Quả nhiên trời không phụ người có lòng, hơn hai tháng sau, lúc nàng sắp được chín tháng tuổi, nàng đã có thể đạt đến mức ý thức vừa ra lệnh thì thân thể đã phản ứng, tư thế hoàn thành hoàn mỹ chỉ trong chớp mắt.
Điều này chứng tỏ Lăng Lan đã hoàn thành bước thứ nhất.
Đúng lúc Lăng Lan vui mừng chuẩn bị chuyển sang luyện tập bước thứ hai thì một tin tốt đã đến khiến Lăng Lan không thể không tạm dừng luyện tập, đó là vì mẹ của nàng rốt cục bộc phát thiện tâm, chuẩn bị bế nàng đi ra ngoài mua sắm...
Thật ra đối với một gia đình quý tộc giàu có như nhà họ Lăng thì tất cả mọi chuyện đều đã có quản gia thu xếp, bà chủ Lam Lạc Phụng vốn dĩ không cần tự mình đi ra ngoài mua sắm. Chẳng qua Lam Lạc Phụng cho rằng Lăng Lan đã bắt đầu nhận thức mọi vật xung quanh nên muốn dẫn nàng ra ngoài để hiểu biết thêm.
Tuy quản gia Lăng Tần cảm thấy lúc này ra ngoài còn hơi sớm nhưng ông ấy sẽ không từ chối quyết định của Lam Lạc Phụng, ông nhanh chóng an bày đâu vào đấy.
Đây là lần đầu tiên Lăng Lan đi ra ngoài nhìn xem thế giới vạn năm sau rốt cuộc đã biến đổi như thế nào.
Băng qua đại sảnh hoa lệ của nhà mình rồi đi ra cửa phòng, Lăng Lan lập tức ngửi được một làn hương thơm ngát thoảng tới, đập vào mắt nàng là một bãi cỏ…
Đúng vậy, cánh cửa mở ra, bên ngoài không phải là một loạt bậc thềm bằng cẩm thạch như trong tưởng tượng của Lăng Lan, hay là mặt đường cán nhựa rắn chắc rộng rãi, ngược lại, đó là một bãi cỏ mênh mông kéo dài vô tận, Lăng Lan nhìn không thấy điểm cuối, rốt cuộc thì bãi cỏ này rộng bao nhiêu, nhà của bọn họ thế nhưng lại rộng đến như vậy sao? Lăng Lan còn chưa kịp cảm thán thì đột nhiên có một chiếc xe từ đằng xa bay tới.
Đúng vậy, nó bay tới.
Loại phương tiện này trông giống xe nhưng không phải là xe, bên ngoài của nó trông giống như xe thể thao mui trần sang trọng tại thời đại của Lăng Lan, bên trong không có ai, hai ghế ngồi trước và sau, không có vô-lăng, bên dưới cũng không có cái gọi là bánh xe mà biến thành một mặt phẳng.
Chẳng lẽ đây là ô tô hay máy bay không người lái? Hãy tha thứ cho Lăng Lan vì nàng không cách nào xác định được tên gọi của nó, tuy rằng tiềm thức của nàng có khuynh hướng gọi nó là ô tô.
Nó lơ lửng giữa không trung cách mặt đất khoảng ba mét, chẳng qua khi đến gần Lăng Lan, độ cao của nó càng lúc càng thấp hơn, đợi đến khi nó dừng lại trước mặt Lăng Lan thì độ cao chỉ còn cách mặt đất khoảng năm mươi cm, thuận tiện bước lên bước xuống.
Cửa xe tự động mở ra khiến Lăng Lan giật mình vì không kịp chuẩn bị. Đương nhiên lúc này Lam Lạc Phụng và Lăng Tần không chú ý đến nàng, cho nên sắc mặt thay đổi của Lăng Lan không khiến bọn họ chú ý.
"Bà chủ, mời lên xe!”, Lăng Tần cung kính nói.
Lên xe? Bingo, vạn năm sau phương tiện này vẫn như cũ là xe, Lăng Lan không cần lo lắng về sau mình sơ ý nói sai gì đó.
Lam Lạc Phụng ôm Lăng Lan ngồi vào ghế sau, Lăng Tần ngồi phía trước, chỉ nghe Lăng Tần mở miệng nói, “Lăng 07, bật chế độ đóng kín hoàn toàn."
Một một thanh âm nhân cách hoá nhanh chóng vang lên trong xe, “Lăng 07 nhận lệnh”
Lời vừa dứt, bốn cánh cửa lập tức đóng chặt, không chỉ thế, vốn dĩ phần mui trần phía trên cũng bị một chiếc lồng trong suốt phủ kín, quả nhiên chiếc xe đã đóng kín hoàn toàn.
Vào lúc này, Tiểu Tứ ham ngủ trong trong không gian ý thức bỗng bừng tỉnh, nó cảm giác giống như có đồng loại đâu đây…
Âm thanh nhân cách hoá lại vang lên, “Vui lòng chọn điểm đến"
Lần này Lăng Tần không trả lời, ông quay đầu dùng mắt hỏi ý kiến Lam Lạc Phụng, Lam Lạc Phụng cân nhắc một chút, để đảm bảo an toàn, nàng lựa chọn đi đến một nơi mà chỉ hội viên mới có tư cách tiến vào, đó là một cửa hàng lâu đời.
Sau khi biết điểm đến, Lăng 07 nhanh chóng khởi động, có lẽ là vì bay trên không nên hầu như không cảm giác dằn xóc, nếu không phải cảnh vật bên ngoài liên tục lướt về phía sau thì Lăng Lan sẽ cho rằng nàng đang ngồi trong một gian phòng đóng kín.
Xe dần chạy đến phố xá sầm uất, Lăng Lan cũng thấy được không ít xe bay tương tự đang bay lướt xung quanh, vốn dĩ nàng cho rằng xe bay với độ cao như nhau, nhưng thật ra không phải như vậy, Lăng Lan nhìn thấy trên một làn đường có bốn chiếc xe với đang bay với độ cao khác nhau, phương hướng khác nhau và đang tiến về phía trước cùng một lúc.
Lăng Lan cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết những chiếc xe tự động điều khiển độ cao như thế nào, chẳng lẽ không sợ phát sinh tai nạn giao thông ngoài ý muốn sao?
Lăng 07 lập tức phát ra âm thanh giúp giải thích thắc mắc của Lăng Lan, “phát hiện xe bay ngược chiều cùng tuyến, khoảng cách ba km, đã phát tín hiệu điều chỉnh...”
Thoạt nhìn những chiếc xe bay này có cài trình tự, đương nhiên cũng có năng lực trí tuệ nhất định, có thể phát hiện vấn đề, cũng có thể né tránh xảy ra sự cố va chạm khi đang bay.
Quả nhiên âm thanh tiếp theo của Lăng 07 chứng minh hai bên đã thống nhất, “Hạ xuống một mét! Thời gian là ba giây sau, vui lòng chú ý”
Ba giây sau xe bay hạ xuống một mét, một chiếc xe bay khác từ phía đối diện bay tới lượn lên một mét, cứ như thế hai chiếc xe trên dưới lướt qua nhau, mà khoảng cách hai bên…
Được rồi, trái tim bé nhỏ của Lăng Lan giật thót, gần quá nha, hình như chỉ cách nhau mười cm?
Thế nhưng nhìn mẹ và quản gia Lăng Tần nhà mình mặt không đổi sắc tâm không hoảng hốt, Lăng Lan biết khoảng cách này là bình thường, nàng còn phải luyện tập thêm nữa.
/44
|