Dưới tình huống sống chết này? Thứ tượng trưng cho phái nam kia không chút nào chịu ảnh hưởng, hưng phấn, phồng lên cứng rắn, dán sát vào bắp đùi của cô, xuyên qua lớp vải Jean phía trước, bộ vị nóng bỏng kia, chân thật giống như đã chạm đến da của cô.
Bảo Bảo ngẩng đầu, rủa thầm, không nhìn thấy được vẻ mặt của anh. Cô véo nhẹ xuống bắp đùi của anh, ý đồ cảnh cáo.
Hạ Thụ tiếp thu cảnh cáo của cô, bàn tay che ở bộ ngực mềm mại của Bảo Bảo.
"Uy..."
Bảo Bảo thấp giọng ngăn cản, thân thể căng thẳng.
Chuyện đã đến mức này, khẩn trương cũng vô dụng, cứ giao cho vận mệnh an bài đi. Anh cúi đầu, chiếm lấy môi cô, thăm dò nơi mềm mại mà ướt át mê người.
"Ngô..."
Hai tay chống lên lồng ngực anh, Bảo Bảo cố tránh nụ hôn tham lam. Có lầm hay không? Lúc này còn động dục?
Cô đẩy ra anh, tiểu tâm dực dực, sợ làm ra tiếng vang.
Anh chế trụ hai tay của cô, đặt ở trên vách, tiếp tục giương gió đốt lửa.
Hạ Thụ... Bảo Bảo nghiêngg đầu trốn nụ hôn, anh ngược lại, ở trên người của cô, tích cực tác hôn.
Cô muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lại nhớ không được lên tiếng.
Anh đoán chừng cô sẽ không ồn ào, ở trong miệng cô thăm dò vuốt ve càng sâu, càng càn rỡ hơn.
Thật là quá đáng! Bảo Bảo nhíu mày, đầu gối như nhũn ra. Nghe thấy bên ngoài, thanh âm rót rượu, chủ nhà nhiệt liệt cạn chén.
Nguy hiểm khẩn trương tình cảnh, Hạ Thụ nhiệt liệt vuốt ve cô. Trước sự trêu chọc của đôi tay anh, không khí trở nên dị thường kích thích hưng phấn, tận cùng hứng khởi đánh sâu vào thần kinh Bảo Bảo.
Dung mạo cùng thân ảnh của anh bị bóng tối cắn nuốt, thân thể to lớn, ngón tay nóng bỏng vừa uy hiếp vừa vội vã. Hai tay anh ở trên người cô bò sát, bộc phát cứng rắn nóng bỏng chống ở giữa hai chân cô.
Cô lắng nghe động tĩnh phía ngoài, thử tính toán chỉ số nguy hiểm, anh hết lần này tới lần khác lại ác ý trêu chọc, dụ hoặc lấy cô, hại cô không thể chuyên tâm.
Phía ngoài mọi người thảo luận về những tin tức sôi nổi gần đây, tay của anh trượt vào bên trong quần bò của cô, ngón tay dài lục lọi vùng thâm u.
Trong phòng khách mọi người lại chuyển tới thảo luận về đề tài chính trị, ngón tay của anh xẹt qua chướng ngại cuối cùng, trực tiếp thăm dò bí mật vùng u tối kia.
Sau lại... Cô không thể nghe rõ trong phòng khách đang bàn luận cái gì, lời nói biến thành những âm tiết mơ hồ, vô nghĩa, hoặc nhẹ, hoặc không gõ vào mãng nhĩ.
Không tâm tư phân rõ ý của chúng, có càng cường liệt kích thích ở giữ chặt suy nghĩ của cô. Dưới đầu ngón tay thăm dò của anh, thân thể của cô ươn ướt giống như mùa mưa nhiệt đới, kích thích tố cuồng dã động tình len lỏi ở trong người, nhiệt tình reo hò, nguy hiểm mà vui vẻ.
Không biết từ lúc nào, nút áo sơ mi của cô bị mở ra.
Một bàn tay khác của anh, kéo á lót của cô sang một bên, che ở bầu ngực ấm mịn, khoái trá cảm nhận nó ở trong lòng bàn tay đột nhiên cương cứng. Dời đi bàn tay, cúi đầu, nhẹ khẽ cắn chặt đầu vú khả ái non mềm, hơi nóng trong miệng cùng đầu lưỡi mập mờ trêu chọc, khiến nó yếu đuối run rẩy.
Chủ nhân của nó ra sức cắn lấy ngón tay của mình, ngăn ngừa tiếng rên rỉ thiếu chút nữa bật ra khỏi môi.
Ở bên trong tủ quần áo của một người xa lạ, giữa đám âu phục nặng nề tràn ngập tình dục, không khí mỏng manh cùng thân thể nóng rực khiến cho lý trí hoàn toàn bốc hơi, lo lắng cũng hóa thành bọt nước.
Cái miệng nhiệt tình rời đi khỏi đầu vú run rẩy, đi xuống một tấc, lại một tấc chậm chạp nuốt hết làn da bóng loáng, cô có cảm giác muốn hít thở không thông. Cô đã quên mất bọn họ hiện đang ở trong hiểm cảnh, tay bắt đầu du hành trên thân thể rắn chắc của anh, bò qua vai rộng, trèo qua lồng ngực, trượt xuống nơi bắp đùi căng thẳng lục lọi.
Hỗn tạp bất an cùng nguy hiểm, bức ra khoái cảm, dị thường làm người ta hưng phấn.
Bọn họ bắt đầu cuồng dã thăm dò lẫn nhau, trong bóng đêm nhiệt tình chơi trò chơi. Dùng tay và cái miệng ướt át, kéo ra lẫn nhau, vội vã muốn thứ riêng tư của mình vào cơ thể trống không (từ của tác giả, ta không biết ~~>__<~~), bọn họ khát vọng có thể thân mật gần sát hơn nữa, làm tiêu đi khát khao thân thể.
Cô hất ra áo sơ mi của anh, anh ý đồ cởi ra chiếc quần Jean bó sát của cô.
Đột nhiên ——
Tiếng chuông điện thoại vang lên!
Điện thoại? Điện thoại khiến cho hai người đồng loạt dừng lại động tác.
"Anh không có tắt điện thoại di động?"
(Phù, cuối cùng cũng kết thúc! Có mấy trang mà như hàng mấy thế kỷ, hao tổn tâm lực quá đi mất >"<)
*****
Đúng vậy! Tiếng chuông điện thoại chói tai từ trong túi áo của Hạ Thụ phát ra, khoái trá nhét đầy ở trong tủ treo quần áo, tiếng chuông càng lúc càng lớn. Shit! Bảo Bảo đưa tay lần mò vào miệng túi âu phục của anh, lấy ra điện thoại di động, vội vã muốn tắt nguồn điện.
Hạ Thụ hai tay nhanh nhẹn, trước đem y phục của cô sửa sang lại thỏa đáng.
"Chết tiệt! Chốt mở ở đâu?"
Bảo Bảo mắng.
Thanh âm nói chuyện líu lo trong phòng khách ngừng lại, cước bộ hỗn loạn chạy về phía gian phòng. Xong, xong a! Chuông điện thoại di động kéo dài, tiếng vang càng ngày càng lớn. Hạ Thụ cướp lấy điện thoại di động, cắt đứt nguồn điện.
Ba!
Cửa tủ bị kéo ra, ánh sáng nhanh chóng tràn vào, cùng tiếng hô to ——
"Surprise!"
Không trung hoa giấy bay tán loạn, vang pháo oanh tạc, những gương mặt quen thuộc hướng bọn họ cười ha ha.
Hạ Thụ ôm Bảo Bảo cũng đang cười. Chỉ có Bảo Bảo vẻ mặt kinh ngạc, một bộ kinh hãi quá độ.
"Chuyện gì xảy ra?"
Bên ngoài là bạn bè của Hạ Thụ, còn có Đinh Tử Nhu. Mới vừa tại bên ngoài là bọn họ.
Đàm Hạ Thụ vẹt ra âu phục, lôi kéo Bảo Bảo đi ánh sáng. Anh kéo ra vali xách tay, mở ra, lấy ra chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch, lồng vào ngón nhẫn của Bảo Bảo.
Trầm Khải thanh thanh cổ họng.
"Hùng Bảo Bảo, cô có nguyện ý tiếp nhận lời cầu hôn của Đàm tiên sinh không?"
Hàn Chấn Thanh đem bó hoa mang đến giao cho Hạ Thụ.
Hạ Thụ ôm bả vai của cô, nhét bó hoa hồng vào trong ngực cô, hướng cô nháy mắt mấy cái.
"Chúng ta kết hôn nhé."
Cô suy nghĩ một đoàn loạn, nhìn chằm chằm Hạ Thụ.
"Chuyện gì xảy ra? Làm sao như vậy?"
Mọi người ha ha cười, Đinh Tử Nhu giải thích:
"Lão Đại, hết thảy cũng là Đàm Hạ Thụ bày ra đó, anh ấy muốn cho cậu một kinh hỉ."
Một nhóm người hướng về phía Bảo Bảo cười.
Hùng Bảo Bảo ngốc trong chốc lát.
"Cho nên... Anh không phải là trộm?"
"Không phải. Anh là chuyên gia giúp cảnh sát mở khóa, kiêm nhiệm cố vấn của mấy công ty chế khóa."
Hạ Thụ siết chặt mặt của cô.
"Làm sao cũng không nghĩ ra em đoán anh là trộm, anh nhìn giống vậy sao?"
"Kia... Này phòng ốc ?"
"Nhà tôi."
Trầm Khải bận rộn tranh công.
"Những thứ kia đò trang sức kia là tôi cùng người ta mượn, tối nay phải trả lại, tài liệu tội phạm là tôi giúp Hạ Thụ lập."
"Mới vừa điện thoại là mình đánh đó, dọa cậu sao?"
Đinh Tử Nhu nháy mắt mấy cái rất đắc ý.
"Hiểu rồi."
Cô ngẩng đầu.
"Anh đùa bỡn em!"
Giận đến làm bộ muốn đánh anh.
Hạ Thụ cười chặn lại tay cô, cầm thật chặt.
"Như thế nào? Gả cho anh?"
Bảo Bảo cười, có ai trải qua cầu hôn kích thích như vậy sao? Đem cô làm cho sợ đến gần chết, sau đó đột nhiên, làm cho cô cảm động đến muốn chết.
"Như thế nào?"
Hạ Thụ thúc giục.
"Các vị ——"
Bảo Bảo hướng mọi người nói:
"Xin cho chúng tôi một mình nói chuyện một chút."
Mọi người nghe, ngượng ngùng lục tục rời phòng. Đợi cửa đóng kín, Bảo Bảo thấp người đột nhiên một cước đá, đem Hạ Thụ vướng chân té trên mặt đất, chợt nhảy đến trên người anh, hai tay ra quyền, cười đám vào lồng ngực dày kia. Ra tay mặc dù ngoan, lực đạo cũng rất nhẹ, Hạ Thụ chẳng qua là ha hả cười.
"Dám gạt em? Cái gì anh là tặc, còn cướp của người giàu giúp người nghèo khó, còn thần tượng Arsène Lupin? Em xem anh là thiếu được dạy dỗ, a? A!"
Hạ Thụ bắt được hai tay cô, tung mình, đem cô áp dưới thân thể, đáy mắt dò xét mãn nụ cười.
"Thẳng thắn nói, Bảo Bảo, rất vui vẻ phải không?"
"Chơi thật khá?!"
Bảo Bảo níu lấy lỗ tai của anh, nhe răng trợn mắt nói:
"Nói cho anh biết, em còn là tội phạm giết người, có tin hay không đem anh làm thịt?"
Hai người đùa giỡn một trận, Hạ Thụ hôn lên ánh mắt của cô.
"Bảo Bảo, anh yêu em."
Vừa nói vừa hôn miệng của cô.
"Kết hôn nhé!"
Hai người hôn đến khó khăn chia lìa, Bảo Bảo đầu cháng váng hoa mắt, lẩm bẩm :
"Bên ngoài... Bọn họ..."
"Để cho bọn họ đợi."
Vĩ thanh
Góc đông bắc, đường ven biển, du thuyền giương cánh, đỗ lại trên mặt biển, ánh mặt trời rực rỡ, mặt biển màu lam lóe lên phát sáng.
Đông! Hai cái bóng người nhảy vào đáy biển. Hạ Thụ Du ở phía sau Bảo Bảo, giúp cô chú ý đến phương hướng nước chảy. Bảo Bảo cầm lấy chiếc máy camera nhẫn hiệu của Nhật, quay chụp cảnh tượng dưới đáy biển.
Một canh giờ sau, bọn họ trở lại trên thuyền. Nằm trên chiếc nệm êm ái trải rộng, mây trắng lững lờ trôi, thuyền nhẹ lay động, ánh nắng ấm áp trải dài trên người họ, Hạ Thụ cô phụ cảnh trí lãng mạn, oán trách bạn gái ngày gần đây đủ loại không tốt ——
"Bảo Bảo, chọn lễ phục, chọn bánh cưới, quyết định nhà hàng, đặt món ăn toàn bộ đều là một mình anh lo, nào có cô dâu nào như em vậy?"
Phản phản, đây bình thường đều là chuyện phụ nữ sẽ làm a? Một đại thiếu gia như anh lại vì tình yêu mà lưu lạc đến bước đường này, thật đáng buồn!
Bảo Bảo bận rộn nhìn mới vừa phong cảnh vừa mới quay dưới đáy biển.
"Những chuyện kia thực phiền, em không có ý kiến, anh thích là tốt rồi, em cảm thấy mặc quần jean đi công chứng là được rồi! Wow ~~ cá này thật đẹp, nhìn màu sắc của nó xem, giống như tuyết vậy."
Hạ Thụ gõ đầu cô một cái.
"Kết hôn là đại sự cả đời, làm sao có thể qua loa mặc quần jean đi công chứng?"
Cô dâu của anh thiếu hụt tính nhẫn nại, đã săp kết hôn còn lôi kéo anh đi lặn.
Máy camera đột nhiên nhắm ngay mặt anh.
"Hạ Thụ,, cười một cái!"
Hạ Thụ cau mày, lộ ra vẻ mặt hung ác.
"Khốc không khốc?"
"Ha ha ha ha!"
Bảo Bảo cười to.
"Khốc, khốc! Làm chiêu thức của Hoàng Phi Hùng cho em chụp một cái."
"Uống!"
Hạ Thụ tung chân đá, vô cùng đẹp trai nhảy khỏi ghế nằm, tung ra chiêu thức võ thuật trong phim, chân dài giơ cai, rất chuyên nghiệp.
"Hảo đẹp trai a! Đại suất ca."
Bảo Bảo bên chụp bên cười.
Hạ Thụ đi tới, đoạt cameras nhắm ngay Bảo Bảo.
"Đổi lại em."
Bảo Bảo cười chạy khỏi cameras, anh đuổi theo quay chụp.
"Hùng Bảo Bảo, tạo vẻ mặt yêu chết anh xem nào."
Bảo Bảo mắt trợn trắng.
"Thật không hợp tác, kia đến bộ dạng rất cảm động."
Bảo Bảo le lưỡi.
"Đây là vẻ mặt buồn nôn sao?"
Hạ Thụ cười to.
Bảo Bảo lông mày giật giật, giơ tay lên, làm bộ muốn đánh anh.
Hạ Thụ vẫn chụp không bỏ sót, anh hỏi:
"Bảo Bảo a, sau khi kết hôn em còn muốn tiếp tục dạy Không thủ đạo sao?"
"Anh rất nhàm chán ai!"
Cô nhìn chằm chằm anh đi trở về nệm êm ngồi xuống.
"Đột nhiên mua cameras, có phải hay không cảm thấy ông xã em rất tuấn tú, không chụp đáng tiếc?"
"..."
Bảo Bảo cầm bia uống, không để ý đến anh.
Hạ Thụ dây dưa tới, ôm cô, tiếp tục quay chụp.
"Bảo Bảo, hát một bài cho ông xã tương lai của em nghe, mau, anh ghi lại."
Anh nhấn xuống phím ghi âm.
"Anh thực phiền!"
Bảo Bảo bị huyên chịu không được, cầm kính mát đeo lên, nắm lon bia, dùng sức thanh thanh cổ họng.
"Anh hãy nghe cho kỹ, bài hát này em muốn tặng cho ngôi sao trên trời ——"
"Ban ngày ở đâu ra sao?"
"Anh quản em, em nói có thì có!"
Bảo Bảo nắm chặt lon bia, rất nghiêm túc hướng về phía lon bia hát một ca khúc.
Bởi vì nét mặt của cô rất chân thành, anh không dám nói giỡn , thật tình giúp cô tiếp tục điều khiển camera.
———–
Đàm Tinh Hà hôm sau nhận được lễ vật Bảo Bảo đưa tới.
Lúc nhận được, cô đang cô đơn ở trong phòng lên net, mù quáng mà xông xáo vào từng buồng chat ẩn danh nói chuyện, dùng những câu chữ tuyệt hảo trêu cợt mấy bé trai. Nếu có người vội vã muốn một đêm tình, cô liền đáp ứng, định ra thời gian địa điểm, để cho bọn họ trắng đợi.
Nếu là gặp phải loại đàn ông xấu xa cấp thấp, lời dạo đầu đã hỏi cô:
"Tiểu thư, có muốn hay không viện binh nộp?"
Cô sẽ nói:
"Muốn."
Đối phương nếu như hỏi:
"Bao nhiêu tiền?"
Cô liền trả lời:
"Một trăm vạn cho ngươi ảnh chụp, hai trăm vạn cho nói điện thoại, ba trăm vạn suy nghĩ cùng ngươi xem chiếu bóng, bốn trăm vạn có thể cùng nhau uống cà phê, năm trăm vạn giúp ngươi khỏe mạnh kiểm tra, nếu có vấn đề ta giúp ngươi điện liệu..."
Bình thường nói tới đây, đối phương sẽ mắng cô bệnh thần kinh.
Cô lấy trêu cợt bọn họ làm thú vui, trò chơi này vừa bắt đầu cảm thấy chơi thật khá, sau lại dần dần không thú vị. Anh trai muốn kết hôn, cô không còn buồn bực nữa, biết điều một chút tiếp nhận sự thật, nhưng là trong lòng thực khổ sở, tịch mịch.
Nhận được chuyển phát nhanh, cô cẩn thận nhìn cái hộp, nhìn thấy người gửi là Hùng Bảo Bảo.
Cô ở trước bàn máy tính mở ra cái hộp, nhìn thấy một cái máy camira mini.
"Hừ, muốn mua chuộc tôi?"
Coi là cô ta thức thời! Đàm Tinh Hà bật nguồn điện, phát hiện bên trong đã có file lưu. Cô mở file, nhìn thấy phong cảnh dưới đáy biển ——
Trong rặng San hô trắng di động, con cá ở bên cạnh chơi trốn tìm, cameras có chức năng phát thanh, cô nghe thấy Cô Lỗ Cô Lỗ thanh âm bọt khí.
"Hừ, nghĩ lấy lòng tôi?"
Nhất định là anh với cô ta cùng đi lặn xuống nước.
Sau đó hình ảnh nhảy trở về thuyền thuyền, cô nghe Bảo Bảo ra lệnh anh trai bày ra các loại động tác tức cười, Đàm Tinh Hà không nhịn được bị trêu chọc cười.
Sau lại, Bảo Bảo vào ống kính, cô hướng về phía ống kính nói:
"Ngươi hãy nghe cho kỹ , bài hát này ta muốn tặng cho ngôi sao trên trời —— "
Đàm Tinh Hà đột nhiên sự khó thở, trái tim níu chặt.
Cô nhìn Bảo Bảo nghiêm túc hát lên ca khúc tiếng Anh "She".
Bảo Bảo nghiêm túc hát trong đó một đoạn, Đàm Tinh Hà nghe, nước mắt bất tri bất giác giọt giọt rơi xuống.
Cô biết bài hát này, anh trai trước kia thường hát.
Đàm Tinh Hà ở nơi này trong tiếng ca, cùng chị dâu tương lai hòa hảo. Cô nghe ra trong tiếng ca, chị dâu đối với cô quan tâm, cô bất an cùng lo âu đều ở đây trong tiếng ca ấm áp được an bình bao phủ. Cô yên lặng rơi lệ, lắng nghe tiếng ca truyền lại hứa hẹn, tin tưởng Bảo Bảo sẽ yêu thương cô, giống như anh trai vậy
Bảo Bảo hướng về phía ống kính hát ——
She may be the beauty or the beast,
May be the famine or the feast,
May turn each day into a heaven or a hell.
She may be the mirror of my dreams,
A smile reflected in a stream,
She may not be what she may seem,
Inside her's hell.
She who's always seems so happy in a crowd,
Whose eyes can be so private and so proud,
No one's allowed to see them when they cry.
She may be the love that cannot hope to last,
May come to me from shadows of the past,
That I'll remember till the day I die.
Me I'll take her laughter and her tears,
And make them all my sourvenirs,
For where she goes I've got to be...
—Toàn Văn Hoàn—
Bảo Bảo ngẩng đầu, rủa thầm, không nhìn thấy được vẻ mặt của anh. Cô véo nhẹ xuống bắp đùi của anh, ý đồ cảnh cáo.
Hạ Thụ tiếp thu cảnh cáo của cô, bàn tay che ở bộ ngực mềm mại của Bảo Bảo.
"Uy..."
Bảo Bảo thấp giọng ngăn cản, thân thể căng thẳng.
Chuyện đã đến mức này, khẩn trương cũng vô dụng, cứ giao cho vận mệnh an bài đi. Anh cúi đầu, chiếm lấy môi cô, thăm dò nơi mềm mại mà ướt át mê người.
"Ngô..."
Hai tay chống lên lồng ngực anh, Bảo Bảo cố tránh nụ hôn tham lam. Có lầm hay không? Lúc này còn động dục?
Cô đẩy ra anh, tiểu tâm dực dực, sợ làm ra tiếng vang.
Anh chế trụ hai tay của cô, đặt ở trên vách, tiếp tục giương gió đốt lửa.
Hạ Thụ... Bảo Bảo nghiêngg đầu trốn nụ hôn, anh ngược lại, ở trên người của cô, tích cực tác hôn.
Cô muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lại nhớ không được lên tiếng.
Anh đoán chừng cô sẽ không ồn ào, ở trong miệng cô thăm dò vuốt ve càng sâu, càng càn rỡ hơn.
Thật là quá đáng! Bảo Bảo nhíu mày, đầu gối như nhũn ra. Nghe thấy bên ngoài, thanh âm rót rượu, chủ nhà nhiệt liệt cạn chén.
Nguy hiểm khẩn trương tình cảnh, Hạ Thụ nhiệt liệt vuốt ve cô. Trước sự trêu chọc của đôi tay anh, không khí trở nên dị thường kích thích hưng phấn, tận cùng hứng khởi đánh sâu vào thần kinh Bảo Bảo.
Dung mạo cùng thân ảnh của anh bị bóng tối cắn nuốt, thân thể to lớn, ngón tay nóng bỏng vừa uy hiếp vừa vội vã. Hai tay anh ở trên người cô bò sát, bộc phát cứng rắn nóng bỏng chống ở giữa hai chân cô.
Cô lắng nghe động tĩnh phía ngoài, thử tính toán chỉ số nguy hiểm, anh hết lần này tới lần khác lại ác ý trêu chọc, dụ hoặc lấy cô, hại cô không thể chuyên tâm.
Phía ngoài mọi người thảo luận về những tin tức sôi nổi gần đây, tay của anh trượt vào bên trong quần bò của cô, ngón tay dài lục lọi vùng thâm u.
Trong phòng khách mọi người lại chuyển tới thảo luận về đề tài chính trị, ngón tay của anh xẹt qua chướng ngại cuối cùng, trực tiếp thăm dò bí mật vùng u tối kia.
Sau lại... Cô không thể nghe rõ trong phòng khách đang bàn luận cái gì, lời nói biến thành những âm tiết mơ hồ, vô nghĩa, hoặc nhẹ, hoặc không gõ vào mãng nhĩ.
Không tâm tư phân rõ ý của chúng, có càng cường liệt kích thích ở giữ chặt suy nghĩ của cô. Dưới đầu ngón tay thăm dò của anh, thân thể của cô ươn ướt giống như mùa mưa nhiệt đới, kích thích tố cuồng dã động tình len lỏi ở trong người, nhiệt tình reo hò, nguy hiểm mà vui vẻ.
Không biết từ lúc nào, nút áo sơ mi của cô bị mở ra.
Một bàn tay khác của anh, kéo á lót của cô sang một bên, che ở bầu ngực ấm mịn, khoái trá cảm nhận nó ở trong lòng bàn tay đột nhiên cương cứng. Dời đi bàn tay, cúi đầu, nhẹ khẽ cắn chặt đầu vú khả ái non mềm, hơi nóng trong miệng cùng đầu lưỡi mập mờ trêu chọc, khiến nó yếu đuối run rẩy.
Chủ nhân của nó ra sức cắn lấy ngón tay của mình, ngăn ngừa tiếng rên rỉ thiếu chút nữa bật ra khỏi môi.
Ở bên trong tủ quần áo của một người xa lạ, giữa đám âu phục nặng nề tràn ngập tình dục, không khí mỏng manh cùng thân thể nóng rực khiến cho lý trí hoàn toàn bốc hơi, lo lắng cũng hóa thành bọt nước.
Cái miệng nhiệt tình rời đi khỏi đầu vú run rẩy, đi xuống một tấc, lại một tấc chậm chạp nuốt hết làn da bóng loáng, cô có cảm giác muốn hít thở không thông. Cô đã quên mất bọn họ hiện đang ở trong hiểm cảnh, tay bắt đầu du hành trên thân thể rắn chắc của anh, bò qua vai rộng, trèo qua lồng ngực, trượt xuống nơi bắp đùi căng thẳng lục lọi.
Hỗn tạp bất an cùng nguy hiểm, bức ra khoái cảm, dị thường làm người ta hưng phấn.
Bọn họ bắt đầu cuồng dã thăm dò lẫn nhau, trong bóng đêm nhiệt tình chơi trò chơi. Dùng tay và cái miệng ướt át, kéo ra lẫn nhau, vội vã muốn thứ riêng tư của mình vào cơ thể trống không (từ của tác giả, ta không biết ~~>__<~~), bọn họ khát vọng có thể thân mật gần sát hơn nữa, làm tiêu đi khát khao thân thể.
Cô hất ra áo sơ mi của anh, anh ý đồ cởi ra chiếc quần Jean bó sát của cô.
Đột nhiên ——
Tiếng chuông điện thoại vang lên!
Điện thoại? Điện thoại khiến cho hai người đồng loạt dừng lại động tác.
"Anh không có tắt điện thoại di động?"
(Phù, cuối cùng cũng kết thúc! Có mấy trang mà như hàng mấy thế kỷ, hao tổn tâm lực quá đi mất >"<)
*****
Đúng vậy! Tiếng chuông điện thoại chói tai từ trong túi áo của Hạ Thụ phát ra, khoái trá nhét đầy ở trong tủ treo quần áo, tiếng chuông càng lúc càng lớn. Shit! Bảo Bảo đưa tay lần mò vào miệng túi âu phục của anh, lấy ra điện thoại di động, vội vã muốn tắt nguồn điện.
Hạ Thụ hai tay nhanh nhẹn, trước đem y phục của cô sửa sang lại thỏa đáng.
"Chết tiệt! Chốt mở ở đâu?"
Bảo Bảo mắng.
Thanh âm nói chuyện líu lo trong phòng khách ngừng lại, cước bộ hỗn loạn chạy về phía gian phòng. Xong, xong a! Chuông điện thoại di động kéo dài, tiếng vang càng ngày càng lớn. Hạ Thụ cướp lấy điện thoại di động, cắt đứt nguồn điện.
Ba!
Cửa tủ bị kéo ra, ánh sáng nhanh chóng tràn vào, cùng tiếng hô to ——
"Surprise!"
Không trung hoa giấy bay tán loạn, vang pháo oanh tạc, những gương mặt quen thuộc hướng bọn họ cười ha ha.
Hạ Thụ ôm Bảo Bảo cũng đang cười. Chỉ có Bảo Bảo vẻ mặt kinh ngạc, một bộ kinh hãi quá độ.
"Chuyện gì xảy ra?"
Bên ngoài là bạn bè của Hạ Thụ, còn có Đinh Tử Nhu. Mới vừa tại bên ngoài là bọn họ.
Đàm Hạ Thụ vẹt ra âu phục, lôi kéo Bảo Bảo đi ánh sáng. Anh kéo ra vali xách tay, mở ra, lấy ra chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch, lồng vào ngón nhẫn của Bảo Bảo.
Trầm Khải thanh thanh cổ họng.
"Hùng Bảo Bảo, cô có nguyện ý tiếp nhận lời cầu hôn của Đàm tiên sinh không?"
Hàn Chấn Thanh đem bó hoa mang đến giao cho Hạ Thụ.
Hạ Thụ ôm bả vai của cô, nhét bó hoa hồng vào trong ngực cô, hướng cô nháy mắt mấy cái.
"Chúng ta kết hôn nhé."
Cô suy nghĩ một đoàn loạn, nhìn chằm chằm Hạ Thụ.
"Chuyện gì xảy ra? Làm sao như vậy?"
Mọi người ha ha cười, Đinh Tử Nhu giải thích:
"Lão Đại, hết thảy cũng là Đàm Hạ Thụ bày ra đó, anh ấy muốn cho cậu một kinh hỉ."
Một nhóm người hướng về phía Bảo Bảo cười.
Hùng Bảo Bảo ngốc trong chốc lát.
"Cho nên... Anh không phải là trộm?"
"Không phải. Anh là chuyên gia giúp cảnh sát mở khóa, kiêm nhiệm cố vấn của mấy công ty chế khóa."
Hạ Thụ siết chặt mặt của cô.
"Làm sao cũng không nghĩ ra em đoán anh là trộm, anh nhìn giống vậy sao?"
"Kia... Này phòng ốc ?"
"Nhà tôi."
Trầm Khải bận rộn tranh công.
"Những thứ kia đò trang sức kia là tôi cùng người ta mượn, tối nay phải trả lại, tài liệu tội phạm là tôi giúp Hạ Thụ lập."
"Mới vừa điện thoại là mình đánh đó, dọa cậu sao?"
Đinh Tử Nhu nháy mắt mấy cái rất đắc ý.
"Hiểu rồi."
Cô ngẩng đầu.
"Anh đùa bỡn em!"
Giận đến làm bộ muốn đánh anh.
Hạ Thụ cười chặn lại tay cô, cầm thật chặt.
"Như thế nào? Gả cho anh?"
Bảo Bảo cười, có ai trải qua cầu hôn kích thích như vậy sao? Đem cô làm cho sợ đến gần chết, sau đó đột nhiên, làm cho cô cảm động đến muốn chết.
"Như thế nào?"
Hạ Thụ thúc giục.
"Các vị ——"
Bảo Bảo hướng mọi người nói:
"Xin cho chúng tôi một mình nói chuyện một chút."
Mọi người nghe, ngượng ngùng lục tục rời phòng. Đợi cửa đóng kín, Bảo Bảo thấp người đột nhiên một cước đá, đem Hạ Thụ vướng chân té trên mặt đất, chợt nhảy đến trên người anh, hai tay ra quyền, cười đám vào lồng ngực dày kia. Ra tay mặc dù ngoan, lực đạo cũng rất nhẹ, Hạ Thụ chẳng qua là ha hả cười.
"Dám gạt em? Cái gì anh là tặc, còn cướp của người giàu giúp người nghèo khó, còn thần tượng Arsène Lupin? Em xem anh là thiếu được dạy dỗ, a? A!"
Hạ Thụ bắt được hai tay cô, tung mình, đem cô áp dưới thân thể, đáy mắt dò xét mãn nụ cười.
"Thẳng thắn nói, Bảo Bảo, rất vui vẻ phải không?"
"Chơi thật khá?!"
Bảo Bảo níu lấy lỗ tai của anh, nhe răng trợn mắt nói:
"Nói cho anh biết, em còn là tội phạm giết người, có tin hay không đem anh làm thịt?"
Hai người đùa giỡn một trận, Hạ Thụ hôn lên ánh mắt của cô.
"Bảo Bảo, anh yêu em."
Vừa nói vừa hôn miệng của cô.
"Kết hôn nhé!"
Hai người hôn đến khó khăn chia lìa, Bảo Bảo đầu cháng váng hoa mắt, lẩm bẩm :
"Bên ngoài... Bọn họ..."
"Để cho bọn họ đợi."
Vĩ thanh
Góc đông bắc, đường ven biển, du thuyền giương cánh, đỗ lại trên mặt biển, ánh mặt trời rực rỡ, mặt biển màu lam lóe lên phát sáng.
Đông! Hai cái bóng người nhảy vào đáy biển. Hạ Thụ Du ở phía sau Bảo Bảo, giúp cô chú ý đến phương hướng nước chảy. Bảo Bảo cầm lấy chiếc máy camera nhẫn hiệu của Nhật, quay chụp cảnh tượng dưới đáy biển.
Một canh giờ sau, bọn họ trở lại trên thuyền. Nằm trên chiếc nệm êm ái trải rộng, mây trắng lững lờ trôi, thuyền nhẹ lay động, ánh nắng ấm áp trải dài trên người họ, Hạ Thụ cô phụ cảnh trí lãng mạn, oán trách bạn gái ngày gần đây đủ loại không tốt ——
"Bảo Bảo, chọn lễ phục, chọn bánh cưới, quyết định nhà hàng, đặt món ăn toàn bộ đều là một mình anh lo, nào có cô dâu nào như em vậy?"
Phản phản, đây bình thường đều là chuyện phụ nữ sẽ làm a? Một đại thiếu gia như anh lại vì tình yêu mà lưu lạc đến bước đường này, thật đáng buồn!
Bảo Bảo bận rộn nhìn mới vừa phong cảnh vừa mới quay dưới đáy biển.
"Những chuyện kia thực phiền, em không có ý kiến, anh thích là tốt rồi, em cảm thấy mặc quần jean đi công chứng là được rồi! Wow ~~ cá này thật đẹp, nhìn màu sắc của nó xem, giống như tuyết vậy."
Hạ Thụ gõ đầu cô một cái.
"Kết hôn là đại sự cả đời, làm sao có thể qua loa mặc quần jean đi công chứng?"
Cô dâu của anh thiếu hụt tính nhẫn nại, đã săp kết hôn còn lôi kéo anh đi lặn.
Máy camera đột nhiên nhắm ngay mặt anh.
"Hạ Thụ,, cười một cái!"
Hạ Thụ cau mày, lộ ra vẻ mặt hung ác.
"Khốc không khốc?"
"Ha ha ha ha!"
Bảo Bảo cười to.
"Khốc, khốc! Làm chiêu thức của Hoàng Phi Hùng cho em chụp một cái."
"Uống!"
Hạ Thụ tung chân đá, vô cùng đẹp trai nhảy khỏi ghế nằm, tung ra chiêu thức võ thuật trong phim, chân dài giơ cai, rất chuyên nghiệp.
"Hảo đẹp trai a! Đại suất ca."
Bảo Bảo bên chụp bên cười.
Hạ Thụ đi tới, đoạt cameras nhắm ngay Bảo Bảo.
"Đổi lại em."
Bảo Bảo cười chạy khỏi cameras, anh đuổi theo quay chụp.
"Hùng Bảo Bảo, tạo vẻ mặt yêu chết anh xem nào."
Bảo Bảo mắt trợn trắng.
"Thật không hợp tác, kia đến bộ dạng rất cảm động."
Bảo Bảo le lưỡi.
"Đây là vẻ mặt buồn nôn sao?"
Hạ Thụ cười to.
Bảo Bảo lông mày giật giật, giơ tay lên, làm bộ muốn đánh anh.
Hạ Thụ vẫn chụp không bỏ sót, anh hỏi:
"Bảo Bảo a, sau khi kết hôn em còn muốn tiếp tục dạy Không thủ đạo sao?"
"Anh rất nhàm chán ai!"
Cô nhìn chằm chằm anh đi trở về nệm êm ngồi xuống.
"Đột nhiên mua cameras, có phải hay không cảm thấy ông xã em rất tuấn tú, không chụp đáng tiếc?"
"..."
Bảo Bảo cầm bia uống, không để ý đến anh.
Hạ Thụ dây dưa tới, ôm cô, tiếp tục quay chụp.
"Bảo Bảo, hát một bài cho ông xã tương lai của em nghe, mau, anh ghi lại."
Anh nhấn xuống phím ghi âm.
"Anh thực phiền!"
Bảo Bảo bị huyên chịu không được, cầm kính mát đeo lên, nắm lon bia, dùng sức thanh thanh cổ họng.
"Anh hãy nghe cho kỹ, bài hát này em muốn tặng cho ngôi sao trên trời ——"
"Ban ngày ở đâu ra sao?"
"Anh quản em, em nói có thì có!"
Bảo Bảo nắm chặt lon bia, rất nghiêm túc hướng về phía lon bia hát một ca khúc.
Bởi vì nét mặt của cô rất chân thành, anh không dám nói giỡn , thật tình giúp cô tiếp tục điều khiển camera.
———–
Đàm Tinh Hà hôm sau nhận được lễ vật Bảo Bảo đưa tới.
Lúc nhận được, cô đang cô đơn ở trong phòng lên net, mù quáng mà xông xáo vào từng buồng chat ẩn danh nói chuyện, dùng những câu chữ tuyệt hảo trêu cợt mấy bé trai. Nếu có người vội vã muốn một đêm tình, cô liền đáp ứng, định ra thời gian địa điểm, để cho bọn họ trắng đợi.
Nếu là gặp phải loại đàn ông xấu xa cấp thấp, lời dạo đầu đã hỏi cô:
"Tiểu thư, có muốn hay không viện binh nộp?"
Cô sẽ nói:
"Muốn."
Đối phương nếu như hỏi:
"Bao nhiêu tiền?"
Cô liền trả lời:
"Một trăm vạn cho ngươi ảnh chụp, hai trăm vạn cho nói điện thoại, ba trăm vạn suy nghĩ cùng ngươi xem chiếu bóng, bốn trăm vạn có thể cùng nhau uống cà phê, năm trăm vạn giúp ngươi khỏe mạnh kiểm tra, nếu có vấn đề ta giúp ngươi điện liệu..."
Bình thường nói tới đây, đối phương sẽ mắng cô bệnh thần kinh.
Cô lấy trêu cợt bọn họ làm thú vui, trò chơi này vừa bắt đầu cảm thấy chơi thật khá, sau lại dần dần không thú vị. Anh trai muốn kết hôn, cô không còn buồn bực nữa, biết điều một chút tiếp nhận sự thật, nhưng là trong lòng thực khổ sở, tịch mịch.
Nhận được chuyển phát nhanh, cô cẩn thận nhìn cái hộp, nhìn thấy người gửi là Hùng Bảo Bảo.
Cô ở trước bàn máy tính mở ra cái hộp, nhìn thấy một cái máy camira mini.
"Hừ, muốn mua chuộc tôi?"
Coi là cô ta thức thời! Đàm Tinh Hà bật nguồn điện, phát hiện bên trong đã có file lưu. Cô mở file, nhìn thấy phong cảnh dưới đáy biển ——
Trong rặng San hô trắng di động, con cá ở bên cạnh chơi trốn tìm, cameras có chức năng phát thanh, cô nghe thấy Cô Lỗ Cô Lỗ thanh âm bọt khí.
"Hừ, nghĩ lấy lòng tôi?"
Nhất định là anh với cô ta cùng đi lặn xuống nước.
Sau đó hình ảnh nhảy trở về thuyền thuyền, cô nghe Bảo Bảo ra lệnh anh trai bày ra các loại động tác tức cười, Đàm Tinh Hà không nhịn được bị trêu chọc cười.
Sau lại, Bảo Bảo vào ống kính, cô hướng về phía ống kính nói:
"Ngươi hãy nghe cho kỹ , bài hát này ta muốn tặng cho ngôi sao trên trời —— "
Đàm Tinh Hà đột nhiên sự khó thở, trái tim níu chặt.
Cô nhìn Bảo Bảo nghiêm túc hát lên ca khúc tiếng Anh "She".
Bảo Bảo nghiêm túc hát trong đó một đoạn, Đàm Tinh Hà nghe, nước mắt bất tri bất giác giọt giọt rơi xuống.
Cô biết bài hát này, anh trai trước kia thường hát.
Đàm Tinh Hà ở nơi này trong tiếng ca, cùng chị dâu tương lai hòa hảo. Cô nghe ra trong tiếng ca, chị dâu đối với cô quan tâm, cô bất an cùng lo âu đều ở đây trong tiếng ca ấm áp được an bình bao phủ. Cô yên lặng rơi lệ, lắng nghe tiếng ca truyền lại hứa hẹn, tin tưởng Bảo Bảo sẽ yêu thương cô, giống như anh trai vậy
Bảo Bảo hướng về phía ống kính hát ——
She may be the beauty or the beast,
May be the famine or the feast,
May turn each day into a heaven or a hell.
She may be the mirror of my dreams,
A smile reflected in a stream,
She may not be what she may seem,
Inside her's hell.
She who's always seems so happy in a crowd,
Whose eyes can be so private and so proud,
No one's allowed to see them when they cry.
She may be the love that cannot hope to last,
May come to me from shadows of the past,
That I'll remember till the day I die.
Me I'll take her laughter and her tears,
And make them all my sourvenirs,
For where she goes I've got to be...
—Toàn Văn Hoàn—
/12
|