Trương đại quan nhân không phải là có ý khiến đám nhân viên y tế này khó xử, trên thực tế Ngũ Đắc Chí vừa rồi quả thực xuất hiện tình trạng tim ngừng đấp, hô hấp đình chỉ, nhân viên y tế cũng tiến hành cứu giúp toàn lực, trên cơ bản đã dùng tất cả phương pháp, mới tuyên cáo việc cứu chữa hắn không có hiệu quả, nhưng không ai ngờ được, khi Trương Dương bắt mạch của hắn, vừa hay nó lại nảy lên, đây cũng là vì Ngũ Đắc Chí mạng chưa tuyệt, đưa ra tín hiệu để Trương đại quan nhân nhận được đúng lúc, cũng kéo hắn về từ cõi chết.
Sau khi Ngũ Đắc Chí khôi phục hô hấp và nhịp tim, nhiệm vụ tiếp theo đương nhiên là giao cho bệnh viện, phẫu thuật còn có một bộ phận chưa hoàn thành, phải đưa hắn về, tiến hành nốt phẫu thuật.
Bệnh viện suýt nữa đưa Ngũ Đắc Chí vào nhà xác, tất nhiên là cảm thấy rất mất mặt, khi lần thứ hai cứu chữa đã gọi tất cả chuyên gia tới, lần này mà không cứu được Ngũ Đắc Chí thì toàn bộ bệnh viện của bọn họ không còn mặt mũi nào mà nhìn người ta nữa.
Trải qua thỉnh cầu của Trương Dương, cũng thông qua sự đồng ý của Quách Thành và phía bệnh viện, phía bệnh viện đồng ý để Trương Dương tham gia toàn bộ hành trình phẫu thuật lần này, Trương Dương thay thế vị trí của bác sĩ gây tê, với tình trạng trước mắt của Ngũ Đắc Chí, căn bản không thể gây tê toàn thân, dưới tình huống không thể tiến hành gây tê hiện đại, Trương Dương quyết định làm hộ giá cho lần phẫu thuật này của hắn
Phẫu thuật tiến hành suốt sáu tiếng đồng hồ, dưới sự trợ giúp của Trương Dương, tình trạng của Ngũ Đắc Chí thủy chung bảo trì ổn định, hắn lần này trong vụ nỗ đã mất đi một cánh tay phải, phần mặt cũng bị tổn thương nghiêm trọng, trên cơ bản đã bị hủy dung, mắt thì không bị tổn thương, còn thính lực phải đợi sau khi hắn phục hồi mới có thể kiếm tra được.
Trong quá trình tiến hành phẫu thuật, lãnh đạo của thính công Bình Hải đặc biệt tới thăm, vụ nổ lần này phát sinh ở quảng trường lầu canh phồn hoa của Đông Giang, nếu không phải là vì trời mưa, nếu không phải là vì lúc ấy chung quanh không có ai, tổn thất tạo thành sẽ không thể đong đếm được.
Sau khi Vinh Bằng Phi và Quách Thành làm quen với nhau liền đi tới sân thượng của bệnh viện.
Quách Thành đi thẳng vào vấn đề, đưa ra yêu cầu của mình: Vinh thính, chuyện này tôi muốn để chúng tôi xử lý!
Vinh Bằng Phi nói: Chủ nhiệm Quách, mọi người đều có chức trách của mình, đều có phương pháp làm việc của mình, Hoàng Quân chết trong sở bao vệ, lần ra được không ít chuyện, Đồng Tú Tú là em họ của Hoàng Quân, cũng là đặc công của Quốc An các anh, sự tham gia của cô ta khiến tình tiết vụ án trở nên khó bề phân biệt, càng thêm phức tạp hóa, lúc trước tôi kiên trì muốn để chuyện này cho bộ phận hình sự xử lý, Quốc An các anh lại cứ noi rằng chuyện này liên quan tới an toàn quốc gia, mang nhân chứng quan trọng Phì Hỉ đi. Tôi không biết Đồng Tú Tú điều tra rốt cuộc là hành vi cá nhân, hay là thật sự do các anh gợi ý? Cô ta rốt cuộc đã nắm giữ bao nhiêu tình huống? Bao gồm cả vụ nổ ngày hôm nay, rốt cuộc là ai dụ họ vào bẫy, ai nhất định muốn dồn họ vào chỗ chết?
Quách Thành nói: Tôi sẽ xử lý chuyện này!
Vinh Bằng Phi nói: Xin anh chớ quên, vụ nổ phát sinh trên đất Bình Hải, chúng tôi cũng phải phải cho công chúng một câu trả lời!
Hai người nhìn nhau, một lúc sau, ánh mắt của Quách Thành dịu đi, y nói khẽ: Căn cứ vào tình báo mà Đồng Tú Tú cung cấp, chuyện này có thể là nhằm vào hành vi của bọn họ.
Anh là nói...
Quách Thành nói: Hoàng Quân là con mồi, mục đích chân chính mà người khác đối phó hắn là muốn dụ Đồng Tú Tú vào.
Vinh Bằng Phi lắc đầu: Tôi không tin âm mưu luận này, giết chết Hoàng Quân là để đối phó Đồng Tú Tú, cái cớ đó thật sự là quá mức gượng ép.
Quách Thành nói: Anh tin hay không cũng không quan trọng, chuyện này chúng tôi se tiếp nhận toàn bộ, về phần cảnh sát các anh giải thích với công chúng thế nào là chuyện của các anh. Y cho rằng mình đã để lộ quá nhiều cho Vinh Bằng Phi rồi.
Thái độ ngạo mạn của Quách Thành đã chọc giận Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi nói: Chủ nhiệm Quách, ngành của các anh tuy rằng rất đặc thù, nhưng không hề quy định có thể ở trên chúng tôi, vụ nổ lần này có thể là có liên quan tới vụ án buôn lậu thuốc phiện của Giang Thành, chúng tôi phải điều tra.
Quách Thành nói: Tùy các anh, nhưng chuyện của chúng tôi quyết không cho phép các anh tiết lộ ra ngoài!
Khi nghe thấy vụ nổ ở quảng trường lầu canh, Kì Sơn đang trên đường đưa Kì Phong tới sân bay, hắn mở âm lượng radio to lên, nghe thấy tin tức này thì không khỏi nhíu mày: Vụ nổ ư! Ánh mắt của y tràn ngập hồ nghi nhìn Kì Phong.
Kì Phong lắc đầu: Anh đừng nhìn em, không phải là em làm, là người của Bang Tử.
Kì Sơn dừng xe lại, cầm điện thoại nhanh chóng bấm số, sau khi điện thoại kết nổi, y nói khẽ: Chuyện ở quảng trường Lầu canh có phải anh làm hay không?
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười: Anh chắc không rõ, em họ của Hoàng Quân là đặc công Quốc An, rất phiền toái, phải xử lý cô ta.
Kì Sơn tức giận nói: Anh có biết như vậy sẽ khiến cho Đông Giang thần hồn nát thần tính hay không? Hành động của chúng ta sẽ trở nên càng thêm khó khăn?
Tôi đang giúp anh, thằng em trai ngu ngốc của anh đã làm ra nhiều chuyện như vậy, nếu không di dời sự chú ý của phía cảnh sát, bọn họ sớm muộn gì cũng đều sẽ tra tới người các anh.
Kì Sơn lạnh lùng nói: Chuyện của tôi không cần anh lo, tôi cảnh cáo anh, anh còn dám nhúng tay vào chuyện của Đông Giang, tôi sẽ cắt đứt quan hệ hợp tác với các anh.
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười: Đừng nóng giận, hòa khí phát tài thôi, lão đệ, anh cân nhắc một chút đi, vị nổ lần này sẽ khiến đám cảnh sát đó càng thêm hồ đồ, bọn họ càng không thể tìm thấy phương hướng chính xác, về phần đôi nam nữ đó, bọn họ đều là đặc công của Quốc An, không giải quyết họ, bọn họ sẽ tra chuyện của Hoàng Quân tới cùng.
Kì Sơn nói: Tôi lặp lại lần nữa, chuyện của Đông Giang anh đừng nhúng tay vào! Nếu không đừng trách tôi trở mặt !
Ok. ok. Tôi cũng nhắc nhở anh một câu, phải bắt thằng em trai của anh thông minh hơn một chút, sự tồn tại của hắn sẽ cấu thành uy hiếp tới sinh ý của chúng ta.
Đây là chuyện của tôi.”
Tôi là hảo tâm nhắc nhở thôi, là muốn tốt cho anh và cho hắn, cũng là tốt cho mọi người... Không đợi đối phương nói xong, Kì Sơn đã gác máy.
Kì Phong vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh trai.
Kì Sơn trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: Kì Phong, nhớ kỹ lời của tao, tao không cho mày về thì mày nhất định không được một mình trở về.
Bang tử gọi điện thoại tới à?
Chú tâm làm sinh ý thuỷ sản, bất kỳ chuyện phi pháp nào cũng không nên dính vào.
Anh, anh có ý gì?
Kì Sơn nói: Chuyện của công ty không cần mày quan tâm, mấy năm nay chúng ta đã kiếm được quá nhiều tiền rồi, một đoạn thời gian không làm ăn cũng không thành vấn đề! Gần đây chuyện phát sinh liên tiếp khiến Kì Sơn dự cảm được nguy hiểm đang đến, y phải xử lý chuyện trên sinh ý thật kín đáo, phải cố gắng tránh phiêu lưu.
Kì Phong nói: Anh, anh thay đổi rồi, gan của anh trở nên càng ngày càng nhỏ, không còn giống như lúc chúng ta mới làm ăn nữa.
Kì Sơn nói: Khi đó chúng ta chỉ có hai bàn tay trắng, còn hiện tại, chúng ta đã có tất cả khiến cho người ta hâm mộ, chúng ta không thể thua, mà cũng không thua được. Y vỗ vỗ vai Kì Phong, nói khẽ: Tiểu Phong, nghe lời tao đi, nhất định phải nghe lời.
Kì Phong cầm bàn tay của anh trai, gật đầu thật mạnh.
Trương Dương thăm Đồng Tú Tú, cũng nói cho cô ta biết tin tức Ngũ Đắc Chí đã được cứu chữa thành công, Đồng Tú Tú biết tin tức bình an của Ngũ Đắc Chí, không khỏi vui đến nỗi bật khóc, Trương Dương nói: Cô không được khóc, màng mắt của cô đã chịu tổn thương vì cường quan, cần một đoạn thời gian để khang phục.
Đồng Tú Tú gật đầu, cô ta vẫy vẫy tay với Trương Dương, Trương Dương đi tới bên cạnh cô ta, ghé sát vào Đồng Tú Tú, Đồng Tú Tú nói khẽ: Đây là một cái bẫy, người thả lưới là Quản Thành, chuyên gia gỡ bom của Quốc An trước kia, về sau hắn mất tích trong một nhiệm vụ gỡ bom, tổ chức cho rằng hắn đã chết, không ngờ hắn lại mượn vụ nổ đó để rời khỏi tổ chức.
Trương Dương nói: Hắn vì sao muốn nhằm vào hai người.
Đồng Tú Tú nói: Không biết, tôi hoài nghi cái chết của anh họ tôi còn liên quan tới thứ gì đó sâu hơn.
Cô cho rằng hắn đang trả thù cô?
Đồng Tú Tú nói: Tôi không biết...
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Đồng Tú Tú vội vàng dừng nói chuyện.
Trương Dương cũng lui một bước về phía sau, phó chủ nhiệm cục bảy Quách Thành bước vào, y cười nói: Tú Tú, tình huống của Ngũ Đắc Chí đã ổn định, bác sĩ nói anh ta đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm.
Đồng Tú Tú gật đầu.
Quách Thành nói: Cô an tâm nghỉ ngơi đi, những chuyện khác cứ giao cho chúng tôi xử lý. Y đánh mắt ra hiệu cho Trương Dương.
Trương Dương hiểu Quách Thành muốn nói chuyện riêng với mình, hắn cùng Quách Thành lên tầng thượng, Quách Thành đối với Trương Dương vẫn khá là khách khí, y đầu tiên cám ơn vì Trương Dương đã cứu lại mạng sống của Ngũ Đắc Chí, sau đó lại nói: Chủ nhiệm Trương, tôi nghĩ cậu chắc có nghe nói nguyên tắc giữ bí mật của Quốc An?
Trương Dương gật đầu: Anh yên tâm, tôi sẽ không tham gia vào chuyện của các anh, tôi chỉ quan tâm tới bằng hữu của tôi thôi.
Quách Thành thở dài nói: Tôi rất hiểu tâm tình của cậu, tôi đối với chuyện xảy ra cũng rất khó chịu, bọn họ không chỉ là cấp dưới của tôi mà còn là chiến hữu của tôi, và cũng là bạn của tôi.
Trương Dương nói: Ngũ Đắc Chí về sau sẽ thế nào? Hắn sở dĩ hỏi như vậy, là vì Ngũ Đắc Chí đã mất đi cánh tay phải, thân thể hắn cũng bị thương rất nặng, với trạng thái của hắn có thể sẽ không thích hợp ở lại Quốc An.
Phải xem ý nguyện của cậu ta thế nào đã, có lẽ tổ chức sẽ sắp xếp cho cậu ấy nghỉ hưu sớm.
Trương Dương không nói gì, nhìn chân trời đằng xa, thở dài.
Quách Thành nói: Chủ nhiệm Trương, với năng lực của cậu mà không gia nhập Quốc An thì rất là đáng tiếc. Quách Thành không phải người đầu tiên nói như vậy với Trương Dương, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
Trương Dương cười cười: Nhìn thấy kết cục của Ngũ Đắc Chí và Đồng Tú Tú, anh cho rằng tôi còn có thể muốn gia nhập tổ chức của các anh ư?
Quách Thành nói khẽ: Vì sự an toàn c quốc gia, chúng ta phải trả giá.
Trương Dương nói: cương vị của chúng ta tuy rằng bất đồng, nhưng cống hiến mà tôi làm ra vị tất đã ít hơn các anh.
Quách Thành cũng chỉ có thể dùng một câu người nào chí nấy để xuống thang.
Chuyện ccủaĐồng Tú Tú và Ngũ Đắc Chí khiến Trương Dương ý thức được, cho dù là bên trong Quốc An cũng tồn tại nguy cơ rất lớn, liên tưởng đến cuộc thẩm tra nhằm vào Hình Triêu Huy đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, Trương đại quan nhân càng thấy mình và Quốc An nên phân rõ giới hạn.
Sau khi Ngũ Đắc Chí khôi phục hô hấp và nhịp tim, nhiệm vụ tiếp theo đương nhiên là giao cho bệnh viện, phẫu thuật còn có một bộ phận chưa hoàn thành, phải đưa hắn về, tiến hành nốt phẫu thuật.
Bệnh viện suýt nữa đưa Ngũ Đắc Chí vào nhà xác, tất nhiên là cảm thấy rất mất mặt, khi lần thứ hai cứu chữa đã gọi tất cả chuyên gia tới, lần này mà không cứu được Ngũ Đắc Chí thì toàn bộ bệnh viện của bọn họ không còn mặt mũi nào mà nhìn người ta nữa.
Trải qua thỉnh cầu của Trương Dương, cũng thông qua sự đồng ý của Quách Thành và phía bệnh viện, phía bệnh viện đồng ý để Trương Dương tham gia toàn bộ hành trình phẫu thuật lần này, Trương Dương thay thế vị trí của bác sĩ gây tê, với tình trạng trước mắt của Ngũ Đắc Chí, căn bản không thể gây tê toàn thân, dưới tình huống không thể tiến hành gây tê hiện đại, Trương Dương quyết định làm hộ giá cho lần phẫu thuật này của hắn
Phẫu thuật tiến hành suốt sáu tiếng đồng hồ, dưới sự trợ giúp của Trương Dương, tình trạng của Ngũ Đắc Chí thủy chung bảo trì ổn định, hắn lần này trong vụ nỗ đã mất đi một cánh tay phải, phần mặt cũng bị tổn thương nghiêm trọng, trên cơ bản đã bị hủy dung, mắt thì không bị tổn thương, còn thính lực phải đợi sau khi hắn phục hồi mới có thể kiếm tra được.
Trong quá trình tiến hành phẫu thuật, lãnh đạo của thính công Bình Hải đặc biệt tới thăm, vụ nổ lần này phát sinh ở quảng trường lầu canh phồn hoa của Đông Giang, nếu không phải là vì trời mưa, nếu không phải là vì lúc ấy chung quanh không có ai, tổn thất tạo thành sẽ không thể đong đếm được.
Sau khi Vinh Bằng Phi và Quách Thành làm quen với nhau liền đi tới sân thượng của bệnh viện.
Quách Thành đi thẳng vào vấn đề, đưa ra yêu cầu của mình: Vinh thính, chuyện này tôi muốn để chúng tôi xử lý!
Vinh Bằng Phi nói: Chủ nhiệm Quách, mọi người đều có chức trách của mình, đều có phương pháp làm việc của mình, Hoàng Quân chết trong sở bao vệ, lần ra được không ít chuyện, Đồng Tú Tú là em họ của Hoàng Quân, cũng là đặc công của Quốc An các anh, sự tham gia của cô ta khiến tình tiết vụ án trở nên khó bề phân biệt, càng thêm phức tạp hóa, lúc trước tôi kiên trì muốn để chuyện này cho bộ phận hình sự xử lý, Quốc An các anh lại cứ noi rằng chuyện này liên quan tới an toàn quốc gia, mang nhân chứng quan trọng Phì Hỉ đi. Tôi không biết Đồng Tú Tú điều tra rốt cuộc là hành vi cá nhân, hay là thật sự do các anh gợi ý? Cô ta rốt cuộc đã nắm giữ bao nhiêu tình huống? Bao gồm cả vụ nổ ngày hôm nay, rốt cuộc là ai dụ họ vào bẫy, ai nhất định muốn dồn họ vào chỗ chết?
Quách Thành nói: Tôi sẽ xử lý chuyện này!
Vinh Bằng Phi nói: Xin anh chớ quên, vụ nổ phát sinh trên đất Bình Hải, chúng tôi cũng phải phải cho công chúng một câu trả lời!
Hai người nhìn nhau, một lúc sau, ánh mắt của Quách Thành dịu đi, y nói khẽ: Căn cứ vào tình báo mà Đồng Tú Tú cung cấp, chuyện này có thể là nhằm vào hành vi của bọn họ.
Anh là nói...
Quách Thành nói: Hoàng Quân là con mồi, mục đích chân chính mà người khác đối phó hắn là muốn dụ Đồng Tú Tú vào.
Vinh Bằng Phi lắc đầu: Tôi không tin âm mưu luận này, giết chết Hoàng Quân là để đối phó Đồng Tú Tú, cái cớ đó thật sự là quá mức gượng ép.
Quách Thành nói: Anh tin hay không cũng không quan trọng, chuyện này chúng tôi se tiếp nhận toàn bộ, về phần cảnh sát các anh giải thích với công chúng thế nào là chuyện của các anh. Y cho rằng mình đã để lộ quá nhiều cho Vinh Bằng Phi rồi.
Thái độ ngạo mạn của Quách Thành đã chọc giận Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi nói: Chủ nhiệm Quách, ngành của các anh tuy rằng rất đặc thù, nhưng không hề quy định có thể ở trên chúng tôi, vụ nổ lần này có thể là có liên quan tới vụ án buôn lậu thuốc phiện của Giang Thành, chúng tôi phải điều tra.
Quách Thành nói: Tùy các anh, nhưng chuyện của chúng tôi quyết không cho phép các anh tiết lộ ra ngoài!
Khi nghe thấy vụ nổ ở quảng trường lầu canh, Kì Sơn đang trên đường đưa Kì Phong tới sân bay, hắn mở âm lượng radio to lên, nghe thấy tin tức này thì không khỏi nhíu mày: Vụ nổ ư! Ánh mắt của y tràn ngập hồ nghi nhìn Kì Phong.
Kì Phong lắc đầu: Anh đừng nhìn em, không phải là em làm, là người của Bang Tử.
Kì Sơn dừng xe lại, cầm điện thoại nhanh chóng bấm số, sau khi điện thoại kết nổi, y nói khẽ: Chuyện ở quảng trường Lầu canh có phải anh làm hay không?
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười: Anh chắc không rõ, em họ của Hoàng Quân là đặc công Quốc An, rất phiền toái, phải xử lý cô ta.
Kì Sơn tức giận nói: Anh có biết như vậy sẽ khiến cho Đông Giang thần hồn nát thần tính hay không? Hành động của chúng ta sẽ trở nên càng thêm khó khăn?
Tôi đang giúp anh, thằng em trai ngu ngốc của anh đã làm ra nhiều chuyện như vậy, nếu không di dời sự chú ý của phía cảnh sát, bọn họ sớm muộn gì cũng đều sẽ tra tới người các anh.
Kì Sơn lạnh lùng nói: Chuyện của tôi không cần anh lo, tôi cảnh cáo anh, anh còn dám nhúng tay vào chuyện của Đông Giang, tôi sẽ cắt đứt quan hệ hợp tác với các anh.
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười: Đừng nóng giận, hòa khí phát tài thôi, lão đệ, anh cân nhắc một chút đi, vị nổ lần này sẽ khiến đám cảnh sát đó càng thêm hồ đồ, bọn họ càng không thể tìm thấy phương hướng chính xác, về phần đôi nam nữ đó, bọn họ đều là đặc công của Quốc An, không giải quyết họ, bọn họ sẽ tra chuyện của Hoàng Quân tới cùng.
Kì Sơn nói: Tôi lặp lại lần nữa, chuyện của Đông Giang anh đừng nhúng tay vào! Nếu không đừng trách tôi trở mặt !
Ok. ok. Tôi cũng nhắc nhở anh một câu, phải bắt thằng em trai của anh thông minh hơn một chút, sự tồn tại của hắn sẽ cấu thành uy hiếp tới sinh ý của chúng ta.
Đây là chuyện của tôi.”
Tôi là hảo tâm nhắc nhở thôi, là muốn tốt cho anh và cho hắn, cũng là tốt cho mọi người... Không đợi đối phương nói xong, Kì Sơn đã gác máy.
Kì Phong vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh trai.
Kì Sơn trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: Kì Phong, nhớ kỹ lời của tao, tao không cho mày về thì mày nhất định không được một mình trở về.
Bang tử gọi điện thoại tới à?
Chú tâm làm sinh ý thuỷ sản, bất kỳ chuyện phi pháp nào cũng không nên dính vào.
Anh, anh có ý gì?
Kì Sơn nói: Chuyện của công ty không cần mày quan tâm, mấy năm nay chúng ta đã kiếm được quá nhiều tiền rồi, một đoạn thời gian không làm ăn cũng không thành vấn đề! Gần đây chuyện phát sinh liên tiếp khiến Kì Sơn dự cảm được nguy hiểm đang đến, y phải xử lý chuyện trên sinh ý thật kín đáo, phải cố gắng tránh phiêu lưu.
Kì Phong nói: Anh, anh thay đổi rồi, gan của anh trở nên càng ngày càng nhỏ, không còn giống như lúc chúng ta mới làm ăn nữa.
Kì Sơn nói: Khi đó chúng ta chỉ có hai bàn tay trắng, còn hiện tại, chúng ta đã có tất cả khiến cho người ta hâm mộ, chúng ta không thể thua, mà cũng không thua được. Y vỗ vỗ vai Kì Phong, nói khẽ: Tiểu Phong, nghe lời tao đi, nhất định phải nghe lời.
Kì Phong cầm bàn tay của anh trai, gật đầu thật mạnh.
Trương Dương thăm Đồng Tú Tú, cũng nói cho cô ta biết tin tức Ngũ Đắc Chí đã được cứu chữa thành công, Đồng Tú Tú biết tin tức bình an của Ngũ Đắc Chí, không khỏi vui đến nỗi bật khóc, Trương Dương nói: Cô không được khóc, màng mắt của cô đã chịu tổn thương vì cường quan, cần một đoạn thời gian để khang phục.
Đồng Tú Tú gật đầu, cô ta vẫy vẫy tay với Trương Dương, Trương Dương đi tới bên cạnh cô ta, ghé sát vào Đồng Tú Tú, Đồng Tú Tú nói khẽ: Đây là một cái bẫy, người thả lưới là Quản Thành, chuyên gia gỡ bom của Quốc An trước kia, về sau hắn mất tích trong một nhiệm vụ gỡ bom, tổ chức cho rằng hắn đã chết, không ngờ hắn lại mượn vụ nổ đó để rời khỏi tổ chức.
Trương Dương nói: Hắn vì sao muốn nhằm vào hai người.
Đồng Tú Tú nói: Không biết, tôi hoài nghi cái chết của anh họ tôi còn liên quan tới thứ gì đó sâu hơn.
Cô cho rằng hắn đang trả thù cô?
Đồng Tú Tú nói: Tôi không biết...
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Đồng Tú Tú vội vàng dừng nói chuyện.
Trương Dương cũng lui một bước về phía sau, phó chủ nhiệm cục bảy Quách Thành bước vào, y cười nói: Tú Tú, tình huống của Ngũ Đắc Chí đã ổn định, bác sĩ nói anh ta đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm.
Đồng Tú Tú gật đầu.
Quách Thành nói: Cô an tâm nghỉ ngơi đi, những chuyện khác cứ giao cho chúng tôi xử lý. Y đánh mắt ra hiệu cho Trương Dương.
Trương Dương hiểu Quách Thành muốn nói chuyện riêng với mình, hắn cùng Quách Thành lên tầng thượng, Quách Thành đối với Trương Dương vẫn khá là khách khí, y đầu tiên cám ơn vì Trương Dương đã cứu lại mạng sống của Ngũ Đắc Chí, sau đó lại nói: Chủ nhiệm Trương, tôi nghĩ cậu chắc có nghe nói nguyên tắc giữ bí mật của Quốc An?
Trương Dương gật đầu: Anh yên tâm, tôi sẽ không tham gia vào chuyện của các anh, tôi chỉ quan tâm tới bằng hữu của tôi thôi.
Quách Thành thở dài nói: Tôi rất hiểu tâm tình của cậu, tôi đối với chuyện xảy ra cũng rất khó chịu, bọn họ không chỉ là cấp dưới của tôi mà còn là chiến hữu của tôi, và cũng là bạn của tôi.
Trương Dương nói: Ngũ Đắc Chí về sau sẽ thế nào? Hắn sở dĩ hỏi như vậy, là vì Ngũ Đắc Chí đã mất đi cánh tay phải, thân thể hắn cũng bị thương rất nặng, với trạng thái của hắn có thể sẽ không thích hợp ở lại Quốc An.
Phải xem ý nguyện của cậu ta thế nào đã, có lẽ tổ chức sẽ sắp xếp cho cậu ấy nghỉ hưu sớm.
Trương Dương không nói gì, nhìn chân trời đằng xa, thở dài.
Quách Thành nói: Chủ nhiệm Trương, với năng lực của cậu mà không gia nhập Quốc An thì rất là đáng tiếc. Quách Thành không phải người đầu tiên nói như vậy với Trương Dương, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.
Trương Dương cười cười: Nhìn thấy kết cục của Ngũ Đắc Chí và Đồng Tú Tú, anh cho rằng tôi còn có thể muốn gia nhập tổ chức của các anh ư?
Quách Thành nói khẽ: Vì sự an toàn c quốc gia, chúng ta phải trả giá.
Trương Dương nói: cương vị của chúng ta tuy rằng bất đồng, nhưng cống hiến mà tôi làm ra vị tất đã ít hơn các anh.
Quách Thành cũng chỉ có thể dùng một câu người nào chí nấy để xuống thang.
Chuyện ccủaĐồng Tú Tú và Ngũ Đắc Chí khiến Trương Dương ý thức được, cho dù là bên trong Quốc An cũng tồn tại nguy cơ rất lớn, liên tưởng đến cuộc thẩm tra nhằm vào Hình Triêu Huy đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, Trương đại quan nhân càng thấy mình và Quốc An nên phân rõ giới hạn.
/2583
|